6 Edit Dam My Xuyen Vao Truyen Nguoc My Nhan Om Yeu Chi Muon Ngu
Editor: YukiChương 36: Thẳng Nam - Đồn Đãi - Té XỉuGiản An Miên trong lòng bồng xấu hổ nói không nên lời, cậu không ngờ rằng, cha ruột của nguyên chủ lại là giảng viên khoa này của cậu.Cơ mà tiểu thuyết gốc không có đề cập tới cha ruột của nguyên chủ, chứng minh rằng người cha này hẳn là rất tốt, nếu không đã sớm bị lôi ra ngược đãi nguyên chủ.Cho dù như vậy, Giản An Miên vẫn chưa định nhận đồi phương.Giản Tình Trúc ngoại trừ là thầy giáo của cậu ra thì vẫn là một người xa lạ.Chủ động chạy tới Gọi một người lạ là cha... Chỉ nghĩ có tí thôi cũng khiến tê rần hết cả da đây.Giản An Miên một bên lúng túng đến mức ngón chân chạm đất, một bên theo bản năng cúi thấp đầu xuống, hai tay nắm chặt khẩu trang che mặt mình, ý đồ giấu mặt mình đi không để người phía trước phát hiện ra."Giản An Miên, cậu cúi đầu xuống thấp vậy làm gì?" Bỗng nhiên Mục Tử Ông dùng khuỷu tay huých vào cậu: "Thầy bảo chúng ta làm thành nhóm.""Hả?" Giản An Miên với vẻ mặt bồi rồi ngẩng đầy, đôi mắt to mê man sáng ngời viết chữ: "Vừa rồi tôi không có nghe giảng.""Chậc," Mục Tử Ông bực bội mím môi, đành phải giải thích đơn giản: "Thầy có nói chúng ta sẽ làm theo nhóm năm sáu người, thầy sẽ cung cấp trả cụ cho chúng ta, dạy chúng ta pha trà."Giản An Miên: "..."Đại học không thân thiết như hồi trung học, thậm chí tốt nghiệp xong ngay cả lớp có bao nhiêu người còn không biết, nhưng đối với người sợ xã hội mà nói thì tương đồi tốt.Nhưng mà ở đại học có một việc rất kinh khủng chính là không có nhóm để hoạt động.Cha ruột hay không phải cha ruột đều không quan trọng, Giản An Miên trong đầu nháy mắt bị câu nói đáng sợ "năm sáu người một tó xâm chiếm.Điều này có nghĩa là cậu phải chung sống một tiết học với ít nhất ba người xa lạ.Mắt thấy xung quanh các bạn cùng lớp lần lượt tìm kiếm thành viên, hai tên sợ xã hội Giản An Miên và Mục Tử Ông run bần bật tiến lại gần nhau, khuôn mặt đáng thương nhỏ yếu bất lực, Sớm biết vậy thì đã kéo Lưu Khải Trình tới đây rồi!"Bạn học, tôi có thấy các cậu tới cùng nhau, không bằng chúng ta làm thành nhóm đi? Đúng lúc vị trí cũng ở gần, tương đối thuận tiện." Hai nữ sinh ở phía trước bồng nhiên quay đầu lại nở nụ cười thân thiết với bọn họ.Chứng sợ xã hội của Mục Tử Ông đỡ hơn Giản An Miên một tí nên chủ động đàng đương làm người trả lời."Â, được, cảm ơn." Chỉ là khuôn mặt cậu ấy cứng ngắc như thế hai nữ sinh đồi diện cậu ta nợ trăm tệ."Hi, cảm ơn nhen!" Nhưng mà hai nữ sinh kia không thèm để ý, sau khi nhìn nhau cười lại quay dâu thăm dò con mồi khác trong lớp học."Ôi trời, mau nhìn kia!" Một nữ sinh bỗng nhiên đấy nữ sinh ở bên cạnh: "Có phải Quý Lâm Vãn cũng đang lạc đàn không?"Nữ sinh kia ngay lập tức hưng phấn: "Nhanh! Kéo cậu ta qua dây!"Giản An Miên và Mục Tử Ông còn chưa kịp ngăn cản, hai phần tử xã giao khủng bố cũng đã chạy tới kéo người lại.Mục Tử Ông quay mặt đi, tay chống cắm, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm mặt bàn của Giản An Miên, vẻ mặt rất chi lạnh lùng.Ánh mắt Quý Lâm Vân rất phức tạp, mặc dù không có ấn tượng tốt với nam sinh ở lần gặp mặt đầu tiên, nhưng xuất phát từ lễ phép cậu ta vẫn chủ động chào hỏi: "Thật trùng hợp, cậu cũng chọn tiết học này sao."Giọng nói Mục Tử Ông to trầm: "Liên quan quái gì tới cậu."Hai nữ sinh: "..."Không xong, các cô có phải vô tình làm sai gì không?Giản An Miên: "..."Tên ngạo kiều này, cậu cử nói đi.Nhưng cậu có biết làm như vậy là sẽ mất vợ không?Sắc mặt Quý Lâm Vẫn trong nháy mắt lạnh di, cậu ta không có đam mê mặt nóng dán mông lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu cậu đã không chào đón tôi thì tôi đi đây,"Nói xong, cậu ta xoay người muốn rời đi."Đệch, cậu khoan đã-," Mục Tử Ông đứng lên, vươn tay nắm lấy cổ tay Quý Lâm Văn.Quy Lâm Vãn kinh ngạc quay đầu lại, vẻ mặt kỳ dị kỳ lạ nhìn Mục Tử Ông."Các bạn học nhanh ngồi xuống, hiện tại thầy sẽ phát trà cụ cho mọi người." Giản Tình Trúc ở trên bục giảng cất cao giọng nói."Buông tay ra." Quý Lâm Vân giật giật cảnh tay, ảnh mặt lạnh nhạt nhìn Mục Tử Ông.Mục Tử Ông lấy lại tinh thần, như thể phóng tay do cầm khoai lang nóng mà vội rụt tay về, đặt mông ngồi xuống, lạnh lùng nghiêng đầy sang một bên không nói nữa.Hai nữ sinh: "..."Giản An Miên: "...."Uầy... Bầu không khí trở nên rất kỳ lạ.Giản Tình Trúc bắt đầu phát trà cụ.Giản An Miên tức khắc không để ý đến Mục Tử Ông nữa, vội vàng củi thấp đầu xuống, dùng bàn tay che đi đôi mắt.Giản Tình Trúc rất nhanh đã đến chỗ bọn họ, một bên nhẹ nhàng giúp bọn họ sắp xếp trà cụ, một bên dùng âm thanh ấm áp giới thiệu."Theo thứ tự mà thầy đã sắp xếp cho các em lần lượt là muỗng trà, dao tách trà, lọc trà, kẹp trà, túi trà và bình đựng trà, sáu dụng cụ này còn được gọi là lục vị trà đạo trong trà đạo, các em có thể tự mình quan sát chúng trước, đợi một lát nữa tôi sẽ lên bục giới thiệu kỹ càng lại cho mọi người."Quý Lâm Vãn lễ phép mỉm cười nói: "Cảm ơn thầy.""Ừ, không cần cảm ơn." Giản Tình Trúc mỉm cười dịu dàng, đứng thẳng lưng.Ngón tay Giản An Miên sắp móc nát ống quần, bả vai mất tự nhiên căng chặt, nhìn chằm chằm mặt bàn của mình, ánh mắt không dám chớp một cái.Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình...Tầm mắt Giản Tinh Trúc nhìn thấy Giản An Miên cho dù đi học cũng phải đeo khẩu trang, hơi sửng sốt một chút, xong không nói gi nhanh chóng rời đi.Giản An Miên buông tay, thở dài nhẹ nhõm.May mắn là người cha của nguyên chủ cậu chưa nói gì cả, cũng không biết là do không nhận ra hay là chờ tan học lại đi tìm cậu.Giản Tình Trúc quay lại bục giảng, nói các thủ pháp cơ bản của trà đạo trên màn hình lớn.Giản An Miên thấy ông không có thời gian để ý đến mình nên thả lỏng.Ít ra hơn một giờ đi học này vẫn an toàn.Giản An Miên chưa từng tiếp xúc với trà đạo, hai mắt cơ bản mù tịt.Điều kiện gia đình Mục Tử Ông khá bình thường, trong nhà cũng không có ai nghiên cứu về thứ này nên đứng lên thao tác vô cùng vụng về.Quý Lâm Vãn thì trái lại, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nằm lấy chén sứ trắng, rửa tay, tráng ẩm, đậy nắp ấm, phân trà... Một loạt động tác lưu loát sinh động, không chút lo lăng, thành thạo mà tao nhã, kết hợp với khuôn mặt khôi ngô tươi đẹp, thật sự rất là vui tai vui mắt.Giản An Miên vô thức liếc nhìn Mục Tử Ông, thì thấy cậu ấy đang nhìn chằm chằm Quý Lâm Vãn với vẻ mặt ngơ ngác, rõ là choáng váng rồi."..." Giản An Miên trong lòng thầm thở dài một hơi rồi lặng lẽ thu lại ánh mắt, sau đó cậu lại âm thầm liếc nhìn hai nữ sinh trước mặt.Hai nữ sinh kia nhìn Quý Lâm Vãn rồi lại nhìn qua Mục Tử Ông, trên mặt họ viết chữ "Đậu xanh hai tụi mình trở thành hai cái bóng đèn rất lớn đó! Giản An Miên: "..."Bóng đèn thứ ba lặng lẽ củi đầu xuống, cậu lại kéo khẩu trang lên tận mũi lần nữa.....Đối mắt với những người quen thuộc lại như những người lạ mà trước đây từng quen thuộc nhất, bên cạnh còn có một cặp đôi có mối quan hệ tế nhị; nam nam, Giản An Miên đã qua được lớp này, có thể nói là như ngồi trên đống lửa.Thật không dễ dàng chịu đựng đến khi tan học, Giản An Miên vừa ngước mắt lên thì vừa hay thấy Giản Tinh Trúc dường như đang do dự muốn nói gì đó, ánh mắt phức tạp, tim cậu đập thình thịch, cậu liền nhanh chóng kéo Mục Tử Ông chạy ra ngoài, không cho Giản Tinh Túc cơ hội kêu cậu lại."Mẹ kiếp, Quý Lâm Vãn tự nhiên cũng lại chọn lớp này, thực sự gặp quỷ!" Mục Tử Ông chửi rửa, chỉ là chóp tai đỏ bừng của cậu ấy, nhìn thế nào cũng không nhìn ra dáng vẻ tức giận.Giản An Miên cũng không muốn vạch trần cậu ấy là nghĩ một đằng nói một nẻo, sau khi ôm ngực thở hổn hển, cậu quay đầu, đột nhiên phát hiện Quý Lâm Vãn đang đứng phía sau bọn họ, lạnh lùng nhìn bóng lưng Mục Tử Ông."Mục Tử Ông, cậu đừng nói nữa..." Giản An Miên lúng túng kéo tay áo Mục Tử Ông, lặng lẽ chỉ về phía sau cậu ấy."Làm gì vậy?" Mục Tử Ông cáu kỉnh quay đầy lại, sau đó (b)ắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quý Lâm Vãn.Mục Tử Ông: "....!!"Quý Lâm Vãn hừ lạnh một tiếng, không nhìn Mục Tử Ông nữa, đi về phía trước.Giản An Miên trong lòng khẽ thở dài.Ngạo kiều Ông à, mồm mép là vũ khí tấn công cơ bản, Yến tiên sinh thực sự nên chia cho cậu ta một nửa năng lực ăn nói của ngài ấy!
Phải biết, Yến tiên sinh chúa dẻo miệng!Sắc mặt của Mộc Tử Ông cũng không được tốt lắm, cậu ta thấp giọng mắng một tiếng, chân vu vơ đá bay một hòn đá, tiếp tục đi về phía trước.Mục Tử Ông khi vừa mới bắt đầu vào học đã tham gia câu lạc bộ bóng rổ, hai ngày trước, câu lạc bộ đã gửi cho cậu ấy một mẫu đơn để điền vào, Mục Tử Ông dự định bây giờ điền xong mẫu đơn rồi liền đem đi nộp cho câu lạc bộ.Kết quả hai người họ rẽ sang hai hướng, đột nhiên cậu ấy gặp lại Quý Lâm Vãn ở một ngã tư.Quý Lâm Vãn có lẽ đã bị Mục Tử Ông chọc giận rồi, tâm trí quay cuồng, mất kiên nhẫn quay đầu/ lại, lạnh lùng khoanh tay nhìn Mục Tử Ông nói: "Cậu đi theo tôi làm gì?"Mục Tử Ông lớn tiếng: "Ai đi theo cậu? Tôi đến nộp đơn, không được à?"Quý Lâm Vãn sửng sốt, cậu ta cũng đến nộp đơn, cho nên quả thực cậu đã hiểu lầm rồi."...Xin lỗi." Quý Lâm Vãn mím môi, cậu quay người đi về phía cửa câu lạc bộ bóng rổ.Giản An Miên phản ứng lại: "Hóa ra Quý Lâm Vãn cũng ở trong câu lạc bộ của các cậu hả."Cũng thật là oan gia ngõ hẹp.Mục Tử Ông nhướn mày nhìn Quý Lâm Vãn, cậu bực bội vò đầu/tóc, rồi quay người rời đi.Giản An Miên vội vàng đi the0, nghi hoặc hỏi: "Mục Tử Ông, cậu không nộp đơn sao?""Lát nữa sẽ nộp." Mục Tử Ông khó chịu nói, cúi đầu/ đi về phía trước.Quý Lâm Vãn ở gần trước cửa, cậu ta liếc nhìn thân ảnh cao lớn Cường tráng của Mục Tử Ông châm biếm một tiếng: "Có bệnh."Giản An Miên quay đầu/ nhìn bóng dáng Quý Lâm Vãn, rồi lại quay đầy/ nhìn gương mặt cáu kỉnh của Mục Tử Ông, cậu do dự muốn nói điều gì đó.Mục Tử Ông trừng mắt nhìn Giản An Miên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn nói gì cứ trực tiếp nói!"Giản An Miên ngập ngừng nói: "Thật ra, nếu như cậu không thích Quý Lâm Vãn, cậu có thế rút khỏi câu lạc bộ bóng rô..."Mục Tử Ông ngay lập tức nổi khùng lên: "Dựa vào cái gì mà ông đây phải rút, mà không phải cậu ta rút? Có muốn rút cũng là cậu ta phải rút! Lão tử sẽ không rút!"Giản An Miên vui vẻ, cậu ấy đang đọc vè sao.Nhưng mà nếu nói ra câu này, Mục Tử Ông chắc chắn sẽ lại tức giận.
