Abo Cung Thanh Mai Truc Ma Pheromone Khiem Khuyet He
Kỷ Ngọc Lâm liên tiếp đến thư viện mấy ngày, tập đàn xong liền dồn hết tâm trí vào việc ôn tập kiến thức văn hóa.Lâm Hướng Dương lôi kéo Hoàng Thiên Thiên chơi bời gần cả tháng, đến kỳ thi cuối tháng, hai người không thể không nước đến chân mới nhảy.Hai người bạn cùng phòng lười biếng bắt đầu cùng Kỷ Ngọc Lâm đến thư viện ôn tập, buổi tối cũng sẽ cùng Kỷ Ngọc Lâm ở phòng âm nhạc luyện tập nhạc cụ thêm hai tiếng.Mỗi ngày Kỷ Ngọc Lâm đều đi theo một đường thẳng, từ ký túc xá đi ra liền đến thẳng thư viện.Cậu nhắn tin cho Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên nói mình đã giữ chỗ xong, bảo bọn họ đến sớm một chút, lại nhắn tin cho Bùi Nhẫn, nói cho đối phương biết mình đang ở thư viện.Nhiệm vụ huấn luyện của Bùi Nhẫn nặng nề, đến khi kết thúc mới có thời gian trả lời cậu.Kỷ Ngọc Lâm tắt điện thoại, chuyên tâm học tập.Ba người ở thư viện đến tận chiều tối, Lâm Hướng Dương là người đầu tiên không ngồi yên được, vặn vẹo cái cổ cứng đờ rồi dùng khuỷu tay chạm vào Hoàng Thiên Thiên bên cạnh, ra hiệu đã đến giờ.Hoàng Thiên Thiên đọc xong bài cuối cùng, im lặng đóng sách lại.Hai người đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn Kỷ Ngọc Lâm, khi Kỷ Ngọc Lâm nhận ra thì ngẩng đầu đối diện với hai ánh mắt sáng long lanh như cún con."..." Cậu cong cong mày mắt, đậy nắp bút trong tay lại, dưới sự mong chờ của Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên thu dọn đồ đạc, sau đó cùng nhau rời khỏi thư viện.Lâm Hướng Dương vừa ra khỏi phòng học liền oán trách: "Đã lâu không cố gắng nhiều như vậy, cổ cứng như gỗ luôn."Vừa nói vừa đeo cặp sách ra trước ngực, một bên tay kéo Kỷ Ngọc Lâm, một bên kéo Hoàng Thiên Thiên: "Đi nhà ăn ngồi một chút, nghĩ xem lát nữa ăn gì."Tiết cuối cùng của hôm nay là lớp học cứu hộ công cộng, những lớp học tương tự như vậy rất phổ biến ở Học viện Quân sự, không phân biệt năm học và chuyên ngành, những ai muốn đi học đều tập trung ở trong sân vận động.Lâm Hướng Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua những lớp học công cộng như thế này, có rất nhiều Alpha đến học, dù cậu ta có bạn trai cũng không ảnh hưởng đến việc ngắm trai đẹp khác, còn mang theo chút tâm tư riêng, muốn để Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên vui vẻ.Cậu ta đã đính hôn nên không thể quen bạn trai được nữa, nhưng nhìn bạn cùng phòng yêu đương cũng thấy hay hay.Trong lúc ăn cơm ở nhà ăn, Kỷ Ngọc Lâm nhận được điện thoại của Bùi Nhẫn, Bùi Nhẫn hỏi cậu có đi học lớp công cộng không.Kỷ Ngọc Lâm không nỡ làm mất hứng của bạn cùng phòng, hơn nữa lớp cứu hộ cũng không phải là vô dụng, học