Abo Song Huyen Chap Niem
A: Địa Chu
B: Trung tụ
O: Cản du
——————Sáng hôm sau người tỉnh dậy đầu tiên là Hạ Huyền, lần này hắn không rời đi nữa mà nằm bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt thiếu niên đang ngủ say. Hàng mi dài của thiếu niên nọ như còn đọng lại ánh nước lấp lánh. Sư Thanh Huyền cũng chậm rãi mà mở mắt, sau vài phút định hình lại y liền mở to mắt mà ngồi bật dậy. Cơn đau từ eo truyền đến phía dưới làm y ngã ngửa, sắp thấy Sư Thanh Huyền ngã xuống giường Hạ Huyền đem y đỡ vào vòng tay tựa vào lồng ngực mình ôm chặt. Mặt Sư Thanh Huyền đỏ ửng vì hành động này. Sau đó một câu nói của Hạ Huyền khiến y bừng tỉnh."Sư Thanh Huyền chấp niệm của ta là ngươi."Sư Thanh Huyền biết hắn đây là bày tỏ với mình, nước mắt liền ồ ạt chảy ra. Y thật sự cũng đã yêu người trước mắt gần hơn trăm năm, bây giờ lại được người trong lòng bày tỏ cảm giác hỗn loạn đều trong tâm Sư Thanh Huyền, lo lắng, sợ hãi, vui mừng, lại có chút chần chừ.Từ lúc ca ca y mất đến giờ, Sư Thanh Huyền chưa từng thật sự cảm thấy vui vẻ, trái tim cũng vậy mà khép lại. Lại bây giờ đây mở ra lần nữa tiếp nhận người đã giết chết ca ca y cũng là người từng làm y đau khổ đến tột cùng. Hạ Huyền thoáng hốt hoảng đem tay áo hắn lau nước mắt trên khuôn mặt y hỏi."Sao ngươi lại khóc?""Ta trước nay..hức đến giờ cứ tưởng huynh ghét ta ... "Ngừng một chút y lại nói tiếp."Ta cũng.. Hức.. thích huynh từ trăm năm trước rồi."Hạ Huyền không ngờ rằng yvậy mà lại thích hắn trước cả khi hắn thích y.Hạ Huyền ôm chặt lấy người trong lòng, thật lâu sau tiếng khóc dần nhỏ đi, Sư Thanh Huyền cũng thiếp đi vì mệt. Hắn mới an tâm đắp kín chăn cho Sư Thanh Huyền rồi rời khỏi giường. Vài ngày sau tình trạng Sư Thanh Huyền càng chuyển nặng, sốt cao hai ngày liền. Tỉnh dậy được một chút liền bắt đầu nôn mửa, một tuần qua bệnh tình không chuyển biến tốt nên làm Hạ Huyền có chút bất an, quyết định mời một lang y đến xem.Sau khi xem mạch và tình trạng trạng thân thể của y, ông đứng dậy vuốt bộ râu trắng nhìn Hạ Huyền."Không sao, y vì trải qua kì phát tình đầu tiên mà sinh bệnh, quân cùng đừng lo lắng đây chỉ là bản chất của Cản Du y mà thôi. Hơn nữa tuổi thiếu niên này còn trẻ vậy mà.. "Hạ Huyền trong lòng đã nghĩ ra được đáp án nhưng vẫn giọng nói không nhanh không chậm hỏi."Y đây là làm sao?"Lang y nhìn thẳng vào mắt Hạ Huyền giương lên một nụ cười chậm rãi đáp."Y mang thai."Hạ Huyền phút chốc trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, không phải vì sợ hãi y mang thai mà sợ Sư Thanh Huyền sẽ không chấp nhận cái thai này.Sau khi lang y rời khỏi, Hạ Huyền bắt đầu suy nghĩ nên dùng cách nào để nói với y về việc bản thân mang thai. Đến đêm Sư Thanh Huyền bệnh tình cũng tốt hơn mà tỉnh dậy. Hạ Huyền luôn túc trực bên cạnh khi y ngủ, thấy Sư Thanh Huyền mở mắt hắn từ từ mà đỡ y ngồi dậy đưa nước cho y uống. Thấy Sư Thanh Huyền đã hoàn toàn tỉnh táo, Hạ Huyền thấp giọng nói."Ta có chuyện muốn nói với ngươi."Sư Thanh Huyền nhìn hắn nở nụ cười giống như xưa, tay cầm ly nước giọng địu nhẹ nhàng nói."