All Lamoon Trang Khuat
Từ ngày bước chân vào biệt thự, Diễm Hằng thấy thời gian như trôi theo nhịp khác. Bên ngoài, Đà Lạt vẫn dốc dài hun hút, chợ chiều tấp nập người bán kẻ mua, tiếng rao lan theo gió. Nhưng trong căn nhà của Dung, mọi thứ dường như đóng khung trong một lớp không khí cũ kỹ, chẳng hề thay đổi.Hằng từng thử đếm, những chiếc đồng hồ trong nhà đều ngừng chạy. Mỗi chiếc dừng ở một giờ khác nhau, nhưng tất cả đều lặng câm, không hề vang tiếng tích tắc. Chỉ có tiếng chân Dung bước dọc hành lang và tiếng hơi thở khe khẽ của chị khi đêm về mới là nhịp sống trong căn nhà.Dung đối xử với Hằng ngày càng dịu dàng đến khó tả. Khi thì chị chải tóc cho cô, khi thì khẽ khàng chỉnh lại cổ áo, đặt tay lên vai cô một thoáng, như sợ Hằng tan biến. Nhưng trong những cử chỉ dịu dàng ấy lại phảng phất sự khát khao quá mức, đến mức khiến Hằng cảm thấy vừa ấm áp vừa rờn rợn.Có lần, khi Hằng ngồi đọc sách trong phòng khách, Dung tiến đến, cúi xuống nhìn trang giấy. Tóc chị thoảng hương nhài, chạm nhẹ lên gò má cô. Hằng cứng người, tim đập nhanh, vừa muốn tránh vừa không tài nào nhấc nổi chân. Ánh mắt chị khi đó sáng long lanh, như một kẻ khát nước nhìn thấy giọt sương hiếm hoi."Em thật giống..." - chị khẽ thì thầm, giọng nhẹ nhàng lả lướt qua như cơn gió
" Giống... ai ạ? "- Hằng hỏi, nhưng chị không trả lời, chỉ mỉm cười rồi quay đi.Câu hỏi ấy cứ đeo bám cô, như một bóng ma.---Chiều muộn Đà Lạt, mây mù buông xuống mái biệt thự cổ trên con dốc nhỏ. Sương len qua những khe cửa sổ cũ kỹ, hắt ánh sáng nhợt nhạt lên những bức tường đã ngả màu thời gian. Chị Dung khoác chiếc áo măng-tô dài màu đen, đứng trước gương soi lại bản thân lần cuối trước khi ra ngoài. Gương mặt chị, dù ở tuổi ba mươi, vẫn phảng phất nét trẻ trung nhưng pha trộn một điều gì khó đoán, một nỗi ám ảnh ẩn giấu sau đôi mắt đen sâu thẳm."Em ở lại dọn dẹp, nhớ khóa cửa sổ lại. Đêm nay trời sẽ lạnh." Dung nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng lạ lùng khiến Hằng khẽ rùng mình.Hằng gật đầu. Cô gái hai mươi tuổi, mái tóc cột gọn sau gáy, mặc chiếc áo len màu be giản dị, nhìn chị rời đi. Khi bóng dáng Dung biến mất sau cánh cổng sắt, một khoảng lặng khác thường phủ xuống ngôi biệt thự. Không gian vốn đã u tịch nay càng thêm hiu hắt.Hằng bắt tay vào công việc quen thuộc lau bụi những khung tranh treo ở hành lang, gom lá khô ngoài hiên, chùi lớp bụi mỏng phủ trên nền gạch lát. Nhưng càng dọn, cô càng có cảm giác ngôi nhà không hề trống vắng. Từng tiếng cót két vọng lại từ cầu thang gỗ, từng cánh cửa khẽ rung dù ngoài kia không có gió.Khi đang lau chùi chiếc bàn trong phòng khách, ánh mắt Hằng vô tình dừng lại trên chiếc bàn gỗ nhỏ. Trên đó, một chùm chìa khóa nặng trịch đặt hờ hững, như thể Dung quên mang theo.Tim Hằng khẽ đập nhanh. Từ ngày đến đây, cô đã nhiều lần nghe tiếng động lạ từ tầng ba, nơi có cánh cửa lớn lúc nào cũng khóa. Trong đầu Hằng chợt lóe lên ý nghĩ tò mò phải chăng trong căn phòng đó có bí mật?Sau vài phút lưỡng lự, tay run rẩy, cô gỡ lấy chùm chìa khóa, bước nhẹ trên hành lang dài. Những cánh cửa gỗ nâu loang lổ vết ẩm, mỗi cái như chứa một bí mật chực trào ra. Cô thử vài chìa, chúng không vừa khớp. Mãi đến căn phòng cuối hành lang tầng ba , chiếc chìa sắt kêu *cạch* một tiếng. Cửa hé mở.Không khí lạnh toát ập ra, hăng mùi ẩm mốc và tro