Abo Someone Who Is My Destiny Haosoon
sau khi tắm rửa sạch sẽ, minghao cầm theo cái gối ngủ. cơ thể vẫn còn râm rang, thứ cảm giác này thật ghét chết đi được. cậu thở dài, đứng dưới vòi sen lạnh lẽo hơn nửa giờ đồng hồ phần nào giúp tỉnh táo hơn một chút. đêm nay, đêm mai và có lẽ là nhiều đêm sau nữa minghao sẽ không còn ngủ cạnh bên anh. cậu không muốn đối diện, nói đúng hơn là sợ hãi. mối quan hệ này vốn tốt đẹp thuần khiết vô cùng nhưng chính tay minghao đã vấy bẩn nó. có tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại. soonyoung suy nghĩ tạm xong xuôi, lên phòng định gặp cậu để giải thích. anh chắn trước cửa, ý muốn trò chuyện nhưng thoáng thấy sắc mặt vô cảm của minghao thì chợt nhói trong lòng. phải rồi, lấy cớ gì để giải thích cho kiểu giúp đỡ đó chứ? " ming- " " em ra phòng khách ngủ " ngắt ngang thanh âm gọi tên thật khẽ khàng. bàn tay cậu vô thức nắm chặt phần vải gối, giống như kiềm chế đợt cảm xúc ào ạt vỗ đến. soonyoung không muốn mọi thứ xoay chuyển như vậy, anh ngước mặt lên nhìn cậu, mong mỏi người kia liếc xuống mình một lần. nhưng chẳng có gì cả, minghao thậm chí còn đẩy nhẹ anh sang chỗ khác. " hiện tại em không muốn làm tổn thương anh thêm nữa " kết thúc lời nói lạnh lùng, cậu bước ra khỏi phòng. " tổn thương? mình sao? " soonyoung ngồi thụp xuống, thắc mắc vô cùng về câu nói ấy. rõ ràng người phá vỡ ranh giới giữa hai người là anh nhưng minghao lại nghĩ cậu đã khiến anh tổn thương. càng nghĩ càng nhọc nhằn đầu óc, trời gần sáng soonyoung chậm rãi bước từng bước một xuống phòng khách, lặng im nhìn ngắm cậu đã mệt mỏi mà ngủ say từ lúc nào không hay không biết. luồng cảm xúc trong trái tim anh khó tả, chúng cứ đua nhau rối lại thành một nắm chẳng tài nào gỡ được. " vì cớ gì lúc đó lại cứ muốn chạm vào em ấy đến mức đó? " lẩm bẩm tự hỏi chính mình rồi bật cười một cách nhạt nhẽo. tự dồn mình vào ngõ cục, soonyoung không tài nào tìm ra câu trả lời thích đáng. anh cầm chiếc chăn trên tay, đắp lên người cậu thật kỹ. bao năm qua, rốt cuộc sự trân quý này có nghĩ là gì? cứ như thế, màn đêm đen trôi qua chẳng hề dễ chịu. cho đến hôm sau, khi soonyoung dụi mắt thức dậy tìm thì minghao đã không còn ở đây. đồ đạc cá nhân đều được cậu gọn gàng dọn về nhà mình. mẹ kwon nhìn thấy con trai đầu tóc rối mù mặt thì ngờ nghệch liền đánh thật mạnh vào vai anh. miệng bà trách mắng không ngớt vì sao lại làm hao hao giận, dọn hết cả quần áo đi. kwon soonyoung biết giải thích làm sao bây giờ? chỉ ủ rũ trả lời " là lỗi của con " dứt câu, bên vai còn lại của anh bị tác động thêm một lực mạnh nữa khiến cho tỉnh táo hẳn ra. " tất nhiên là lỗi của con rồi, mau đi xin lỗi hao hao đi rồi dẫn về đây cho mẹ " soonyoung gật gù rồi ôm nét mặt buồn bã bước lên lầu. mẹ kwon đương nhiên không phải lần đầu chứng kiến lũ trẻ gây nhau nhưng tới mức dọn đồ nhà ai nấy ở thì thật sự đã vượt quá tưởng tượng. nhưng bà hiểu tính tình của hai thằng ranh con này, không giận nhau được lâu đâu. ô cửa sổ mở