Được huynh cứ nói, có chuyện gì huynh cứ nói ra đừng ngại."Hạ Huyền tránh ánh mắt hắn, một lúc sau ngập ngừng mới nói ra."Khi nãy ta mời lang y khám cho ngươi, y nói ngươi mang thai."Sư Thanh Huyền hắn trợn to mắt khóe miệng giật giật run lẩy bẩy nói. "Huynh đừng đùa hahahaha ta sao có thể mang th.. thai, lần trước huynh cũng đâu thể nào lần đầu tiên mà làm ta mang thai được hahaha.""Ta không đùa ngươi, nhưng lang y đã bắt mạch ngươi nói với ta ngươi mang thai."Bầu không khí im lặng trong giây lát Sư Thanh Huyền lúc này mới bình tĩnh mà nói."A, huynh không cần chịu trách nhiệm, ta không sao có thể sẽ tự mình nuôi. Huynh đừng lo, khi nào khỏe lại ta sẽ rời khỏi nơi này.."Hạ Huyền mặt biến sắc bắt lấy cổ tay y, giận đến phát điên lớn giọng nói."Ta khi nào nói không chịu trách nhiệm, lúc trước chẳng phải nói ngươi là người của ta rồi à."Sư Thanh Huyền nhớ đến lần trước Hạ Huyền nói ra tình cảm của hắn dành cho mình mặt chợt nóng lên, cố giãy giụa cổ tay bị người kia nắm chặt."Lời lần trước huyn.. huynh nói không phải là là giỡn phải không?""Ta không gạt ngươi, nếu ngươi không tin ta sẽ chứng minh điều đó bằng hành động, chỉ cần ngươi chịu ở bên ta."Ngừng một chút hắn nói tiếp."Sư Thanh Huyền. Thành thân đi."Biểu cảm trên khuôn mặt lúc bấy giờ của Sư Thanh Huyền ngẩn ngơ, y không thể nào tin được người trong lòng y đang cầu hôn mình. Sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú của Sư Thanh Huyền. Y kéo người lại gần mình mặt vùi vào cần cổ đối phương ôm chặt giọng bùi ngùi nói. "Được."Kể từ hôm đó trong phủ những người hầu luôn truyền tin đồn sắp có vị phu nhân mới, quỷ thì đồn là một nữ nhân sắc khuynh đảo khuynh thành làm cho Hạ chủ mê mệt, một quỷ khác từng chứng kiến nhan sắc của Sư Thanh Huyền nói " Tất nhiên rồi, ta đã thấy nhan sắc của Hạ phu nhân, thật sự rất xinh đẹp". Chúng quỷ bàn tán về ngoại hình của phu nhân sắp tới sẽ được ra mắt. Bởi từ lần bệnh tình của Sư Thanh Huyền khi bị ốm Hạ Huyền một mực không cho y rời khỏi phòng đến khi bệnh khỏi hẳn, tất cả mọi quỷ chỉ biết tên của vị phu nhân này là Sư Thanh Huyền. Chủ nhân mình luôn tự tay chăm sóc vị phu nhân này, không ai từng nhìn rõ ngoại hình của Sư Thanh Huyền.Trong một lần Hạ Huyền có việc phải rời khỏi Hắc Thủy Quỷ Vực trước khi đi không quên