5 Nam Tu Tien 3 Nam Mo Phong Co Mac Mac
Chương 95. Cầu nhân đắc nhânNội dung trọng điểm:Ngàn vạn năm trước, cầu người nguyện ý.-----------------------Hiểu Mộc Vân sau khi giao ca đêm cuối cùng với Phi Khấp Triều liền tùy tiện tìm một góc dựa vào rồi ngủ. Khi hắn mới ngủ, đầu gối lên nền đất cứng rắn. Thế nhưng, khi tỉnh lại, hắn lại cảm thấy mình đang gối lên thứ gì đó mềm mại và ấm áp. Hắn thấy kỳ lạ, vì hắn không phải người chậm chạp như Tư Vũ Phi. Bàn tay hắn khẽ dịch sang bên cạnh, chạm vào một thứ ấm áp, lập tức mở mắt ra.Vừa mở mắt, hắn liền đối diện với một chiếc mặt nạ đáng yêu.Hiểu Mộc Vân cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không phải vì hắn si mê Tư Vũ Phi mà dẫn đến nhận thức sai lầm, mà là do chiếc mặt nạ Tư Vũ Phi đang đeo thật sự rất đáng yêu. Mặt nạ trắng tròn, đôi mắt vẽ tròn xoe, miệng nhỏ bẹp bẹp mang nét đáng thương, thậm chí trên má còn có hai vệt đỏ ửng.Hiểu Mộc Vân nhìn y thật lâu, lúc này mới nhận ra mình đang gối lên đùi Tư Vũ Phi. Hơn nữa, trong lúc ngủ mơ, tay hắn vô thức duỗi ra, suýt chút nữa chạm vào một nơi nguy hiểm.Tư Vũ Phi nhận ra hắn đã tỉnh, không nói không rằng mà đưa tay ra đặt trước mặt hắn.Hiểu Mộc Vân ngoan ngoãn đặt cằm mình vào khe hở giữa ngón tay y, nở một nụ cười ngái ngủ, ánh mắt chăm chú nhìn y không rời.Tư Vũ Phi hơi nới tay ra, nhưng ngay sau đó lại bóp chặt lấy mặt hắn."Sớm a, có muốn hôn một cái không?" Hiểu Mộc Vân cười hỏi.Tư Vũ Phi bóp má hắn, làm hắn quay đầu nhìn sang một hướng khác.Ở bên cạnh, Phi Khấp Triều cùng Sư Bạch Ngọc đang ăn lương khô. Sư Bạch Ngọc dường như không bị ảnh hưởng, cứ ăn uống tự nhiên, thỉnh thoảng còn bớt chút thời gian để xem diễn. Đáng thương nhất là Phi Khấp Triều, hắn trông như vừa trải qua một cơn hoảng sợ khủng khiếp, ngây người nhìn chằm chằm vào Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi.Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi ở bên nhau đã lâu, hắn gần như quên mất rằng nơi này còn có hai người khác. Khi ánh mắt của hắn chạm đến ánh mắt của Phi Khấp Triều, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ, quay mặt đi hướng khác."A a a a! Không thể nào!" Phi Khấp Triều hét lên kinh thiên động địa. "Đại sư huynh sẽ đánh chết hắn! Không đúng! Đại sư huynh sẽ đánh chết ta! Vì ta đã không trông chừng được Phi Phi! Trời ơi! Sao lại đúng lúc này ta phải ở cùng Phi Phi? Đại sư huynh chắc chắn sẽ giết ta! Tuyệt đối sẽ giết ta!"Bọn họ chỉ có thể tự thôi miên rằng Tư Vũ Phi là một đứa trẻ con của mọi người. Nhưng Công Tôn Minh Nhật thì hoàn toàn không cảm thấy mình bị ảnh hưởng bởi thôi miên. Hắn luôn tin rằng Tư Vũ Phi là đứa trẻ mà mình đã chăm nom từ nhỏ đến lớn, kỹ lưỡng từng