3 Edit Dm Luu Luong Hang Top Dang Hoat Dong Chua Beta
Chương 34: Show Giải TríKiều Hoài Dao không để lộ một chút dấu vết nào chỉnh chỉnh lại cổ áo bộ vest, cố gắng che giấu tâm trạng phấn khích, nhưng không thể ngăn được nụ cười hơi nhếch lên ở khóe miệng.Bộ đồ này sau khi về nhà, cậu sẽ cất đi.Bách Cẩm Ngôn tiến đến, cầm lấy hộp đàn guitar, tiện tay mang theo sách của cậu và nói: "Anh đã đặt bàn ở nhà hàng, món Pháp lần trước ăn khá ngon."Kiều Hoài Dao ôm bó hoa hồng, đột nhiên nhớ ra rằng cậu đi trước mà không nói với Khâu Thư Phong và những người khác.Kiều Hoài Dao vội vàng nói: "Anh, đợi chút, để em nhắn tin cho Khâu Thư Phong."Để tránh Khâu Thư Phong và những người khác quay lại mà không tìm thấy cậu."Không cần phiền phức như thế." Bách Cẩm Ngôn nắm lấy tay cậu đang định lấy điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Anh đã nói với trưởng lớp của các em rồi."Kiều Hoài Dao ngạc nhiên trong giây lát, rồi gật đầu ngẫm lại.Cậu suýt quên mất, anh trai mình có số liên lạc của Khâu Thư Phong.Bách Cẩm Ngôn một tay cầm hộp đàn, tay kia nắm tay Kiều Hoài Dao, "Đi thôi."Kiều Hoài Dao cuộn các ngón tay lại, vô thức mà xoa nhẹ lòng bàn tay của anh trai. Mặc dù sắc mặc Bách Cẩm Ngôn không thay đổi, như thể không hề nhận ra, nhưng Kiều Hoài Dao lại cảm thấy lòng bàn tay mình hơi nóng lên.Cậu khẽ ho một tiếng, đáp lại: "Ừm."-------------------Lịch trình dcủa Kiều Hoài Dao rất bận, vừa kết thúc huấn luyện quân sự đã phải tham gia quay chương trình giải trí.Đạo diễn bay đến trường để chụp hình quảng bá, để lại một đống thiết bị phát sóng trực tiếp, cùng một nhiếp ảnh gia quay phim đi theo rồi vội vã rời đi.Họ đi trước đến địa điểm ghi hình để chuẩn bị, sắp xếp các đạo cụ cần thiết.Thời gian này công việc nhiều, cộng thêm việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn ở trường, Kiều Hoài Dao đã mấy ngày liền không ngủ đủ giấc.Ngày cuối của huấn luyện quân sự, Kiều Hoài Dao còn thức suốt đêm đến gần sáng.Khi Bách Cẩm Ngôn chạy bộ về, thấy cậu chưa dậy, cũng không nỡ gọi cậu dậy, muốn để cậu nghỉ ngơi cho tốt.Thiết bị phát sóng đã được lắp đặt xong, Bách Cẩm Ngôn không nhìn một cái, tự mình đi vào phòng ngủ và mở vali để sắp xếp đồ đạc.Chương trình trực tiếp do đạo diễn yêu cầu chỉ đơn giản là việc thu dọn đồ đạc.Bình luận trong livestream: [Ôi trời, cuối cùng cũng bắt đầu quay lại rồi, hai người có biết tôi đã sống thế nào trong mấy ngày hai người không livestream không?!][Vừa vào phòng livestream đã thấy được người rồi, nhưng không thấy vợ tôi mà lại thấy Bách Cẩm Ngôn, tôi lại nghiến răng thoát ra.][Bọn tôi ở đây đã bắt đầu hát dân ca rồi, Bách Cẩm Ngôn, anh không định làm gì sao?]"Ngay cả bình luận anh còn không thèm đọc, sao lại ngầu vậy!]