dặn y phải ở yên trên giường chờ đến khi mình về, Sư Thanh Huyền nhân cơ hội lẻn ra khỏi phòng đi tung tăng khắp phủ. Y liền đến bên hồ nước lần trước mình ngã xuống liền thấy nơi đó đã bị hạ chú cấm không ai được vào. Một tiểu quỷ đi ngang qua thấy thế liền tiến đến gần hỏi với giọng địu khinh thường nói vào mặt Sư Thanh Huyền."Ngươi là ai, tên gì, ở đâu, lại dám đi ra nơi này. Cút đi chỗ khác cho ta."Tiểu quỷ chỉ nghĩ đây là người chủ nhân bắt về ăn thịt hay làm nô lệ nên dùng ánh mắt khinh thường đánh giá y.Sư Thanh Huyền thấy tiểu quỷ không ưa mình, miệng cười hì hì tay xua xua đáp."A ta tên Sư Thanh Huyền, vị này cho hỏi tại sao chỗ này bị hạ cấm chú vậy?"Tiểu quỷ nghe tên vị phu nhân đã lâu nay lại được gặp tận mắt người này, mặt hốt hoảng vội vàng quỳ xuống hành lễ nói."Thưa Hạ phu phu nhân, đây là là nơi Hạ chủ hạ cấm không cho ai vào vì biến cố lần trước người trượt chân ngã vào hồ nên Hạ chủ sợ người sẽ lại đi vào nơi này mới hạ cấm chú ạ."Sư Thanh Huyền vội đỡ tiểu quỷ đứng lên, song lại gãi gãi đầu nói."À à Hạ huynh làm ta tưởng gì chứ, mà ngươi gọi ta bằng bằng gì vậy?"Tiểu quỷ mặt ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Huyền nói."Hạ phu nhân."Miệng Sư Thanh Huyền không khỏi nhịn được cười há há nói."Hahahaha. Sao ngươi lại gọi ta là Hạ phu nhân, ai bảo ngươi gọi thế."Tiểu quỷ đáp."Vâng là là Hạ chủ nhân nói với chúng nô tì phải gọi là vậy ạ."Đằng sau truyền đến một giọng nói."Là ta, ngươi có ý kiến."Nghe được giọng nói quen thuộc Sư Thanh Huyền cứng đờ người, nụ cười đang nở trên môi cũng như thế mà giương xuống, Sư Thanh Huyền sợ hãi chậm rãi quay người ra sau. Chỉ thấy một nam nhân hắc y khoanh tay đứng dựa vào tường đang nhìn y. Sư Thanh Huyền miệng phát ra tiếng lắp bắp."Hạ Hạ huynh ta không dá..dám ý kiến, hahahahaha huynh về rồi, ta ta về phòng trước đây hahahaha, tạm biệt."Nói xong y nhấc chân lên chạy, nhưng chưa nhấc được thì thân thể bỗng nhẹ bẫng. Hạ Huyền tay đặt sau lưng y tay sau đầu gối bế ngang Sư Thanh Huyền lên ẫm y về phòng, để lại tiểu quỷ ngơ ngác đứng nhìn. Tin đồn về ngoại hình của phu nhân mới được truyền đến khắp tai chúng quỷ, vị phu nhân này vậy mà lại là nam nhân.Một nữ quỷ lại nói "A, nếu là người của Hạ chủ chọn là nam nhân hay nữ nhân đều được a". Một tiểu quỷ thấy được nhan sắc của Sư Thanh Huyền miệng nhanh nhẹn nói "Thật sự Hạ phu nhân rất đẹp a, làn da y trắng như ngọc, khuôn mặt đường nét rất xinh đẹp. Quả thật là mỹ nhân."Sư Thanh Huyền vì luôn bị nhốt trong phòng, mà những ngày trước hôn lễ được Hạ Huyền cho đi quanh phủ dù không được ra khỏi Hắc Thủy Quỷ Vực y vẫn vui vẻ dạo chơi khắp phủ tìm những tiểu quỷ nói chuyện