chút một.Nếu Công Tôn Minh Nhật biết có kẻ nào dám ra tay với Tư Vũ Phi, Phi Khấp Triều không dám tưởng tượng cái cảnh tượng thảm khốc ấy. Nơi này nhất định có người phải chết.Hắn chính là tương đối sợ hãi, người chết này sẽ là mình.Sư Bạch Ngọc vẫn vui vẻ xem diễn, nét mặt đầy thoải mái.Phi Khấp Triều vốn mang lại cảm giác âm trầm, không ngờ giờ đây lại có thể hét lên khàn cả giọng như vậy."Ta làm gì sai?" Tư Vũ Phi thản nhiên đặt tay lên vai Hiểu Mộc Vân, dùng ống tay áo rũ xuống che mặt hắn. "Hắn tối qua gác đêm giúp ta, ta để hắn gối lên đùi một chút, ta cảm thấy mình làm rất đúng."Hiểu Mộc Vân yên lặng giơ ngón tay cái, nhỏ giọng khen: "Người đẹp, lòng cũng đẹp."Tư Vũ Phi nghe vậy, mặt khẽ đỏ lên.May là có chiếc mặt nạ "vô địch" che giấu.Phi Khấp Triều không nói gì, hắn đã khóc.Ngươi lừa người! Ngươi chỉ là người đẹp, nhưng lòng không hề tốt! Mỗi lần ngươi xuống núi làm việc thiện, đều khiến gà bay chó chạy.Thậm chí các bà lão trong làng còn phải quỳ xuống cầu xin đừng để người của Phục Hi Viện xuất hiện gần thôn làng của họ nữa.Tư Vũ Phi tự thấy mình làm rất tốt, nhưng suy nghĩ ấy chỉ tồn tại trong đầu y mà thôi.Để kéo Phi Khấp Triều ra khỏi cảm xúc hỗn loạn, Hiểu Mộc Vân lặng lẽ rời khỏi đùi Tư Vũ Phi, nói: "Ta đi rửa mặt."Hắn vừa đứng lên, Phi Khấp Triều mới chợt nhận ra dây cột tóc màu vàng trên đầu Hiểu Mộc Vân là của Tư Vũ Phi.Điều này khiến Phi Khấp Triều càng thêm chắc chắn rằng ngày hắn chết đang đến rất gần.Gần đó có một con sông nhỏ, cả ba người bọn họ đã sớm đến đây để rửa mặt.Hiểu Mộc Vân ngồi xổm bên bờ sông, vén tay áo lên, chỉnh trang lại quần áo gọn gàng đặt trên đùi, dùng dây cột tóc buộc chặt tóc, rồi mới dám cúi xuống vốc nước rửa mặt.Hắn thật sự là đại thiếu gia phong thái.Sau khi vốc vài lần nước rửa sạch mặt, Hiểu Mộc Vân cúi đầu, trên mặt nước liền xuất hiện thêm một bóng hình.Mặt vẫn chưa lau khô, hắn kinh ngạc quay sang bên cạnh.Không biết từ khi nào, Tư Vũ Phi đã lặng lẽ đến ngồi xổm bên cạnh, nhìn hắn chằm chằm."Khụ." Hiểu Mộc Vân bối rối lấy khăn tay lau mặt. "Tam sư huynh của ngươi vẫn đang la hét.""Ta biết." Tư Vũ Phi thản nhiên đáp, vẻ mặt đắc ý. "Ta đã nói rồi mà, Tam sư huynh rất thú vị.""Thú vị là ở điểm này sao?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy bản thân không thể hiểu được ý của đối phương."Cứ cho là vậy đi." Tư Vũ Phi khó mà giải thích rõ ràng."Đại sư huynh của ngươi rốt cuộc là người thế nào?" Hiểu Mộc Vân rất để tâm đến chuyện này."Đại sư huynh, người rất tốt." Tư Vũ Phi mỉm cười nheo mắt, "Chỉ là nói hơi nhiều một chút. Lần sau gặp hắn, ta sẽ giới thiệu cho ngươi.""Tam sư huynh của ngươi lúc nào cũng ồn ào, nói hắn nhất định sẽ đánh chết ta." Hiểu Mộc Vân thấy người yêu mình ngây thơ như vậy, vừa hạnh phúc, vừa cảm thấy như bị dày vò."