Abo Cung Thanh Mai Truc Ma Pheromone Khiem Khuyet He
Đầu xuân, tuyết ngừng rơi gió lặng, ánh mặt trời sau một mùa đông ảm đạm lại ló dạng.Học kỳ mùa xuân của Liên Minh được ấn định khai giảng vào đầu tháng ba, Kỷ Ngọc Lâm phải chuyển đến căn hộ của Bùi Nhẫn, giống như mọi năm trở về ký túc xá trường, cậu chỉ thu dọn hành lý trước một ngày rồi mang đi.Khi Kỷ Ngọc Lâm nói chuyện này với mẹ, mẹ Kỷ hơi khựng lại, rồi nhanh chóng chấp nhận.Bà nói: "Con tự nghĩ cho kỹ rồi quyết định là được."Tuy trước đây Kỷ Ngọc Lâm cũng từng chuyển đến căn hộ của Bùi Nhẫn ở một thời gian, nhưng lúc đó hai người vẫn chưa là gì của nhau, bây giờ quan hệ đã thân thiết hơn, hai người muốn ở bên nhau nhiều hơn cũng là chuyện dễ hiểu.Trong khoảng thời gian này, mẹ Kỷ từng tự mình sắp xếp cho con trai gặp gỡ người khác, dù mang ý định muốn tìm cho Kỷ Ngọc Lâm một người bạn đời phù hợp, nhưng khi con trai đã có đối tượng thân mật, người mẹ vừa không nỡ lại vừa cảm khái.Mẹ Kỷ nói: "Chớp mắt một cái, Lâm Lâm đã lớn như vậy rồi."Bà tiễn Kỷ Ngọc Lâm xuống dưới lầu: "Để bố con đưa con đi nhé?"Kỷ Ngọc Lâm nói: "Không cần đâu, con tự đi được rồi ạ."Mấy ngày trước Bùi Nhẫn đã về trường bận rộn công việc ở Ban Chấp hành, cậu không muốn làm phiền đối phương phải cố ý đến đón.Mẹ Kỷ do dự: "Hay là đợi..."Kỷ Ngọc Lâm cười ngắt lời bà: "Con còn chưa yếu ớt đến độ ra khỏi nhà phải có người đưa người đón, đợi đến kỳ nghỉ năm nay, con sẽ tìm thời gian thi bằng lái xe."Mẹ Kỷ ngẩng đầu nhìn đứa con trai hiền lành mà kiên định, không còn cố chấp muốn tiễn cậu ra khỏi nhà nữa.Bà dặn dò: "Vậy con tự đi đường cẩn thận nhé."Kỷ Ngọc Lâm không chút khó chịu: "Vâng, con biết rồi ạ."Kỷ Ngọc Lâm tự mình bắt taxi mang hành lý đến căn hộ, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, đồ đạc đầy đủ, ngay cả đồ dùng cho mèo Bùi Nhẫn cũng đã sắm một bộ.Kỷ Ngọc Lâm mở lồng vận chuyển, bế Tuyết Cầu đang yên tĩnh cuộn tròn ra, mang nó đi dạo một vòng quanh căn hộ.Tuyết Cầu bảy tháng tuổi đã lớn hơn gấp đôi so với lúc mới nhận về nuôi, đến môi trường mới nó có chút nhút nhát rụt rè, khuôn mặt lông xù dán vào ngực Kỷ Ngọc Lâm, đuôi khẽ quét lên cánh tay cậu.Kỷ Ngọc Lâm mang Tuyết Cầu làm quen xong với căn hộ, thả nó xuống chân, mở một hộp pate mới vào bát ăn.Tuyết Cầu ngửi ngửi thịt, liếm hai cái rồi lập tức chui xuống gầm sofa, Kỷ Ngọc Lâm không quấy rầy nó nữa, quay người bắt đầu lấy đồ trong vali ra phòng ngủ cất.Trước buổi trưa, Bùi Nhẫn hỏi cậu: "Đến rồi à?"Kỷ Ngọc Lâm đang thay ga giường, bật loa ngoài: "Dạ, vẫn đang dọn dẹp, lát nữa em sẽ ra siêu thị gần đây mua ít đồ, tối anh muốn ăn món gì?"Bùi Nhẫn nói: "Không cần em làm những việc đó, sẽ có cô giúp viễ đến nhà làm."Đôi tay của Kỷ Ngọc Lâm vốn rất đẹp quý giá, rất hợp với cây đàn piano, Bùi Nhẫn không muốn cậu phải bận bịu việc nhà.Kỷ Ngọc Lâm nói: "Em tự làm với dì làm không có gì xung đột cả, mà cũng đâu phải ngày nào em cũng vào bếp, hôm nay mới chuyển đến, coi như là ăn mừng luôn."Sau khi nói chuyện ngắn gọn với Bùi Nhẫn, Kỷ Ngọc Lâm tắm rửa trong phòng ngủ đã được thu dọn xong, rồi đi ngủ trưa.Lúc tỉnh dậy, một nhúm lông mềm mại đang đè lên ngực cậu, Kỷ Ngọc Lâm mơ màng mở mắt, gạt đuôi Tuyết Cầu ra khỏi cổ mình.Tuyết Cầu kêu nhỏ, xoay đầu, cọ mạnh vào vai cậu, lộ ra cằm, lộ ra bụng, đuôi vẫy qua vẫy lại.Kỷ Ngọc Lâm gãi cằm Tuyết Cầu, thấy thời gian cũng sắp đến, đi siêu thị mua đồ xong thì Bùi Nhẫn cũng sắp từ trường về rồi.Cậu tắm rửa thay quần áo, cầm điện thoại và ví tiền đi bộ đến siêu thị gần nhất.Trời vừa tối, Kỷ Ngọc Lâm đang chuẩn bị bò bít tết trong bếp, cậu nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa, rồi thấy bóng dáng của Bùi Nhẫn.Bùi Nhẫn đi vào bếp, hai tay ôm Kỷ Ngọc Lâm vào giữa đảo bếp, hơi cúi xuống mút môi cậu một cái, giữa đôi mày anh tuấn còn vương chút mồ hôi, nói: "Anh đi tắm cái đã, sẽ ra ngay."Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười dịu dàng: "Vâng ạ."Khi Bùi Nhẫn định lùi lại rời đi, Kỷ Ngọc Lâm nghiêng người hôn lên khóe miệng đối phương.Bùi Nhẫn: "Ý gì đây?"Kỷ Ngọc Lâm nói: "Có qua có lại."Bùi Nhẫn nhướn mày: "Vậy bây giờ anh hôn sâu một cái nữa thì sao? Rồi em hôn trả lại một cái sâu hơn."Tai Kỷ Ngọc Lâm nóng lên: "Mau đi tắm đi."Bùi Nhẫn không trêu cậu nữa, nhưng thời gian trong phòng tắm có hơi lâu.Anh khó kìm nén được kích động từ trong lòng đến cơ thể, nên dứt khoát không kiềm chế nữa.Trước đây ở cùng Kỷ Ngọc Lâm chỉ là mối quan hệ bề mặt, bây giờ hai người đã là một đôi, anh vừa bước vào nhà Kỷ Ngọc Lâm đã ngoan ngoãn để anh hôn cậu ở trong bếp, Bùi Nhẫn suýt chút nữa đã muốn bế cậu lên rồi.Bùi Nhẫn điều chỉnh nước nóng thành lạnh, bọt trắng xóa mang theo mùi hương đàn ông trôi ra từ kẽ ngón tay.Vừa đắng vừa tanh.Ngoài phòng ăn, Kỷ Ngọc Lâm bày bò bít tết, rót rượu vang đỏ, lấy nến từ tủ đồ ra, còn đốt cả hương dịu nhẹ để điều chỉnh không khí.Cậu rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào ghế chờ, còn chơi với Tuyết Cầu đang ngồi dưới chân một lúc, hơn nửa tiếng trôi qua, cậu mới chuyển sang phòng tắm, gõ cửa."Bùi Nhẫn, anh vẫn chưa xong sao?"Giọng nam trầm thấp hòa lẫn với tiếng nước chảy vang lên: "Ừ, sắp xong rồi."Kỷ Ngọc Lâm "Ồ" một tiếng, nghĩ bụng Bùi Nhẫn tắm gì mà lâu thế.Cậu vừa ngồi lại vào bàn ăn mới nhận ra, có một số chuyện một khi bắt đầu làm thì quả thật sẽ mất rất nhiều thời gian.Vừa rồi hôn nhau một lúc trong bếp, trạng thái của đối phương cậu đều nhớ rõ.Kỷ Ngọc Lâm hắng giọng, quay sang tủ lạnh lấy một chai nước uống.Hơi lạnh từ sau lưng