1
XIN NHẮC LẠI: CHOI HYEONJUN LÀ KẺ TỒI TỆ, TỆ VCL RA CÁC CON VỢ À. CÓ TỪ NGỮ XÚC PHẠM, YẾU TỐI NGOẠI TÌNH SAU LƯNG. AI YẾU YẾU THÌ ĐỪNG ĐỌC NHA. ĐỌC RỒI MÀ PHỐT LÀ T CẮN Á :))))
Ánh mắt Choi Hyeonjun dán chặt vào màn hình điện thoại, nhưng lần này, sau nỗi sợ hãi ban đầu, là một cơn giận dữ sôi sục.
Mẹ chúng nó, lũ khốn nạn! Dám đe dọa tao?
Cậu hít một hơi thật sâu, không phải để trấn tĩnh nỗi sợ, mà để nén cơn thịnh nộ. Bản tính tự cao do được nuông chiều từ nhỏ của Hyeonjun không cho phép cậu cảm thấy mình là nạn nhân. Trong đầu cậu, mọi chuyện đều là tại lũ điên kia quá khát tình, quá bám víu, còn cậu? Cậu chỉ là đang sống cuộc đời mình muốn. Việc cậu "thẳng lại" và tìm thấy một cô gái để yêu là một sự thăng hoa, một bước tiến vượt trội so với quá khứ đồi bại kia.
Lũ chúng nó không xứng được ở bên cậu nữa.
Cậu đá một phát vào chân giường, tiếng "rầm" vang lên trong căn phòng to lớn.
Chúng nó biết thì đã sao? Tao đéo sợ.
Cậu biết rõ bản chất tàn bạo của nhóm người kia. Chúng không chỉ dừng lại ở lời đe dọa. Và điều đó khiến cơn giận của cậu chuyển thành một sự khinh bỉ lạnh lùng.
"Được lắm. Muốn chơi thì chơi."
Hyeonjun lầm bầm, mím chặt môi. Cậu không còn thu dọn vội vã trong hoảng loạn nữa. Thay vào đó, cậu điềm tĩnh gọi điện cho cô bạn gái của mình - Hong Miyeon, giọng điệu pha chút căng thẳng được dàn dựng kỹ lưỡng.
"Em yêu, nghe anh nói. Gia đình anh có chút rắc rối tài chính... rất phức tạp. Anh không muốn em bị liên lụy, nhưng anh cũng không thể sống thiếu em. Em đi với anh nhé? Đến một nơi thật đẹp, chỉ có hai ta."
Giọng cậu ngọt ngào, nhưng trong lòng lại đầy tính toán.
Miyeon là "vật che chắn" hoàn hảo. Cô ngây thơ, dễ tin người, và quan trọng nhất, cô là phụ nữ, cô có thể mang thai.
Cậu muốn có cô bên cạnh, là chiến lợi phẩm, là minh chứng cho việc cậu hoàn toàn bình thường và đủ tư cách thừa kế gia sản chứ đéo phải thằng em trai nuôi đồng tính bệnh hoạn Choi Woojae.
Thứ con nuôi đó cũng dám lên mặt rồi đe dọa cậu! Nó dám cướp hết mọi thứ của cậu! Ai cho nó cái quyền đó!
Nghĩ đến cái tên Choi Woojae, Hyeonjun càng thêm điên tiết. Chính thằng khốn đó, sau khi được bố mẹ cậu nhận về nuôi vì thương cảm, đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu cùng lũ khốn kia, kéo cậu vào con đường đồng tính, làm hoen ố thanh danh cậu trước mặt gia đình.
Giờ đây, với vẻ ngoài ngoan ngoãn và khả năng kinh doanh sắc sảo, Choi Woojae đang dần chiếm được lòng tin và có thể là cả gia sản của cả gia đình Choi đều sẽ về tay cậu ta.
Hong Miyeon nghe vậy liền gấp gáp nói, có vẻ lo lắng nhưng không chút nghi ngờ.