phiếm. Chúng quỷ mới đầu còn sợ hãi vì thân phận của Sư Thanh Huyền nhưng dần cũng quen với sự nhiệt tình của y. Trong phủ luôn truyền tai vị phu nhân này hiền hậu luôn đối sử tốt với quỷ hầu, không phân địa vị nói chuyện rất thoải mái với chúng nô tì. Mỗi lần Sư Thanh Huyền nói chuyện với nô tì Hạ Huyền luôn xuất hiện đem y về phòng vì lo cho tình trạng của Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền mỗi khi thấy Hạ Huyền đều xách chân lên chạy trốn nhưng lần nào chưa chạy đã bị bắt về. Có một lần Sư Thanh Huyền chơi chạy nhảy với đám người hầu, Hạ Huyền mặt biến sắc nặng liền tay nắm chặt đan xen mười ngón với tay Sư Thanh Huyền y quở trách."Ngươi lại chạy nhảy, không tốt cho thai nhi."Sư Thanh Huyền chỉ cười cười cho qua chuyện nhưng chưa cười được bao lâu liền bị hắn bế về phòng, các quỷ hầu ở đó từ xa dòm chủ nhân bế phu nhân về phòng cười nói."Hạ chủ từ khi có phu nhân, tính tình dễ chịu hơn nhỉ."Các quỷ cùng nhau gật đầu.Từ đó mỗi lần Sư Thanh Huyền đi đâu bên cạnh đều có quỷ hầu đi theo để tránh y lại chạy nhảy không tốt. Ngày thành hôn cuối cùng cũng đến. Hôn phụ được tổ chức trong sảnh lớn của phủ chính. Hạ Huyền tính chỉ thành thân trong im lặng có mặt của những quỷ hầu trong phủ không mời bất kì ai nhưng Sư Thanh Huyền một mực muốn mời Hoa Thành và đạo lữ của hắn Tạ Liên đến.Tạ Liên khi thấy Sư Thanh Huyền mang trên người hỷ phục đỏ, trên người cài những ngọc châu quý báu. Miệng không khỏi cười mừng chúc mừng cho Sư Thanh Huyền."Thái tự điện hạ huynh xem xem ta đẹp không?""Đẹp, hôm nay ngươi đẹp nhất."Hoa Thành đứng kế bên Tạ Liên miệng kề sát tai y nói."Ta lại thấy ca ca đẹp hơn."Tạ Liên đưa tay đẩy khuôn mặt Hoa Thành ra miệng luôn nói "Đệ đừng chọc ta" nhưng cần cổ y đã sớm ửng đỏ.Hoa Thành nhìn Hạ Huyền giọng mang theo ý châm chọc nói. "Ngươi vậy mà lại thành thân với y thật không ngờ."Hạ Huỳnh mặt không đổi sắc vẫn dáng vẻ không quan tâm lời Hoa Thành đáp."Ngươi ý kiến?"Sắp thấy cảnh Quỷ vương đánh nhau Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền nhanh chóng lại gần ngăn cản.Khoảng vài canh giờ trải qua tiệc đã đến lúc phải bái đường.Hạ Huyền tay trong tay Sư Thanh Huyền bước lên lễ đường. Tạ Liên được mời đến với tư cách chủ trì hôn lễ, người đã vào chỗ y liền hô lớn."Nhất bái thiên địa.""Nhị bái cao đường.""Phu phu giao báiii."Từng câu vang lên hai người thực hiện quỳ xuống bái từng lạy. Đến bái cuối cùng hai người xoay mặt vào nhau, Hạ Huyền nhìn thẳng Sư Thanh Huyền trong khăn trùm đỏ được đội lên đầu y nói."Ngươi cuối cùng cũng là người của ta."Sư Thanh Huyền trong khăn trùm đỏ nhưng vẫn thấy được nụ cười trên khuôn mặt."Hạ Huyền ta yêu huynh."
