3️⃣ [ĐM/EDIT HOÀN] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c399-589)
Chương 460: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (32)
Chương 460: Tế lễ Tà Thần – Nhà thuyền (32)"Ta đã ban cho tạo vật tên là Tawil tất cả những phẩm chất mà ta nghĩ sẽ cho nó linh hồn, rồi nâng nó lên thành Thần, gửi nó vào tất cả dòng thế giới đi qua cánh cửa, hi vọng nhân loại trong những dòng thế giới ấy có thể cho nó cảm nhận được tình yêu, để nó có được linh hồn."Bạch Lục từ từ ngẩng lên, như thể thở dài tiếc nuối:"Nhưng dù nó đã trải qua bao nhiêu dòng thế giới thì nó vẫn như một bức tượng băng giá, một tấm gương vỡ vụn, ngồi trên ngai vàng lạnh lùng nhìn xuống loài người quỳ lạy trước mặt nó. Nó ban phát cho chúng những món quà vật chất theo đúng quy tắc, nhưng không bao giờ có thể cảm nhận được cảm xúc của con người.""Ta nhận ra phương pháp này không có tác dụng, nên đã gọi nó trở về từ tất cả các dòng thế giới.""Ta đã hỏi nó." Bạch Lục cụp mắt, nâng cằm Tawil đang chìm trong giấc ngủ, nhẹ nhàng hỏi, "Tại sao mi không muốn trở thành Tà Thần?""Tại sao mi không muốn cảm nhận tình yêu và đau khổ và trở thành một người giữ cửa có linh hồn?"Bàn tay đeo găng tay của Bạch Lục nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt nhắm nghiền của Tawil, giọng nói càng mềm mại: "Ta nhận được một câu trả lời rất thú vị.""Nó nhìn ta với đôi mắt đen tuyền thuần khiết, nói, nó cảm thấy con người như thế này rất tốt, không cần đến sự hiện diện của Thần hay Cửa.""Trong mắt Tawil, chúng chỉ cần sưởi ấm cho nhau trong vũ trụ này, sống giữa tình yêu và đau khổ đan xen là đủ tốt.""Nó không hiểu tại sao Thần phải tồn tại, tại sao Thần phải canh giữ cử và Thần phải ban phát cho con người những thứ đó, trong khi những điều này chẳng làm các dòng thế giới tốt đẹp hơn mà chỉ làm chúng thêm đau khổ."Bạch Lục ngước mắt nhìn Bạch Liễu và mỉm cười: "Ta nói với nó, không phải Thần muốn tồn tại, mà Thần vốn dĩ đã tồn tại. Nếu không phải mi cũng sẽ là kẻ khác.""Nó không hiểu nổi và hỏi ta, có dòng thế giới nào trên thế giới này không có Thần không?""Ta nói với nó, là không.""Thú thật, Tawil làm ta cảm thấy thất vọng." Bạch Lục chậm rãi lùi lại, nhẹ nhàng giơ tay, những sợi tơ quấn quanh Tawil giống như tơ điều khiển rối đã nhấc Tawil lên: "Vì dù ta đã giải thích và dạy nó làm sao để trở thành một Tà Thần thì nó vẫn không thể hiểu và cũng không thể làm được.""Nó có một nhận thức ngây thơ và dại dột về con người.""Ta đã trao cho nó bao nhiêu thần lực, nhưng trong quá trình thực hiện ước nguyện cho con người, nó lại ngu ngốc tiêu tán dần sức mạnh của mình."Bạch Lục như đầy thương xót nhìn Tawil bị sợi tơ nâng lên: "Ta từng nghĩ việc Tawil cho đi và ban phát không tính toán sẽ làm loài người yêu thương Thần, nhưng không, những gì Thần nhận lại chỉ là tham lam không ngừng.""Cho dù vị Thần Tawil đã dâng hiến bao nhiêu cho loài người, tất cả những gì Thần nhận được từ họ chỉ là lòng tham vô tận.""Ta cảm thấy chán nản. Khi kiên nhẫn cuối cùng của ta dành cho tạo vật theo ý muốn của mình đã cạn kiệt, ta đã chọn cách lưu đày Thần.""Nếu con người không thể dạy cho mi biết [tình yêu] thì ta sẽ để chúng dạy mi biết [đau khổ]."Bạch Lục cụp mắt, buông những sợi tơ trong tay, Tawil lập tức rơi vào một vũ trụ đen tối vô tận.Sau đó gã kéo sợi tơ trở lại, treo Tawil lên lần nữa.Bạch Lục cười híp mắt nhìn Bạch Liễu qua bức tường nước: "Đừng