7. [HOÀN CV] 🐣[QUYỂN I] Cả nhà vai ác cưng chiều tôi
🐣Chương 50: Ba ba làm cơm thơm
Tinh Nặc ngồi trên cầu trượt, chơi liên tục năm sáu lượt, cuối cùng chơi đến nghiện.Mái tóc xoăn nhạt màu của bé bị gió thổi rối tung, cả người trông đặc biệt lôi thôi.@TửuHoaNhón chân, Tinh Nặc thấy chú hàng xóm tầng 3 hay chọc bé khóc vẫn còn bị các bạn nhỏ vây quanh, che miệng cười trộm một lúc rồi chạy chậm tới.Các bạn nhỏ vẫn líu ríu kêu: "Người xấu xí!""Nha nha nha, ăn đấm của tôi này!"Bị một đám trẻ con kéo hoàn toàn không thể đi tiếp, chú hàng xóm mồ hôi túa ra trên trán."Ai, chú thật không phải người xấu mà!""Chú ấy không giống người xấu."Giọng nói non nớt mềm mại của Tinh Nặc vang lên, giải vây cho Tề Diệu."Chú ấy là chú hàng xóm của tớ." Tinh Nặc ngoan ngoãn giải thích.Nhóc mập đang đánh hăng say nhất, a a a mà dùng giọng trẻ con hét lớn, nghe thấy Tinh Nặc nói, phì phò dừng lại.Ngẩng đầu nhìn Tinh Nặc yếu ớt không chống đỡ nổi, nhóc mập hừ mạnh một tiếng."Chú hàng xóm của cậu là đồ xấu xa!"Một bạn nữ gan dạ siêu cấp đi tới, che trước mặt Tinh Nặc trắng trẻo xinh xắn, dùng sức vỗ ngực nhỏ của mình."Yên tâm đi Tinh Nặc! Không cần sợ chú xấu, chị sẽ bảo vệ em!"Cô bé kéo tay Tinh Nặc, còn ra điều kiện: "Hôm nay chị bảo vệ em, tối em về nhà với chị được không?"Cô bé thích em trai Tinh Nặc có khuôn mặt tinh xảo ngoan ngoãn, muốn mang bé về nhà mình, nhét vào bụng mẹ.Như vậy, Tinh Nặc có thể trở thành em trai ruột của cô bé!Tinh Nặc dùng sức lắc đầu, bước chân ngắn ngủi vội vàng chạy sang một bên.@TửuHoa"Không được, em muốn về nhà cùng ba ba."Nhóc mập ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: "Ha ha ha! Tinh Nặc không thèm để ý đến cậu, nó không thích cậu ha ha ha!"Cô bé tức giận chống nạnh, đôi lông mày nhỏ dựng ngược lên, hai má phồng lên vì giận."Tinh Nặc ghét nhất là cậu! Đồ mập lè lè lè!"Cô bé và nhóc mập cãi nhau, Tinh Nặc kẹp ở giữa, bị phun nước miếng đầy mặt.Bé lau mặt, quay đầu nhỏ khuyên cô bé đừng giận, lại vội vàng ngắt lời nhóc mập, vẻ mặt nghiêm túc bảo nhóc mập đừng nói bậy.Mái tóc xoăn trên đầu bé bị lắc đến rung rinh, mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu.Các bạn nhỏ khác cũng không chê chuyện lớn, tham gia vào, vây quanh những bạn đang cãi nhau, từng tiếng kêu oa oa oa.Chú hàng xóm Tề Diệu lúc này mới thật sự được giải thoát.Anh ta nhìn Tinh Nặc đứng giữa đám trẻ con, vẻ mặt bận rộn đáng yêu, không khỏi nhếch miệng cười rộ lên.Cậu nhóc hàng xóm này, cũng được các bạn nhỏ yêu thích ghê!Tề Diệu cũng không quên chuyện chính của mình, thấy không ai chú ý đến mình, vội vàng cầm máy dò đi đến phòng học nhà trẻ.Trong phòng học của Tinh Nặc, vẫn còn sót lại năng lượng sau khi phó bản kết thúc chưa hoàn toàn biến mất.Máy giám sát trong tay Tề Diệu không ngừng kêu tít tít, anh ta cẩn thận đi quanh phòng học, xoay hai ba vòng.Căn phòng này, dường như không có gì bất thường?Chẳng lẽ mình đến muộn rồi?Tề Diệu đang nhíu mày suy nghĩ, cô Tống ôm một chồng sách giáo khoa đi tới, thấy Tề Diệu đang ngó nghiêng, kêu lên sợ hãi."Bảo vệ! Mau tới đây, bên này có trộm!"***Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đường nhựa bị cái nóng đột ngột tăng lên làm cho có khoảnh khắc vặn vẹo.Thẩm Ôn chống chiếc ô nhỏ in hình ngôi sao, ở cửa nhà trẻ đón đứa con trai ủ rũ.Sau mông Tinh Nặc, còn có hai đứa trẻ khóc thút thít, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hu hu theo sau.Thẩm Ôn ngẩn ra, tiến lên ngồi xổm xuống, dùng ô che ánh mặt trời chói chang trên đầu Tinh Nặc."Sao vậy con?"@TửuHoaTinh Nặc cũng không nói rõ được, khuôn mặt nhỏ dính vài vệt bẩn, ngứa ngáy không nhịn được gãi gãi."Con cũng không biết nữa."Hai đứa trẻ cãi nhau bên cầu trượt, không hiểu sao lại bị đối phương làm cho khóc, sau đó cứ hu hu không ngừng, đi theo sau Tinh Nặc vẻ mặt không vui.Cô bé còn cố gắng túm lấy cánh tay nhỏ của Tinh Nặc, dụi đỏ cả mắt, muốn kéo Tinh Nặc về nhà mình."Mẹ ơi, con muốn Tinh Nặc làm em trai con hu hu! Mẹ bảo Tinh Nặc về với con đi mà!"Cô bé gào khóc liên tục, nhóc mập bên cạnh thấy ánh mắt người lớn xung quanh đều dừng trên người cô bé, cũng vội vàng há miệng, gào to hơn nữa.Mẹ của cô bé đi tới, vô cùng xấu hổ kéo con gái đi."Thật là ngại quá, làm phiền mọi người rồi."Mẹ cô bé cốc đầu con gái, khẽ quát: "Còn không mau ngậm miệng lại, con nhà người ta sao lại cho con làm em trai hả?!"Cô bé vẫn không chịu bỏ cuộc, ngồi bệt xuống đất, tức giận đến nỗi khóc nấc lên từng tiếng."Con không! Con nhất định phải có Tinh Nặc làm em trai!"Mẹ cô bé ôm đầu, giận dữ: "Trong nhà chẳng phải có một đứa em trai rồi sao?"Cô bé vừa nghe, khóc to hơn nữa."Em trai ở nhà xấu lắm! Còn ngày nào cũng ị đùn, thúi hoắc!"Vẻ mặt mẹ cô bé không khỏi xấu hổ, hướng về phía mọi người ngượng ngùng cười cười, xách áo con gái kéo sang một bên."Con đừng có làm mất mặt nữa, em trai con mới mấy tháng, còn chưa mọc răng đâu, đợi mọc răng rồi sẽ đẹp."Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ, khóc thút thít hỏi: "Thật hả mẹ? Sẽ đẹp giống Tinh Nặc hả mẹ?"Mẹ cô bé thực sự hết cách với cô con gái cuồng nhan sắc này, nghiến răng, cắn răng gật đầu."Đương nhiên rồi!"Đương nhiên là không rồi!