A Gia O
Mà lúc này, chiếc bánh kem đã không còn trong tay Tống Mang, không biết Tạ Thừa Chi làm thế nào mà khi ôm cậu vào lòng, anh cũng đã lấy chiếc bánh kem đi, đặt vào giỏ đựng đồ bên cạnh.Sau khi xác nhận bánh kem an toàn, Tống Mang ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tạ Thừa Chi gần trong gang tấc, hàng mi run run, giọng nói rõ ràng là không được tự nhiên và có chút lo lắng, cậu luống cuống cứng người trong vòng tay anh."Tạ tiên sinh...?"Ở khoảng cách gần như vậy, Tống Mang dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào người, nóng rực một cách bất thường.Ngồi trong lòng Tạ Thừa Chi, Tống Mang bị anh ôm eo kéo vào lòng.Cậu dường như ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng quen thuộc.Nhưng khi Tống Mang định ngửi kỹ hơn, thì mùi hương đó đã nhanh chóng biến mất, cảm giác này rất quen thuộc với cậu, nhưng nhất thời cậu không nhớ ra đã từng ngửi thấy ở đâu.Ngay khi Tống Mang đang cứng người trong lòng Tạ Thừa Chi, giọng nói trầm nặng của anh vang lên bên tai cậu:"Để anh ôm một lát."Hơi thở nóng bỏng phả vào gáy, Tống Mang khẽ run lên.Thấy Tống Mang không phản đối rõ ràng, Tạ Thừa Chi càng ôm chặt hơn.Hai người ôm nhau, Tống Mang bị Tạ Thừa Chi ấn vào vai, cánh tay ôm eo cậu rất mạnh, như muốn siết chặt cậu vào người.Cằm Tống Mang bị ép vào ngực Tạ Thừa Chi, chóp mũi cậu chạm vào làn da sau gáy anh, dần dần, Tống Mang dường như lại ngửi thấy mùi rượu quen thuộc đó.Hình như... nồng hơn lúc nãy.Theo mùi rượu thoang thoảng đó, đôi mắt Tống Mang run rẩy, nheo lại, cuối cùng... dừng lại ở vị trí sau gáy Tạ Thừa Chi.Sau khi nhìn rõ làn da ở đó, sự lúng túng và căng thẳng của Tống Mang vì cái ôm bất ngờ này lập tức biến thành kinh ngạc.Trên tuyến thể sau gáy của Tạ Thừa Chi, dán một miếng dán ức chế mỏng.Miếng dán ức chế...Chỉ khi tin tức tố trong cơ thể có khả năng mất kiểm soát, người ta mới cần dùng đến miếng dán ức chế hoặc thuốc ức chế tin tức tố.Ví dụ như, kỳ mẫn cảm của Alpha."Kỳ mẫn cảm...?"Tống Mang hơi ngơ ngác lẩm bẩm ba chữ này, giọng nói đầy vẻ không chắc chắn.Không phải kỳ mẫn cảm của Tạ Thừa Chi vừa mới qua không lâu sao?Mới chỉ cách chưa đầy nửa tháng, sao lại đến nữa rồi?Hóa ra kỳ mẫn cảm của Tạ Thừa Chi đã rối loạn đến mức này sao...Nhận ra sự thật này, Tống Mang sững sờ hồi lâu.Đầu óc Tống Mang dần dần trống rỗng, cùng lúc đó, cậu cảm nhận được một bàn tay đang xoa nhẹ sau gáy mình, sau đó dừng lại ngay dưới tuyến thể, cuối cùng bất động."Tạ tiên sinh..."Nhận thấy hành động của Tạ Thừa Chi, giọng nói của Tống Mang lúc này không khỏi run rẩy.Những ngón tay cậu cuộn tròn lại vì căng thẳng, cảm nhận được hơi thở ấm áp sau đầu đang dần dần tiến lại gần gáy, đôi mắt cậu run rẩy mở to.Vậy