- END -
——————
-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲Truyện đã end cảm on mn đã đọc đến chương này, mình viết fic này cũng như đây là câu chuyện mình muốn viết dành cho Song Huyền. Muốn viết lên kết cục tốt đẹp dành cho cả hai người.Trong trang cá nhân mình có viết thêm vài bộ về cp này nếu mn thích có thể đọc.Xin chân thành cảm on vì đã theo dõi truyện💖
B: Trung tụ
O: Cản du
——————Sáng hôm sau người tỉnh dậy đầu tiên là Hạ Huyền, lần này hắn không rời đi nữa mà nằm bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt thiếu niên đang ngủ say. Hàng mi dài của thiếu niên nọ như còn đọng lại ánh nước lấp lánh. Sư Thanh Huyền cũng chậm rãi mà mở mắt, sau vài phút định hình lại y liền mở to mắt mà ngồi bật dậy. Cơn đau từ eo truyền đến phía dưới làm y ngã ngửa, sắp thấy Sư Thanh Huyền ngã xuống giường Hạ Huyền đem y đỡ vào vòng tay tựa vào lồng ngực mình ôm chặt. Mặt Sư Thanh Huyền đỏ ửng vì hành động này. Sau đó một câu nói của Hạ Huyền khiến y bừng tỉnh."Sư Thanh Huyền chấp niệm của ta là ngươi."Sư Thanh Huyền biết hắn đây là bày tỏ với mình, nước mắt liền ồ ạt chảy ra. Y thật sự cũng đã yêu người trước mắt gần hơn trăm năm, bây giờ lại được người trong lòng bày tỏ cảm giác hỗn loạn đều trong tâm Sư Thanh Huyền, lo lắng, sợ hãi, vui mừng, lại có chút chần chừ.Từ lúc ca ca y mất đến giờ, Sư Thanh Huyền chưa từng thật sự cảm thấy vui vẻ, trái tim cũng vậy mà khép lại. Lại bây giờ đây mở ra lần nữa tiếp nhận người đã giết chết ca ca y cũng là người từng làm y đau khổ đến tột cùng. Hạ Huyền thoáng hốt hoảng đem tay áo hắn lau nước mắt trên khuôn mặt y hỏi."Sao ngươi lại khóc?""Ta trước nay..hức đến giờ cứ tưởng huynh ghét ta ... "Ngừng một chút y lại nói tiếp."Ta cũng.. Hức.. thích huynh từ trăm năm trước rồi."Hạ Huyền không ngờ rằng yvậy mà lại thích hắn trước cả khi hắn thích y.Hạ Huyền ôm chặt lấy người trong lòng, thật lâu sau tiếng khóc dần nhỏ đi, Sư Thanh Huyền cũng thiếp đi vì mệt. Hắn mới an tâm đắp kín chăn cho Sư Thanh Huyền rồi rời khỏi giường. Vài ngày sau tình trạng Sư Thanh Huyền càng chuyển nặng, sốt cao hai ngày liền. Tỉnh dậy được một chút liền bắt đầu nôn mửa, một tuần qua bệnh tình không chuyển biến tốt nên làm Hạ Huyền có chút bất an, quyết định mời một lang y đến xem.Sau khi xem mạch và tình trạng trạng thân thể của y, ông đứng dậy vuốt bộ râu trắng nhìn Hạ Huyền."Không sao, y vì trải qua kì phát tình đầu tiên mà sinh bệnh, quân cùng đừng lo lắng đây chỉ là bản chất của Cản Du y mà thôi. Hơn nữa tuổi thiếu niên này còn trẻ vậy mà.. "Hạ Huyền trong lòng đã nghĩ ra được đáp án nhưng vẫn giọng nói không nhanh không chậm hỏi."Y đây là làm sao?"Lang y nhìn thẳng vào mắt Hạ Huyền giương lên một nụ cười chậm rãi đáp."Y mang thai."Hạ Huyền phút chốc trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, không phải vì sợ hãi y mang thai mà sợ Sư