3 Edit Dm Luu Luong Hang Top Dang Hoat Dong Chua Beta
Edit: AliciaBeta: JadeKiều Hoài Dao theo bản năng úp điện thoại xuống: "Em chỉ thỉnh thoảng vào xem một chút để cập nhật thông tin nhanh hơn thôi."Bách Cẩm Ngôn đã nhìn thấy, tuỳ ý nói: "Em che cái gì? Cũng không phải anh không biết Weibo của em."Nói rõ ra, thời gian Kiều Hoài Dao đăng ký Weibo hẳn không trễ hơn anh bao lâu.Nhưng Kiều Hoài Dao không thường sử dụng nên tên Weibo vẫn là chuỗi các ký tự vô nghĩa, người theo dõi Weibo của Bách Cẩm Ngôn cũng chỉ có cái acc clone đó.Bách Cẩm Ngôn thấy dáng vẻ chột dạ của cậu thì không nhịn được mà trêu chọc: "Em sợ anh thấy em dùng acc clone?"Kiều Hoài Dao sửng sốt, chớp mắt một cái, lập tức phản bác: "Đương... đương nhiên không phải."Giọng nói đột nhiên lên cao rơi vào tai Bách Cẩm Ngôn, anh chậm rãi nhướng mày, nhìn Kiều Hoài Dao với ánh mắt sâu xa.Ánh mắt ấy như muốn nói "Em đúng là có một cái acc clone mà anh không biết."Kiều Hoài Dao: "..."Cậu không nên nói thêm gì nữa.Bách Cẩm Ngôn khẽ cười một tiếng, không hỏi thêm mà chỉ đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Tài khoản trước đây không dùng được nữa à?"Kiều Hoài Dao lắc lắc đầu: "Cái kia đăng quá nhiều thứ rồi."Tài khoản cũ được cậu dùng làm ghi chú học tập, hầu hết nội dung đều là các kiến thức chuyên ngành, giống các trang chuyên chia sẻ thông tin trên mạng.Bởi vì lấy học tập làm mục đích chính nên có không ít người quan tâm và theo dõi tài khoản kia.Sau khi thi đại học xong cậu cũng không đăng nhập mấy lần.Cũng không thể theo dõi hotsearch của Bách Cẩm Ngôn một cách lộ liễu như vậy được.Để nâng cấp tài khoản mới, ngoại trừ đi làm nhiệm vụ bên ngoài mỗi ngày thì cậu còn bỏ không ít tiền để mua hoạt động.May mà Bách Cẩm Ngôn không hỏi tới cùng, không thể để cho anh biết gì về cái acc clone này.Nếu không mọi công sức và tiền bạc của cậu đều đổ sông đổ biển.Kiều Hoài Dao uống một ngụm nước ấm, đăng nhập vào Weibo, đổi acc clone thành tài khoản chính trước đây.Lâu rồi không đăng nhập, lượt thích và bình luận đã lên đến 99+.Cậu không mở tin nhắn ra xem mà xoá hết rồi đóng Weibo.Kiều Hoài Dao đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy giáo trình chuyên ngành, vừa đi ra đã thấy Bách Cẩm Ngôn đang gọi điện thoại."Không cần," Bách Cẩm Ngôn dùng một tay tuỳ ý gõ bàn phím, thản nhiên từ chối: "Thằng bé không rảnh, không có Weibo, không chơi."Dường như ngươi ở đầu bên kia điện thoại muốn nói gì đó, nói rất nhanh, Bách Cẩm Ngôn nhàn nhạt nói: "Tôi vào lớp học đây, cúp máy."Kiều Hoài Dao ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: "Ai vậy ạ?""Triệu Gia Mặc." Anh dừng một chút, nhận ra có lẽ Kiều Hoài Dao không biết cái tên này, nói thêm: "Là đạo diễn của show giải trí về gia đình trước kia."Kiều Hoài Dao ôm