Giản An Miên suy nghĩ một chút, lại đối sang câu hỏi khác: "Đúng rồi, cậu rốt cuộc ghét Quý Lâm Vãn ở điểm gì thế? Cậu ấy không phải nhìn rất/ đẹp trai sao? Cũng rất/lịch sự!""Đẹp trai?" Mục Tử Ông nhìn Giản An Miên, hai mắt trợn to với vẻ khó tin, gò má đột nhiên lại đỏ lên một cách kì lạ, khinh thường nói: "Cánh tay thì gầy như đôi đũa, níu tay một cái thì liền có thể gãy luôn, da lại trắng giống như đánh phấn, là một thằng đàn ông, lông mi dài còn môi lại đỏ như thế, giống như con gái, có gì mà đẹp?"Giản An Miên sắc mạt khó tả: "..."Nghe tôi nói lời cảm ơn, Mục Tử Ông, tôi như muốn nổi da gà.Thật sến sẩm, thật sến sẩm.Giản An Miên trầm giọng nói: "Mục Tử Ông, cậu quan sát khá tỉ mỉ nha..."Mục Tử Ông chợt sửng sốt, sau đó dần tỉnh táo lại, mặt và cổ đỏ bừng, thẹn quá hóa giận quát: "Nhảm nhí! Lão tử mới không thèm nhìn cậu ta! Lão tử là thẳng!"Giản An Miên trả lời cho có lệ: "Ừ ừ, cậu thẳng, cậu là người thẳng nhất vũ trụ."Thẳng đến nỗi sẽ chú ý nam sinh đồng trang lứa cánh tay gầy gò, có làn da trắng, lông mi dài và môi đỏ đúng không?Sau khi Giản An Miên trở về kí túc xá, cậu lập tức mở điện thoại của mình kiếm tra, không nhìn thấy cuộc gọi của Giản Tinh Trúc, cậu thở phào nhẹ nhõm.Buối tối, Giản An Miên do dự hôi lâu rồi mới quyết định gửi tin nhắn cho Yến Chấp Mạch.Giản An Miên: Ngài Yến, tôi vừa gặp bố tôi ở trong lớp tự chọn môn nghệ thuật trà đạo.Yến Chấp Mạch có lẽ đúng lúc rảnh rồi, anh trả lời tin nhắn rất/ nhanh.Yến Chấp Mạch: Tần Tất Tiên?Giản An Miên: Không không, là bố ruột của tôi, Giản Tinh Trúc.Yến Chấp Mạch: Ông ấy có nói gì với em không?Giản An Miên: Không có... tôi giả vờ như không quen biết ông ấy, vừa tan học liền bỏ chạy mất rồi, nhưng mà ông ấy có vẻ hình như có chuyện muốn nói với tôi.Giản An Miên: Ngài nói xem tôi nên làm gì đây, Yến tiên sinh, tôi rất/bối rối, tôi với ông ấy căn bản không quá quen thuộc.Giản An Miên gặp phải vấn đề khó, phản ứng đầu/tiên của cậu lại là muốn nhờ nhân vật chính giúp đỡ.Đối với cậu mà nói, người đàn ông vừa trưởng thành lại ổn định như thế, nhất định sẽ có phương pháp giải quyết tốt nhất.Yến Chấp Mạch trực tiếp gọi điện đến.Giản An Miên vội vàng bắt máy.Giọng nói của người đàn ông điểm đặn và bình tĩnh, mang lại cảm giác tự tin như nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, chốc lát khiến Giản An Miên bất an, nội tâm cố gắng bình tĩnh: "Không sao, có Yến tiên sinh ở đây, em không việc gì phải lo lắng.""Um." Giản An Miên vội dúi đôi tai đỏ rực của mình vào trong mũ lông, nhẹ nhàng đáp lại."Em muốn gặp ông ấy không?" Yến Chấp Mạch hỏi.Giản An Miên sửng sốt một chút: "Có lẽ...vẫn phải nên gặp một lần nhỉ?"Điều gì nên đến cũng phải đến, cậu không thể nào trốn tránh mãi được.