thêm một chiêu sẽ nắm giữ thêm một kỹ năng sinh tồn."Có đi ạ."Bùi Nhẫn: "Vậy anh cũng qua, đến lúc đó gặp ở sân vận động."Cúp điện thoại, Triệu Gia Quyết đang ở cùng Bùi Nhẫn ngạc nhiên: "Cậu đi học lớp công cộng á, không phải nói cái loại lớp đó nhàm chán đến mức chẳng thèm để ý sao."Bùi Nhẫn cúp điện thoại rồi gửi định vị cho Kỷ Ngọc Lâm, mắt cũng không thèm nhìn: "Chú biết cái gì."Lại nói với Cố Vũ ở đầu dây bên kia: "Không rảnh, không đi."Cố Vũ: "Không rảnh? Không phải chiều cậu có thời gian sao?"Hắn ta phản ứng nhanh, lập tức hỏi: "Anh Nhẫn à, có phải anh lại dành hết thời gian cho Lâm Lâm nhà anh rồi không?"Bùi Nhẫn lười trả lời, anh thấy đi ăn cơm với đám Cố Vũ chẳng có ý nghĩa gì cả.Cố Vũ vẫn đang kêu gào trên điện thoại: "Anh Nhẫn ơi, anh không thấy anh có vấn đề à? Lúc em yêu đương cũng không dính người như anh đâu!"Bùi Nhẫn vẫn là câu nói lười biếng kia: "Chú biết cái gì."*****Buổi chiều Kỷ Ngọc Lâm có lớp biểu diễn công cộng, các bạn học đã sớm đi xếp hàng chờ lên sân khấu, Lâm Hướng Dương giúp ba người trong phòng cậu ta bốc số xếp hàng, còn tìm vị trí trước ở hậu trường.Hóa trang và trang phục biểu diễn đều phải tự chuẩn bị, Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên đem đồ dùng từ ký túc xá đến hậu trường.Điều hòa trong phòng đầy đủ, cậu vừa vào liền lạnh run cả người, Lâm Hướng Dương cũng cảm thấy vậy, mở miệng đề nghị: "Chúng ta đi thay quần áo trước đi, ở đây lạnh quá."Kỷ Ngọc Lâm chia quần áo của Lâm Hướng Dương cho cậu ta, Hoàng Thiên Thiên lấy đồ của mình cũng không có vấn đề gì, cuối cùng mới kiểm tra đồ của mình.Bọn họ đến phòng thay đồ thay quần áo, sau khi ra ngoài thì trang điểm nhẹ cho nhau.Thời gian khá gấp, giống như môn học biểu diễn này, một buổi biểu diễn kết thúc thì buổi tiếp theo liền nhanh chóng lên sân khấu, không có cơ hội khởi động.Nhóm biểu diễn của Kỷ Ngọc Lâm có năm người, bọn họ chuẩn bị xong còn chưa kịp ngồi xuống được mấy phút thì giọng của phát thanh viên đã kêu số thứ tự mà họ bốc được và tiết mục biểu diễn.Tiếng vỗ tay vang lên trong đại sảnh, có không ít sinh viên các khoa đến nghe biểu diễn âm nhạc, bên dưới không còn chỗ ngồi.Kỷ Ngọc Lâm và các bạn cùng nhóm vào vị trí, thần sắc cậu dịu dàng điềm tĩnh, ánh mắt dừng trên cây đàn, khóe miệng cong lên một độ cong tĩnh lặng nhẹ nhàng.