7. [HOÀN CV] 🐣[QUYỂN I] Cả nhà vai ác cưng chiều tôi
🐣Chương 31: Đạo cụ cấp B
Tinh Nặc ngẩng đầu nhỏ, nhìn người chơi nam với khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, bàn tay nhỏ bé cầm hoa hồng không kìm được mà hạ xuống.@TửuHoaBé sợ hãi, bước lùi một bước, nhìn người đàn ông kia rồi lại nhìn cánh tay bị thương của cô gái tóc ngắn."Chị, chị không cần hoa sao?"Tinh Nặc siết chặt bông hồng trong tay, chớp đôi mắt nhỏ rồi ngẩng mặt lên nhìn cô.Cô gái tóc ngắn hung hăng trừng mắt lườm tên đồng đội đang phát điên, lồng ngực phập phồng dữ dội, có cảm giác như tâm trạng của mình sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.Không đúng, không chỉ từ hôm qua, mà ngay từ khoảnh khắc bọn họ bước vào lâu đài cổ này, tâm trạng đã bắt đầu bị ảnh hưởng ngấm ngầm.Hiện tại, trong nhóm người chơi, ngoài tên đàn ông này ra, còn có một cô gái mới cũng có trạng thái tinh thần bất thường.Nhóm người chơi bây giờ hầu như lúc nào cũng trong trạng thái bùng nổ tranh cãi.Cô gái tóc ngắn nhờ từng nhận được một món đạo cụ từ phó bản trước – một chiếc túi thơm dạng trang sức – giúp cô duy trì lý trí, nên hiện tại có thể coi là người tỉnh táo nhất trong nhóm.Nhưng dù vậy, cô vẫn thường xuyên cảm thấy bực bội không hiểu lý do.Cô hít sâu, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, định từ chối.Nhưng Tinh Nặc lại một lần nữa giơ bông hồng lên, đưa cho cô: "Chị, hoa này cho chị, có thể giữ tâm trạng vui vẻ đó ~"Tính tình của cô gái tóc ngắn đã không còn kiên nhẫn như ngày đầu tiên nữa, thậm chí còn có xúc động muốn mắng người.May mà trước khi mở miệng, cô bỗng nhiên nhận ra điều gì đó."Tâm trạng vui vẻ?"Cô khẽ lặp lại mấy chữ này, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.@TửuHoaKhông lẽ... bông hoa này có tác dụng đặc biệt?!Nếu không, chủ nhân nhỏ sao lại liên tục nhấn mạnh rằng nó có thể khiến người ta vui vẻ?Cô gái tóc ngắn vội nở một nụ cười, hỏi thử: "Hoa hồng này thật sự giúp giữ tâm trạng vui vẻ sao?"Tinh Nặc đầy tin tưởng gật đầu, mái tóc xoăn nhỏ cũng rung rinh theo, đôi mắt nhỏ lấp lánh sáng ngời."Đúng vậy nha!"Đây là ba ba đã nói cho bé biết, chắc chắn không thể sai được!Cô gái tóc ngắn đã kinh qua rất nhiều phó bản, thực lực không bằng những người chơi hàng đầu, nhưng độ nhạy bén lại rất cao.Cô nhanh chóng suy tính trong đầu, rồi cắn chặt răng.Chìa tay ra, cô quyết định đánh cược một phen!Khoảnh khắc cô nhận lấy bông hồng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên:【Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ cấp B – Hoa hồng từ Lâu đài cổ!】【Hoa hồng này là vật mà chủ nhân lâu đài yêu quý nhất, hương thơm nồng nàn giúp người sử dụng duy trì tâm trạng vui vẻ! Tất cả người hầu trong lâu đài đều thích nó, nhưng tiếc rằng chủ nhân không cho phép bất kỳ ai động vào hoa của y nên họ không thể có được một bông nào.】【Hệ thống nhắc nhở: Đạo cụ này không có tác dụng phụ cũng như thời gian chờ, vào những thời điểm quan trọng có thể phát huy tác dụng không ngờ tới!】Trong đầu cô gái tóc ngắn vang lên thông báo của hệ thống, khiến đôi mắt cô lập tức trợn to vì kinh ngạc.Không ngờ lại là đạo cụ cấp B!Một đạo cụ cấp B trên thị trường người chơi phải cần ít nhất mười nghìn điểm tích lũy mới đổi được!Hơn nữa, dù có ai ra giá thì cũng chưa chắc mua nổi, bởi vì những món đồ này thường bị các cao thủ giành lấy ngay lập tức!@TửuHoaQuan trọng hơn, đạo cụ cấp B này lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào!Chiếc túi thơm của cô gái tóc ngắn chỉ là đạo cụ cấp C, thậm chí còn có thời gian chờ lên đến cả ngày!Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã hiểu ra vì sao bông hồng lại có cấp bậc cao đến vậy.Bởi vì nó được chính chủ nhân lâu đài trồng, được vô số quái vật trong tối ngoài sáng bảo vệ, dù người chơi có biết đây là đạo cụ cấp B thì cũng không dám dễ dàng hái!Nếu không, trước khi hái được hoa, e rằng đầu họ đã lìa khỏi cổ!Chính nhờ cô gái tóc ngắn vô tình làm tăng độ hảo cảm với Tinh Nặc, nên bé mới tặng cho cô một bông hoa.Cô phấn khích đến mức vội vàng cất bông hồng vào ba lô không gian của mình, không kìm được mà tiến lên ôm lấy Tinh Nặc, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé."Cảm ơn chủ nhân nhỏ! Chị thực sự rất thích bông hồng này!"Tinh Nặc thấy chị tóc ngắn cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt không còn ảm đạm hay căng thẳng nữa, bé cũng vui vẻ nhếch miệng cười theo."Không cần cảm ơn nha! Cô giáo nói, chúng ta phải biết giúp đỡ lẫn nhau!"Dù mới đi nhà trẻ có hai ngày, nhưng Tinh Nặc rất thích khoe khoang với người lớn về những điều mình đã học được.Bé có cảm giác như mình đã biết rất nhiều thứ, giống hệt một người lớn vậy!Tinh Nặc cong môi nhỏ đầy đắc ý, không để ý đến khuôn mặt bị nhéo đến đỏ bừng, nhảy chân sáo trở lại phòng khách.***Ánh sáng chiếu qua cửa sổ sát đất, phủ lên tấm thảm lông mềm mại trong phòng khách.Thẩm Ôn ngồi trên sô pha, tay cầm một cuốn sách hướng dẫn trồng hoa, lật từng trang, mắt cụp xuống chăm chú đọc."Nhóc hái hoa của ta để tặng người khác?"@TửuHoaThẩm Ôn không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt, chỉ có âm thanh lật sách vang lên khe khẽ.Tinh Nặc đang vui vẻ nhảy nhót và nghêu ngao bài hát thiếu nhi trong nhà trẻ, vừa nhìn thấy ba ba, lập tức lấy tay nhỏ che mông mình lại.Bé vẫn còn nhớ rất rõ, hiện tại mình đang là "bé con đáng thương bị đau mông"."Ba ba, mông đau."Tinh Nặc chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Ôn, cả người mềm nhũn tựa lên sô pha, giọng nói lí nhí như muỗi kêu.Thẩm Ôn khẽ cười lạnh một tiếng, đặt sách xuống một bên, hạ mắt nhìn đứa nhóc đang làm bộ làm tịch trước mặt."Mông đau mà vẫn còn chạy đi hái hoa?"Thẩm Ôn nhìn bé đang che mông nằm bò trên sô pha, không chút khách khí giơ tay vỗ một cái."Còn đau không?"Tinh Nặc lập tức kêu lên một tiếng, quay lại nhìn ba ba, khuôn mặt tròn trịa bị ép vào sô pha đến mức dồn hết thịt sang một bên, giọng nũng nịu đầy bất mãn: "Đau!"Sợ ba ba không tin, Tinh Nặc còn vội vàng lấy tay nhỏ xoa xoa mông mình.Bé ngẩng đầu lên một chút, lén lút liếc nhìn ba ba bằng khóe mắt.Bị Thẩm Ôn bắt gặp, Tinh Nặc lập tức cười tít mắt, rúc lại gần cọ cọ vào chân ba ba."Ba ba, bé con muốn được xoa xoa."Thẩm Ôn cảm nhận được hơi ấm xa lạ truyền đến từ đầu gối, khuôn mặt mềm mại của bé con tựa như một đám mây, mềm mại đến mức khiến người ta có chút không thích ứng được.Y không quen việc có người dựa sát vào mình như vậy, càng không quen cảm giác bị ỷ lại một cách hoàn toàn tin tưởng như thế.Loại tín nhiệm và thân mật này làm Thẩm Ôn có cảm giác như trên lưng mình bỗng đeo một trách nhiệm phải bảo vệ ai đó.Mà y thì không muốn chịu trách nhiệm với bất kỳ sinh mạng nào.Theo bản năng, Thẩm Ôn đẩy khuôn mặt nhỏ của bé con ra, nửa khép mắt, đứng dậy.Khóe môi y mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời mà bước lên cầu thang.Nhưng đúng lúc chuẩn bị nhấc chân lên bậc thang, Thẩm Ôn vẫn dừng lại một chút, quay đầu dặn dò: "Chút nữa bảo quản gia bôi thuốc cho nhóc."