chăn, "Ông ấy thông báo về việc ghi hình ạ?"Buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc vào ba ngày trước, theo kế hoạch thì nên bắt đầu tổ chức cuộc họp gia đình cho các khách mời và chuẩn bị ghi hình show giải trí tập thể.Bách Cẩm Ngôn nói: "Không phải. Thời gian ghi hình đã bị hoãn lại, ông ấy muốn hỏi anh xem có ý tưởng gì không. Chương trình đã đăng một đoạn video giới thiệu trên Weibo, ông ấy muốn em chia sẻ để giúp đỡ tuyên truyền một chút."Kiều Hoài Dao nhướng mày, "Tuyên truyền sao?"Lúc nãy Bách Cẩm Ngôn nói chuyện điện thoại hẳn đã từ chối giúp cậu.Về phần Weibo... Tài khoản chính của cậu hoàn toàn không liên quan gì đến giới giải trí, còn acc clone thì đã đăng rất nhiều ảnh chụp, cũng không thể để lộ ra ngoài, vì vậy cậu không thể giúp được gì cho việc quảng bá.Đạo diễn hỏi anh có ý tưởng gì không cũng là lẽ thường tình.Dù sao cũng là một show giải trí về gia đình, lúc phát sóng trực tiếp chỉ có một, hai người thì không sao cả, chú Lục lo lắng đến lúc quay chung chỉ có một mình anh xuất hiện, so với các nhóm khách mời khác thì hơi đáng thương.Có lẽ Bách Cẩm Ngôn không thấy có gì lạ, nhưng một số người xem có thể sẽ nghĩ nhiều.Hơn nữa có không ít anti-fan và account marketing cố tình dẫn dắt ác ý, mọi người rất dễ bị cuốn theo.Kiều Hoài Dao trước đây không ký hợp đồng vì thời gian quay show trùng với lịch học của cậu. Nếu bây giờ thay đổi thời gian...Cậu hỏi: " Thời gian ghi hình bị hoãn lại đến khi nào vậy ạ?"Bách Cẩm Ngôn cũng không biết thời gian cụ thể, trên tay anh chỉ có đề xuất của đạo diễn: "Ghi hình rải rác, một tuần có hai ngày ghi hình. Nếu ngày đầu tiên đã quay được tư liệu sống thì không cần quay ngày thứ hai, có thể bớt được một ngày."Nếu làm theo cách này, chỉ tốn một ít thời gian đi đường.Ký túc xá của cậu cách xa địa điểm ghi hình, e rằng thời gian bay qua bay lại sẽ dài hơn thời gian quay chương trình.Kiều Hoài Dao lắng nghe, như suy nghĩ gì đó mà gật gật đầu: "Anh cho em thông tin liên lạc của đạo diễn đi."Bách Cẩm Ngôn không cho cậu ngay mà hỏi: "Em muốn tham gia?""Nếu không bị trùng lịch ạ." Kiều Hoài Dao muốn hỏi kỹ một chút, có thể tham gia là tốt nhất, cậu cũng chẳng có cách nào khác.Đầu ngón tay của Bách Cẩm Ngôn lướt trên màn hình điện thoại: "Để anh nói Triệu Gia Mặc gửi lời mời kết bạn cho em."Kiều Hoài Dao: "Được ạ."Cậu chấp nhận lời mời kết bạn của đạo diễn, còn chưa kịp gõ chữ, đối phương đã gửi tin nhắn trước.Triệu Gia Mặc: [ Xin chào, tôi là Triệu Gia Mặc. Anh cậu nói cậu muốn tìm hiểu một chút về việc ghi hình show của chúng tôi có đúng không? ][ Đây là thời gian quay đã quyết định tạm thời. Thật sự không lừa cậu, vô cùng nhẹ nhàng. ][ Đến giờ thì kết thúc, tuyệt đối không kéo dài. Nếu cậu đi học thì chỉ quay một ngày thứ bảy, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu. ][ Nếu thời gian có vấn đề gì, chúng ta vẫn có thể bàn bạc lại. Cậu nhất định cũng không muốn Cẩm Ngôn một thân một mình quay show gia đình đúng không? Những khách mời khác đều là đại gia đình, còn Cẩm Ngôn chỉ có một mình. Nếu như cậu không tham gia được, có lẽ tôi phải nghĩ cách để Cẩm Ngôn làm MC tạm thời. ]......Kiều Hoài Dao một chữ cũng chưa nhắn, Triệu Gia Mặc đã liên tục gửi tin nhắn đến, tốc độ nhanh đến mức cậu không kịp lên tiếng.Bản thân Triệu Gia Mặc cũng biết nếu Kiều Hoài Dao nhận lời tham gia, nhất định Bách Cẩm Ngôn sẽ không khăng khăng từ chối nữa.Ông ta có quen biết người lớn trong nhà Bách Cẩm Ngôn, nếu không cái chương trình này của ông ta một chút tính cạnh tranh cũng không có thì lấy đâu ra show giải trí đầu tiên của Bách Cẩm Ngôn chứ.Ông vốn nghĩ rằng mình có thể quay hai ngôi sao thuộc hai thế hệ ở chung với nhau, nào ngờ người thì đi du lịch, người thì ở nơi khác.Bây giờ nếu Kiều Hoài Dao cũng không tham gia thì sau này ông thật sự không biết nên ghi hình như thế nào.Kiều Hoài Dao trả lời: [ Tôi còn đang cân nhắc, ông có thể gửi cho tôi thời gian ghi hình trước được không? ]Triệu Gia Mặc: [ Tất nhiên là được. ]Ngoài giờ học hàng ngày, Kiều Hoài Dao còn phải làm một số thí nghiệm chuyên ngành. Cậu phải xem xét kỹ thời gian rồi mới quyết định có ghi hình hay không.[ Tôi xem xong sẽ trả lời ông. ]Triệu Gia Mặc: [ Được. Nếu cậu ngại việc ký hợp đồng phức tạp, chúng ta có thể ký hợp đồng trực tuyến bằng chữ ký điện tử. Mọi chuyện đều có thể thương lượng được. ]Mỗi chữ mà Triệu Gia Mặc gửi qua đều lấp lánh hy vọng rằng Kiều Hoài Dao sẽ đồng ý tham gia ghi hình.Bạch Cẩm Ngôn pha thêm cho cậu một cốc nước ấm pha mật ong, "Em uống đi.""Ừm..." Kiều Hoài Dao chớp chớp mắt, "Lát nữa em sẽ uống."Nếu bị cảm phát sốt, uống nước ấm sẽ nhanh khỏi, nhưng cậu đã uống hai cốc rồi.Kiều Hoài Dao đắp chăn đàng hoàng, đúng lúc đó chuông cửa vang lên, cậu đứng dậy nói: "Em đi mở cửa."Cậu nghĩ là dì quản lý ký túc xá đến, nhưng khi mở cửa ra lại nhìn thấy Khâu Thư Phong.Kiều Hoài Dao thắc mắc: "Lớp trưởng? Sao cậu lại tới đây?""Tối qua cậu say như vậy, tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì nên đến xem thử." Khâu Thư Phong thấy cậu không có vấn đề gì thì thở phào nhẹ nhõm. Trong mấy giây chờ cánh cửa mở ra, hắn đã nghĩ xong nên gọi cảnh sát trước hay cấp cứu trước."Không có chuyện gì thì tốt. Nhân tiện, ngày mai huấn luyện quân..."Giọng nói của Khâu Thư Phong đột nhiên biến thành tiếng hít sâu, hắn kinh ngạc mở to hai mắt, "Anh anh anh..."Hắn lắp bắp, đôi môi liên tục mấp máy, "Bách... Bách... Bách Cẩm Ngôn?!"Khâu Thư Phong bắt đầu nghi ngờ mắt của mình có phải bị quáng gà hay không.Tại sao người vừa đi ngang qua Kiều Hoài