@TửuHoaTinh Nặc lớn lên giống như búp bê Tây Dương bày trong tủ kính, ngay cả tóc cũng không phải màu đen thường thấy, mà là mái tóc xoăn nhẹ màu vàng nhạt, liếc mắt nhìn qua cứ như một con búp bê giả.Mẹ cô bé tự biết không có giá trị nhan sắc cao như vậy, dù sao con gái cô bé cũng có ngoại hình rất bình thường, nhưng vì không muốn tiếp tục mất mặt trước công chúng, bà chỉ có thể lừa dối đứa con gái ngốc nghếch của mình trước."Con về nhà xem đi, em trai con bây giờ càng lớn càng đẹp."Cô bé lúc này mới bán tín bán nghi, bị mẹ kéo đi, không nỡ quay đầu nhìn Tinh Nặc, vẫy vẫy tay nhỏ với bé."Em trai Tinh Nặc, mai gặp lại!"Tinh Nặc đang dùng khăn tay của ba lau mặt, ngẩng đầu nhỏ ừm một tiếng, cong đôi mắt, cười tươi ngoan ngoãn rạng rỡ.Trước giờ tan học, Thẩm Bạch Chu xách cặp sách đi tới, nhíu chặt mày, bế Tinh Nặc lên."Con bé kia kêu loạn cái gì vậy? Sao Tinh Nặc lại thành em trai nó?"Thẩm Bạch Chu hừ một tiếng, vẻ mặt khó chịu.Cúi đầu, Thẩm Bạch Chu thấy Tinh Nặc ngoan ngoãn mềm mại, vẻ mặt lại lập tức dịu xuống, véo má phúng phính của Tinh Nặc."Tinh Nặc là em trai ruột của anh."Thẩm Ôn lười nhìn vẻ mặt ngốc nghếch cười nhếch mép của Thẩm Bạch Chu, bế Tinh Nặc sang, dặn dò cậu: "Trưa nay không cần ra ngoài mua cơm nữa, ba về nhà làm cho hai đứa một bữa ngon."Thẩm Bạch Chu nghe vậy, bước chân khựng lại, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn Thẩm Ôn."Cái này, không cần đâu ba."@TửuHoaThẩm Bạch Chu nghĩ đến bài kiểm tra vật lý mười một điểm của mình, thầm nghĩ mình còn chưa lấy ra, chẳng lẽ Thẩm Ôn đã biết rồi?Cho nên mới dùng một bữa trưa kinh dị để trực tiếp giải quyết mình?Cái này, cũng không đến mức đó chứ.Thẩm Bạch Chu chột dạ, ủ rũ theo sau Thẩm Ôn, lo lắng đủ điều, vẫn không biết nên trốn tránh bữa trưa này như thế nào.Tinh Nặc được ba ôm vẫn vặn vẹo thân mình nhỏ bé, lắc lắc đầu nhỏ như một đóa hướng dương nhỏ bé."Hay quá, ba ba làm cơm thơm!"Được bé con động viên, khóe miệng Thẩm Ôn cong lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng véo mũi Tinh Nặc."Chắc chắn sẽ rất ngon, lần này ba xem video dạy nấu ăn, học cả buổi sáng đó."Tinh Nặc dùng mái tóc xoăn cọ mạnh vào cổ ba, lắc lư đôi chân ngắn ngủi vô cùng vui sướng."Hay nha hay nha, bé sẽ ăn hết!"Thẩm Bạch Chu nhìn em trai vui vẻ phía trước, môi khô khốc, dường như đã thấy trước số phận em trai bị ngộ độc thực phẩm nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tái nhợt.Còn mình, cũng sẽ bị độc biến thành một con bạch tuộc trắng bệch lạnh lẽo.Thân mình run lên dữ dội, đại não Thẩm Bạch Chu hoạt động hết công suất, chỉ số thông minh đột nhiên online, gửi tin nhắn cho Thẩm Yến.