Abo Beta Hau Gai Khong Muon Bi Cuon Vao Ao Tu La Trang Phong Tra Tra
Buổi gặp mặt của các Omega hôm nay kết thúc khá sớm. Hạ Phù thấy họ lần lượt tao nhã đứng dậy rời đi thì mắt sáng rỡ, như chú cún nhỏ vẫy đuôi mừng rỡ, nhanh chóng chạy đến đứng ở vị trí dễ thấy nhất trong hành lang, hy vọng lát nữa có thể bắt chuyện với thiếu gia Ôn Ngôn."Thiếu gia Ôn Ngôn! Thiếu gia Ôn Ngôn!"Ôn Ngôn rũ mắt đi theo sau nhóm bạn, trong lòng còn chưa đếm đủ số giây thích hợp thì đã nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng của một cô gái.Cậu chậm rãi kiềm chế một chút, sau đó mới nâng đôi mắt sắc nét, đậm vẻ cổ điển lạnh lùng lên nhìn cô.Hạ Phù nhoẻn miệng cười, lấy từ phía sau ra một chiếc hộp quà nhỏ rồi nhanh nhẹn chạy đến đưa cho cậu:"Thiếu gia, đây là kẹo tôi tự pha chế, vị cà phê đấy. Ngài không phải dị ứng cà phê sao? Nếu thèm uống quá thì ăn kẹo này thay thế nhé!""Ngài nhất định phải chú ý sức khỏe. Dù có thích cà phê đến mấy cũng phải nhịn vì sức khỏe nha!"Ôn Ngôn nhìn cô gái trước mặt, mím môi khẽ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Thực ra, tôi...""Hửm?"Cậu thiếu niên hơi do dự, không tiếp lời ngay. Đôi môi nhạt màu dần hiện lên chút sắc đỏ, gương mặt hơi cúi xuống, chiếc cổ thanh mảnh như thiên nga uốn cong một cách ưu nhã.Không gian giữa hai người đột ngột tĩnh lặng. Phía trước, những Omega đang bước đi cũng vô thức dỏng tai lên nghe, thậm chí dừng cả bước chân. Họ nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy hiện lên vẻ hốt hoảng.Cái quái gì thế này?! Ôn Ngôn mà cũng biết xấu hổ ư?!"Thực ra tôi không thích uống cà phê." Cậu nói.Hạ Phù mỉm cười:"Ngài không cần ngại đâu, nếu không thích thì ngài hẳn cũng biết mình không hợp với cà phê. Nhưng sao những lần trước vẫn nhận ly cà phê tôi tặng thế?"Khi những Omega đang nín thở chờ đợi câu trả lời, Ôn Ngôn khẽ rủ mi, hàng mi dài che bớt ánh mắt, giọng trầm thấp và lãnh đạm:"Vì...""..."...Rồi cậu không nói nữa.Vì cái gì thì mau nói đi chứ?!Đám Omega bên ngoài ăn dưa hóng chuyện mà muốn gấp đến phát điên, chỉ hận không thể túm lấy vai cậu để lắc một hồi cho cậu nói ra.'Có vẻ, mấy lần cậu ấy bị dị ứng đều liên quan đến cô gái kia.'Cậu thiếu gia Sia sau khi đọc qua vô số tiểu thuyết ngôn tình, khẽ ho một tiếng, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn quanh mọi người. Nhóm Omega lập tức gật gù đồng tình.Vì đó là cà phê của người mình để ý tặng, nên dù sau đó phải vào phòng y tế đi nữa, Ôn Ngôn vẫn uống tại chỗ....Ôi trời, nghe có chút ngây ngô, đáng yêu đến mức không quan tâm sống chết.Phát hiện Ôn Ngôn còn có khía cạnh như thế này, mấy Omega từng bị tính cách khó chịu của cậu hành cho phát bực, đặc biệt là tiểu thư Vieruodis bỗng dưng thay đổi chút cảm xúc, thậm chí còn nảy sinh ý định liệu có nên dựa vào hai người này để viết truyện đăng lên chuyên mục tiểu thuyết BO của tạp chí Hoa Hồng hay không.So với đám Alpha thường mắc bệnh "đại trượng phu," tin rằng chỉ có AO mới là chân ái, các Omega lại cực kỳ cởi mở, dễ dàng tiếp nhận mọi mối quan hệ bất kể giới tính.Sau khi đóng vai "cột điện ngầm" trong chốc lát, cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy câu trả lời muộn màng của Ôn Ngôn."Thôi, không có gì đâu. Kẹo tôi sẽ ăn.""Vậy thì tốt quá!""