Ác mộng giáng xuống - La Tiều Sâm
Chương 467: Quẻ có hai trăm năm mươi sáu, là Tiên Thiên
La Bân híp mắt.Cậu hoàn toàn không ngờ Tần Thiên Khuynh sẽ nói như vậy.Để Thượng Quan Tinh Nguyệt thay sư phụ truyền nghề?Lời lẽ của ông hết sức ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa sự cao thâm tinh tế.Đương nhiên, sở dĩ La Bân nhìn ra được sự tinh tế này là vì bản thân cậu biết đây là một nước cờ.Thượng Quan Tinh Nguyệt là người trong cuộc.La Bân cũng vậy.Mỗi một lời, mỗi một hành động của Tần Thiên Khuynh đều đi theo kế hoạch đã lên sẵn.Ngay từ đầu, ông đã dùng lời nói để từng bước dẫn dắt Thượng Quan Tinh Nguyệt. Giờ đây, khi nghe những lời này, Thượng Quan Tinh Nguyệt chỉ do dự, chần chừ, chứ không nhận ra vấn đề."Nhiều nhất ba ngày nữa chúng ta có thể đến núi Quỹ." Thượng Quan Tinh Nguyệt đáp, tay lái vẫn vững, xe không hề lắc lư, hiển nhiên cô ta không có ý phản đối Tần Thiên Khuynh, chỉ là câu trả lời ngầm cho thấy thời gian quá ngắn, không để để truyền nghề."Ba ngày, ban ngày đi đường, ban đêm nghỉ ngơi, đủ để làm nhiều việc. Cô chỉ cần tùy ý chỉ dẫn một hai câu, để La tiên sinh ở trên đường có thể nghiền ngẫm. Chính vì thời gian ngắn nên mới càng dễ nhìn ra tài năng bẩm sinh." Tần Thiên Khuynh nói."Tôi thấy chuyện này hay là bỏ đi. Thứ nhất, tôi từng thấy La tiên sinh phá được phong thủy ở đạo trường Ngọc Đường của tôi, có thể nhìn ra tuy cậu ấy chưa thấu hiểu hết thuật phong thủy của mình, nhưng truyền thừa cực cao đã đủ khiến đạo trường Ngọc Đường không có chỗ ẩn mình. Thứ hai, phong thủy còn học chưa vững, đã động tới Dương Toán, chẳng phải quá gượng ép sao? Tần tiên sinh, tôi biết ông đề cao La tiên sinh, cũng hiểu trước đây vì sao ông từng muốn nhận cậu lấy làm đệ tử. Cậu ấy đã từ chối rồi, nên nay ông muốn nhìn thấy mặt tư chất khác của cậu ấy. Nhưng như vậy sẽ làm khó La tiên sinh, cũng làm khó cả cô Thượng Quan. Suy cho cùng, người xưa đã có câu 'tham thì thâm', 'dục tốc bất đạt'." Trương Vân Khê nói một tràng dài, thẳng thắn bác bỏ ý kiến của Tần Thiên Khuynh."Trương tiên sinh quá bảo thủ rồi, hay là ông cho rằng với tư chất của La tiên sinh không thể nắm vững nhiều thuật pháp như vậy trong thời gian ngắn?" Giọng của Tần Thiên Khuynh trở nên hơi ngạo mạn, "Tôi lại không nghĩ vậy. Tuy tôi không nhìn người nhiều, nhưng chưa bao giờ sai cả."Trương Vân Khê nhíu mày.La Bân lại giật mình.Nhìn thì thấy lời Trương Vân Khê cũng có lý, nhưng cái lý ấy chỉ ở bề ngoài.Hai người này đang diễn kịch.Họ đã bàn bạc từ trước, hay là Tần Thiên Khuynh thấy cậu lấy truyền thừa ra liền ứng biến, rồi Trương Vân Khê lập tức phối hợp theo?Hơn nữa, vô hình trung vở kịch của Tần Thiên Khuynh đã biến thành một đòn khích tướng.Mục tiêu của đòn khích tướng không phải La Bân, mà là Thượng Quan Tinh Nguyệt!Quả nhiên, Thượng Quan Tinh Nguyệt đạp chân phanh, cảm xúc rõ ràng đã dao động."Trương tiên sinh, ông quá bảo thủ rồi đấy. Có lẽ ông chưa từng thấy thực lực của sư đệ tôi. Tần tiên sinh tuy cũng chưa hiểu rõ, nhưng tôi cảm thấy cái nhìn của ông ấy không sai. Đợi đến khi nghỉ dọc đường, tôi sẽ truyền cho sư đệ chút Dương Toán, chắc chắn sẽ khiến ông phải kinh ngạc."Thượng Quan Tinh Nguyệt nói năng dứt khoát, không cho phép bất kỳ ai xem thường La Bân.Nhất thời, Trương Vân Khê im lặng.Nụ cười trên khóe miệng Tần Thiên Khuynh thì rộng hơn.Thượng Quan Tinh Nguyệt cũng nhếch mép, thể hiện sự tự tin và kiêu hãnh.Trong suốt quá trình, La Bân không xen vào, chỉ lặng lẽ cúi đầu xem cuốn truyền thừa, như một người ngoài cuộc.Xe đi dọc theo đường quốc lộ.