ZingTruyen.Store

All Phuong Cun Con Tim Me


Link: https://junruoxihuahuamanlou.lofter.com/post/1f0240fb_2ba5eb73c

Địch Phi Thanh ở lại Liên Hoa Lâu dưỡng thương.
Phương Vệ An không quên chuyện mình cần làm, hắn cảm thấy mình sắp chạm tới sự thật rồi. Chỉ có điều lòng hắn có chút bất an, hắn sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lý Liên Hoa thấy Phương Vệ An đang nhìn Phương Đa Bệnh bằng ánh mắt đầy cảm xúc mà lòng không khỏi trùng xuống.
Bên ngoài Phương Đa Bệnh và Địch Phi Thanh vẫn đang cãi nhau, Phương Đa Bệnh thậm chí còn đang xúi Hồ Ly Tinh cắn Địch Phi Thanh. Gã hừ một cái không thèm để ý đến nó.
"Tiểu Bảo, chúng ta phải đi rồi."
Phương Đa Bệnh nghe liền gật đầu, cậu quay sang nói với gã: "Chờ ta trở về liền dạy dỗ ngươi."
"Chúng ta đi đâu vậy Vệ An?"
Phương Vệ An không dấu diếm gì: "Đi làm chuyện chúng ta cần làm, đệ đã tra ra được một ít manh mối, hôm nay liền lên đường."
"Vậy khi nào chúng ta trở về?"
Phương Vệ An lắc đầu: "Không xác định được, nói cũng chừng sẽ đi rất lâu."
Phương Đa Bệnh liền trừng mắt: "Rất lâu sao? Nhưng... "
Cậu đang nói định nói thì giọng Lý Liên Hoa chen vào: "Ta có thể giúp gì không? Hôm qua nghe Tiểu Bảo nói Vệ An huynh đệ đây cũng đang điều tra Thiện Cô Đao."
"Chúng ta có thể tự làm." Phương Vệ An không trả lời Lý Liên Hoa thêm bất kỳ câu nào.
"Ta có một manh mối, không biết Vệ An huynh đệ có hứng thú không?" Lý Liên Hoa thuyết phục lần nữa.
Phương Vệ An liếc y, hắn cũng có rất nhiều manh mối, ít nhất hắn biết Thiện Cô Đao vẫn còn sống, Lý Liên Hoa thì không. Nhưng Phương Vệ An vẫn đáp: "Nói đi."
"Manh mối này không thể tùy tiện nói ra, nếu ta nói ra Vệ An huynh đệ ít nhất cũng phải đồng ý cho ta đi cùng, được chứ?"
Phương Vệ An không cần suy nghĩ mà dứt khoát đáp: "Không cần." Nói xong liền dẫn Phương Đa Bệnh rời đi.
Lý Liên Hoa không ngờ hắn lại quyết đoán như vậy, y cũng tò mò không biết Phương Vệ An đã biết được điều gì.
Địch Phi Thanh nhìn Phương Đa Bệnh rời đi, gã hơi mím mỗi nhưng rồi lại thôi.
"Vệ An, lần này đệ không phải lại dẫn ta đi dạo nữa chứ."
Phương Vệ An cười cười: "Lần này đưa huynh đi dự tiệc."
"Tiệc, tiệc gì?" Phương Đa Bệnh mặc đầy khó hiểu.
"Mạn Sơn Hồng."
Tiểu Bảo giật mình: "Đệ nói đến bữa tiệc của Ngọc Lâu Xuân tổ chức vào mỗi mùa thu sao?"
"Chính là nó. Đệ tra ra ít manh mối, Ngọc Lâu Xuân này có rất nhiều điểm đáng ngờ, cần phải đến đó xác thực."
Phương Vệ An điều tra ra được Ngọc Lâu Xuân có khả năng cao là người Nam Dận. Không biết vì cái gì Thiện Cô Đao lại có liên quan đến người Nam Dận. Hắn nghĩ nếu gặp được Ngọc Lâu Xuân thì sẽ biết được tin tức của Thiện Cô Đao.
"Ngọc Lâu Xuân chỉ mời kỳ nhân đến dự Mạn Sơn Hồng, đệ có cách để vào?"
Lúc này Phương Vệ An quay đầu lại nghiêm túc nhìn Phương Đa Bệnh: "Tiểu Bảo, đệ hỏi huynh, đệ có quan trọng với huynh không?"
Phương Đa Bệnh bối rối gật đầu đáp: "Đối với ta Vệ An rất quan trọng."
"Vậy Tiểu Bảo, huynh có muốn giúp đệ thực hiện tâm nguyện lớn nhất của đệ không?" Phương Vệ An hỏi tiếp
"Đương nhiên là có. Vô luận Vệ An có cần giúp đỡ hay không ta sẽ toàn lực hỗ trợ."
"Lần này Ngọc Lâu Xuân có mời chúng ta tham gia Mạn Sơn Hồng hay không đều là nhờ vào Tiểu Bảo."

