[Cự Giải x Bạch Dương] Nâng niu thê tử, trọn đời phu quân ( Bách hợp )
Chú thích:
- Thê tử: Vợ
- Phu quân: Chồng
- Phụ hoàng: Vua cha
- Mẫu thân: Mẹ của hoàng tử / công chúa
- Hoàng hậu: Vợ của vua cha
- Diện kiến là gặp mặt và chào hỏi.
[ Trong truyện mình viết:"Ta sẽ dẫn ngươi về cung diện kiến phụ hoàng" trong trường hợp này có nghĩa là Cự Giải nói với Bạch Dương rằng sẽ đưa em về cung ( nơi ở của vua và hoàng tộc ) để gặp phụ hoàng ( vua cha của Cự Giải)]
- Trâm ngọc là một loại trâm cài tóc làm bằng ngọc, là một loại trang sức quý giá trong văn hóa cổ xưa, thể hiện sự sang trọng, quý phái.---Trong căn phòng nhỏ được ánh nến soi rọi, Bạch Dương đang chăm chỉ giặt giũ bên thau nước, từng giọt nước chảy xuống đôi tay mảnh mai của em. Ánh trăng ngoài song cửa nhè nhẹ hắt vào, làm nổi bật lên nét thanh tú trên gương mặt Bạch Dương. Đột nhiên, một đôi tay mềm mại nhưng mạnh mẽ vòng qua eo em, kéo em vào lòng. Hơi thở của Cự Giải phả nhẹ vào cổ em, mang theo một chút hơi ấm khiến tim Bạch Dương đập loạn nhịp.- "Ngươi định tránh ta mãi sao?" Cự Giải thì thầm, giọng nói nhẹ nhưng đầy uy quyền. Bạch Dương giật mình, vội vàng đẩy Cự Giải ra, khuôn mặt thoáng nét bối rối.Cự Giải khẽ nhăn nhó, đôi mắt ánh lên sự không hài lòng. "Ngươi không thích ta sao? Trả lời đi!".Nhưng Bạch Dương chỉ cúi đầu im lặng, không dám đáp lại. Sự im lặng ấy càng làm Cự Giải thêm phần khó chịu. Nàng tiến lại gần hơn, ánh mắt sắc bén lấp lánh dưới ánh nến.- "Ngươi không nói gì, vậy là muốn bị ta làm nhục đúng không?" Cự Giải gằn giọng, từng từ từng chữ như xé nát không khí trong phòng. Bạch Dương sững sờ ngẩng lên, đôi mắt to tròn tràn ngập sự hoang mang.- "Không... không phải như vậy..." em lắp bắp, nhưng Cự Giải đã không để em có cơ hội nói thêm.Cự Giải cúi xuống, ghé sát bên tai Bạch Dương, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kìm nén: "Vậy đừng đẩy ta ra nữa. Nếu không, đừng trách ta không kiềm chế."Không gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của cả hai. Cự Giải nâng cằm Bạch Dương lên, ánh mắt nàng như thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại trong lòng Bạch Dương. “Ta yêu ngươi, ngươi biết không?” Nói xong, nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán Bạch Dương, rồi chuyển dần xuống đôi môi run rẩy của em.Bạch Dương cứng đờ người, không biết phải phản ứng ra sao. Nụ hôn của Cự Giải mang theo sự dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa một chút cuồng nhiệt, như thể nàng sợ rằng nếu không nắm giữ lấy khoảnh khắc này, Bạch Dương sẽ tan biến ngay lập tức. Một sự hỗn loạn len lỏi trong lòng Bạch Dương, nhưng đôi tay của em vô thức bám lấy tay Cự Giải, như muốn giữ lấy chút hơi ấm này.Sau nụ hôn dài, Cự Giải khẽ thở ra một hơi ấm, rồi nhìn sâu vào mắt Bạch Dương. "Đêm nay, khi làm xong việc, hãy đến cổng sau cung điện gặp ta." Nàng nói, ánh mắt ánh lên một tia sắc lạnh, nhưng lại mang theo chút dịu dàng. Trước khi rời đi, Cự Giải đưa tay vỗ nhẹ vào mông Bạch Dương, khiến em giật mình đỏ mặt. "Đừng quên lời ta." Nàng nhấn mạnh, rồi rời đi trong tiếng cười khẽ.Tối hôm ấy, sau khi hoàn thành công việc, Bạch Dương cẩn thận lẻn ra ngoài, lòng ngập tràn lo lắng xen lẫn hồi hộp. Khi đến cổng sau, em thấy Cự Giải đã đợi sẵn trên lưng ngựa, trong bộ y phục đơn giản nhưng không kém phần quyền quý. Ánh trăng chiếu xuống, làm nổi bật vẻ đẹp cao sang của nàng. Cự Giải nhìn thấy Bạch Dương thì khẽ nhếch môi cười, giọng nói pha chút trách móc: "Ngươi để ta đợi nửa canh giờ rồi đó. Lên ngựa đi."Bạch Dương ngập ngừng, nhìn lên con ngựa cao lớn mà bối rối không biết phải leo lên thế nào. Thân hình nhỏ nhắn của em trông thật lóng ngóng dưới ánh nhìn có phần trêu chọc của Cự Giải.- "Ngươi ngốc thật đấy." Cự Giải lắc đầu, nhảy xuống ngựa rồi bất ngờ bế thốc Bạch Dương lên. Đôi tay mạnh mẽ của nàng giữ chặt lấy eo Bạch Dương, đặt nàng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa. Hành động ấy khiến Bạch Dương đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn thẳng.