"Vâng, em đi với anh. Anh đừng lo, em sẽ ở bên anh."
Giọng cô dịu dàng như một liều thuốc an thần, nhưng chỉ khiến Hyeonjun thấy vừa lòng vì sự dễ bảo. Cậu không cần một người đồng hành thực sự, cậu cần một công cụ dễ sai khiến.
Trên đường bỏ trốn, trong khi Miyeon lo lắng hết nhìn cậu lại nhìn ra đường, Hyeonjun ngồi đó với vẻ mặt lạnh lùng. Cậu không còn cảm thấy tội lỗi, mà chỉ thấy phiền toái. Phiền toái vì phải chạy trốn, phiền toái vì lũ người cũ không biết điều, và thậm chí, một chút khó chịu với chính Miyeon vì đã khiến cậu rơi vào tình thế này.
Nếu không vì cô, có lẽ mọi chuyện đã đơn giản hơn.
Ý nghĩ ích kỷ thoáng qua trong đầu cậu, nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi sự tự mãn.
Nhưng được có cô ấy, cậu hơn hẳn chúng nó.
Khi đến căn nhà gỗ ven biển, trước vẻ mặt hồ hởi của Miyeon, Hyeonjun mỉm cười, ôm cô từ phía sau. Nhưng nụ cười ấy không đến từ sự rung động, mà từ cảm giác chiến thắng và tự thỏa mãn.
"Khi nào học xong, mình cùng làm đám cưới nhé?"
Câu nói được thốt ra trơn tru, như một lời hứa rẻ tiền. Trong lòng cậu, đám cưới là một viễn cảnh xa vời, một phần trong kế hoạch "hóa thân" thành người đàn ông bình thường thành công mà cậu đang vẽ ra.
Cậu muốn kết hôn với cô, nhưng động cơ không thuần túy là tình yêu, mà còn là để chứng minh một điều gì đó cho xã hội, cho gia đình, và quan trọng nhất, cho chính lũ điên kia thấy rằng cậu đã vượt lên và có được thứ chúng không bao giờ với tới.
Một cuộc sống "chuẩn mực".
Tuy nhiên, sự tự cao không thể xóa bỏ nỗi sợ. Mỗi tin nhắn đe dọa, mỗi cuộc gọi đến từ số lạ vẫn khiến tim cậu đập thình thịch. Nhưng thay vì thừa nhận nỗi sợ, Hyeonjun biến nó thành sự căm ghét. Cậu ngồi một mình ngoài bãi biển, nghiến răng, lòng đầy khinh bỉ.
"Mẹ nó! Nếu không phải tụi mày lợi dụng lúc tao yếu đuối, dùng đủ trò bẩn thỉu dụ dỗ, thì làm sao tao có thể sa chân vào cái mối quan hệ quái đản đó được!"
Cậu đổ lỗi hoàn toàn cho họ, phủ nhận bất kỳ trách nhiệm hay sự đồng thuận nào của bản thân trong quá khứ. Trong câu chuyện cậu tự kể, cậu là nạn nhân bị lừa gạt, và giờ đang vùng lên để giành lấy cuộc sống xứng đáng.
Sự căng thẳng và tính toán khiến cậu vô tình siết chặt tay quanh cổ tay Miyeon khi cô đang ở trong vòng tay của mình.
"Hyeonjun, em đau."
Giọng cô đầy kinh ngạc và đau đớn. Hyeonjun bừng tỉnh, nhìn xuống vết hằn đỏ trên da cô. Thay vì hối hận thật sự, điều đầu tiên hiện lên trong mắt cậu là sự bực bội. Bực vì sự yếu đuối của mình đã lộ ra, bực vì cô đã chứng kiến điều đó.
Cậu buông tay ra một cách hờ hững, nở một nụ cười gượng gạo.
"À, xin lỗi. Anh đang nghĩ về chuyện khó chịu, tức quá mất kiểm soát."
