Abcxyz
Thời điểm không thể nào tệ hơn được nữa.Trong khi đang tìm một chỗ để “tự sướng”, tôi vô tình gặp chuyện này. Dù bạn có là vị thám tử nổi tiếng, nhỏ bé nọ, ông ta cũng sẽ nín thở khi theo dõi tình huống căng thẳng như thế mất.Tất cả chỉ mới bắt đầu từ mười giây trước. Có người buông một câu nhận xét bình thường, làm đám còn lại nổi giận. Dẫn đến những lời xỉ nhục hiểm độc, rồi trở thành một cuộc ẩu đả. Không, “ẩu đả” không phải cách diễn đạt đúng cho chuyện này. Ba cậu nam sinh kia nằm trên sàn, rên rỉ đau đơn. Một cậu tóc đỏ đứng cạnh họ, nhìn xuống cùng chiến thắng. Một trận đấu một chiều.Bàn tay phải của cậu ta dính đầy máu của tụi nam sinh mà cậu vừa tẩn. Đây là trận chiến đầu tiên tôi được chứng kiến. Ở trường tiểu học, tôi đã thấy đám con trai cãi nhau trong lớp, túm áo kéo quần và cào cấu nhau. Chuyện này thì rất là, khác. Tôi cảm thấy sự căng thẳng hiện diện.Mặc dù rất sợ hãi, nhưng tôi cũng chụp lại cảnh này bằng camera của mình. Cửa trập chẳng tạo ra tiếng động nào. Sau khi chụp hình, tôi tự hỏi mình vừa cái quái gì thế nhỉ. Thực sự tôi chẳng thể suy nghĩ thông suốt khi đang hoảng loạn thế này. Tôi cố chuồn thật lẹ. Tuy nhiên, não tôi dường như không hoạt động bình thường nữa rồi. Hai chân không chịu tuân theo lệnh di chuyển, như là tôi đã bị tê liệt vậy.“He he, thế. Mày thực sự nghĩ đây là kết thúc của mọi chuyện à, Sudou?”Mặc dù chẳng di chuyển được mấy, một nam sinh đang nằm trên sàn đang cố gắng khiêu khích Sudou.“Muốn tấu hài hay gì? Trông mày thảm dã man luôn. Muốn đánh tiếp ấy gì, giờ sao? Lần sau bố không nương tay đâu con.”Sudou-kun túm cổ áo cậu trai kia, kéo cậu ta lại gần. Giờ họ đang mặt đối mặt, chỉ cách nhau vài xăng-ti-mét thôi. Sudou trông như thể cậu chuẩn bị giết chết rồi ăn thịt đối phương vậy, cái nhìn áp đảo làm cậu trai kia phải quay đi.“Sợ rồi à? Hay mày thực sự nghĩ mày thắng nổi tao nếu mày có nhiều người hơn?”Sudou-kun khịt mũi, thả cậu học sinh xuống, nhặt túi của mình rồi bỏ đi như thể ba kẻ bại trận kia làm cậu ta tắt nứng vậy. Nhịp tim tôi cao quá. Mà, cũng là hiển nhiên thôi. Sudou-kun đang hướng về chỗ tôi trốn. Các lối thoát khả thi của tôi khỏi tòa nhà này bị giới hạn.Tôi nghĩ rằng mình sẽ đi xuống cái cầu thang mình xài để leo lên đây. Cơ mà, tôi vẫn không thể cử động, mà cơ hội của tôi cũng đang nhỏ dần. Tôi đã từng gnhe rằng khi con người ta rơi vào tình thế hiểm nghèo, cơ thể họ đông cứng lại, đúng như những gì đang xảy ra bây giờ.“Phí thời gian vãi. Làm tao mệt sau buổi tập. Tha cho bố mày đi.” – Sudou-kun nói.Khoảng cách giữa chúng tôi đang bị thu hẹp. Cậu ta chỉ cách tôi vài mét mà thôi.“Mày mới là thằng sẽ phải hối hận nhé Sudou.”Lời nói của cậu kia làm Sudou khựng lại.“Không có gì thảm hơn một thằng thua cuộc cay cú. Mày gây sự với tao bao nhiêu lần nữa cũng không thắng được đâu.”Cậu ấy không khoác lác. Cậu rõ ràng có khả năng để bảo đảm cho sự tự tin của mình. Dù sao thì, Sudou-kun cũng đã thắng tuyệt đối mà không có thương tích gì trong một trận ba chọi một.Ngày mai là mùng một tháng bảy, nhưng mà tôi nghĩ là mùa hè đã đến tận nơi rồi, tôi toát mồ hôi nhiều thế này cơ mà. Tôi vẫn bất động trong chỗ trốn của mình. Mồ hôi đổ xuống gáy. Tôi đã quyết định sẽ rời khỏi chỗ này một cách bình tĩnh, im lặng và không hoảng loạn. Tôi chẳng muốn bị phát hiện và để dính vào vụ lộn xộn này tí nào. Nếu chuyện đó xảy ra, Cuộc sống học đường yên bình của tôi trở nên đen tối mất.Tôi rời hiện trường nhanh gọn và cẩn trọng.“Có ai ở đấy à?”Sudou-kun, nhận thấy chuyển động của tôi, nhìn về chỗ tôi vừa rời khỏi. Tuy nhiên, tôi đã trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc. Tôi mà đơ thêm một hai giây nữa, chắc cậu ta đã thấy tôi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store