ZingTruyen.Store

Ac Nam Hap Dan 18

Tiếng chuông vang lên hồi
lâu,làm cho Giang Liên Ân
đến đau đầu.
Cô ngồi ở trong bồn tắm
ngâm mình,mà khi cô nghe
thấy Nhiếp Tĩnh Viễn bắt
đầu kêu to tên của cô cố
gắng gõ cửa, rốt cục cô cũng
không chịu nổi.
Cô choàng áo tắm vào,thở
hổn hển đi mở cửa,mở cửa
xong liền nhịn không được
mắng "Anh rốt cuộc thôi đi!"
Thấy cô có vẻ mặt tức giận,
hắn sửng sốt, lập tức nói:
"Tại sao em lại lâu như vậy
mới mở cửa? Thiếu chút
nữa anh phải báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát? Anh báo làm
gì?" Cô không thể tin lại
mắng một câu.
"Anh nghĩ em ở bên trong
xảy ra chuyện gì." Hắn đi
vào trong phòng.
Cô tức giận đóng sầm
cửa,quyết định khổ sở giải
thích.
" Anh có biết anh không bao
giờ nghe lời nói người
khác!" Cô chống nạnh nhìn
hắn giận dữ.
" Em nói rất nhiều lần rồi."
Hắn xoay người đem cô kéo
vào trong lòng,hôn miệng
cô một chút." Em như vậy
thật khiến anh rung động."
Tóc của cô ẩm ướt,mặc áo
tắm trắng,khuôn mặt đỏ
bừng,thật sự là vừa gợi cảm
đáng yêu.
" Anh buông ra! em có lời
nói với anh,không cần anh
hôn em!" Cô ở trong lòng
tức giận,giãy dụa,đem mặt
xoay lại." Anh ngồi xuống
cho em."
Hắn nhíu mi, lập tức cười ra
tiếng."Bộ dáng em tức giận
thật đáng yêu."
Cô suýt bốc hỏa. "Anh
này......Ngu ngốc! Rốt cuộc
anh có nghe ta nói chuyện
hay không ?"
"Đương nhiên là có."
"Vậy anh vì cái gì còn qua
đây?" Cô càng nói càng lớn
tiếng." Lời nói của em căn
bản anh không nghe,còn cố
ý nắm tay em, anh thật sự
rất xấu xa.
Lời của cô làm cho hắn nhíu
mày." Anh xấu xa?" Hắn
không tươi cười.
" Anh chính là như thế!
Chưa bao giờ đem lời của
em nói ghi vào trong
lòng,muốn làm gì thì
làm,như vậy em với anh ở
chung như thế nào?" Cô vẫn
còn tức giận.
Hắn không tươi cười :" Có ý
tứ gì? Mới thời gian ngắn
ngủi, em đã không muốn ở
chung cùng anh,còn nói anh
xấu xa?"
"Theo như anh nói em
muốn ngủ, bảo anh không
cần qua đây,anh căn bản
không nghe." Cô lườm hắn.
"Hiện tại em là muốn anh đi
sao?" Hắn giận tái mặt.
"Anh phải đem lời nói của
em để vào tai , anh cản bản
không tôn trọng em." Cô
nhíu mày.
"Anh không tôn trọng em
sao?" Trong lòng hắn bốc
hỏa." Nếu anh không tôn
trọng em, buổi tối hôm nay
sẽ cho em đến nơi hẹn."
" Em......"
" Anh lo lắng cho em,nghĩ
muốn nhìn em,còn bị em
nói xấu xa?" Hắn rống lên."
Em có nghĩ đến anh hay
không ? Không ngờ trong
lòng em vĩnh viễn chỉ có
anh ta!"
Ngón tay Nhiếp Tĩnh Viễn
duỗi ra phía trước,chỉ vào
ảnh chụp ở quầy TV, Giang
Liên Ân vừa thấy ảnh
chụp,trong lòng nhất thời
thấp thỏm bất an,đó là ảnh
chụp Tào Lệnh Văn...Chính
xác mà nói,chính là ảnh cô
cùng Tạo Lệnh Văn chụp
chung.