bụi.Căn phòng tối mờ, chỉ có khe sáng lọt qua cửa sổ hẹp. Hằng hít sâu, bước vào. Và rồi cô đứng chết lặng.Trên bức tường lớn treo một tấm ảnh chân dung khổ lớn. Bụi phủ mờ, nhưng dưới lớp bụi ấy, hình ảnh vẫn rõ ràng đến ghê người Dung trong tà áo dài, vòng tay ôm siết một cô gái trẻ. Gương mặt cô gái ấy - đôi mắt to, làn môi, dáng cằm - giống Hằng như đúc.Hằng lùi lại, tim đập dồn. Ánh mắt trong ảnh nhìn cô xoáy sâu đầy ám ảnh.Xung quanh căn phòng, từng món đồ bày biện gọn ghẽ. Một chiếc khăn voan trắng gấp ngay ngắn trên ghế. Một đôi giày nữ đã sờn. Một hộp nhạc nứt vỡ nằm trên bàn, nhưng vẫn có thể thấy họa tiết hoa hồng. Tất cả đều nhuốm bụi như bị bỏ quên cả thập kỷ, nhưng vẫn mang hơi thở của một người con gái từng hiện diện nơi này.Bàn tay Hằng run lẩy bẩy, làm rơi chùm chìa khóa xuống sàn. Tiếng kim loại chạm gỗ vang lên chát chúa, vang vọng khắp phòng.Ngay lập tức, dưới cầu thang vọng lên tiếng bước chân.Cọt kẹt... cọt kẹt... đều đặn, chậm rãi, nhưng rõ ràng là đang tiến dần lên.Hằng chết điếng. Cô đưa mắt đảo quanh, tìm chỗ trốn. Trong lúc hoảng loạn, Hằng đảo mắt . Cửa sổ bị khóa, khoảng trống dưới gầm bàn quá hẹp. Không còn lựa chọn, cô lao vào chiếc tủ áo cao sát tường, khép cánh cửa lại. Trong khe hẹp, Hằng cố nén hơi thở, tim đập dồn dập đến mức tưởng như vang khắp căn phòng.Tiếng bước chân ngày càng gần. Cánh cửa phòng bật mở.Cô ép chặt bàn tay lên miệng để ngăn tiếng thở gấp gáp. Trái tim đập mạnh đến mức cô tưởng như nó văng ra ngoài.Tiếng bước chân dừng ngay trước cửa phòng. Tay vặn khóa cánh cửa từ từ mở ra, bản lề rít lên kẽo kẹt.Trong khe hẹp của tủ, Hằng thấy bóng người , chiếc váy đen mịn như nhung quét ngang nền nhà. Hơi lạnh tỏa ra, cùng mùi hoa nhài dìu dịu.Dung đứng lặng hồi lâu. Rồi chị bước vào.Tiếng gót giày gõ nhè nhẹ. Hằng thấy bóng chị dừng trước tấm ảnh. Có một khoảng im lặng nặng nề, sau đó là tiếng cười khẽ, mỏng manh như gió."Chị bỏ quên đồ quay về tìm không ngờ em lại về thăm chị "- giọng chị ngân dài, tha thiết.Hằng nín thở, tay cô run lẩy bẩy mồ hôi lạnh phủ ướt bàn tay.Dung tiếp tục thì thầm, như nói với người trong ảnh"Người ta bảo chết là hết, nhưng chị không tin. Em hứa sẽ ở lại với chị mãi... mà sao em bỏ chị đi? Mười năm rồi, chị vẫn chờ."Giọng chị vỡ ra, vừa xót xa, vừa day dứt."Em... sao lại bỏ chị? Chị đã hứa sẽ giữ em mãi bên mình... tại sao lại đi?"Trong tủ tối, Hằng nín thở, cảm giác như có một tảng đá đè lên ngực , áp bức , khó chịu vô cùng .Dung ngồi xuống sàn, tựa đầu vào bức ảnh, giọng nghẹn ngào như khóc nấc . Nhưng rồi chỉ một chốc, tiếng nức nở tan biến, chị đứng dậy, đi thẳng về phía chiếc tủ nơi Hằng đang trốn. Đôi mắt sắc lạnh, như có thể xuyên qua cánh gỗ, nhìn thẳng vào linh hồn Hằng.Bàn tay Dung đặt lên tay nắm. Hằng cắn chặt môi, mồ hôi chảy ướt tóc gáy."Rầm."Không. Dung không mở tủ. Chị chỉ gục đầu vào cánh cửa, thì thầm khe khẽ ."Em sẽ không bao giờ rời bỏ chị đâu phải không? Chị sẽ cô đơn lắm đó"Một nụ cười méo mó thoáng qua, rồi Dung quay đi. Tiếng bước chân dần xa, chìm vào im lặng.Hằng gục xuống trong tủ, ngực phập phồng dữ dội. Lúc ấy cô mới nhận ra lý do Dung muốn giữ mình lại , nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng lẫn điên cuồng, tất cả là vì cô quá giống người trong ảnh - một bóng hình đã chết, hoặc đã biến mất khỏi cuộc đời chị.