"Không sao đâu, Miên Miên, em không cần phải ép buộc bản thân quá, nếu như em không muốn gặp tôi sẽ không để ông ấy gặp được em, em không cần lo lắng gì hết,
tôi sẽ giúp em giải quyết mọi chuyện , em chỉ cần thuận thẹo mong muốn chan thành của trái tìm mình là được""Vẫn là... gặp một lần." Ngón tay Giản An Miên vô thức vuốt ve con chó, đôi mắt và giọng nói của cậu mềm mại tựa sáp ong.Khi nghe người đàn ông nói lời này, anh cảm thấy bản thân thật ra cũng không bài xích Giản Tinh Trúc như vậy."Được rồi, em chỉ cần đưa ra quyết định là được, trước mắt đừng lo lắng gì cả. Nếu em đã quyết định gặp thì sau khi về tôi sẽ cùng em tới gặp ông ấy. Mọi việc tôi sẽ lo liệu, em cứ việc thu xếp đã. Cũng đừng lo lắng cái gì, em chi căn làm tốt một việc là chăm sóc bản thân thật tốt ở trường là được.Yến Chấp Mạch dừng lại, thả lỏng một chút, giọng nói trầm thấp, dịu dàng: "Nhiệt độ gần đây giảm mạnh, ở trường Miên Miên có mặc quần áo tử tế không đấy?""Có, tuần trước sau khi anh gọi cho tôi, tôi đã lấy hết quần áo mùa thu của mình ra, mới vừa hôm qua thôi, tôi còn mặc một chiếc áo len mỏng, rất/ấm áp, không sợ bị căm lạnh chút nào."Ừ, ngoan lắm." Yến Chấp Mạch thấp giọng nói, từ trong điện thoại chậm rãi truyền tới tiếng cười bỏng tai người nghe: "Nhưng giờ là lúc chuyển mùa, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất/ lớn. Tuy buổi sáng và tối nhiệt độ tương đối thấp nhưng tới trưa nắng vẫn hơi gắt, mặc áo len có lẽ sẽ hơi nóng, em có thể thay bằng một bộ đồ hai lớp, mặc một chiếc áo bó sát và áo sơ mi dài tay. Buổi sáng và tối khi nhiệt độ còn thấp em có thể khoác thêm áo len bên ngoài, đến trưa nắng gắt dân thì cởi ra. Đừng để mình bị nóng.""Ừm, nghe Yến tiên sinh, sau khi cúp máy tôi sẽ đi tìm áo len." Giản An Miên không hề bất mãn với cách kiểm soát của người đàn ông, cứ thế ngoan ngoãn đồng ý."Miên Miên thật ngoan." Yến Chấp Mạch vui vẻ ngã người ra ghế văn phòng, đến bản kế hoạch trong tay nhìn cũng dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng anh cũng thầm lên kế hoạch cho tương lai, công việc thì đều được sắp xếp gọn gàng, anh nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chỉ còn hai ngày nữa là tôi về rồi. Đến lúc đó tôi sẽ đưa Miên Miên ra ngoài ăn những món thật ngon, được không nào?""Được." Giản An Miên dừng lại một chút, mim môi, dường như có chút ngượng ngùng, nói: "Yến tiên sinh, anh đừng làm việc quá sức, chú ý giữ gìn sức khỏe, cũng đừng thức khuya..." Cậu cũng không quên chủ động ân cần hỏi thăm, dù sao mỗi lần người đàn ông đều ân cần quan tâm cậu, nếu cậu không nói gì đó thì cũng quá không tử tế rồi.Yến Chấp Mạch ngạc nhiên giây lát, sự dịu dàng trơng mắt anh gần như hóá thanh •. Và trong lòng quyến đoán gạch bỏ công việc ban đêm, dự định tăng Cường hiệu suất ban ngày, liều mạng một phen, khoé miệng cũng từ tươi cười ngọt đến chua xót chỉ hận không thể làm cậu ngay lập tức. Sau khi hOàn thành xong công việc, anh sẽ dịch chuyển tức thời tới nhà mình đè trong chăn ấm áp hung hăng chà đạp bạn nhỏ.
"Bé ngoan, chờ tôi trở về.""Yến tiên sinh, ngủ ngon.""Ngủ ngon, mơ đẹp."Giản An Miên cúp máy, im lặng hét lên rồi lao vào người con chó mềm mại và rửa mạt thật mạnh.Cảm giác xấu hổ này là sao nhỉ, như là đang nấu cháo điện thoại vậy...
"Giản An Miên, cái đó, đã gọi điện xong chưa hử?" Lưu Khởi Thành có chút nhằn nhó, giọng nói đến từ phía dưới.Giản An Miên xoa xoa không hiểu sao mặt lại nóng lên, lặng lẽ vén rèm giường lên, từ một góc, lộ đôi mắt còn ướt, mím môi nói: "Ừ, Gọi xong rồi, có chuyện gì à?""Thực ra thì không có chuyện gì cả. Tôi chỉ là muốn hỏi cậu đã viết tiểu thuyết chưa. Tôi có thế xem bây giờ không?"Lưu Khởi Thành thầm nghĩ trơng lòng–Người có chồng có khác, đêm nào cũng nói chuyện điện thoại làm cho người nghe thật xấu hổ.Ây da /IIIIIGiản An Miên cười khúc khích: "Không nhanh vậy đâu. Trước tiên tôi phải phác thảo chi tiết nếu không sẽ không dễ dàng viết được.""Chuyên nghiệp thật đó." Mặc dù Lưu Khởi Thành tiếc nuối nhưng vẫn không ngừng chờ mong: "Vậy khi nào cậu bắt đầu viết thì nhất định phải cho tôi biết nghen. Tôi thực sự rất/ mong đợi đó nhả."Giản An Miên sao có thể dừng hạnh phúc khi có người mong đợi tác phẩm của mình đây. Đó là một loại vinh hạnh."Được rồi, khi nào tôi hOàn thành chương đầy tiên sẽ ngay lập tức nói với cậu."Cậu lặng lẽ quyết định hai đêm này sẽ đi ngủ muộn để hOàn thành dàn ý chi tiết cho hai mươi chương cuối càng sớm càng tốt rồi bắt đầu nhanh chóng viết.Lưu Khởi Thành dừng lại, sau đó nói tiếp: "Nhân tiện thì Giản An Miên, Mục Tử Ông, gần đây các cậu có nghe nói rằng có một kẻ biến thái thường xuyên theo dõi các cô gái vào ban đêm, đặc biệt là những nơi hẻo lánh như ao hồ, lùm cây không? Một số cô gái đã xác nhận răng mình đã gặp phải, điều này thật sự đáng sợ đó!"Mục Tử Ông rít lên: "Khi ở lớp, tôi có nghe ai đó bên cạnh nói về chuyện này, vậy nó là sự thật à, không phải tin đồn sao?"Lưu Khởi Thành: "Tôi nào biết, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt hơn hết là nên đề phòng cẩn thận chú ý an toàn."Mục Tử Ông như không nói nên lời: "Cậu đã nói bọn họ chuyên theo dõi các bạn nữ, trong phòng kí túc chúng ta đều là đàn ông, chú ý làm gì đâu?"Lưu