nên, biểu hiện khác thường của Tạ Thừa Chi không phải vì công việc, mà là kỳ mẫn cảm của anh lại bùng phát lúc nào không hay.Vậy tối nay Tạ Thừa Chi đến đón cậu, cũng là vì kỳ mẫn cảm sao?Nghĩ vậy, Tống Mang càng run rẩy hơn.Bị giữ chặt trong lòng anh, tấm lưng căng cứng và cơ thể run rẩy của cậu đều cho thấy rằng, cậu chưa sẵn sàng để trở thành "thuốc ức chế dạng người" cho Tạ Thừa Chi...Hoàn toàn chưa sẵn sàng..."Tạ tiên sinh, em, em vẫn chưa phân hóa."Cảm nhận được hơi thở của Tạ Thừa Chi đang tiến đến gần tuyến thể, Tống Mang run rẩy lên tiếng.Những lời này dường như đã thức tỉnh Tạ Thừa Chi, Tống Mang cảm thấy hơi thở phía sau khựng lại.Ở nơi Tống Mang không nhìn thấy, đôi mắt vốn đen láy sâu thẳm của Tạ Thừa Chi lúc này ánh lên màu đỏ nhạt, khi nhìn chằm chằm vào gáy Tống Mang, trong mắt anh hiện lên vẻ hung dữ, giống như con sói tuyết đang nhắm vào con mồi trên vùng đất tuyết.Dường như chỉ một giây sau, anh sẽ không chút do dự cắn vào cổ họng con mồi.Nhưng khi nghe thấy giọng nói run rẩy của Tống Mang gọi mình, đồng tử của Tạ Thừa Chi cũng co lại.... Sau đó, màu đỏ tươi trong mắt anh lặng lẽ biến mất."Anh không cắn em.""... Đừng sợ."Tạ Thừa Chi tiếp tục chậm rãi tiến lại gần, trấn an Tống Mang.Nhưng sau khi Tạ Thừa Chi nói xong, Tống Mang vẫn run rẩy, không hề bình tĩnh lại vì lời nói của anh.Bởi vì... hơi thở nóng bỏng sau khi dừng lại một chút, lại tiếp tục tiến đến gần tuyến thể, nhanh chóng bao trùm lấy tuyến thể đang hơi nóng lên vì căng thẳng của cậu.Mặc dù hơi thở của Tạ Thừa Chi chỉ lướt qua tuyến thể, chưa chạm vào, nhưng nơi đó đã bắt đầu ửng hồng, so với làn da trắng nõn xung quanh, trông rất rõ ràng.Bị hơi thở nóng bỏng bao vây, Tống Mang như trở về đêm đầu tiên gặp Tạ Thừa Chi, khi đối mặt với anh trong trạng thái mất kiểm soát, Tống Mang rõ ràng không có sức phản kháng.Tạ tiên sinh sẽ cắn xuống sao...Trong cơn căng thẳng tột độ, nước mắt sinh lý ứa ra trong mắt Tống Mang, đọng lại trên hàng mi ướt át. Đồng thời, trong đầu cậu hiện lên vô số suy nghĩ hỗn loạn.Người chưa phân hóa, nếu bị cắn vào tuyến thể, cũng có thể bị đánh dấu sao...?Đối mặt với tình huống sắp xảy ra, Tống Mang gần như mất đi khả năng suy nghĩ, tim cậu như bị treo lơ lửng, không biết khi nào sẽ rơi xuống, khiến tinh thần cậu căng thẳng, suy nghĩ trong đầu cũng dần dần hỗn loạn.Không biết bao lâu sau, trong lúc Tống Mang đang lo lắng bất an chờ đợi, lưỡi dao đó cuối cùng cũng rơi xuống -Tim Tống Mang cũng theo đó giật thót.Hơi ấm xa lạ, nóng bỏng áp vào sau gáy, toàn bộ vùng gáy Tống Mang cứng đờ, không dám nhúc nhích.Một cảm giác kỳ lạ như bị điện giật chạy dọc sống lưng.Mình sắp bị cắn sao...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store