All Cp Tnt Tf Gia Toc
Tác giả: https://qixixi79927.lofter.com/* Thể loại: AOBNhân vật thuộc về tác giả, không áp lên người thật. * Vì tính chất của Lưu Diệu Văn và Tô Tân Hạo là thù địch nhau, nên mình chỉnh lại cách xưng hô cho phù hợp.============================="Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là người thay thế anh ấy!"Đây là năm thứ 3 Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn bên nhau, hai bên sẽ đặc biệt chú trọng vào mỗi dịp kỷ niệm, mọi người đều khen Lưu Diệu Văn là một Alpha tốt. Chu Chí Hâm là một Omega biết cách chăm sóc mọi người và giỏi việc nhà cửa.Hôm nay, Chu Chí Hâm đã bỏ hết công việc và chuẩn bị bất ngờ cho ngày kỷ niệm ở nhà, cậu chuẩn bị một bàn món ăn mà Lưu Diệu Văn yêu thích và đợi anh đi làm về."Chiếc cà vạt này, anh ấy sẽ rất thích" - Chu Chí Hâm chạm vào hộp quà trên bàn, trong lòng ngọt ngào "nhưng giờ này anh ấy đã phải về đến nhà rồi chứ, sao anh ấy vẫn còn chưa về đến."Chu Chí Hâm nhấc điện thoại lên định gọi điện thì nghe thấy tiếng mở khóa từ cửa.Lưu Diệu Văn đã trở lại!Chu Chí Hâm chạy về phía cửa, bổng dừng lại với vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn với vẻ mặt u ám mở cửa và những tức tố kích thích của Omega khác trên người.Omega khác ... Khuôn mặt tươi cười của Chu Chí Hâm đông cứng lại, sau đó cậu đứng thẳng người nhìn Lưu Diệu Văn, "Diệu Văn, anh về rồi sao? Hôm nay mệt không? Còn nhớ hôm nay là ngày gì ...""Em vào phòng với tôi" - Lưu Diệu Văn không đợi Chu Chí Hâm nói xong mà sốt ruột trở về phòng.Chu Chí Hâm cảm thấy xúc động, không nói nhiều lời mà theo Lưu Diệu Văn vào phòng, vừa vào phòng liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn ngồi ở bên giường đánh người ức chế."Diệu Văn ... sao vậy? Sao đột nhiên phải dùng thuốc ức chế? Em có thể giúp anh." Chu Chí Hâm đi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn ngồi xổm xuống, chậm rãi tiết ra tức tố, mùi thơm hoa lan dần tỏa ra khắp phòng."Sao cậu lại cứng đầu như vậy!" Lưu Diệu Văn cau mày và liếc nhìn Chu Chí Hâm, người đang ngồi xổm ở đó. "Tôi không cần tức tố của cậu."Chu Chí Hâm thật ngu ngốc, bọn họ đã ở bên nhau ba năm rồi, Lưu Diệu Văn chưa bao giờ nói những điều này với cậu, lần nào cậu cũng tiết ra pheromone, anh cũng sẽ vùi vai cậu nói những lời mùi mẫn, nhưng ... hôm nay anh có vẻ rất khác thường ngày."Diệu Văn, anh bị sao vậy?" Chu Chí Hâm nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn và tỏ vẻ khó hiểu. "Hôm nay anh gặp phải chuyện gì sao? Sao lại nổi nóng như vậy?"Lưu Diệu Văn lắc đầu, đứng dậy và nắm lấy cánh tay của Chu Chí Hâm và đi đến phòng chứa quần áo."Anh làm gì vậy! Đau quá!" Chu Chí Hâm muốn vùng ra nhưng bởi vì Lưu Diệu Văn quá mạnh, nên không có cách nào."Hôm nay tôi có một người bạn đến." Lưu Diệu Văn mở cửa tủ và ném Chu Chí Hâm vào, không quan tâm đến giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt của Chu Chí Hâm khi cậu bị va vào tủ."Lưu Diệu Văn, anh bị bệnh à!" Chu Chí Hâm nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu Văn với cổ tay đau đớn, "Tôi chưa gặp bạn bè nào của anh sao?!""Dù sao" Lưu Diệu Văn bắt đầu tìm chìa khóa "Trước khi tôi mở cửa, em không được phát ra âm thanh.""