- "Ngươi đúng là đồ hậu đậu." Cự Giải nói, giọng mang chút trêu chọc nhưng ánh mắt lại mềm mại, như đang che giấu một nụ cười. Lời nói ấy làm Bạch Dương hơi tự ái, nhưng em không dám cãi lại, chỉ ngồi yên lặng. Cự Giải nhanh chóng nhảy lên ngựa, ngồi phía sau Bạch Dương, đôi tay vững vàng giữ dây cương, đồng thời bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn trước mặt. Chiếc áo khoác của Cự Giải khẽ phủ lên vai Bạch Dương, mang đến chút ấm áp giữa đêm lạnh.- "Người định đưa thần đi đâu vậy, thưa công chúa?" Bạch Dương rụt rè hỏi, giọng em run nhẹ trong không gian yên tĩnh. Nhưng Cự Giải chỉ đáp ngắn gọn, giọng nói trầm thấp đầy uy quyền: "Im lặng. Đến nơi rồi ngươi sẽ biết."Con ngựa phi nhanh qua những con đường uốn lượn, tiếng vó ngựa vang lên đều đặn trong màn đêm tĩnh mịch. Trái tim Bạch Dương đập loạn nhịp, không chỉ vì sự gần gũi bất ngờ này, mà còn vì em không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Khi đến một khu rừng sâu, Cự Giải kéo dây cương dừng ngựa. Nàng nhảy xuống trước, rồi đưa tay đỡ Bạch Dương xuống khỏi yên, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng chứa đựng một chút gì đó mà Bạch Dương không thể diễn tả bằng lời.- "Đi theo ta." Cự Giải nói, rồi nắm lấy tay Bạch Dương kéo đi vào sâu hơn trong rừng. Bạch Dương cảm thấy đôi tay ấy vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, khiến nàng không thể cự tuyệt. Trái tim em đập nhanh hơn bao giờ hết, và bước chân run rẩy chẳng biết điều gì đang chờ đợi phía trước.Bạch Dương theo chân Cự Giải bước vào ngôi nhà lớn nằm khuất sâu trong rừng. Dưới ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn lồng treo trên tường, em không khỏi ngỡ ngàng bởi sự gọn gàng và sạch sẽ của nơi này. Từng vật dụng được sắp xếp ngay ngắn, hầu như không dính chút bụi nào. Bạch Dương định cất lời hỏi thì Cự Giải đã lên tiếng trước, giọng nói trầm ấm, mang theo chút bâng khuâng:- "Đây là nơi mẫu thân ta từng ở." Cự Giải bước đến gần chiếc bàn nhỏ, tay khẽ vuốt ve mặt gỗ nhẵn bóng. "Ngày xưa, khi còn nhỏ, ta và mẫu thân thường đến đây tránh nóng vào những ngày hè. Nhưng sau này... khi sinh ra ta, mẫu thân đã qua đời trong cung điện. Ta vẫn thường ghé qua đây để nhớ về bà, hoàng hậu của phụ hoàng."Nghe những lời ấy, Bạch Dương cảm nhận được nỗi buồn sâu lắng trong ánh mắt Cự Giải. Em khẽ cúi đầu, không biết phải an ủi thế nào. Nhưng trước khi em kịp suy nghĩ thêm, Cự Giải đã bước tới, nắm lấy tay em, kéo lại gần một chiếc ghế đặt giữa phòng. Không để Bạch Dương kịp phản ứng, Cự Giải nhẹ nhàng đẩy em ngồi xuống ghế.- "Ngồi yên." Cự Giải ra lệnh, giọng nói mang theo chút nghiêm nghị. Bạch Dương cảm thấy lúng túng, định mở miệng hỏi thì bất ngờ cảm nhận được đôi tay của Cự Giải đang cởi áo ngoài của mình.- "Công chúa! Người làm gì vậy?" Bạch Dương hốt hoảng kêu lên, đôi tay đưa lên giữ lấy phần áo còn lại trên người.
Cự Giải nhướn mày, nở một nụ cười nửa miệng: "Thay đồ cho ngươi chứ làm gì. Con gái với nhau, ngươi còn lo gì chứ?".Dẫu nghe là vậy, nhưng tim Bạch Dương vẫn đập thình thịch, đôi má đỏ ửng khi cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Cự Giải. Nhưng ngay khi lớp áo cuối cùng rời khỏi vai em, Cự Giải bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ Bạch Dương. Làn môi ấm áp khiến em rùng mình, chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một cái cắn nhẹ, đủ để em khẽ rên lên một tiếng nhỏ. Bàn tay Cự Giải, như có ma lực, đặt lên eo em, xoa nhẹ vài cái rồi dừng lại. Giọng nói của nàng vang lên ngay bên tai, trầm thấp mà mang theo chút dịu dàng:
"Ngươi gầy quá đấy, có ăn uống gì không hả?".Bạch Dương cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quyền lực ấy. Đôi má em càng đỏ hơn khi định lên tiếng đáp, nhưng Cự Giải đã lên tiếng trước, giọng nói đầy vẻ nghiêm khắc:- "Đừng gọi ta là công chúa nữa."
- "Nhưng... công chúa..." Bạch Dương ngập ngừng, đôi mắt long lanh nhìn lên. Chưa kịp dứt lời, Cự Giải bất ngờ vỗ nhẹ vào mông em, làm Bạch Dương giật mình. "Lệnh của ta, ngươi dám cãi sao?" Cự Giải nói, nửa nghiêm nghị, nửa trêu chọc. Ánh mắt nàng sáng lên, như muốn trấn áp mọi sự phản kháng của Bạch Dương. Không còn cách nào khác, Bạch Dương chỉ biết cúi đầu, lí nhí đáp: "Thần... đã rõ."Cự Giải nhìn sâu vào mắt Bạch Dương, ánh mắt vừa kiên định vừa dịu dàng khiến người đối diện không thể rời đi. Nàng bất ngờ cất tiếng hỏi:
- "Ngươi có tin ta không?"
