All X Isaac Be Anh
Pairing: Song Luân x Isaac (Nguyễn Trường Sinh x Phạm Lưu Tuấn Tài)
Tuấn Tài ngủ một giấc quên trời quên đất, đợi đến khi anh tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối đen.Anh nằm thừ người trên giường, cặp mắt nặng trĩu từ từ hé mở, cố gắng thích nghi với khoảng không đen ngòm trông không rõ được thứ gì. Không biết vì sao lại không có ai mở đèn phòng lên, lại để anh nằm một mình trong không gian đen kịt đáng sợ như thế. Tuấn Tài khó chịu nhúc nhích cánh tay muốn tìm cái điện thoại, vậy mà trong tình huống này lại vô tình đụng phải bàn tay của ai đó đặt ở trên giường. Anh ngay lập tức bị dọa sợ đến mức giật thót cả mình. Tuy nhiên còn chưa đợi anh lấy lại bình tĩnh xong, bàn tay to lớn của đối phương đã nhanh chóng chộp phắt lấy tay anh, từng ngón tay thon dài với khớp xương mạnh mẽ trong phút chốc đan chặt vào kẽ tay Tuấn Tài.Đến lúc này đây, cảm nhận được hơi ấm rõ ràng từ bàn tay con người truyền đến mới khiến Tuấn Tài có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh khẽ gọi."Hiếu đó hả?"Tầm mắt Tuấn Tài sau một khoảng thời gian đã dần thích ứng được với bóng tối, nhưng người này lại đang quay mặt đi, anh chẳng thể nào nhìn rõ được người đang ngồi bên cạnh giường mình là ai, chỉ có thể lờ mờ đoán rằng đó là Trần Minh Hiếu dựa vào vóc dáng cao lớn và bàn tay to kia mà thôi."Giúp anh mở đèn lên với, anh chẳng nhìn thấy gì cả."Chủ nhân của bàn tay này không trả lời anh mà chỉ âm thầm siết chặt hơn cái nắm tay.Tuấn Tài tròn mắt bối rối. "Hay là Kiều?" Anh nghĩ rằng mình nói sai nên lại thử phỏng đoán một cái tên khác.Bóng đen kia vẫn không chịu trả lời.Tuấn Tài khó hiểu nhìn cái gương mặt đen sì kia chằm chằm. "Em làm sao thế? Đừng dọa anh nữa mà.""...""Ai cũng được, mau mở đèn lên đi, anh không nhìn thấy em."Bóng đen kia đến nước này mới chịu lên tiếng. "Anh Xái à, em không phải hai đứa nó."Tuấn Tài giật mình nhận ra giọng nói này, trong bóng tối không một chút âm thanh, chất giọng trầm thấp có chút khàn này lọt vào tai anh càng thêm rõ mồn một, cũng làm cõi lòng anh trào dâng một nỗi nhộn nhạo khó tả.Tuấn Tài gian nan mấp máy cánh môi khô khốc, gọi tên người đã khiến anh mất ngủ mấy ngày gần đây."Trường Sinh...""Phải, là em.""Sao em lại ở đây?""Sao em lại không thể ở đây?! Tuấn Tài, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Anh nằm li bì đến tận nửa đêm, anh làm em lo muốn chết."Trường Sinh nói rồi toang nhích lại ngồi gần sát bên để Tuấn Tài có thể nhìn thấy gương mặt hắn.Hắn nhẹ nhàng giải thích. "Nhà mất điện nên mới tối như thế, em không có ý dọa anh đâu."Mắc bệnh trong thời điểm này dường như khiến Tuấn Tài trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, anh lờ mờ túm lấy gấu áo Trường Sinh, cất giọng chất vấn hắn. "Sao mấy ngày nay em không về? Ngày mai là ngày cuối cùng của năm rồi, vậy mà em cũng không muốn dành chút thời gian cho anh sao?""Em..." Trường Sinh ngập ngừng mất một lúc, sau đó quyết định cúi đầu, trong bóng tối vẫn chuẩn xác tìm trúng đôi môi hơi hé của Tuấn Tài mà hôn lên.Tuấn Tài nào có chịu để yên trước hành động hôn