Nửa tháng sau giang hồ xảy ra hai sự kiện lớn. Một là Tiêu Tử Khâm phát cáo văn về việc mở tiệc trà Tứ Cố Môn. Điều thứ hai còn chấn động hơn. Nghe nói có một đoàn lữ hành đến từ Lâu Lan quốc, nơi cách Trung Nguyên vạn dặm. Trong đoàn có một tuyệt thế mỹ nhân. Vài người đã nhìn thấy nàng kể lại rằng người đẹp khoác lên người bộ xiêm y lộng lẫy, đeo mạng che mặt, toàn thân trên dưới đều mang trang sức vàng, rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, cứ như tiên nữ hạ phàm. Nàng dịu dàng mà uyển chuyển, quyến rủ mà mê hoặc, cốt cách toát lên vẻ tiên khí.
Chỉ cần tiếp xúc ba phần ánh mặt liền có thể khiến đối phương bị câu hồn dẫn phách, nhưng được mỹ nhân chú ý có chết cũng đáng.

Ít ngày nữa, đệ nhất mỹ nhân Lâu Lan sẽ đến Trung Nguyên, từ nam nhân đến nữ tử ai ai cũng tò mò háo hức muốn xem nàng trông như nào. Không ngờ sau khi vào thành người đẹp lại bốc hơi biến mất. Có người tốt số nghe được mỹ nhân này tên có một chữ Hy, nàng vậy mà lại quen biết với Phương Vệ An.
Phương Vệ An là ai giang hồ không biết, nhưng nhắc đến Phương Đa Bệnh mọi người đều sẽ biết. Mà Phương Vệ An lại là hảo bằng hữu của Phương Đa Bệnh. Một ngày trước ngày tổ chức tiệc trà Tứ Cố Môn Phương Vệ An nói là thay mặt mỹ nhân Lâu Lan phát thiệp mời mọi người tham gia Lâu Lan tiệc, nàng sẽ chu đáo tiếp đãi. Mục đích của tiệc cũng không dấu diếm gì, mời thương nhân đến bàn chuyện làm ăn ở Lâu Lan quốc.
Ngay sau khi tin tức được tung ra cáo thị liền bị người người tranh nhau lấy. Thậm chí còn có người thừa cơ trục lợi bán lại thiệp mời với giá cả trăm lượng bạc.
Chỉ có 30 tấm thiệp phát ra, những người không có được tức giận trong khi những người nhận được thì ngày đêm mơ gặp nữ nhân cũng rượu tiệc.
Lâu Lan tiệc trở thành bữa tiệc lớn nhất ở Trung Nguyên, người không được mời đều tụ tập ở ngoài hóng hớt nhưng cho đến khi tận tối muộn vẫn không ai có thể nhìn thấy Hy. Họ chỉ nghe thấy tiếng sáo trúc cùng tiếng nhạc ca múa từ trong vọng ra.
Ngày hôm sau tin tức tiệc rượu của Lâu Lan bùng nổ trên giang hồ. Tất cả những người được tham gia tiệc không ngớt lời khen ngợi rượu ngon, sơn hào mỹ vị, quan trọng hơn là đều trầm trồ trước sắc đẹp tuyệt trần của Hy mỹ nhân.
Có người còn lớn tiếng khẳng định nếu Hy ở Trung Nguyên, bảng xếp hạng đệ nhất mỹ nhân chắc chắn sẽ thay đổi, nàng đứng thứ hai không ai dám tranh hạng nhất. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Có người muốn gặp Hy mà sẵn lòng chi ra cả nghìn lượng bạc nhưng tiếc là sau Lâu Lan tiệc không ai biết bất kì thông tin của nàng nữa, cũng không ai biết nàng sống ở đâu.
Lâu Lan tiệc đang là đề tài bàn luận sôi nổi thì Ngọc Lâu Xuân gửi thiệp mời Mạn Sơn Hồng cho Hy, tuy nhiên thư mời này được đưa đến tay Phương Vệ An. Hy rất nhanh gửi thư hồi đáp nàng chắc chắn sẽ đến.
Biết Hy sẽ tham dự Mạn Sơn Hồng cả giang hồ lại không ngừng tán thưởng Ngọc Lâu Xuân có phúc khí lớn, vậy mà lại có thể nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế.
Câu chuyện vẻ đẹp vô song của Lâu Lan mỹ nhân ồn ào đến mức làm lu mờ tin tức tiệc trà Tứ Cố Môn của Tiêu Tử Khâm.
Bên kia Lý Liên Hoa cùng Địch Phi Thanh cũng nghe được tin Phương Vệ An quen biết Lâu Lan mỹ nhân. Cả hai cảm thấy có phần kỳ quái, không nói đến vấn đề vì sao Vệ An biết nàng, Phương Đa Bệnh chạy đi đâu rồi? Hai người này không phải trước giờ vẫn như hình với bóng sao.
Không để Lý Liên Hoa nghĩ ngợi lâu Ngọc Lâu Xuân đã gửi thiệp mời đến cho y.