Bạch Dương ngẩn người trong giây lát, rồi khẽ gật đầu, giọng nói run run đáp lại:
- "Tin ạ."
Ngay lập tức, Cự Giải áp sát, đè Bạch Dương xuống chiếc ghế gỗ lớn. Ánh mắt nàng đầy sự quyết đoán, trong khi Bạch Dương đỏ bừng mặt, hiểu rõ tình huống. Em vội đưa tay đẩy Cự Giải ra, giọng nói hoảng hốt vang lên:
- "Không được... Công chúa!"
Nghe thấy vậy, Cự Giải nhíu mày, vẻ mặt thoáng chút không hài lòng. Giọng nói của nàng trở nên nghiêm nghị hơn, mang theo uy quyền:
- "Ta đã dặn ngươi thế nào?"
Bạch Dương ngập ngừng, đôi mắt long lanh vì sợ làm Cự Giải phật ý. Cuối cùng, em lí nhí đáp, giọng nói lắp bắp vì xấu hổ:
- "Thần...thần xin lỗi Cự Giải ạ."
Cự Giải khẽ nhếch môi cười, bàn tay vuốt nhẹ gò má Bạch Dương, giọng nói trầm thấp mà vẫn mang theo chút dịu dàng:
- "Biết nghe lời là tốt. Đừng sợ, có ta ở đây."
Bạch Dương không thể phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe. Trong căn phòng nhỏ ấy, thời gian như ngừng lại. Cảm giác hỗn độn giữa bối rối, run rẩy và sự dịu dàng của Cự Giải khiến Bạch Dương không thể rời mắt khỏi nàng.Đêm dài trôi qua, gần hai canh giờ sáng, Bạch Dương mệt mỏi dựa vào người Cự Giải. Em ngồi trên đùi nàng, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lấy vạt áo người đối diện. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc vang lên:
- "Cự Giải... Người bạo quá. Người thần toàn là dấu cắn cả rồi..."
Cự Giải bật cười khẽ, tay vuốt tóc Bạch Dương đầy yêu chiều. Nàng nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Bạch Dương, rồi trầm giọng nói:
- "Được rồi, nghỉ ngơi đi. Ta đã khiến ngươi mệt lắm rồi. Sáng mai, khi trời tờ mờ sáng, ta sẽ dẫn ngươi về cung diện kiến phụ hoàng."
Nghe đến đây, Bạch Dương hơi bất ngờ, đôi mắt mở lớn nhìn lên. Em hỏi lại, giọng nói không giấu được sự lo lắng:
- "Về cung sao? Nhưng... phụ hoàng sẽ không đồng ý đâu."
Cự Giải bật cười, ánh mắt sáng rực niềm tin và sự kiên định:
- "Ta sẽ xin phụ hoàng tác hợp. Ta muốn rước ngươi về làm thê tử của ta. Không ai có thể thay đổi ý định của ta, kể cả người."
Lời nói của Cự Giải khiến Bạch Dương sững người. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong ánh mắt người đối diện. Trái tim em khẽ run lên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.---Tiếng gà gáy vang lên báo hiệu trời vừa tờ mờ sáng. Cự Giải nhìn người trong lòng mình, nàng khẽ mỉm cười. Ánh nắng nhạt phủ qua khung cửa, làm gương mặt đang say ngủ của Bạch Dương trở nên dịu dàng đến lạ. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Dương, giọng nói dịu dàng vang lên:
- "Bạch Dương, dậy đi nào. Trời sáng rồi."
Bạch Dương nhăn nhó, quay mặt vào ngực Cự Giải, giọng ngái ngủ lẩm bẩm:
-"Ưm, muốn ngủ thêm chút nữa thôi mà..."
Cự Giải nheo mắt, cố nhịn cười, rồi bất ngờ đổi giọng nghiêm nghị, giả làm giọng phụ hoàng của mình:
- "Ngươi dám ngủ quá giờ, không làm việc? Phạm quy tắc! Ta phạt ngươi..."
Chưa kịp nói hết câu, Bạch Dương đã bật dậy, đôi mắt hoảng hốt nhìn Cự Giải, cuống cuồng cúi đầu liên tục:
- "Thần... thần xin lỗi! Thần không cố ý... Thần sẽ không tái phạm!"
Cự Giải ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Dương. Khi nghe em kể rằng từng bị phụ hoàng phạt nặng chỉ vì ngủ quên, nàng không khỏi cảm thấy xót xa. Ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, nàng cười nhẹ, vuốt tóc Bạch Dương trấn an:
- "Ta chỉ đùa chút thôi, ngươi yếu tim quá, thê tử của ta."
Bạch Dương đỏ bừng mặt, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Cự Giải đã bế bổng em lên, dẫn đi chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Sau đó, cả hai cùng lên ngựa, phi nhanh về cung điện.Khi vừa đến cổng cung điện, một đoàn binh lính và thị vệ đã sẵn sàng lên đường tìm kiếm Cự Giải. Thấy công chúa trở về, vị vua - tức phụ hoàng của nàng, vội bước đến, vẻ mặt đầy lo lắng. Ông ôm lấy Cự Giải, giọng nói tràn ngập sự trách móc xen lẫn nhẹ nhõm:
- "Con đã đi đâu cả đêm qua? Ta lo lắng đến mức không ngủ được. Sáng nay đã định cử thêm người đi tìm con."
Cự Giải nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay phụ hoàng, đôi mắt kiên định nhìn ông. Nàng nắm lấy tay Bạch Dương, bước lên một bước, bình tĩnh đáp:
- "Thưa phụ hoàng, con đã qua đêm cùng nàng ấy. Con muốn cưới nàng làm thê tử của mình."