Ừm..." Tư Vũ Phi suy nghĩ một lúc.Hiểu Mộc Vân không biết mình đang mong chờ một câu trả lời như thế nào."Ta sẽ bảo vệ ngươi. Có ta ở đây, hắn sẽ không dám đánh chết ngươi." Tư Vũ Phi dùng cách này để trấn an Hiểu Mộc Vân.Hiểu Mộc Vân chớp chớp mắt."Thế nào? Đáng tin cậy đúng không?" Tư Vũ Phi đắc ý.Câu trả lời thực tế là, xem ra không đáng tin lắm.Nhưng Hiểu Mộc Vân lúc này đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, chỉ cần có thể làm Tư Vũ Phi vui, nói dối gì cũng có thể bịa ra: "Quá đáng tin cậy. Có ngươi bảo vệ ta, ta căn bản không cần lo lắng gì nữa.""Ừm." Tư Vũ Phi rất hài lòng với câu trả lời của hắn, sau đó bước lên phía trước, một lần nữa đưa tay về phía Hiểu Mộc Vân.Hiểu Mộc Vân giờ đây đã quen với động tác và phản ứng của đối phương, gần như có thể đoán ý ngay.Hiểu thấu lòng người thì có gì khó?Hiểu Mộc Vân đưa mặt mình, đặt vào lòng bàn tay của Tư Vũ Phi.Tư Vũ Phi cố ý khép ngón cái và ngón trỏ lại, tạo thành một vòng tròn, rồi dùng nó véo nhẹ lên má của hắn.Hiểu Mộc Vân bật cười, hỏi: "Thấy thú vị không?""Tạm được.""Ngài cảm thấy vừa ý thì đó là vinh hạnh lớn lao của ta." Hiểu Mộc Vân nghiêm túc gật đầu.Tư Vũ Phi bật cười, sau đó buông tay ra."Sáng nay sao ta lại ngủ trên chân ngươi?" Hiểu Mộc Vân tháo dây buộc tóc, xõa mái tóc dài xuống và chỉnh lại một chút, "Ta không lẽ đã làm điều gì thất lễ với ngươi trong mơ?""Không có đâu." Tư Vũ Phi trả lời rất thẳng thắn, "Ta không gác đêm, nên dậy sớm. Thấy ngươi ngủ không yên, ta nghĩ chắc vì sàn nhà cứng quá, nên lấy đùi lót cho ngươi một chút."Hắn nói như thể điều đó rất đương nhiên, còn Hiểu Mộc Vân thì không biết phải nói gì tiếp."Thật muốn thành thân với ngươi." Hiểu Mộc Vân thốt ra suy nghĩ trong lòng."Thành thân thì có ích gì?" Tư Vũ Phi vẫn luôn từ chối hắn. Một trong những lý do là vì bản thân không hiểu hôn nhân có ý nghĩa gì. Họ là những người tu tiên, đắm mình trong đất trời, tìm kiếm chân lý thuần khiết nhất, không bị gò bó bởi bất kỳ thứ gì. Nếu đã tiêu dao tự tại giữa thiên địa, cớ gì phải ràng buộc bởi thứ khác?Hiểu Mộc Vân trả lời một cách đơn giản và thẳng thắn: "Nếu chúng ta thành thân, thì ta muốn làm gì với ngươi cũng là hợp lẽ. Hơn nữa, nếu có kẻ dám có ý đồ với ngươi, ta có thể không chút do dự mà giết hắn.""Vậy sao?"Đây là lần đầu tiên Tư Vũ Phi nghe đến điều đó."Quan trọng nhất là, ngươi cứ làm những điều đó với ta mà ta chẳng có danh phận gì, lại còn mặt dày theo đuôi ngươi suốt ngày. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải ta sẽ bị người ta ném trứng gà, thậm chí dìm xuống sông sao?"Hiểu Mộc Vân vô cùng khâm phục chính mình. Trên đời này, liệu còn lời mê sảng nào mà hắn không nói ra được không?Nói xong, hắn còn tiến lại gần, nắm lấy ngón tay thon dài của Tư Vũ Phi, cố tình làm ra vẻ đáng thương.Tư Vũ Phi nhìn vẻ mặt đầy thành khẩn của hắn, suy nghĩ trước sau rồi khẽ gật đầu, đáp: "Ta sẽ suy nghĩ.""Ngươi định nghĩ bao lâu? Ăn sáng xong là được chứ?" Hiểu Mộc Vân vội vàng thúc giục."Đừng ép ta phải đánh ngươi."Sau khi chỉnh đốn lại một chút, họ quyết định tiếp tục lên đường, theo hành trình mà Ổ Thanh Ảnh đã để lại.Khi Tư Vũ Phi mở sổ ghi chép, ghi lại các địa điểm đã đi qua trong thời gian gần đây, Sư Bạch Ngọc đứng sau lưng hắn, lén nhìn qua.Việc Sư Bạch Ngọc biết chữ quả thật là một điều hiếm có.Hắn quan sát nét chữ của Tư Vũ Phi, vô tình dừng ánh mắt ở hai từ "Tam Thần Sơn" và "Thần Ma Phán Quan".Sắc mặt Sư Bạch Ngọc lập tức thay đổi, rơi vào suy tư.Khi Tư Vũ Phi viết xong, chuẩn bị đóng sổ lại, không cẩn thận làm lật tới trang có bức họa của Hiểu Mộc Vân. Hắn nhanh tay lật lại, nghĩ rằng mình phản ứng đủ nhanh, nhưng Sư Bạch Ngọc ở phía sau chắc đã nhìn thấy. Vì thế, Tư Vũ Phi lạnh lùng liếc mắt đầy uy hiếp.Sư Bạch Ngọc bị ánh mắt đó làm giật mình.Dù có khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt hắn vẫn không giấu nổi sự đáng sợ."Ngươi nhìn thấy gì?" Tư Vũ Phi hỏi.Sư Bạch Ngọc vội lắc đầu, để giữ mạng, dứt khoát nói dối: "Ta chỉ đang ngẩn người, chẳng nhìn thấy gì cả."Tư Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm.Ở bên cạnh, Hiểu Mộc Vân và Phi Khấp Triều đều nghĩ thầm: Đừng tin hắn!Họ dập tắt lửa, thu dọn đồ đạc.Trong lúc đó, một cơn gió nhẹ từ hướng kỳ quái nào đó thổi đến.Tư Vũ Phi nhíu mày.Hắn gần như ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn về hướng gió thổi tới, nhưng chẳng thấy điều gì bất thường.Cả nhóm bốn người tiếp tục lên đường.Gió thổi qua những bụi cỏ thấp, cây cối xung quanh lay động. Dù mặt trời sáng rõ trên bầu trời đầu hạ, một luồng gió lạnh khó hiểu vẫn len lỏi qua không khí.Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi lặng lẽ trao nhau ánh mắt.Con đường trước mặt trông có vẻ bình thường, nhưng đất phía trước lại hơi lún.Ngoài điều này, thế giới vẫn yên bình.Hiểu Mộc Vân ôm Phi Khấp Triều trong một tay, tay kia bế Tiểu Bạch, nhanh chóng lùi lại phía sau. Cùng lúc đó, thanh kiếm Vũ Đả Lê Hoa rời khỏi vỏ, bay thẳng về phía Tư Vũ Phi.Tư Vũ Phi đón lấy thanh kiếm, che trước người, chiếc mặt nạ trên gương mặt khẽ mỉm cười, đầu lưỡi liếm nhẹ nơi khóe miệng.Từ bốn phương tám hướng, đám người mặc áo xám của viện phục tiên môn kéo đến đông như che trời lấp đất, vây kín hắn. Bọn họ đã sớm có người dò ra tung tích của Tư Vũ Phi, hơn