Để đến được nơi tổ chức Mạn Sơn Hồng phải rẻ 9 lần, đổi 18 con đường, hết ngồi xe ngựa lại chuyển qua thuyền.
Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh đến nơi thì thấy Thi Văn Tuyệt đang lên bờ, cả ba cùng nhau đi lại nơi mọi người tụ tập.
Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh thấy Phương Vệ An trong nhóm người. Hắn thờ ờ liếc mắt nhìn cả hai một cái rồi quay người lại nói chuyện với người bên cạnh.
Người bên cạnh Phương Vệ An khoác một chiếc áo choàng trắng che kín từ đầu đến chân, nàng chỉ để lộ một đoạn cánh tay trắng ngần đeo rất nhiều trang sức.
"Phương Vệ An ở đây, Phương Đa Bệnh đâu?"
Nghe Địch Phi Thanh hỏi Lý Liên Hoa lắc đầu: "Ta cũng không rõ."
Đợi không lâu thì hộ vệ Nữ Trạch ra tiếp đón. Khi Phương Vệ An giới thiệu người bên cạnh mình là mỹ nhân Lâu Lan được bàn tán trong giang hồ bấy lâu nhóm người không khỏi tròn mắt.
Hắn nhìn sang nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Hy."
Nghe được thanh âm của Phương Vệ An, Hy đưa tay đặt lên vai, cúi người hành lễ: "Tiểu nữ tên Hy, chư vị hảo."
Giọng Hy có chút trầm nhưng không kém phần duyên dáng cùng quyến rũ. Chỉ một câu ngắn mà như lông vũ chạm nhẹ vào lòng người nghe.
Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh có chút thất vọng, cả hai không có lòng hiếu kỳ như người khác.
Thấy hộ vệ cho ngươi đem Hương Hồng đến Phương Vệ An liền nói: "Ta đây đã có giai nhân bên cạnh, nếu chọn thì thật không phải phép."
Hộ vệ gật đầu: "Chủ nhân đã có lời dặn, Phương tiên sinh nếu không muốn thì không cần chọn."
Phương Vệ An mỉm cười cảm ơn sau đó đưa tay nắm lấy tay Hy.
"Ai, Nữ Trạch mời nữ nhân đến, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, huống hồ chi đây là đưa mỹ nữ đến." Thi Văn Tuyệt hâm mộ cảm thán. Phương Vệ An không đáp, hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt, chỉ nghiêng đầu cùng Hy nói chuyện.
Sau khi chọn Hương Hồng đoàn người được đưa đến Nữ Trạch. Bởi vì Nữ Trạch không cho phép nam tử đi vào nên con đường tiếp theo sẽ do quản sự Bích Hoàng dẫn.
Lý Liên Hoa nhìn theo bóng lưng Phương Vệ An cùng Hy, dáng vẻ hai người thân mật khiến y cảm thấy có chút là lạ, dù Hy mặc áo choàng che kín nhưng y vẫn thấy người này có chút quen thuộc.
Khác với mọi người Phương Vệ An và Hy được Bích Hoàng đưa đi đường khác. Lý Liên Hoa cùng Địch Phi Thanh liếc mắt nhìn nhau mà không nói gì.

Có nữ nhân muốn cởi áo Địch Phi Thanh phục vụ gã tắm rửa gã liền trực tiếp cự tuyệt. Gã ghét người khác chạm vào mình.
Thấy Địch Phi Thanh không muốn tắm Bích Hoàng dẫn gã đến phòng trà.