..."Hạ Phù cười ngốc nghếch nhìn Ôn Ngôn. Đột nhiên, cô nghe thấy một hai tiếng thở dài nặng nề phát ra từ đâu đó. Cô ngơ ngác liếc quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đám Omega đứng không xa trong hành lang, tất cả đều nhìn về phía này.À, chắc họ đang đợi thiếu gia Ôn Ngôn nhỉ. Ngài ấy đúng là được yêu mến thật!"Tôi đi đây." Ôn Ngôn liếc nhìn cô, nói."Vâng, ngài đi cẩn thận ạ.""Không cẩn thận cũng chẳng sao."Cậu dời mắt đi, cố nén chút bực bội khó tả trong lòng. Nhưng cuối cùng, không thể đè nén được, cậu dùng giọng khẽ khàng như tiếng thở, buông một câu:"Đồ ngốc."Ôn Ngôn rời đi.Cậu thiếu niên nắm chặt hộp kẹo Hạ Phù đưa, dưới ánh mắt nóng rực của cô, bước ra khỏi hành lang quanh co tráng lệ. Vừa ra đến cửa chính, cậu loạng choạng, cơ thể yếu ớt ngả về phía trước, may mắn được một người bạn kịp thời đỡ lấy.Là một Omega, lại thường xuyên chỉ dùng đầu óc mà không vận động, Ôn Ngôn mỏng manh yếu đuối đến mức đáng lo ngại. Thấy cậu 'diễn sâu' đến mức gần như kiệt sức, nhóm bạn thân thiết bao quanh với ánh mắt đầy vẻ yêu thương, không khác gì các bà mẹ hiền lành chăm sóc con cái."Mệt rồi phải không?""Lại đây, nghỉ trong lòng tôi một chút cũng được. Nếu muốn thì nằm xuống đi, tụi này khiêng cậu về."Ôn Ngôn: "..."Cậu thiếu niên với tóc đen hơi ướt và đôi mắt lờ đờ. Không nói gì, cậu ngước lên nhìn trời với vẻ đầy bất lực.Hít thở hai lần để bình tĩnh lại, cậu gắng gượng đứng thẳng người, bật ra một tiếng cười khẩy:"Mấy người làm cái trò gì thế? Đừng bày ra mấy cái biểu cảm ghê tởm đó nữa, nhìn phát buồn nôn."Đám Omega: ...Được rồi, "mạch não ship couple" của họ bị nhân vật chính trong câu chuyện dập tắt ngay tại chỗ.Đáng ghét, đúng là không nên lo cho cậu ta làm gì!---Sau một ngày bận rộn, chào tạm biệt tiểu thư Emily xong, Hạ Phù quay trở về phòng ngủ.Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ làm việc ở quán rượu, vì vậy cô tranh thủ mang số tiền mình tiết kiệm trong thời gian qua ra kiểm tra. Sau khi đếm đi đếm lại kỹ càng, cô hài lòng lấy cuốn sổ tay nhỏ ra, lặng lẽ ghi chú lại số tiền hiện tại và tính xem còn cách mục tiêu bao xa.Làm việc ở trang viên Frosen nhiều năm, mức lương của Hạ Phù trên lý thuyết là rất hậu hĩnh. Thế nhưng, sự thật là cô không có đồng lương nào cả.Ngày xưa, ngay khi vừa xuyên không tới đây, cô đã rơi vào khu ổ chuột, suýt nữa bị bọn buôn người bắt đi. Sau khi trốn thoát, cô lang thang trên đường, vừa đói vừa lạnh. Chính lúc đó, cô nhìn thấy ngài Eli đi ngang qua. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô chạy đến níu lấy vạt áo của anh, nhờ vậy mới không phải chết giữa đường.Hạ Phù đến giờ vẫn không thể quên được hôm đó.Trong màn mưa xối xả, người thanh niên với mái tóc bạc và đôi mắt xanh biếc đứng đó. Làn da anh trắng mịn, ánh mắt sắc lạnh, dò xét nhìn cô.Anh mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, cổ áo không dính chút bụi, đôi găng tay trắng sạch sẽ, bốt da sáng bóng và thon dài. Cả người anh toát lên vẻ cao quý đến mức không thể chạm