Abo Beta Hau Gai Khong Muon Bi Cuon Vao Ao Tu La Trang Phong Tra Tra
Edward Wall tốt nghiệp Học viện Hoàng gia danh giá, là một Beta với xuất thân bình dân nhưng lại được chọn làm thư ký riêng cho ngự cận đại thần khi còn rất trẻ. Suốt ba thập kỷ trên cương vị đó, ông đã cống hiến hết mình cho đế chế.Sau khi nghỉ hưu, Edward lại được mời trở lại làm quản gia riêng cho hoàng tộc, một vị trí khiến ông tự hào hơn bất kỳ điều gì.Ông tận mắt chứng kiến hoàng đế hiện tại từ một chàng trai trẻ trung, lạnh lùng trở thành vị vua quyết đoán, mạnh mẽ. Cũng chính ông đã nuôi dưỡng hoàng tử nhỏ từ một nhóc con tóc vàng, mũm mĩm đến khi cậu trưởng thành, rạng ngời và đầy sức sống.Hoàng gia Asgard đã ban cho Edward sự tôn trọng, tài sản, và một vị trí mà nhiều người ao ước. Đổi lại, ông cống hiến trọn vẹn sự trung thành.Vì thế, khi nhận thấy vị hoàng tử nhỏ gần đây có vẻ bận tâm điều gì đó, đôi khi nhíu mày, thi thoảng lại bất giác mỉm cười. Edward đã quan sát vài ngày. Khi thấy cậu không tỏ ý muốn giấu diếm, ông liền khéo léo lên tiếng:"Thưa ngài, gần đây ngài có điều gì phiền lòng không? Tôi có thể giúp được gì không ạ?""À, cũng có chút chuyện đấy, ông nhạy bén thật."Trong căn phòng ăn lộng lẫy, ánh đèn pha lê phản chiếu lên bàn tiệc dài đủ chỗ cho hai mươi người ngồi. Các gia nhân đứng nghiêm trang ở góc phòng, chỉ có Edward được phép đứng gần bên cạnh hoàng tử, sẵn sàng lắng nghe cậu hỏi một cách ngẫu hứng:"Này, Edward." Hoàng tử nhỏ với đôi mắt đỏ khẽ lắc chiếc dĩa trên tay, nheo mắt lại hỏi:"Nếu tôi muốn dùng tiền để thương lượng với một Beta, mua quyền... chạm vào một bộ phận nào đó trên cơ thể cô ấy, thì nên nói thế nào cho hợp lý?"Edward: "...!"Cái gì? Hoàng tử nhỏ nhà ông đã đến tuổi đó rồi sao?!Trong lòng người quản gia già chấn động dữ dội, ông phải chỉnh lại chiếc kính cận bên mắt trái để lấy bình tĩnh. Không chỉ mình ông, mà gần như tất cả gia nhân có mặt đều nghĩ đến những điều "không trong sáng" sau câu nói ấy.Nhưng hoàng gia là nơi lễ nghi vô cùng nghiêm ngặt. Là kẻ hầu người hạ, bọn họ hiểu rõ việc kiểm soát biểu cảm quan trọng thế nào. Thế nên, ngoài Edward chậm rãi lộ vẻ do dự, những người khác chỉ càng cúi đầu thấp hơn mà thôi."Thưa ngài... có phải ngài rất quý mến cô Beta ấy không?" Edward lựa lời, cố giữ giọng bình tĩnh."Cũng được, cô ấy khá dễ thương.""Vậy thì, nếu ngài thực sự có cảm tình, việc đột ngột đề nghị giao dịch tiền bạc có thể không thích hợp lắm..."Edward nghiêm túc phân tích, dựa trên kinh nghiệm độc thân 60 năm của mình. "Tôi nghĩ ngài nên tiếp cận từng bước, chinh phục cảm tình của cô ấy trước, rồi hẵng nói đến chuyện đó sẽ tốt hơn."Mâu thuẫn với những gì dân chúng thường nghĩ, dù giới quý tộc Đế quốc hiện nay chìm trong xa hoa trụy lạc, hoàng gia Asgard lại luôn giữ gìn lối sống thanh liêm, gương mẫu với chế độ một vợ một chồng kéo dài suốt hàng trăm năm.