...Bình luận trong live stream có vẻ phàn nàn thật, nhưng sức hút của nó vẫn không giảm.Mắng thì mắng, nhưng chẳng ai chịu thoát cả.Bách Cẩm Ngôn từ từ gấp những bộ đồ dày, cho vào túi chống bụi, gấp gọn lại rồi xếp vào vali.Một số quần áo là anh mang từ nhà, một số bộ đồ dày của Kiều Hoài Dao cũng có trong này.Gần đây trời lạnh, cộng thêm chỗ quay chương trình giải trí có chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm, nên cần mang thêm vài bộ quần áo dày.Sau khi xếp xong một vali, anh đứng dậy ra ngoài, rồi lại đẩy một vali khác vào.Trước tiên là chuẩn bị đồ cho Kiều Hoài Dao, sau đó mới bắt đầu sắp xếp đồ của mình.So với lúc xếp đồ cho bản thân, lúc dọn đồ cho Kiều Hoài Dao thì anh cẩn thận hơn nhiều.Sáng hôm đó, phòng livestream rất yên tĩnh, Bách Cẩm Ngôn cũng không bật nhạc nền.Không có người dẫn chương trình điều khiển, không có người nào khác xuất hiện, toàn bộ buổi livestream chỉ là cảnh Bách Cẩm Ngôn thu dọn đồ đạc.Ban đầu đạo diễn nói rằng sẽ livestream "thu dọn đồ đạc", nhưng bây giờ thì đúng là thu dọn đồ đạc theo đúng nghĩa đen.Bình luận trong livestream: [Tôi mệt quá rồi, đi ngủ trước, một lát nữa vợ xuất hiện thì tôi sẽ ra, nhớ gọi tôi dậy."[Anh Bách, anh trai... Chúng ta có cần phải thực tế như vậy không?][Ý của đạo diễn có phải là muốn nói lúc 'thu dọn đồ đạc', thì trong lúc đó chúng ta sẽ được nghe những câu chuyện thú vị, hoặc đại loại gì đó khác không, tôi đến đề xem chương trình giải trí mà, tôi đâu phải đến học cách gấp quần áo!"[Khoan đã... cái áo sơ mi kia có vẻ hơi nhỏ? Bách Cẩm Ngôn mặc có vừa không?][Lầu trên nói đúng thật, tôi bị ngã rồi.]...Vali bị đẩy sang bên cạnh theo quán tính, bánh xe dưới đáy lại lăn về phía trước.Thấy vali đang lao về phía bức tường gần đó.Bách Cẩm Ngôn lập tức nắm lấy tay cầm, kéo vali lại.Tránh âm thanh phát ra khi bánh xe va chạm với mặt đất, anh trực tiếp nắm lấy tay cầm, nhẹ nhàng đặt vali sang một bên.Sau khi đợi một lát, thấy vali không phát ra âm thanh nữa, anh mới quay lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.Tối qua đi ngủ Kiều Hoài Dao không hẹn báo thức, cậu nghĩ nếu hôm nay có livestream thì anh trai sẽ gọi cậu dậy.Nhưng đến lúc tỉnh dậy cũng đã gần 9 giờ rồi.Kiều Hoài Dao nhíu mày, nhìn thời gian trên điện thoại, cứ ngỡ mình nhìn nhầm.Cậu ngáp một cái, không tiếp tục ngủ nữa.Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, từ phòng tắm đi ra cậu cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.Kiều Hoài Dao ra ngoài thấy trong phòng khách không có ai, quay lại phòng ngủ.Cửa không đóng, Kiều Hoài Dao nhìn thấy Bách Cẩm Ngôn đứng trước tủ đồ."Anh." Kiều Hoài Dao nở nụ cười, thò đầu ra từ phía sau cửa, "Chào buổi sáng."Bách Cẩm Ngôn nghe vậy liền nhìn sang, không khỏi nở nụ cười: "Chào buổi sáng."Kiều Hoài Dao đi lại gần, nhận lấy chiếc áo khoác từ tay Bách Cẩm Ngôn rồi gấp lại, "Mấy cái vali kia đã sắp xếp xong chưa?""