Đến gần trưa, qua khu dịch vụ tiêu điều, xe dừng lại.Trong không khí tràn ngập mùi hôi khó chịu.Thường thì điểm dừng chân ở vùng hẻo lánh thế này, vấn đề vệ sinh là một thảm họa. La Bân từng lái xe đường dài một lần, chịu đủ khổ, nơi này cũng không khá hơn.Thượng Quan Tinh Nguyệt không chỉ xuống xe, cô ta còn chuẩn bị đầy đủ đồ ăn trong cốp, đủ dùng cho suốt hành trình.Mặc cho Tần Thiên Khuynh và Trương Vân Khê muốn làm gì thì làm, cô nhìn La Bân, khẽ nói: "Sư đệ, đi theo sư tỷ."Dù đã qua mấy ngày, La Bân vẫn không thoải mái.Cậu không che giấu, cũng chẳng cố ý phô ra.Khó chịu là cảm xúc thật, Thượng Quan Tinh Nguyệt có thể cảm nhận được. Cô ta thay đổi vì màn khích tướng vừa nãy, cũng vì thái độ của La Bân.Cậu có thể nhìn ra cô ta muốn thay đổi cách nhìn của cậu.La Bân không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.Rời khỏi điểm dừng chân bên quốc lộ, hai người lại đi thêm chừng hai, ba trăm mét.Thượng Quan Tinh Nguyệt quay đầu nhìn con đường mình vừa đi, sau đó nghiêng người chui vào rừng cây bên cạnh.Thông thường, hai bên đường quốc lộ đều là núi non.La Bân theo sát.Đi thêm mười mấy phút, xung quanh toàn là bụi rậm và dây leo.Mạng nhện giăng kín khắp nơi, người đi qua đều cảm thấy vướng trên mặt.Rõ ràng Thượng Quan Tinh Nguyệt rất ghét mấy thứ này, cô ta bẻ một cành cây, vừa đi vừa quơ trước mặt.Cuối cùng, cô ta dừng lại.Cuối cùng, Thượng Quan Tinh Nguyệt dừng lại.Bỏ cành cây xuống, cô ta lấy một vật từ trong áo ra. Đó là một mai rùa bằng ngọc. Cô ta cúi đầu nhìn, rồi đưa cho La Bân.Đưa được nửa chừng, Thượng Quan Tinh Nguyệt dừng lại: "Suýt nữa sư tỷ quên, thứ này không thể để cậu chạm vào nhiều, sẽ làm cậu bị thương."Sắc mặt La Bân không đổi, cậu không đưa tay nhận, chỉ chăm chú nhìn.Mai rùa ấy trông như một tinh thể tròn có nhiều mặt phản chiếu, chỉ khác là có một mặt lồi, hình dáng giống bát quái."Đây là Huyền Giáp Lục Thập Tứ. Sư đệ, cậu có biết vì sao truyền thừa của núi Quỹ lại có thể áp đảo các phái khác, khiến Trương Vân Khê tôn kính, thậm chí ngăn cản không cho cậu học vội không?" Thượng Quan Tinh Nguyệt nghiêm túc hỏi.La Bân lắc đầu, rồi lại gật đầu.Truyền thừa núi Quỹ thật sự vô cùng cao thâm."Cậu cho rằng nó cao, nhưng đó mới chỉ là một phần, còn một phần khác sâu sắc hơn mà cậu chưa biết." Ánh mắt Thượng Quan Tinh Nguyệt toát lên sự kiêu hãnh, đây là niềm tự tin tuyệt đối vào truyền thừa của mình."Thuật âm dương của núi Quỹ là một trong những thuật âm dương sơ khai nhất. Phong thủy chia làm Tiên Thiên và Hậu Thiên, mỗi loại tám quẻ, hợp với Dương Toán, có thể biến hóa thành sáu mươi tư quẻ. Tiên Thiên Toán có tổng cộng mười sáu quẻ, từ đó biến hóa thành bát quái, đó là phong thủy. Còn về Dương Toán, nó lấy sáu mươi tư huyền giáp làm căn bản, gọi là Thiên Toán. Khi kế hợp với Tiên Thiên Thập Lục Quái tứ hào quái tượng, có thể suy diễn ra hai trăm năm mươi sáu quẻ. Hai trăm năm mươi sáu quẻ này bao trùm tất cả, sinh tử cũng chỉ là một phần nhỏ. Cậu cho rằng bản lĩnh của sư tỷ đã cao thâm lắm rồi. Đúng, với người thường thì đúng vậy, nhưng đó vẫn chưa phải tất cả."Nói đến đây, Thượng Quan Tinh Nguyệt quay phát sang một hướng, lạnh lùng quát: "Nghe đủ chưa? Tự ra đây, hay là để tôi ép mấy người phải chết rồi mới ra hả?"Sắc mặt La Bân thay đổi.Có người đi theo?Là Tần Thiên Khuynh và Trương Vân Khê?Bọn họ đi theo làm gì? Như thế chẳng phải hỏng hết chuyện sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store