ZingTruyen.Store

[401-600] Vô địch chuế tế - Sướng Ái

Chương 579

chi3yamaha

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo trở về phủ đệ, Phương Thiên Nhai liền thả Bàn Bàn ra.

Bàn Bàn đứng trên bàn, tức đến mức phì phò thở hổn hển. "Dư Kiều cái tên hỗn đản kia, trong lòng mắng chửi chủ nhân nhà ta, còn mắng phu nhân nữa. Hắn bảo các ngươi máu lạnh, bảo các ngươi thấy chết không cứu. Hắn nói nhất định phải làm thịt các ngươi. Lại còn bảo các ngươi là hỗn đản, Dư gia bọn hắn sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

Phương Thiên Nhai chỉ khinh khỉnh hừ một tiếng. "Chỉ là một tu sĩ cấp chín hậu kỳ mà thôi, ta nào có sợ hắn."

Lâm Vũ Hạo nhìn về phía Bàn Bàn, hỏi: "Dư gia đại gia nghĩ thế nào?"

Bàn Bàn nói: "Lão tử đầu kia cũng cho rằng các ngươi không nể mặt Dư gia, ngông nghênh ỷ tài."

Lâm Vũ Hạo nghe xong, tức đến mặt xanh như sắt. "Những thế gia này, quả nhiên chẳng có thứ gì tốt!"

Phương Thiên Nhai nói: "Thực lực chúng ta vẫn còn quá thấp. Nếu chúng ta là Tiên Vương, đâu đến nỗi phải chịu khẩu khí này."

Lâm Vũ Hạo cực kỳ đồng tình. "Đúng a, nếu là tam ca, ai dám nói với huynh ấy những lời ấy chứ?"

Phương Thiên Nhai nhìn Lâm Vũ Hạo, nói: "Chúng ta đi tìm tam ca, đem chuyện hôm nay nói rõ với tam ca. Ta lo Dư gia sẽ đến cầu tình tam ca."

Lâm Vũ Hạo gật đầu lia lịa. "Hảo."

Hai phu phu thương lượng xong, liền cùng nhau đi tìm Tần Thiên Ý, đem mọi chuyện hôm nay kể lại rành mạch từng chi tiết cho Tần Thiên Ý nghe.

Tần Thiên Ý nghe đệ đệ nói xong, sắc mặt âm trầm, bóp nát luôn chén trà trong tay. "Dư gia, gan thật lớn. Dám ức hiếp đệ đệ ta như vậy!"

Phương Thiên Nhai cười lạnh. "Tam ca, huynh đừng nổi giận. Ta cũng không muốn khai chiến với Dư gia. Ta nói những điều này với huynh, chỉ là muốn cho huynh biết, ta không muốn nhận sinh ý của Dư gia. Huynh ngàn vạn lần đừng đáp ứng bọn hắn."

Tần Thiên Ý nói: "Ta đương nhiên không thể đáp ứng. Chỉ là e rằng..."

Phương Thiên Nhai cùng Tần Thiên Ý nhìn nhau một cái, lập tức hiểu rõ nỗi lo của Tần Thiên Ý. "Huynh lo sư bá sẽ bảo ta cứu người?"

Tần Thiên Ý khẽ gật đầu. "Có khả năng này. Nếu Dư thành chủ đi cầu sư huynh ta, sư huynh chắc chắn sẽ đáp ứng. Cho nên, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước. Nếu ông ấy bảo ngươi cứu, ngươi không cứu, ông ấy tất sẽ sinh oán hận. Người này tâm hung hẹp hòi, lại rất hay để bụng. Hai phu phu các ngươi ở bên cạnh ta, ông ấy tự nhiên không dám động đến các ngươi, chỉ sợ lúc các ngươi không ở bên ta, ông ấy sẽ tìm các ngươi gây phiền phức."

Phương Thiên Nhai nghe vậy, lâm vào trầm tư.

Lâm Vũ Hạo nhíu mày. "Vậy nếu Giang cung chủ bảo Thiên Nhai ra tay, chúng ta bắt buộc phải ra tay sao?"