hít hòng để lảng tránh câu trả lời này của hắn, anh giận dỗi quay phắt mặt sang một bên, làm những nụ hôn tiếp theo của hắn phải rơi hụt hết lên trên phần má mềm mại.Tuấn Tài đột nhiên lớn giọng. "Hôn cái gì mà hôn, em giải thích đi!"Trường Sinh bị anh quát liền cụp đuôi, hắn gục đầu lên vai anh ủ rũ, cũng không dám hôn hôn gì nữa. "Em xin lỗi. Em thật sự cần tiền nên mới phải tăng ca nhiều đêm như vậy."Trường Sinh lưỡng lự đôi chút xem có nên tiếp tục nói hay không, thế nhưng thoáng thấy Tuấn Tài muốn rút tay ra khỏi cái nắm tay của mình, hắn vội vàng kìm lại tay anh rồi liên mồm giải thích."Em- em muốn tổ chức tiệc mừng năm mới hoành tráng chỉ riêng hai chúng ta thôi. Em không dám về nhà vì em sợ nhìn thấy anh là em lại nhịn không được lỡ mồm khai ra hết. Anh Xái tin em! Em không hề có ý định bỏ rơi anh đâu."Trường Sinh vừa nói vừa theo thói quen cọ đầu vào hõm vai Tuấn Tài làm anh ngứa ngáy phải túm lấy đầu hắn. Tuấn Tài nhìn chằm chằm vào hai mắt lấp lánh như đèn pha dẫn lối trong đêm của hắn, anh mím môi bâng khuâng, chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện đối phương lại có thể ôm thứ tâm tư như thế."Tuấn Tài, tha lỗi cho em, em sẽ không đi nữa đâu mà.""..."Tuấn Tài trong đầu rối loạn, đến tận thời điểm này đây giữa anh và Trường Sinh đều chưa từng mở miệng xác định rõ mối quan hệ giữa họ. Bọn họ có thể là bất cứ mối quan hệ gì ngoài trừ là người yêu của nhau, Trường Sinh không mở lời, Tuấn Tài lại càng không, và vì thế anh bị mắc kẹt giữa đường ranh giới mơ hồ, anh không biết Trường Sinh thật lòng nghĩ gì về mình và mình thật sự mong mỏi gì từ hắn.Đương lúc hai người mải mê nhìn nhau không ai chịu lên tiếng phá vỡ cục diện này, ngoài trời bất thình lình phát ra tiếng nổ đùng đoàng. Tuấn Tài cùng Trường Sinh tò mò quay đầu liền nhìn thấy những tia sáng màu sắc đang đua nhau chiếu rọi vào khung cửa kính, theo sau đó là tiếng pháo nổ vang vọng khắp trời.Tuấn Tài chợt tìm được cái cớ để thoát khỏi tình huống bối rối này, anh vội mở lời."Nè, mình ra ban công xem đi."Trường Sinh cạnh bên còn chưa kịp ú ớ, Tuấn Tài không biết lấy sức ở đâu ra đã nhanh chóng bước xuống giường, anh nương theo chút ánh sáng rọi vào mà mở cửa bỏ ra ngoài ban công."Anh Xái! Chờ em!" Trường Sinh gọi với theo, rồi cũng hối hả theo anh đi ra ngoài.Khi từng đợt pháo hoa thắp sáng tưng bừng trên bầu trời, Phạm Lưu Tuấn Tài vui vẻ ngẩng cao đầu, say sưa ngắm nhìn khung cảnh tuyệt diệu này của năm mới. Bên cạnh anh, Nguyễn Trường Sinh khóe môi câu lên, niềm vui sướng không sao kể siết đong đầy trong ánh mắt hắn khi dõi theo nụ cười ngọt ngào đang treo trên môi anh.Trong khoảnh khắc đứng dưới thứ ánh sáng chói lọi chiếu rọi cả vùng trời đen ấy, hắn lẳng lặng ôm lấy thân mình của Tuấn Tài từ đằng sau, đem cánh tay rắn chắc quấn chặt quanh vòng eo mảnh dẻ. Mùi hương thanh khiết trên người đối phương nương theo chiều gió xộc vào trong khoang mũi Trường Sinh khiến hắn chẳng còn tâm trí nào mà để tâm đến pháo hoa rực rỡ, tầm mắt hiện tại chỉ thấy mỗi con người này mà thôi."Anh à..." Trường Sinh khẽ gọi."