Abo Cung Thanh Mai Truc Ma Pheromone Khiem Khuyet He
Bùi Nhẫn ôm Kỷ Ngọc Lâm ngủ trên giường được năm tiếng, đến gần trưa thì tỉnh dậy.Thể lực và tinh thần của Alpha đã hoàn toàn hồi phục, anh cụp mắt, lặng lẽ dịu dàng hôn phớt mấy cái lên má Kỷ Ngọc Lâm rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy.Mười phút sau, anh từ phòng tắm bước ra, lấy thiết bị liên lạc chuyên dụng ra xử lý mấy tin nhắn đội phó Triệu gửi tới.Bé Tuyết Cầu đang cuộn tròn trong ổ cũng mở mắt theo, nó lượn lờ sau cánh cửa, ngồi xổm trên thảm như một cây cột lông lười biếng, ngẩng đầu kêu meo một tiếng với chủ nhân cao lớn lạnh lùng trước mặt, nhưng không dám bước lại gần nửa bước.Bé Tuyết Cầu đối với vị chủ nhân này đã không còn đặc biệt thân thiết như trước, nhưng cũng không quá xa cách.Bùi Nhẫn kéo cửa phòng ngủ ra, thân hình tròn vo của Bé Tuyết Cầu lập tức lách qua khe cửa chui ra ngoài, mục tiêu là xuống lầu ăn đồ hộp bác Trung đã để sẵn cho nó.Bác Trung đang đứng ở hành lang, thường thì khi Thiếu tướng nhà họ và cậu chủ ở trên lầu, ông sẽ không lên làm phiền, chỉ đến ngày hôm sau nếu có việc mới đợi sẵn ở hành lang.Bác Trung nói: "Thiếu gia, có mấy vị khách đang đợi cậu ở phòng khách."Bùi Nhẫn: "Ừm."Anh đoán được là ai, liền dặn dò: "Sắp xếp họ dùng bữa trước đi."Bác Trung vâng lời xuống chuẩn bị, Bùi Nhẫn đến phòng ăn, mấy Alpha dáng vẻ nhanh nhẹn lập tức nhìn sang anh."Đội trưởng!"Nếu không phải đang ăn cơm, e rằng đám người này đã xúm lại vây quanh Bùi Nhẫn rồi.Bùi Nhẫn nhìn họ: "Ăn cơm trước đi đã."Các Alpha cười hề hề, cắm cúi lùa cơm lia lịa, Bùi Nhẫn nhìn một lát mới cầm đũa, không yêu cầu họ phải chú ý lễ tiết gì.Những Alpha này trước đây đều được điều từ đội hai lên tổng đội, mấy năm trước lần lượt bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, sau khi giải ngũ, Bùi Nhẫn đã giúp họ sắp xếp những nơi tốt hơn để đi.Thỉnh thoảng Bùi Nhẫn trở về, những cấp dưới cũ này lại đến thăm để tỏ lòng biết ơn.Đừng nhìn các Alpha còn trẻ tuổi, bề ngoài trông lành lặn, thực chất người nào cũng mang thương tật vĩnh viễn.Chàng trai tên Liên Phong, ăn được một lúc thì giơ tay dụi mắt.Anh ta biết mình mất mặt, cố gắng hắng giọng hô to: "Nước mắt đang ông không dễ rơi," Rồi lại cười cười, "Để đội trưởng chê cười rồi!"Bùi Nhẫn hỏi: "Tình hình ở nhà thế nào rồi?"Hai người già còn lại trong nhà Liên Phong tuổi đều đã cao, lại từng trải qua đại phẫu, chi phí điều trị may có Liên Minh chi trả, nhưng chi phí bồi bổ riêng cho người già thì chỉ có một mình anh ta gánh vác, sau khi Bùi Nhẫn giúp anh ta chuyển đến một nơi tốt hơn, gần như đã giải quyết được khó khăn của Liên Phong.Liên Phong vội gật đầu: "Họ khỏe lắm ạ, còn dặn em có thời gian thì đến thăm đội trưởng nhiều hơn."Bùi Nhẫn nói: "Tay đã quen chưa?"Liên Phong lập tức đứng bật dậy, như thể đang đứng nghiêm theo quân lệnh, hai cánh tay làm thử mấy động tác huấn luyện trước kia, nói: "Đội trưởng yên tâm, ngoài việc không thể dùng sức quá rõ ràng, sinh hoạt hàng ngày cơ bản không có vấn đề gì lớn."Sáu năm trước, trong lúc làm nhiệm vụ, Liên