Lời xin lỗi trống rỗng, lý do thì xa vời. Cậu không giải thích gì thêm, cũng không an ủi cô thật lòng. Trong thâm tâm, cậu cho rằng Miyeon nên hiểu và chấp nhận vì cậu là người đang bảo vệ cô, đang cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thứ mà cả đời một người như cô không bao giờ chạm đến.
Cậu quay lưng lại, nhìn ra biển đang dậy sóng vì một cơn gió xa. Cuộc chạy trốn này, trong mắt Hyeonjun, giờ không chỉ là để thoát khỏi sự đe dọa, mà còn là một cuộc chiến để khẳng định cái tôi và sự lựa chọn của cậu. Và cậu sẵn sàng dùng bất cứ thứ gì, kể cả tình yêu ngây thơ của Miyeon, làm vật đánh đổi. Sự tệ bạc và ích kỷ của cậu, giống như những con sóng ngầm, đang âm thầm bào mòn thiên đường mà cậu ta đang cố công dựng lên.
Đó là cho đến khi cha cậu gọi đến.
"Về nhà đi."
Giọng ông Choi lạnh lùng, không một chút hỏi han, chỉ là một mệnh lệnh.
"Chấm dứt cái trò chạy trốn trẻ con rẻ tiền và cắt đứt liên lạc với cô gái đó đi."
Lời nói thẳng thừng như một gáo nước lạnh dội vào mặt Hyeonjun. Lòng tự cao bị tổn thương của cậu dâng trào lên.
"Cái gì!? Cha nói gì vậy!?"
Cậu cố kìm giọng, nhưng sự giận dữ đã trào ra.
"Con không phải đang chơi trò gì cả. Con đang bị đe dọa! Bởi chính đám người mà cha và mẹ từng bảo con nên chơi cùng đấy!"
"Đe dọa?"
Giọng ông Choi đầy vẻ mỉa mai.
"Hay là chính con đang tự tạo ra rắc rối, rồi bịa chuyện để che giấu những hành vi đồi bại của mình? Woojae đã kể cho ta nghe tất cả rồi."
Cái tên Choi Woojae vang lên như một ngòi nổ. Hyeonjun nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Woojae!? Đứa con nuôi đó!? Nó nói gì? Nó dám bịa chuyện để hạ bệ con! Cha tin nó hơn đứa con ruột của mình ư?!"
Giọng cậu the thé lên, đầy vẻ bị xúc phạm.
"Nó là kẻ bệnh hoạn! Chính nó đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu kéo con vào con đường đó! Và giờ nó đang cùng đám điên kia hủy hoại con, để chiếm đoạt tất cả!"
"Im miệng!"
Giọng ông Choi quát lên, đầy uy lực.
"Woojae là một đứa trẻ ngoan, biết điều và có năng lực. Còn con? Con chỉ biết ăn chơi, gây rắc rối, và giờ còn dám đổ tội cho người khác! Ta không quan tâm chuyện tình cảm lăng nhăng của con. Nhưng việc con công khai chạy trốn với một cô gái không rõ lai lịch làm ảnh hưởng đến thanh danh gia đình, thì ta không thể bỏ qua."
"Hai chữ 'thanh danh'!"
Hyeonjun cười khẩy, đầy chua chát và phản kháng.
"Cả đời cha chỉ lo cho cái thanh danh đó! Con có yêu một cô gái bình thường, muốn có một cuộc sống bình thường, thì cũng là làm ảnh hưởng đến thanh danh à? Hay chỉ vì con không phải là đứa con ngoan ngoãn, biết vâng lời như tên con nuôi bệnh hoạn kia?!"
"Cuộc sống bình thường?"
Ông Choi hạ thấp giọng, nhưng mỗi từ đều như búa đập.
"Bình thường bằng cách gây ra hậu qua rồi đổ cho người ta? Bình thường bằng cách sống chui lủi? Về đây! Giải quyết mọi chuyện cho đàng hoàng. Hoặc là con tự về, hoặc ta sẽ sai người đưa con về. Và cô gái đó, cô ta sẽ không bao giờ được bước chân vào nhà chúng ta."