Ừm? Anh nghe." Tuấn Tài không ngoảnh đầu, nhưng lại chủ động đưa tay áp lên một bên gò má lành lạnh của hắn.Trường Sinh như con thú nhỏ lập tức cọ vào lòng bàn tay anh, đầu mũi dùi vào sau gáy đối phương hít hà thứ mùi hương độc nhất vô nhị luôn đủ sức làm hắn quay cuồng. Thứ tình cảm chôn giấu mới ngày nào chỉ như mặt hồ tĩnh lặng nay đã vô thanh vô thức trở thành đại dương cuộn sóng, ào ào dữ dội, va đập vào lồng ngực hắn từng cơn đau nhói.Trường Sinh run rẩy nhắm chặt hai mắt mình, tiếng tim đập thình thịch không sao che giấu được như càng tiếp thêm một lý do để mau chóng mở lời. Hắn vô thức hít sâu một hơi rồi đột ngột thốt lên. "Phạm Lưu Tuấn Tài, em yêu anh-""Thật sự rất yêu anh."Hắn lấy đủ dũng khí bước qua lằn ranh rồi."Tuấn Tài... làm ơn chọn em có được không anh?"Tuấn Tài im lặng mất một lúc lâu sau lời thổ lộ bất thình lình, vì lẽ đó, Trường Sinh cũng phải nơm nớp lo sợ mất một lúc lâu.Đợi đến khi Phạm Lưu Tuấn Tài chậm chạp tiêu hóa xong mọi chuyện, đèn trong phòng bật sáng trở lại, Nguyễn Trường Sinh cũng chờ được anh quay đầu.Câu trả lời của anh hòa vào tiếng pháo hoa, tan biến vào trong không trung, chỉ để lại nơi đáy lòng Trường Sinh một mảng ấm áp ngọt lịm.Anh ấy nói rằng. "Bữa tiệc mà em đã dày công chuẩn bị, anh thật lòng muốn đến đấy xem sao."
Rewrite một mẩu chuyện cũ cùng dàn cameo Hiếu, An, Kiều. Có xíu hint với mí em, nhưng kết cục anh Xái về với anh Sinh ( ͡~ ͜ʖ ͡°)
___________________________________________
Pháp Kiều:
Anh Xái bị sốt rồi.
Anh không định về thì cũng có tụi em chăm. Vậy hen.
── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
Tuấn Tài ngủ một giấc quên trời quên đất, đợi đến khi anh tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối đen.Anh nằm thừ người trên giường, cặp mắt nặng trĩu từ từ hé mở, cố gắng thích nghi với khoảng không đen ngòm trông không rõ được thứ gì. Không biết vì sao lại không có ai mở đèn phòng lên, lại để anh nằm một mình trong không gian đen kịt đáng sợ như thế. Tuấn Tài khó chịu nhúc nhích cánh tay muốn tìm cái điện thoại, vậy mà trong tình huống này lại vô tình đụng phải bàn tay của ai đó đặt ở trên giường. Anh ngay lập tức bị dọa sợ đến mức giật thót cả mình. Tuy nhiên còn chưa đợi anh lấy lại bình tĩnh xong, bàn tay to lớn của đối phương đã nhanh chóng chộp phắt lấy tay anh, từng ngón tay thon dài với khớp xương mạnh mẽ trong phút chốc đan chặt vào kẽ tay Tuấn Tài.Đến lúc này đây, cảm nhận được hơi ấm rõ ràng từ bàn tay con người truyền đến mới khiến Tuấn Tài có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh khẽ gọi."Hiếu đó hả?"Tầm mắt Tuấn Tài sau một khoảng thời gian đã dần thích ứng được với bóng tối, nhưng người này lại đang quay mặt đi, anh chẳng thể nào nhìn rõ được người đang ngồi bên cạnh giường mình là ai, chỉ có thể lờ mờ đoán rằng đó là Trần Minh Hiếu dựa vào vóc dáng cao lớn và bàn tay to kia mà thôi."Giúp anh mở đèn lên với, anh chẳng nhìn thấy gì cả."Chủ nhân của bàn tay này không trả lời anh mà chỉ âm thầm siết chặt hơn cái nắm tay.Tuấn Tài tròn mắt bối rối. "Hay là Kiều?" Anh nghĩ rằng mình nói sai nên lại thử phỏng đoán một cái tên khác.Bóng đen kia vẫn không chịu trả lời.Tuấn Tài khó hiểu nhìn cái gương mặt đen sì kia chằm chằm. "Em làm sao thế? Đừng dọa anh nữa mà.""