ZingTruyen.Store

Alan Gaipa End Story


CHƯƠNG 6

Alan bước vào phòng gym với khuôn mặt khó chịu.

Anh cầm một chai nước, đến gần chỗ Gong đang nâng tạ.

"Hôm nay mày đến muộn đó, bạn." Gong chào, vẫn đang bận tập luyện.

"Tao chỉ tập một chút rồi về" Alan đáp và bắt đầu khởi động.

"Tao còn tưởng Gong nói xạo là mày thích tập gym."

Alan xoay người lại, nhìn Wen đầy mồ hôi.

"Dạo này tao hay mệt mỏi, Gong bảo tao nên tập thể dục thường xuyên hơn."

Alan gật đầu, anh biết điều đó. Wen cũng kêu anh tập thể dục từ lâu nhưng Alan vẫn bướng bỉnh.

Sau đó Alan và Wen cùng tập trên máy chạy bộ, vẫn trò chuyện về Alan mấy ngày nay dễ bị mệt mỏi. Wen cũng gợi ý một số bài tập để anh thử, ví dụ như là chạy bộ từ khu phố của Jean đến khu chợ của Gaipa cũng rất tốt.

"Tụi mày cứ trêu chọc tao," Alan cười nói.

"Wen, tao hỏi mày một câu được không?"

Wen gật gật đầu, miễn là anh biết đáp án.

"Mày có thấy môi trường nơi chú Jim và Gaipa sống quá khác biệt với môi trường của tụi mình không?"

Wen dừng lại một lúc, nghĩ lại về sự khác biệt giữa môi trường sống của anh và Jim. Sau đó, anh gật đầu, có rất nhiều sự khác biệt.

"Suốt thời gian ở Pattaya, chỉ ở nhà chú Jim là tao có cảm giác như ở nhà. Sao vậy, mày có cảm thấy như vậy không?"

Bị Wen hỏi lại, Alan hơi do dự.

"Có chuyện gì vậy?" Wen tò mò hỏi lại.

"Tao không biết nên nói như thế nào nữa."

Gong đã nghe cuộc trò chuyện của họ chỉ cười khúc khích. Alan thật điên rồ, nhưng dù sao, họ đã đủ lớn để tiến xa hơn trong một mối quan hệ.

------

Alan giữ lời hứa không đột nhiên biến mất nữa.

Anh và Gaipa vẫn thường xuyên nhắn tin với nhau và họ khó gặp nhau lúc này là do công việc chứ không phải là trốn tránh.

Ngay cả Gaipa cũng có những việc khác khiến cậu quên đi những vấn đề không cần thiết phải suy nghĩ.

"Chào buổi sáng, Nong."

"Ồ, P' Jean."

Cả hai chào nhau bằng nụ cười ngọt ngào.

Lần này, Jean không đi cùng các con. Cô gửi chúng cho bà để có thể đi mua sắm dễ dàng.

Jean định mua gà trước, nhưng cô sẽ gửi lại ở quầy hàng của Gaipa, trong khi cô đi vòng quanh chợ.

May thay, Gaipa đang rảnh nên cậu đề nghị đi cùng Jean.

"Em giống như đã xem chợ thành ngôi nhà thứ hai của mình, phải không?" Jean ngạc nhiên về việc Gaipa biết gần như tất cả những người bán hàng mà họ đi ngang qua.

"Đa số họ cũng sống ở khu phố của em, Phi."

Jean gật đầu hiểu ý, sau đó cô lại khen Gaipa thân thiết với những người lớn tuổi hơn mình rất nhiều. Jean hiếm khi thấy một thanh niên như Gaipa hòa đồng với người lớn tuổi như vậy.

"Nong nghĩ sao về Alan?"

Gaipa hơi bất ngờ trước câu hỏi của Jean, sau đó mặt cậu chợt đỏ lên khi Jean giải thích thêm rằng Alan đã kể cho cô nghe về cậu.

Cậu không biết thế nào nữa, họ chỉ nói những câu chuyện thường ngày trong thời gian qua.

"Ảnh là một người tốt, Phi."

"Có vẻ như em cũng thân quen với Wen ha," Jean nói. Cô gửi lời xin lỗi thay cho Mork, con trai lớn của cô không hiểu về mối quan hệ của Alan và Wen.

Jean biết mối quan hệ của em trai mình đã kết thúc từ lâu, rất lâu trước khi Alan nói với cô.

Ban đầu Jean cảm thấy hơi khó chịu khi Wen vẫn giữ liên lạc với Alan như bạn bè, vì cô biết Alan phải vật lộn như thế nào để duy trì mối quan hệ này.