thế, nhanh chóng triệu tập các đệ tử trong phạm vi mười dặm. Một đêm dài hội tụ, sáng hôm sau hoàn thiện kế hoạch bàn bạc.Rốt cuộc, ở giờ khắc này, hành động bắt đầu.Bọn chúng bao vây ba người, mục tiêu duy nhất chính là bắt lấy Thí Thần Trảm Ma Giả."Phải không?" Tư Vũ Phi thu kiếm, mái tóc đen cột cao theo gió nhẹ nhàng bay lượn. Thân thể hắn hơi uốn cong, sẵn sàng lao tới, ánh mắt đầy hứng khởi: "Thí Thần Trảm Ma... có phải, ngoài hai chữ 'giết người', còn có thêm điều gì thú vị hơn không?"Tư Vũ Phi không hề sợ hãi đối mặt.Sư Bạch Ngọc nhìn thấy số người đông đảo, liền quay sang thương lượng với Hiểu Mộc Vân: "Ngươi bảo hộ Tiểu Triều, ta đi hỗ trợ."Hiểu Mộc Vân đảo mắt đánh giá một vòng tu vi của kẻ địch, rồi điềm nhiên đáp: "Không cần."Sư Bạch Ngọc sửng sốt.Chẳng bao lâu, hắn hiểu rõ ý tứ của Hiểu Mộc Vân.Dù đối phương đông đảo, nhưng trước mặt Tư Vũ Phi, đây chỉ là một màn tàn sát đơn phương đầy cuồng hoan.Tư Vũ Phi lao tới với tốc độ vượt xa người tu tiên thông thường. Thanh kiếm trong tay hắn nhắm thẳng kẻ đứng trước mặt.Mọi người chưa kịp nhìn rõ bóng dáng hắn, thì hắn đã ở ngay trước mắt.Kiếm pháp thần tốc, xuất chiêu chuẩn xác, nhát nào cũng nhắm vào đùi đối phương.Là một kẻ thuận cả hai tay, Tư Vũ Phi vung kiếm quét ngang, hạ gục một nhóm lớn người. Sau đó, dùng niệm lực di chuyển đến những vị trí mà bọn chúng không thể ngờ tới, tiếp tục tung ra một pháp thuật mạnh mẽ, oanh kích thêm một phần lớn địch nhân.Thân ảnh của hắn như quỷ mị, không ai chạm tới được. Điều đáng sợ nhất chính là, Tư Vũ Phi ra tay không hề do dự. Đến khi bọn chúng kịp phản ứng, số người đã giảm đi một nửa.Giảm đi một nửa nhân số, chẳng thể khiến Tư Vũ Phi cảm thấy bất kỳ uy hiếp nào.Hắn hoàn toàn tin rằng mình có thể dùng cách tương tự để xử lý toàn bộ bọn chúng. Tuy nhiên, khi đối phương đã nhận thức rõ sức mạnh của hắn, ắt sẽ tìm cách đề phòng tốc độ và pháp thuật của hắn.Nếu đã như vậy...Thân thể hắn xoay chuyển. Một chiếc mũ màu vàng phủ kín đầu, thân thể hắn trong nháy mắt biến lớn, để lộ ra dáng vẻ đáng sợ. Tất cả những kẻ còn lại đều bị hắn cuốn vào trường bào."A a a a a!" Tiếng kêu thất thanh vang lên, tràn đầy kinh hoảng. "Không! Tha cho ta! Cứu mạng!"Những âm thanh náo loạn kéo dài không dứt. Chỉ chốc lát sau, Tư Vũ Phi lại một lần nữa xuất hiện trước mắt bọn chúng, thần thái ung dung thu kiếm về. Xung quanh, chỉ còn tiếng kêu la thê thảm."Yên tâm đi." Tư Vũ Phi nhớ kỹ lời dặn của Phục Hi Viện rằng phải làm người tốt, liền nhẹ nhàng nói: "Mọi người chỉ bị dọa một chút thôi, không ai chết cả."Sư Bạch Ngọc đứng ngây ra, nhìn chằm chằm Tư Vũ Phi, mãi không thốt nên lời.Ngay cả Phi Khấp Triều cũng ngạc nhiên tột độ. Tư