Lời tối hậu thư lạnh băng như một nhát dao. Hyeonjun cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt. Về ư? Về để đối mặt với sự khinh miệt của cha và có thể là cả sự trừng phạt từ lũ điên mà cậu đã chối bỏ?
Không đời nào!
"Con không về."
Cậu nói, giọng lạnh lùng và đầy thách thức, dù tay đang run lên.
"Cha đã chọn tin Woojae, vậy thì cứ việc. Con sẽ chứng minh cho cha thấy ai mới là kẻ xứng đáng. Bằng cách của con."
"Con định chứng minh bằng cách nào? Bằng việc tiếp tục trốn chạy và liên lụy đến một cô gái vô tội?"
Giọng ông đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng.
"Hyeonjun, con đang hủy hoại chính mình."
"Không! Chính cha và cái gia đình giả dối này mới đang hủy hoại con!"
Hyeonjun hét lên, không còn kiềm chế nổi.
"Con sẽ không về. Đừng tìm con. Và nếu cha dám động đến Miyeon, con sẽ... con sẽ..."
Cậu nghẹn lời, không biết dùng gì để đe dọa lại người cha quyền lực của mình.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chỉ còn tiếng thở nặng nề. Rồi ông Choi lên tiếng, giọng đã trở nên vô cùng bình thản và thờ ơ.
"Được. Con đã chọn. Nhưng hãy nhớ, mọi hậu quả, con sẽ tự gánh chịu. Và ta sẽ không để cái thứ gọi là 'tự do' hay 'tình yêu' của con làm ảnh hưởng đến gia đình mình. Từ giây phút này, thẻ tín dụng của con sẽ bị khóa. Mọi nguồn lực hỗ trợ từ gia đình sẽ bị cắt đứt. Con muốn sống cuộc đời của con ư? Vậy thì hãy sống thật đi."
Tút... tút... tút...
Cuộc gọi bị cắt đứt. Hyeonjun đứng như trời trồng giữa biển, tay vẫn giơ điện thoại lên tai. Tiếng sóng vỗ ầm ầm, như đang cười nhạo sự thất bại thảm hại của cậu.
Sự kiêu ngạo vỡ vụn, nhường chỗ cho một nỗi hoang mang lạnh giá. Không tiền. Không chỗ dựa. Chỉ còn cậu, Miyeon.
Choi Hyeonjun nghiến răng căm ghét gào lên, cậu vè nhà, đập phá hết mọi thứ trong phòng. Đến lúc Miyeon về đã thấy cậu ngồi giữa sàn nhà, xung quanh là đống đổ nát đến thảm thương.
Chuỗi ngày sau đó là một sự xuống dốc không phanh. Số tiền ít ỏi cuối cùng gần như biến mất vì cách ăn xài của cậu và Miyeon trở thành trụ cột duy nhất.
Sáng sớm, cô dậy sửa soạn bữa sáng đạm bạc rồi vội vã đạp chiếc xe đạp cũ mượn được đến quán cà phê cách đó 3 cây số. Công việc phục vụ không hề dễ dàng, đứng liên tục, cười với khách dù mệt mỏi, chịu đựng những lời chọc ghẹo của vài thanh niên địa phương, và luôn phải tính toán từng ly cà phê, từng món bánh để không bị chủ quán trừ lương.
Cô muốn về thành phố, nhưng bây giờ đang là nghỉ hè, trường chưa bắt đầu vào học và cô thì ngại mở lời với Hyeonjun.
Còn Choi Hyeonjun? Cậu sống trong sự lười biếng của mình.
Ban đầu, cậu còn ra vẻ tìm hiểu mọi thứ, lên mạng tìm kiếm thông tin về gia đình, về Woojae, nhưng chỉ toàn thấy những bài báo khen ngợi "Thiên tài kinh doanh trẻ Choi Woojae", hay hình ảnh cha cậu hài lòng vỗ vai nó.