Ý anh là gì?" Ban đầu Chu Chí Hâm không biết nó có nghĩa là gì, cậu không phản ứng, từ từ cho đến khi Lưu Diệu Văn bước tới với chìa khóa tủ quần áo. "Anh muốn làm gì ?!"Lưu Diệu Văn không nói chuyện mà trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, mà tra chìa khóa vào ổ khóa."Anh muốn nhốt em sao ..." Giọng nói của Chu Chí Hâm đã bắt đầu run rẩy, "Anh đã quên em rồi..."Lúc này, chuông cửa ở ngoài cửa vang lên, Lưu Diệu Văn không suy nghĩ liền bị chuông cửa làm cho vội vàng, anh chuẩn bị khóa cửa tủ."Khi nào thì em có thể đi ra ..." Chu Chí Hâm giữ chặt cửa tủ, nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Diệu Văn, muốn nhìn ra một chút thương hại trong mắt anh.Nhưng khôngLưu Diệu Văn mặc kệ cậu hỏi, mà trực tiếp khóa cửa tủ, xoay người rời đi, tùy tiện để lại chìa khóa tủ trên bàn."Diệu Văn ... Anh quên mất rằng em sợ bóng tối ..." Chu Chí Hâm thu mình như một quả bóng ngồi trong tủ quần áo, bóng tối làm cậu cảm thấy bị áp bức, buộc cậu phải thở.Lưu Diệu Văn hiển nhiên rất cao hứng khi nghe thấy tiếng chuông cửa, bước nhanh đi tới mở cửa, "Á Hiên, anh đến rồi.""Diệu Văn" Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn trước mặt cười ngọt ngào, "Em không mời anh đi vào ngồi sao?"Nghe vậy, Lưu Diệu Văn bước nhanh về phía sau, chuẩn bị một đôi dép lê cho Tống Á Hiên, sau đó xoay người đi vào phòng bếp rót nước cho hắn."Em vẫn một mình sau nhiều năm như vậy sao?" Tống Á Hiên đi dép trong nhà, đi theo Lưu Diệu Văn vào bếp, sau đó hỏi.Lưu Diệu Văn sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu."Vẫn chưa tìm được Omega khác sao?" Tống Á Hiên nhướng mày nhìn thức ăn trên bàn "Đây là... em làm?""Ừm... vâng." Lưu Diệu Văn nhìn thức ăn trên bàn ăn mà ánh mắt mờ đi. Tống Á Hiên không nói nhiều khi thấy anh như vậy, liền bước tới bàn ăn nói: "Em vẫn làm mọi thứ mình thích. ""Em đã quên anh rồi sao?" Tống Á Hiên cười với Lưu Diệu Văn, "Thật là trùng hợp, anh cũng chưa quên em.""Hiên Nhi, tại sao ngay từ đầu anh lại bỏ đi mà không nói một lời nào?" Lưu Diệu Văn đặt câu hỏi mà anh đã đấu tranh nhiều năm mà anh không hiểu. Tại sao hắn lại rời đi mà không nói một lời? Sau khi hắn rời đi lại chặn mọi phương thức liên lạc của anh. Tại sao bây giờ hắn lại quay về?"Ở nhà đã xảy ra chuyện, anh không muốn kéo theo em." Tống Á Hiên đi về phía Lưu Diệu Văn sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh. "Bây giờ anh đã trở lại.""Đánh dấu tôi mãi mãi Lưu Diệu Văn.""Hãy để tôi là Omega của bạn và bạn là Alpha duy nhất của tôi."Lưu Diệu Văn do dự, nhìn Tống Á Hiên trước mặt, nhất thời không biết phải làm sao, rõ ràng đây là điều anh đã ao ước nhiều năm, nhưng tại sao lại ...Lưu Diệu Văn liếc nhìn tủ quần áo nơi Chu Chí Hâm bị nhốt trong phòng chứa quần áo, đúng vậy, anh đã có một Omega khác, tại sao lại nói với người trước mặt rằng anh chưa từng có?Lưu Diệu Văn đã nghĩ đến việc kiểm soát những gì mình làm, nhưng ý thức và cơ thể dường như là hai nhân cách và ý thức không thể kiểm soát cơ thể muốn làm gì.Tống Á Hiên đưa Lưu Diệu Văn vào phòng và tiết ra pheromone của riêng mình, đây là một hương vị đào rất dễ chịu, Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên từ phía sau và nhẹ nhàng cắn vào tuyến của anh.Lưu Diệu Văn, hãy nghĩ về nó! Bạn đã có một Omega! Tiềm thức của Lưu Diệu Văn đang nhắc nhở anh ấy, nhưng anh hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân. Anh yêu tức tố kích thích của người trước mặt và rất nhớ người đó.Lúc này, ngoài