.
Tối hôm đó, khi Dung trở về, Hằng lảng tránh ánh mắt chị, nhưng trong thâm tâm, một nỗi ám ảnh đã ăn sâu hình bóng cô gái trong bức ảnh và nỗi buồn dày đặc trong đôi mắt chị.
.
.
.Những ngày sau, Dung càng để lộ tình cảm của mình đối với Hằng . Lúc chị nhẹ nhàng, chăm chút từng bữa ăn, ánh mắt ấm áp như người yêu lâu ngày gặp lại. Lúc khác, chị lại trở nên cuồng loạn, nắm lấy cổ tay Hằng, ghì chặt nói những lời khó hiểu.
---
Một hôm như mọi hôm Hằng về lại trọ để đi học rồi không trở lại căn biệt thự ấy nữa , căn phòng trọ nhỏ nằm trong con hẻm ẩm thấp dưới phố cũng đã bẫng đi vài hôm không ai dọn dẹp. Phòng chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, một cửa sổ nhỏ mở ra con đường đầy dây điện chằng chịt. Ở đây, Hằng nghĩ mình sẽ tìm lại nhịp sống bình thường - đi học, đi làm, lẫn vào dòng người đông đúc để quên đi ánh mắt vừa dịu dàng vừa điên cuồng của Dung.Thế nhưng, cứ mỗi khi đêm xuống trong bóng tối đặc quánh, ký ức về căn biệt thự xám lại ùa về. Đôi lúc, Hằng vẫn nghe rõ tiếng cửa gỗ cót két, tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng bước chân thong thả trên nền gạch cũ. Mỗi lần như vậy, Hằng lại bật đèn sáng trưng cả căn phòng , ngồi ôm gối run rẩy mà tự nhủ."Không, đó chỉ là mơ. Chỉ là ảo giác thôi."Nhưng càng tự trấn an, lòng Hằng càng dấy lên một khoảng trống khó tả.Ban ngày, khi đi qua những quán cà phê có trồng thông nhỏ trước hiên, hay thấy bóng dáng một người đàn bà ăn mặc sang trọng lướt qua, Hằng lại giật mình tưởng đó là Dung. Đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, bởi hầu như đêm nào cô cũng mơ.Giấc mơ đầu tiên, Hằng thấy mình nằm trên chiếc giường cổ trong căn phòng tầng ba. Bên ngoài cửa sổ, màn sương đặc quánh phủ kín vườn hoa héo úa. Cạnh giường, Dung ngồi, đôi vai run lên từng chập, bàn tay thon dài siết chặt lấy ga giường. Chị khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, ướt đẫm tay Hằng. Trong mơ, tim Hằng nhói lên.Đêm sau, giấc mơ lặp lại, nhưng rõ ràng hơn. Hằng nghe thấy tiếng thì thầm của Dung:
"Đừng bỏ chị... Đừng rời khỏi chị nữa..."Ánh mắt ấy - pha lẫn đau đớn, mong mỏi, như một kẻ chết đuối níu lấy cọng rơm cuối cùng - khiến Hằng bàng hoàng tỉnh giấc.Cô bật dậy, mồ hôi vã ra đầy trán, tim đập dồn dập. Ngoài cửa sổ, sương mù phố núi tràn xuống như những ngón tay mảnh khảnh bò vào. Hằng thấy sợ, nhưng đồng thời trong sâu thẳm, lại là một niềm thương cảm không kìm nổi.Càng ngày, những giấc mơ càng dày đặc. Lúc thì Dung ôm lấy Hằng từ phía sau, thì thầm những lời yêu thương như rót mật vào tai. Lúc khác, chị lại bỗng trở nên cuồng loạn, ghì chặt lấy cô, hôn ngấu nghiến, như muốn xé nát để Hằng vĩnh viễn không thoát đi đâu được.Có đêm, Hằng mơ thấy chính mình ngồi trong căn phòng y hệt phòng cũ ở biệt thự. Trên bàn, bức ảnh cũ kỹ mờ bụi vẫn treo, Dung khẽ vuốt ve tấm ảnh rồi quay lại, mỉm cười với cô."Em thấy không, nơi này mới là nơi em thuộc về"Mỗi khi tỉnh lại, Hằng đều thấy trong lòng một nỗi trống trải day dứt. Cô đã cố trốn chạy, nhưng dường như căn biệt thự, cùng người đàn bà bí ẩn kia, vẫn vươn những sợi dây vô hình quấn lấy linh hồn mình.Ngày trôi qua nặng nề. Ở chỗ làm thêm, đồng nghiệp hỏi vì sao Hằng gầy rộc, mắt thâm quầng, cô chỉ cười gượng."Em mất ngủ thôi."