...""Ai cũng được, mau mở đèn lên đi, anh không nhìn thấy em."Bóng đen kia đến nước này mới chịu lên tiếng. "Anh Xái à, em không phải hai đứa nó."Tuấn Tài giật mình nhận ra giọng nói này, trong bóng tối không một chút âm thanh, chất giọng trầm thấp có chút khàn này lọt vào tai anh càng thêm rõ mồn một, cũng làm cõi lòng anh trào dâng một nỗi nhộn nhạo khó tả.Tuấn Tài gian nan mấp máy cánh môi khô khốc, gọi tên người đã khiến anh mất ngủ mấy ngày gần đây."Trường Sinh...""Phải, là em.""Sao em lại ở đây?""Sao em lại không thể ở đây?! Tuấn Tài, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Anh nằm li bì đến tận nửa đêm, anh làm em lo muốn chết."Trường Sinh nói rồi toang nhích lại ngồi gần sát bên để Tuấn Tài có thể nhìn thấy gương mặt hắn.Hắn nhẹ nhàng giải thích. "Nhà mất điện nên mới tối như thế, em không có ý dọa anh đâu."Mắc bệnh trong thời điểm này dường như khiến Tuấn Tài trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, anh lờ mờ túm lấy gấu áo Trường Sinh, cất giọng chất vấn hắn. "Sao mấy ngày nay em không về? Ngày mai là ngày cuối cùng của năm rồi, vậy mà em cũng không muốn dành chút thời gian cho anh sao?""Em..." Trường Sinh ngập ngừng mất một lúc, sau đó quyết định cúi đầu, trong bóng tối vẫn chuẩn xác tìm trúng đôi môi hơi hé của Tuấn Tài mà hôn lên.Tuấn Tài nào có chịu để yên trước hành động hôn hít hòng để lảng tránh câu trả lời này của hắn, anh giận dỗi quay phắt mặt sang một bên, làm những nụ hôn tiếp theo của hắn phải rơi hụt hết lên trên phần má mềm mại.Tuấn Tài đột nhiên lớn giọng. "Hôn cái gì mà hôn, em giải thích đi!"Trường Sinh bị anh quát liền cụp đuôi, hắn gục đầu lên vai anh ủ rũ, cũng không dám hôn hôn gì nữa. "Em xin lỗi. Em thật sự cần tiền nên mới phải tăng ca nhiều đêm như vậy."Trường Sinh lưỡng lự đôi chút xem có nên tiếp tục nói hay không, thế nhưng thoáng thấy Tuấn Tài muốn rút tay ra khỏi cái nắm tay của mình, hắn vội vàng kìm lại tay anh rồi liên mồm giải thích."Em- em muốn tổ chức tiệc mừng năm mới hoành tráng chỉ riêng hai chúng ta thôi. Em không dám về nhà vì em sợ nhìn thấy anh là em lại nhịn không được lỡ mồm khai ra hết. Anh Xái tin em! Em không hề có ý định bỏ rơi anh đâu."Trường Sinh vừa nói vừa theo thói quen cọ đầu vào hõm vai Tuấn Tài làm anh ngứa ngáy phải túm lấy đầu hắn. Tuấn Tài nhìn chằm chằm vào hai mắt lấp lánh như đèn pha dẫn lối trong đêm của hắn, anh mím môi bâng khuâng, chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện đối phương lại có thể ôm thứ tâm tư như thế."Tuấn Tài, tha lỗi cho em, em sẽ không đi nữa đâu mà.""..."Tuấn Tài trong đầu rối loạn, đến tận thời điểm này đây giữa anh và Trường Sinh đều chưa từng mở miệng xác định rõ mối quan hệ giữa họ. Bọn họ có thể là bất cứ mối quan hệ gì ngoài trừ là người yêu của nhau, Trường Sinh không mở lời, Tuấn Tài lại càng không, và vì thế anh bị mắc kẹt giữa đường ranh giới mơ hồ, anh không biết Trường Sinh thật lòng nghĩ gì về mình và mình thật sự mong mỏi gì từ hắn.