Trong phòng riêng Phương Vệ An đỡ Hy ngồi xuống sau đó ra ngoài kiểm tra, xác định xung quanh không có ai mới đến bên cạnh Hy: "Ở đây không có ai."
Hắn vén chiếc mũ áo choàng của Hy xuống, giúp nàng gỡ mạng đeo rồi dùng nội lực lấy một chiếc kim bạc trong cổ nàng ra.
Nếu có người khác ở đâu nhất định sẽ nhận ra người đang ngồi chính là thiếu gia Thiên Cơ Đường Phương Đa Bệnh.
"Trời ơi mệt chết ta. Vệ An, Lý Liên Hoa và những người khác sao mà được mời đến thế? Nếu họ phát hiện ra thì ta không còn mặt mũi nào mất."
Phương Vệ An nhìn bộ dáng mếu máo của Phương Đa Bệnh mà bối rối: "Ngọc Lâu Xuân này chỉ mời kỳ nhân, không biết vì sao lại mời hai người họ."
"Vệ An, có rất nhiều cách để trở thành kỳ nhân, tại sao lại muốn dùng phương thức này." Phương Đa Bệnh bày ra vẻ mặt đau khổ, vừa nghĩ tới thời gian qua bị dày vò không ít cậu liền muốn khóc.
Phương Vệ An nói hắn có biện pháp vào Nữ Trạch, Phương Đa Bệnh liền tin tưởng, không ngờ biện pháp đó chính là để cậu đóng giả nữ nhân.
Khoảng thời gian vừa qua Phương Vệ An tìm một nữ nhân người Hồ xuất thân từ gia đình múa dạy cậu, còn dạy cậu học cả trang điểm. Tiếp đó hắn dùng tiền tìm người diễn thương nhân Lâu Lan, lại dùng tiền rải tin tức phóng đại việc mỹ nhân Lâu Lan tới Trung Nguyên. Tất cả đều nhằm mục đích đẩy tin tức mỹ nhân Lâu Lan thành huyền thoại để thu hút sự chú ý của Ngọc Lâu Xuân. May mắn là nỗ lực của hắn được đền đáp, Ngọc Lâu Xuân gửi thiệp mời.
Nhưng đối với Phương Đa Bệnh thì đây thực sự là dày vò cậu muốn chết. Quần áo hiện tại cậu đang mặc là trang phục của Lâu Lan. Cả một thân đỏ rực, đương nhiên rất khác biệt với y phục thường ngày của cậu, đó là còn chưa nói đến trang sức.
Phương Đa Bệnh cảm thấy những món này cộng lại cũng ít nhất cũng mười cân, đi lại cực kỳ phiền phức, còn chưa nói đến lúc khiêu vũ trang sức đập vào cơ thể không khác gì tra tấn.
"Không phải đệ cũng nói đây là phương pháp nhanh nhất sao? Tiểu Bảo vất vả rồi. Nhưng huynh xem rốt cuộc chúng ta cũng vào được, chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa, khi tìm ra manh mối liền rời đi ngay." Phương Vệ An an ủi
"Nếu Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh phát hiện thì sao?" Phương Đa Bệnh đặc biệt lo lắng chuyện này. Hai người kia mà biết nhất định sẽ cười nhạo cậu cả đời mất. Nếu việc này truyền đến Thiên Cơ Đường thì đến kiếp sau cậu cũng xấu hổ không dám quay về.
Phương Vệ An tự tin lắc đầu: "Tiểu Bảo đừng lo, đã có áo choàng và mạng che mặt, mấy ngày này huynh cũng dùng Tuyết Cơ Hoàn mà, dáng dấp cơ thể cũng biến đổi không ít, họ không nhận ra đâu. Hơn nữa giọng nói cũng khác, nếu như nghi ngờ thì âm thanh này sẽ phản bác lại."
Dù vẫn còn lo lắng nhưng Phương Đa Bệnh cũng biết chuyện đến nước này rồi thì không thể quay đầu, cậu chỉ hy vọng Phương Vệ An mau chóng tra ra manh mối rồi rời đi.
Nhìn lông mày Phương Đa Bệnh hạ xuống Phương Vệ An có chút ngây người. Hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Mẹ hắn thật sự rất đẹp.
Mắt to tròn, sáng trong như nước hồ thu. Da trắng như tuyết, lông mày mảnh liễu. Giữa trán điểm chu sa, môi đỏ mím nhẹ khiến lòng người gợn sóng. Kết hợp với kim quan cài tóc đính đá của Lâu Lan tạo nên nét quyến rũ kỳ lạ. Hoàn toàn khác với dáng vẻ ngây thơ trước kia, cứ như là hai người.
