99 Thu Ly Hon Le Thieu Thinh Dieu Thap
Đường Mộng Tình cả người có chút ngốc, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ miệng, khuôn mặt nhỏ trắng như trang giấy, khó mà nói nên lời. Vẫn chỉ là thiếu nữ hơn 10 tuổi,mẹ cùng chị lại lợi hại, che chở cho cô ta, tính toán vẫn là ở tuổi đó, dưới một tràng khí thế của Tô Thiên Từ, đã bị đánh gục hoàn toàn. Nghe lệ vi nhã nói như vậy, Đường Mộng Tình gấp đến nóng nảy, chạy nhanh lại giải thích: "Sao có thể thế được, nhã nhã, cậu đừng nghe cô ta! Tớ không có!" Nhưng, lệ vi nhã tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không ngu chút nào. Đường Mộng Tình vừa mới nói, liền không khác gì thừa nhận. Hiện tại cô ta giải thích, đã khiến người ta không còn tin tưởng. Nhìn thấy bạn tốt rõ ràng không tin mình, Đường Mộng Tình cảm giác không có mặt mũi muốn chui xuống, oán hận trừng mắt liếc mắt nhìn Tô Thiên Từ một cái, mắt liền hồng lên, quay đầu chạy. Lệ vi nhã xin lỗi nhìn thoáng qua Tô Thiên Từ, rất mau liền đuổi theo Đường Mộng Tình. "Ai, các cô còn chưa có trả tiền đâu!" Ông chủ quán nướng đuổi theo, hô to. "chúng ta tính phần của bọn họ luôn đi, chỗ chúng tôi sẽ trả." Lục Diệc Hàn nói, rất mau liền trả tiền. "Tôi đưa cô trở về, hiện tại cũng không còn sớm nữa, tiện đường." "Không cần, Tôi bắt xe trở về là được." "Không liên quan, đi lên đi, dù sao tôi cũng tiện đường." Tô Thiên Từ nhìn thời gian, đã là buổi tối 8 giờ gần đến 9 giờ. Nói tới Khang Thành, thời gian này không tính là muộn, nhưng chỗ này bắt xe đi vẫn là khó. Nghĩ nghĩ, Tô Thiên Từ gật gật đầu: "được, phiền cậu quá rồi ." Thần sắc trên mặt Lục Diệc Hàn thả lỏng, lịch sự mà giúp Tô Thiên Từ mở cửa xe ghế phụ ra. Chỉ là, không đợi Tô Thiên Từ ngồi xuống, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng còi. Tô Thiên Từ đi qua xem, là xe Maybach màu đen của Lệ Tư Thừa. Lạnh nhạt, không khoe khoang, nhưng lại đàng hoàng đến dị thường. Tài xế Tiểu Dương hạ cửa kính xe xuống, cách ghế phụ nói: "Phu nhân, tiên sinh bảo tôi chở cô trở về." Tô Thiên Từ đỉnh mày vừa nhíu một chút khó phát hiện, nói: "Hắn kêu cậu tới?" "Đúng vậy, phu nhân." Nghe được câu trả lời, Tô Thiên Từ càng cảm giác kỳ quái. Lệ Tư Thừa từ khi nào bắt đầu quan tâm chính mình như vậy? Nếu là đổi lại đời trước, hắn hận không thể chạy nhanh đi tìm chết, chỗ nào còn quản cô đi đâu, càng sẽ không phái người tới đón mình như thế. Đời này, nhiều sự việc đều không giống nhau. Ngẫm nghĩ, Tô Thiên Từ cũng không cự tuyệt, nhìn về phía Lục Diệc Hàn mà xin lỗi: "Cậu trở về đi, tôi để Tiểu Dương đưa trở về là tốt rồi." "Được." Lục Diệc Hàn có chút lo lắng, nghĩ tới lời đồn Lệ Tư Thừa chuyên độc tài, nói, "Nhưng...... Chắc là sẽ không có việc gì chứ?" Hắn sợ hắn sẽ bị Tô Thiên Từ đưa tới phiền toái không cần thiết, rốt cuộc, vừa mới nghe con bé họ Đường kia nói chuyện không tốt lắm. Hơn nữa kết hợp cuộc điện thoại vừa gọi kia, thật sự làm người ta có chút lo lắng. "Không có việc gì," Tô Thiên Từ cho hắn một nụ cười an ủi, "Tôi cùng hắn, chỉ là cuộc hôn nhân chính trị mà thôi, trước nay hắn đều không quan tâm tôi." Nghe được lời này, Lục Diệc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là tốt rồi, Cô cẩn thận một chút." Tô Thiên Từ gật gật đầu, không biết mình đã mở ra một sự đau đớn đang đợi ở phía sau. Chỉ là, cửa vừa mở ra, bất thình lình bị hoảng sợÁnh đèn phía sau tòa nhà u ám, thân ảnh một người đàn ông mang vẻ lười nhác, hiện rõ ánh sáng nhu hòa , dường như đều lạnh lùng giống nhau, cao quý, không thể dung hòa. Lệ Tư Thừa đôi mắt khép hờ, dựa vào trên ghế dựa bằng da, toàn thân tản ra một cổ hơi thở khó có thể miêu tả. Lạnh băng, nguy hiểm! Tô Thiên Từ cảnh giác lui về phía sau, lại thấy hắn đột nhiên trợn mắt, duỗi tay đã dung sức đem cô túm lại...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store