C47. Muốn cậu và Tần Mộc chia tay
“Cậu có ý gì?” Chu Nam Sơ không hiểu.Tần Mộc: “Những việc này đã xảy ra, tôi tức giận hay không đều không thể thay đổi sự thật.”Chu Nam Sơ hoảng hốt: “Ý của cậu là không muốn tha thứ cho tôi sao?”Tần Mộc vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng nói: “Nam Sơ, đừng nghĩ quá nhiều, ngủ đi.”Giọng nói Tần Mộc lại khôi phục sự dịu dàng vốn có, nghe được giọng điệu hắn như vậy, Chu Nam Sơ mới an tâm đôi chút, mặc dù đêm đó Tần Mộc mãi đến khi ngủ cũng không trả lời chính xác hắn rốt cuộc đã nguôi giận và tha thứ cho cậu hay chưa.Những ngày tiếp theo lại quay về quỹ đạo cũ, Tần Mộc không nhắc lại chuyện đó, Chu Nam Sơ đương nhiên càng nguyện ý coi như nó chưa từng xảy ra.Ở trường Chu Nam Sơ cũng bắt đầu cẩn thận hơn, luôn cố ý tránh xa Tiêu Nhất Hách và Mạnh Thư Cẩn. Cậu hi vọng mình có thể không gặp mặt hoặc tiếp xúc với hai bọn hắn, Chu Nam Sơ không muốn xảy ra chuyện gì nữa, nhưng Mạnh Thư Tiến lại bắt đầu tới quấy rầy cậu.Hôm nay cậu lại bị Mạnh Thư Cẩn kéo vào một góc vắng người.Hắn giữ chặt Chu Nam Sơ rồi cúi đầu hôn lên môi cậu.Chu Nam Sơ há miệng cắn hắn, Mạnh Thư Cẩn cũng không né tránh, trong khoảng thời gian này hắn đã hình thành thói quen bị Chu Nam Sơ cắn.Môi lưỡi tràn ngập mùi máu tươi, nhưng Mạnh Thư Cẩn lại càng hôn sâu hơn, bất kể Chu Nam Sơ có giãy giụa thế nào hắn cũng không buông ra.“Bốp!”Trên mặt Mạnh Thư Cẩn in dấu năm ngón tay đỏ tươi, cậu dùng lực rất lớn nên bàn tay tát hắn vẫn còn đau tê dại.Mạnh Thư Cẩn liếm khoé miệng đau nhức của mình, đưa tay chạm vào giữa háng Chu Nam Sơ, tuy cậu né tránh nhưng vẫn bị ngón tay hắn chạm vào nơi đang bán cương.Hắn cười nói: “Cậu cũng không phải không thích, cần gì phải phản kháng chứ?”Chu Nam Sơ rất chán ghét phản ứng của cơ thể mình, dẫu cho cậu không muốn nhưng kích thích bên ngoài vẫn sẽ làm cậu cương cứng.“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Chu Nam Sơ buồn bực hét lên: “Mạnh Thư Cẩn, chúng ta đã chia tay, tại sao bây giờ cậu cứ tới làm phiền tôi vậy? Cậu muốn gì ở tôi?.”Mạnh Thư Cẩn: “Tôi mới là ba ruột đứa nhỏ, lẽ ra việc chăm sóc cho hai người phải để tôi.”Chu Nam Sơ nghe thấy những lời hắn nói chỉ cảm thấy thật nực cười, từng câu từng chữ châm chọc trước kia của Mạnh Thư Cẩn vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng bây giờ hắn lại nói muốn chăm sóc cậu.Chu Nam Sơ: “Chúng tôi hiện tại sống rất tốt, không cần cậu chăm sóc.”Mạnh Thư Cẩn: “Thật không? Cậu tưởng Tần Mộc thật sự sẽ chịu trách nhiệm với cậu cả đời à?”Chu Nam Sơ: “Kể cả hắn không chịu trách nhiệm cả đời, tôi cũng có thể tự mình chăm sóc con.”Mạnh Thư Cẩn: “Cần gì phải cậy mạnh chứ? Dựa vào tôi, cậu mới có thể sống tốt hơn.”Chu Nam Sơ cười tự giễu: “Cậu hài hước thật đấy, hiện tại nói với tôi mấy lời này thì có ý nghĩa gì? Thời điểm tôi và cậu hẹn hò, cậu căn bản chưa từng nghiêm túc coi trọng tình cảm của tôi đúng chứ?”