Tần Thiên Ý khẽ gật đầu. "Khi thực lực các ngươi còn chưa bằng ông ấy, tốt nhất đừng làm trái ý ông ấy. Đợi ngày sau, các ngươi tấn nhập Tiên Vương, tự nhiên không còn phải sợ ông ấy nữa."

Lâm Vũ Hạo nghe xong, lông mày nhíu chặt hơn. "Cái này..."

Phương Thiên Nhai suy nghĩ một lát, nói: "Hảo, ta đã biết, tam ca. Nếu Giang cung chủ đến tìm ta nói chuyện này, ta sẽ đáp ứng ông ấy."

Lâm Vũ Hạo nhìn Tần Thiên Ý, hỏi: "Tam ca, vậy ngài cảm thấy cung chủ có vì Dư gia mà cầu tình không?"

Tần Thiên Ý nhìn Lâm Vũ Hạo một cái, đáp: "Chắc chắn sẽ. Kỳ thực, vị Dư lão ngũ kia đã được không dưới tám trăm, thậm chí cả ngàn đan sư cùng y sư xem qua. Bên ngoài không một ai chữa nổi. Ngay cả Tứ trưởng lão đan thuật lợi hại nhất tông môn chúng ta cũng chỉ có thể dùng băng phong hắn lại, kéo dài thời gian tử vong mà thôi. Cho nên, người có thể chữa khỏi hắn, chỉ có Thiên Nhai."

Phương Thiên Nhai giải thích: "Kỳ thực chuyển di minh văn vốn dùng để kéo dài tuổi thọ. Tỷ lệ thành công kéo dài tuổi thọ là trăm phần trăm. Trị liệu nguyền rủa thành công chín phần mười, trị độc thì chỉ bảy phần mười, tỷ lệ cũng không cao. Không phải ta ra tay thì nhất định sẽ chữa khỏi, cũng có khả năng ta ra tay vẫn không chữa được."

Tần Thiên Ý nói: "Nếu sư huynh tìm ngươi cứu người, ngươi cứ nói thật, đem chuyện này nói rõ cho bọn họ biết, để người Dư gia trong lòng có số. Kẻo chữa không được lại đổ lỗi lên đầu ngươi."

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Hảo, đến lúc đó ta sẽ nói thật."

Lâm Vũ Hạo nói: "Tam ca, Giang cung chủ không có ngọc bội truyền tin của chúng ta. Đến lúc đó, ông ấy chắc chắn sẽ liên lạc ngài đầu tiên. Lúc ấy ngài có cùng chúng ta đi không?"

Tần Thiên Ý nghe Lâm Vũ Hạo hỏi vậy, cười cười. "Đương nhiên, Thiên Nhai là đệ đệ ta, ta tự nhiên sẽ che chở các ngươi."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, trong lòng âm thầm thở phào. "Đa tạ tam ca."

Tần Thiên Ý cầm bình trà lên, tự rót cho mình một chén nữa. "Nói gì vậy? Người một nhà, cần gì tạ tới tạ lui."

Phương Thiên Nhai đưa chén trà rỗng của mình qua. "Tam ca, gần đây ta đang khắc ấn bài độc minh văn cấp mười. Bài độc minh văn cấp mười này, tu sĩ cấp mười một, cấp mười hai cũng dùng được. Ta để lại cho huynh ít thú cốt nhé? Hay là trực tiếp khắc lên người huynh?"

Tần Thiên Ý vừa rót trà cho đệ đệ, vừa suy nghĩ rồi nói: "Đừng lãng phí thú cốt nữa. Ngươi trực tiếp khắc lên người ta đi!"

Phương Thiên Nhai cười cười gật đầu. "Được, khắc lên người. Sau này mỗi ngày ta khắc cho huynh hai mươi cái minh văn, giúp huynh bài độc thật tốt. Thực lực huynh cao như vậy, đan độc trong cơ thể chắc chắn không ít."