ập đến, Bùi Nhẫn nói: "Cho anh uống mấy ngụm."Kỷ Ngọc Lâm đưa cả nắp chai và hơn phân nửa nước còn lại cho Bùi Nhẫn, anh uống liền tù tì mấy ngụm, tay kia nắm tay Kỷ Ngọc Lâm: "Đi ăn tối trước."Bùi Nhẫn chỉ quấn tạm một chiếc khăn tắm, bờ vai rộng và tấm lưng săn chắc lộ ra mấy vết đỏ hằn lên, mép vết thương còn có chút máu.Kỷ Ngọc Lâm bỏ qua những suy nghĩ lung tung, hỏi: "Hôm nay tập luyện sao lại bị thương vậy?"Bùi Nhẫn không nhíu mày: "Không sao, chỉ là trầy xước chút thôi, lúc kết thúc tập luyện đã bôi thuốc rồi."Những vết thương kiểu này trong quá trình huấn luyện cường độ cao của Bùi Nhẫn không phải là hiếm, gần như lần nào cũng sẽ thêm những vết thương mới, những cơn đau nhỏ nhặt này đối với anh đã thành thói quen, vài ngày là có thể tự lành.Bùi Nhẫn giữ lấy cổ tay Kỷ Ngọc Lâm, kéo người vào lòng, ôm chặt eo cậu một lát.Bùi Nhẫn nói: "Anh đói rồi."Kỷ Ngọc Lâm muốn tách ra khỏi thân hình rộng lớn cường tráng của anh, vừa nhúc nhích vài cái, cả người như bị thứ gì đó giữ lại không thể cử động."Anh..."Bùi Nhẫn mỉm cười: "Lâm Lâm, ngoan ngoãn để anh ôm một lát thôi, đừng có nhúc nhích lung tung."Giọng Kỷ Ngọc Lâm vừa được làm mát bằng nước đá lại căng thẳng trở lại, cậu cố gắng kiềm chế hoảng loạn, dịu dàng khuyên: "Bùi Nhẫn, hay là anh đi tắm lại một lần nữa đi, lần này em sẽ không làm phiền anh..."Bùi Nhẫn "Ha" một tiếng cười khẽ: "Không đi."Anh nhắm mắt, thả ra mùi hương gỗ tuyết tùng nồng đậm. Pheromone từ đầu đến chân bao trùm lấy Kỷ Ngọc Lâm, nồng nhiệt mạnh mẽ bày tỏ ý muốn chiếm hữu Kỷ Ngọc Lâm, có được cậu.Sau gáy Kỷ Ngọc Lâm nóng lên, Bùi Nhẫn cách một lớp pheromone khẽ mút nhẹ vào nơi đó.Bùi Nhẫn đã vô cùng kiềm chế, nhưng Kỷ Ngọc Lâm lại có cảm giác như bị dã thú cắn vào cổ, liếm láp vào nơi yếu ớt nhất.Cậu siết chặt ngón tay Bùi Nhẫn.Bùi Nhẫn nghiêng mặt, sống mũi cọ vào sau tai Kỷ Ngọc Lâm, hôn lên vành tai đỏ ửng, mút ra chút hơi ẩm.Cùng lúc đó, Tuyết Cầu nhảy lên lòng Kỷ Ngọc Lâm.Tuyết Cầu và Kỷ Ngọc Lâm mắt to trừng mắt nhỏ."..."Kỷ Ngọc Lâm đẩy đẩy người phía sau: "Chúng ta còn phải ăn cơm."Bùi Nhẫn khàn giọng: "Ừ."Thời gian anh và Kỷ Ngọc Lâm chính thức ở bên nhau cũng chỉ khoảng một tháng, người vừa mới ở cạnh, có thể hôn lên tuyến thể đã là hành động quá thân mật rồi.Trạng thái rối loạn của Kỷ Ngọc Lâm dần được pheromone của Bùi Nhẫn xoa dịu, cậu làm theo cách Bùi Nhẫn đối với mình, dùng mùi hương mâm xôi thăm dò muốn mang đến cho Bùi Nhẫn chút an ủi.Mùi hương mâm xôi chua ngọt không nồng nhiệt như hương gỗ tuyết tùng, dịu dàng như chính Kỷ Ngọc Lâm, lan tỏa chậm rãi, cũng coi như có chút hiệu quả.Bùi Nhẫn buông Kỷ Ngọc Lâm ra, cả hai lại chia nhau một chai nước đá, uống xong mới tập trung thưởng thức bữa tối dưới ánh nến do Kỷ Ngọc Lâm chuẩn bị.