“Nếu cậu thật lòng quan tâm đứa nhỏ thì sao có thể thản nhiên nói rằng nuôi một đứa trẻ đối với cậu không là gì cả? Thái độ giống như chỉ là muốn nuôi thú kiểng, hiện tại lại luôn nhấn mạnh thằng bé là con mình, tự bản cậu không cảm thấy buồn cười à?”Mạnh Thư Cẩn ngẩn ra một lúc lâu, tựa hồ mới nhớ tới chuyện này, hắn cau mày hỏi: “Sao cậu lại biết những lời này?”Chu Nam Sơ giương mắt nhìn hắn: “Chuyện này rất quan trọng sao?”Mạnh Thư Cẩn nắm lấy cằm Chu Nam Sơ, không vui nói: “Ai nói cho cậu?”“Ha.” Chu Nam Sơ hất tay hắn ra, cười mỉa mai: “Đối với cậu mà nói, đây mới là điều càng quan trọng.”“Con trai ruột tính là gì chứ? Khi thằng bé sinh non nằm bệnh viện hơn hai tháng, cậu có quan tâm tới nó sao? Có để ý tới sao? Cậu thậm chí còn không đến thăm thằng bé!!”“Tôi và con trai trong lòng cậu còn không bằng một chân của Vi Hạ Hàm, cậu cũng không cần phải ở trước mặt tôi giả vờ quan tâm làm gì.”“Tôi đã từng đến thăm!” Mạnh Thư Cẩn ngắt lời chất vấn của Chu Nam Sơ.Chu Nam Sơ sửng sốt.“Tôi thường xuyên đến thăm thằng bé, chỉ là cậu không biết mà thôi.”“Không đời nào, tôi chưa từng nhìn thấy cậu.” Chu Nam Sơ lắc đầu, hoàn toàn không tin.Mạnh Thư Cẩn: “Chúng ta từng gặp rồi.”“Cậu nói dối!”“Nếu tôi chưa từng tới thăm thì làm sao có thể biết đứa bé xuất viện khi nào chứ?”Chu Nam Sơ không ngừng lắc đầu: “Tôi không tin, lần đó là do cậu nghe thấy Tần Mộc nói chuyện qua điện thoại với tôi…”Mạnh Thư Cẩn cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi có thể tai nghe ngàn dặm chắc?”Chu Nam Sơ trầm mặc, cậu nhớ lại lúc trước ở bên ngoài khoa sơ sinh bắt gặp Mạnh Thư Cẩn, khi đó cậu cảm thấy kì lạ vì sao Mạnh Thư Cẩn lại xuất hiện ở đây, cậu cũng có nghĩ tới Mạnh Thư Cẩn có thể là tới thăm con trai, nhưng hiện tại Mạnh Thư Cẩn lại nói với cậu, hắn mỗi ngày đều đến thăm đứa bé, Chu Nam Sơ thật sự không có cách nào tiếp nhận, cũng không muốn tin tưởng.Mạnh Thư Cẩn nói hắn quen biết với trưởng khoa khoa sơ sinh nên sau khi chào hỏi liền có thể thường xuyên đến thăm đứa bé, chỉ là hắn và Chu Nam Sơ thăm đứa bé vào thời gian khác nhau nên mới không chạm mặt.“Tại sao cậu lại nói với tôi chuyện này? Nếu mục đích của cậu là muốn giành lại đứa nhỏ, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”“Nếu tôi muốn đoạt lại con còn cần cậu đồng ý sao? Đã lâu như vậy cậu thấy tôi làm ra hành động gì chưa?”“Vậy cậu rốt cuộc muốn làm gì?”