Abo Edit Kookv Nay Anh Chiu Trach Nhiem Di
((Doãn Khởi lớn tuổi hơn ông chủ (Hạo Thạc) và đại ca (Chí Mẫn) nên là Anh- Hắn- Cậu nhưng vì thói quen quá khứ mà lại xưng hô ngược lại, mong mấy thím đừng lẫn lộn x tác giả cũng bị nhầm… Ahihi)).Doãn Khởi cởi áo ra, để lộ tấm lưng trần cùng những vết sẹo không đáng có trên làn da trắng trẻo này. Đôi chân thon dài quanh năm được quần jean che phủ hiện tại ông chủ đang được chiêm ngưỡng chúng. Thầm than trong lòng và kìm chế sự khô khốc ở đầu lưỡi, con quái vật sau túp lều cũng dần rục rịch thức giấc.“Oa?!”, Doãn Khởi hốt hoảng níu chặt lấy áo của ông chủ, anh bị hắn bồng lên theo kiểu công chúa một cách nhẹ nhàng và cùng hắn tiến về phía giường lớn trong căn phòng khổng lồ trắng toát.Hắn thả anh lên giường, chính mình cũng vừa thoát y quần áo, vừa chăm chú quan sát Doãn Khởi nhắm chặt mắt, trên người chẳng còn mảnh vải che thân. Ông chủ khẽ cười, vươn tay lên đầu giường lấy lọ nào đó, nắm cằm anh và dí sát cái lọ cho anh hít vào.Doãn Khởi vô tình hít trúng thì cực kì phẫn nộ trừng to mắt “khụ khụ… Đây… Đây chẳng phải là… Ưm!!!”, câu hỏi bị nụ hôn cắt ngang, ông chủ ôn nhu hôn lên môi anh, mút nhẹ như thưởng thức kẹo ngon, vươn lưỡi cạy mở hàm anh ra để luồn vào tìm lưỡi dây dưa với nhau.Khí Doãn Khởi hít phải chính là hàng cấm, kích dục Beta và tuỳ cơ địa mà thành Omega hay Alpha. Doãn Khởi nhà ta chính là thụ, tiểu thụ với cơ thể damdang và lí trí tỉnh táo khi làm tình (ý là cơ thể tự thuận theo dù lý trí ngăn lại).“Ưm… Ưm…”, anh choàng tay qua cổ hắn, tự nhiên mà hôn đáp lại. Đôi môi mỏng nhợt nhạt hé ra chấp nhận sự xâm chiếm, lưỡi tự tìm đến lưỡi người kia mà quấn quýt trao đổi mật dịch cùng không khí.Không thở nổi chính là suy nghĩ duy nhất ẩn hiện trong đầu anh. Ánh mắt dần mơ màng trước khuôn mặt tuất lãnh của người kia, cơ thể dần phản bội lý trí, về phe trai đẹp.“Thật không ngoan, khó thở thì phải liền báo cho anh biết chứ, nhìn xem mặt trắng bệnh cả rồi”, giọng nói trách cứ xen lẫn lo lắng vang lên, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt Doãn Khởi, vuốt ve da thịt trắng nõn của người đang ngẩn mặt thở dốc, hớp lấy từng ngụm không khí khó khăn.Những điểm nhạy cảm trước giờ mãi không thay đổi, nam căn dần cương lên sau vài lần hắn kích thích anh. Doãn Khởi toát ra mùi hương Omega đầy ***, mùi đất cỏ cùng những tiếng rên mê người.“Ô….a không cần… Ông chủ… A… Ân…”, hai đóa thù du cứng lên đỏ ửng nổi bật giữa làn da trắng, dọc xuống là những dấu hôn ngân hắn để lại.