Ác mộng giáng xuống - La Tiều Sâm
Chương 484: Tâm bệnh
Trương Vận Linh muốn giết Chung Chí Thành.Ngay từ đầu đã như vậy.Vì thế, cô lặng lẽ mở cửa sổ nhà họ La, muốn mượn tay tà ma để giết người.Sau khi thất bại, cô lại mượn tay Vưu Giang với ý đồ trừ khử Chung Chí Thành.Ban đầu, La Bân đã trao trọn con tim cho Trương Vận Linh, kết quả lại bị tổn thương đến mức tan nát.Cho đến tận ngày hôm nay, Trương Vận Linh vẫn kiên trì với mục tiêu ban đầu của mình sao?Động cơ cô ấy muốn giết Chung Chí Thành lại là... Điều này?Chung Chí Thành là kẻ ngăn cản mọi người rời khỏi thôn?Nhưng trên thực tế, Chung Chí Thành không phải như vậy!Ông ta quả thật đã bảo vệ thôn dân, ông ta còn tập hợp mọi người để đi dò đường, tìm cách rời khỏi đây.Tại sao Trương Vận Linh lại có phán đoán như vậy?Chẳng lẽ Chung Chí Thành còn có bí mật khác mà chỉ mình cô biết, còn những người khác đều bị che mắt?Những suy nghĩ đó lướt nhanh qua trong đầu, La Bân bước tới, chặn Trương Vận Linh."Tiểu Sam?" Trương Vận Linh kinh ngạc."Tại sao chị lại phán đoán như vậy? Sở dĩ Chung Chí Thành vừa rồi nổ súng là vì nơi này đã xảy ra biến cố khác, ông ta quá sợ hãi, dẫn đến việc ông ta xem chúng ta như một thứ khác. Từ đầu đến giờ, ít nhất người nhà tôi đều không thấy Chung Chí Thành có vấn đề." La Bân nói nhanh.Trương Vận Linh nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp mở to hơn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc và chắc chắn."Ông ta có vấn đề! Vấn đề rất lớn! Tóm lại, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để bất kỳ ai rời khỏi đây, chỉ cần giết được ông ta là sẽ có cách rời khỏi thôn. Nếu không, mọi người vẫn sẽ bị mắc kẹt ở đây, mãi mãi không có điểm dừng. Đèn dầu đã bảo vệ dân làng, nhưng cũng giam cầm mọi người. Cậu phải tin chị."Trương Vận Linh nói chắc như đinh đóng cột."Tôi đã từng tin chị, tôi rất tin chị, cả nhà tôi đều xem chị như người nhà, kết quả thì sao? Chị Tiểu Linh, trừ khi chị nói ra lý do chính xác, nếu không, chị không thể làm hại Chung Chí Thành."Ngữ điệu của La Bân rất bình tĩnh, khả năng kiểm soát cảm xúc của cậu đã mạnh hơn nhiều so với ban đầu!Thực ra lúc đó La Bân khó chịu như vậy vẫn là vì ở nơi này, trong tình huống ngột ngạt như vậy, cậu đã gửi gắm một phần tình cảm vào Trương Vận Linh.Bây giờ, cậu đã không cần gửi gắm tình cảm nữa.Bây giờ, cậu đã có người quan tâm yêu thương.Vì vậy, bây giờ cậu có thể thản nhiên, có thể nói thẳng chuyện này ra, nhờ vậy sẽ không ảnh hưởng đến bản thân.Chỉ một lời này, khiến Trương Vận Linh hơi loạng choạng, sắc mặt tái nhợt.Suốt quá trình, Tần Thiên Khuynh không nói gì, Trương Vân Khê dựa vào đầu giường, yếu ớt nhìn hai người họ."Tiểu Sam... Chị..." Môi Trương Vận Linh mấp máy, tay cô vẫn siết chặt con dao găm, tay còn lại thì đặt lên thắt lưng, nắm chặt một con búp bê vải.Đường kim mũi chỉ thô kệch, mắt mũi miệng xiêu vẹo, con búp bê vải này rất xấu xí.Nhưng nó vẫn luôn ở trên người Trương Vận Linh.La Bân có thể thấy sự căng thẳng trong cảm xúc của Trương Vận Linh đã khiến cô vô thức nắm lấy thứ khác."Lý do là gì? Chị Tiểu Linh." La Bân trầm giọng lặp lại câu hỏi.Trương Vận Linh càng nắm chặt con búp bê vải,sắc mặt trông càng căng thẳng, hàng lông mi cũng không ngừng run rẩy.Không hỏi tiếp, cũng không rời mắt, La Bân vẫn nhìn thẳng vào Trương Vận Linh.Sự giằng co kéo dài khoảng hai ba phút."Chị chắc chắn có lý do. Nếu chị Tiểu Linh không thể nói ra lý do, vậy để tôi đoán thử, có phải vì cái chết của bố mẹ chị đã khiến chị nảy sinh oán hận với Chung Chí Thành, chị cho rằng quy tắc của ông ta đã hại chết bố mẹ chị, nếu không có quy tắc này, có lẽ sẽ có người khác giúp họ, chị muốn báo thù đúng