ra, anh nhìn sang phòng cậu nhưng chả thấy gì cả vì cửa bị minghao buông rèm kín mít. khi trước giận lẩy nhau đều truyền tin xin lỗi qua cửa sổ, lần này thì hay rồi, xem như bị tuyệt giao luôn. kwon soonyoung lại thở dài rồi soạn sách vở cho buổi chiều có tiết. mười lăm giờ ba mươi phút, tiếng chuông giải lao vẫn reo như mọi khi nhưng jeon wonwoo chờ ở chỗ cầu thang mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng nghịch ngợm của soonyoung đâu. vừa nãy anh vừa bảo với y rằng cứ ra ngoài trước một lát rồi sẽ theo sau mà hình như sắp bị cho leo cây tới nơi. mất kiên nhẫn, wonwoo quay ngược vào lớp tìm thằng bạn thân nhưng chỗ ngồi của anh trống không. hơi bực bội vì hành xử kì lạ từ soonyoung, y ngay lập tức chạy sang lớp seo myungho và rồi nhận về kết quả tương tự. mãi gãi cầm suy ngẫm xem hai ông trời con kia chạy đi đâu thì đôi mắt wonwoo va vào cậu trai cao to đang niềm nở với các bạn xung quanh cùng nụ cười toả nắng. thoáng nhìn đã nhận ra cậu ấy là kim mingyu, người vô cùng đẹp trai tại hội khoẻ phù đổng hôm qua. y thắc mắc mingyu tại sao lại ở trường mình, lại còn thân thiết với nhiều người thế kia. không hiểu do đâu mà trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy ganh tị với bọn họ. wonwoo cũng muốn được trò chuyện với cậu. nhưng bản thân hay ngại ngùng còn là omega lặn, chẳng có gì nổi bật cả. " mình suy nghĩ cái gì vậy trời??? có thích thầm người ta đâu mà nghĩ tới mức đó " jeon wonwoo lắc đầu liên tục, dường như muốn lắc cho văng hết mớ lung tung trong đầu rơi ra ngoài rồi nhanh chân bước vụt khỏi đám người vây quanh kim mingyu. cứ tưởng chỉ cần lơ đi như vậy là ổn rồi nhưng có một thứ mà wonwoo không ngờ đến chính là mùi hoa mận thoang thoảng qua đầu mũi cậu.
" kwon soonyoung! " ơn trời, cuối cùng wonwoo cũng tìm ra thằng bạn chí cốt. định tẩn cho một trận vì cái tội hứa lèo thì khựng lại. hình như tâm trạng soonyoung không được ổn cho lắm, cứ cúi mặt xuống đất còn ngồi trong góc hành lang tại dãy phòng thí nghiệm ít người qua lại. y chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh anh, vỗ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi thấm qua áo. " cái thằng này... mày làm cái gì mà cả người mồ hôi không vậy? " " tao đuổi...theo em ấy hức... mà em ấy chạy nhanh.. hư.. hức.. nhanh quá.. " giọng soonyoung nấc nghẹn nghe thôi đã thấy đáng thương. wonwoo không cần hỏi vì ắt hẳn người mà bạn mình đuổi theo rồi thành ra bộ dạng này là xu minghao. chuyện khó giải quyết hôm diễn ra buổi tiệc hội khoẻ phù đổng y cũng biết. minghao né tránh là điều hiển nhiên. " nín đi, nếu tao là minghao thì tao cũng bỏ chạy thôi " nghe hai từ " nín đi " kwon soonyoung thôi không khóc nữa, ngước khuôn mặt lem luốc nước mắt lên nhìn người bạn thân yêu thì đùng một phát nửa câu sau được thốt ra. hoá ra chỉ là tự mình ảo tưởng, lời nói của wonwoo như khẳng định lần nữa vết thương mà mình tạo ra cho minghao. vừa dứt cơn thút thít lại oà khóc to hơn. y nhận thấy đã lỡ lời thì