Thanh Huyền sẽ không chấp nhận cái thai này.Sau khi lang y rời khỏi, Hạ Huyền bắt đầu suy nghĩ nên dùng cách nào để nói với y về việc bản thân mang thai. Đến đêm Sư Thanh Huyền bệnh tình cũng tốt hơn mà tỉnh dậy. Hạ Huyền luôn túc trực bên cạnh khi y ngủ, thấy Sư Thanh Huyền mở mắt hắn từ từ mà đỡ y ngồi dậy đưa nước cho y uống. Thấy Sư Thanh Huyền đã hoàn toàn tỉnh táo, Hạ Huyền thấp giọng nói."Ta có chuyện muốn nói với ngươi."Sư Thanh Huyền nhìn hắn nở nụ cười giống như xưa, tay cầm ly nước giọng địu nhẹ nhàng nói."Được huynh cứ nói, có chuyện gì huynh cứ nói ra đừng ngại."Hạ Huyền tránh ánh mắt hắn, một lúc sau ngập ngừng mới nói ra."Khi nãy ta mời lang y khám cho ngươi, y nói ngươi mang thai."Sư Thanh Huyền hắn trợn to mắt khóe miệng giật giật run lẩy bẩy nói. "Huynh đừng đùa hahahaha ta sao có thể mang th.. thai, lần trước huynh cũng đâu thể nào lần đầu tiên mà làm ta mang thai được hahaha.""Ta không đùa ngươi, nhưng lang y đã bắt mạch ngươi nói với ta ngươi mang thai."Bầu không khí im lặng trong giây lát Sư Thanh Huyền lúc này mới bình tĩnh mà nói."A, huynh không cần chịu trách nhiệm, ta không sao có thể sẽ tự mình nuôi. Huynh đừng lo, khi nào khỏe lại ta sẽ rời khỏi nơi này.."Hạ Huyền mặt biến sắc bắt lấy cổ tay y, giận đến phát điên lớn giọng nói."Ta khi nào nói không chịu trách nhiệm, lúc trước chẳng phải nói ngươi là người của ta rồi à."Sư Thanh Huyền nhớ đến lần trước Hạ Huyền nói ra tình cảm của hắn dành cho mình mặt chợt nóng lên, cố giãy giụa cổ tay bị người kia nắm chặt."Lời lần trước huyn.. huynh nói không phải là là giỡn phải không?""Ta không gạt ngươi, nếu ngươi không tin ta sẽ chứng minh điều đó bằng hành động, chỉ cần ngươi chịu ở bên ta."Ngừng một chút hắn nói tiếp."Sư Thanh Huyền. Thành thân đi."Biểu cảm trên khuôn mặt lúc bấy giờ của Sư Thanh Huyền ngẩn ngơ, y không thể nào tin được người trong lòng y đang cầu hôn mình. Sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú của Sư Thanh Huyền. Y kéo người lại gần mình mặt vùi vào cần cổ đối phương ôm chặt giọng bùi ngùi nói. "Được."Kể từ hôm đó trong phủ những người hầu luôn truyền tin đồn sắp có vị phu nhân mới, quỷ thì đồn là một nữ nhân sắc khuynh đảo khuynh thành làm cho Hạ chủ mê mệt, một quỷ khác từng chứng kiến nhan sắc của Sư Thanh Huyền nói " Tất nhiên rồi, ta đã thấy nhan sắc của Hạ phu nhân, thật sự rất xinh đẹp". Chúng quỷ bàn tán về ngoại hình của phu nhân sắp tới sẽ được ra mắt. Bởi từ lần bệnh tình của Sư Thanh Huyền khi bị ốm Hạ Huyền một mực không cho y rời khỏi phòng đến khi bệnh khỏi hẳn, tất cả mọi quỷ chỉ biết tên của vị phu nhân này là Sư Thanh Huyền. Chủ nhân mình luôn tự tay chăm sóc vị phu nhân này, không ai từng nhìn rõ ngoại hình của Sư Thanh Huyền.Trong một lần Hạ Huyền có việc phải rời khỏi Hắc Thủy Quỷ Vực trước khi đi không quên dặn y phải ở yên trên giường chờ đến khi mình