Nhưng chỉ mình Hằng biết, lý do thực sự là bởi mỗi đêm cô sống cùng những ảo ảnh của Dung.Đỉnh điểm là một đêm đầu hạ, khi tiếng ve kêu ran cả phố, Hằng mơ thấy mình không còn ở căn trọ nữa. Cô lại trở về biệt thự xám, nằm trong vòng tay Dung. Bên ngoài, mưa rào xối xả, tiếng sấm rền như vọng từ lòng đất. Dung ôm lấy cô, thì thầm giữa hơi thở dồn dập. "Chị đã chờ em lâu lắm rồi... Đừng rời xa chị nữa, Hằng à ."Trong mơ, Hằng không còn chống cự. Cô cảm thấy lồng ngực mình mềm nhũn ra, bàn tay bất giác siết lấy tấm lưng của Dung, như thể đó mới là nơi duy nhất cô thuộc về.Tỉnh dậy, nước mắt Hằng ướt gối. Lần đầu tiên, cô không còn thấy sợ hãi. Chỉ còn nỗi nhớ cồn cào, một khao khát quay lại.Những ngày sau đó, Hằng sống như người mộng du. Cô ngồi trước gương lâu hàng giờ, soi gương mặt của chính mình mà chợt nhớ đến cách Dung hay nhìn cô - vừa nâng niu vừa điên cuồng. Trong đầu vang lên từng câu thì thầm ngọt ngào xen lẫn tuyệt vọng.Đêm nọ, không chịu nổi nữa, Hằng khoác áo, lặng lẽ rời phòng trọ. Con đường dẫn lên đồi mờ sương vẫn như cũ . Những rặng thông run rẩy như dạt sang một bên dẫn lối Hằng , tiếng gió rít qua khe lá mang theo âm vang quen thuộc.Trong lòng Hằng, nỗi sợ vẫn còn, nhưng trên tất cả, là một sức hút mãnh liệt kéo cô trở về căn biệt thự xám... nơi có một người luôn chờ, với ánh mắt vừa dịu dàng vừa điên dại, với vòng tay vừa là xiềng xích vừa là tình yêu."Em chịu về với chị rồi" Dung đứng trước cánh cổng sắt khẽ mỉm cười , đôi mắt đen láy khép hờ ,làn da càng trắng tái dưới màn sương lạnh buốt . Hằng mím môi tiến đến gần vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của chị.Thoáng chốc nụ cười méo xệch vội thu lại thay vào đó nét dịu dàng điềm đạm lại hiện ra . Dung ôm lấy Hằng thật chặt , bàn tay vuốt nhẹ sống lưng cô."Ở bên cạnh chị nhé? Mãi mãi" Hằng không còn hoảng sợ nữa , cô cụp mắt gật đầu rồi dụi vào hõm vai chị như đã cam phận . Dung mỉm cười hài lòng nắm lấy tay Hằng đưa cô vào trong. Thoáng chốc Hằng thấy cái nắm tay của chị không chỉ đơn thuần là nắm mà siết chặt không buông , nụ cười của chị là thõa mãn chứ không phải dịu dàng..
.