Vị vua sững sờ trước lời nói của con gái, đôi mắt ông mở lớn, như không tin vào tai mình. Ông nhíu mày, giọng nói nghiêm khắc vang lên:
- "Cái gì? Con nói gì vậy, Cự Giải? Đây không phải chuyện đùa! Con là công chúa, sau này phải lấy phu quân để nối dõi và cai quản vương triều. Con đang nghĩ gì vậy?"
Cự Giải không hề nao núng, ánh mắt nàng rực lửa quyết tâm. Giọng nàng to và rõ ràng hơn:
- "Phụ hoàng, con đủ khả năng để nối dõi và cai quản vương triều mà không cần một phu quân. Con chỉ muốn cưới nàng ấy. Đây là hạnh phúc của con!"Nghe vậy, vị vua càng giận dữ. Ông chỉ tay về phía Bạch Dương, ra lệnh cho binh lính:
- "Dẫn cô ta đi! Loại người thấp kém dám quyến rũ con gái của ta, tội không thể tha!"
Ngay khi những binh lính tiến đến, Cự Giải lập tức đứng chắn trước Bạch Dương. Nàng dang rộng đôi tay, ánh mắt lạnh băng, hét lớn:
- "Nếu phụ hoàng dám động đến nàng ấy, hãy lấy luôn mạng con đi! Không có nàng ấy, con sống cũng không còn ý nghĩa."
Vị vua sững người trước lời nói của con gái. Ông nhìn Cự Giải với vẻ không tin, giọng nói đanh lại đầy tức giận:
- "Con điên rồi sao, Cự Giải?"
Cự Giải ngẩng cao đầu, nước mắt lấp lánh trong mắt nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ:
- "Nếu phụ hoàng không cho con được chọn hạnh phúc của mình, con sẽ tự nhảy sông. Thà chết, còn hơn sống mà không có nàng ấy."
Vị vua lặng thinh, ánh mắt đầy xung đột nội tâm. Cuối cùng, ông thở dài, giọng nói trầm buồn:
"Thôi được rồi... Nếu đây là điều con muốn, ta sẽ không ngăn cản nữa."
Nghe lời đồng ý của phụ hoàng, Bạch Dương không kìm được nước mắt. Cự Giải quay lại, nắm chặt tay em, mỉm cười dịu dàng:
- "Ta đã nói rồi, không ai có thể tách chúng ta ra. Ngươi là hạnh phúc duy nhất của ta, Bạch Dương."---Sau khi phụ hoàng đồng ý hôn sự, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo trong vòng vài tuần. Đến ngày cưới, cung điện được trang hoàng lộng lẫy, từng góc đều sáng rực với hoa và lụa đỏ. Trời vừa sáng, Bạch Dương đã bắt đầu sửa soạn trong phòng của mình. Em mặc bộ váy cưới truyền thống, mái tóc được búi gọn gàng, cài thêm trâm ngọc, đôi mắt lấp lánh ánh vui sướng xen chút hồi hộp.Đúng lúc ấy, cửa phòng khẽ mở. Cự Giải bước vào, bộ lễ phục thêu chỉ vàng càng làm nổi bật vẻ oai nghiêm và phong thái tự tin của nàng. Thấy Bạch Dương đang bối rối chỉnh lại trâm cài, Cự Giải không kiềm được lòng mà bước tới, vòng tay ôm lấy em từ phía sau. Giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được niềm tự hào vang lên:
- "Thê tử hôm nay của ta thật xinh đẹp."
Bạch Dương giật mình trước vòng tay bất ngờ, khuôn mặt em ửng đỏ. Em nhẹ giọng lúng túng nói:
- "Phu quân... người lại trêu chọc thiếp rồi."
Cự Giải bật cười khẽ, đôi mắt tràn ngập yêu thương. Nàng nhẹ nhàng xoay người Bạch Dương lại, cúi xuống để mắt họ gặp nhau. Giọng nói nửa đùa nửa thật vang lên:
- "Thê tử, mau hôn ta đi nào."
Bạch Dương ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh, nhưng vẫn rụt rè đứng dậy. Em cố nhón chân lên để đặt một nụ hôn lên môi Cự Giải, nhưng với chiều cao khiêm tốn của mình, em chỉ vừa chạm tới cằm Cự Giải. Thấy vậy, Cự Giải bật cười khẽ, vươn tay bế bổng Bạch Dương lên, ánh mắt lấp lánh sự vui vẻ:
- "Thê tử của ta thấp bé quá, ta lại phải bế nàng rồi."
Bạch Dương chưa kịp phản ứng thì Cự Giải đã cúi xuống, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy vị ngọt. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng như khẳng định tình yêu sâu sắc mà Cự Giải dành cho Bạch Dương, khiến em cảm thấy trái tim đập nhanh không ngừng. Khi đôi môi cả hai rời nhau ra, Bạch Dương đỏ mặt tựa vào vai Cự Giải, giọng nhỏ nhẹ:
- "Người lúc nào cũng khiến thiếp không thể nói được gì..."
Cự Giải bật cười, nắm lấy tay Bạch Dương, ánh mắt kiên định đầy hạnh phúc:
- "Đi thôi, thê tử của ta. Cả vương triều đang chờ khoảnh khắc đẹp nhất của chúng ta."
Họ bước ra ngoài, cùng nhau tiến tới lễ đường. Tiếng nhạc cưới vang lên khắp cung điện, dân chúng và quần thần đều đứng chờ để chúc phúc cho họ. Trời hôm ấy trong xanh, như chúc mừng cho tình yêu đẹp đã vượt qua mọi rào cản để được viên mãn.
