Ác mộng giáng xuống - La Tiều Sâm
Chương 409: Lòng dạ đàn bà
Hai đạo sĩ Văn Thanh và Văn Xương đang cùng nhau khiêng một cái thùng lớn đường kính gần một mét, đặt ngay giữa sân.Văn Diệp đi về phía chiếc thùng, Trương Vân Nê gật đầu với La Bân, ra hiệu làm theo.La Bân quay về phòng, cởi áo khoác ngoài.Ở đây có một chi tiết nhỏ, La Bân đã giấu cái túi vải trên người đi.Sau đó cậu ra ngoài, chui vào trong thùng.Mấy đạo sĩ lập tức nhấc các bao tải lên, cùng lúc đổ nếp vào từ nhiều hướng.La Bân kêu lên, hai mắt mở to.Đó là một cảm giác nóng rát mà cậu không thể diễn tả bằng lời.Khi chạm vào một vài vật trấn, La Bân cũng có cảm giác bị thiêu đốt, nhưng không hề mạnh mẽ như thế này.Theo lý thuyết, nếp sao có thể mạnh bằng con rùa lúc đầu hay Ngũ Hành Trấn Ấn? Có phải vì diện tích tiếp xúc quá lớn, số lượng nếp quá nhiều, lượng thay đổi dẫn đến chất cũng thay đổi không?Khoảnh khắc này, đầu La Bân như muốn nổ tung.Cậu theo bản năng nuốt nước bọt.Văn Diệp đến gần.Mấy đệ tử nhanh chóng lùi lại, lúc này trên tay Văn Diệp là một cái khay, trên tay bày vài thứ, La Bân chỉ nhận ra một trong số đó là chu sa.Văn Diệp bốc một nắm chu sa, rắc lên mặt La Bân.Cảm giác của La Bân lúc này giống như bị một nắm đinh thép nung đỏ ném vào mặt.Cơn đau khiến cậu kêu lên thảm thiết."Độc này thật ngoan cố!" Văn Diệp quát, rồi lại bốc một nắm bột màu xám trắng khác, rắc lên mặt La Bân.Khoảnh khắc này, La Bân nở một nụ cười.Không hiểu sao tim Văn Diệp thắt lại.Hắn là trưởng lão kiêm quán chủ của đạo quán Ngọc Đường, trong đời từng thấy không dưới mấy chục loại thi độc, nhưng chưa có loại thi độc nào khi con người ta trúng phải, thời điểm giải độc còn có thể cười.Độc ngấm vào cơ thể càng sâu, quá trình rút độc càng đau đớn.Nếp vừa mới đổ vào thùng đã khiến La Bân kêu lên, chu sa rắc vào mặt thì La Bân kêu la thảm thiết.Điều này cho thấy độc đã ngấm rất sâu, e rằng đã vào tận xương tủy.La Bân cười gì cơ?Cười khổ cho qua chuyện sao?Trong lúc suy nghĩ, Văn Diệp đã rắc một nắm bột lên mặt La Bân.Trong tiếng "xèo xèo", mặt La Bân bắt đầu bốc khói trắng, nhưng nụ cười vẫn không giảm, thậm chí còn rõ nét hơn.Văn Diệp lại bốc một nắm bột đen định rắc lên mặt La Bân.Bất thình lình, La Bân giơ tay lên, trông hết sức dữ tợn, nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm.Với một đạo sĩ cấp bậc cao như Văn Diệp, hắn đương nhiên không để cậu bắt lấy mình được."Bốp", là tiếng Văn Diệp vỗ một chưởng vào mu bàn tay La Bân, lực mạnh khiến tay La Bân hạ xuống, chìm vào trong nếp.Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc.Ngay cả Trương Vân Nê cũng phải lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là độc ngấm quá sâu, ảnh hưởng đến tâm trí sao?"Trương Vân Nê là một tiên sinh, còn là "người già thành tinh", đương nhiên có thể nhìn ra sự thay đổi của La Bân lúc này. Cậu dường như đã không còn kiểm soát được hành động của mình, nhưng đây là một loại bản năng sao?Văn Diệp không lên tiếng, sau khi nắm bột đen rắc vào mặt La Bân, hắn lại bốc một nắm bột màu vàng.Ngâm mình trong nếp, chu sa, tro hương, xương chó, hạch đào lần lượt đè lên người.Văn Diệp gần như đã phải dùng đến những thủ đoạn cuối cùng để rút độc.Giây sau, Văn Diệp đưa tay đến bên hông.Tay trái hắn cầm một cái móng lừa đen sì, tay phải cầm một thanh kiếm đồng.Kiếm đồng đâm thẳng vào ngực La Bân, định rạch da ngoài tim, rồi dùng móng lừa đen rút thi độc ra.Dùng nhiều kỹ thuật như vậy để kích thích thi độc, thi độc sẽ như sống dậy, nơi tập trung nhiều nhất chính là tim!Văn Diệp giơ tay lên, kiếm chém xuống.Nhưng rồi hắn sững sờ, bởi vì hắn phát hiện ngực của La Bân vậy mà không thể bị rạch ra.Thậm chí hắn còn phải cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, lầm tưởng mình đã lẩm cẩm, cầm nhầm kiếm gỗ đào.Có điều lưỡi kiếm vẫn sắc bén.