Mỗi lần như vậy, cậu lại đạp đổ ghế, chửi rủa. Rồi dần dần, cậu chẳng làm gì nữa. Cậu ngủ nướng đến trưa, dậy ăn đồ Miyeon để lại, rồi lang thang ra bãi biển, ngồi nhìn sóng vỗ với ánh mắt trống rỗng, hoặc về nhà nằm dài trên giường, lướt điện thoại cho đến khi hết pin.
Cậu trở nên khó tính một cách vô lý và trở nên ủ rũ, bồn chồn.
Miyeon nhìn Hyeonjun như vậy, mắt đỏ hoe nhưng cô cắn môi, cúi xuống không nói thêm lời nào. Sự im lặng chịu đựng đó như ngọn lửa dầu hắt vào lòng tự trọng đã mục ruỗng của Hyeonjun, khiến cậu càng thêm bực bội và xấu hổ. Nhưng cậu không thể, hoặc không muốn, thừa nhận điều đó.
"Hay anh thử đi tìm việc gần đây xem? Em thấy có tiệm sửa xe cần người..."
Lời nói của cô như một giọt nước tràn ly. Hyeonjun đã quát vào mặt cô.
"Em muốn anh đi làm công nhân hèn mọn như em à? Anh không phải loại người đó!"
Sự túng thiếu bóp nghẹt cậu từng ngày. Cậu thèm được ăn một bữa sang trọng, thèm mặc quần áo đắt tiền, thèm cảm giác được ngưỡng mộ. Và nhất là, cậu không thể chịu nổi việc phải sống dưới sự "bảo trợ" của một người phụ nữ. Nó làm tổn thương cái tôi khổng lồ của cậu đến mức phát điên.
Ý nghĩ về ngôi nhà giàu có, về người mẹ luôn mềm lòng, trở thành cứu cánh duy nhất.
Cậu là con ruột. Mẹ không thể bỏ cậu được. Chỉ cần mình quay về, năn nỉ, rồi nói hết thì mọi chuyện sẽ khác. Choi Woojae? Mẹ sẽ đuổi nó đi.
Hyeonjun tự thuyết phục mình như vậy.
Và rồi, quyết định được đưa ra. Cậu sẽ về. Về để lấy lại những gì thuộc về mình.
"Chúng ta cùng về thành phố."
Miyeon nghe vậy liền mở to mắt nhìn cậu, trong đôi mắt ấy còn ánh lên tia vui mừng.
"Thật ạ!?"
"Ừa. Ngay bây giờ luôn."
Hyeonjun gật đầu, vẻ mặt quyết đoán, nhưng sự quyết đoán đó được xây trên nền tảng của sự lừa dối và tính toán. Cậu không nhìn thẳng vào ánh mắt rạng rỡ của cô, mà vội vã xoay người, giục giã.
"Thu dọn nhanh lên. Chỉ mang đồ cần thiết thôi."
Miyeon vội vã như được tiếp thêm sức sống. Cô lật đật gom nhặt vài bộ quần áo còn lành lặn nhất, xếp vào chiếc vali nhỏ đã sờn cũ. Trong lúc cô bận rộn, Hyeonjun đứng nhìn, lòng đầy những suy tính vụn vặt.
Về thành phố, đưa cô ấy về nhà trọ. Rồi cậu về nhà gặp mẹ. Khi đã ổn thỏa, có tiền, mọi chuyện sẽ khác.
Cậu hoàn toàn không có ý định đưa Miyeon về biệt thự, không bao giờ. Trong kế hoạch của cậu, cô vẫn chỉ là một mảnh ghép di động, một thứ cần được cất giấu.
Trên chuyến xe về thành phố, Miyeon ngồi sát cửa sổ, háo hức nhìn cảnh vật quen thuộc dần hiện ra. Cô thầm nghĩ về việc được trở lại cuộc sống bình thường, được gặp bạn bè, và quan trọng nhất, được thấy Hyeonjun vui vẻ, mạnh mẽ trở lại như xưa. Cô quay sang nắm tay cậu, mỉm cười.