Tần Thiên Ý rất đồng tình. "Vậy thì đa tạ tứ đệ rồi."

"Huynh đệ chúng ta, khách khí cái gì?"

Lâm Vũ Hạo nghĩ một chút rồi nói: "Đợi Thiên Khải cùng Nguyệt Nguyệt hai phu thê xuất quan, ngươi cũng giúp bọn họ bài độc luôn đi!"

Sau khi xuất quan, Thiên Nhai mỗi ngày đều tự khắc cho mình mười cái bài độc minh văn, lại khắc cho Lâm Vũ Hạo mười cái, hai người bài độc xong lại giúp Bàn Bàn cùng Sâm Bảo bài độc. Một nhà bốn miệng ròng rã bài độc suốt một tháng mới đem đan độc tích tụ bao năm bế quan đều bài xuất hết. Thiên Nhai nói, bước tiếp theo là bài độc cho tam ca. Đợi người nhà bài độc xong hết, mới đối ngoại bán thập cấp bài độc thú cốt.

Phương Thiên Nhai tán đồng. "Hảo, đợi hai phu thê bọn họ xuất quan, cũng giúp bọn họ bài độc."

Tần Thiên Ý hỏi: "Các ngươi bài độc cần bao nhiêu minh văn?"

Phương Thiên Nhai nói: "Ta và Vũ Hạo mỗi người dùng một trăm cái minh văn, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo mỗi đứa dùng hai trăm cái."

Tần Thiên Ý nói: "Nếu ngươi giúp ta bài độc, một trăm cái chắc chắn không đủ đâu!"

Phương Thiên Nhai nói: "Không sao, từ từ bài! Tam ca thì bốn trăm cái bài độc minh văn là đủ, nhiều nhất năm trăm."

Tần Thiên Ý co rút khóe miệng. "Năm trăm? Cần nhiều vậy sao?"

Phương Thiên Nhai nói: "Thứ nhất, thực lực huynh cao. Thứ hai, huynh chưa từng bài đan độc lần nào. Cho nên cần nhiều minh văn hơn."

Tần Thiên Ý gật gù. "Cũng phải. Nhưng khắc năm trăm cái minh văn, phải mất hai mươi lăm ngày đấy!"

Phương Thiên Nhai không để ý nói: "Không sao! Huynh là ca ca ta mà!" Nếu là người khác, Phương Thiên Nhai đương nhiên sẽ không vô tư khắc cho người ta năm trăm cái minh văn. Nhưng Tần Thiên Ý thì khác, Tần Thiên Ý là tam ca của hắn, là huynh đệ ruột thịt.

Tần Thiên Ý cười gượng. "Dù là huynh đệ ruột, để ngươi khổ sở như vậy, ta làm ca ca cũng không đành lòng!"

Phương Thiên Nhai cười nhẹ. "Vậy huynh vẽ cho ta thêm nhiều phù đi! Sau này ta cùng Vũ Hạo ra ngoài tìm cơ duyên, trong tay có tiên phù phòng thân sẽ an toàn hơn."

Tần Thiên Ý lập tức gật đầu. "Không thành vấn đề, vẽ cho ngươi thật nhiều phù cấp mười một, cấp mười."

...

Vài ngày sau,

Sự tình quả nhiên đúng như Tần Thiên Ý dự liệu. Giang cung chủ quả nhiên nhúng tay, thay Dư gia cầu tình. Tần Thiên Ý cũng không cự tuyệt, dẫn theo Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo cùng đến đại điện của Giang cung chủ.

Lúc này trong đại điện, người Dư gia, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, Giang Minh Nguyệt, Hứa Thanh Phong, Giang cung chủ, còn có con trai Giang cung chủ là Giang Thần Vũ, mọi người đều đang chờ sư đồ ba người Phương Thiên Nhai.

Giang cung chủ thấy sư đệ dẫn người đến, lập tức đứng dậy nghênh đón. "Sư đệ, ngươi đã đến."

"Sư huynh." Tần Thiên Ý chào một tiếng, sau đó đi qua ngồi xuống ghế bên cạnh Giang cung chủ. Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo thì đứng sau lưng Tần Thiên Ý.