Điều này không đúng.Văn Diệp nheo mắt, ra tay rạch vào ngực La Bân lần nữa.Cả quá trình, La Bân đều mơ màng, không tỉnh táo.La Bân chỉ có cảm giác mình đang bị nướng trong một cái lò, toàn thân sắp tan chảy.Trước mắt là những bóng người chồng chất lên nhau, không nhìn rõ.Tuy nhiên, cảnh tượng lúc cậu giơ tay lên muốn tấn công Văn Diệp vẫn còn rõ một mồn, phải sau đó cậu mới rơi vào trạng thái không tỉnh táo.Vì vậy, La Bân cố kìm phản xạ muốn phản kháng.Cậu biết những người này đều là người của đạo trường và đạo quán Ngọc Đường, họ đều đang giúp cậu.Vị trí ngực lại cảm thấy khác lạ, là một cảm giác đau đớn khác ngoài cảm giác nóng rát, La Bân rên rỉ.Trán Văn Diệp đã lấm tấm mồ hôi.Hắn đã dùng một lực rất lớn, cuối cùng da ngực của La Bân cũng bị rách.Hắn thậm chí còn nghĩ da của La Bân như một chiếc áo giáp mềm được chế tắc đặc biệt, nhưng đây thật sự là da thịt, thật sự là thân xác bằng da thịt.Hắn rút kiếm ra, ấn móng lừa đen vào vị trí ngực của La Bân.Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.Văn Diệp thấy thứ mình dùng móng lừa ấn vào không còn là La Bân nữa.Không, đó vẫn là La Bân, nhưng trên người lại khoác mãng bào, hai tay chắp lại, nắm chặt một thanh ngọc khuê, hai mắt cậu nhắm nghiền, giữa trán là một lá bùa màu đỏ.Văn Diệp kinh hãi.Đây là tình huống gì đây?Văn Diệp nhìn Trương Vân Nê.Ai ngờ Trương Vân Nê chỉ hơi nhíu mày, sắc mặt và thần thái không hề thay đổi, kể cả các đệ tử khác, hai đạo sĩ Văn Thanh và Văn Xương cũng không có thay đổi gì.La Bân thay đổi lớn như thế, mà họ lại quá bình tĩnh, điều này không bình thường.Giây sau, tầm nhìn của Văn Diệp lại quay về La Bân.Hắn lại phát hiện có chỗ không đúng nữa.La Bân vẫn là La Bân, rất bình thường, chỉ là cái móng lừa đen trong tay Văn Diệp từ màu đen tuyền đã biến thành màu đen đỏ, ướt sũng, giống như ngấm đầy máu.Khuôn mặt già nua của Văn Diệp thoáng run rẩy, hắn rút tay lại.Móng lừa đen được rút khỏi ngực La Bân, ở đó chỉ có một vết thương nhỏ bằng ngón tay cái."Rầm", là tiếng móng lừa đen rơi xuống đất.Văn Diệp thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đầy máu đen.Hắn mò lấy một chiếc khăn tay, lau sạch vết máu.Cơ thể La Bân lại mềm nhũn đổ sụp trong thùng, đã hôn mê."Thật kỳ lạ, phải dùng hết sức lực mới có thể rạch rách da sao?" Trương Vân Nê lẩm bẩm.Mí mắt Văn Xương và Văn Thanh giật giật, những đệ tử khác cũng nhìn nhau."Tiếp theo sao nữa?" Văn Diệp trầm giọng hỏi."Cái gì?" Trương Vân Nê không hiểu."Tôi thấy cậu ta..."Văn Diệp mô tả lại sự thay đổi của La Bân vừa nãy.Tất cả mọi người trong sân đều lắc đầu.Văn Diệp hít sâu một hơi, liếc nhìn các để tử khác, nói: "Các con lui xuống đi."Các đệ tử đó lùi lại, rời khỏi sân.Bên cạnh thùng chỉ còn lại Văn Diệp, Trương Vân Nê, Văn Thanh và Văn Xương."Cậu ta có vấn đề rất lớn. Nếu không phải bản thân cậu ta có vấn đề thì loại thi độc này thật sự không bình thường, rất có khả năng cậu ta đang thi hóa. Đi lấy đồ trước đã." Biểu cảm của Văn Diệp vô cùng nặng nề, "Không thể giữ thanh niên này ở lại lâu."Khi nói, ánh mắt hắn ta lộ ra sát khí."Nhưng cậu ấy đã cứu chúng tôi." Văn Xương nói.Văn Thanh cũng khó chịu nhìn Văn Diệp.Thái độ của Văn Diệp trở nên lạnh lùng."Cậu ta trúng độc, loại độc mà ngay cả tôi cũng không thể giải được, cậu ta sẽ làm hại rất nhiều người. Mấy cậu định lòng dạ đàn bà hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store