.Vào một chiều muộn trời trong không rõ ngày tháng nhưng quãng thời gian cũng đã trôi qua rất lâu. Một tốp khách du lịch đang cuốc bộ trên đồi thông vào tan tầm 6h tối.Mặt trời xuống , sương mù dâng lên bao quanh lưng đồi . Họ quyết định ngồi nghỉ ở đỉnh đồi đốt lửa trại."Có ai nghe tin đồn về căn biệt thự xám ở đồi thông này chưa?" Một người đàn ông trong ánh lửa dập dờn , nét mặt đanh lại nghiêm trọng."Tôi mới nghe hôm qua , người ta đồn xưa trên đồi này có căn biệt thự xám to lắm rồi một hôm căn biệt thự biến mất cũng là hôm sương đêm dày đặc , họ bảo trong tiếng gió nghe có giọng phụ nữ cười nói với nhau .." Cả đoàn nghe xong thì nhìn nhau dáo dác , lớp sương mù ẩn hiện bao vây mang cái lành lạnh đến rợn người. .
.
End.Huhu plot này khó triển theo kết He quá nên toi cho cả hai cùng hạnh phúc theo cách khác . Típ theo sẽ là cp nào đâyyy
" Giống... ai ạ? "- Hằng hỏi, nhưng chị không trả lời, chỉ mỉm cười rồi quay đi.Câu hỏi ấy cứ đeo bám cô, như một bóng ma.---Chiều muộn Đà Lạt, mây mù buông xuống mái biệt thự cổ trên con dốc nhỏ. Sương len qua những khe cửa sổ cũ kỹ, hắt ánh sáng nhợt nhạt lên những bức tường đã ngả màu thời gian. Chị Dung khoác chiếc áo măng-tô dài màu đen, đứng trước gương soi lại bản thân lần cuối trước khi ra ngoài. Gương mặt chị, dù ở tuổi ba mươi, vẫn phảng phất nét trẻ trung nhưng pha trộn một điều gì khó đoán, một nỗi ám ảnh ẩn giấu sau đôi mắt đen sâu thẳm."Em ở lại dọn dẹp, nhớ khóa cửa sổ lại. Đêm nay trời sẽ lạnh." Dung nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng lạ lùng khiến Hằng khẽ rùng mình.Hằng gật đầu. Cô gái hai mươi tuổi, mái tóc cột gọn sau gáy, mặc chiếc áo len màu be giản dị, nhìn chị rời đi. Khi bóng dáng Dung biến mất sau cánh cổng sắt, một khoảng lặng khác thường phủ xuống ngôi biệt thự. Không gian vốn đã u tịch nay càng thêm hiu hắt.Hằng bắt tay vào công việc quen thuộc lau bụi những khung tranh treo ở hành lang, gom lá khô ngoài hiên, chùi lớp bụi mỏng phủ trên nền gạch lát. Nhưng càng dọn, cô càng có cảm giác ngôi nhà không hề trống vắng. Từng tiếng cót két vọng lại từ cầu thang gỗ, từng cánh cửa khẽ rung dù ngoài kia không có gió.Khi đang lau chùi chiếc bàn trong phòng khách, ánh mắt Hằng vô tình dừng lại trên chiếc bàn gỗ nhỏ. Trên đó, một chùm chìa khóa nặng trịch đặt hờ hững, như thể Dung quên mang theo.Tim Hằng khẽ đập nhanh. Từ ngày đến đây, cô đã nhiều lần nghe tiếng động lạ từ tầng ba, nơi có cánh cửa lớn lúc nào cũng khóa. Trong đầu Hằng chợt lóe lên ý nghĩ tò mò phải chăng trong căn phòng đó có bí mật?Sau vài phút lưỡng lự, tay run rẩy, cô gỡ lấy chùm chìa khóa, bước nhẹ trên hành lang dài. Những cánh cửa gỗ nâu loang lổ vết ẩm, mỗi cái như chứa một bí mật chực trào ra. Cô thử vài chìa, chúng không vừa khớp. Mãi đến căn phòng cuối hành lang tầng ba , chiếc chìa sắt kêu *cạch* một tiếng. Cửa hé mở.Không khí lạnh toát ập ra, hăng mùi ẩm mốc và tro bụi.Căn phòng tối mờ, chỉ có khe sáng lọt qua cửa sổ hẹp. Hằng hít sâu, bước vào. Và rồi cô đứng chết lặng.Trên bức tường lớn treo một tấm ảnh chân dung khổ lớn. Bụi phủ mờ, nhưng dưới lớp bụi ấy, hình ảnh vẫn