Nhưng theo thời gian cô thấy ổn, Jean chỉ sợ Alan lại yêu Wen.

"Nhưng sau đó nó gặp Nong."

"Anh ấy đã kể về em à Phi?" Gaipa hỏi lại một lần nữa như thể không thể tin được.

"Đúng rồi, nó có nói với em rằng chị hỏi về chỗ mua thịt ở quầy hàng của em không?"

Gaipa gật đầu, tất nhiên là cậu nhớ.

"Vào ngày hôm đó nó đã nói với chị về em."

Sau đó Jean dừng lại ở một quầy bán rau, lúc này chủ đề đã thay đổi. Jean mời Gaipa đến nhà ăn tối, là chị ấy mời chứ không phải Alan.

Vì vậy, Jean hy vọng Gaipa sẽ đến vào tối nay.

"Trao đổi số điện thoại với chị nha, Nong?" Jean hỏi, để sau này Gaipa dễ tìm địa chỉ nhà cô hơn.

"Đừng lo, chỉ có chị, Alan và bọn trẻ," Jean nói thêm, thực sự muốn Gaipa gần gũi với họ hơn.

---

Sau khi quầy hàng đóng cửa, Gaipa vừa đi về nhà vừa dán mắt vào điện thoại.

Jean vừa gửi địa chỉ nhà cô nhưng Gaipa vẫn chần chừ chưa muốn đến.

Nếu là ở chợ, cậu có thể tự tin hơn, vì đó vẫn là 'sân nhà' của cậu. Nhưng ở nhà của Jean? Cậu sẽ rất khó xử, mặc dù không có người lạ nào khác nhưng ừ... dù sao...

Gaipa thậm chí còn chưa nói với Alan về chuyện đến ăn tối ở nhà của Jean.

"Ah, Li Ming."

Li Ming ngay lập tức dừng xe máy lại, nhìn Gaipa với ánh mắt dò hỏi.

"Mày đi đâu vậy?" Gaipa hỏi.

"Tới nhà của Heart đó Phi."
Rồi Li Ming nhờ Gaipa đến cửa hàng của chú mình.
"Nếu có rảnh thì đến giúp chú chút đi Phi."

"Có Wen ở đó rồi mà?"

"Ôi Phi, anh lười giúp chú ngay sau khi chú có bạn trai" Li Ming nói đùa.

"À không, phải nói là anh quên luôn chú Jim sau khi có anh trai ngân hàng đó," Li Ming tiếp tục.

Leng và cái miệng của nó, Gaipa phải khâu miệng nó lại mới được.

Sau khi trêu chọc nhau, Li Ming tiếp tục lên đường, còn Gaipa quyết định đến quán cơm của Jim còn hơn là tự bối rối ở nhà.

Hôm nay là ngày gì vậy? Quán của Jim rất đông, mà chỉ có mình Wen đang giúp, và anh trông có vẻ bị quá tải rồi.

Sau khi chào Jim và Wen, Gaipa giúp một tay.

"Li Ming nhờ cậu tới sao?" Jim hỏi khi đưa cho Gaipa phần cơm của khách.

"Ừ, nhưng không sao, cháu cũng không có việc gì làm."

"Thằng nhóc đó, không chịu giúp đỡ ở đây, lại bỏ đi chơi."
Jim phàn nàn. Anh thấy làm phiền Gaipa thế này còn khó chịu hơn.

"Không sao đâu, chú Jim. Li Ming vẫn còn nhỏ, cứ để nó đi chơi với Heart đi" Gaipa trả lời khi quay trở lại xe tải của Jim, chờ lấy thêm cơm gà đem ra bàn cho khách.

Gaipa quay đầu nhìn về phía Wen, đang phục vụ khách hàng một cách tận tụy và khéo léo.

Khi Wen vô tình nhìn thấy Gaipa, cả hai đều mỉm cười với nhau.

"Tối qua tui gặp Alan ở phòng tập gym."

"Ảnh thích tập thể dục hả?"

"Tui cũng vừa mới biết," Wen trả lời.

Sau đó, Wen đứng cạnh Gaipa, nhìn cậu với nụ cười trên môi.

"Hai người có chuyện gì mà còn chần chờ, chưa hẹn hò vậy?" Wen hỏi, có chút tò mò vì tối hôm qua Alan hơi kỳ lạ.

"Có rất nhiều đó, tụi tui không biết rõ về nhau."