Giang cung chủ cũng ngồi lại ghế, cầm chén trà lên, rót cho Tần Thiên Ý một chén. "Sư đệ, đây là trà Nhất Điểm Hồng thượng phẩm do Dư thành chủ tặng, ngươi nếm thử xem."

Tần Thiên Ý nghe vậy, đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm. "Ừ, không tệ, tiên trà cấp mười hai, quả là mỹ phẩm hiếm có!"

Giang cung chủ liên tục gật đầu. "Đúng vậy, trà ngon như thế, nếu không có sư đệ cùng ta đồng ẩm, thì còn ý nghĩa gì?"

Tần Thiên Ý nghe vậy, không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc Giang cung chủ một cái, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, Dư đại gia, Dư tứ gia đang ngồi một bên, cùng Dư ngũ gia nằm trong băng quan, còn có Dư Phong đứng sau lưng Dư đại gia và Dư Kiều đứng sau lưng Dư tứ gia. "Ai là Dư Kiều?"

Dư Kiều nghe vậy, theo bản năng rụt cổ lại.

Dư đại gia vội vàng đứng dậy. "Tần trưởng lão, Dư Kiều vẫn chỉ là đứa trẻ, trước đây mạo phạm hai vị đệ tử của ngài, mong ngài rộng lòng dung thứ."

Tần Thiên Ý nghe vậy, cười cười. "Dư lão đại, trà ta đã uống, không có nghĩa là ta tha thứ chuyện Dư gia các ngươi đã làm. Hôm nay, Dư Kiều phải cho đồ đệ ta một câu trả lời rõ ràng, bằng không mọi chuyện miễn bàn."

Dư đại gia nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. "Tần trưởng lão, cái này..."

Giang cung chủ cười nói: "Sư đệ, Dư gia đường xa đến đây là khách, chúng ta làm chủ nhân cũng đừng quá so đo chứ?"

Tần Thiên Ý quay đầu nhìn Giang cung chủ. "Sư huynh, nếu đệ tử của ta ngay cả dưới mí mắt ta, trong nhà chúng ta còn bị người ngoài ức hiếp, vậy ngày sau huynh đệ chúng ta còn mặt mũi nào gặp người nữa? Chẳng lẽ mọi thế gia đều có thể bò lên đầu chúng ta? Chẳng lẽ Dư gia hắn đánh một gậy rồi cho một quả chà là ngọt, chúng ta liền phải cho qua?"

Giang cung chủ nghe vậy, sắc mặt biến đổi. "Cái này..."

Giang Minh Nguyệt nhận được ánh mắt của phụ thân, lập tức lên tiếng: "Sư phụ, ngài đại nhân đại lượng, tha cho Dư Kiều lần này đi!"

Tần Thiên Ý liếc Giang Minh Nguyệt một cái. "Nơi đây không đến lượt ngươi nói chuyện. Tuổi càng lớn, quy củ càng kém, khi ta nói chuyện với phụ thân ngươi, ngươi cũng dám chen miệng?"

"Dạ!" Giang Minh Nguyệt đáp một tiếng, không dám lên tiếng nữa.

Giang cung chủ biết không trông cậy được vào nữ nhi, đành hỏi: "Sư đệ, ý ngươi là?"

Tần Thiên Ý nói: "Hai điều kiện. Thứ nhất, Dư Kiều lưu lại một cánh tay trái. Thứ hai, phí chữa trị là một ức tiên tinh."

Giang cung chủ nghe vậy, khẽ gật đầu, nhìn về phía người Dư gia. "Hai vị hiền điệt nhà Dư gia, lời sư đệ ta, các ngươi nghe rõ chưa?" Ý tứ ngoài lời chính là: Đây không phải yêu cầu của ta, là yêu cầu của Tần Thiên Ý.

[Chi3Yamaha] Chắc chi3 ác nên thấy cái tay hơi ít, ít ra cũng phải dạt cái mỏ nó chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store