“Tôi muốn cậu và Tần Mộc chia tay, sau đó quay về bên cạnh tôi.”Chu Nam Sơ châm chọc: “Cậu có thể cưới tôi à?”Mạnh Thư Cẩn: “Tôi có thể thử xem.”Chu Nam Sơ nghe vậy bật cười: “Lúc tôi toàn tâm toàn ý ở bên cậu, sự chân thành của tôi bị cậu tùy ý chà đạp, hiện tại tôi không còn thích cậu, cậu lại nói muốn tôi và cậu ở bên nhau một lần nữa?”“Cậu buồn cười thật đấy Mạnh Thư Cẩn.”Mạnh Thư Cẩn: “Cậu nói mình không thích tôi? Vậy cậu đừng xịt thuốc ức chế, nếu tin tức tố không thay đổi, tôi sẽ tin lời cậu nói.”Chu Nam Sơ: “Tôi không cần cậu tin tưởng, tôi nói không thích là không thích.”Khoé miệng Mạnh Thư Cẩn câu lên: “Cậu không dám, chứng tỏ tin tức tố vẫn sẽ thay đổi vì tôi.”“Tôi lười tranh cãi cùng cậu.”Chu Nam Sơ lợi dụng Mạnh Thư Cẩn không chú ý liền đẩy hắn ra, sau đó bước nhanh rờI khỏi không thèm quay đầu lại.Trong khoảng thời gian này bị Mạnh Thư Cẩn quấy rầy, Chu Nam Sơ không nói cho Tần Mộc, cậu biết như vậy là không đúng, sau này nếu Tần Mộc biết được hiểu lầm nhất định sẽ càng lớn, nhưng thời cơ đã bị bỏ lỡ, bây giờ cậu không có cơ hội nói.Lúc đầu bị Mạnh Thư Cẩn làm phiền, cậu không có can đảm nói với Tần Mộc bởi vì mới vừa xảy ra hai chuyện kia, Tần Mộc khó khăn lắm mới nguôi giận, cậu vốn tưởng Mạnh Thư Cẩn chỉ hứng thú nhất thời, có lẽ xen lẫn chút không cam lòng mà thôi, không ngờ hắn càng ngày càng thường xuyên quấn lấy cậu, khiến sau này Chu Nam Sơ càng không dám nói cho Tần Mộc biết.Điều đó làm cho Chu Nam Sơ phải chịu dày vò, trong lòng không ngừng tự khiển trách, tuy cậu biết mình sẽ không phản bội Tần Mộc nhưng dây dưa không rõ ràng với Mạnh Thư Cẩn là bản thân cậu sai.Chu Nam Sơ nghĩ mục đích chính của Mạnh Thư Cẩn là đứa bé.Con trai là điểm mấu chốt của Chu Nam Sơ, cậu không đời nào để Mạnh Thư Cẩn cướp mất thằng bé.Cậu cần phải nghĩ cách không cho Mạnh Thư Cẩn tới làm phiền mình, cậu muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.Về đến nhà thấy Tần Mộc đang bế đứa bé chơi đùa, đứa bé đã hơn bảy tháng, do sinh non nên mặc dù hiện tại trắng trẻo mập mạp, song tốc độ mọc răng của bé vẫn chậm hơn so với trẻ bình thường, đến bây giờ mới chỉ mọc được hai cái nhưng bé có thể lật người rất nhanh nhẹn.Hơn bốn tháng nữa đứa bé sẽ được một tuổi, vì lúc rằm đứa bé vẫn còn nằm trong lồng ấp nên không thể tổ chức tiệc rượu.Chu Dương Sâm và Tống Sâm Nghiêu muốn chờ đứa bé tròn một tuổi sẽ mở tiệc rượu trong gia đình đón sinh nhật đầu tiên.Nếu như bình thường có lẽ sẽ làm náo nhiệt hơn, mời họ hàng bạn bè đến chung vui nhưng vì Chu Nam Sơ chưa kết hôn mà đã có con, hai người cũng đã chia tay, đây không phải là điều vẻ vang gì. Tống Sâm Nghiêu không ngại mất mặt nhưng ông không thể để Chu Nam Sơ bị chỉ trích, song ông cũng không muốn cháu ngoại mình không có nghi thức nào nên quyết định làm nhỏ một chút.Chu Nam Sơ không phản đối, cậu nghĩ chỉ cần cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm là đủ rồi.Chu Nam Sơ kể chuyện này với Tần Mộc, Tần Mộc nghe xong nói sau này sẽ cho cậu thể diện, kêu cậu không cần lo lắng, cứ giao cho mọi chuyện cho hắn là được.Sau khi chuyện Chu Nam Sơ bị Mạnh Thư Cẩn cưỡng bức, Tần Mộc vẫn suy nghĩ cho cậu, thậm chí vẫn đối xử tốt với đứa bé như trước, Chu Nam Sơ vô cùng cảm động, tình yêu dành cho Tần Mộc càng trở nên sâu đậm hơn.Cũng chính vì vậy, Chu Nam Sơ càng không dám để Tần Mộc biết chuyện Mạnh Thư Cẩn quấn lấy mình.Chu Nam Sơ hẹn gặp mặt Vi Hạ Hàm, cậu đợi ở quán cà phê đợi hơn nửa tiếng Vi Hạ Hàm mới đến.Cô vẫn ăn mặc lộng lẫy như mọi khi, khí chất Alpha được phô ra hoàn mỹ, gợi cảm và mỹ lệ.“Xin lỗi cậu, con gái thích ăn diện chút nên có hơi lâu.”Chu Nam Sơ: “Không sao, tôi không biết cô thích uống gì nên không gọi, cô nhìn menu thử xem.”Vi Hạ Hàm bảo người phục vụ mang cho mình một tách Americano, sau đó cười nói: “Tôi rất ngạc nhiên khi cậu hẹn tôi đấy, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”Chu Nam Sơ: “Là về Mạnh Thư Cẩn…”Vi Hạ Hàm nhướng mày: “Thư Cẩn? Cậu ấy sao vậy?”Chu Nam Sơ do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Mạnh Thư Cẩn định đoạt lại đứa nhỏ, tôi muốn cô hãy ngăn cản hắn.”Vi Hạ Hàm: “Ý cậu là gì?”Chu Nam Sơ: “Gần đây hắn thường xuyên tới làm phiền tôi, ngoại trừ đứa nhỏ ra, hắn đâu còn gì muốn ở tôi chứ? Cô là người quan trọng của hắn, hắn nhất định sẽ nghe lời cô.”“Tôi không thể nào nhường con cho hắn được. Sau này hắn kết hôn cũng có thể có con lần nữa, chúng tôi đã chia tay, không nên dây dưa quá nhiều.”Vi Hạ Hàm khẽ nhíu mày: “Cậu nói gần đây Thư Cẩn thường xuyên quấn lấy cậu?”Chu Nam Sơ: “Không… Không tính là thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng thôi.”Vi Hạ Hàm: “Là vì đứa bé sao?”Chu Nam Sơ: “Tôi nghĩ là bởi vì chuyện này.”Vi Hạ Hàm cười nói: “Tôi sẽ giúp cậu chuyển lời, cậu yên tâm, cậu ấy sẽ nghe tôi nói.”Chu Nam Sơ cụp mắt nói: “Tôi biết, cảm ơn cô.”“Nam Sơ, thật ra tôi đang thắc mắc liệu có phải cậu gọi tôi ra đây là để khoe mẽ hay không.” Vi Hạ Hàm cầm túi đứng dậy, người phục vụ vừa mới bưng cà phê ra, cô liền để tiền dưới đáy cốc, có vẻ như cô cũng không có ý định uống tách cà phê này.“Dù sao với tính cách của Thư Cẩn, cậu ấy sẽ không quấn lấy cậu.”Chu Nam Sơ cả kinh: “Không phải, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ là suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chỉ có cô mới có thể giúp tôi nên mới hẹn cô tới đây.”“Tôi chỉ là một Beta bình thường, đối mặt với Alpha trội có một số việc thật sự rất bất lực.”Vi Hạ Hàm cười cười, nghịch ngợm trả lời: “Tôi đùa thôi Nam Sơ, cậu đừng để ý.”
______250 vote up tiếp nha~
______250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store