Dao lại trông giống Bách Cẩm Ngôn như vậy?!Kiều Hoài Dao thuận theo ánh mắt của hắn quay đầu lại nhìn, "Đúng vậy, anh trai tôi, Bách Cẩm Ngôn."Khâu Thư Phong: "?!!"Vãi nồi!Trách không được tối qua sau khi uống rượu cậu ta nhìn biển quảng cáo gọi anh trai.Hoá ra thật sự là anh trai người ta!Mình còn nghiêm túc giải thích rằng đó là Bách Cẩm Ngôn, không phải anh trai của cậu ta.Hoá ra... thằng hề lại chính là mình.Kiều Hoài Dao thấy dáng vẻ này của hắn giống như không biết Bách Cẩm Ngôn là anh trai cậu, có lẽ khi Bách Cẩm Ngôn liên lạc với Khâu Thư Phong cũng không nói cho hắn biết mình là ai.Kiều Hoài Dao nói: "Vào trong ngồi một lát không?""Không được không được!" Khâu Thư Phong liên tục từ chối, hắn sợ bản thân không nhịn được mà chạy vào xin chữ ký, "Ừm... Khụ, tôi còn có việc phải đi trước. Chiều mai có xe buýt đến đưa cả lớp đến khu huấn luyện quân sự, lúc đó cậu chỉ cần xuất trình thẻ sinh viên là được lên xe.Kiều Hoài Dao gật đầu: "Ừm, được, tôi biết rồi."Khâu Thư Phong nói xong thì cứng ngắc xoay người, khó khăn bước từng bước một như thể chân đang đeo chì.Kiều Hoài Dao nhíu mày, cảm thấy hắn hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng thì bả vai đột nhiên cảm thấy hơi nặng, ngay cả đầu cũng bị trùm kín."Hửm?"Bạch Cẩm Ngôn cách lớp chăn mỏng xoa nhẹ đầu cậu một cái: "Em còn đứng ở cửa hứng gió lạnh à?"Kiều Hoài Dao ngẩng đầu lên, khó khăn chui ra ngoài: "Em đã hạ sốt rồi mà.""Bệnh đi như kéo tơ."* Đây mới là lúc khó chịu nhất.*Nguyên văn: 病来如山倒病去如抽丝 Bệnh lai như sơn đảo bệnh khứ như trừu ti, nghĩa là "bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ", ý nói con người ta đột ngột đổ bệnh, không đoán trước được, khó phòng ngừa; còn lúc chữa trị, điều dưỡng thì phải từ từ, chậm rãi, mất nhiều thời gian.Bạch Cẩm Ngôn đóng cửa lại, kéo chăn xuống một chút, khoác lên vai cậu: "Người bệnh phải nằm nghỉ."Kiều Hoài Dao phản bác: "Người bệnh nói không cần phải nằm."Bách Cẩm Ngôn bình tĩnh nhìn cậu: "Lời người bệnh nói không tính."Kiều Hoài Dao mím môi, đầu ngón tay quấn lấy mép chăn, ủ rũ nói: "Vâng ạ."Bách Cẩm Ngôn cầm nhiệt kế, nói: "Nếu ngày mai em vẫn cảm thấy khó chịu thì xin nghỉ huấn luyện quân sự một ngày trước đã."Kiều Hoài Dao gật đầu, mặc dù cảm thấy đã khá hơn nhiều nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn lên giường nằm.Cửa phòng ngủ không đóng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím bên ngoài.Kiều Hoài Dao mở mắt, nhỏ giọng nói: "Anh ơi.""Ơi?"Kiều Hoài Dao hai tay ôm chăn, buồn chán hỏi: "Anh đang làm gì vậy ạ?"Bách Cẩm Ngôn: "Đề tài nghiên cứu. Sao vậy?""