Phong bị nổ thương để yểm hộ đồng đội, sau đó được chuyển về bệnh viện quân khu Liên Minh điều trị, để bảo toàn tính mạng, anh ta buộc phải cắt bỏ hoàn toàn hai cánh tay.Tập đoàn Bùi Thị sở hữu nhiều khu nghiên cứu phát triển, trong đó có cả nghiên cứu chi giả nhân tạo, thành quả và tiến độ nghiên cứu vượt xa ngành y tế cùng thời gấp nhiều lần.Nhờ sự giúp đỡ từ bộ phận nghiên cứu liên quan của Bùi thị, Liên Phong đã được lắp đặt cánh tay sinh học (bionic), lúc bị cắt tay anh ta mới chưa đầy hai mươi tuổi, cơ thể trẻ trung cộng thêm ý chí kiên cường, hiệu quả hồi phục khá tốt.Bây giờ, ngoài việc không thể thực hiện các động tác mạnh và cần đi kiểm tra định kỳ, cuộc sống của anh ta đã dần trở lại bình yên.Những cấp dưới cũ như Liên Phong, dù từ đội một hay đội hai, bị thương tật vĩnh viễn phải giải ngũ, Bùi Nhẫn đều cố gắng hết sức tìm cho họ những nơi tốt nhất và phù hợp nhất.Còn những người anh em đã hy sinh, hài cốt đều đã được an táng chu đáo.Hỏi xong Liên Phong, Bùi Nhẫn lần lượt hỏi thăm mấy Alpha còn lại trên bàn ăn, mọi người đều thành thật thẳng thắn trả lời như trước kia, như thể bao năm qua họ chưa từng rời khỏi Hắc Mamba.Bác Trung bưng trà vào, nói: "Cậu chủ đã tỉnh rồi ạ."Các Alpha đều khá tò mò vểnh tai lên.Họ biết đội trưởng có một vị hôn phu đã hẹn hò nhiều năm, lại còn là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, mấy năm nay họ chỉ biết sơ qua trên mạng chứ chưa từng gặp người thật.Bùi Nhẫn không né tránh mấy người cấp dưới cũ này, cách một cánh cửa, anh chạm mắt với người yêu vừa đi ngang qua, thay đổi trong ánh mắt là điều không thể che giấu.Mấy Alpha quay đầu lại. Kỷ Ngọc Lâm nhìn thấy họ, mỉm cười chào: "Chào mọi người."Omega dịu dàng tuấn mỹ khiến mấy Alpha còn độc thân trở nên luống cuống, người nào không biết che giấu thì mặt đỏ bừng lên.Họ cứng nhắc đáp lại "Chào", rồi vội vàng bổ sung: "Chào chị dâu ạ."Nghe các Alpha gọi một tiếng "Chị dâu", Kỷ Ngọc Lâm hơi thất thần, cậu đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đi về phía mình, bất ngờ cảm thấy danh xưng này đối với mình hình như cũng khá dễ nghe.Bùi Nhẫn cúi đầu, ngay trước mặt mấy người anh em đang ăn cơm trong phòng ăn, tự nhiên hôn lên trán Kỷ Ngọc Lâm: "Tỉnh sớm vậy, lại ăn chút gì đi em."Kỷ Ngọc Lâm được Bùi Nhẫn dắt vào phòng ăn, ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.Để che giấu ngượng ngùng, các Alpha vội cúi đầu và thêm mấy miếng cơm.Một người ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Kỷ Ngọc Lâm, liền nghẹn lại, ho sặc sụa.Trong biệt thự bật máy sưởi và hệ thống sưởi sàn cả ngày, Kỷ Ngọc Lâm chỉ mặc một bộ đồ ở nhà mỏng nhẹ rộng rãi xuống lầu, cổ không che chắn gì, để lộ những dấu hôn chi chít mà Bùi Nhẫn không kiêng dè để lại.Bác Trung ở lại biệt thự trông coi bao năm nay, quen rồi thì không sao, đám Alpha này ban nãy vô tình nhìn thấy, bây giờ tất cả đều ngoan ngoãn cúi đầu, nào còn dám nhìn nữa.