Đã xong rồi." Bách Cẩm Ngôn đặt món đồ cuối cùng vào vali, đứng dậy nói: "Sao dậy sớm vậy?"Anh còn tưởng Kiều Hoài Dao sẽ ngủ thêm một chút nữa.Kiều Hoài Dao cười nói: "Ngủ đủ rồi thì dậy thôi."Dù sao cũng phải livestream, cậu cũng không thể dậy quá muộn."Ăn sáng trước đi." Bách Cẩm Ngôn đã ăn sáng rồi, anh bê bữa sáng còn nóng đã được chuẩn bị sẵn lên, "Sữa nóng đấy, để nguội rồi uống nhé."Kiều Hoài Dao gật đầu, không động vào ly sữa, "Chương trình phát sóng bắt đầu chưa?""Ừm." Bách Cẩm Ngôn xoa đầu cậu, khi hạ tay xuống, thuận tay khoác lên vai Kiều Hoài Dao, nói nhẹ nhàng: "Đừng lo về buổi livestream, em cứ ăn đi."Bình luận trong live stream: [??? Tôi còn đang nghe đấy, Bách Cẩm Ngôn, anh chú ý lời nói chút đi.][Làm gì vậy? Tay anh đang làm gì vậy?!][Sao kỳ lạ vậy các bạn! Mỗi lần tôi xem livestream đều thế, sao lần này lại cảm giác không đuổi kịp mạch chương trình nhỉ?][Có phải tôi bị ảo giác không? Sao tôi cảm thấy hai người này... giống như một cặp đôi ngọt ngào vậy?][Ôi trời! Lúc không livestream thì họ đã làm gì sau lưng chúng ta vậy?!]...Kiều Hoài Dao khẽ cười một tiếng, không tìm điện thoại của đoàn chương trình để xem bình luận, mà chỉ vẫy tay về phía camera.Cũng coi như là chào các khán giả trong livestream.Bách Cẩm Ngôn thu xếp ba chiếc vali.Hầu hết là quần áo và đồ dùng cá nhân, chiếc vali cuối cùng khá nhẹ, bên trong toàn là đồ ăn vặt.Trong tủ của khách sạn có đầy những món ăn vặt mà Kiều Hoài Dao thích, lúc thu dọn đồ đạc, Bách Cẩm Ngôn tiện tay mang một ít theo.Khi cho vào vali, thấy vẫn chưa đủ, Bách Cẩm Ngôn quyết định dùng luôn một chiếc vali trống nhét đầy đồ ăn vặt vào đó.Xe của chương trình đã chuẩn bị xong đang ở dưới tầng.Bách Cẩm Ngôn giao vali cho nhân viên của chương trình, còn theo mang hai túi đồ riêng trong tay.Địa điểm quay cho tập đầu tiên là một ngôi làng nhỏ ở thị trấn Hà Đồng*.*Mình không tìm được thị trấn này nên không biết có dịch đúng tên không nữa. Từ gốc là "荷桐" bạn nào biết thì góp ý nha.Cả quãng đường từ đây đến Hà Đồng mất khoảng ba giờ lái xe, cũng không quá xa.Khi chọn địa điểm quay chương trình, đạo diễn đã cân nhắc kỹ lưỡng đến các khách mời.Bách Cẩm Ngôn mở bao bì đồ ăn vặt, hướng miệng túi về phía Kiều Hoài Dao, "Còn mấy giờ nữa mới đến, nếu chán thì chơi điện thoại chút đi."Kiều Hoài Dao ăn đồ ăn vặt, tay cầm điện thoại nhưng không chơi game hay lướt Weibo.Cậu dừng lại ở giao diện nhóm chat của ký túc xá, im lặng chờ Vương Triển tải video lên.Có thể do video và ảnh khá lẻ tẻ, vì là gửi cho bạn cùng phòng nên Vương Triển không nén chúng lại thành file zip.Vương Triển trực tiếp tải lên, lúc mở ra có thể xem ngay, nhưng do file khá lớn nên tải lên hơi chậm.Lúc thông báo "Tải lên hoàn tất" hiện ra, Khâu Thư Phong đã gửi tin nhắn riêng cho cậu.Kiều Hoài Dao dừng tay, thoát ra thì phát hiện Khâu Thư Phong gửi cho cậu video quay vào buổi huấn luyện quân sự.Khâu Thư Phong: 【Học thần! Video đã chỉnh xong rồi, cậu xem có gì không ổn không, nếu không ổn tôi có thể chỉnh lại.】Kiều Hoài Dao: 【Ừm, cám ơn cậu.】Kiều Hoài Dao mở video ra, video mà Khâu Thư Phong chỉnh sửa khá đầy đủ, kể cả đoạn Bách Cẩm Ngôn xuống xe và đi về phía cậu.