Thời gian đông lại một cách
bất an,hắn căm tức cô, qua
vài giây mới nói thêm." Anh
lo lắng em cùng cậu ấy ăn
cơm xong, sẽ nghĩ đến anh
ta mà buồn,anh không yên
lòng cho nên muốn giúp
em, kết quả em nói anh xấu
xa?"
Lời nói của hắn làm trong
lòng cô nổi lên một trận áy
náy." Em không biết
em........."
"Tính anh nhiều chuyện, anh
đi" Hắn đứng dậy rời đi.
"Tĩnh Viễn" Cô vội vàng kéo
tay áo hắn. ". Xin lỗi, em
không biết, em nghĩ.........
Ai......Thực xin lôi."
Cơn tức của hắn vẫn còn rất
lớn,quay đầu lại còn muốn
mắng vài câu, đã thấy cô cúi
đầu thở dài, trong lúc nhất
thời, trách móc ở trong
người toàn bộ nghẹn ở yết
hầu.
" Em thật không ngờ anh lại
nghĩ như vậy" Cô ngẩng mặt
lên." Thực xin lỗi."
Vẻ mặt áy náy của cô làm
cho tâm hắn nhất thời mềm
nhuyễn. "Quên đi, anh....dù
sao quên đi." Hắn đem cô
ôm vào trong lòng.
"Ở trong điện thoại anh với
em đã nói rõ ràng." Hắn
hôn mặt cô." Anh không
nghĩ cho em cơ hội cự
tuyệt,cho nên mới tắt máy."
Cô than nhẹ một tiếng hắn
giữ hơi thở của cô, mút
hương vị ngọt ngào của
cô,cô há mồm cho đầu lưỡi
hắn tiến công thần
tốc,nhấm nháp vị rượu ở
đầu lưỡi hắn,hắn bởi vì lo
lắng cho cô mà uống rượu
sao? Nghĩ vậy, cô không
đành lòng thở dài.
Hắn ôm lấy cô ,thấp giọng
hỏi phòng ngủ của cô ở
đâu? Giang Liên Ân chỉ hai
gian phòng loại xoàng, lập
tức lại thay đổi chủ ý "đi
gian thứ nhất."
" Tại sao?" Hắn nghi hoặc
hỏi.
Biểu tình của cô có chút khó
xử,dừng lại rồi mới nhỏ
giọng nói :" Phòng ngủ có
ảnh chụp Lệnh Văn"
Không khí nhất thời trở nên
có chút quỷ dị, cô ngắm mắt
hắn không chút thay
đổi,đang muốn giải
thích,hắn lại ôm cô đi vào
gian phòng thứ nhất,cúi đầu
liền chiếm miệng của
cô.........
Trong không khí tràn ngập
mùi hoan ái,Nhiếp Tĩnh Viễn
đem Giang Liên Ân mềm
nhũn vô lực ôm lên
giường,cởi quần áo còn sót
lại trên người hai người.
Khi hắn trần trụi đem cô ôm
vào trong lòng, cô cựa quậy
"Vẫn còn không ngủ,bảo
bối." Hắn hôn cô đến sưng
miệng " Anh có thương tổn
đến em không?"
Lo lắng trong giọng nói của
hắn làm cho cô ổn định tinh
thần ."Không có, em tốt lắm,
chỉ có ngay từ đầu có điểm
không thoải mái,về sau thì
không."
Hắn hơi thả lỏng một chút,"
Anh không biết anh suy nghĩ
cái gì, anh không cố ý"
"Em biết." Cô đem hai má
tựa vào trong lồng ngực
hắn,dễ hiểu khi đó hắn chỉ
là bị tức giận che mờ." Em
không sao , anh đừng suy
nghĩ nhiều."
Hắn gối tay trái ra sau
đầu,một tay kia vuốt ve lưng
bóng loáng của cô,thở dài."
Anh biết có nhiều lúc
anh........tính tình hơi độc
đoán,cá tính dường như bá
đạo,nhưng anh không phải
không để ý người khác."