Ánh đèn chiếu lên phía sau Kỷ Ngọc Lâm, giống như một đôi cánh đang dang rộng, thánh khiết cao quý, thanh nhã xinh đẹp.Cùng lúc đó, Kỷ Ngọc Lâm đã chuẩn bị xong xuôi dường như có cảm ứng, bỏ qua mọi ánh mắt đang dừng lại trên người mình, chỉ giao nhau với một người.Sinh viên đến nghe lớp học biểu diễn của khoa bọn họ tạo ra một trận thế có hơi quá, không biết ai là người khởi xướng mà ngay cả bảng đèn cũng mang đến.Phòng quản lý biểu diễn khá lỏng lẻo, đối với những thứ lòe loẹt sinh viên bày ra, thầy giáo phần lớn đều nhắm một mắt cho qua.Bùi Nhẫn lắc lắc chiếc bảng đèn nhỏ phát sáng màu xanh lam trong tay, Kỷ Ngọc Lâm nhìn thấy trên bảng đèn in tên của mình, phía sau còn vẽ thêm một trái tim, nhất thời vừa cạn lời lại vừa nóng mặt.Bùi Nhẫn sao cũng bày trò này vậy, anh kiếm đâu ra thứ này thế.Không cho Kỷ Ngọc Lâm nghĩ nhiều, ngón tay tự động bắt đầu ấn phím đàn.Trong đại sảnh có rất nhiều sinh viên, những người đang lén đánh giá Bùi Nhẫn lại càng không ít.Hội trưởng Ban Chấp hành vốn dĩ bụng dạ đen tối lại lạnh lùng thường ngày, giờ phút này đang cầm máy ảnh chăm chú chụp sân khấu biểu diễn, rất nhiều người ngạc nhiên, còn về việc chụp ai thì cái bảng đèn Bùi Nhẫn đang cầm đã quá trắng trợn, không thèm che giấu.Kết thúc buổi biểu diễn, Kỷ Ngọc Lâm ngẩng đầu lên trong tiếng vỗ tay như sấm.Chỗ ngồi của Bùi Nhẫn đã trống không, cậu vừa xuống sân khấu, còn chưa kịp tẩy trang thì tin nhắn của Bùi Nhẫn đã đến.[Rất đẹp.]Bạn cùng phòng của Kỷ Ngọc Lâm đều đã chạy đi thay quần áo, cậu hưởng thụ khoảnh khắc riêng tư giữa mình và Bùi Nhẫn lúc này.[Tiết mục biểu diễn của nhóm em thế nào?]Bùi Nhẫn: [Nói thật, anh không để ý nghe, chỉ lo nhìn em thôi.]Alpha luôn thẳng thắn không hề che giấu, Kỷ Ngọc Lâm hỏi tiếp chỉ càng nhận lại được những lời khen ngợi không kiềm chế của Bùi Nhẫn.Cậu biết dừng lại đúng lúc, Bùi Nhẫn nói: [Qua đây đi.]Bùi Nhẫn đặc biệt đến nghe Kỷ Ngọc Lâm biểu diễn, lại đặc biệt đến đón cậu cùng nhau đến lớp học cứu hộ cuối cùng.Kỷ Ngọc Lâm nói: [Em còn chưa tẩy trang xong, anh đến sân vận động chờ em đi.]Bùi Nhẫn đứng bên ngoài đại sảnh biểu diễn, cầm điện thoại như không thấy những ánh mắt xung quanh chờ mấy phút.Anh gửi định vị cho Kỷ Ngọc Lâm, rồi đi đến sân vận động chờ người.Bên ngoài cổng sân vận động lớp cứu hộ công cộng, giữa dòng người Kỷ Ngọc Lâm vừa xuất hiện thì Bùi Nhẫn đã ngay lập tức khóa chặt được cậu.Kỷ Ngọc Lâm bị dòng người xô đẩy đi, bỗng dưng cánh tay bị siết chặt, ngay lập tức bị Bùi Nhẫn kéo sang một bên.Lâm Hướng Dương khoác tay Hoàng Thiên Thiên, đồng loạt chớp mắt.Hai người cùng nhau nhìn Kỷ Ngọc Lâm bị Bùi Nhẫn dẫn đi, Lâm Hướng Dương còn vẫy tay làm động tác tạm biệt.Kỷ Ngọc Lâm: "..."Trong lúc diễn tập Bùi Nhẫn đã giơ bảng đèn của cậu chụp ảnh đã đủ trắng trợn, bây giờ còn kéo tay cậu đi, xung quanh ồn ào náo nhiệt.Kỷ Ngọc Lâm không trấn định như khi đang biểu diễn trên sân khấu, cả khuôn mặt cậu gần như nóng lên trong nháy mắt."Bùi Nhẫn," Cậu nhỏ giọng, "có thể buông em