Độ phân giải cực cao, quay bằng drone, với chất lượng này đã rất tuyệt rồi.Kiều Hoài Dao chụp vài bức ảnh lúc cậu và Bách Cẩm Ngôn chạy bộ cạnh nhau, sau đó lưu video lại và tắt máy.Máy quay livestream phía sau vẫn đang quay lại mọi thứ.Khi rời khách sạn, chương trình giải trí chính thức bắt đầu ghi hình.Vì thế, livestream không có thông báo cho các khách mời.Bình luận trong live stream: [Đây có phải video ngày Bách Cẩm Ngôn chạy bộ cùng Kiều Kiều trong huấn luyện không? Cầu chia sẻ với!!][Trên mạng tôi tìm thấy bức ảnh rõ nhất mà vẫn không thấy rõ mặt, Kiều Kiều lại có video này! Vợ ơi, những thứ tốt như vậy phải chia sẻ cho mọi người xem chứ. (Mặt nghiêm túc)][Các bạn chỉ muốn xem video thôi, các bạn thật là nông cạn! Tôi thì hoàn toàn khác, tôi chỉ muốn xem album của Kiều Kiều thôi, ôi ôi... liệu có nhiều ảnh Bách Cẩm Ngôn mà chúng ta chưa thấy không?]...Kiều Hoài Dao lưu lại những bức ảnh và gửi chúng vào một chiếc điện thoại khác dự định lưu ảnh.Cậu không tải lên đám mây vì liên quan đến vấn đề tài khoản, trong điện thoại cậu còn nhiều bức ảnh và tạo hình chưa công bố công khai, phải giữ kín cho đến khi bộ phim được phát hành.Vì vậy, tất cả ảnh đều được lưu vào album trong bộ nhớ máy.Ngay khi vừa lưu xong ảnh, một túi snack đã được đưa đến miệng cậu.Cái bánh khoai tây chiên chạm vào môi, cậu theo phản xạ mở miệng, nhưng khi cắn thì bất ngờ dừng lại.Kiều Hoài Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên.Bách Cẩm Ngôn giọng điệu bình thường nói: "Ăn hết đi."Kiều Hoài Dao khẽ chớp mắt, ăn xong miếng khoai tây chiên.Khoai tây chiên mặn mặn giòn rụm nhưng lại không thể thu hút sự chú ý của cậu, cậu khẽ cong mắt, mỉm cười nhìn về phía Bách Cẩm Ngôn.Trên mặt Bách Cẩm Ngôn không có chút thay đổi nào.Ánh mắt giao nhau, những lời chưa nói hóa thành nụ cười nhẹ.Kiều Hoài Dao nghiêng đầu dựa vào tựa ghế trong xe, cong môi nói: "Em muốn ăn túi màu xanh kia."Trong mắt Bách Cẩm Ngôn chỉ toàn hình ảnh của Kiều Hoài Dao, anh khẽ cười đáp: "Được."Kiều Hoài Dao mím môi, miếng khoai tây chiên dính gia vị, vị mặn của khoai lại có chút ngọt ngào.'Tinh~'Điện thoại phát ra thông báo.Vương Triển: 【Ảnh và video đã được tải lên hết rồi, học thần, cậu xem thử thế nào!】Hôm qua bọn họ ở lại ký túc xá, ảnh và video đã xem qua một lần rồi.Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Kiều Hoài Dao cùng Bách Cẩm Ngôn đã quay về khách sạn, chưa kịp xem ngay.Vương Triển có đầy đủ các thiết bị, gắn máy quay trên tripod, còn có máy ảnh cầm tay, và còn chuẩn bị thêm dcả một chiếc drone.Video được quay đầy đủ nhưng không làm ảnh hưởng đến việc chụp ảnh.Đầy đủ các góc chụp ảnh trực diện, chụp nghiêng, chụp từ trên cao đủ cả.Do chụp quá nhiều, cộng thêm video, tất cả đều được tải lên cùng một lúc, khiến tin nhắn trong nhóm bị treo một chút.Kiều Hoài Dao tải hết mọi thứ về, rồi mở riêng ảnh ra xem.Bức ảnh đầu tiên là ảnh đơn của cậu, dưới ánh đèn sân khấu, cậu ôm đàn guitar, bộ vest trắng trong ảnh không hề làm mất đi vẻ nổi bật của cậu.Kiều Hoài Dao lại gần Bách Cẩm Ngôn, giơ điện thoại lên nói: "Anh xem đi.""Đẹp." Bách Cẩm Ngôn cũng chụp vài bức, nhưng chỉ chụp lúc bắt đầu, khi Kiều Hoài Dao bắt đầu chơi đàn thì anh không động đến điện thoại nữa.Ghi lại khoảnh khắc lúc đó thật sự rất quan trọng.Tuy nhiên, Bách Cẩm Ngôn lại muốn trong buổi biểu diễn bản thân có thể chăm chú thưởng thức màn trình diễn guitar của Kiều Hoài Dao.Bách Cẩm Ngôn lật qua vài bức ảnh nói: "Gửi cho anh một bản."Kiều Hoài Dao gật đầu đồng ý, rồi nhấn giữ để chuyển tiếp.Trong phòng livestream vang lên tiếng la hét.[Á á á! Cũng gửi cho tôi một bản nhé!][Đây là ảnh lúc nào vậy?! Sao lại có bộ vest trắng! Tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy trời!][Sinh viên của trường Thanh Hoa đi ngang qua... Tôi có quay màn hình, chia sẻ cho mọi người nhé, nói nhỏ thôi, buổi biểu diễn guitar của vợ thực sự quá tuyệt vời!]...Kiều Hoài Dao ngồi thẳng người lại, tiếp tục lật những bức ảnh tiếp theo.Khi đến bức ảnh phía sau, đầu ngón tay cậu bỗng dừng lại, lơ lửng vài milimet trên màn hình điện thoại mà chưa nhấn xuống.Đây có vẻ là bức ảnh chụp từ máy bay không người lái, chụp từ một góc nghiêng.Tiêu điểm của bức ảnh có lẽ là sân khấu duy nhất đang sáng ánh đèn, nhưng...Kiều Hoài Dao phóng to bức ảnh, trong khu vực gần dây cảnh báo, cậu nhìn thấy Bách Cẩm Ngôn xuất hiện trong khung hình.Cậu thậm chí có thể nhìn rõ tay trái của anh ấy đặt sau lưng, nắm một đóa hoa hồng đỏ tươi, dù trong bóng tối vẫn rõ mồn một, ánh mắt anh luôn dõi theo sân khấu.Trên sân khấu, cậu cũng đang nhìn về phía Bách Cẩm Ngôn.Kiều Hoài Dao hơi cong ngón tay, ánh mắt vẽ lại bức ảnh này, khóe miệng không kìm được mà mỉm cười, môi cắn nhẹ vẫn không thể giấu nổi nụ cười.Cậu nhìn bức ảnh rồi lại nhìn sang Bách Cẩm Ngôn đang ngồi ngay bên cạnh mình.Rồi bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau.Bách Cẩm Ngôn từ từ nâng một bên lông mày, "Nhìn gì thế, vui vậy?"Kiều Hoài Dao lắc đầu, lưu lại bức ảnh nhưng không nói quá nhiều với Bách Cẩm Ngôn.Bức ảnh này là một bức hình nằm ngang, đã được lưu vào album.Nhấn vào album, bức ảnh đầu tiên chính là bức ảnh đó.Bách Cẩm Ngôn đưa tay xoa đầu cậu, cũng không có ý định hỏi thêm.Nhìn thấy Kiều Hoài Dao vừa ăn thêm vài miếng khoai tây chiên, anh mở một chai nước đưa cho cậu, "Uống nước đi."Kiều Hoài Dao nhận lấy, nhấp một ngụm, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chắc sắp tới rồi phải không anh?"Cậu đã xem qua bản đồ do đạo diễn Triệu Gia Mặc gửi trước.Xuống khỏi cao tốc, đi một đoạn đường nhỏ nữa là đến thị trấn.