không? Chị không nói được lý do là vì chị cảm thấy dân làng sống trong một môi trường an nhàn sẽ không nghĩ cách ra khỏi thôn, vì vậy, chị muốn phá vỡ sự an nhàn này đúng không?"Hàng loạt câu hỏi La Bân, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc bén.Một tiếng loảng xoảng nhẹ, là tiếng con dao găm rơi xuống đất. Trương Vận Linh run rẩy, nước mắt lại tuôn ra.Cảm giác này giống như cô ấy đã đến điểm giới hạn của cảm xúc, sắp sụp đổ.Giây sau, Trương Vận Linh cúi đầu lao ra ngoài.Hướng đi của cô không phải là căn phòng của Chung Chí Thành, mà là nhà bếp.Vì vậy La Bân không ngăn lại.Quả nhiên, Trương Vận Linh chạy qua sân, chạy vào trong bếp, đóng chặt cửa lại.Có tiếng khóc vang lên, nghe thật u buồn và ai oán.La Bân thở dài, đến bên giường."Ông không sao chứ, tiên sinh Vân Khê?" Cậu hỏi thăm vết thương trên vai Trương Vân Khê."Không sao, không bị thương chỗ hiểm, y thuật của cô gái đó đúng là lợi hại." Trương Vân Khê gật đầu, mỉm cười như để làm dịu cảm xúc.Tảng đá lớn trong lòng La Bân được hạ xuống phần nào."Vậy người đó thật sự không có vấn đề gì sao?"Trương Vân Khê hơi do dự, sau đó nói: "Tôi thấy cô gái đó không giống như đang nói dối, cô ấy rất tin vào phán đoán của mình. Cô ấy chạy ra ngoài chỉ là vì những lời cậu nói sau đó thật sự đã chạm đến cảm xúc của cô ấy. Theo tôi, đây là hai chuyện khác nhau. Tần tiên sinh, ông nghĩ sao?" Trương Vân Khê hỏi Tần Thiên Khuynh.Tần Thiên Khuynh gật đầu: "Phán đoán của tôi cũng tương tự, nhưng chuyện này cần được xác minh. Tôi có hai phán đoán."Tim La Bân đột nhiên đập mạnh.Hai phán đoán?Thực ra cậu không có phán đoán nào cả, chỉ là bàn luận dựa trên sự việc. Đúng vậy, cậu cho rằng việc Trương Vận Linh muốn giết người chỉ là để báo thù.Tần Thiên Khuynh dừng một chút, mới nói: "Thứ nhất, Chung Chí Thành quả thật có vấn đề, ông ta là một con cờ mà người núi Quỹ cài vào trong thôn, dùng cách này để thử xem có thể kiềm chế dân làng một cách lâu dài hơn không, sau đó sẽ nhân rộng ra toàn bộ núi Quỹ. Không biết Trương Vận Linh đã biết được vấn đề này từ đâu, nên mới muốn giết Chung Chí Thành. Thứ hai, Chung Chí Thành không có vấn đề, đây là sự sắp đặt trong cõi u minh. Một việc không thể nào hoàn hảo được. Mặc dù ông ta bình thường nhưng lại vô tình phát hiện ra đèn dầu, phát hiện ra điểm sơ hở của núi Quỹ. Có điều sơ hở này lại gián tiếp hình thành thứ mà núi Quỹ có lẽ đang thiếu. Mặc dù Viên Ấn Tín cho phép có sơ hở này, nhưng ông ta vẫn cài vào một "người" hoặc một thứ nào đó để dẫn dắt Trương Vận Linh đi giết Chung Chí Thành. Tóm lại, Viên Ấn Tín không muốn có vấn đề lớn hơn xảy ra, ông ta không coi Chung Chí Thành ra gì, ông ta nghĩ Chung Chí Thành sớm muộn gì cũng sẽ bị cô gái đó giết."Hai khả năng mà phân tích của Tần Thiên Khuynh khiến La Bân nổi da gà.Viên Ấn Tín lại có thể cẩn thận đến thế sao?Ông ta thật sự có thể sắp xếp mọi chuyện đến mức độ này sao?Chỉ là, làm sao để xác minh chuyện này?Lúc này, Tần Thiên Khuynh giơ ngón tay lên, ra hiệu im lặng, rồi chỉ vào cửa nhà bếp.Mí mắt La Bân lại khẽ giật, cậu rón rén đi tới.Đến trước cửa bếp, cậu nhìn qua khe cửa vào bên trong.Trương Vận Linh quay lưng lại với cửa, đứng trước bệ bếp, nhìn một khung cửa sổ bị đóng bằng gỗ, vẫn còn khóc thút thít.Con búp bê vải kỳ lạ đó được đặt ở mép bệ bếp.Trương Vận Linh từ từ thu mình lại, ngồi xổm xuống đất, vòng tay ôm lấy mình, trông cực kỳ bất lực và đáng thương.Trong tầm nhìn của Trương Vận Linh, bên cạnh cô còn có hai người.Một người là bố cô, một người là mẹ cô, không biết họ xuất hiện từ khi nào, trong căn bếp u ám và lạnh lẽo này, lặng lẽ đứng hai bên cô.Khi cô buồn, bố mẹ sẽ lặng lẽ ở bên cạnh cô như