Ừm..." Kiều Hoài Dao lật người, "Không có gì đâu ạ."Chỉ là hơi nhàm chán.Bách Cẩm Ngôn dường như hiểu ra điều gì đó, cầm laptop đi vào, ngồi ở chỗ trống trên giường tiếp tục soạn nội dung.Kiều Hoài Dao nhìn thấy hành động của anh thì sửng sốt một chút, sau đó cong cong đôi mắt, quay người đối diện với Bạch Cẩm Ngôn rồi dịch người đến gần anh.Bạch Cẩm Ngôn không rời mắt khỏi màn hình laptop, đưa tay vuốt thẳng mép chăn, thuận miệng hỏi: "Mẹ anh gần đây có liên lạc với em không?"Dì Mạnh ư?Kiều Hoài Dao lắc đầu: "Không có."Cậu cũng coi như là được dì Mạnh nuôi lớn từ nhỏ, có thể nói dì Mạnh quan tâm chăm sóc cậu không khác gì người nhà.Nhưng nói đến cũng lạ, từ khi cậu đến trường, dì Mạnh chưa bao giờ gọi điện thoại cho cậu.Kiếp trước hình như cô Mạnh gọi điện cho cậu sau khi cậu nhập học không bao lâu.Nhưng bây giờ cậu không hề nhận được một cuộc gọi nào, có thể là sau khi trùng sinh, có vài chuyện thay đổi chút ít, cậu cũng không để trong lòng.Kiều Hoài Dao không chú ý tới tiếng bàn phím đã dừng lại trong chốc lát.Bạch Cẩm Ngôn rũ mắt, giấu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong mắt, chậm rãi nói: "Có lẽ tín hiệu ở nước ngoài không tốt."---Sắc trời tối dần, trong phòng không bật đèn.Bạch Cẩm Ngôn gõ xong chữ cuối cùng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ đặt laptop xuống và nói: "Anh đi mua ít đồ."Ngày mai Kiều Hoài Dao bắt đầu huấn luyện quân sự, anh phải đi mua một số thứ cần thiết cho cậu mang theo.Nơi huấn luyện quân sự không giống như trong trường đại học có siêu thị hay quán ăn nhỏ, huấn luyện quân sự của Thanh Đại cũng nổi tiếng nghiêm khắc hơn các trường khác.Có một điểm tốt hơn đó là... trong thời gian huấn luyện, buổi tối không bắt buộc phải ở lại ký túc xá được chỉ định.Trừ khi có thêm huấn luyện vào buổi tối."Em cũng phải đi." Kiều Hoài Dao lập tức ngồi dậy, cậu không muốn ở ký túc xá một mình.Bạch Cẩm Ngôn nhướng mày, người bệnh hoàn toàn không ý thức được khi bị bệnh thì phải nằm trên giường, không được đi đâu.Kiều Hoài Dao ngồi ở đầu giường, hai mắt trông mong nhìn anh: "Anh ơi, chỉ có mình em ở ký túc xá thôi..."Bạch Cẩm Ngôn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tìm quần áo dày hơn mặc vào.""Vâng ạ!"Trước khi xuống lầu, Kiều Hoài Dao còn nghĩ lúc này trong trường học sẽ không có nhiều người đi lại bên ngoài.Nhưng sau khi ra ngoài cậu mới phát hiện hôm nay trong trường còn náo nhiệt hơn bên ngoài.Trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng thơm nồng.Vừa đi ra khỏi ký túc xá đã thấy trong ngoài hàng rào chắn của trường chật kín người.Kiều Hoài Dao gấp áo khoác lại: "Hình như là quán bán thịt nướng?"Trông có vẻ rất nổi tiếng.Quán mở bên ngoài trường, sát tường rào, không chỉ bên trong mà bên ngoài cũng đầy người.Mùi thịt nướng thơm phức, nhưng đông quá, Kiều Hoài Dao không định xếp hàng.Bạch Cẩm Ngôn thấy cậu vẫn luôn dán mắt vào quán thịt nướng thì nắm tay cậu dẫn đường, không đi mua thịt nướng.Dù sao Kiều Hoài Dao cũng vừa mới hạ sốt, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.