"Về thành phố rồi, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, phải không oppa?"
Hyeonjun giật mình, gượng gạo gật đầu, nắm lấy tay cô một cách hờ hững.
"Ừ, sẽ ổn."
Lời nói trống rỗng. Ánh mắt cậu luôn dán vào chiếc điện thoại, kiểm tra tin nhắn từ người mẹ, hoặc đảo mắt quan sát xung quanh một cách đề phòng.
Về đến ngoại ô thành phố, trời đã nhá nhem tối. Hyeonjun dẫn Miyeon vè nhà trọ của cô.
"Em ở đây đợi anh."
Hyeonjun nói, đặt vali xuống, không một lời giải thích.
"Anh về nhà gặp mẹ, giải quyết chút chuyện. Xong anh sẽ quay lại đón em."
"Anh không đưa em về nhà cùng sao?"
Miyeon hỏi, giọng nhỏ dần, nụ cười tắt lịm. Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi.
"Chưa tiện."
Hyeonjun trả lời nhanh, tránh né.
"Tình hình còn phức tạp. Em cứ yên tâm ở đây. Đừng ra ngoài, đừng gọi điện cho ai."
Cậu đưa cho cô ít tiền lẻ còn sót lại.
"Mua đồ ăn đi. Anh sẽ sớm quay lại."
Rồi, không đợi cô phản ứng thêm, Hyeonjun quay người bước đi, để mặc Miyeon đứng một mình trong căn phòng trọ lạnh lẽo, với niềm vui vừa bùng lên đã tắt ngấm, thay vào đó là sự cô đơn và nghi ngờ dày đặc.
Bước ra khỏi nhà trọ, Hyeonjun hít một hơi thật sâu khí lạnh của thành phố. Cậu vẫy taxi, thẳng tiến về biệt thự gia đình. Trên đường, cậu chỉnh lại cổ áo, cố gắng lấy lại vẻ bề ngoài tự tin.
Cậu sắp lấy lại tất cả rồi.
Cậu gọi cho mẹ. Bà rất nhanh bắt máy, giọng bà truyền đến từ đầu dây bên kia gấp gáp.
"Con ở đâu? Có sao không? Mẹ lo quá!"
Nghe giọng mẹ, Hyeonjun như được tiếp thêm sức. Cậu dỗ ngọt, xin lỗi vì đã làm phiền lòng mẹ, nói rằng cậu nhớ nhà kinh khủng, muốn về thăm mẹ, muốn nói chuyện tâm sự. Và cậu nhấn mạnh, giọng đầy vẻ tổn thương.
"Mẹ ơi, nhưng đừng để Woojae ở nhà nhé. Con không muốn gặp nó."
Đầu dây bên kia im lặng một lút rồi khẽ vang lên tiếng giọng nói của bà.
"Ừ, con yêu, cứ về đi. Mẹ sẽ đuổi nó đi chỗ khác. Mẹ hứa, chỉ có mẹ con mình thôi. Mẹ sẽ nấu món cơm lươn mà con thích."
Lời hứa đó như một liều thuốc phiện. Hyeonjun tin tưởng. Cậu dùng số tiền cuối cùng mua một bộ đồ khá tươm tất, cắt tóc, cố gắng lấy lại chút dáng vẻ hào nhoáng xưa kia. Cậu đứng trước gương, tự nhủ.
Cậu vẫn là Choi Hyeonjun. Người thừa kế duy nhất.
Chiếc taxi đưa cậu vào khu nhà có ăn ninh tối cao nhất đất nước, cậu nhẹ nhàng lấy thẻ ra cho bảo vệ kiếm tra.
"Choi Hyeonjun của tập đoàn Baekwon."