vậy.Thực ra, trước đây còn có La Sam.Cho đến khi La Sam sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô ấy, Trương Vận Linh mới thật sự nhìn rõ bản thân, thật sự biết có lẽ mình có vấn đề.Búp bê vải là do cô tự khâu.Hồi nhỏ, cô thích búp bê.Nhưng bố mẹ đều nghĩ cô nên học thuộc lòng các phương thuốc, phân biệt các loại cây cỏ.Cô rất ngưỡng mộ những đứa trẻ cùng tuổi có một tuổi thơ vô tư lự.Cô thì không có.Từ khi có ký ức, cô đã luôn học tập, học tập không ngừng.Cô học thuộc phương thuốc, bố mẹ sẽ vô cùng ngạc nhiên, rồi như để khen thưởng mà đưa cho cô những phương thuốc phức tạp hơn, còn nói đây vốn là phương thuốc bí truyền của nhà họ Trương chỉ truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái.Bố mẹ sẽ so sánh cô với con cái của những gia tộc y học cổ truyền khác, vô hình trung tạo áp lực cho cô.Cách giải tỏa duy nhất của cô là tự khâu một con búp bê mà mình thích.Mặc dù từng đường kim mũi chỉ đều rất thô kệch, nhưng đó vẫn là thứ đã đồng hành cùng cô ấy từ nhỏ đến lớn."Mấy người... Đều là giả." Trương Vận Linh run rẩy mở lời, giọng nghẹn ngào, "Con... Bị bệnh... Bố mẹ hài lòng chưa? Đúng vậy, bố mẹ đều đã chết rồi, vậy mà vẫn luôn đi theo con, bố mẹ có thật sự đang ở bên cạnh con không? Một người thì luôn nói thuốc không còn nhiều nữa, một người thì luôn nói phải nhớ kỹ liều lượng, đừng để sai sót. Rõ ràng bố mẹ đã không còn nữa, bố mẹ sớm đã bị tà ma ăn thịt rồi! Con không thể quên bố mẹ, ngoài việc hai người là bố mẹ, hai người còn khắc sự nghiêm khắc của mình vào trong đầu con! Người bị bệnh không phải Cố Di Nhân, là con! Là con đây này!"Trương Vận Linh hét lên, hai tay ôm lấy đầu, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.Mọi thứ đều đặc biệt yên tĩnh.Bóng dáng bố mẹ bên cạnh trong tầm nhìn đã tan vỡ, hoàn toàn biến mất.Trương Vận Linh không cảm thấy được giải thoát, cô chỉ cảm thấy buồn, buồn hơn trước kia.Quay đầu lại, mặt cô vô cùng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào con búp bê vải đó."Cậu cũng là giả, cậu chưa từng nói chuyện. Đúng vậy, Tiểu Sam nói đúng, tôi hận Chung Chí Thành, tôi hận đến cùng cực, ông ta khiến tôi không còn nhà, không còn bố mẹ! Ông ta khiến tất cả mọi người trong thôn mất đi ý chí rời đi, tất cả đều trốn dưới ánh đèn dầu trong đêm! Khi con người ta không còn áp lực thì sẽ không tiến về phía trước nữa! Hiện trạng có thể chấp nhận thì người ta có thể chịu đựng được. Cho nên tôi nghĩ ông ta đáng chết! Cậu đã nói lý do ông ta đáng chết rồi! Cậu căn bản không biết nên ra khỏi thôn bằng cách nào, chỉ là tôi muốn giết ông ta, cậu liền nói cho tôi lý do nên giết ông ta!"Nói xong, Trương Vận Linh cười, vẻ mặt vừa khóc vừa cười của cô thật sự giống như một kẻ điên.Ngoài cửa, La Bân nhất thời không biết nói gì.Việc Trương Vận Linh lẩm bẩm một mình, ánh mắt của cô nhìn sang hai bên, sự "bùng nổ" cảm xúc của Trương Vận Linh lúc này đã nói lên rất nhiều điều.Cô ấy có giống với Cố Di Nhân không?Không, cô ấy còn nghiêm trọng hơn Cố Di Nhân.Cố Di Nhân là có thể nhìn thấy một vài thứ, ví dụ như khư, ví dụ như một vài tình huống khác không thể giải thích được.Nhưng những gì Cố Di Nhân có thể nhìn thấy là có tồn tại.Chỉ vì cô ấy có thể nhìn thấy, còn người khác thì không, vì vậy cô ấy bị nghi ngờ, bị nhìn bằng ánh mắt khác lạ, vì vậy, Cố Di Nhân đã mắc một căn bệnh, một căn bệnh mà không có ai để tâm, quan tâm đến cô ấy, cô ấy sẽ đau khổ dằn vặt trong lòng, thậm chí mất hết ý chí sống.Trương Vận Linh bị bệnh nặng hơn, vì vậy cô đã sinh ra ảo giác sao?Chính vì một loạt ảo giác này đã thúc đẩy Trương Vận Linh làm ra một loạt chuyện này?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store