Vũ Phi, so với trước khi rời khỏi Phục Hi Viện, tu vi đã cao hơn một bậc.Tư Vũ Phi bước tới gần một kẻ đang rên rỉ đau đớn, nhấc chân đạp lên người hắn, lật hắn lại.Hiểu Mộc Vân đứng bên cạnh, chăm sóc Phi Khấp Triều không có pháp lực và một đứa trẻ nhỏ, nhìn động tác của Tư Vũ Phi, chẳng hiểu sao lại thấy có chút ghen tị với kẻ bị đạp dưới chân hắn."Lại là người của Vô Thượng Pháp Môn." Tư Vũ Phi nhìn thấy trên áo của bọn chúng có thêu dấu ấn của Vô Thượng Pháp Môn, liền trầm tư.Hắn không khỏi nghi hoặc: vì sao người của Vô Thượng Pháp Môn lại cố chấp muốn bắt người Phục Hi Viện như vậy?"Mọi đáp án đều đơn giản như vậy." Dưới tán cây, một thanh trường kiếm sáng ngời treo lơ lửng, Khổng Quỳnh Ngọc ngửa đầu nhìn thanh kiếm mà chính mình không thể chạm tới, "Sức mạnh của các môn phái tu tiên đều do thần linh được cung phụng ban cho, cùng một nguồn lực lượng gốc, sẽ bị tồn tại tối cao nắm giữ. Nếu sức mạnh cùng nguồn gốc, xuống dưới giảm dần, lực lượng ấy cũng chỉ thuộc về thần linh cao nhất. Vậy nên, nếu tu luyện bằng cùng một nguồn lực lượng gốc, tức là thuộc cùng một trận doanh. Trong toàn cõi Tu Tiên giới, trừ Phục Hi Viện và Kỳ Lân Sơn, pháp lực mà các môn phái khác tu luyện đều từ cùng một nguồn, chỉ khác ở chỗ phân chia hạ du, trung du hay trung thượng du mà thôi. Cội nguồn nằm ở đây, ta và ngô chủ chính là khởi nguyên của gần như toàn bộ sức mạnh của người tu tiên. Thần linh có cấp bậc cao thấp, cũng như ngũ hành tương khắc mà tồn tại. Chân thần sau lưng Kỳ Lân không phải thứ chúng ta có thể dễ dàng thách thức, nhưng nếu toàn Tu Tiên giới suy vi, chỉ còn lại Kỳ Lân Sơn, thì cũng chẳng thể xoay chuyển đất trời. Vấn đề là, vẫn còn Phục Hi Viện."Phục Hi Viện nguồn gốc pháp lực, vừa vặn cùng bọn họ pháp lực nguyên tương khắc.Cho nên, khi người của Phục Hi Viện rời khỏi kết giới bảo hộ, lập tức bị áp chế bởi lực lượng đối nghịch, tạm thời mất đi pháp lực.Nhưng điều này không áp dụng với Tư Vũ Phi.Nguyên do rất đơn giản.Hắn là nguồn pháp lực nguyên thủy thượng du của Phục Hi Viện.Không ai có thể áp chế được hắn.Không gian trở nên tĩnh mịch. Khổng Quỳnh Ngọc chậm rãi phơi bày toàn bộ sự thật."Phục Hi Viện vẫn tự cho rằng mình không phụng thờ bất kỳ vị thần nào. Ổ Thanh Ảnh, ngươi đã gần tìm được chân tướng, nhưng ngươi không nên đến nơi này. Ngươi muốn biết sự thật? Vậy để ta nói cho ngươi. Hiểu Mộc Vân đã tiên đoán đúng. Tư Vũ Phi, hắn chính là Thí Thần Trảm Ma Giả, từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy."Nhân Gian Kiếm hơi hơi lóe lên."Chính các ngươi, những kẻ phàm nhâm tu tiên, đã cầu khẩn sự xuất hiện của Thí Thần Trảm Ma Giả."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store