Ấy vậy mà, tiểu hoàng tử Otto dường như là một ngoại lệ trong truyền thống đó. Sau một thoáng sững sờ, cậu bật cười khẽ nhưng mang vẻ xấu xa:"Giành được cảm tình của cô ấy làm gì? Chỉ cần đưa đủ tiền là xong thôi mà."Edward: Mình vừa nghe thấy gì vậy?!Quản gia Edward không rõ tiểu hoàng tử đang phân tích thực tế hay đơn thuần trêu đùa. Ánh mắt ông hơi giãn ra vì kinh ngạc. Lần đầu tiên, hình ảnh cậu chủ nhỏ mà ông luôn kính trọng lại chồng lấp với những kẻ ăn chơi trác táng trong tầng lớp thượng lưu mục ruỗng kia."Haizz, đúng là mình nghĩ nhiều rồi. Thực ra dạo này bận quá, chẳng có thời gian để gặp cô ấy."Otto chống cằm, khẽ thở dài, nhưng ngay sau đó lại tặc lưỡi. "Lần tới gặp, nhất định phải sờ thử... Chắc cảm giác sẽ tuyệt lắm nhỉ?""Mười đồng vàng? Hai mươi đồng? Hay là bao cả tháng?"Chỉ cần như vậy, mỗi khi mình đến, có thể tùy ý véo má sóc nhỏ rồi.Edward: ...Suy nghĩ của quản gia Edward hoàn toàn không đồng điệu với chủ nhân trẻ tuổi. Gương mặt ông đơ ra, không biết phải phản ứng thế nào.Với tư cách là người hầu, ông không có quyền can thiệp vào ý chí của chủ nhân. Nhưng với kinh nghiệm lăn lộn trong chính trị hơn ba thập kỷ, ông hiểu rất rõ nếu xảy ra bê bối liên quan đến giao dịch tiền bạc và cơ thể như thế, danh tiếng của hoàng gia Asgard sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.Là người đã chứng kiến Otto trưởng thành, Edward càng không thể chấp nhận cậu đi vào lối mòn của những kẻ trụy lạc kia.Tiểu hoàng tử tuyệt đối không thể sa vào lối sống phóng đãng ấy!Mang theo nỗi lo lắng ấy, Edward trằn trọc nhiều đêm không ngủ. Cuối cùng, trong một buổi tiếp đón khách quý, ông quyết định tâm sự với một người mà ông tin tưởng.Saiya Howard là người bạn từ thuở nhỏ của Otto, con trai cả của gia tộc Howard, một gia tộc trung thành với hoàng tộc và luôn đồng lòng với đương kim hoàng đế.Khi Saiyan chuẩn bị rời khỏi trang viên, Edward khẽ thở dài, ngập ngừng nhắc đến mối bận tâm của mình.Vị thiếu gia phong nhã, lịch lãm khẽ cười, im lặng suy nghĩ rồi nói:"Có lẽ ông đã hiểu lầm điều gì đó. Otto không phải loại người như vậy.""Thiếu gia Saiya, cậu không biết đâu. Ngài ấy đã nói những lời khiến tôi thực sự hoảng hốt."Edward lắc đầu, kể lại toàn bộ câu chuyện về việc Otto muốn mua "quyền chạm" vào một Beta.Saiyan thoáng sững sờ: "À...""Cậu hiểu chứ? Nếu Otto thực sự đi sai đường, tin đồn lan ra ngoài, đó sẽ là một cú đánh nặng nề cho hoàng gia."Saiyan lặng người. Dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin lời Edward, cậu không thể phớt lờ nỗi lo lắng của người quản gia đã chăm sóc mình và Otto từ bé.Saiyan lễ độ trấn an: "Tôi hiểu rồi. Xin ông hãy yên tâm. Nếu thực sự có dấu hiệu gì bất thường, tôi nhất định sẽ can ngăn Otto."Trở về nhà, Saiyan vẫn không ngừng nghĩ về lời kể của Edward. Cậu ngồi thẳng lưng trước bàn học, đôi mắt sắc lạnh sau cặp kính gọng vàng. Ánh sáng đèn chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh, khắc họa nên vẻ nghiêm nghị của một người đã không còn cười.Chuyện đó thật sự có thể xảy ra sao?Ý nghĩ ấy làm ngòi bút thép trên tay cậu hơi ngập ngừng, những nét chữ vốn ngay ngắn giờ hiện lên chút lúng túng.Không ai hiểu Otto hơn cậu. Saiya có thể dễ dàng ca ngợi nhân phẩm của người bạn thân từ thời thơ ấu ấy. Nhưng thực tế khiến cậu khó giữ vững niềm tin vào bản chất tốt đẹp của con người.Như chính cha mình vậy.Hơn nữa, nghĩ đi nghĩ lại, Otto cũng đã đến cái tuổi đó rồi.Tuổi của những rung động mơ hồ dành cho người khác giới. Tuổi của khao khát khám phá cảm xúc vượt qua ranh giới tình thân, tình bạn. Và cả... những tưởng tượng mơ hồ về những điều đen tối hơn.