Đương lúc hai người mải mê nhìn nhau không ai chịu lên tiếng phá vỡ cục diện này, ngoài trời bất thình lình phát ra tiếng nổ đùng đoàng. Tuấn Tài cùng Trường Sinh tò mò quay đầu liền nhìn thấy những tia sáng màu sắc đang đua nhau chiếu rọi vào khung cửa kính, theo sau đó là tiếng pháo nổ vang vọng khắp trời.Tuấn Tài chợt tìm được cái cớ để thoát khỏi tình huống bối rối này, anh vội mở lời."Nè, mình ra ban công xem đi."Trường Sinh cạnh bên còn chưa kịp ú ớ, Tuấn Tài không biết lấy sức ở đâu ra đã nhanh chóng bước xuống giường, anh nương theo chút ánh sáng rọi vào mà mở cửa bỏ ra ngoài ban công."Anh Xái! Chờ em!" Trường Sinh gọi với theo, rồi cũng hối hả theo anh đi ra ngoài.Khi từng đợt pháo hoa thắp sáng tưng bừng trên bầu trời, Phạm Lưu Tuấn Tài vui vẻ ngẩng cao đầu, say sưa ngắm nhìn khung cảnh tuyệt diệu này của năm mới. Bên cạnh anh, Nguyễn Trường Sinh khóe môi câu lên, niềm vui sướng không sao kể siết đong đầy trong ánh mắt hắn khi dõi theo nụ cười ngọt ngào đang treo trên môi anh.Trong khoảnh khắc đứng dưới thứ ánh sáng chói lọi chiếu rọi cả vùng trời đen ấy, hắn lẳng lặng ôm lấy thân mình của Tuấn Tài từ đằng sau, đem cánh tay rắn chắc quấn chặt quanh vòng eo mảnh dẻ. Mùi hương thanh khiết trên người đối phương nương theo chiều gió xộc vào trong khoang mũi Trường Sinh khiến hắn chẳng còn tâm trí nào mà để tâm đến pháo hoa rực rỡ, tầm mắt hiện tại chỉ thấy mỗi con người này mà thôi."Anh à..." Trường Sinh khẽ gọi."Ừm? Anh nghe." Tuấn Tài không ngoảnh đầu, nhưng lại chủ động đưa tay áp lên một bên gò má lành lạnh của hắn.Trường Sinh như con thú nhỏ lập tức cọ vào lòng bàn tay anh, đầu mũi dùi vào sau gáy đối phương hít hà thứ mùi hương độc nhất vô nhị luôn đủ sức làm hắn quay cuồng. Thứ tình cảm chôn giấu mới ngày nào chỉ như mặt hồ tĩnh lặng nay đã vô thanh vô thức trở thành đại dương cuộn sóng, ào ào dữ dội, va đập vào lồng ngực hắn từng cơn đau nhói.Trường Sinh run rẩy nhắm chặt hai mắt mình, tiếng tim đập thình thịch không sao che giấu được như càng tiếp thêm một lý do để mau chóng mở lời. Hắn vô thức hít sâu một hơi rồi đột ngột thốt lên. "Phạm Lưu Tuấn Tài, em yêu anh-""Thật sự rất yêu anh."Hắn lấy đủ dũng khí bước qua lằn ranh rồi."Tuấn Tài... làm ơn chọn em có được không anh?"Tuấn Tài im lặng mất một lúc lâu sau lời thổ lộ bất thình lình, vì lẽ đó, Trường Sinh cũng phải nơm nớp lo sợ mất một lúc lâu.Đợi đến khi Phạm Lưu Tuấn Tài chậm chạp tiêu hóa xong mọi chuyện, đèn trong phòng bật sáng trở lại, Nguyễn Trường Sinh cũng chờ được anh quay đầu.Câu trả lời của anh hòa vào tiếng pháo hoa, tan biến vào trong không trung, chỉ để lại nơi đáy lòng Trường Sinh một mảng ấm áp ngọt lịm.Anh ấy nói rằng. "Bữa tiệc mà em đã dày công chuẩn bị, anh thật lòng muốn đến đấy xem sao."
________________________________
Định đăng hôm giao thừa cho nó đúng không khí nhưng mà nghĩ chắc hôm đó bận rộn lắm nên tui đăng sớm luôn. Mọi người sắp tới đón giao thừa và năm mới dui nhaaa 😘
Năm mới Tuấn Tài nhó, mãi iuuu 💗
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store