- Thê tử: Vợ
- Phu quân: Chồng
- Phụ hoàng: Vua cha
- Mẫu thân: Mẹ của hoàng tử / công chúa
- Hoàng hậu: Vợ của vua cha
- Diện kiến là gặp mặt và chào hỏi.
[ Trong truyện mình viết:"Ta sẽ dẫn ngươi về cung diện kiến phụ hoàng" trong trường hợp này có nghĩa là Cự Giải nói với Bạch Dương rằng sẽ đưa em về cung ( nơi ở của vua và hoàng tộc ) để gặp phụ hoàng ( vua cha của Cự Giải)]
- Trâm ngọc là một loại trâm cài tóc làm bằng ngọc, là một loại trang sức quý giá trong văn hóa cổ xưa, thể hiện sự sang trọng, quý phái.---Trong căn phòng nhỏ được ánh nến soi rọi, Bạch Dương đang chăm chỉ giặt giũ bên thau nước, từng giọt nước chảy xuống đôi tay mảnh mai của em. Ánh trăng ngoài song cửa nhè nhẹ hắt vào, làm nổi bật lên nét thanh tú trên gương mặt Bạch Dương. Đột nhiên, một đôi tay mềm mại nhưng mạnh mẽ vòng qua eo em, kéo em vào lòng. Hơi thở của Cự Giải phả nhẹ vào cổ em, mang theo một chút hơi ấm khiến tim Bạch Dương đập loạn nhịp.- "Ngươi định tránh ta mãi sao?" Cự Giải thì thầm, giọng nói nhẹ nhưng đầy uy quyền. Bạch Dương giật mình, vội vàng đẩy Cự Giải ra, khuôn mặt thoáng nét bối rối.Cự Giải khẽ nhăn nhó, đôi mắt ánh lên sự không hài lòng. "Ngươi không thích ta sao? Trả lời đi!".Nhưng Bạch Dương chỉ cúi đầu im lặng, không dám đáp lại. Sự im lặng ấy càng làm Cự Giải thêm phần khó chịu. Nàng tiến lại gần hơn, ánh mắt sắc bén lấp lánh dưới ánh nến.- "Ngươi không nói gì, vậy là muốn bị ta làm nhục đúng không?" Cự Giải gằn giọng, từng từ từng chữ như xé nát không khí trong phòng. Bạch Dương sững sờ ngẩng lên, đôi mắt to tròn tràn ngập sự hoang mang.- "Không... không phải như vậy..." em lắp bắp, nhưng Cự Giải đã không để em có cơ hội nói thêm.Cự Giải cúi xuống, ghé sát bên tai Bạch Dương, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kìm nén: "Vậy đừng đẩy ta ra nữa. Nếu không, đừng trách ta không kiềm chế."Không gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của cả hai. Cự Giải nâng cằm Bạch Dương lên, ánh mắt nàng như thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại trong lòng Bạch Dương. “Ta yêu ngươi, ngươi biết không?” Nói xong, nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán Bạch Dương, rồi chuyển dần xuống đôi môi run rẩy của em.Bạch Dương cứng đờ người, không biết phải phản ứng ra sao. Nụ hôn của Cự Giải mang theo sự dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa một chút cuồng nhiệt, như thể nàng sợ rằng nếu không nắm giữ lấy khoảnh khắc này, Bạch Dương sẽ tan biến ngay lập tức. Một sự hỗn loạn len lỏi trong lòng Bạch Dương, nhưng đôi tay của em vô thức bám lấy tay Cự Giải, như muốn giữ lấy chút hơi ấm này.Sau nụ hôn dài, Cự Giải khẽ thở ra một hơi ấm, rồi nhìn sâu vào mắt Bạch Dương. "Đêm nay, khi làm xong việc, hãy đến cổng sau cung điện gặp ta." Nàng nói, ánh mắt ánh lên một tia sắc lạnh, nhưng lại mang theo chút dịu dàng. Trước khi rời đi, Cự Giải đưa tay vỗ nhẹ vào mông Bạch Dương, khiến em giật mình đỏ mặt. "Đừng quên lời ta." Nàng nhấn mạnh, rồi rời đi trong tiếng cười khẽ.Tối hôm ấy, sau khi hoàn thành công việc, Bạch Dương cẩn thận lẻn ra ngoài, lòng ngập tràn lo lắng xen lẫn hồi hộp. Khi đến cổng sau, em thấy Cự Giải đã đợi sẵn trên lưng ngựa, trong bộ y phục đơn giản nhưng không kém phần quyền quý. Ánh trăng chiếu xuống, làm nổi bật vẻ đẹp cao sang của nàng. Cự Giải nhìn thấy Bạch Dương thì khẽ nhếch môi cười, giọng nói pha chút trách móc: "Ngươi để ta đợi nửa canh giờ rồi đó. Lên ngựa đi."Bạch Dương ngập ngừng, nhìn lên con ngựa cao lớn mà bối rối không biết phải leo lên thế nào. Thân hình nhỏ nhắn của em trông thật lóng ngóng dưới ánh nhìn có phần trêu chọc của Cự Giải.- "Ngươi ngốc thật đấy." Cự Giải lắc đầu, nhảy xuống ngựa rồi bất ngờ bế thốc Bạch Dương lên. Đôi tay mạnh mẽ của nàng giữ chặt lấy eo Bạch Dương, đặt nàng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa. Hành động ấy khiến Bạch Dương đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn thẳng.