" Em biết." Cô dịu dàng đáp
lại.
" Em nói đúng, anh tắt máy
là không đúng, anh không
muốn nghe em cự tuyệt."
"Không sao, tất cả là quá
khứ rồi." Cô hiểu được vì
sao hắn tức giận mà đến.
Hắn xoay người đem cô đặt
ở dưới thân, cúi đầu hôn
môi cô " Em vốn nghĩ đem
anh đẩy ra,làm cho lòng
anh phiền muộn ý loạn."
Hắn chưa từng có loại cảm
giác này.
"Tĩnh Viễn. . . . . ." Cô thở
dài " Anh hãy nghe em nói ,
em không phải muốn đẩy
anh ra,nếu em muốn đẩy
anh đi thì em sẽ không đáp
ứng quan hệ với anh, chỉ là
em cần yên tĩnh một
chút,nghĩ một số việc."
"Muốn cái gì" Hắn không rõ.
"Muốn........" Cô nhíu mi." Em
cũng không biết, căn bản
anh không cho em có một
khoảng không gian, em
muốn suy nghĩ như thế
nào?"
Hắn vuốt ve cơ thể mềm
mại của cô." Anh không
thích e, nghĩ , một chút
cũng không." Hắn cắn ở má
cô một cái.
Cô buồn cười nói: "Cái gì
nói không có? Giống như
em thật nhàm chán,cũng
như tự tìm phiền não"
" Anh lo lắng em tự tìm lấy
phiền não."
" Em không cần gánh cho
em việc này." Cô ôn nhu
hôn đáp lại hắn.
Hắn ôm cô, cảm thấy hài
lòng xoay người nằm
xuống,rất nhanh lại sau
hoan ái là mệt mỏi cùng thả
lỏng tiến vào mộng đẹp.
Nghe thấy thanh âm hắn
thở,cô thả lỏng cơ thể, mỉm
cười đi vào giấc ngủ.
" A. . . . . ." Thái Quý Doanh
tựa đầu vào trên bàn.
"Làm sao vậy? Không thoải
mái sao?" Giang Liên Ân lo
lắng nhìn thấy đồng sự vuốt
ve cái bụng tròn xoe.
Thái Quý Doanh hổn hển
thở mạnh. "Thời kì mang
thai sẽ như vậy,có khi đột
nhiên bụng co vào một
chút."
"Vậy cô nghỉ ngơi tốt, bản
báo cáo tôi sẽ giúp cô
đánh." Giang Liên Ân lập tức
nói.
"Không cần đâu! Sức khoẻ
của tôi rất tốt, cô đừng lo."
Thái Quý Doanh lấy trong
ngăn kéo bánh bích quy ra
lén cắn một miếng. " Hiện
tại tôi phải khống chế cân
nặng, nhưng miệng tôi
lại..thật sự là không có biện
pháp."
Quý Doanh chìa ngón tay
béo tròn ."."Cô xem, bàn tay
toàn là mỡ không à?"
Giang liên ân cười nói: "Làm
sao ?"
"Không sao! Cô không thấy
ngay cả nhẫn tôi cũng không
mang được." Thái Quý
Doanh thở dài thật to.
"Đó là hội chứng phù! Sinh
xong sẽ gầy trở lại." Giang
Liên Ân an ủi cô.
"Tốt nhất là như vậy, béo
lên 15 kg! Thật là khủng bố."
Nhìn Thái Quý Doanh lại ăn
một miếng bánh qui, Giang
Liên Ân ngăn cản cô lại."
Đừng ăn nhiều như vậy,
không phải vừa mới nói
phải khống chế cân nặng
sao?"
"Cho cô ăn." Thái Quí Doanh
đem cả gói bánh qui cho
Giang Liên Ân," Tôi không
ăn nữa."
"Được rồi!" Giang Liên Ân
đành phải nhận lấy bánh
bích quy.
Thái Quí Doanh liếc mắt
ngắm cô một cái,đột nhiên
hỏi." Cô không phải có bạn
trai sao?"