Đội trưởng nhà họ mạnh bạo quá rồi.Tâm trạng Kỷ Ngọc Lâm khá tốt.Cậu rất ít khi gặp các thân binh của Bùi Nhẫn, lúc này cậu thu lại ánh mắt tò mò nhìn họ, gọi bác Trung mang một ấm nước khác tới, giọng nói hơi khàn nhưng rất dịu dàng: "Tôi không nhìn mọi người nữa đâu, mọi người cứ ăn tự nhiên đi."Nói xong, Kỷ Ngọc Lâm bắt đầu tập trung ăn uống, ăn sạch chỗ thức ăn Bùi Nhẫn đã gắp sẵn vào bát nhỏ cho cậu.Sức ăn của cậu không nhiều, ăn một lát đã dừng lại, ngồi nhìn Bùi Nhẫn ăn.Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Bùi Nhẫn thoáng vẻ bất đắc dĩ, anh lấy một đĩa trái cây nhỏ từ xe đẩy bên cạnh đặt trước mặt Kỷ Ngọc Lâm: "Lâm Lâm, em ăn ít quá."Kỷ Ngọc Lâm không nói gì, những gì Bùi Nhẫn đưa đến tay cậu đều ăn hết.Nửa đĩa trái cây còn lại thực sự không ăn nổi nữa, Bùi Nhẫn liền ăn nốt phần kia, ánh mắt lướt qua thấy các Alpha đang nhai nuốt đồ ăn trong miệng lia lịa.Mặc dù đồ ăn ở chỗ đội trưởng rất tinh tế ngon miệng, nhưng lúc này họ có cảm giác thứ mình ăn không phải cơm nhà mà là cơm chó vậy.Không nói đâu xa, chị dâu thật sự rất đẹp, đứng trước mặt là hút hết mắt họ ngay, rõ ràng cười rất dịu dàng thân thiện, nhưng họ lại không dám nhìn nhiều.Các Alpha đến thăm đội trưởng, lại được ăn cơm, không tiện chiếm dụng thêm thời gian nghỉ phép quý báu của đội trưởng nữa, chỉ số EQ của họ dù không cao lắm, nhưng ai cũng nhìn ra ánh mắt đội trưởng chưa từng rời khỏi người chị dâu, rõ ràng là muốn ở riêng với nhau.Thế là mấy người cấp dưới cũ của Bùi Nhẫn ở lại biệt thự khoảng hai tiếng đồng hồ rồi rời đi, Kỷ Ngọc Lâm nhìn theo bóng họ khuất dần, vừa quay người lại đã rơi vào vòng tay Bùi Nhẫn.Cậu thuận thế dựa vào người anh, uể oải lười biếng.Kỷ Ngọc Lâm buồn cười hỏi: "Họ hình như chưa yêu đương bao giờ, em xuống như vậy có dọa họ sợ không?"Bùi Nhẫn nâng cằm Kỷ Ngọc Lâm lên, cúi đầu lần lượt ngậm lấy môi trên rồi môi dưới của cậu hôn nhẹ mấy cái, nếm được vị trái cây ngọt ngào.Kỷ Ngọc Lâm hơi nhón chân, vòng tay ra sau cổ Bùi Nhẫn ôm lấy.Hôn đến hơi thở gấp gáp, Kỷ Ngọc Lâm mới nói: "Lần này anh ở lại bao lâu?"Những năm trước, thời gian Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm ở bên nhau không nhiều. Kỷ Ngọc Lâm bận rộn biểu diễn khắp thế giới, còn Bùi Nhẫn mỗi lần đi làm nhiệm vụ là ba bốn tháng.Hai năm nay Kỷ Ngọc Lâm bế quan tĩnh tâm sáng tác, rất ít liên lạc với bên ngoài, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, chỉ cần Bùi Nhẫn có phép là cậu đều có thể ở bên anh.Bùi Nhẫn nói: "Nửa tháng."Anh nhìn vào mắt Kỷ Ngọc Lâm: "Lần này sẽ được điều về đây."Bùi Nhẫn chưa đến tuổi giải ngũ, mà dù anh có muốn giải ngũ, phía Liên Minh cũng sẽ không đồng ý thả người.Nhưng bắt đầu từ hai năm nay, Bùi Nhẫn đã trấn giữ hậu phương, những nhiệm vụ không quá đặc biệt đều có thể để cấp dưới xử lý.Mắt Kỷ Ngọc Lâm sáng lên, Bùi Nhẫn bế cậu đến ghế sofa, để Kỷ Ngọc Lâm dựa vào lòng mình.Bùi Nhẫn nói: "Lâm Lâm, đợi khi nào rảnh rỗi, tìm thời gian chúng ta kết hôn được không?"Bùi Nhẫn đã muốn kết hôn từ sớm, nhưng những năm qua không có năm nào anh có thể dành ra thời gian bình thường để ở bên cạnh Kỷ Ngọc Lâm.