rõ ràng đến ghê người Dung trong tà áo dài, vòng tay ôm siết một cô gái trẻ. Gương mặt cô gái ấy - đôi mắt to, làn môi, dáng cằm - giống Hằng như đúc.Hằng lùi lại, tim đập dồn. Ánh mắt trong ảnh nhìn cô xoáy sâu đầy ám ảnh.Xung quanh căn phòng, từng món đồ bày biện gọn ghẽ. Một chiếc khăn voan trắng gấp ngay ngắn trên ghế. Một đôi giày nữ đã sờn. Một hộp nhạc nứt vỡ nằm trên bàn, nhưng vẫn có thể thấy họa tiết hoa hồng. Tất cả đều nhuốm bụi như bị bỏ quên cả thập kỷ, nhưng vẫn mang hơi thở của một người con gái từng hiện diện nơi này.Bàn tay Hằng run lẩy bẩy, làm rơi chùm chìa khóa xuống sàn. Tiếng kim loại chạm gỗ vang lên chát chúa, vang vọng khắp phòng.Ngay lập tức, dưới cầu thang vọng lên tiếng bước chân.Cọt kẹt... cọt kẹt... đều đặn, chậm rãi, nhưng rõ ràng là đang tiến dần lên.Hằng chết điếng. Cô đưa mắt đảo quanh, tìm chỗ trốn. Trong lúc hoảng loạn, Hằng đảo mắt . Cửa sổ bị khóa, khoảng trống dưới gầm bàn quá hẹp. Không còn lựa chọn, cô lao vào chiếc tủ áo cao sát tường, khép cánh cửa lại. Trong khe hẹp, Hằng cố nén hơi thở, tim đập dồn dập đến mức tưởng như vang khắp căn phòng.Tiếng bước chân ngày càng gần. Cánh cửa phòng bật mở.Cô ép chặt bàn tay lên miệng để ngăn tiếng thở gấp gáp. Trái tim đập mạnh đến mức cô tưởng như nó văng ra ngoài.Tiếng bước chân dừng ngay trước cửa phòng. Tay vặn khóa cánh cửa từ từ mở ra, bản lề rít lên kẽo kẹt.Trong khe hẹp của tủ, Hằng thấy bóng người , chiếc váy đen mịn như nhung quét ngang nền nhà. Hơi lạnh tỏa ra, cùng mùi hoa nhài dìu dịu.Dung đứng lặng hồi lâu. Rồi chị bước vào.Tiếng gót giày gõ nhè nhẹ. Hằng thấy bóng chị dừng trước tấm ảnh. Có một khoảng im lặng nặng nề, sau đó là tiếng cười khẽ, mỏng manh như gió."Chị bỏ quên đồ quay về tìm không ngờ em lại về thăm chị "- giọng chị ngân dài, tha thiết.Hằng nín thở, tay cô run lẩy bẩy mồ hôi lạnh phủ ướt bàn tay.Dung tiếp tục thì thầm, như nói với người trong ảnh"Người ta bảo chết là hết, nhưng chị không tin. Em hứa sẽ ở lại với chị mãi... mà sao em bỏ chị đi? Mười năm rồi, chị vẫn chờ."Giọng chị vỡ ra, vừa xót xa, vừa day dứt."Em... sao lại bỏ chị? Chị đã hứa sẽ giữ em mãi bên mình... tại sao lại đi?"Trong tủ tối, Hằng nín thở, cảm giác như có một tảng đá đè lên ngực , áp bức , khó chịu vô cùng .Dung ngồi xuống sàn, tựa đầu vào bức ảnh, giọng nghẹn ngào như khóc nấc . Nhưng rồi chỉ một chốc, tiếng nức nở tan biến, chị đứng dậy, đi thẳng về phía chiếc tủ nơi Hằng đang trốn. Đôi mắt sắc lạnh, như có thể xuyên qua cánh gỗ, nhìn thẳng vào linh hồn Hằng.Bàn tay Dung đặt lên tay nắm. Hằng cắn chặt môi, mồ hôi chảy ướt tóc gáy."Rầm."Không. Dung không mở tủ. Chị chỉ gục đầu vào cánh cửa, thì thầm khe khẽ ."Em sẽ không bao giờ rời bỏ chị đâu phải không? Chị sẽ cô đơn lắm đó"Một nụ cười méo mó thoáng qua, rồi Dung quay đi. Tiếng bước chân dần xa, chìm vào im lặng.Hằng gục xuống trong tủ, ngực phập phồng dữ dội. Lúc ấy cô mới nhận ra lý do Dung muốn giữ mình lại , nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng lẫn điên cuồng, tất cả là vì cô quá giống người trong ảnh - một bóng hình đã chết, hoặc đã biến mất khỏi cuộc đời chị.