Khởi Thành đẩy mắt kính, nghiêm túc nói: "Hiện tại đúng là chỉ có nạn nhân là nữ, nhưng ai biết được lần sau bọn biến thái có chọn đối tượng là nam không?"Mục Tử Ông suy nghĩ một lát: "Cũng đúng, có một số thằng, còn yếu hơn con gái."Lưu Khởi Thành nói thêm: "Còn rất đẹp."Hai người đang nói thì dừng lại, đột nhiên lặng lẽ đưa mắt nhìn Giản An Miên trên giường.Giản An Miên: ?Nhìn cậu làm gì?Mục Tử Ông nhìn với vẻ nghiêm túc: "Giản An Miên cậu học tự học tối muộn hơn bọn này nên đừng đi một mình. Đợi bọn tôi đến rồi cùng cậu đi." di một mình dầy ật đầu/ manh mẽ: "Ữm! Đừng đi trước sau buổi tự học tối. Khi đến chúng tôi sẽ gửi tin nhăn cho cậu, rồi cậu đi xuống cùng chúng tôi quay vẽ. Giản An Miên : "???"Giản An Miên không biết nên cười hay khóc: "Không phải, tôi là con trai thì sợ cái gì chứ? Các cậu làm quá rồi."Lưu Khởi Thành lắc đây, trịnh trọng nói: "Không không, cậu yếu đuối còn đẹp hơn cả con gái. Dẫu kẻ biến thái có không thích con trai đi chăng nữa thì hắn cũng không thể kiểm soát được khi thấy cậu đầu. Quá nguy hiểm, nên chỉ có ở bên chúng tôi thì chúng tôi mới yên tâm được!""Không sai! Lưu Khởi Thành nói đúng!" Mục Tử Ông cũng nói: "Cậu đừng có bướng với chúng tôi. Dù sao ít nhất, khoảng thời gian này, cậu không có quyền từ chối cho tới khi tên biến thái bị (bắt thì cậu mới được lấy lại tự do." Giản An Miên: "..."Mục Tử Ông và Lưu Khởi Thành quả là nói được làm được.Bắt đầu/từ hôm sau cậu ta mỗi đêm đều xuống lầu chờ Giản An Miên sau đó lại trở về cùng cậu.Mặc dù Giản An Miên lực bất tòng tâm nhưng cậu cũng biết lòng tốt của họ đối với mình càng cảm thấy ấm áp trong lòng. Vì vậy cậu luôn đi cùng họ.Hai ngày trôi qua như vậy.Một ngày nọ vào buổi trưa, Yến Chấp Mạch đột nhiên Gọi điện nói anh đã xuống máy bay và sẽ tới trường đón cậu đi ăn trưa cùng nhau.Giản An Miên vừa tan lớp, đang thu dọn cạp sách, nghe vậy, bất giác nở nụ cười vui vẻ, chộp lấy cạp sách chạy nhanh ra ngoài."Được, Yên tiên sinh! Vậy tôi đợi anh ở kí túc xá.""Ừm." Yẽn Chấp Mạch không thể không cười khúc khích khi nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng từ phía bạn nhỏ: "Chậm thôi, đừng gấp, tôi còn phaair tầm nửa giờ nữa mới tới nơi.""Vậy tí nữa gặp.""Ừm, lát gặp."Sau khi cúp máy, Giản An Miên vội vàng bỏ điện thoại vào túi đi học. Bước chân của cậu không những không chậm lại mà còn di chuyển nhanh hơn.
Vì chiếc áo khoác đang vướng trơng tay nên cậu lại mặc nó vào.
Buổi trưa nắng gắt chiếu xuống dữ dội như một ngọn đèn dầu phả vào mặt mọi người. Giản An Miên choáng váng trong giây lát, cậu cảm thấy thế giới trước mắt mình thật tối tăm. Giản An Miên giật mình, đột nhiên không dám chạy quá nhanh nữa, vội vàng che ngực, giảm tốc độ.Cậu nghĩ thầm, có lẽ hai ngày nay mình ngủ quá muộn, thiếu ngủ nên tinh thần không tốt, hơn nữa đã đúng giữa trưa, là giờ ăn nên sau khi chạy cậu có lẽ đã hạ đường huyết một chút.Ngay sau khi lớp học kết thúc, hầu hết mọi người đang đi bộ theo hướng ký túc xá và căng tin.Tại giao lộ, tốc độ dòng người thậm chí còn chậm hơn.Giản An Miên chỉ đơn giản là đi một vòng dài và rẽ vào khu rừng hẻo lánh
Xét the0 tốc độ dòng người hiện giờ có lẽ cũng không nhanh bằng việc cậu đi một vòng dài này.Bước vào khu rừng, tai cậu trở nên sạch sẽ và không khí xung quanh sảng khoái hẳn.Giản An Miên bước hai bước với tâm trạng thoải mái.Đột nhiên, cậu nghe thấy phía sau có một loạt bước chân.Lúc đầu, Giản An Miên không nghĩ nhiều chỉ cho rằng dù con đường này hẻo lánh, nhưng điều đó không có nghĩa là không có ai.Tuy nhiên, khi cậu chậm bước để treo một cuộc gọi bán hàng và tiện thể trả lời tin nhắn trong nhóm lớp thì người phía sau cậu lẽ ra phải vượt qua cậu thì vẫn chưa đi tới trước cậu nữa là. Giản An Miên cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.Trong vô thức cậu nhớ về câu chuyện hai đêm trước các bạn cùng phòng nói tới.Giản An Miên đột nhiên trở nên hơi sợ hãi, nuốt một ngụm • bọt, và vô thức tăng tốc.Rất có thể, cậu đang tự dọa mình.Giản An Miên nghĩ như vậy
.
Tuy nhiên, giây tiếp the0, tiếng bước chân sau cậu cũng tăng tốc theo.Trái tim Giản An Miên đập mạnh, một luồng cảm giác ớn lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng, sống lưng lạnh đến mức rùng mình, toàn thân đột nhiên nổi da gà.Giản An Miên cố gắng hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, bước nhanh hơn, cậu nhanh chóng tìm được số điện thoại của người đàn ông trên điện thoại di động của mình và sẵn sàng để gọi cho anh bất cứ lúc nào.Lúc này, trên đầy cậu xuất hiện một chuỗi ánh sáng chói lóa, ánh nắng tình cờ xuyên qua kẽ hở trên cành cây, chiếu thẳng vào mắt cậu.Mắt Giản An Miên đau nhức và dường như tạm thời mất đi thị lực.Khi quay đầu/ lại, tai cậu đã không nghe thấy được nữa.Trong lòng dâng lên một loại cảm giác mãnh liệt, hồi hộp, tim đập nhanh, đầu/ choáng váng, đau nhức, ù tai, cả thế giới đều quay cuồng.Cậu run rẩy bấm điện thoại và chẳng hay mình đã quay số chưa.
Khoảnh khắc ngã xuống, Giản An Miên mơ hồ nghe thấy giọng nói ai đó gọi mình từ phía sau.Cậu há miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao gầy bước nhanh về phía mình và đưa tay về phía cậu.
Trong giây tiếp theo, cậu hOàn toàn bất tỉnh.