Điều bất ngờ duy nhất là: Người khiến Otto để tâm, hóa ra lại là một Beta.Gần đây Otto có tiếp xúc với Beta nào không? Nếu có người đủ sức khiến cậu ấy hứng thú, chắc hẳn đối phương cũng khá "cao tay". Nhưng rốt cuộc mục đích của cô ta là gì?Saiya nhanh chóng tìm ra câu trả lời.Thậm chí chưa cần dùng đến mạng lưới tình báo, ngay tối hôm sau, Otto đã phấn khởi mời cậu đến một quán rượu nhỏ ở vùng ngoại ô.Không giống Otto, ký ức về nơi trú mưa hôm ấy gần như đã phai nhạt trong tâm trí Saiyan. Chỉ khi cánh cửa quán được đẩy ra, ánh mắt cậu lướt qua quầy bar và bắt gặp cô gái Beta nhỏ nhắn với mái tóc nâu bồng bềnh, cậu mới bất giác nhận ra:Là cô ấy.Cô gái ấy, người bị vây quanh bởi hương thơm ngọt ngào của đồ uống trong đêm mưa đã để lại một ấn tượng mơ hồ. Đêm đó, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cậu, vẻ e dè ngượng ngùng đầy đáng yêu. Khi nhận đồng vàng từ Otto, cô giống như một chú sóc bất ngờ nhặt được hạt dẻ rơi từ trên trời xuống.Giờ nhìn kỹ, màu tóc và đôi mắt cô y hệt một ly cà phê kem trong trẻo đêm mưa ấy.Cảnh tượng Otto một tay tựa quầy bar, ngồi trên ghế cao, miệng cười tít mắt trêu chọc cô gái khiến Saiyan hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Cậu khẽ lắc đầu bất lực, giữ vẻ lịch lãm, bước đến với nụ cười nhẹ trên môi."Tôi đã nói rồi mà! Chỉ cần cho tôi chạm vào cô, tôi sẽ trả tiền!""Không được! Điều này quá kỳ lạ!"Hạ Phù hoảng hốt, ôm chặt thực đơn lắc đầu lia lịa. Đôi mắt nâu ươn ướt như sắp khóc, giọng nói run rẩy không tin nổi:"Tôi không thể làm vậy đâu... mà cũng chưa từng nghe khách hàng nào đòi hỏi kỳ cục như thế này!""Có gì đâu! Lần đầu hơi ngại thôi, lần sau sẽ quen. Tôi còn giúp cô mở ra một dịch vụ mới mà!""Không được! Không được mà!"Hạ Phù gần như hóa thành máy lắc đầu, đôi mắt ngân ngấn nước."Ngài không thể làm vậy...""Đừng xấu hổ, 20 đồng vàng thì sao?""Hai... hai mươi? Tôi không phải kiểu người...""Ba mươi đồng." Otto thản nhiên nâng giá, gương mặt điềm nhiên như đang thương lượng một món hàng.Hạ Phù trông như bị nhấn chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn. Đôi mắt nâu biến thành hai vòng xoáy đầy mơ hồ:"Ưm... tôi làm gì khác được không?""Nhưng tôi chỉ muốn cô thôi mà."Otto trả lời tỉnh bơ, vẻ mặt đầy tự hào."Chỉ cần trả đủ tiền, xấu hổ là chuyện nhỏ, đúng không? Mà tôi còn muốn bao cả tháng, giá sẽ cao hơn nữa đấy!""Ưm..."Saiyan khựng lại, đứng ngay sau lưng họ, vẫn cố gắng giữ nụ cười nhã nhặn trên môi.Đây lại là tình huống gì nữa vậy?Chẳng lẽ Otto thực sự đã bước vào con đường phóng túng như lời Edward nói sao?"Saiyan, cậu đến rồi!"Otto nghe tiếng bước chân, lập tức xoay ghế lại, vui vẻ vẫy tay gọi. "Bạn thân, cậu đến đúng lúc quá! Lại đây, cùng tôi một tay nào!"Saiyan mỉm cười đáp lại, nhưng chân mày đã khẽ giật."Gì cơ? Cùng tay gì?"Dù đã trưởng thành, có đầy đủ năng lực để giao tiếp với cả hai giới, Saiyan vẫn luôn giữ mình. Cậu chưa từng để bản thân vướng vào bất kỳ mối quan hệ phức tạp nào, càng không muốn dính dáng đến những trò hạ lưu trong giới quý tộc.Những lần nghe tin đồn bê bối của cha mình, hoặc các câu chuyện thị phi về những trò trụy lạc, cậu cũng chỉ lặng lẽ nghe qua. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị mời mọc một cách... lộ liễu như thế này."Cảm giác rất tuyệt đó! Tôi vừa quyết định bao Hạ Phù cả tháng luôn, cậu cũng thử đi!"Otto dường như đã tìm hiểu được tên của cô gái, tiếp tục nói ra những lời khiến người khác phải cau mày."Khoan! Tôi chưa đồng ý mà!"Hạ Phù, đôi mắt đỏ hoe, vội vàng lên tiếng ngăn cản."Hơn nữa... hai người cùng lúc? Tôi không làm được đâu!""Cô ấy trông nhỏ nhắn thế này, đúng là hơi quá rồi."Saiyan lặng lẽ liếc nhìn Hạ Phù một cái, rồi khẽ nhíu mày, ổn định cảm xúc, nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác."Otto, đủ rồi đấy."Dáng người cao ráo của cậu đứng thẳng tắp, đôi chân mày hơi nhíu lại, sự lạnh lẽo phủ kín ánh mắt sắc bén."Ép buộc người khác không phải phong cách của ngài.""Nói gì vậy, ta chỉ muốn chạm thôi mà!"Otto không hề để tâm lời cậu, ánh mắt tinh quái hiện rõ ý định trêu chọc. Không để Hạ Phù kịp phản ứng, cậu đã thẳng tay véo lấy gương mặt bầu bĩnh của cô nàng, hớn hở bóp nhẹ hai cái."Ngươi thực sự không muốn thử à? Ta trả tiền rồi mà!"Otto quay người, thậm chí còn dùng cả hai tay mà mân mê đôi má phúng phính của Hạ Phù. Gương mặt cô bé như muốn khóc, nhưng cậu chàng vẫn không quên quay đầu mời mọc Saiyan:"Nào, cùng tham gia với ta đi!"Saiyan: "..." Lại cùng tham gia cái gì nữa đây?Hạ Phù: Hu HuSau "chuyện đó" (?), Hạ Phù ôm chặt 50 đồng vàng trong tay, nước mắt ngắn dài. Vừa hạnh phúc vừa trống trải, trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó tả."Thôi nào, đừng khóc nữa."Otto đứng trước mặt cô bé, tay chống hông vẻ mặt đầy mãn nguyện:"Ta sẽ không vô trách nhiệm với em đâu, đừng lo lắng."Hạ Phù vừa ôm túi tiền vừa thút thít phản đối: "Lần sau ngài đừng đến nữa là tốt nhất."Otto nghe vậy, lập tức cau mày hỏi lại: "Gì cơ? 50 đồng vàng đó! Một lần làm sao đủ chứ? Chưa kể ta còn hẹn với Saiyan mà!"Saiyan: "...""Không, tôi thực sự không có ý định đó..."Đến đây, Saiyan cuối cùng cũng hiểu. Người bạn thơ ấu "đầu óc lệch sóng" của cậu thực ra chỉ muốn véo má cô gái này, vậy thôi!Và vì mục tiêu đó, cậu ta đã gây ra cả một màn hiểu lầm kỳ cục như thế, điều hoàn toàn phù hợp với phong cách "khác người" của Otto.Saiyan đưa tay xoa thái dương, cố nén cảm giác bất lực đang dâng lên trong lòng. Định dùng giọng nói bình tĩnh thường ngày để an ủi cô gái Beta tội nghiệp trước mặt, nhưng khi ánh mắt ngước lên, cậu lại bất giác chạm phải một đôi mắt ươn ướt.Hạ Phù nhìn cậu, ánh mắt như một chú cún nhỏ bị bắt nạt, vừa đáng thương vừa mang theo chút ngại ngùng cầu xin. Mái tóc nâu hơi rối, má phúng phính vẫn còn in dấu đỏ mờ nhạt, khiến gương mặt cô càng thêm tội nghiệp.Lời nói của Saiyan tắc nghẹn trong cổ họng.Ánh mắt cậu rơi xuống đôi má trắng trẻo, mềm mại của cô gái.Đằng nào cũng đã trả tiền rồi... cậu nghĩ.Chắc véo thử một cái cũng không sao nhỉ?Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Phù Phù... Bởi vì khuôn mặt quá tròn nên bị hai thiếu gia đế quốc nuôi dưỡng. Nàng trả giá bằng cách mỗi ngày đều bị véo mặt và kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên trong đời (?).Trong chương tiếp theo, chúng ta hãy xem liệu người chủ lớn nhất có thể giao một con chó cho cô gái mình nuôi không nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store