Bảo vệ nhíu mày một chút sau đó nhìn cậu đầy ý vị từ đầu đến chân, cuối cùng mở cửa cho chiếc taxi đưa cậu vào trong. Khi chiếc taxi lướt qua, tên bảo vệ kia liền gọi điện cho ai đó, giọng nói như báo cáo có kẻ xâm nhập.
"Thưa ngài Lee, cậu Choi Hyeonjun về rồi ạ."
Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi khẽ bật cười.
"Khóa chặt cổng lại nếu cậu ta trốn ra."
"Dạ."
Taxi đến trước cổng biệt thự của gia đình. Dinh thự vẫn uy nghi, lạnh lùng như chưa từng thay đổi, nhưng với cậu lúc này, nó là biểu tượng của sự trở về, của chiến thắng. Tim cậu đập mạnh, một phần vì mong đợi, một phần vì lo sợ mơ hồ.
Cậu bước lên những bậc thềm đá hoa cương lạnh giá. Hít sâu. Bấm chuông.
Ding-dong.....
Tiếng chuông trang nghiêm vang lên, mọi thứ im lặng một lúc, quá lâu so với sự nôn nóng của cậu. Rồi, có tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ tốn từ bên trong vọng ra. Không phải bước chân vội vã của người giúp việc, càng không phải bước chân mẹ cậu.
Click. Khóa cửa được mở.
Cánh cửa gỗ lớn, nặng nề, từ từ mở ra.
Ánh sáng ấm áp từ đại sảnh lộng lẫy tràn ra, bao phủ lấy người đứng trong cửa.
Không phải mẹ cậu.
Cũng không phải người giúp việc.
Choi Woojae đứng đó, dưới khung cửa. Hắn mặc một bộ đồ lụa ở nhà màu xám nhạt, đắt tiền và thoải mái, tay cầm một tách trà Anh trong chiếc tách sứ mỏng manh quý hiếm. Gương mặt hắn vẫn như vậy, điển trai và ngạo mạn, nước da trắng sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đang nở một nụ cười nhẹ, rất mực lịch thiệp.
Nhưng đôi mắt, đôi mắt đen sâu thẳm lại không chút ấm áp. Chúng như hai hồ nước tĩnh lặng vào mùa đông, phản chiếu hình ảnh Hyeonjun tái mét, trong một sự bình thản đến đáng sợ.
Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hơi nước bốc lên mờ ảo trước mặt. Rồi, nụ cười trên môi hắn rộng hơn một chút, giọng nói dịu dàng, êm ái, từng từ rõ ràng như những viên ngọc lạnh, vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Chào anh trai. Mẹ bảo anh sẽ về. Em đã đợi anh lâu lắm rồi."
Khoảnh khắc ấy, mọi hy vọng, mọi tính toán, mọi ảo tưởng của Choi Hyeonjun sụp đổ tan tành. Lời hứa của mẹ, kế hoạch trở về trong vinh quang, tất cả chỉ là một cái bẫy.
Và kẻ đang ở trước mặt, mỉm cười chào đón cậu, chính là người đã giăng bẫy, là hiện thân của mọi thất bại, nhục nhã và đe dọa trong cuộc đời cậu.
Cơn lạnh từ sống lưng chạy dài xuống tận ngón chân, đóng băng cậu tại chỗ, giữa ngưỡng cửa ngôi nhà mà cậu từng nghĩ là của mình.
Choi Woojae cao quý đứng đó đang cười nhạo cho sự thảm bại của cậu. Đáy mắt hắn lạnh xuống, sau đó hất tay quăng tách trà đắt tiền của mình ra sau cậu. Tiếng vỡ vang lên khiến máu trong người cậu như bị rút đi.
Cằm bị bàn tay to lớn kia bắt lấy, hơi thở ấm nóng lập tức phả lên gương mặt trắng bệnh của cậu. Xương hàm cậu đau nhói và ánh mắt cậu thì sợ hãi trước đôi mắt tàn độc cùng nụ cười méo mó ấy.
"Chào mừng anh về, 'vợ' của em."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store