Ngắm một hồi rồi Phương Vệ An mới lên tiếng: "Tiểu Bảo, chúng ta ra ngoài đi. Muốn tìm manh mối thì không thể ngồi đây mãi được."
Phương Đa Bệnh nhẹ nhàng gật đầu, đem kim châm đẩy vào cổ, lại đeo mạng cùng khoác áo choàng lên sau đó khẽ nói: "Đi thôi."
Phương Vệ An đỡ Phương Đa Bệnh ra cửa hướng sảnh trà mà đi. Hai người đến nơi thì thấy ở trong có Mộ Dung và Địch Phi Thanh, bên cạnh còn có nhiều trạch nữ.
Phương Đa Bệnh cùng Phương Vệ An ngồi xuống, nữ tử Thanh nhi đến châm trà cho cả hai. Nàng vụng nên rót trà đổ ra ngoài dính lên người Phương Đa Bệnh.
Mắt thấy nữ tử đứng ở đối diện muốn ghi phạt Thanh Nhi Phương Đa Bệnh liền ngăn lại.
Bích Hoàng thấy ồn ào liền đi tới hỏi, nghe Phương Đa Bệnh nói mọi trách phạt hôm nay đều tính cho cậu Bích Hoàng chần chừ.
"Nếu Bích Hoàng cô nương không quyết định được vậy thì tiểu Hy có thể tự mình đến nói với Ngọc tiên sinh."
Nghe vậy nàng liền gật đầu đáp ứng hôm nay miễn giám thị.
Lục Kiếm Trì ở bên chứng kiến mà có chút kinh ngạc: "Ta vốn cho rằng Hy nhi cô nương đây chỉ được người đời bàn tán về ngoại hình không ngờ rằng Hy cô nương lại khéo hiểu lòng người, chu toàn như thế. Lục Kiếm Trì ta thích uống rượu, chỉ tiếc là nơi này không có rượu, ta thay trà kính cô nương ba chén."
Phương Đa Bệnh lắc đầu cười từ chối: "Lục công tử vẫn nên giữ bụng uống rượu thì hơn. Hôm nay tiểu Hy có đem rượu của Lâu Lan đến dự tiệc, vừa hay Lục công tử hãy nếm thử."
"Rượu mỹ nhân mang đến, tất nhiên ta phải hảo hảo thưởng thức."
Lục Kiếm Trì cùng Phương Đa Bệnh nói chuyện ở bên thì nghe được Phương Vệ An lên tiếng: "Vị tiên sinh có thể đem ánh mắt của mình thu lại không? Nhìn chằm chằm tiểu Hy chúng ta từ lúc mới vào đến giờ, ngươi không nhìn những người xung quanh sao?"
Phương Vệ An nói Địch Phi Thanh nhưng gã phớt lờ, gã đứng dậy đi đến chỗ Phương Đa Bệnh.
"Ngươi là ai?" Địch Phi Thanh tiến lại gần hơn khiến Phương Đa Bệnh hoảng sợ. Phương Vệ An liền kéo cậu ra sau: "Tiên sinh thỉnh tự trọng, nếu ngươi làm loạn đừng trách ta không khách khí."
Ánh mặt Phương Vệ An kiên định nhìn chằm chằm gã. Hai người đang giương cung bạt kiếm thì Lý Liên Hoa đến: "Thật xin lỗi, gia hỏa này chỉ biết dùng cơ bắp nói chuyện, đầu óc hơi quá tải. Hắn chỉ là hiếu kỳ Hy cô nương nhan sắc hơn người nên có chút lỗ mãn. Ta thay mặt hắn xin lỗi hai vị."
Phương Vệ An hừ lạnh một tiếng. Bích Hoàng bên cạnh cũng ra sức giải hòa: "Lý thần y cũng tới rồi, mời các vị theo ta đến gặp chủ nhân."
Lý Liên Hoa sững sờ: "Mạn Sơn Hồng bắt đầu sớm vậy sao?"
"Mạn Sơn Hồng một lát nữa mới khai tiệc, cái này chủ nhân mời riêng bốn vị."
Phương Vệ An cùng Phương Đa Bệnh không nghĩ mình sẽ được mời.

*.*.*

Tuyết Cơ Hoàn: nữ nhân dùng có tác dụng làm da trắng mềm mại, thân hình thon gọn. Nam nhân dùng có thể làm dáng vẻ trong thời gian ngắn thu nhỏ như nữ nhân. Sau 12 tiếng ngừng dùng cơ thể sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Nếu dùng lâu dài độc tố sẽ tích tụ trong cơ thể khiến phụ nữ khó có thai, nam nhân chưa xác định.

Cỏ: Phương Vệ An mà ở hiện đại chắc theo học kinh tế, cháu nó là một case study cho việc quảng bá với marketing sản phẩm siêu hiệu quả😂 Tuyết Cơ Hoàn chắc là tác giả tự nghĩ ra, tra google thì chỉ thấy Hương Cơ Hoàn với A Cơ Tô Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store