@TửuHoaBa ba con trở lại dưới lầu khu dân cư.Tinh Nặc thấy chú hàng xóm tầng 3 về trước một bước, vẫy vẫy tay nhỏ, chào anh ta."Chú ơi, bé con tan học rồi ạ ~"Buổi chiều không cần đến nhà trẻ nữa, muốn ở nhà với ba ba cơ!Tề Diệu - người suýt bị coi là trộm ở nhà trẻ, quần áo nhàu nhĩ, mặt mày xám xịt.May mắn trước đây anh ta làm việc, quen biết cảnh sát khu vực này nên không bị cô giáo và bảo vệ nhà trẻ bắt giữ như thành phần bất hợp pháp.Nhưng lần này đến nhà trẻ không thu hoạch được gì, hoàn toàn không điều tra ra có gì bất thường.Tề Diệu cùng các đồng đội bàn bạc một hồi, thực sự không có cách nào, chỉ có thể tạm thời rút quân.Nghe thấy cậu nhóc hàng xóm khoe buổi chiều không cần đi học, Tề Diệu nhe răng cười, "hắc" một tiếng, trêu bé: "Nhóc con còn vui vẻ lắm, không biết sau này còn phải đi học 20 năm nữa đâu? Đến lúc đó thứ bảy chủ nhật cũng phải học bù, căn bản không thấy mặt ba ba đâu!"Tinh Nặc cong khóe miệng, bỗng dưng hơi trễ xuống, mắt nhỏ trợn to, vẻ mặt có chút kinh hãi.Chú hàng xóm vừa nói điều gì đáng sợ vậy?Chẳng phải bé chỉ cần học xong nhà trẻ là sẽ tốt nghiệp, trở thành người lớn sao?Tinh Nặc nghĩ đến việc sau này ngày nào mình cũng phải dậy sớm đi học, bĩu môi nhỏ, hốc mắt trong nháy mắt chứa đầy nước mắt."Hu hu, ba ba, chú nói có thật không ạ?"@TửuHoaTinh Nặc quay khuôn mặt nhỏ, khóc thút thít lau nước mắt, vội vàng hỏi ba xác nhận.Thẩm Ôn đau đầu vô cùng trừng mắt nhìn Tề Diệu, sờ sờ mái tóc xù xù của bé con, nhẹ giọng an ủi."Không khóc, ba ba lát nữa làm canh trứng cho bé ngoan được không?"Tề Diệu - người trêu cho bé con khóc - bị Thẩm Ôn trừng đến có chút ngượng ngùng, vuốt mũi, vội vàng lén lút bỏ đi.Tinh Nặc bị món canh trứng thu hút sự chú ý, lau sạch nước mắt trên mặt, gật gật đầu."Vâng ạ, bé thích canh trứng."Thẩm Ôn bật cười, thầm nghĩ đúng là không có món gì con không thích ăn.Nuôi một bé con không kén ăn, nhìn con ăn cơm ngon lành với vẻ mặt ngọt ngào, thực sự sẽ có một cảm giác thỏa mãn và tự hào kỳ diệu.Ôm Tinh Nặc có vẻ hơi bất an lên lầu về nhà, Thẩm Ôn tiếp tục chuyển hướng sự chú ý của bé."Trước đó ba ba nói sẽ mua sách truyện cho Tinh Nặc, đã để ở đầu giường con rồi, lát nữa ăn cơm xong ba kể cho Tinh Nặc nghe được không?"Tinh Nặc nghe vậy mắt sáng lên, dùng sức gật đầu."Vâng ạ, hôm nay cô giáo cũng kể truyện, là truyện "Cô bé quàng khăn đỏ và sói xám" ạ!"Tinh Nặc còn chưa kịp khoa tay múa chân kể lại một lần, cửa mở ra, Thẩm Yến từ bên trong bước ra."Ba, Tinh Nặc." Anh lên tiếng chào.Thấy anh trai Thẩm Yến đã lâu không gặp, Tinh Nặc không khỏi có chút lạ lẫm, vẻ mặt hưng phấn thoáng trở nên rụt rè."Anh trai?"@TửuHoaThẩm Yến mỉm cười gật đầu, tiến lên xoa đầu Tinh Nặc, tiện tay nhận lấy đồ ăn Thẩm Ôn đang xách.Nhìn giỏ đồ ăn, vẻ mặt Thẩm Yến thoáng hiện vẻ tiếc nuối: "Ba mua đồ ăn ạ? Thật không khéo, con đã nhờ đầu bếp làm xong bữa trưa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store