tới. Thế nhưng, nơi góc áo của anh, lại bị cô nhóc lang thang ngày ấy túm chặt, ngay lập tức bị bẩn bởi bùn đất và mùi tanh vương trên đầu ngón tay cô."Buông ra."Ban đầu, ngài Eli xa lạ chỉ cúi xuống nhìn cô bé. Không nổi giận, nhưng giọng nói lạnh nhạt cất lên một mệnh lệnh: "Buông ra."Hạ Phù căng thẳng vô cùng. Cô lắc đầu, cảm giác như có thể ngửi được mùi hương lạnh lẽo từ người đàn ông trước mặt, một mùi hương mơ hồ và xa cách, giống như hương cây cỏ lẫn trong màn mưa."Xin ngài..."Năm ấy, với thân hình nhỏ bé, cô nghẹn ngào cầu xin bằng giọng nói run rẩy như chim non:"Xin ngài cứu con... Con không tìm được gia đình mình, cũng không biết đi đâu cả."Sống trong thời đại hiện đại với thông tin phát triển vượt bậc, dù chỉ là một học sinh tiểu học trước khi xuyên không, Hạ Phù đã biết đến khái niệm "xuyên không" và hiểu rõ tình cảnh bi thảm của mình.Ban đầu, cô chỉ định xin người đàn ông này một miếng bánh mì. Chỉ cần thế thôi.Nhưng trước ánh mắt lạnh nhạt của ngài Eli, có lẽ vì quá lo lắng, lời vừa nói ra, nước mắt của cô lập tức trào ra không ngừng.Cô nhớ lại cách đây vài ngày, mình suýt bị bọn buôn người trong khu ổ chuột bắt đi, phải dùng hết can đảm và sức lực mới thoát được. Đôi chân bị thương nặng, bước thấp bước cao đến đây, tính đến nay đã ba ngày chưa có gì bỏ bụng.Chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây sao?Vì sao lại là mình? Cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã làm gì sai.Tối hôm trước khi xuyên không, cô chỉ đơn giản nói lời chúc ngủ ngon với ba mẹ, hẹn sáng mai sẽ cùng nhau tổ chức lễ tốt nghiệp tiểu học. Sau đó, cô lên giường với tâm trạng háo hức cho ngày mai.Vậy mà giờ đây, một mình cô ở nơi xa lạ, đi những con đường chưa từng bước qua, chịu đói khát mà chưa bao giờ phải trải qua. Hạ Phù sợ cái kết là cái chết, nhưng còn sợ hơn một cuộc sống trôi qua trong lo lắng và hoang mang triền miên.Thế nên cô không thể nhớ nổi mình nên nói gì, chỉ biết bật khóc nức nở trước mặt ngài Eli, như thể mọi giọt nước trong cơ thể đều bị vắt kiệt qua dòng lệ."Xin ngài cứu con..."Cô nức nở, lặp lại từng câu từng chữ như một lời cầu khẩn tuyệt vọng.Khi người thanh niên lạnh nhạt bảo vệ sĩ đến mang cô đi, Hạ Phù đã nghĩ mình chắc chắn sẽ bị bỏ lại.Không ngờ ngài Eli lại đưa cô về.Nghĩ lại chuyện xưa, Hạ Phù bất giác nhớ rằng trong những buổi đầu huấn luyện, quản gia từng nói rằng sẽ trả lương cho cô. Nhưng hồi nhỏ, cô bé ngốc nghếch vụng về lúc mới làm việc đã gây không ít sai sót.Những chuyện ngớ ngẩn như pha trà bằng nước hạt tiêu thay vì trà cho ngài Eli uống hay làm vỡ chiếc bình yêu thích của ngài Ferguson trước khi qua đời một chiếc bình được cho là vô giá đều nằm trong "hồ sơ đen" của cô.May mắn thay, ngài Eli chẳng nói gì nhiều. Nếu không, Hạ Phù nghĩ mình bán cả bản thân cũng không đền nổi.Tuy nhiên, cô vẫn phải trả giá. Dù ngài Eli không bận tâm, quản gia lại vô cùng không hài lòng với những sai lầm của cô. Sau mấy ngày mất ngủ, cô đã khóc ròng chạy đến trước mặt ngài Eli, tự nguyện xin không nhận lương, chỉ mong ngài đừng bỏ rơi mình.Quay về hiện tại, Hạ Phù kết thúc việc kiểm tra tài sản một cách