“Nếu nhớ không lầm, là vị trí này đi?”, ngón tay không an phận cạ nhẹ quanh nội vách mềm mại ẩm ướt, ấn sâu vào và chạm đến một vị trí nào đó sâu bên trong huyệt động của y.Giật mình bắn ra lên bụng, Doãn Khởi hận không thể tự giết chết mình, tiếng nức nỡ khe khẽ dần vang lên “a… Ân… A… Đồ chơi xấu… A…ân…”.Cảm giác trống rỗng khó chịu ập đến, cơ thể bất mãn cọ xát vào gra giường, tiểu huyệt khép mở ướt đẫm dâm dịch đòi lấp đầy, môi anh khẽ mấp máy “cho tôi… Cho tôi… A… Cho tôi… Cho tôi… A cầu anh… A… Ô… Làm ơn… A…”.Hắn thích thú nhìn Mỹ cảnh trước mặt, nâng chân anh lên tạo thành thế M. Đưa Nam căn to lớn ngạnh lên của chính mình, từ từ đi vào dễ dàng bên trong tiểu huyệt của Doãn Khởi, cảm giác quen thuộc ập về như con dã thú trở lại chốn cũ, hắn không cầm lòng nổi luận động mạnh dần, nhanh dần.“A…a…a… Ô… Nhanh…. Nhanh quá… A …a…a…ô không… Hỏng mất…. A…”, tay níu chặt lấy gra giường, cơ thể chuyển động phối hợp từng cú thúc đẩy của y, cảm giác người kia toàn ngắm vào vị trí đặt biệt để tấn công mình anh khẽ mím môi ủy khuất rồi lại phải rên lên.“A dừng… Van cầu anh… A… Chịu không nổi… Ô ô… A…a”, tiểu huyệt thoáng siết chặt nam căn y, phân thân chính mình thì cương cứng lên lại, oằn người muốn đạt cao trào.Hắn bị tiểu huyệt y siết lấy cũng không cầm cự nổi mà khoá chặt trong tiểu huyệt y, gầm nhẹ cùng phóng thích tận gần mấy phút. Khi làm xong thì Doãn Khởi vì lâu lắm rồi mới vận động mạnh, ngất lịm đi.“Sức đề kháng thật tệ, Khởi à, em thua rồi”, nhếch môi nhìn tiểu huyệt của y nuốt hết tinh hoa vào, vừa lòng hôn nhẹ lên trán y, hắn tắm rửa cho cả hai sạch sẽ, thay gra giường rồi nằm xuống ôm anh vào lòng, vuốt ve nhẹ lên tấm lưng của y với vết thương cũ, khẽ thở dài đau lòng thì thầm“Vẫn là tôi, không nỡ nặng tay với em, tôi sai rồi nhưng em thua rồi, chào mừng em… Quay về bên tôi”Doãn Khởi ngất đến tận tối mịch, phát hiện đang trong lòng người kia thì vô cùng chán ghét muốn đẩy y ra nhưng người kia sức hơn anh nên dễ dàng ôm chặt trụ lại anh. Hơi thở ấm áp vang bên tai ” ngoan nào, ngày còn dài, trò chơi mới bắt đầu thôi, bảo bối”.Đại ca (Là Chí Mẫn) khu hắc đạo luôn cảm thấy bất an sau khi Doãn Khởi cúp điện thoại của mình. Dẫu gì cũng từng thân thiết với nhau, cậu nghĩ hay qua đó đón người, chắc là không sao đi. Đứng lên lấy áo khoác, chậm rãi rời khỏi phòng.“Ồ? Đại ca khu hắc đạo viếng thăm sao hảo, kêu hắn vào, đồng dạng ôn chuyện cũ!”, miệng ra lệnh, tay thì bận rộn ăn đậu hủ Doãn Khởi đang ngất xỉu lên giường, chân mỏi nhừ đến không thể khép lại, mắt bị bịt để kích thích các giác quan cơ thể khác. Sau gáy là dấu X bút đỏ ở hai bên.Đại ca sững sốt khi thấy mỹ cảnh trước mặt, cự long sau lớp quần cũng rục rịch dần.“Tôi nhớ đến anh em của mình, lão tiểu đã nói rằng tôi chuyển chính giống cậu đi tôi ngẫm lại, đều là sói và hổ, cũng chẳng hơn gì nhau mà chuyển chính!”, ông chủ niết lấy đôi môi sưng tấy rỉ máu của Doãn Khởi, anh bị hắn lăn lội đến khi người đầy hôn ngân, vết cắn và má ứng đọng, hậu huyệt bị kích thuốc mà luôn trong trạng thái khép mở đói khát cầu được lắp đầy.