.
Tối hôm đó, khi Dung trở về, Hằng lảng tránh ánh mắt chị, nhưng trong thâm tâm, một nỗi ám ảnh đã ăn sâu hình bóng cô gái trong bức ảnh và nỗi buồn dày đặc trong đôi mắt chị.
.
.
.Những ngày sau, Dung càng để lộ tình cảm của mình đối với Hằng . Lúc chị nhẹ nhàng, chăm chút từng bữa ăn, ánh mắt ấm áp như người yêu lâu ngày gặp lại. Lúc khác, chị lại trở nên cuồng loạn, nắm lấy cổ tay Hằng, ghì chặt nói những lời khó hiểu.
---
Một hôm như mọi hôm Hằng về lại trọ để đi học rồi không trở lại căn biệt thự ấy nữa , căn phòng trọ nhỏ nằm trong con hẻm ẩm thấp dưới phố cũng đã bẫng đi vài hôm không ai dọn dẹp. Phòng chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, một cửa sổ nhỏ mở ra con đường đầy dây điện chằng chịt. Ở đây, Hằng nghĩ mình sẽ tìm lại nhịp sống bình thường - đi học, đi làm, lẫn vào dòng người đông đúc để quên đi ánh mắt vừa dịu dàng vừa điên cuồng của Dung.Thế nhưng, cứ mỗi khi đêm xuống trong bóng tối đặc quánh, ký ức về căn biệt thự xám lại ùa về. Đôi lúc, Hằng vẫn nghe rõ tiếng cửa gỗ cót két, tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng bước chân thong thả trên nền gạch cũ. Mỗi lần như vậy, Hằng lại bật đèn sáng trưng cả căn phòng , ngồi ôm gối run rẩy mà tự nhủ."Không, đó chỉ là mơ. Chỉ là ảo giác thôi."Nhưng càng tự trấn an, lòng Hằng càng dấy lên một khoảng trống khó tả.Ban ngày, khi đi qua những quán cà phê có trồng thông nhỏ trước hiên, hay thấy bóng dáng một người đàn bà ăn mặc sang trọng lướt qua, Hằng lại giật mình tưởng đó là Dung. Đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, bởi hầu như đêm nào cô cũng mơ.Giấc mơ đầu tiên, Hằng thấy mình nằm trên chiếc giường cổ trong căn phòng tầng ba. Bên ngoài cửa sổ, màn sương đặc quánh phủ kín vườn hoa héo úa. Cạnh giường, Dung ngồi, đôi vai run lên từng chập, bàn tay thon dài siết chặt lấy ga giường. Chị khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, ướt đẫm tay Hằng. Trong mơ, tim Hằng nhói lên.Đêm sau, giấc mơ lặp lại, nhưng rõ ràng hơn. Hằng nghe thấy tiếng thì thầm của Dung:
"Đừng bỏ chị... Đừng rời khỏi chị nữa..."Ánh mắt ấy - pha lẫn đau đớn, mong mỏi, như một kẻ chết đuối níu lấy cọng rơm cuối cùng - khiến Hằng bàng hoàng tỉnh giấc.Cô bật dậy, mồ hôi vã ra đầy trán, tim đập dồn dập. Ngoài cửa sổ, sương mù phố núi tràn xuống như những ngón tay mảnh khảnh bò vào. Hằng thấy sợ, nhưng đồng thời trong sâu thẳm, lại là một niềm thương cảm không kìm nổi.Càng ngày, những giấc mơ càng dày đặc. Lúc thì Dung ôm lấy Hằng từ phía sau, thì thầm những lời yêu thương như rót mật vào tai. Lúc khác, chị lại bỗng trở nên cuồng loạn, ghì chặt lấy cô, hôn ngấu nghiến, như muốn xé nát để Hằng vĩnh viễn không thoát đi đâu được.Có đêm, Hằng mơ thấy chính mình ngồi trong căn phòng y hệt phòng cũ ở biệt thự. Trên bàn, bức ảnh cũ kỹ mờ bụi vẫn treo, Dung khẽ vuốt ve tấm ảnh rồi quay lại, mỉm cười với cô."Em thấy không, nơi này mới là nơi em thuộc về"Mỗi khi tỉnh lại, Hằng đều thấy trong lòng một nỗi trống trải day dứt. Cô đã cố trốn chạy, nhưng dường như căn biệt thự, cùng người đàn bà bí ẩn kia, vẫn vươn những sợi dây vô hình quấn lấy linh hồn mình.Ngày trôi qua nặng nề. Ở chỗ làm thêm, đồng nghiệp hỏi vì sao Hằng gầy rộc, mắt thâm quầng, cô chỉ cười gượng."Em mất ngủ thôi."