về, Sư Thanh Huyền nhân cơ hội lẻn ra khỏi phòng đi tung tăng khắp phủ. Y liền đến bên hồ nước lần trước mình ngã xuống liền thấy nơi đó đã bị hạ chú cấm không ai được vào. Một tiểu quỷ đi ngang qua thấy thế liền tiến đến gần hỏi với giọng địu khinh thường nói vào mặt Sư Thanh Huyền."Ngươi là ai, tên gì, ở đâu, lại dám đi ra nơi này. Cút đi chỗ khác cho ta."Tiểu quỷ chỉ nghĩ đây là người chủ nhân bắt về ăn thịt hay làm nô lệ nên dùng ánh mắt khinh thường đánh giá y.Sư Thanh Huyền thấy tiểu quỷ không ưa mình, miệng cười hì hì tay xua xua đáp."A ta tên Sư Thanh Huyền, vị này cho hỏi tại sao chỗ này bị hạ cấm chú vậy?"Tiểu quỷ nghe tên vị phu nhân đã lâu nay lại được gặp tận mắt người này, mặt hốt hoảng vội vàng quỳ xuống hành lễ nói."Thưa Hạ phu phu nhân, đây là là nơi Hạ chủ hạ cấm không cho ai vào vì biến cố lần trước người trượt chân ngã vào hồ nên Hạ chủ sợ người sẽ lại đi vào nơi này mới hạ cấm chú ạ."Sư Thanh Huyền vội đỡ tiểu quỷ đứng lên, song lại gãi gãi đầu nói."À à Hạ huynh làm ta tưởng gì chứ, mà ngươi gọi ta bằng bằng gì vậy?"Tiểu quỷ mặt ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Huyền nói."Hạ phu nhân."Miệng Sư Thanh Huyền không khỏi nhịn được cười há há nói."Hahahaha. Sao ngươi lại gọi ta là Hạ phu nhân, ai bảo ngươi gọi thế."Tiểu quỷ đáp."Vâng là là Hạ chủ nhân nói với chúng nô tì phải gọi là vậy ạ."Đằng sau truyền đến một giọng nói."Là ta, ngươi có ý kiến."Nghe được giọng nói quen thuộc Sư Thanh Huyền cứng đờ người, nụ cười đang nở trên môi cũng như thế mà giương xuống, Sư Thanh Huyền sợ hãi chậm rãi quay người ra sau. Chỉ thấy một nam nhân hắc y khoanh tay đứng dựa vào tường đang nhìn y. Sư Thanh Huyền miệng phát ra tiếng lắp bắp."Hạ Hạ huynh ta không dá..dám ý kiến, hahahahaha huynh về rồi, ta ta về phòng trước đây hahahaha, tạm biệt."Nói xong y nhấc chân lên chạy, nhưng chưa nhấc được thì thân thể bỗng nhẹ bẫng. Hạ Huyền tay đặt sau lưng y tay sau đầu gối bế ngang Sư Thanh Huyền lên ẫm y về phòng, để lại tiểu quỷ ngơ ngác đứng nhìn. Tin đồn về ngoại hình của phu nhân mới được truyền đến khắp tai chúng quỷ, vị phu nhân này vậy mà lại là nam nhân.Một nữ quỷ lại nói "A, nếu là người của Hạ chủ chọn là nam nhân hay nữ nhân đều được a". Một tiểu quỷ thấy được nhan sắc của Sư Thanh Huyền miệng nhanh nhẹn nói "Thật sự Hạ phu nhân rất đẹp a, làn da y trắng như ngọc, khuôn mặt đường nét rất xinh đẹp. Quả thật là mỹ nhân."Sư Thanh Huyền vì luôn bị nhốt trong phòng, mà những ngày trước hôn lễ được Hạ Huyền cho đi quanh phủ dù không được ra khỏi Hắc Thủy Quỷ Vực y vẫn vui vẻ dạo chơi khắp phủ tìm những tiểu quỷ nói chuyện phiếm. Chúng quỷ mới đầu còn sợ hãi vì thân phận của Sư Thanh Huyền nhưng dần cũng quen với sự nhiệt tình của y. Trong phủ luôn truyền tai vị phu nhân này hiền hậu luôn đối sử tốt với quỷ hầu, không phân địa vị nói chuyện rất thoải mái với