ngay lập tức dùng tay lau nước mắt cho soonyoung." thật tình người bé tẹo mà cái miệng thì khóc lớn lắm " " mày nói...vậy tao.. hức..buồn lắm á " " ừ biết rồi " mắt wonwoo lườm nguýt nhưng tay lại lau đi những giọt lệ lăn trên gò má anh. nước này rồi thì cũng phải tìm ra cách gì đó để hàn gắn hai đứa nó, nếu không người bị làm phiền nhiều nhất thế nào cũng là jeon wonwoo đây và cũng có thể là lee seokmin đang ở chốn nào đó trong ngôi trường này cũng không được yên thân vì xu minghao. bộ não thông minh tính toán ít lâu sau thì cho ra phương hướng giải quyết. " tao nghĩ là mày nên cho minghao thời gian. nghĩa là để em ấy tạm thời ở một mình như vậy mới có thể bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện hơn " kwon soonyoung lặng im nghe wonwoo nói. tóm lại là anh không được đến gần, không được quấy rầy, trò chuyện hay thậm chí là xuất hiện trước mặt xu minghao nữa. bấy nhiêu đó soonyoung làm sao mà chịu nổi.. " tao không làm được đâu wonwoo " đôi mắt anh rưng rưng, chắc là phần nào đó của con tim đã mách bảo rằng tình cảm mình dành cho minghao chẳng phải tình thân gia đình gì nữa rồi. nhìn soonyoung khổ sở khi vừa nghe giải pháp, wonwoo không muốn khiến anh suy nghĩ tiêu cực nữa. bỏ qua chuyện này đi, trước hết là phải tươm tất trở về lớp, sắp hết giờ giải lao rồi. y đỡ soonyoung đứng lên, chỉnh trang lại vẻ ngoài sau đó cùng nhau vào lớp học.
" tao nghĩ là mày nên cho ảnh không gian và thời gian riêng á " ở lớp 11b, lee seokmin ngồi bàn ba dãy thứ ba từ cửa tính vào bất bình trước tình hình khẩn cấp của bạn, viết vào giấy nội dung như trên rồi gấp gọn lại thuần thục quăng sang chỗ ngồi của hảo bằng hữu minghao. nhưng y chỉ nhận lại câu " mày tưởng tao bị điên hay sao mà không biết chuyện đó ". quá đau lòng, seokmin nằm gục mặt xuống bàn. " đúng là giúp người phải giúp trước lúc nó cần giúp " y lèm bèm một mình. " seokmin! trong giờ học mà em ngủ gật sao? lên bảng giải bài này cho thầy! " cả lớp phá lên cười làm seokmin quê hoá thành nhục nhã. y ôm mối hận, bí xị mặt tiến lên phía trên làm bài thầy cho. lén nhìn xuống còn thấy xu minghao cười mỉm y càng sôi máu hơn. trong lòng chàng trai xui xẻo nhất lớp 11b nghĩ " ban nãy nếu không phải thằng này mặt dày cản đường tiền bối kwon soonyoung đuổi theo thì minghao có chạy đằng trời cũng mềm lòng vì anh ấy mà thôi. vậy mà bây giờ lại chọc quê kiểu đó thật tức chết ". lee seokmin nghĩ đúng rồi. xu minghao chắc chắn sẽ vì kwon soonyoung mà mềm lòng.
.
.
.
.____________________________________xin chào mọi người! lâu rồi mới gặp lại some one who is my destiny nhỉ? hì hì, thật sự thì đây là " con cưng " của tớ nhưng trong quá trình viết thì có một số chi tiết tớ không ưng ý lắm, thành ra làm tuột mood mất tiêu 😭 nhưng bây giờ thì cũng ổn rồi, tớ sẽ cố gắng khắc phục để không làm gián đoạn việc update chap mới nữa. cảm ơn mọi người đã yêu mến và theo dõi some one who is my destiny! ❤️💕
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store