Nhưng chỉ mình Hằng biết, lý do thực sự là bởi mỗi đêm cô sống cùng những ảo ảnh của Dung.Đỉnh điểm là một đêm đầu hạ, khi tiếng ve kêu ran cả phố, Hằng mơ thấy mình không còn ở căn trọ nữa. Cô lại trở về biệt thự xám, nằm trong vòng tay Dung. Bên ngoài, mưa rào xối xả, tiếng sấm rền như vọng từ lòng đất. Dung ôm lấy cô, thì thầm giữa hơi thở dồn dập. "Chị đã chờ em lâu lắm rồi... Đừng rời xa chị nữa, Hằng à ."Trong mơ, Hằng không còn chống cự. Cô cảm thấy lồng ngực mình mềm nhũn ra, bàn tay bất giác siết lấy tấm lưng của Dung, như thể đó mới là nơi duy nhất cô thuộc về.Tỉnh dậy, nước mắt Hằng ướt gối. Lần đầu tiên, cô không còn thấy sợ hãi. Chỉ còn nỗi nhớ cồn cào, một khao khát quay lại.Những ngày sau đó, Hằng sống như người mộng du. Cô ngồi trước gương lâu hàng giờ, soi gương mặt của chính mình mà chợt nhớ đến cách Dung hay nhìn cô - vừa nâng niu vừa điên cuồng. Trong đầu vang lên từng câu thì thầm ngọt ngào xen lẫn tuyệt vọng.Đêm nọ, không chịu nổi nữa, Hằng khoác áo, lặng lẽ rời phòng trọ. Con đường dẫn lên đồi mờ sương vẫn như cũ . Những rặng thông run rẩy như dạt sang một bên dẫn lối Hằng , tiếng gió rít qua khe lá mang theo âm vang quen thuộc.Trong lòng Hằng, nỗi sợ vẫn còn, nhưng trên tất cả, là một sức hút mãnh liệt kéo cô trở về căn biệt thự xám... nơi có một người luôn chờ, với ánh mắt vừa dịu dàng vừa điên dại, với vòng tay vừa là xiềng xích vừa là tình yêu."Em chịu về với chị rồi" Dung đứng trước cánh cổng sắt khẽ mỉm cười , đôi mắt đen láy khép hờ ,làn da càng trắng tái dưới màn sương lạnh buốt . Hằng mím môi tiến đến gần vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của chị.Thoáng chốc nụ cười méo xệch vội thu lại thay vào đó nét dịu dàng điềm đạm lại hiện ra . Dung ôm lấy Hằng thật chặt , bàn tay vuốt nhẹ sống lưng cô."Ở bên cạnh chị nhé? Mãi mãi" Hằng không còn hoảng sợ nữa , cô cụp mắt gật đầu rồi dụi vào hõm vai chị như đã cam phận . Dung mỉm cười hài lòng nắm lấy tay Hằng đưa cô vào trong. Thoáng chốc Hằng thấy cái nắm tay của chị không chỉ đơn thuần là nắm mà siết chặt không buông , nụ cười của chị là thõa mãn chứ không phải dịu dàng..
.
.Vào một chiều muộn trời trong không rõ ngày tháng nhưng quãng thời gian cũng đã trôi qua rất lâu. Một tốp khách du lịch đang cuốc bộ trên đồi thông vào tan tầm 6h tối.Mặt trời xuống , sương mù dâng lên bao quanh lưng đồi . Họ quyết định ngồi nghỉ ở đỉnh đồi đốt lửa trại."Có ai nghe tin đồn về căn biệt thự xám ở đồi thông này chưa?" Một người đàn ông trong ánh lửa dập dờn , nét mặt đanh lại nghiêm trọng."Tôi mới nghe hôm qua , người ta đồn xưa trên đồi này có căn biệt thự xám to lắm rồi một hôm căn biệt thự biến mất cũng là hôm sương đêm dày đặc , họ bảo trong tiếng gió nghe có giọng phụ nữ cười nói với nhau .." Cả đoàn nghe xong thì nhìn nhau dáo dác , lớp sương mù ẩn hiện bao vây mang cái lành lạnh đến rợn người. .
.
End.Huhu plot này khó triển theo kết He quá nên toi cho cả hai cùng hạnh phúc theo cách khác . Típ theo sẽ là cp nào đâyyy
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store