Phải biết, Yến tiên sinh chúa dẻo miệng!Sắc mặt của Mộc Tử Ông cũng không được tốt lắm, cậu ta thấp giọng mắng một tiếng, chân vu vơ đá bay một hòn đá, tiếp tục đi về phía trước.Mục Tử Ông khi vừa mới bắt đầu vào học đã tham gia câu lạc bộ bóng rổ, hai ngày trước, câu lạc bộ đã gửi cho cậu ấy một mẫu đơn để điền vào, Mục Tử Ông dự định bây giờ điền xong mẫu đơn rồi liền đem đi nộp cho câu lạc bộ.Kết quả hai người họ rẽ sang hai hướng, đột nhiên cậu ấy gặp lại Quý Lâm Vãn ở một ngã tư.Quý Lâm Vãn có lẽ đã bị Mục Tử Ông chọc giận rồi, tâm trí quay cuồng, mất kiên nhẫn quay đầu/ lại, lạnh lùng khoanh tay nhìn Mục Tử Ông nói: "Cậu đi theo tôi làm gì?"Mục Tử Ông lớn tiếng: "Ai đi theo cậu? Tôi đến nộp đơn, không được à?"Quý Lâm Vãn sửng sốt, cậu ta cũng đến nộp đơn, cho nên quả thực cậu đã hiểu lầm rồi."...Xin lỗi." Quý Lâm Vãn mím môi, cậu quay người đi về phía cửa câu lạc bộ bóng rổ.Giản An Miên phản ứng lại: "Hóa ra Quý Lâm Vãn cũng ở trong câu lạc bộ của các cậu hả."Cũng thật là oan gia ngõ hẹp.Mục Tử Ông nhướn mày nhìn Quý Lâm Vãn, cậu bực bội vò đầu/tóc, rồi quay người rời đi.Giản An Miên vội vàng đi the0, nghi hoặc hỏi: "Mục Tử Ông, cậu không nộp đơn sao?""Lát nữa sẽ nộp." Mục Tử Ông khó chịu nói, cúi đầu/ đi về phía trước.Quý Lâm Vãn ở gần trước cửa, cậu ta liếc nhìn thân ảnh cao lớn Cường tráng của Mục Tử Ông châm biếm một tiếng: "Có bệnh."Giản An Miên quay đầu/ nhìn bóng dáng Quý Lâm Vãn, rồi lại quay đầy/ nhìn gương mặt cáu kỉnh của Mục Tử Ông, cậu do dự muốn nói điều gì đó.Mục Tử Ông trừng mắt nhìn Giản An Miên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn nói gì cứ trực tiếp nói!"Giản An Miên ngập ngừng nói: "Thật ra, nếu như cậu không thích Quý Lâm Vãn, cậu có thế rút khỏi câu lạc bộ bóng rô..."Mục Tử Ông ngay lập tức nổi khùng lên: "Dựa vào cái gì mà ông đây phải rút, mà không phải cậu ta rút? Có muốn rút cũng là cậu ta phải rút! Lão tử sẽ không rút!"Giản An Miên vui vẻ, cậu ấy đang đọc vè sao.Nhưng mà nếu nói ra câu này, Mục Tử Ông chắc chắn sẽ lại tức giận.
Giản An Miên suy nghĩ một chút, lại đối sang câu hỏi khác: "Đúng rồi, cậu rốt cuộc ghét Quý Lâm Vãn ở điểm gì thế? Cậu ấy không phải nhìn rất/ đẹp trai sao? Cũng rất/lịch sự!""Đẹp trai?" Mục Tử Ông nhìn Giản An Miên, hai mắt trợn to với vẻ khó tin, gò má đột nhiên lại đỏ lên một cách kì lạ, khinh thường nói: "Cánh tay thì gầy như đôi đũa, níu tay một cái thì liền có thể gãy luôn, da lại trắng giống như đánh phấn, là một thằng đàn ông, lông mi dài còn môi lại đỏ như thế, giống như con gái, có gì mà đẹp?"Giản An Miên sắc mạt khó tả: "..."Nghe tôi nói lời cảm ơn, Mục Tử Ông, tôi như muốn nổi da gà.Thật sến sẩm, thật sến sẩm.Giản An Miên trầm giọng nói: "Mục Tử Ông, cậu quan sát khá tỉ mỉ nha..."Mục Tử Ông chợt sửng sốt, sau đó dần tỉnh táo lại, mặt và cổ đỏ bừng, thẹn quá hóa giận quát: "Nhảm nhí! Lão tử mới không thèm nhìn cậu ta! Lão tử là thẳng!"Giản An Miên trả lời cho có lệ: "Ừ ừ, cậu thẳng, cậu là người thẳng nhất vũ trụ."Thẳng đến nỗi sẽ chú ý nam sinh đồng trang lứa cánh tay gầy gò, có làn da trắng, lông mi dài và môi đỏ đúng không?Sau khi Giản An Miên trở về kí túc xá, cậu lập tức mở điện thoại của mình kiếm tra, không nhìn thấy cuộc gọi của Giản Tinh Trúc, cậu thở phào nhẹ nhõm.Buối tối, Giản An Miên do dự hôi lâu rồi mới quyết định gửi tin nhắn cho Yến Chấp Mạch.Giản An Miên: Ngài Yến, tôi vừa gặp bố tôi ở trong lớp tự chọn môn nghệ thuật trà đạo.Yến Chấp Mạch có lẽ đúng lúc rảnh rồi, anh trả lời tin nhắn rất/ nhanh.Yến Chấp Mạch: Tần Tất Tiên?Giản An Miên: Không không, là bố ruột của tôi, Giản Tinh Trúc.Yến Chấp Mạch: Ông ấy có nói gì với em không?Giản An Miên: Không có... tôi giả vờ như không quen biết ông ấy, vừa tan học liền bỏ chạy mất rồi, nhưng mà ông ấy có vẻ hình như có chuyện muốn nói với tôi.Giản An Miên: Ngài nói xem tôi nên làm gì đây, Yến tiên sinh, tôi rất/bối rối, tôi với ông ấy căn bản không quá quen thuộc.Giản An Miên gặp phải vấn đề khó, phản ứng đầu/tiên của cậu lại là muốn nhờ nhân vật chính giúp đỡ.Đối với cậu mà nói, người đàn ông vừa trưởng thành lại ổn định như thế, nhất định sẽ có phương pháp giải quyết tốt nhất.Yến Chấp Mạch trực tiếp gọi điện đến.Giản An Miên vội vàng bắt máy.Giọng nói của người đàn ông điểm đặn và bình tĩnh, mang lại cảm giác tự tin như nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, chốc lát khiến Giản An Miên bất an, nội tâm cố gắng bình tĩnh: "Không sao, có Yến tiên sinh ở đây, em không việc gì phải lo lắng.""Um." Giản An Miên vội dúi đôi tai đỏ rực của mình vào trong mũ lông, nhẹ nhàng đáp lại."Em muốn gặp ông ấy không?" Yến Chấp Mạch hỏi.Giản An Miên sửng sốt một chút: "Có lẽ...vẫn phải nên gặp một lần nhỉ?"Điều gì nên đến cũng phải đến, cậu không thể nào trốn tránh mãi được.