Đang nói thì xe dừng lại.Tài xế quay lại nói: "Đường phía trước quá hẹp, xe không đi qua được, các cậu đi bộ vào thị trấn nhé."Kiều Hoài Dao nhướng mày, chuyện này đạo diễn không nói trước cho họ.Có lẽ đây là một thử thách của chương trình.Nhưng mà hành lý của họ hơi nhiều một chút.Bách Cẩm Ngôn đẩy chiếc vali chứa đồ ăn vặt về phía Kiều Hoài Dao, "Em cầm cái này."Con đường bên này không được bằng phẳng, kéo vali cũng khá vất vả.Bách Cẩm Ngôn liền đưa cho cậu chiếc nhẹ hơn.Kiều Hoài Dao chớp mắt, không nhận, "Anh, em lấy cái này..." Cậu âm thầm đưa tay về phía chiếc vali to hơn ở bên cạnh.Nhưng khi tay cậu vừa đưa ra một nửa, đã bị Bách Cẩm Ngôn nắm lấy và đặt lên tay cầm của chiếc vali đồ ăn vặt.Bách Cẩm Ngôn: "Cầm chắc vào."Kiều Hoài Dao đành phải cầm cái vali này trước, "Vậy chúng ta vào trong đổi vali sau."Cậu không mong đợi anh sẽ tự đề nghị đổi hành lý dù cho bản thân anh đang cầm hai cái vali và cảm thấy mệt.Bách Cẩm Ngôn không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: "Đi thôi, ngã ba gió lớn, đừng đứng đây.""Vâng." Kiều Hoài Dao dùng tay trái kéo vali chứa đồ ăn vặt.Cậu nhìn xung quanh, thấy con đường vắng bóng người, chỉ có các nhân viên quay phim và hai người bọn họ.Từ những thông tin tìm được trên mạng, có vẻ như thị trấn này có các dịch vụ nhà nghỉ ở nông thôn.Vì hiện giờ không có ai, có lẽ đạo diễn đã thuê hết các nhà nghỉ ở đây trong khoảng thời gian quay chương trình.Dù sao thì họ sẽ quay phim ở đây trong vài ngày liên tiếp.Ít nhất là trước khi học kỳ bắt đầu, họ cần quay đủ nội dung để biên tập ra bốn đến năm tập.Kiều Hoài Dao lén liếc nhìn Bách Cẩm Ngôn, thấy anh đang nhìn về phía trước, cậu liền nhẹ nhàng đưa tay phải ra.Cậu thử thử một chút rồi cuối cùng đặt tay lên chiếc vali ở giữa họ.Bước chân Bách Cẩm Ngôn dừng lại, quay sang nhìn Kiều Hoài Dao với vẻ mặt bình tĩnh.Kiều Hoài Dao và Bách Cẩm Ngôn cùng nắm vào tay cầm của chiếc vali, cậu ho nhẹ một tiếng, "Chúng ta kéo cùng nhađiu, như vậy sẽ đỡ mệt hơn."Cậu đưa ra lý do rất hợp lý, "Mới bắt đầu quay, nếu tiêu hao hết sức lực ở đây thì sau này làm sao chơi trò chơi với làm nhiệm vụ được?"Kiều Hoài Dao cảm thấy lý luận của mình hợp lý, "Đúng không, anh?"Nhóm đạo diễn có vẻ như đang muốn tạo tình huống gì đó.Bách Cẩm Ngôn cười nhẹ, đưa tay véo nhẹ má cậu."Ừm... Anh." Kiều Hoài Dao nắm chặt vali, không thể rút tay ra.Bách Cẩm Ngôn buông tay, mặc dù không mạnh nhưng má của Kiều Hoài Dao vẫn hơi ửng đỏ.Anh khẽ cong ngón tay, vô tình lướt qua má cậu một cái, rồi lại buông tay xuống, nắm lấy tay cầm vali, "Đi thôi."Kiều Hoài Dao cao giọng nói: "Được!"