chúng nô tì. Mỗi lần Sư Thanh Huyền nói chuyện với nô tì Hạ Huyền luôn xuất hiện đem y về phòng vì lo cho tình trạng của Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền mỗi khi thấy Hạ Huyền đều xách chân lên chạy trốn nhưng lần nào chưa chạy đã bị bắt về. Có một lần Sư Thanh Huyền chơi chạy nhảy với đám người hầu, Hạ Huyền mặt biến sắc nặng liền tay nắm chặt đan xen mười ngón với tay Sư Thanh Huyền y quở trách."Ngươi lại chạy nhảy, không tốt cho thai nhi."Sư Thanh Huyền chỉ cười cười cho qua chuyện nhưng chưa cười được bao lâu liền bị hắn bế về phòng, các quỷ hầu ở đó từ xa dòm chủ nhân bế phu nhân về phòng cười nói."Hạ chủ từ khi có phu nhân, tính tình dễ chịu hơn nhỉ."Các quỷ cùng nhau gật đầu.Từ đó mỗi lần Sư Thanh Huyền đi đâu bên cạnh đều có quỷ hầu đi theo để tránh y lại chạy nhảy không tốt. Ngày thành hôn cuối cùng cũng đến. Hôn phụ được tổ chức trong sảnh lớn của phủ chính. Hạ Huyền tính chỉ thành thân trong im lặng có mặt của những quỷ hầu trong phủ không mời bất kì ai nhưng Sư Thanh Huyền một mực muốn mời Hoa Thành và đạo lữ của hắn Tạ Liên đến.Tạ Liên khi thấy Sư Thanh Huyền mang trên người hỷ phục đỏ, trên người cài những ngọc châu quý báu. Miệng không khỏi cười mừng chúc mừng cho Sư Thanh Huyền."Thái tự điện hạ huynh xem xem ta đẹp không?""Đẹp, hôm nay ngươi đẹp nhất."Hoa Thành đứng kế bên Tạ Liên miệng kề sát tai y nói."Ta lại thấy ca ca đẹp hơn."Tạ Liên đưa tay đẩy khuôn mặt Hoa Thành ra miệng luôn nói "Đệ đừng chọc ta" nhưng cần cổ y đã sớm ửng đỏ.Hoa Thành nhìn Hạ Huyền giọng mang theo ý châm chọc nói. "Ngươi vậy mà lại thành thân với y thật không ngờ."Hạ Huỳnh mặt không đổi sắc vẫn dáng vẻ không quan tâm lời Hoa Thành đáp."Ngươi ý kiến?"Sắp thấy cảnh Quỷ vương đánh nhau Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền nhanh chóng lại gần ngăn cản.Khoảng vài canh giờ trải qua tiệc đã đến lúc phải bái đường.Hạ Huyền tay trong tay Sư Thanh Huyền bước lên lễ đường. Tạ Liên được mời đến với tư cách chủ trì hôn lễ, người đã vào chỗ y liền hô lớn."Nhất bái thiên địa.""Nhị bái cao đường.""Phu phu giao báiii."Từng câu vang lên hai người thực hiện quỳ xuống bái từng lạy. Đến bái cuối cùng hai người xoay mặt vào nhau, Hạ Huyền nhìn thẳng Sư Thanh Huyền trong khăn trùm đỏ được đội lên đầu y nói."Ngươi cuối cùng cũng là người của ta."Sư Thanh Huyền trong khăn trùm đỏ nhưng vẫn thấy được nụ cười trên khuôn mặt."Hạ Huyền ta yêu huynh."
- END -
——————
-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲Truyện đã end cảm on mn đã đọc đến chương này, mình viết fic này cũng như đây là câu chuyện mình muốn viết dành cho Song Huyền. Muốn viết lên kết cục tốt đẹp dành cho cả hai người.Trong trang cá nhân mình có viết thêm vài bộ về cp này nếu mn thích có thể đọc.Xin chân thành cảm on vì đã theo dõi truyện💖
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store