Đôi khi thịt nướng trong quán chưa được nướng chín kỹ, người bình thường ăn vào còn cảm thấy không ngon lắm huống chi người bệnh.Đi qua một cái rào chắn, Bách Cẩm Ngôn bình tĩnh giơ cánh tay vẫn đang đặt trên eo cậu lên, ân cần nói: "Chú ý dưới chân.""Dạ."Lần nữa đi vào siêu thị trong trường, Kiều Hoài Dao đột nhiên nghĩ tới hình như lần trước cậu cũng đi cùng Bạch Cẩm Ngôn.Sau khi Bạch Cẩm Ngôn vào đoàn phim, cậu chưa bao giờ đến đây thêm lần nào.Dù sao trong ký túc xá cũng có thức ăn đồ uống, hơn nữa vì việc học quá bận nên thỉnh thoảng cậu mới ăn một lần, còn dư rất nhiều.Đồ ăn ở ký túc xá ăn không hết nên cậu cũng không tới siêu thị làm gì.Bách Cẩm Ngôn nói: "Đồ vệ sinh cá nhân bây giờ bỏ đi, mua một bộ mới."Lúc đang lựa đồ vệ sinh cá nhân mới, Bách Cẩm Ngôn hỏi: "Buổi tối em muốn ăn gì?"Buổi trưa người Kiều Hoài Dao nóng như lửa đốt nên cậu không muốn ăn gì hết, chỉ uống chút nước mật ong.Nói gì thì nói, buổi tối trước khi ngủ phải ăn chút gì đó rồi mới nghỉ ngơi được."Em..." Kiều Hoài Dao hơi do dự, cậu không thèm món nào cả.Cậu còn chưa kịp nói gì, Bạch Cẩm Ngôn đột nhiên nói: "Anh quên mất, bây giờ em chỉ có thể ăn cháo trắng."Kiều Hoài Dao: "???"Người bị tước mất quyền lựa chọn đồ ăn aka Kiêu Hoài Dao đi theo sau lưng Bách Cẩm Ngôn, nhìn anh cầm lên hai bao gạo nhỏ.Cậu hừ nhẹ một tiếng.Bách Cẩm Ngôn mỉm cười xoa đầu cậu: "Sau khi huấn luyện quân sự xong anh sẽ nấu món ngon cho em ăn."Kiều Hoài Dao nhướng lông mày: "Vậy còn tạm được."Sau khi mua sắm ở siêu thị xong, cả hai trở lại ký túc xá, Kiều Hoài Dao thu dọn vật dụng hàng ngày để ngày mai bỏ vào vali.Người hướng dẫn đã nói ký túc xá trong khu vực huấn luyện đều là ký túc xá bốn người, nơi ở không lớn nên đừng đem theo quá nhiều đồ.Nếu mang theo vali, cậu phải lấy đồ đạc ra và cất chúng vào ký túc xá trong thời gian có hạn, sau đó đặt vali trở lại xe buýt của trường.Chỉ sau khi khoá huấn luyện kết thúc, cậu mới có thể lấy lại vali của mình.Kiều Hoài Dao cũng không mang quá nhiều đồ đạc, ngoại trừ đồ dùng cá nhân cần thiết thì chỉ còn hai bộ quân phục do trường cấp.Vừa xếp xong quần áo, Kiều Hoài Dao ngửi thấy một mùi thơm khác thường.Cậu nghi ngờ đứng dậy, men theo mùi thơm đi tới cửa phòng bếp, tựa vào thành bếp hỏi: "Anh ơi, anh đang nấu gì vậy ạ?"Bách Cẩm Ngôn gắp một miếng thịt nhỏ trong nồi ra, một tay hứng dưới miếng thịt: "Há miệng."Kiều Hoài Dao cắn miếng thịt, "Ngon lắm ạ."Nó hơi giống thịt nướng nhưng không béo ngậy như thịt nướng, giống như thịt khô nhưng không có vị khói, được rắc thì là, hương vị không khác thịt nướng ngoài quán là bao.Nhìn một hàng xiên thịt nướng trong nồi, Kiều Hoài Dao cong cong đôi mắt, dùng bả vai huých nhẹ anh một cái, "Không phải anh nói em chỉ có thể ăn cháo sao?""