ra được không?"Bùi Nhẫn buông cậu ra, nhưng lại vòng tay ôm lấy vai cậu, dẫn Kỷ Ngọc Lâm đến chỗ ngồi đã được người khác chiếm trước ở trong sân vận động.Bùi Nhẫn đưa cho Kỷ Ngọc Lâm một chai nước: "Mặt đỏ hết cả rồi."Kỷ Ngọc Lâm: "..."Bùi Nhẫn biết dừng đúng lúc, nhưng vẫn luôn không kìm được ngứa ngáy trong lòng.Kỷ Ngọc Lâm là một học sinh giỏi điển hình, cả lớp công cộng cũng chuyên chú nghe giảng.Bùi Nhẫn nhìn khuôn mặt thanh nhã dịu dàng đang nghiêm túc của cậu, nghiêng đầu nói chuyện với cậu, giọng nói trầm thấp, Kỷ Ngọc Lâm phải mấy lần nghiêng người lại gần mới nghe rõ được.Kỷ Ngọc Lâm mấy lần không để ý, khi nhận thấy có gì đó không đúng thì không nhịn được nói: "Anh đừng nói chuyện trêu em nữa..."Bùi Nhẫn nhịn cười: "Học sinh ngoan."Kỷ Ngọc Lâm: "..."Bùi Nhẫn: "Ngoan—"Kỷ Ngọc Lâm khuôn mặt đang đỏ lên vặn vẹo quay lưng về phía Bùi Nhẫn, không thèm nghe câu "Lâm Lâm ngoan" mà anh còn chưa gọi xong kia.Kỷ Ngọc Lâm lẽ ra phải chuyên tâm nghe giảng nhưng lại không tập trung, cậu hận chết Bùi Nhẫn cứ cố tình chọc cậu mất tập trung.Tâm trạng Bùi Nhẫn rất tốt, bởi vì hôm nay thời gian ở chung với Kỷ Ngọc Lâm ở trường nhiều hơn so với bình thường rất nhiều.*****Học viện gần đây tổ chức hoạt động, khoa của Kỷ Ngọc Lâm có thông báo. Thông báo dã ngoại vừa được đưa ra, các bạn trong lớp vô cùng hưng phấn.Một đám người vì chuyện này mà đang ồn ào tranh cãi, Kỷ Ngọc Lâm nhận được tin nhắn của Bùi Nhẫn.[Sắp đi dã ngoại rồi à?]Kỷ Ngọc Lâm: [Dạ!]Bùi Nhẫn gửi thông báo huấn luyện dã ngoại của bọn họ cho Kỷ Ngọc Lâm: [Vừa hay cùng nhau.]Bùi Nhẫn có hoạt động huấn luyện dã ngoại, nơi đóng quân vừa vặn trùng với địa điểm dã ngoại của Kỷ Ngọc Lâm.Bùi Nhẫn: [Lát nữa anh qua tìm em.]Bùi Nhẫn vội vàng trả lời tin nhắn này rồi đi huấn luyện, Kỷ Ngọc Lâm nói một tiếng "Dạ", sau khi đối phương không trả lời nữa mới cất điện thoại đi.Lâm Hướng Dương tiến lại gần, làm ra vẻ thâm sâu."Lâm Lâm, tình cảm của cậu và Hội trưởng Ban Chấp hành tốt thật đấy."Kỷ Ngọc Lâm quay mặt đi: "Bọn tôi là anh em, lại cùng nhau lớn lên, cũng bình thường thôi mà."Lâm Hướng Dương vừa nhíu mày vừa thở dài, vẻ mặt như nhìn thấu mọi chuyện muốn vạch trần: "Tôi còn không liên lạc với vị hôn phu của mình nhiều như hai cậu đâu, mỗi ngày cậu trả lời tin nhắn cái kiểu đó, giống hệt như cái kiểu đi đâu làm gì cũng đều báo cáo với bạn trai ấy."Kỷ Ngọc Lâm không nói nên lời.Cậu nói: "Bùi Nhẫn đối xử với tôi chân thành, tôi đáp lại bằng lễ nghĩa, chẳng lẽ không đúng sao."Lâm Hướng Dương ấp úng mãi mới thốt ra được một câu: "Hai người không ở bên nhau thì thật là quá vô lý..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store