“Tôi liệu có thể có diễm phúc cùng tham gia không?”, đại ca cởi nút áo sơ mi chính mình, đồng dạng vắt áo khoác ra ghế. Ông chủ ôm Doãn Khởi vào lòng, căng hai chân anh ra hướng tiểu huyệt về phía Chí Mẫn.Cậu đã lâu rồi không được hôn anh, đại ca đã thành kính hôn lên đôi môi của Doãn Khởi, nâng hai chân anh kẹp lấy hông mình, nam căn cương cứng hướng tiểu huyệt ướt đẫm *** dịch mà một phát đâm vào dễ dàng.“Ah…”, vì đau đớn mà tỉnh, anh nhận ra hiện tại ở đây có đến tận hai người. Bị bịt mắt nên chẳng biết người còn lại là ai. Hơi thở cùng giọng nói trầm thấp của ông chủ vang lên bên tai anh “Tiểu Khởi, vươn tay ra ôm cổ đại ca đi”.Cơ thể Doãn Khởi căng cứng, hậu huyệt vì sự căng thẳng mà nhẹ siết chặt nam căn đang chôn trong huyệt động ẩm ướt.“Doãn Khởi, em thích anh từ lâu rồi”, đại ca chủ động ôm lấy anh, để đầu anh tựa vào vai mình, mặc kệ việc bị kẹp chặt mà bắt đầu động thân.Từng sự chuyển động rút ra đâm vào như đâm đến tận ruột gan của anh, khiến anh vừa đau đớn vừa thỏa mãn, nước mắt không ngừng rơi xuống lấm lem trên khuôn mặt ửng hồng vì ***, thấm ướt khăn bịt mắt.Bị giày vò, sau đó còn bị cả hai côn thịt to xuyên qua cùng một lúc, Doãn Khởi căn bản là nhân tẫn tinh vong, dứt khoát mà ngất lịm đi.Vết cắn hai bên cổ, do thuốc mà cả hai bên đều hình thành hoàn hảo. Anh từ đây thuộc về hai con người này, chạy không được, trốn cũng chẳng xong, cuộc đời hoàn toàn buộc chặt.[sáng ngày đẹp trời mấy hôm sau]XOẢNG!Chén cháo ấm bị hất văng xuống bàn. Doãn Khởi mặt hắc tuyến liếc nhìn ông chủ.“Tiểu Khởi, em phải ăn để có sức, có sức thì anh mới thả em về. Nghe không?”, hắn cong môi chặn cái gối bay đến.Doãn Khởi giận đến nghẹn họng, tiếng điện thoại vang lên phá không khí căn thẳng, là của anh. “A lô?…”, thấy số của Xán Liệt, anh chợt chột dạ suýt quên em trai mình đang nằm viện.“Doãn Khởi?! Anh đi đâu hai hôm nay thế???? Tại Hưởng tỉnh rồi nhưng Chung Quốc chưa tỉnh nữa! Đứa nhỏ kia gào khóc đòi gặp Chung Quốc nhưng may mà bác sĩ kịp đánh mê cho em ấy ngủ lại…”Doãn Khởi trầm mặc gác máy, hốc mắt dần đỏ lên, sự tức giận sôi sục lại trong lòng.“Ông chủ, ả kia hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi cũng thuộc về cả hai rồi. Chiếu theo quy tắc ngầm, gây tổn thương người mình yêu chính là diệt khẩu.”, giọng anh trầm trầm lạnh lẽo vang quanh quẩn trong phòng.Hắn nhìn khuôn mặt kiên quyết của người kia, khoé môi bất giác cong lên.“Hảo, nói tôi nghe em muốn xử lý ả thế nào?”“Chặt chân ả, bắn nát tay ả, rải muối lên vết thương ả, nhốt vào hầm lạnh và phá cái thai ả đang mang nữa”, nhàn nhạt đáp lời.Doãn Khởi lộ bản tính chính là khiến người ta không rét mà run.//-//
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store