@TửuHoaKhông những không tính toán chuyện hoa hồng bị hái đi, mà còn chủ động gọi quản gia đến bôi thuốc cho bé con, Thẩm Ôn cảm thấy mình thực sự quá tốt bụng rồi.Nhưng rõ ràng, bé con Tinh Nặc lại không hề cảm kích.Trước đây mỗi khi bé bị bệnh, ba ba đều sẽ ôm bé, dỗ dành, dẫn đi tắm nước ấm, thậm chí còn kiên nhẫn dỗ bé ăn và ngủ nữa!Nghĩ đến đây, Tinh Nặc không khỏi uất ức bĩu môi, tức giận chôn đầu xuống sô pha.Ban ngày ba ba thật sự quá đáng!Bé chỉ mới hái một bông hồng nhỏ mà thôi!Buồn bã ghé lên ghế sô pha, Tinh Nặc bị quản gia đến chậm một bước bế lên, đưa lên lầu bôi thuốc cho vết thương ở mông.Thật ra mông nhỏ trắng nõn của Tinh Nặc đã không còn đỏ lắm, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai phát hiện ra chỗ bị ngã.Thế nhưng quản gia vẫn tỏ vẻ đầy đau lòng, bôi thuốc cho bé xong thì đi qua phòng bên cạnh báo cáo với chủ nhân."Chủ nhân nhỏ còn nhỏ tuổi, ngã một cái thế này e là phải nằm mười ngày nửa tháng, cần được chăm sóc cẩn thận một chút."Thẩm Ôn nghe xong: "......"Đôi mắt màu lưu ly nhạt ánh lên vẻ bất đắc dĩ, Thẩm Ôn không muốn phí lời với ông quản gia lúc nào cũng phóng đại vấn đề, chỉ nhíu mày ấn nhẹ giữa trán."Không cần để ý đến nó, chỉ sợ ngủ một giấc buổi chiều là đã quên mất rồi."Quản gia thầm nghĩ làm sao có thể bỏ qua như vậy được, định mở miệng nói thêm thì bị Thẩm Ôn giơ tay cắt ngang."Xuống dưới trông chừng một chút, mấy ngày nay đám người chơi lạ kia chắc chắn sẽ có dấu hiệu khác thường, đừng để bọn họ gây ra tiếng động quá lớn."Những người chơi càng lúc càng kích động, mất kiểm soát, có người còn có hành vi quá khích, Thẩm Ôn và quản gia đều đã thấy rõ.Chỉ cần qua thêm hai ngày nữa, có lẽ bọn họ sẽ mãi mãi ngủ say trong tòa lâu đài cổ này.Quản gia cúi người nhận lệnh, gật đầu đồng ý."Còn bông hồng nhỏ mà chủ nhân nhỏ đã tặng đi thì sao..."Thẩm Ôn khẽ thở dài, hạ mắt: "Thôi, chỉ là một bông hoa mà thôi."@TửuHoaCả khu vườn của y đều đầy hoa, mất đi một bông cũng chẳng có gì to tát.Quản gia lúc này mới gật đầu, cung kính lui xuống dưới lầu, sắp xếp người hầu theo dõi sát những người chơi lạ.—Tại khu phòng ngủ dưới lầu.Một nam người chơi nhìn chằm chằm bông hồng trên tay cô gái tóc tém, ánh mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt."Không đúng, sao cô nhận lấy hoa mà chẳng bị gì cả?!"Sắc mặt gã có chút méo mó, cứ lặp đi lặp lại câu đó, trông như đã hoàn toàn mất kiểm soát.Cô gái tóc tém chỉ liếc gã một cái, lập tức biết người này coi như đã hỏng rồi.Những người chơi khác tuy cũng nóng nảy nhưng nhờ có một số đạo cụ trên người nên vẫn cố gắng duy trì được bình tĩnh."Không ổn rồi, cứ tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ không thể cầm cự nổi đến ngày mai!"Một người chơi kỳ cựu đứng dậy, nghiêm mặt lên tiếng: "Chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân khiến cảm xúc biến động thất thường, nếu không thì không ai có thể đảm bảo đồng đội bên cạnh sẽ không bất ngờ ra tay tấn công người khác."Cô gái tóc tém là người có trạng thái tốt nhất trong nhóm, gật đầu đồng ý."Tôi nghĩ có thể loại trừ khả năng hoa hồng là nguyên nhân."Có trong tay đạo cụ cấp B, cô cũng không phải loại người ích kỷ nên không ngại chia sẻ một chút thông tin với đồng đội.Một người chơi kỳ cựu khác liếc nhìn cô thật sâu rồi cúi đầu suy nghĩ, không biết đang cân nhắc điều gì.Xem ra, bông hồng này có lẽ không nguy hiểm như họ tưởng, ngược lại còn là một thứ rất hữu ích?@TửuHoaMọi người lại tiếp tục phân tích, suy đoán về những yếu tố đặc biệt trong tòa lâu đài cổ, cho đến khi tiếng bụng kêu ọc ọc vang lên.Cô gái tân binh siết nhẹ đầu ngón tay để giữ bình tĩnh, xoa bụng, sắc mặt có chút hoang mang."Tôi thực sự rất đói, đã hai ngày rồi, chỉ ăn được chút bánh mì."Bọn họ không dám ăn thức ăn trong lâu đài cổ, mà nữ đầu bếp của lâu đài lại quá kiêu ngạo, thẳng thừng từ chối nấu ăn cho nhóm người chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store