À, cũng đúng, nhưng Wen đã không nghĩ nhiều về điều này khi quyết định theo đuổi Jim, mỗi người có cách nghĩ khác nhau mà.

"Tui không biết Alan đang nghĩ cái gì, nhưng cậu lo lắng chuyện gì?"

Gaipa lắc đầu, không có gì cả.

Hay là vẫn chưa? Cho đến nay, cảm giác khó chịu của Wen luôn bắt nguồn từ thái độ cảm thấy tồi tệ về bản thân của Alan, nhưng Gaipa không nhìn thấy điều đó ở Alan.

"Hay là uống một ly rồi nói tiếp" Wen mời. "Sau khi cửa hàng đóng cửa, tụi mình uống một chút đi?"

"À, ý ​​hay, nhưng tối nay tui phải đi rồi."

"Đi đâu?" Jim hỏi.
Gaipa mang món cơm gà đi và mỉm cười, từ chối trả lời câu hỏi của Jim.

"Đi với Leng hay Alan?" Jim hỏi lại, nhưng Gaipa vẫn tiếp tục đi, khiến Wen cười khúc khích.

"Cậu ấy thật đáng yêu, giống như Alan là mối tình đầu ấy." Wen nhận xét.

----------

Gaipa đến trước căn nhà của P' Jean, nhưng vẫn không đủ can đảm để nhấn chuông cửa. Vì vậy cậu cứ đứng đó một lúc lâu cho đến khi có ánh đèn pha ô tô chiếu sáng làm cậu lóa mắt.

Đó là xe của Alan, anh ngạc nhiên khi thấy Gaipa đứng trước cổng nhà chị mình với ánh đèn thỉnh thoảng che khuất khuôn mặt.

Alan vội vàng tắt nó đi, sau đó ngạc nhiên nhìn lại Gaipa.

Tại sao Gaipa đến nhà mà không nói cho anh biết gì cả?

Không. Làm thế nào mà Gaipa biết nhà anh?

----

"Vậy là em không có nói với Alan?"

"Ảnh bận mà Phi. Dù sao em cũng đến vì lời mời của chị thôi." Gaipa lúng túng xoa gáy đẫm mồ hôi.

Sau đó, ánh mắt cậu rơi vào hai bé con của Jean đang nhìn mình một cách tò mò.

Gaipa chào hỏi trong khi tay cầm hai hộp bánh làm quà cho tụi nó.

"Con thích bánh donut không?"

"Con siêu thích luôn á," Mork trả lời. Anh trai lớn dường như dễ làm quen với người lạ, không giống như em gái là Mei.

"Vậy anh đi tắm trước nha." Alan nói, kéo lại sự chú ý của Gaipa.

Hai người nhìn nhau rồi khẽ mỉm cười.

"Trong lúc đó, em đợi ở đây với bọn trẻ nhé, chị đi chuẩn bị bữa tối đây."
Jean vào bếp, sau khi trấn an Gaipa lần nữa rằng chị có thể tự làm được.

----

Tại sao Jean hành động còn nhanh hơn mình nữa.

Đến lúc này Alan vẫn cảm thấy mình như một kẻ hư hỏng, nhưng Gaipa có vẻ không còn bận tâm nữa. Dù sao, anh cũng đã xin lỗi nhưng mối quan hệ của họ không còn như trước nữa.

Vì vậy, Alan phải bắt đầu lại và thực hiện các bước tiếp theo.

Nếu Gong biết Gaipa đang ở nhà anh, nó sẽ nói rằng mối quan hệ này nhảy lên bước thứ 5 rồi, rất nhanh.

Sau khi Alan tắm rửa xong, anh lập tức đi xuống tầng một và thấy Mei đang ngồi trong lòng Gaipa. Còn Mork thì ngồi kế bên, đang kể cho cậu ấy nghe về một câu chuyện phấn khích ở trường học.

"Chú Alan, con nói đúng không? Con là người mạnh nhất ở trường." Mork tìm đồng minh để thuyết phục Gaipa rằng bé là người đứng đầu lớp dù không phải là lớp trưởng.

"Phải rồi, con là người mạnh nhất, nhìn cái bụng của con đi" Alan trả lời, sau đó bế Mork ngồi lên đùi mình.

Gaipa mỉm cười, sau đó gật đầu tỏ ý tin rằng Mork là cậu bé khỏe nhất thế giới.

"Lúc nãy đi taxi tới đây hả?" Alan hỏi.

"Ừ," Gaipa trả lời.

"Sao không nói để anh đến đón."