cửa chuông đã vang lên, Lưu Diệu Văn cũng thả Tống Á Hiên trước mặt ra, bước đi mở cửa."Tôi đang tìm Chu Chí Hâm." Tô Tân Hạo, người đang đứng ở cửa, nhìn Lưu Diệu Văn với vẻ thù địch, dù sao thì Tô Tân Hạo ngay từ đầu cũng đã thích Chu Chí Hâm."Diệu Văn là ai" Tống Á Hiên bước ra và dựa người vào Lưu Diệu Văn.Tô Tân Hạo nhìn thấy Tống Á Hiên rõ ràng trong chốc lát, liền cau mày hỏi: "Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm ở đâu?""Em ấy ..." Lưu Diệu Văn cứng họng một lúc cũng không nói được gì."Nói đi!" Tô Tân Hạo túm lấy Lưu Diệu Văn cổ áo. "Chu Chí Hâm đi đâu vậy? Ngươi đem Omegas khác về nhà sao, lương tâm ngươi bị chó tha sao?"Ngay khi Tô Tân Hạo vừa dứt lời, có một tràng tiếng đập cửa vang lên từ phòng quần áo, Tô Tân Hạo liếc nhìn Lưu Diệu Văn và đẩy anh ra, đi vào phòng chứa quần áo."Chu Chí Hâm!" Tô Tân Hạo chạy đến phòng chứa quần áo nhưng không thấy Chu Chí Hâm đâu, nhưng tiếng gõ vẫn còn. Tô Tân Hạo ngay lập tức chuyển sự chú ý sang tủ quần áo. "Chu Chí Hâm, anh có ở trong đó không?"Tân Hạo... giúp tôi với, tôi nghĩ tôi sắp hết hơi rồi." Giọng Chu Chí Hâm vọng ra từ tủ quần áo và tiếng gõ cũng dần giảm đi."Lưu Diệu Văn. Mày là đồ khốn nạn!" Tô Tân Hạo đi tới kéo cửa tủ nhưng không kéo được, tức giận đi ra ngoài nắm đấm cho Lưu Diệu Văn. "Khi tôi để Chu Chí Hâm ở cùng với ngươi, tôi đã nghĩ rằng anh ấy đã rất hạnh phúc với ngươi. Ngươi xem ngươi đối xử với anh ấy tốt như thế nào, nhốt anh ấy vào trong tủ, ngươi không biết anh ấy sợ bóng tối hả! "Lưu Diệu Văn sững sờ, dường như anh không biết gì về Chu Chí Hâm, hoặc có lẽ anh biết rồi mà không quan tâm nên cứ thế quên nó đi."Mau thả anh ấy ra, mẹ nó, ngươi còn đứng đây làm gì? Mau mở cửa ra!" Tô Tân Hạo lo lắng, kéo cổ áo của Lưu Diệu Văn vào phòng chứa quần áo."Tân Hạo ..." Khi cửa tủ được mở ra, trên mặt Chu Chí Hâm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tóc cũng bị ướt theo, nước mắt của cậu cũng không ngừng chảy xuống."Đừng sợ, em ở đây rồi." Tô Tân Hạo ôm Chu Chí Hâm vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh xuống giường.Lưu Diệu Văn đã thực sự nhìn thấy những điều đó và đôi mắt của Chu Chí Hâm đầy thất vọng."Đây là... em trai của cậu?" Tống Á Hiên hỏi, đứng bên cạnh Lưu Diệu Văn, vẻ mặt khó hiểu."Đây là Omega của hắn ta" Tô Tân Hạo nhìn Tống Á Hiên và nói, "Hắn ta không nói với anh rằng hắn ta đã có gia đình, đúng không?""Lưu Diệu Văn ..." Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn nói, "Anh nhốt tôi lại, tôi sẽ chịu đựng. Không biết tôi sợ bóng tối, tôi sẽ chịu đựng. Quên mất hôm nay là ngày gì, tôi cũng sẽ chịu đựng. Anh có những mùi Omega khác trên người và tôi cũng chịu đựng. Bây giờ, anh mang người khác về nhà, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?""Tôi đã ở bên anh ba năm, Lưu Diệu Văn, anh đã đánh dấu tôi, tôi biết tôi vĩnh viễn không thể đi gặp ai khác ngoài anh, Lưu Diệu Văn."Chu Chí Hâm chuyển sự chú ý sang Tống Á Hiên, cuối cùng thở dài, "Tôi từ đầu đến cuối chỉ là người thay thế của Lưu Diệu Văn, để thỏa mãn cái gọi là phù phiếm của anh sao?""Không phải tôi ..." Lưu Diệu Văn muốn bác bỏ."Đừng nói nữa" Chu Chí Hâm cười lau đi nước mắt trên mặt, "Hôm nay tôi có thể thấy rõ, Lưu Diệu Văn, chúng ta chia tay đi.""Tôi không yêu anh nữa."END.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store