- "Ngươi đúng là đồ hậu đậu." Cự Giải nói, giọng mang chút trêu chọc nhưng ánh mắt lại mềm mại, như đang che giấu một nụ cười. Lời nói ấy làm Bạch Dương hơi tự ái, nhưng em không dám cãi lại, chỉ ngồi yên lặng. Cự Giải nhanh chóng nhảy lên ngựa, ngồi phía sau Bạch Dương, đôi tay vững vàng giữ dây cương, đồng thời bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn trước mặt. Chiếc áo khoác của Cự Giải khẽ phủ lên vai Bạch Dương, mang đến chút ấm áp giữa đêm lạnh.- "Người định đưa thần đi đâu vậy, thưa công chúa?" Bạch Dương rụt rè hỏi, giọng em run nhẹ trong không gian yên tĩnh. Nhưng Cự Giải chỉ đáp ngắn gọn, giọng nói trầm thấp đầy uy quyền: "Im lặng. Đến nơi rồi ngươi sẽ biết."Con ngựa phi nhanh qua những con đường uốn lượn, tiếng vó ngựa vang lên đều đặn trong màn đêm tĩnh mịch. Trái tim Bạch Dương đập loạn nhịp, không chỉ vì sự gần gũi bất ngờ này, mà còn vì em không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Khi đến một khu rừng sâu, Cự Giải kéo dây cương dừng ngựa. Nàng nhảy xuống trước, rồi đưa tay đỡ Bạch Dương xuống khỏi yên, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng chứa đựng một chút gì đó mà Bạch Dương không thể diễn tả bằng lời.- "Đi theo ta." Cự Giải nói, rồi nắm lấy tay Bạch Dương kéo đi vào sâu hơn trong rừng. Bạch Dương cảm thấy đôi tay ấy vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, khiến nàng không thể cự tuyệt. Trái tim em đập nhanh hơn bao giờ hết, và bước chân run rẩy chẳng biết điều gì đang chờ đợi phía trước.Bạch Dương theo chân Cự Giải bước vào ngôi nhà lớn nằm khuất sâu trong rừng. Dưới ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn lồng treo trên tường, em không khỏi ngỡ ngàng bởi sự gọn gàng và sạch sẽ của nơi này. Từng vật dụng được sắp xếp ngay ngắn, hầu như không dính chút bụi nào. Bạch Dương định cất lời hỏi thì Cự Giải đã lên tiếng trước, giọng nói trầm ấm, mang theo chút bâng khuâng:- "Đây là nơi mẫu thân ta từng ở." Cự Giải bước đến gần chiếc bàn nhỏ, tay khẽ vuốt ve mặt gỗ nhẵn bóng. "Ngày xưa, khi còn nhỏ, ta và mẫu thân thường đến đây tránh nóng vào những ngày hè. Nhưng sau này... khi sinh ra ta, mẫu thân đã qua đời trong cung điện. Ta vẫn thường ghé qua đây để nhớ về bà, hoàng hậu của phụ hoàng."Nghe những lời ấy, Bạch Dương cảm nhận được nỗi buồn sâu lắng trong ánh mắt Cự Giải. Em khẽ cúi đầu, không biết phải an ủi thế nào. Nhưng trước khi em kịp suy nghĩ thêm, Cự Giải đã bước tới, nắm lấy tay em, kéo lại gần một chiếc ghế đặt giữa phòng. Không để Bạch Dương kịp phản ứng, Cự Giải nhẹ nhàng đẩy em ngồi xuống ghế.- "Ngồi yên." Cự Giải ra lệnh, giọng nói mang theo chút nghiêm nghị. Bạch Dương cảm thấy lúng túng, định mở miệng hỏi thì bất ngờ cảm nhận được đôi tay của Cự Giải đang cởi áo ngoài của mình.- "Công chúa! Người làm gì vậy?" Bạch Dương hốt hoảng kêu lên, đôi tay đưa lên giữ lấy phần áo còn lại trên người.
Cự Giải nhướn mày, nở một nụ cười nửa miệng: "Thay đồ cho ngươi chứ làm gì. Con gái với nhau, ngươi còn lo gì chứ?".Dẫu nghe là vậy, nhưng tim Bạch Dương vẫn đập thình thịch, đôi má đỏ ửng khi cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Cự Giải. Nhưng ngay khi lớp áo cuối cùng rời khỏi vai em, Cự Giải bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ Bạch Dương. Làn môi ấm áp khiến em rùng mình, chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một cái cắn nhẹ, đủ để em khẽ rên lên một tiếng nhỏ. Bàn tay Cự Giải, như có ma lực, đặt lên eo em, xoa nhẹ vài cái rồi dừng lại. Giọng nói của nàng vang lên ngay bên tai, trầm thấp mà mang theo chút dịu dàng:
"Ngươi gầy quá đấy, có ăn uống gì không hả?".Bạch Dương cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quyền lực ấy. Đôi má em càng đỏ hơn khi định lên tiếng đáp, nhưng Cự Giải đã lên tiếng trước, giọng nói đầy vẻ nghiêm khắc:- "Đừng gọi ta là công chúa nữa."
- "Nhưng... công chúa..." Bạch Dương ngập ngừng, đôi mắt long lanh nhìn lên. Chưa kịp dứt lời, Cự Giải bất ngờ vỗ nhẹ vào mông em, làm Bạch Dương giật mình. "Lệnh của ta, ngươi dám cãi sao?" Cự Giải nói, nửa nghiêm nghị, nửa trêu chọc. Ánh mắt nàng sáng lên, như muốn trấn áp mọi sự phản kháng của Bạch Dương. Không còn cách nào khác, Bạch Dương chỉ biết cúi đầu, lí nhí đáp: "Thần... đã rõ."Cự Giải nhìn sâu vào mắt Bạch Dương, ánh mắt vừa kiên định vừa dịu dàng khiến người đối diện không thể rời đi. Nàng bất ngờ cất tiếng hỏi:
- "Ngươi có tin ta không?"