Gaipa cười nhẹ và lắc đầu. Không sao, cậu không muốn làm phiền Alan phải mệt nhọc đi đón, chỉ cần việc có thể tự mình làm, Gaipa sẽ tự làm.

"Chút nữa để anh đưa về" Alan nói và Gaipa gật đầu.

Ngay sau đó, Jean gọi họ vào ăn tối.

Mei đột nhiên không chịu rời khỏi Gaipa, vì vậy cuối cùng cậu bế cô bé đi vào phòng ăn.

Jean ngạc nhiên khi thấy Mei bám lấy Gaipa. Cũng phải nói thêm, Mei có tính cách khác với Mork. Cô bé dè dặt hơn, thậm chí chỉ một số ít người có thể khiến cô bé thoải mái. Wen và Gaipa là một trong số đó, nhưng Gaipa khiến Mei thoải mái nhanh hơn.

Bữa tối diễn ra đầm ấm, bắt đầu bằng việc Jean khen món thịt gà của Gaipa, sau đó thảo luận về công việc của Alan, nói về cuộc sống của Jean và cuối cùng là về bà Hong.

Bữa tối đó khiến Alan và Gaipa hiểu nhau hơn, khiến cả hai thoải mái hơn mà chính họ cũng không nhận ra.

"Em có thích thịt bò không, chứ còn Alan, chị nghĩ nó cũng sắp thành một chú bò luôn rồi" Jean nói đùa, cảm thấy kỳ lạ khi Alan có thể ăn thịt bò không ngừng khi còn nhỏ. May mắn thay, bây giờ anh có thể kiểm soát bản thân để không ăn thịt bò thường xuyên.

"Mẹ em cũng nói vậy đó Phi." Gaipa cười khi nghe Jean kể về thời thơ ấu của Alan.

Còn Alan? Dường như bị mê hoặc bởi nụ cười và tiếng cười của Gaipa bên cạnh. Kể từ đó, anh chỉ im lặng, cảm thấy bản thân càng yêu Gaipa hơn.

Cho đến khi Mork hờn dỗi anh, bởi vì Alan chỉ lo cười và cười nhìn Gaipa mà quên gắp đồ ăn cho bé.

---

Gaipa quan sát thấy phòng của Alan rộng hơn phòng mình.

Có thể do không có nhiều đồ đạc như phòng của Gaipa. Ngay cả thiết kế ngôi nhà của Alan cũng hiện đại hơn, so với ngôi nhà của Gaipa vẫn giống một ngôi nhà kiểu cũ, bởi vì mẹ cậu thích kiểu nhà đó hơn.

"Phòng của anh gọn gàng, phải không?"

"Ừm, anh có vẻ rất siêng năng."

Alan cười, sau đó ngồi trên giường nhìn Gaipa đang đi lại xung quanh, ngắm nhìn những thứ trong phòng mình.

"Anh sống ở đây chưa lâu, Phi Jean đến dọn dẹp hàng ngày" Alan nói.

"Không biết nếu anh sống trong căn hộ một mình thì sẽ thế nào."

Alan cũng muốn biết, anh đã từng sống với Wen trong căn hộ nhiều năm và việc dọn dẹp vệ sinh luôn do Wen đảm nhận và anh chỉ dọn dẹp khi bị Wen cằn nhằn.

"Anh thật sự rất bận ở ngân hàng hả?"

Alan gật đầu. "Sao vậy?"

"Chỉ là lo lắng... Anh lại trốn tránh."

Alan chớp mắt, Gong nói đúng. Gaipa hẳn đã có suy nghĩ đó dù chỉ là thoáng qua.

Sau đó Alan vỗ vào thành giường bên cạnh, kêu Gaipa ngồi xuống.

Sau khi Gaipa ngồi xuống, cả hai nhìn nhau không nói lời nào trong một lúc lâu.

"Là bởi vì ngày đó sao?" Gaipa hỏi.

"Vẫn nghĩ về anh như vậy sao?" Alan hỏi lại.

Gaipa đưa mặt lại gần hơn với ánh mắt dán chặt vào đôi môi mỏng của Alan, cuối cùng quay lại nhìn vào đôi mắt bị che khuất bởi cặp kính của anh.

"Bây giờ mình đi xa hơn nhé?" Gaipa hỏi, hai tay đặt lên đùi Alan, đưa cơ thể lại gần Alan.

Alan vốn đã phải kìm nén nãy giờ, ngay lập tức nắm lấy gáy Gaipa, nhanh chóng đưa môi họ lại gần nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store