Đưa Kỷ Ngọc Lâm ra tiền tuyến có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, Bùi Nhẫn sẽ không để người yêu mình đặt chân đến nơi có dù chỉ một chút nguy hiểm.Hơn nữa Kỷ Ngọc Lâm còn có việc của mình, cậu thích chơi đàn, Bùi Nhẫn không muốn ràng buộc cậu.Mặc dù xa cách có chút vất vả, tính chiếm hữu không biết bao nhiêu lần đã đứng bên bờ vực tan vỡ của lý trí, nhưng Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm vẫn cùng nhau trải qua 9 năm này.Anh yêu Kỷ Ngọc Lâm, tình cảm sâu đậm khiến anh muốn giữ người bên cạnh, nhưng cũng muốn nhìn thấy đối phương tỏa sáng khi làm điều mình yêu thích.Hai người dựa vào nhau trên sofa, tận hưởng khoảng thời gian nghỉ phép quý giá, ngón tay Kỷ Ngọc Lâm áp lên vùng giữa hai chân mày của Bùi Nhẫn: "Đừng nghiêm túc như vậy chứ anh."Nói xong, chính cậu cũng bật cười.Bùi Nhẫn nắm lấy cổ tay Kỷ Ngọc Lâm, nhìn chằm chằm vào những dấu vết để lại trên làn da trắng sứ, lại dùng nụ hôn che phủ lên chúng.Những nụ hôn dày đặc kéo dài đến sau gáy Kỷ Ngọc Lâm, nơi mà Bùi Nhẫn đến nay vẫn chưa đánh dấu, đồng thời cũng trở thành dục vọng và chấp niệm của anh.Nhưng tối qua đã cắn quá mức rồi, hôm nay không thể chạm vào nữa, nếu không sợ sẽ chảy máu mất.Bùi Nhẫn trầm giọng hỏi: "Có đau không em?"Kỷ Ngọc Lâm nằm úp sấp trong lòng Bùi Nhẫn, gật đầu rồi lại lắc đầu.Nói không đau là nói dối, nhưng so với đau đớn, còn có nhiều cảm giác khiến cậu khó chịu đựng hơn, chỉ có thể ôm chặt lấy Bùi Nhẫn mà chìm đắm.Môi Bùi Nhẫn áp vào rìa tuyến thể, rất nhẹ nhàng mút vào: "Có nơi nào em muốn đi chơi không?"Kỷ Ngọc Lâm thật sự chưa nghĩ ra: "Hay là để em hỏi trợ lý, không thì hỏi Dương Dương xem sao."Tháng 8 vừa rồi, Lâm Hướng Dương cùng chồng là Lục Cẩn và con gái đã đi nghỉ mát hơn một tháng, gia đình ba người họ thường xuyên đi chơi, nên chắc chắn rành mấy vụ lên kế hoạch này hơn.Bùi Nhẫn tuy chỉ muốn tận hưởng thế giới hai người với Kỷ Ngọc Lâm, nhưng lúc này để tỏ ra 'rộng lượng', anh nói lời không thật lòng: "Có muốn rủ bạn bè đi cùng không?"Những người bạn Kỷ Ngọc Lâm còn giữ liên lạc từ nhiều năm trước chỉ có Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên, Lâm Hướng Dương thường xuyên dẫn con gái đi chơi, dùng lời của Lục Cẩn thì giống như người lớn dẫn trẻ con đi nghịch ngợm.Còn Hoàng Thiên Thiên sau khi kết hôn với Chu Côn đã theo Chu Côn đến Quân đoàn võ thuật tỉnh Quan.Kỷ Ngọc Lâm nói: "Thiên Thiên chắc không có thời gian qua đây được, còn Dương Dương thì—" Cậu cố tình dừng lại, quan sát vẻ mặt Bùi Nhẫn.Kỷ Ngọc Lâm nhịn một lúc rồi không nhịn được cười, cậu vươn tay kéo cổ Bùi Nhẫn xuống thấp, chủ động hôn lên."Em với họ tụ tập lúc nào chẳng được, bây giờ em chỉ muốn sống cuộc sống của riêng hai chúng ta thôi."Hàng lông mày rậm của Bùi Nhẫn giãn ra, anh giành lại thế chủ động, chiếc lưỡi nóng bỏng tiến vào miệng Kỷ Ngọc Lâm, gần như muốn hôn sâu hơn nữa.Bác Trung thấy cậu chủ nhà mình quần áo xộc xệch được thiếu gia bế lên lầu, biết rằng bữa trà chiều hôm nay lại miễn rồi, đi chuẩn bị bữa tối và bữa khuya dễ tiêu hóa là được.Lời tác giả:
Toàn chương chờ sửa, cảm ơn mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store