Đúng vậy, chỉ có thể ăn cháo." Bách Cẩm Ngôn mặt không đổi sắc nói: "Cái này là anh làm cho chính mình."Dừng một chút, anh cười híp cả mắt trêu chọc cậu: "Em nhìn anh ăn."Kiều Hoài Dao nhìn thấy ý đùa giỡn nơi đáy mắt anh, cậu mím môi, khóe miệng cong lên, từ phía sau nhào tới: "Anh à, anh không đành lòng làm vậy đâu đúng không?"Anh cố ý dùng thịt nạc, không hề có chút mỡ nào.Chút tâm tư nhỏ của anh, Kiều Hoài Dao đều hiểu rõ.Bách Cẩm Ngôn một tay bưng nồi, một tay đưa ra sau lưng đỡ Kiều Hoài Dao, bình tĩnh lùi về sau nửa bước, để cậu tránh xa cái nồi vẫn đang nóng hổi.Kiều Hoài Dao chỉ muốn quấy phá anh một chút, đang muốn đứng dậy thì cảm thấy cánh tay trên eo cậu hơi siết chặt hơn, nhất thời không thể đứng thẳng lên được.Bạch Cẩm Ngôn đặt nồi xuống, hơi khuỵu gối, Kiều Hoài Dao còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cõng lên lưng."Ơ?!" Kiều Hoài Dao thẳng lưng, người cậu lắc lư như sắp ngã xuống, cậu theo bản năng ôm lấy cổ Bách Cẩm Ngôn, trong nháy mắt cúi thấp đầu xuống, cánh môi cọ nhẹ qua vành tai lạnh lẽo, cậu chợt mở to hai mắt.Bạch Cẩm Ngôn như không hề nhận ra, Kiều Hoài Dao mím môi, muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cơ thể lại vô thức trở nên cứng đờ, mặt hơi đỏ lên, trên môi dường như vẫn còn đọng lại chút xúc cảm trong chớp mắt kia.Kiều Hoài Dao không dám lộn xộn, cậu ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, khẽ nói: "Anh ơi... Thả em xuống đi."Bách Cẩm Ngôn xoay người cõng cậu ra khỏi phòng bếp, đặt cậu ngồi trên ghế trước bàn ăn, "Trước khi ăn em phải uống thuốc cảm."Vừa chạm vào ly nước, Bách Cẩm Ngôn thấy hơi lạnh, lập tức đứng dậy nói: "Anh đi pha ít nước ấm."Kiều Hoài Dao thấy thế, định nói không cần, uống lạnh luôn cũng được, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy Bạch Cẩm Ngôn đang quay lưng lại với cậu.Cùng với... vành tai đỏ như máu.Kiều Hoài Dao đột nhiên ho nhẹ một tiếng, không biết phải làm sao, cũng không biết nên nhìn chỗ nào.Cậu đặt tay lên đùi, đầu ngón tay cuộn tròn vào trong, bởi vì căng thẳng nên nắm chặt tay lại, móng tay hằn lên da thịt hơi đau.Sau khi uống thuốc cảm, tiếng "thình thịch" trong lòng Kiều Hoài Dao mới dịu lại một chút.Thay vào đó, vị đắng của thuốc khiến cậu dần bình tĩnh lại.Bách Cẩm Ngôn nói: "Ăn cơm đi.""Dạ, dạ vâng." Kiều Hoài Dao vừa mở miệng đã lắp bắp.Buổi tối Kiều Hoài Dao chỉ ăn đồ thanh đạm.Bách Cẩm Ngôn ăn cùng với cậu.Món thịt nướng không dầu mỡ chắc chắn không hấp dẫn bằng thịt xiên nướng ngập dầu bên ngoài nhưng hương vị của nó cũng không tệ.---Trời càng ngày càng tối sớm.Kiều Hoài Dao đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy quán thịt nướng bên ngoài hàng rào vẫn còn mở.