ZingTruyen.Store

A Gia O

Sau khi rời khỏi nhà hàng rồi lên xe, Tống Mang mãi vẫn chưa hoàn hồn sau cơn sốc vừa rồi, gần như không nói gì, chỉ lặng lẽ tiêu hóa sự thật rằng sau khi kết hôn, cậu sẽ phải sống chung với Tạ Thừa Chi.

Mãi đến khi xe dừng lại ở một khu biệt thự, bàn tay đang buông thõng bên người bị nắm lấy, Tống Mang mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên liền thấy Tạ Thừa Chi không biết đã xuống xe từ lúc nào, đang mở cửa xe cho cậu, cúi người nhìn cậu.

"Đến rồi."

Sau khi Tống Mang nhìn sang, Tạ Thừa Chi đưa tay về phía cậu, động tác mời quen thuộc.

Nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một căn biệt thự màu trắng cách đó không xa, Tống Mang nhận ra, đây chắc hẳn là "phòng tân hôn" của cậu và Tạ Thừa Chi.

Tống Mang ngẩn người một lúc rồi đưa tay cho Tạ Thừa Chi.

Sau khi xuống xe, Tống Mang đứng cạnh Tạ Thừa Chi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên xa lạ đang đứng ở trước biệt thự bước đến trước mặt Tạ Thừa Chi, ông ta tươi cười, cúi người chào: "Tạ tiên sinh, ngài đã đến rồi."

Tạ Thừa Chi khẽ gật đầu, sau đó người đàn ông trung niên quay sang Tống Mang, cũng cung kính cúi chào, gọi cậu: "Phu nhân."

Bị người ngoài gọi bằng cách xưng hô này, đôi mắt màu hổ phách của Tống Mang kinh ngạc lay động, đôi môi xinh đẹp vô thức mím lại, không nhịn được liếc nhìn Tạ Thừa Chi.

Tạ Thừa Chi vỗ nhẹ mu bàn tay Tống Mang, giúp cậu chỉnh lại tóc mai, rồi giới thiệu: "Đây là quản gia Lý, sau này có việc cứ trực tiếp tìm ông ấy."

Sau khi nói xong, Tạ Thừa Chi dắt tay Tống Mang đi về phía biệt thự, quản gia cũng xoay người dẫn đường, mở cửa biệt thự cho hai người.

Trước căn biệt thự màu trắng là một khu vườn nhỏ lộ thiên, trồng rất nhiều loại hoa, trên tường biệt thự leo đầy dây leo xanh mướt, điểm xuyết trên nền tường trắng, trông tràn đầy sức sống.

Bên trong có tổng cộng ba tầng, tầng một là phòng khách và phòng ăn, phòng ngủ chính và phòng làm việc ở tầng hai, tầng ba là phòng của quản gia, bảo mẫu và các nhân viên khác.

Biệt thự rất mới, bên trong không có dấu vết của người ở trước đó, đồ nội thất rõ ràng là mới được mua sắm.

Phong cách trang trí bên trong không giống với sơn trang Vân Đỉnh, màu sắc không phải là xám trắng, mà là màu trắng sữa dịu dàng hơn, tất cả đồ nội thất đều là màu ấm nhạt, thêm vào rất nhiều hoa cỏ và cây xanh, bên ngoài có dây leo xanh biếc vươn qua cửa sổ, tổng thể là phong cách ấm áp, gần gũi với thiên nhiên.

Tống Mang được Tạ Thừa Chi nắm tay bước lên cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai, trên hành lang dài treo những chiếc đèn tinh xảo, tao nhã, được thiết kế theo hình dạng cánh hoa. Hai bên góc tường đặt vài chậu hoa loa kèn màu vàng cam rực rỡ, hương hoa thoang thoảng bao trùm khắp căn phòng.

Từ phòng khách ở tầng một đến phòng ngủ ở tầng hai, phong cách của toàn bộ căn phòng đều toát lên vẻ thoải mái, tự nhiên.

Bước vào phòng ngủ, sự căng thẳng trước đó của Tống Mang cũng giảm bớt, cậu dần dần thả lỏng.

Cửa phòng ngủ chính được đẩy ra, thứ đầu tiên hiện ra trước mắt là một khung cửa sổ lớn đối diện. Ban đầu Tống Mang tưởng đó là cửa sổ sát đất, nhưng khi đến gần mới nhận ra không phải, đó là một cửa sổ lồi rất lớn, gần như chiếm một nửa bức tường.

Cửa sổ được thiết kế liền mạch, giống như cửa sổ gỗ lớn trong một ngôi nhà nhỏ giữa rừng, được làm từ gỗ cọ màu nhạt. Bên ngoài cửa sổ, những dây leo xanh mướt rũ xuống từ trên cao, trên đó còn có những bông hoa nhỏ xinh xắn, tô điểm cho khung cửa sổ thêm phần ấm áp, tươi tắn.

Tống Mang chớp chớp mắt, rời mắt khỏi cửa sổ lồi, nhìn cách bài trí ở những nơi khác trong phòng ngủ, sau đó nhận ra một chút trống trải. Trong căn phòng ngủ rộng lớn này, ngoài những chiếc đèn treo trên tường màu trắng sữa, không còn đồ đạc nào khác.

Ngay cả giường cũng không có...

Lúc này, Tạ Thừa Chi đang im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ổn vang lên bên tai Tống Mang:

"Nội thất phòng ngủ vẫn chưa được quyết định xong, cần phải đến cửa hàng nội thất một chuyến."

Hả?

Tống Mang ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Thừa Chi với ánh mắt dò hỏi, "Chúng ta...?"

Chẳng phải chỉ cần Tạ Thừa Chi quyết định đồ nội thất trong phòng ngủ là được rồi sao?

Mãi đến khi được đưa ra khỏi biệt thự, ngồi xe đến cửa hàng nội thất, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tạ Thừa Chi và nhân viên bán hàng, Tống Mang mới nắm chặt tay, kinh ngạc nhận ra rằng, thời gian ở bên nhau, còn bao gồm cả ban đêm...

Thậm chí, khi Tống Mang không nhịn được hỏi Tạ Thừa Chi xem có bao nhiêu phòng cho khách, Tạ Thừa Chi nhướng mày nói với cậu rằng, không có.

Căn biệt thự rộng lớn như vậy, ngoài phòng dành cho nhân viên ở tầng 3, không có lấy một phòng cho khách.

Nói cách khác, cậu không chỉ phải sống chung với Tạ Thừa Chi trong phòng cưới, mà còn phải ngủ chung giường với anh.

Thậm chí hiện tại còn đang cùng Tạ Thừa Chi chọn giường.

Giống như một cặp vợ chồng mới cưới thực sự...

Nhận thức này khiến Tống Mang không khỏi ngẩn người, tay trái bị nắm lấy, ngơ ngác bước về phía trước, tiếng người xung quanh dần dần xa đi, trong đầu cậu lặp đi lặp lại một ý nghĩ:

Có phải cậu đã hiểu sai về cuộc hôn nhân này rồi không? Nhìn biểu hiện của Tạ Thừa Chi, so với hôn nhân theo nhu cầu, không can thiệp vào cuộc sống của nhau mà cậu tưởng tượng, cuộc sống sau khi kết hôn này hình như khác xa...

Chẳng phải Tạ Thừa Chi chỉ cần tin tức tố của cậu thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store