chểnh mảng rồi thở dài não nề.Số tiền lấy từ chỗ Otto cộng với tiền lương từ công việc làm thêm, tổng cộng cô có hơn 80 đồng vàng. Tuy là một số tiền lớn, nhưng vẫn chưa đủ để cô có thể du lịch đến hệ ngân hà khác, chứ chưa nói đến việc định cư lâu dài.Dù bao nhiêu năm đã trôi qua, Hạ Phù vẫn luôn nhớ về những ngày tháng sống ở "Lam Tinh". Từ năm ngoái, cô bắt đầu để dành tiền với một ước mơ ẩn sâu trong trái tim.Cô muốn một lần trở về.Cách xa hàng triệu năm ánh sáng, nơi ấy vẫn còn một hệ ngân hà xanh biếc như quê nhà. Nửa năm nữa, khi chính thức trở thành người trưởng thành trên mặt pháp lý, cô muốn tự tặng mình món quà đó. Dù mọi thứ trên hành tinh ấy đã đổi thay, không còn như những gì cô biết, cũng không sao.Để thực hiện giấc mơ này, cô cần rất nhiều tiền.Tối hôm ấy, cảm giác nhớ nhà ùa về khiến Hạ Phù buồn bã đi đến quán rượu. Sau khi thay đồ, cô co ro sau quầy và thất thần nhìn xa xăm.Đêm dần sâu hơn, chiếc chuông gió cũ kỹ treo trước cửa quán rượu khẽ đung đưa trong ánh đèn vàng ấm áp. Otto hớn hở bước vào, đôi chân dài sải bước đến trước mặt Hạ Phù rồi ngồi xuống một cách đầy hào hứng."Ta nghĩ ra việc cho cô làm rồi!"Anh tuyên bố như thể vừa khám phá ra bí mật động trời.Hạ Phù ngây người, sau đó đôi mắt sáng bừng lên."Nói trước nhé, trái tim tôi thuộc về ngài Eli, nên làm việc ở nhà anh thì không được đâu..."Mối quan hệ giữa những người hầu trong các gia đình quý tộc thường rất nhạy cảm. Cô làm thêm ở đây thì không sao, nhưng nếu nhận lời đến làm cho một gia đình quý tộc khác, dễ bị kẻ xấu lợi dụng để gây rắc rối. Hạ Phù không muốn ngài Eli bị phiền phức vì chuyện này."Đương nhiên không phải thế." Otto cười tươi lắc đầu, rồi bất ngờ hỏi cô:"Cô biết chăm chó không?""Chó? Là giống nào cơ?"Otto trầm ngâm vài giây, rồi phác tay mô tả:"Là loại... ừm, sủa rất khỏe, cơ bắp cường tráng, đánh nhau thì dữ dội lắm, thuộc giống chó lớn. Nhưng yên tâm, nó không cắn đâu. Thực ra, nó muốn sống cuộc sống tốt đẹp hơn nên mới tìm đến tôi đấy.""Thật sự không cắn người chứ?"Hạ Phù hỏi với vẻ lo lắng. Thật ra cô rất thích chó. Trước đây ở Lam Tinh, nhà cô từng nuôi một chú Samoyed, to lớn và ấm áp. Mùa đông, cô còn ôm chú chó bông xù ấy ngủ ngon lành.Nghe Otto nói đây cũng là một chú chó lớn, lòng cô bắt đầu xao xuyến."Không đâu, hiện tại nó rất ngoan rồi. Nhưng ta muốn nó ngoan hơn nữa, nên cần nhờ cô huấn luyện tính cách của nó một chút."Otto vừa nói vừa nhấp một ngụm trà sữa, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, cả người toát lên vẻ giàu sang đến chói mắt.Được đảm bảo chắc chắn, Hạ Phù thở phào nhẹ nhõm. Cô tự tin vỗ ngực nhận lời ngay:"Vậy thì được, giao cho tôi nhé! Tôi giỏi chăm chó lắm đấy!"Tác giả có lời muốn nói:Đếm ngược thời gian đón chó con về nhà đã bắt đầu!Đừng để bị lừa bởi ảo ảnh của Otto. Mặc dù trông anh ta rất thiểu năng và là một học sinh nhỏ nhưng thực ra anh ta là người khó tính nhất trong số những người này. Dù sao thì anh ta cũng là một thiếu gia thực sự có thể đối xử với mọi người như chó (......)Nhưng anh ta không phải là người đen tối nhất ().
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store