" Hả?" Giang Liên Ân sửng
sốt,không hiểu chủ đề câu
chuyện vì cái gì chuyên tới
lên trên.
"Tôi thấy gần đây cô hay nói
chuyện điện thoại rất bí mật
."
"Có như thế sao?" Cô được
điều đi vào bộ phận đúng
ngày thứ năm,cuộc sống so
với trước kia không có khác
nhau nhiều. Từ khi nào cô
lại nói chuyện qua điện
thoại bí mật như vậy?
"Có hả?" Thái Quý Doanh
khằng định." Có đôi khi cô
nói chuyện rất nhỏ,giống
như sợ bị người nhà nghe
được."
"Có sao?" Giang Liên Ân lộ
ra chút biểu tình chột dạ, cô
hiểu được Thái Quý doanh
đang nói gì,chỉ cần Nhiếp
Tĩnh Viễn gọi tới, cô sẽ theo
bản năng đè thấp giọng.
"Đừng giả bộ! Giả bộ sẽ
không giống." Thái Quý
Doanh cố ý chọc Giang Liên
Ân. " Nhất định là bạn trai
đúng không, mỗi lần nói
xong đều cười đến hạnh
phúc."
Giang Liên Ân ngượng ngùng
đỏ mặt, bộ dáng bị lật tẩy
rất rõ rệt, làm cho Thái Quý
Doanh cười ha ha,càng xác
định mình nói đúng.
"Vậy không có gì,ngượng
ngùng làm chi?" Thái Quý
Doanh cười nói." Hiện tại lời
đồn ở văn phòng đã không
còn giá trị."
"Lời đồn đãi gì?" Giang Liên
Ân vẻ mặt nghi hoặc.
"Nói cô là động vật máu
lạnh, người đẹp lạnh lùng,
khinh thường đàn ông." Thái
Quý Doanh kể chi tiết," Còn
từng nói qua cô là tình nhân
của chủ tịch"
Giang Liên Ân kinh ngạc
trừng lớn mắt,trong lúc
nhất thời không biết nên nói
cái gì.
"HaHa! Cô đừng để ý,văn
hóa văn phòng chính là như
vậy, trước kia cô là thư kí
của chủ tịch, cùng các đồng
nghiệp khác tiếp xúc không
nhiều lắm,mọi người không
có cơ hội biết cô,cho nên sẽ
nói này nói nọ."
"A !" Giang Liên Ân gật gật
đầu, vẫn còn không biết cần
phải trả lời cái gì,cô cũng
không để ý những lời đồn
đãi này,nhưng mà thật ra có
chút kinh ngạc hóa ra bản
thân mình ở trong lòng
đồng nghiệp là người như
vậy.
"Nhưng mà hiện tại có tin
đồn mới"
"Tin đồn gì?"
"Tất cả mọi người đang nói
cô nhất định là đắc tội quản
lí, cho nên mới bị điều sang
ngành khác." Thái Quý
Doanh bộ dáng tò mò,hy
vọng Giang Liên Ân cung cấp
một ít tin tức.
Nghe thấy ý kiến này,Giang
Liên Ân dĩ nhiên có chút
nhớ nhung cười,nàng biết
thời biết thế nói: "Nói không
chừng! Tôi cũng không hiểu
được."
"Cô cùng quản lí ở chung
như thế nào?" Thái Quí
Doanh truy hỏi đến cùng."
Nghe nói ông chủ tính tình
không tốt, có phải sự thật
hay không?"
Giang Liên Ân đang muốn
trả lời,lại phát hiện có một
hai nữ đồng nghiệp đang
nhìn về phía cô ,cũng là vẻ
mặt tò mò, làm cho cô cảm
thấy rất muốn cười. "Tính
tình quản lí rất lạ."
"Vậy cô có biết quản lí thích
gì hay không?" Lại Nhã Phân
ở bên nghe trộm thật lâu
không nhịn được mở miệng
hỏi.
"Thích cái gì?" Giang Liên Ân
nhìn về phía cô.