Ánh đèn bên ngoài hơi chói mắt, cậu kéo rèm cửa lại, xoay người ngồi vào bàn học.Trên mặt bàn là những ghi chú cậu mới sắp xếp lại.Sổ ghi chép trước đây cậu cho Khâu Thư Phong mượn chắc cậu ta vẫn chưa chép xong, sau này sẽ không cho mượn nữa.Cuốn sổ trông có vẻ không có nhiều nội dung lắm nhưng cậu viết cả mặt trước lẫn mặt sau nên nếu muốn chép thì khá rắc rối.Hơn nữa, gần đây Khâu Thư Phong đang bận tổ chức tiệc nên chắc là không có thời gian rảnh để chép.Kiều Hoài Dao rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lấy ra một quyển sổ mới, sắp xếp lại những ghi chú trước đó một lần nữa.Mỗi lần sắp xếp cậu lại nhớ thêm được một số kiến thức mới, khi lấy lại được cuốn sổ cũ thì có thể so sánh, bổ sung lẫn nhau.Hơn nữa...Việc này có thể giúp cậu nhanh chóng bình tâm.Bách Cẩm Ngôn đang tắm rửa trong phòng tắm, mặc dù anh không ở trước mặt cậu nhưng trong đầu Kiều Hoài Dao vẫn luôn xuất hiện cái chạm vô tình lúc nãy.Rõ ràng là chuyện đã qua nhưng cậu lại không nhịn được mà nhớ lại.Kỹ càng tới từng chi tiết, kể cả đôi tai đỏ ửng của Bách Cẩm Ngôn.Kiều Hoài Dao khẽ thở dài, buộc mình phải quên đi chuyện này, tay viết ghi chú càng nhanh hơn, cố gắng để kiến thức lấn át những chuyện khác.'Brừm''Brừm'Kiều Hoài Dao đang viết dở thì nghe thấy tiếng điện thoại rung, tay cậu ngừng lại.Thấy không phải là điện thoại của mình, cậu đứng dậy cao giọng nói: "Anh ơi, có người gọi ạ."Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, "Em nghe đi." Bách Cẩm Ngôn hỏi: "Ai gọi đấy?"Kiều Hoài Dao nhìn tên người gọi, "Lục Lộ, trợ lý của anh."Nói xong, Kiều Hoài Dao bấm nghe điện thoại, đứng dậy đi đến trước phòng tắm bên cạnh. "Alo, anh trai tôi đang tắm. Có chuyện gì sao?"Nghe thấy giọng nói không phải của Bách Cẩm Ngôn, Lục Lộ thoáng sững người, sau đó nhận ra người đang nghe điện thoại là ai, cười nói: "Chào cậu, không có gì quan trọng đâu. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, hành lý đưa từ đoàn phim đến nên đặt ở đâu?""Quản lý có việc bận không ở đây, tôi đang chờ ngoài xe. Bây giờ nên đưa hành lý đến ký túc xá Thanh Đại hay là cứ để trong xe?"Hành lý đem đến đang nằm trong cốp xe, anh ta không vội lấy ra mà chờ xem Bách Cẩm Ngôn muốn sắp xếp như thế nào.Lục Lộ nói: "Nếu chuyển đến Thanh Đại thì chúng tôi sẽ đưa đến ngay lập tức."Kiều Hoài Dao đang định nói trợ lý cứ đặt ở chỗ thang máy, cậu sẽ tự đi xuống lấy, nhưng còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng tắm đã mở ra.Hai tay Bạch Cẩm Ngôn đều ướt, không tiện cầm điện thoại, chỉ nói: "Không cần mang lên."Anh nhàn nhạt nói: "Đưa thẳng đến khách sạn."Khách sạn?Kiều Hoài Dao nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Anh không ở chung với em sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store