căng thẳng như thế, ta sẽ không buông tay thật đâu.""Thần là lá bài duy nhất ta có thể dùng để ngồi đây nói chuyện với mi. Ta không dám bỏ xuống, nếu không ta cũng không tìm được cách nào khác để làm mi ngoan ngoãn ngồi xuống, chú tâm lắng nghe ta nói nữa."Bạch Lục đối xử với Tawil như một món đồ chơi, chơi đùa với Tawil và đồng thời chơi đùa cả với Bạch Liễu.Bạch Liễu siết chặt tay nắm ghế, nhìn chằm chằm Bạch Lục: "Vậy rốt cuộc ông đã làm gì y?""Ta đã đặt một phần của [Cửa] vào mắt Tawil." Bạch Lục nhấc sợi tơ lên, Tawil từ từ mở mắt ra.Tawil lơ lửng trong vũ trụ, đôi mắt khẽ mở, đó là một đôi mắt ánh bạc pha xanh lấp lánh, như phản chiếu toàn bộ mặt trái của vũ trụ bên trong, dải ngân hà xoay vần, ánh sáng rực rỡ nhưng không có chút cảm xúc nào. Đôi mắt chỉ đơn thuần phản chiếu vạn vật, như một tấm gương thủ công tuyệt mỹ, hoàn chỉnh và trống rỗng, hoàn toàn khác với ánh mắt của Tạ Tháp khi mở mắt ra.Đôi mắt ấy không có cảm xúc, cũng không có linh hồn."Khi loài người nhìn vào đôi mắt của Tawil, chúng sẽ nhìn thấy những vực thẳm của vũ trụ ở bên kia [Cửa], nơi vô số dòng thế giới hỗn loạn vùng vẫy trong đó. Lòng tham ở bên kia cánh cửa phản chiếu vào đôi mắt chúng, khiến chúng rơi vào điên cuồng như phía bên kia."Bạch Lục nhìn Bạch Liễu, vui vẻ giải thích: "Rất nhanh thôi, chúng sẽ cảm thấy cực kỳ thù ghét người giữ cửa vừa thực hiện ước nguyện của chúng, vừa kiềm chế lòng tham của chúng.""Cho nên chúng sẽ tận hưởng việc làm tổn thương người giữ cửa, chủ nhân của đôi mắt này, cho đến khi lòng tham của chúng được thỏa mãn."Bạch Lục nhếch môi: "... Đến tận khi đám quái vật ở vực thẳm bên kia cánh cửa, thành công vượt qua khe hở cửa trong mắt Tawil đi vào bên này cánh cửa thông qua hủy hoại Tawil, trở thành thứ mà nhân loại gọi là dị đoan.""Đám quái vật đó không phải do Tạ Tháp đưa vào." Bạch Liễu lạnh lùng phản bác: "Chính ham muốn của con người đã phá hủy cánh cửa trong mắt Tạ Tháp, để quái vật bên kia có thể vượt qua và đến đây. Nhưng ông lại lừa Tạ Tháp, khiến y nghĩ đó là lỗi của mình, khiến những người xung quanh cũng nghĩ vậy, từ đó càng căm ghét y, làm y đau khổ hơn phải không?""Bingo." Bạch Lục bật cười, "Đúng vậy."Gã nhún vai, thở dài tiếc nuối: "Thực ra khi mọi thứ thành ra thảm khốc như thế này, ta cũng cảm thấy bản thân có chỗ làm không tốt.""Ta vốn hi vọng Tạ Tháp sẽ có linh hồn nhờ tình yêu nên ta đã khắc tạc nó thành một vị Thần không có tính công kích. Nhưng mục tiêu cuối cùng của ta vẫn hi vọng nó giết chết ta. Nhưng với tính cách như thế, ngay cả khi bị ta hành hạ đến mức hủy diệt, nó cũng không bao giờ chủ động tấn công người đã tạo ra mình.""Cho nên ta đã thay đổi chiến lược của mình."Bạch Lục mỉm cười: "Ta xóa sạch ký ức của nó, nói với nó mi mới chính là cựu Tà Thần và kẻ giữ cửa, còn [ta] chỉ là một con người tham lam đã cướp đoạt thần vị của mi.""Nếu mi muốn bảo vệ trật tự của vũ trụ này, bảo vệ sự nguyên vẹn của cánh cửa thì mi phải giết chết kẻ tham lam nhất, kẻ muốn phá hủy mi nhất, đó chính là [ta].""Ta đã đẩy Tạ Tháp đến 658 dòng thế giới kế tiếp, đồng thời thả những phái sinh của ta vào các dòng thế giới đó. Ta dẫn dắt, ám chỉ và điều khiển những phái sinh của mình, thì thầm bên tai chúng trong giấc mơ — Chỉ cần giết chết Tạ Tháp, bọn mi sẽ có được thứ giá trị nhất trên thế giới này.""Ta biết mình là một vị Thần như thế nào, nên ta cũng biết rõ tạo vật của mình sẽ làm gì — Chúng không thể cưỡng lại cám dỗ đó."Bạch Lục hất mí mắt, đôi mắt gã nhìn thẳng vào Bạch Liễu, trong khoảnh khắc biến thành màu lam bạc:"... Vì chúng cũng giống như ta, là hiện thân của ham muốn lớn nhất trong vũ trụ ở hai bên cánh cửa.""Ta từng nghĩ Tạ Tháp sẽ chống lại ta để bảo vệ cánh cửa, để duy trì chân lý và trật tự, nhưng nó vẫn không làm vậy.""Nó giống như lúc mình là Thần trong vô số dòng thế giới khác, phó mặc cho ta và những người khác tàn sát, hành hạ và hủy diệt mình. Trong khoảnh khắc đó, ta mới hiểu ra, nó vốn không vì lòng trắc ẩn mà thực hiện mong muốn của loài người.""Nó thuần khiết chỉ vì ngây thơ và thờ ơ. Nó chưa bao giờ nhìn nhận nhân loại và ta bằng một ánh mắt đúng nghĩa, trong mắt nó không có ham muốn của chúng ta — Ngay cả khi kẻ thù là [ta] đã giết chết nó và cướp đoạt thần vị trong 657 dòng thế giới, nó vẫn lạnh lùng và chăm chú đọc sách, không bao giờ ngoái lại dù chỉ một lần.""Bởi vì nó nghĩ sách thú vị hơn con người.""Ngay cả khi [ta] hành hạ nó tàn bạo hơn, đẩy nó vào trò chơi thì nó vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào dành cho ta — không yêu, không ghét, không hận, không có gì.""Bởi vì nó không có bất kỳ ham muốn nào đối với ta hay bất kỳ con người nào khác.""Thật thú vị." Bạch Lục khẽ cười, "Về mặt này, nó là một tạo vật của ta mà còn không giống con người và kiêu ngạo hơn cả ta.""Khi ta chuẩn bị từ bỏ tạo vật này thì ở dòng thế giới 658 có hai điều kỳ diệu xảy ra."Bạch Lục nhìn Bạch Liễu, nụ cười trên mặt gã càng sâu hơn: "Điều thứ nhất là, phái sinh của ta đã thoát khỏi sự kiểm soát của ta.""Ta không thể bước vào giấc mơ của nó, không thể tiếp xúc, dẫn dắt và ám chỉ nó. Điều này chưa từng xảy ra. Phái sinh đó như một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, lớn lên cô độc trong dòng thế giới ấy.""Điều này rất thú vị. Ta quan sát nó, phát hiện nó đang sống sót trong một môi trường cực kỳ khắc nghiệt, mọi người đều bài xích nó.""Những đứa trẻ thường dễ tự sát khi không có đồng loại, hoặc bị tất cả đồng loại bài xích. Nói đơn giản, khi không nhận được tình yêu từ đồng loại chúng sẽ tự sát. Nhưng điều thú vị là, nó đã sống sót trong tình trạng không được bất kỳ ai chấp nhận."Sắc mặt Bạch Liễu dần dần lạnh lẽo.Dường như Bạch Lục không nhận ra, tiếp tục mỉm cười nói: "Phái sinh nhỏ bes đó không chỉ sống sót trong hoàn cảnh bị đồng loại chán ghét và bài xích mà còn sai lầm khi xem Tawil mà ta đã đặt gần nó như đồng loại. Một tạo vật hoàn toàn không thể có tình cảm." "... Mà nhận thức sai lầm này chỉ bởi vì bọn nó cùng chung tình trạng bị cô lập.""Nhận thức ấy đã khiến phái sinh nảy sinh tình cảm với kẻ thù của nó, một tạo vật không bao giờ để mắt đến nó.""Nó lang thang quanh người mà nó cho là đồng loại duy nhất, giả vờ quan sát Tawil kín đáo, bởi vì sợ Tawil sẽ đói chết, nó giả vờ tình cờ chia sẻ chút thức ăn ít ỏi của mình, thậm chí lén lút giấu những quyển sách mà nó thích vào chỗ Tawil thường mượn sách.""Và rồi điều kỳ diệu hơn đã xảy ra."Nụ cười trên mặt Bạch Lục càng rộng hơn: "Phái sinh đó đã tự sinh ra linh hồn nhờ vào cảm xúc sai lầm của mình, trong hoàn cảnh không được Tawil đáp lại bất cứ tình cảm nào.""Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một con người sinh ra linh hồn mà không cần tình yêu."Biểu cảm cuối cùng cũng biến mất khỏi gương mặt Bạch Liễu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store