All Cp Tnt Tf Gia Toc
Tác giả: https://qixixi79927.lofter.com/Cảnh báo oocĐừng hoàn cảnh lên người thậtTác giả đề xuất nghe bài "Vịnh Alaska"=============================Khi Chu Chí Hâm đang học đại học, một cậu học sinh lớp bên cạnh đã qua đời, mặc dù không quen biết nhưng cậu đã nhận được một lá thư từ nhà của cậu bạn vào ngày hôm sau khi cậu bạn ấy qua đời.Chu Chí Hâm nhận lấy lá thư, ngồi trên ghế sofa, với sự nghi ngờ và khó hiểu, cậu từ từ mở phong bì."Xin chào A Chu, tôi là Lưu Diệu Văn.Có thể bạn không biết tôi là ai sau khi tôi tự giới thiệu.Tôi lớn lên, vì một số việc của gia đình, tôi không có bất kỳ người bạn nào.Sau sự việc cha mẹ ly hôn.Tôi phát hiện ra rằng sự tồn tại của tôi dường như là một sai lầm."Lưu Diệu Văn đi qua nhiều con hẻm khác nhau, nhìn thấy những con người xa lạ và nghe sự bàn tán của họ khiến anh cảm thấy hơi bối rối."Ngươi xem hắn, mẹ hắn bị cha hắn đánh chết.""Trông khá đẹp trai.""Đẹp trai thì có ích gì, ai biết sinh ra tên lưu manh chết tiệt nào?"Anh không thể phản bác lại sau khi nghe những lý lẽ của người khác. Lưu Diệu Văn từng tự hỏi tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình như vậy?Tại sao lại chính là tôi?Lưu Diệu Văn đã làm việc chăm chỉ khiến bản thân trở nên xuất sắc, dùng điểm số và thứ hạng cao để chứng tỏ bản thân, nhưng điều này có ích lợi gì? Quá khứ về gia đình của anh khiến anh không thể xoay chuyển được, anh vẫn phải đối mặt với những lời mắng nhiếc không dứt.Anh chạy qua vài con hẻm dưới tiếng xì xào của những người khác, cuối cùng ngồi xổm xuống, bám vào tường và ôm lấy bụng.Lại là dạ dày có vấn đề..."Không biết từ bao giờ, tôi đã quen với cuộc sống như thế nàyMặt trời to, nhưng nó không thể chiếu ánh sáng đến tôiCho đến khi bạn đột ngột xuất hiện vào ngày hôm đó"Lưu Diệu Văn ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng, mắt nhắm chặt lại, nhưng một lúc sau anh nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai."Bánh sandwich không?" Chu Chí Hâm cúi xuống, cậu tươi cười đưa chiếc bánh mì trong tay của mình cho Lưu Diệu Văn. Lần đầu tiên Lưu Diệu Văn nhìn vào mắt cậu, nó khiến anh cảm nhận được sự tồn tại của ánh sáng.Sau khi Lưu Diệu Văn cầm lấy chiếc bánh sandwich trong tay Chu Chí Hâm, anh không dám ngẩng đầu nhìn cậu một lần nào nữa. Khi Chu Chí Hâm rời đi, anh chỉ từ từ đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu.Vẫn còn những thiên thần trong địa ngục trần gian này.Lưu Diệu Văn nghĩ đến điều này, liền ăn bánh sandwich, cắn lấy miếng đầu tiên toàn thân bị sự dịu dàng làm ấm áp, anh nghĩ dường như trên đời này lại có hi vọng."Tôi muốn biết về bạn"Kể từ đó, Lưu Diệu Văn luôn xuất hiện bên cạnh Chu Chí Hâm, nhưng anh chỉ dám đứng ở nơi cậu không nhìn thấy."Tôi" Chu Chí Hâm giả vờ suy nghĩ một lúc "Tôi thích ánh nắng mặt trời, tuổi trẻ và sức sống."Kể từ đó, Lưu Diệu Văn đã thay đổi phong cách ăn mặc của mình, thậm chí anh thường xuyên đến tiệm cắt tóc để cắt ngắn mái tóc mà trước đây mình thèm không quan tâm, đồng thời cạo sạch bộ râu rậm rạp trên cằm.Anh học chơi bóng rổ, học cách những sinh viên lịch sự ngồi trong thư viện đọc sách, học cách hát của các ca sĩ trên TV.Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không dám xuất hiện trước mặt cậu."Tôi biết bạn hòa nhã với mọi ngườiCũng biết rằng bạn thích khóc"Lưu Diệu Văn xuất hiện trong công viên nơi - Chu Chí Hâm thường xuất hiện, cầm giấy bút khắc họa hình dáng của Chu Chí Hâm trong đầu, nhưng hiện tại thứ đang thu hút sự chú ý của Lưu Diệu Văn là dáng vẻ vội vã của Chu Chí Hâm.Hình ảnh Chu Chí Hâm với chiếc cặp của mình hoảng sợ chạy đến trường khiến Lưu Diệu Văn bị cuốn hút.Sắc trời dần dần tối, Lưu Diệu Văn lại đến công viên nhỏ, ngồi trên ghế đá nơi Chu Chí Hâm thường ngồi, nhưng tiếng nức nở trầm thấp đâu đó lại thu hút sự chú ý của anh.Anh nhìn về phía nơi phát ra âm thanh và thấy Chu Chí Hâm đang ngồi xổm bên bãi cỏ, ôm mặt khóc lần nữa, anh giật lấy khăn ăn trong túi nhưng vẫn không lấy hết can đảm đến gần cậu.Anh không dám.Anh chỉ dám nấp trong góc khuất, xa xăm, lặng lẽ nhìn tia sáng của mình."Nhân tiện đừng tin koi trung chuyển nữa.Lúc đó tôi đã giúp bạn tìm mặt dây chuyền bạn đã đánh rơi."Chu Chí Hâm và bạn của cậu đi phía trước, Lưu Diệu Văn đi theo. Mặc dù anh trông giống như một kẻ bám đuôi nhưng Lưu Diệu Văn không thể kiểm soát bản thân tiếp cận cậu.Nhưng Chu Chí Hâm không nhận thấy điều gì khác lạ, cậu vẫn trò chuyện vui vẻ với bạn của mình."Chết tiệt quá, dạo này xui xẻo quá. Mặt dây chuyền One Piece yêu thích của tôi bị mất." Chu Chí Hâm chắp tay thề với trời, "Tối nay tôi sẽ chuyển một con koi. Ước gì tôi có thể tìm thấy nó."Khi Lưu Diệu Văn nghe thấy điều này, anh ấy nắm chặt dây cặp, quay người rời đi. Ngày hôm đó anh đã tìm rất lâu và tìm kiếm một vài nơi mà Chu Chí Hâm thường đến. Cuối cùng, anh ấy tìm thấy mặt dây chuyền One Piece trên một tượng cừu con trong công viên.Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng đặt mặt dây chuyền lên băng ghế đá, như thể mặt dây chuyền là Chu Chí Hâm, vì sợ rằng nó sẽ bị vỡ và bẩn.Đúng như dự đoán của Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm đã rất vui khi nhìn thấy mặt dây chuyền này và cầm điện thoại di động của mình gọi điện khoe với bạn bè."Xem đi, tôi đã tìm thấy nó! Con koi tôi đã đăng ngày hôm qua rất hữu ích!"Cuộc sống đại học đang dần đi vào hồi kết. Mọi người đang chuẩn bị cho những gì họ cần để tốt nghiệp. Chu Chí Hâm cũng không ngoại lệ. Lưu Diệu Văn gửi tin nhắn đến Weibo của Chu Chí Hâm mỗi đêm."Đừng lo lắng, bạn có thể"Chu Chí Hâm sẽ trả lời lịch sự: "Cảm ơn bạn.""Tất nhiên tôi cũng chiến đấu vì bạn"Lưu Diệu Văn đi bộ về nhà nhưng nghe thấy tên Chu Chí Hâm trong một con hẻm nào đó."Mẹ nó, Chu Chí Hâm mỗi ngày đều đang giả bộ gì chứ? Vẫn không phải một bộ dạng như chó cái sao? Mà tao ngày ngày đều phải ở đó xem nó diễn. Quái, thật sự cho rằng mình là một bông hoa cao lãnh à!"Lưu Diệu Văn nắm chặt tay và lao vào con hẻm khi anh ta nghe thấy nó, nắm chặt cổ áo của người kia và giọng điệu của anh đầy cảnh báo: "Mẹ kiếp, mày thử nói lại lần nữa xem nào!"Người đối diện không sợ cậu bé lông lá này nên họ gán cậu là kẻ biến thái theo Chu Chí Hâm."Nói đấy, nói đấy, ta sợ ngươi sao?"Khi Lưu Diệu Văn nghe thấy lời này, anh đã trực tiếp đánh nhau với người trước mặt, cuối cùng mang vết thương về nhà."Đừng lo lắng, tôi rất khỏe"Chu Chí Hâm không thể không mỉm cười khi nhìn thấy điều này, nhưng nước mắt đã tích tụ trên mắt giờ anh không thể quay lại."Thật ra tôi biết rằng chiếc bánh mì ngày hôm đó là cậu cho một người khác nhưng cậu ấy đã từ chối"Chu Chí Hâm vui vẻ đưa chiếc bánh sandwich trên tay cho cậu bé trước mặt."Bạn không ăn sáng à?"Tất cả những điều này đều được nhìn thấy bởi Lưu Diệu Văn, người đang đi ngang qua đó. Anh rất ngưỡng mộ cậu bé và được những người khác quan tâm, nhưng anh cũng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Chu Chí Hâm sau khi bị từ chối."Nhưng tôi vẫn thích nóĐó là bánh sandwich ngon nhất mà tôi từng ănVì vậy, tôi đã ước một điều ước vào ngày sinh nhật của mình hàng nămMong bạn khỏe mạnh bình an, mọi việc suôn sẻThật tiếc khi phước lành của tôi sẽ dừng lại trong năm nayKhông cần ta phù hộ, ngươi cũng có thể sống tốtBởi vì bạn là Chu Chí Hâm."Chu Chí Hâm hay tin Lưu Diệu Văn chết vì trầm cảm, vì áp lực cuộc sống khiến anh không thể níu kéo, anh đã tự tử bằng cách cắt cổ tay.Nước mắt Chu Chí Hâm không kìm được nữa, nhỏ xuống từng giọt, cậu đang cảm thấy những tháng ngày tưởng chừng cô đơn kia lại có người ở bên cậu suốt thời gian qua."Nếu bạn nhìn lạiDù chỉ một lầnBạn sẽ thấy tôiMột người đàn ông rất buồn khi đứng trong bóng tốiCười dịu dàng với bạn."Lưu Diệu Văn để lại một câu ở cuối:"Đừng hối hận vì đã không biết tôiTôi nghĩĐiều này là tốt".End.==================P/s: thật sự xin lỗi vì một tình tiết trong truyện là "koi". Mình đã tìm hiểu trong quá trình dịch truyện, chỉ có thể nói nó liên quan đến One Piece, nhưng vì bản thân mình không có xem về nó nên không xác định được cụ thể "koi là gì và tác dụng như thế nào?"Xin lỗi các bạn./.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store