"Đúng vậy! Hắn thích ăn cái
gì? Thích dạng phụ nữ gì?"
Lại Nhã Phân hỏi.
"Để làm chi,cô muốn theo
đuổi quản lí?" Hoàng Tĩnh
Nghi- một đồng sự khác
cười hỏi.
"Nghĩ muốn một chút mà
thôi!" Lại Nhã Phân miệng
cười cười."Có tiền,lại vừa
nhiều tiền,sẽ không tin các
cô không động tâm."
" Đúng vậy!" Thái Quý Doanh
cười nói tiếp, "Nếu không
phải tôi đã lấy chồng ,ta
nhất định sẽ theo đuổi quản
lí!"
Nghe Thái Quí Doanh nói
như vậy, giang Liên Ân nhịn
không được cười ra tiếng.
"Nói thật với cô." Thái Quý
Doanh vừa nói vừa cười."Ai
lại không muốn làm Chủ
tịch phu nhân a?"
"Nói mau! Cô có biết quản lí
thích dạng phụ nữ gì không?
Nghe nói bạn gái trước kia
của hắn dáng đều cao
gầy,không chỉ khuôn mặt
đẹp,dáng người cũng khỏe,
cô đi theo quản lí mấy tháng
này, có hay thấy cùng người
đẹp hẹn hò không?" Thái
Nhã Phân truy hỏi đến cùng.
"Tôi không biết, thư kí
không quản việc này?" Giang
Liên Ân nói,về điểm này cô
nói thật.
"A? Thất vọng rồi!" Lại Nhã
Phân thở dài.
"Thất vọng làm gì? Cô xác
định nên dũng cảm theo
đuổi thôi!" Hoàng Tĩnh Nghi
giễu cợt.
"Quản lí làm sao nhìn đến
những người như chúng ta?"
Lại Nhã Phân lại thở dài.
" Tôi nghe nói người đẹp
đối với anh ta yêu thương
nhung nhớ không ít." Hoàng
Tĩnh Nghi cung cấp thông
tin ." Anh ta gặp gỡ nhiều
người đẹp cũng không lâu
dài,cho nên có người nói
anh ta là lừa gạt."
"Cái này hình như tôi có
nghe qua." Lại Nhã Phân gật
đầu." Nghe nói chủ tịch hy
vọng hắn cùng thiên kim tập
đoàn Lợi Phong kết giao."
Giang Liên Ân nhịn không
được vểnh tai nghe.
"Dù sao trong giới buôn bán
chính là như vậy. quan hệ
thông gia đến,quan hệ
thông gia đi" Thái Quý
Doanh nhún vai." Tôi xem
qua ở tạp chí,thiên kim tập
đoàn Lợi Phong hình như
gọi là Tạ Chi Nghiên, thật sự
rất đẹp."
Giang Liên Ân không tự giác
than nhẹ một tiếng, nói
không rõ trong lòng rốt cục
có cảm giác gì,giống như có
chút ê ẩm.......
Cô mượn cớ đi vào uống trà,
rời khỏi chỗ ngồi,lúc này cô
bắt đầu suy nghĩ,đáp ứng
cùng Nhiếp Tĩnh Viễn kết
giao rốt cục là tốt hay xấu?
Rõ ràng gia cảnh hai người
không môn đăng hộ đối,cô
vẫn còn đáp ứng.
"Không... không hối hận!"
Giang Liên Ân nỉ non một
tiếng, như thế nào hiện tại
lại suy nghĩ vớ vẩn ? Lòng
người quả nhiên không biết
đủ!"
Nói thực, Nhiếp Tĩnh Viễn
tuy rằng hơi bá đạo một
chút.Nhưng đối với cô lại rất
tận tình,cũng rất tốt với cô ,
cô thật sự không có gì bất
mãn.
Lúc trước đáp ứng hắn kết
giao, cũng không phải muốn
hy vọng tâm hắn,bọn họ hai
người có thể đi đến khi nào
cúng là không biết, hà tất
phải lo sợ không đâu?
Tất cả........Tùy duyên đi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store