Bạch Dương ngẩn người trong giây lát, rồi khẽ gật đầu, giọng nói run run đáp lại:
- "Tin ạ."
Ngay lập tức, Cự Giải áp sát, đè Bạch Dương xuống chiếc ghế gỗ lớn. Ánh mắt nàng đầy sự quyết đoán, trong khi Bạch Dương đỏ bừng mặt, hiểu rõ tình huống. Em vội đưa tay đẩy Cự Giải ra, giọng nói hoảng hốt vang lên:
- "Không được... Công chúa!"
Nghe thấy vậy, Cự Giải nhíu mày, vẻ mặt thoáng chút không hài lòng. Giọng nói của nàng trở nên nghiêm nghị hơn, mang theo uy quyền:
- "Ta đã dặn ngươi thế nào?"
Bạch Dương ngập ngừng, đôi mắt long lanh vì sợ làm Cự Giải phật ý. Cuối cùng, em lí nhí đáp, giọng nói lắp bắp vì xấu hổ:
- "Thần...thần xin lỗi Cự Giải ạ."
Cự Giải khẽ nhếch môi cười, bàn tay vuốt nhẹ gò má Bạch Dương, giọng nói trầm thấp mà vẫn mang theo chút dịu dàng:
- "Biết nghe lời là tốt. Đừng sợ, có ta ở đây."
Bạch Dương không thể phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe. Trong căn phòng nhỏ ấy, thời gian như ngừng lại. Cảm giác hỗn độn giữa bối rối, run rẩy và sự dịu dàng của Cự Giải khiến Bạch Dương không thể rời mắt khỏi nàng.Đêm dài trôi qua, gần hai canh giờ sáng, Bạch Dương mệt mỏi dựa vào người Cự Giải. Em ngồi trên đùi nàng, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lấy vạt áo người đối diện. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc vang lên:
- "Cự Giải... Người bạo quá. Người thần toàn là dấu cắn cả rồi..."
Cự Giải bật cười khẽ, tay vuốt tóc Bạch Dương đầy yêu chiều. Nàng nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Bạch Dương, rồi trầm giọng nói:
- "Được rồi, nghỉ ngơi đi. Ta đã khiến ngươi mệt lắm rồi. Sáng mai, khi trời tờ mờ sáng, ta sẽ dẫn ngươi về cung diện kiến phụ hoàng."
Nghe đến đây, Bạch Dương hơi bất ngờ, đôi mắt mở lớn nhìn lên. Em hỏi lại, giọng nói không giấu được sự lo lắng:
- "Về cung sao? Nhưng... phụ hoàng sẽ không đồng ý đâu."
Cự Giải bật cười, ánh mắt sáng rực niềm tin và sự kiên định:
- "Ta sẽ xin phụ hoàng tác hợp. Ta muốn rước ngươi về làm thê tử của ta. Không ai có thể thay đổi ý định của ta, kể cả người."
Lời nói của Cự Giải khiến Bạch Dương sững người. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong ánh mắt người đối diện. Trái tim em khẽ run lên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.---Tiếng gà gáy vang lên báo hiệu trời vừa tờ mờ sáng. Cự Giải nhìn người trong lòng mình, nàng khẽ mỉm cười. Ánh nắng nhạt phủ qua khung cửa, làm gương mặt đang say ngủ của Bạch Dương trở nên dịu dàng đến lạ. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Dương, giọng nói dịu dàng vang lên:
- "Bạch Dương, dậy đi nào. Trời sáng rồi."
Bạch Dương nhăn nhó, quay mặt vào ngực Cự Giải, giọng ngái ngủ lẩm bẩm:
-"Ưm, muốn ngủ thêm chút nữa thôi mà..."
Cự Giải nheo mắt, cố nhịn cười, rồi bất ngờ đổi giọng nghiêm nghị, giả làm giọng phụ hoàng của mình:
- "Ngươi dám ngủ quá giờ, không làm việc? Phạm quy tắc! Ta phạt ngươi..."
Chưa kịp nói hết câu, Bạch Dương đã bật dậy, đôi mắt hoảng hốt nhìn Cự Giải, cuống cuồng cúi đầu liên tục:
- "Thần... thần xin lỗi! Thần không cố ý... Thần sẽ không tái phạm!"
Cự Giải ngạc nhiên trước phản ứng của Bạch Dương. Khi nghe em kể rằng từng bị phụ hoàng phạt nặng chỉ vì ngủ quên, nàng không khỏi cảm thấy xót xa. Ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, nàng cười nhẹ, vuốt tóc Bạch Dương trấn an:
- "Ta chỉ đùa chút thôi, ngươi yếu tim quá, thê tử của ta."
Bạch Dương đỏ bừng mặt, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Cự Giải đã bế bổng em lên, dẫn đi chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Sau đó, cả hai cùng lên ngựa, phi nhanh về cung điện.Khi vừa đến cổng cung điện, một đoàn binh lính và thị vệ đã sẵn sàng lên đường tìm kiếm Cự Giải. Thấy công chúa trở về, vị vua - tức phụ hoàng của nàng, vội bước đến, vẻ mặt đầy lo lắng. Ông ôm lấy Cự Giải, giọng nói tràn ngập sự trách móc xen lẫn nhẹ nhõm:
- "Con đã đi đâu cả đêm qua? Ta lo lắng đến mức không ngủ được. Sáng nay đã định cử thêm người đi tìm con."
Cự Giải nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay phụ hoàng, đôi mắt kiên định nhìn ông. Nàng nắm lấy tay Bạch Dương, bước lên một bước, bình tĩnh đáp:
- "Thưa phụ hoàng, con đã qua đêm cùng nàng ấy. Con muốn cưới nàng làm thê tử của mình."