Đi hết con đường này, ở cuối đường, đạo diễn Triệu Gia Mặc đang đợi sẵn.Khi thấy họ là người đầu tiên đến, ông không cảm thấy ngạc nhiên.Triệu Gia Mặc vẫy tay: "Chào buổi trưa, căn nhà có biển đỏ này là phòng tiếp khách của các khách mời, một lát nữa các khách mời khác cũng sẽ vào, khi nào đủ người, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ hôm nay.""À, thẻ trên bàn tương ứng với các phòng trên lầu, các cậu đến trước thì có thể lấy thẻ trước."Triệu Gia Mặc còn đặc biệt dặn dò: "Các phòng có tốt có xấu, khi chọn thẻ nhớ cẩn thận."Kiều Hoài Dao gật đầu, "Vâng, em biết rồi.""Vào đi, lấy một quả cầu từ trong hộp này." Triệu Gia Mặc vỗ vỗ vào chiếc hộp quay số trên bàn, "Màu của quả cầu sẽ tương ứng với màu thẻ mà các cậu lấy."Lỗ lấy quả cầu rất nhỏ, Kiều Hoài Dao tùy tiện lấy một quả, "Quả cầu màu đỏ.""Được." Triệu Gia Mặc nhìn đồng hồ, "Khoảng nửa tiếng nữa mấy người còn lại sẽ đến, tôi ra ngoài đợi, các cậu vào trong trước đi."Nói xong, Triệu Gia Mặc mở cửa bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ đi vào.Bách Cẩm Ngôn kéo rèm cửa, nghiêng người để Kiều Hoài Dao vào trước.Đây có lẽ là một tòa nhà hai tầng nhỏ, có cảm giác như kiểu căn hộ thông tầng.Phòng khách ở tầng một rất rộng, Kiều Hoài Dao nhìn chiếc sofa, có vẻ như nó có thể chứa được hai ba chục người.Trên bàn có nhiều thẻ màu sắc khác nhau, rất dễ thu hút sự chú ý.Kiều Hoài Dao nhìn thoáng qua, tất cả đều là màu đơn sắc.Không thể phân biệt chất lượng phòng qua mặt sau của thẻ, điều đó gần như là không thể.Kiều Hoài Dao cầm cái thẻ màu đỏ lên, trên đó có chữ đen rõ ràng ghi số phòng trên tầng.Chỉ là chữ đó ở góc trên bên phải, ở vị trí khá rìa, phần giữa còn để trống một khoảng lớn."Anh, em xem thẻ này..." Kiều Hoài Dao nâng thẻ lên hướng ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào, mờ mờ có thể thấy bên trong có chữ.Bách Cẩm Ngôn cũng chú ý đến thẻ, liền nói: "Giữ lại đi, hậu kỳ có thể sẽ cần dùng đến.""Vâng, được rồi." Kiều Hoài Dao cất thẻ đi, đứng dậy kéo va li, "Chúng ta để hành lý vào phòng trước."Cũng tiện thể đi xem căn phòng mà họ đã trúng thưởng là như thế nào.Mang vali lên tầng hai, dưới chân là một lớp thảm len dày.Thẻ đỏ làm thẻ phòng, sau khi quẹt khóa mật khẩu, bên trong là một bố cục gần giống như khách sạn.Phòng này lớn hơn một chút so với phòng đôi bình thường của khách sạn, hai cái giường đặt một cái bên trái một cái bên phải.Cảm giác không quá tốt, nhưng cũng không quá tệ.Kiều Hoài Dao cảm thấy đây chắc là một trong những phòng mà đoàn làm chương trình chuẩn bị, thuộc loại bình thường.Trong phòng có khá nhiều camera, có lẽ để chuẩn bị cho việc phát sóng trực tiếp trong suốt quá trình ghi hình.Bách Cẩm Ngôn đặt vali