"Không sao đâu, Miên Miên, em không cần phải ép buộc bản thân quá, nếu như em không muốn gặp tôi sẽ không để ông ấy gặp được em, em không cần lo lắng gì hết,
tôi sẽ giúp em giải quyết mọi chuyện , em chỉ cần thuận thẹo mong muốn chan thành của trái tìm mình là được""Vẫn là... gặp một lần." Ngón tay Giản An Miên vô thức vuốt ve con chó, đôi mắt và giọng nói của cậu mềm mại tựa sáp ong.Khi nghe người đàn ông nói lời này, anh cảm thấy bản thân thật ra cũng không bài xích Giản Tinh Trúc như vậy."Được rồi, em chỉ cần đưa ra quyết định là được, trước mắt đừng lo lắng gì cả. Nếu em đã quyết định gặp thì sau khi về tôi sẽ cùng em tới gặp ông ấy. Mọi việc tôi sẽ lo liệu, em cứ việc thu xếp đã. Cũng đừng lo lắng cái gì, em chi căn làm tốt một việc là chăm sóc bản thân thật tốt ở trường là được.Yến Chấp Mạch dừng lại, thả lỏng một chút, giọng nói trầm thấp, dịu dàng: "Nhiệt độ gần đây giảm mạnh, ở trường Miên Miên có mặc quần áo tử tế không đấy?""Có, tuần trước sau khi anh gọi cho tôi, tôi đã lấy hết quần áo mùa thu của mình ra, mới vừa hôm qua thôi, tôi còn mặc một chiếc áo len mỏng, rất/ấm áp, không sợ bị căm lạnh chút nào."Ừ, ngoan lắm." Yến Chấp Mạch thấp giọng nói, từ trong điện thoại chậm rãi truyền tới tiếng cười bỏng tai người nghe: "Nhưng giờ là lúc chuyển mùa, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất/ lớn. Tuy buổi sáng và tối nhiệt độ tương đối thấp nhưng tới trưa nắng vẫn hơi gắt, mặc áo len có lẽ sẽ hơi nóng, em có thể thay bằng một bộ đồ hai lớp, mặc một chiếc áo bó sát và áo sơ mi dài tay. Buổi sáng và tối khi nhiệt độ còn thấp em có thể khoác thêm áo len bên ngoài, đến trưa nắng gắt dân thì cởi ra. Đừng để mình bị nóng.""Ừm, nghe Yến tiên sinh, sau khi cúp máy tôi sẽ đi tìm áo len." Giản An Miên không hề bất mãn với cách kiểm soát của người đàn ông, cứ thế ngoan ngoãn đồng ý."Miên Miên thật ngoan." Yến Chấp Mạch vui vẻ ngã người ra ghế văn phòng, đến bản kế hoạch trong tay nhìn cũng dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng anh cũng thầm lên kế hoạch cho tương lai, công việc thì đều được sắp xếp gọn gàng, anh nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chỉ còn hai ngày nữa là tôi về rồi. Đến lúc đó tôi sẽ đưa Miên Miên ra ngoài ăn những món thật ngon, được không nào?""Được." Giản An Miên dừng lại một chút, mim môi, dường như có chút ngượng ngùng, nói: "Yến tiên sinh, anh đừng làm việc quá sức, chú ý giữ gìn sức khỏe, cũng đừng thức khuya..." Cậu cũng không quên chủ động ân cần hỏi thăm, dù sao mỗi lần người đàn ông đều ân cần quan tâm cậu, nếu cậu không nói gì đó thì cũng quá không tử tế rồi.Yến Chấp Mạch ngạc nhiên giây lát, sự dịu dàng trơng mắt anh gần như hóá thanh •. Và trong lòng quyến đoán gạch bỏ công việc ban đêm, dự định tăng Cường hiệu suất ban ngày, liều mạng một phen, khoé miệng cũng từ tươi cười ngọt đến chua xót chỉ hận không thể làm cậu ngay lập tức. Sau khi hOàn thành xong công việc, anh sẽ dịch chuyển tức thời tới nhà mình đè trong chăn ấm áp hung hăng chà đạp bạn nhỏ.
"Bé ngoan, chờ tôi trở về.""Yến tiên sinh, ngủ ngon.""Ngủ ngon, mơ đẹp."Giản An Miên cúp máy, im lặng hét lên rồi lao vào người con chó mềm mại và rửa mạt thật mạnh.Cảm giác xấu hổ này là sao nhỉ, như là đang nấu cháo điện thoại vậy...
"Giản An Miên, cái đó, đã gọi điện xong chưa hử?" Lưu Khởi Thành có chút nhằn nhó, giọng nói đến từ phía dưới.Giản An Miên xoa xoa không hiểu sao mặt lại nóng lên, lặng lẽ vén rèm giường lên, từ một góc, lộ đôi mắt còn ướt, mím môi nói: "Ừ, Gọi xong rồi, có chuyện gì à?""Thực ra thì không có chuyện gì cả. Tôi chỉ là muốn hỏi cậu đã viết tiểu thuyết chưa. Tôi có thế xem bây giờ không?"Lưu Khởi Thành thầm nghĩ trơng lòng–Người có chồng có khác, đêm nào cũng nói chuyện điện thoại làm cho người nghe thật xấu hổ.Ây da /IIIIIGiản An Miên cười khúc khích: "Không nhanh vậy đâu. Trước tiên tôi phải phác thảo chi tiết nếu không sẽ không dễ dàng viết được.""Chuyên nghiệp thật đó." Mặc dù Lưu Khởi Thành tiếc nuối nhưng vẫn không ngừng chờ mong: "Vậy khi nào cậu bắt đầu viết thì nhất định phải cho tôi biết nghen. Tôi thực sự rất/ mong đợi đó nhả."Giản An Miên sao có thể dừng hạnh phúc khi có người mong đợi tác phẩm của mình đây. Đó là một loại vinh hạnh."Được rồi, khi nào tôi hOàn thành chương đầy tiên sẽ ngay lập tức nói với cậu."Cậu lặng lẽ quyết định hai đêm này sẽ đi ngủ muộn để hOàn thành dàn ý chi tiết cho hai mươi chương cuối càng sớm càng tốt rồi bắt đầu nhanh chóng viết.Lưu Khởi Thành dừng lại, sau đó nói tiếp: "Nhân tiện thì Giản An Miên, Mục Tử Ông, gần đây các cậu có nghe nói rằng có một kẻ biến thái thường xuyên theo dõi các cô gái vào ban đêm, đặc biệt là những nơi hẻo lánh như ao hồ, lùm cây không? Một số cô gái đã xác nhận răng mình đã gặp phải, điều này thật sự đáng sợ đó!"Mục Tử Ông rít lên: "Khi ở lớp, tôi có nghe ai đó bên cạnh nói về chuyện này, vậy nó là sự thật à, không phải tin đồn sao?"Lưu Khởi Thành: "Tôi nào biết, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt hơn hết là nên đề phòng cẩn thận chú ý an toàn."Mục Tử Ông như không nói nên lời: "Cậu đã nói bọn họ chuyên theo dõi các bạn nữ, trong phòng kí túc chúng ta đều là đàn ông, chú ý làm gì đâu?"Lưu Khởi Thành đẩy mắt