*****
Các môn học của học kỳ mới được sắp xếp gần giống với học kỳ trước, Kỷ Ngọc Lâm ngoài cuối tuần ra thì buổi tối đều rảnh rỗi.
Trong khi đó, học kỳ cuối của Bùi Nhẫn ở trường lại càng bận rộn hơn cậu, mỗi ngày đều phải tập luyện cường độ cao từ sáng đến tối, có khi còn phải đi tuần tra kỷ luật sinh viên vào đêm khuya.
Vì vậy, tuy hai người sống chung, nhưng ngoài buổi sáng và buổi trưa gặp nhau ăn cơm, Kỷ Ngọc Lâm buổi tối vẫn ngủ một mình ở phòng riêng.
Bùi Nhẫn trở về vào đêm khuya cũng không đánh thức cậu, Kỷ Ngọc Lâm muốn gặp Bùi Nhẫn thì cơ bản đều phải đợi đến sáng hôm sau.
Buổi trưa, Bùi Nhẫn đến đón Kỷ Ngọc Lâm đi ăn cơm. Sau khi tan học không lâu, Kỷ Ngọc Lâm thu dọn sách vở, mang cặp sách chuẩn bị rời đi.
Lâm Hướng Dương hỏi: "Cậu lại không ăn cùng bọn tớ à?"
Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười dịu dàng gật đầu.
Lâm Hướng Dương: "Từ khi cậu yêu đương, thời gian ở cùng bọn tôi ngoài lúc học và luyện đàn ra thì đều ít đi rồi, Bùi Nhẫn bá đạo thật đấy."
Kỷ Ngọc Lâm giải thích cho Bùi Nhẫn.
"Anh ấy có nhiều nhiệm vụ huấn luyện lắm, thực ra tôi chỉ gặp anh ấy một chút vào bữa sáng và bữa trưa thôi." Vì vậy, cậu rất trân trọng những khoảng thời gian này.
Lâm Hướng Dương cười hì hì: "Vậy tôi với Thiên Thiên đi nhà ăn vậy."
Kỷ Ngọc Lâm: "Ừ, lát về tôi mua đồ ngọt cho hai cậu."
Kỷ Ngọc Lâm từng đề nghị với Bùi Nhẫn có thể cùng hai người bạn cùng phòng ăn trưa, nhưng Bùi Nhẫn lại càng thể hiện chiếm hữu mạnh mẽ hơn đối với cậu, không muốn để người ngoài tham gia vào khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi của cả hai.
Tình cảm vốn dĩ đã ích kỷ, Kỷ Ngọc Lâm và Bùi Nhẫn mới quen nhau chưa lâu, nên cậu có thể hiểu được ích kỷ mà Bùi Nhẫn dành cho mình.
Cậu vừa xuống lầu đã nhìn thấy Bùi Nhẫn đi đến, tự nhiên đưa tay cho đối phương nắm lấy.
Những sinh viên đi ngang qua đều lộ vẻ ngưỡng mộ, chuyện Bùi Nhẫn đến lớp luyện đàn đón Kỷ Ngọc Lâm không phải là lần đầu rồi.
Trước đây dù Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm thân thiết, nhưng lúc đó hai người vẫn chỉ là bạn bè, bây giờ chuyện tình yêu của cả hai đã lan truyền khắp trường, Kỷ Ngọc Lâm chưa từng có lúc nào lại công khai như vậy.
Cậu đã chọn ở bên Bùi Nhẫn, thì phải chấp nhận những ánh mắt chắc chắn sẽ hướng về mình.
Kỷ Ngọc Lâm cười hiền hòa: "Tối nay em không luyện đàn, có thể đến xem anh huấn luyện không?"
Bùi Nhẫn: "Anh còn mong đợi đấy."
Tốt nhất là có thể lau mồ hôi cho anh nữa, phải biết rằng, trong một số trường hợp, Omega đối với Alpha là một lãnh địa riêng tư, không ai được phép xâm phạm.
Alpha sẽ giống như dã thú đánh dấu Omega của mình, đối với những kẻ có ý đồ với Omega, họ cũng sẽ thể hiện chiếm hữu và ham muốn tuyên bố cực kỳ mạnh mẽ.
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay cũng suýt chút nữa thành chiến sĩ 0 giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store