lên góc tường, căn phòng nhỏ này không có chỗ để treo quần áo.Anh chỉ lấy vài túi snack ra, để trên mặt bàn.Kiều Hoài Dao không tự đi tìm đồ ăn trong vali, chỉ khi nhìn thấy mới nhớ đến, ăn vài miếng.Bách Cẩm Ngôn nói: "Phải đợi mọi người đến đủ rồi mới bắt đầu nhiệm vụ, em ngồi xe cả buổi rồi, cứ nằm nghỉ chút đi."Kiều Hoài Dao không thấy mệt, có lẽ vì cậu đã xem ảnh suốt trên xe, tâm trạng tốt nên không cảm thấy mệt mỏi.Cậu ngồi bên giường, định mở điện thoại xem phòng livestream.Mới cầm điện thoại lên tay, ngoài cửa bỗng nghe thấy tiếng "A——" rồi đến tiếng nức nở của một đứa trẻ.Người cha vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, chú không cố ý giẫm phải con."Kiều Hoài Dao ngẩn người một chút, sau đó nhớ ra là có một nhóm khách mời có con nhỏ.Hình như là... Quý Chấn Kỳ?Kiều Hoài Dao trước đây đã tìm hiểu một chút về làng giải trí, ít nhất là để không bị lúng túng khi ghi hình và không thể gọi tên đối phương.Quý Chấn Kỳ đã tham gia làng giải trí khá lâu, phần lớn thời gian anh chỉ đóng vai phụ, nhưng sau ba mươi tuổi, anh nhận một vai phản diện và trở nên nổi tiếng.Mạng xã hội cũng có khá nhiều người bàn tán về anh.Kiều Hoài Dao cảm thấy cách âm ở đây có vẻ không tốt lắm.Cậu đi đến bên cửa sổ, đúng lúc cửa sổ này nhìn thẳng ra hướng phòng khách.Chỉ cần nhìn qua là có thể thấy Quý Chấn Kỳ đang ôm đứa trẻ, vỗ về.Có lẽ các khách mời khác tham gia chương trình vẫn chưa đến, chỉ còn mỗi mình anh ta.Bách Cẩm Ngôn thấy vậy cũng đứng dậy đứng bên cạnh cậu.Đứa trẻ cứ khóc mãi không ngừng, không đánh không cãi, cứ ngoan ngoãn ngồi khóc.Quý Chấn Kỳ dỗ dành một lúc lâu, thật sự không còn cách nào, anh bèn bế đứa trẻ lên, nhưng nó vẫn khóc không ngừng.Cuối cùng, anh nóng vội đến mức mồ hôi đầm đìa, một tay ôm đứa trẻ, tay kia lục tìm trong túi áo, cả trong lẫn ngoài đều lục soát một lượt, cuối cùng cũng mò ra được một viên kẹo.Ngay khi đứa trẻ nhìn thấy viên kẹo, lập tức im bặt.Kiều Hoài Dao nhìn đứa trẻ cười tươi sau khi ăn kẹo, mắt nheo lại thành một đường mảnh, không nhịn được mà cười nhẹ rồi nói: "Đó là loại kẹo gì vậy? Ngon đến vậy sao?"Không ngờ chỉ ăn một miếng mà nó không khóc nữa, hiệu quả nhanh quá đi mất.Bách Cẩm Ngôn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi: "Hoài Dao.""Ừ?" Kiều Hoài Dao quay đầu lại, không hiểu chuyện gì, nhưng cảm thấy cổ tay mình bị siết lại, sau đó tay cậu bị nắm lấy xoay lại, lòng bàn tay hướng lên.Bách Cẩm Ngôn đưa tay ra, đặt một thứ vào tay cậu.Kiều Hoài Dao ngẩn người, nhìn xuống, cậu thấy trong lòng bàn tay mình là một cây kẹo mút.Vị dâu tây.Kiều Hoài Dao ngơ ngác mở to mắt, "Anh...?""Ăn thử đi." Bách Cẩm Ngôn nói nhẹ nhàng: "Xem thử có thích vị này không."Cái kẹo này ngon hơn hầu hết các loại kẹo ngoài thị trường.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store