kính, nghiêm túc nói: "Hiện tại đúng là chỉ có nạn nhân là nữ, nhưng ai biết được lần sau bọn biến thái có chọn đối tượng là nam không?"Mục Tử Ông suy nghĩ một lát: "Cũng đúng, có một số thằng, còn yếu hơn con gái."Lưu Khởi Thành nói thêm: "Còn rất đẹp."Hai người đang nói thì dừng lại, đột nhiên lặng lẽ đưa mắt nhìn Giản An Miên trên giường.Giản An Miên: ?Nhìn cậu làm gì?Mục Tử Ông nhìn với vẻ nghiêm túc: "Giản An Miên cậu học tự học tối muộn hơn bọn này nên đừng đi một mình. Đợi bọn tôi đến rồi cùng cậu đi." di một mình dầy ật đầu/ manh mẽ: "Ữm! Đừng đi trước sau buổi tự học tối. Khi đến chúng tôi sẽ gửi tin nhăn cho cậu, rồi cậu đi xuống cùng chúng tôi quay vẽ. Giản An Miên : "???"Giản An Miên không biết nên cười hay khóc: "Không phải, tôi là con trai thì sợ cái gì chứ? Các cậu làm quá rồi."Lưu Khởi Thành lắc đây, trịnh trọng nói: "Không không, cậu yếu đuối còn đẹp hơn cả con gái. Dẫu kẻ biến thái có không thích con trai đi chăng nữa thì hắn cũng không thể kiểm soát được khi thấy cậu đầu. Quá nguy hiểm, nên chỉ có ở bên chúng tôi thì chúng tôi mới yên tâm được!""Không sai! Lưu Khởi Thành nói đúng!" Mục Tử Ông cũng nói: "Cậu đừng có bướng với chúng tôi. Dù sao ít nhất, khoảng thời gian này, cậu không có quyền từ chối cho tới khi tên biến thái bị (bắt thì cậu mới được lấy lại tự do." Giản An Miên: "..."Mục Tử Ông và Lưu Khởi Thành quả là nói được làm được.Bắt đầu/từ hôm sau cậu ta mỗi đêm đều xuống lầu chờ Giản An Miên sau đó lại trở về cùng cậu.Mặc dù Giản An Miên lực bất tòng tâm nhưng cậu cũng biết lòng tốt của họ đối với mình càng cảm thấy ấm áp trong lòng. Vì vậy cậu luôn đi cùng họ.Hai ngày trôi qua như vậy.Một ngày nọ vào buổi trưa, Yến Chấp Mạch đột nhiên Gọi điện nói anh đã xuống máy bay và sẽ tới trường đón cậu đi ăn trưa cùng nhau.Giản An Miên vừa tan lớp, đang thu dọn cạp sách, nghe vậy, bất giác nở nụ cười vui vẻ, chộp lấy cạp sách chạy nhanh ra ngoài."Được, Yên tiên sinh! Vậy tôi đợi anh ở kí túc xá.""Ừm." Yẽn Chấp Mạch không thể không cười khúc khích khi nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng từ phía bạn nhỏ: "Chậm thôi, đừng gấp, tôi còn phaair tầm nửa giờ nữa mới tới nơi.""Vậy tí nữa gặp.""Ừm, lát gặp."Sau khi cúp máy, Giản An Miên vội vàng bỏ điện thoại vào túi đi học. Bước chân của cậu không những không chậm lại mà còn di chuyển nhanh hơn.
Vì chiếc áo khoác đang vướng trơng tay nên cậu lại mặc nó vào.
Buổi trưa nắng gắt chiếu xuống dữ dội như một ngọn đèn dầu phả vào mặt mọi người. Giản An Miên choáng váng trong giây lát, cậu cảm thấy thế giới trước mắt mình thật tối tăm. Giản An Miên giật mình, đột nhiên không dám chạy quá nhanh nữa, vội vàng che ngực, giảm tốc độ.Cậu nghĩ thầm, có lẽ hai ngày nay mình ngủ quá muộn, thiếu ngủ nên tinh thần không tốt, hơn nữa đã đúng giữa trưa, là giờ ăn nên sau khi chạy cậu có lẽ đã hạ đường huyết một chút.Ngay sau khi lớp học kết thúc, hầu hết mọi người đang đi bộ theo hướng ký túc xá và căng tin.Tại giao lộ, tốc độ dòng người thậm chí còn chậm hơn.Giản An Miên chỉ đơn giản là đi một vòng dài và rẽ vào khu rừng hẻo lánh
Xét the0 tốc độ dòng người hiện giờ có lẽ cũng không nhanh bằng việc cậu đi một vòng dài này.Bước vào khu rừng, tai cậu trở nên sạch sẽ và không khí xung quanh sảng khoái hẳn.Giản An Miên bước hai bước với tâm trạng thoải mái.Đột nhiên, cậu nghe thấy phía sau có một loạt bước chân.Lúc đầu, Giản An Miên không nghĩ nhiều chỉ cho rằng dù con đường này hẻo lánh, nhưng điều đó không có nghĩa là không có ai.Tuy nhiên, khi cậu chậm bước để treo một cuộc gọi bán hàng và tiện thể trả lời tin nhắn trong nhóm lớp thì người phía sau cậu lẽ ra phải vượt qua cậu thì vẫn chưa đi tới trước cậu nữa là. Giản An Miên cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.Trong vô thức cậu nhớ về câu chuyện hai đêm trước các bạn cùng phòng nói tới.Giản An Miên đột nhiên trở nên hơi sợ hãi, nuốt một ngụm • bọt, và vô thức tăng tốc.Rất có thể, cậu đang tự dọa mình.Giản An Miên nghĩ như vậy
.
Tuy nhiên, giây tiếp the0, tiếng bước chân sau cậu cũng tăng tốc theo.Trái tim Giản An Miên đập mạnh, một luồng cảm giác ớn lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng, sống lưng lạnh đến mức rùng mình, toàn thân đột nhiên nổi da gà.Giản An Miên cố gắng hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, bước nhanh hơn, cậu nhanh chóng tìm được số điện thoại của người đàn ông trên điện thoại di động của mình và sẵn sàng để gọi cho anh bất cứ lúc nào.Lúc này, trên đầy cậu xuất hiện một chuỗi ánh sáng chói lóa, ánh nắng tình cờ xuyên qua kẽ hở trên cành cây, chiếu thẳng vào mắt cậu.Mắt Giản An Miên đau nhức và dường như tạm thời mất đi thị lực.Khi quay đầu/ lại, tai cậu đã không nghe thấy được nữa.Trong lòng dâng lên một loại cảm giác mãnh liệt, hồi hộp, tim đập nhanh, đầu/ choáng váng, đau nhức, ù tai, cả thế giới đều quay cuồng.Cậu run rẩy bấm điện thoại và chẳng hay mình đã quay số chưa.
Khoảnh khắc ngã xuống, Giản An Miên mơ hồ nghe thấy giọng nói ai đó gọi mình từ phía sau.Cậu há miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao gầy bước nhanh về phía mình và đưa tay về phía cậu.
Trong giây tiếp theo, cậu hOàn toàn bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store