Vị vua sững sờ trước lời nói của con gái, đôi mắt ông mở lớn, như không tin vào tai mình. Ông nhíu mày, giọng nói nghiêm khắc vang lên:
- "Cái gì? Con nói gì vậy, Cự Giải? Đây không phải chuyện đùa! Con là công chúa, sau này phải lấy phu quân để nối dõi và cai quản vương triều. Con đang nghĩ gì vậy?"
Cự Giải không hề nao núng, ánh mắt nàng rực lửa quyết tâm. Giọng nàng to và rõ ràng hơn:
- "Phụ hoàng, con đủ khả năng để nối dõi và cai quản vương triều mà không cần một phu quân. Con chỉ muốn cưới nàng ấy. Đây là hạnh phúc của con!"Nghe vậy, vị vua càng giận dữ. Ông chỉ tay về phía Bạch Dương, ra lệnh cho binh lính:
- "Dẫn cô ta đi! Loại người thấp kém dám quyến rũ con gái của ta, tội không thể tha!"
Ngay khi những binh lính tiến đến, Cự Giải lập tức đứng chắn trước Bạch Dương. Nàng dang rộng đôi tay, ánh mắt lạnh băng, hét lớn:
- "Nếu phụ hoàng dám động đến nàng ấy, hãy lấy luôn mạng con đi! Không có nàng ấy, con sống cũng không còn ý nghĩa."
Vị vua sững người trước lời nói của con gái. Ông nhìn Cự Giải với vẻ không tin, giọng nói đanh lại đầy tức giận:
- "Con điên rồi sao, Cự Giải?"
Cự Giải ngẩng cao đầu, nước mắt lấp lánh trong mắt nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ:
- "Nếu phụ hoàng không cho con được chọn hạnh phúc của mình, con sẽ tự nhảy sông. Thà chết, còn hơn sống mà không có nàng ấy."
Vị vua lặng thinh, ánh mắt đầy xung đột nội tâm. Cuối cùng, ông thở dài, giọng nói trầm buồn:
"Thôi được rồi... Nếu đây là điều con muốn, ta sẽ không ngăn cản nữa."
Nghe lời đồng ý của phụ hoàng, Bạch Dương không kìm được nước mắt. Cự Giải quay lại, nắm chặt tay em, mỉm cười dịu dàng:
- "Ta đã nói rồi, không ai có thể tách chúng ta ra. Ngươi là hạnh phúc duy nhất của ta, Bạch Dương."---Sau khi phụ hoàng đồng ý hôn sự, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo trong vòng vài tuần. Đến ngày cưới, cung điện được trang hoàng lộng lẫy, từng góc đều sáng rực với hoa và lụa đỏ. Trời vừa sáng, Bạch Dương đã bắt đầu sửa soạn trong phòng của mình. Em mặc bộ váy cưới truyền thống, mái tóc được búi gọn gàng, cài thêm trâm ngọc, đôi mắt lấp lánh ánh vui sướng xen chút hồi hộp.Đúng lúc ấy, cửa phòng khẽ mở. Cự Giải bước vào, bộ lễ phục thêu chỉ vàng càng làm nổi bật vẻ oai nghiêm và phong thái tự tin của nàng. Thấy Bạch Dương đang bối rối chỉnh lại trâm cài, Cự Giải không kiềm được lòng mà bước tới, vòng tay ôm lấy em từ phía sau. Giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được niềm tự hào vang lên:
- "Thê tử hôm nay của ta thật xinh đẹp."
Bạch Dương giật mình trước vòng tay bất ngờ, khuôn mặt em ửng đỏ. Em nhẹ giọng lúng túng nói:
- "Phu quân... người lại trêu chọc thiếp rồi."
Cự Giải bật cười khẽ, đôi mắt tràn ngập yêu thương. Nàng nhẹ nhàng xoay người Bạch Dương lại, cúi xuống để mắt họ gặp nhau. Giọng nói nửa đùa nửa thật vang lên:
- "Thê tử, mau hôn ta đi nào."
Bạch Dương ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh, nhưng vẫn rụt rè đứng dậy. Em cố nhón chân lên để đặt một nụ hôn lên môi Cự Giải, nhưng với chiều cao khiêm tốn của mình, em chỉ vừa chạm tới cằm Cự Giải. Thấy vậy, Cự Giải bật cười khẽ, vươn tay bế bổng Bạch Dương lên, ánh mắt lấp lánh sự vui vẻ:
- "Thê tử của ta thấp bé quá, ta lại phải bế nàng rồi."
Bạch Dương chưa kịp phản ứng thì Cự Giải đã cúi xuống, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy vị ngọt. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng như khẳng định tình yêu sâu sắc mà Cự Giải dành cho Bạch Dương, khiến em cảm thấy trái tim đập nhanh không ngừng. Khi đôi môi cả hai rời nhau ra, Bạch Dương đỏ mặt tựa vào vai Cự Giải, giọng nhỏ nhẹ:
- "Người lúc nào cũng khiến thiếp không thể nói được gì..."
Cự Giải bật cười, nắm lấy tay Bạch Dương, ánh mắt kiên định đầy hạnh phúc:
- "Đi thôi, thê tử của ta. Cả vương triều đang chờ khoảnh khắc đẹp nhất của chúng ta."
Họ bước ra ngoài, cùng nhau tiến tới lễ đường. Tiếng nhạc cưới vang lên khắp cung điện, dân chúng và quần thần đều đứng chờ để chúc phúc cho họ. Trời hôm ấy trong xanh, như chúc mừng cho tình yêu đẹp đã vượt qua mọi rào cản để được viên mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store