3️⃣ [ĐM/EDIT HOÀN] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c399-589)
Chương 448: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (20)
Chương 448: Tế lễ Tà Thần - Nhà thuyền (20)Ngày hôm sau.Đám người Bạch Liễu bị đưa đến nhà thuyền để kiểm tra, nhưng Aoi thì bị giữ lại gia tộc Kitahara.Trong nhà thuyền, người tiếp đón bọn họ vẫn là Mifune.Vài tháng không gặp, người đàn ông này trông lại càng u ám và già nua hơn, đầu cúi thấp, những nếp nhăn trên khuôn mặt như da quýt khô chồng chất, ánh mắt nhìn đám người Bạch Liễu giống như một loài cá sâu thẳm dưới biển, lộ ra vẻ đục ngầu đầy ẩn ý săn mồi.Vật tế đứng cạnh Bạch Liễu trông sạch sẽ, quần áo mặc trên người nhìn qua cũng biết là loại vải đắt tiền, nhưng đám người hầu thì không được như vậy.Ngoại trừ những người được gia tộc lớn chọn trúng như Souta, những người hầu ở nhà thuyền đều bẩn thiểu và gầy gò, trên người tỏa ra mùi tanh nồng của loài chim, ánh mắt trống rỗng, cúi đầu lặng lẽ đi sau vật tế trông như những cái xác không hồn."Đến đây nào." Mifune vẫy tay, giọng nói âm u: "Hy vọng đau khổ của các con sẽ làm chúng ta hài lòng trước khi làm hài lòng Thần."Bạch Liễu cúi đầu đi theo Mifune rẽ qua vài khúc rồi bước vào một căn phòng kiểu Nhật rộng rãi nhưng tối tăm.Ở trung tâm căn phòng là hai viên gạch đã bị khoét rỗng, những phiến đá núi nổi lên từ dưới nền, trên đỉnh cao nhất có một cái cân nhỏ tinh xảo. Trên bệ đá của phiến núi đá đặt một cái đĩa gỗ màu đỏ, bên trong có khoảng mười mấy sợi tơ mảnh trong suốt mạ vàng.Bạch Liễu nhìn những sợi tơ này, nhận ra chúng có kích thước và chất liệu tương tự như những sợi tơ trói buộc trên người Tạ Tháp.Tất cả vật tế và người hầu cúi đầu đứng thành hàng trước phiến đá."Đây là công cụ dùng để kiểm tra xem đau khổ của các con trong nửa năm qua có đạt chuẩn hay không, Cân Hồ Lang và Tơ Đau Khổ." Mifune đứng xoay lưng về phía họ đứng cạnh cái cân, hơi ngẩng đầu nhìn xuống tất cả mọi người, "Những sợi tơ này được ngưng tụ từ đau khổ của những vật tế đã hiến tế thành công trước đó. Với sự cho phép của Thần tối cao trong giấc mơ, bọn tôi đã cẩn thận lột những sợi tơ này từ thân thể của Tà Thần trong đền Thần và dùng nó để kiểm tra mức độ [đau khổ] của các con.""Các con sẽ đặt tay phải lên bên này của cây cân, bên kia thì bọn tôi sẽ đặt Tơ Đau Khổ.""Cân Hồ Lang có thể đo lường đau khổ trong lòng các con, nếu đau khổ của các con nặng hơn sợi tơ, cân sẽ nghiêng về phía các con. Nếu đau khổ của các con nhẹ hơn Tơ Đau Khổ thì cân sẽ nghiêng về phía bên kia.""Dựa trên kinh nghiệm lúc trước của bọn tôi, mức độ đau khổ có thể nặng bằng một sợi tơ là vật tế đạt chuẩn để hiến tế."Mifune mắt nhìn tất cả vật tế: "Không có thứ tự kiểm tra, ai muốn lên trước thì lên."Trên mặt các vật tế đều hiện rõ bất an, dưới sàn nhẹ nhàng xáo động một lúc, có một vật tế hít sâu một hơi rồi giơ tay lên, run rẩy nói: "Cháu... cháu sẽ lên trước."Mifune vẫy tay, người hầu bên cạnh cúi đầu đi đến, cẩn thận di chuyển cái cân đến dưới phiến đá, dùng đôi tay đeo găng lụa cẩn thận kẹp lấy nhíp bạc, tay phải kẹp một sợi Tơ Đau Khổ, tay trái đỡ dưới tay phải đặt lên đĩa cân bên trái.Cái cân lập tức nghiêng về phía bên trái, đáy đĩa đập xuống bệ phát ra một tiếng "cạch" giòn tan.Souta nhìn thấy vậy thì xuýt xoa, ghé sát tai Bạch Liễu thì thầm: "Sợi tơ đó trông nặng ghê."Vật tế kia nhìn sợi tơ, dường như nghĩ mình có thể dễ dàng khiến cái cân nghiêng về phía mình, thở phào nhẹ nhõm rồi run rẩy đặt tay phải lên đĩa cân bên phải.Cái cân không hề nhúc nhích.Mặt vật tế đó lập tức trắng bệch.Rõ ràng có thể thấy cậu ta bắt đầu cố gắng dùng sức ấn tay xuống đĩa, nhưng cho dù cậu ta dùng sức đến mức mặt đỏ bừng thì cái cân cũng không hề dao động, như thể trên đĩa cân bên phải không hề có gì.Mifune cau mày giận dữ: "Một chút đau khổ cũng chả có, đồ phế vật!"Nói rồi ông ta đá mạnh một cú, vật tế lập tức bị đá lăn hai vòng, đập vào cửa rồi ngã xuống đất. Mifune không thèm để ý, quay đầu nhìn người hầu: "Người hầu của nó đâu? Gọi người hầu của nó lên kiểm tra!"Người hầu quỳ gối cúi đầu: "Vâng, thưa Mifune đại nhân."Chẳng mấy chốc người hầu của vật tế kia bị đưa lên. Người hầu này gần như bị tra tấn đến mức lờ đờ, nghe tiếng người cũng không phản ứng được, bị người hầu giữ chặt tay rồi đặt lên đĩa cân bên phải.Khi tay cậu ta được đặt lên cân, kim cân hơi rung nhẹ rồi nghiêng về phía phải hai nấc.Biểu cảm của Mifune lập tức giãn ra: "Tốt lắm, hai nấc, nặng gần hai phần năm sợi Tơ Đau Khổ."Ông nhìn gương mặt đờ đẫn dơ bẩn của người hầu, hài lòng gật đầu: "Từ hôm nay, con chính là vật tế đại nhân.""Người mà con phục vụ giờ sẽ trở thành người hầu của con."Vật tế bị đá sang một bên nghe thấy lời này của Mifune, sắc mặt còn chút máu cuối cùng cũng biến mất, cậu ta nhào tới ôm lấy chân Mifune, hoảng loạn khóc lóc, muốn được đặt tay lên cái cân một lần nữa: "Mifune đại nhân, cầu xin ngài hãy để cháu thử lại lần nữa đi, Mifune đại nhân!"Mifune chẳng thèm nhìn cậu ta, ra lệnh: "Mang nó vào lồng, nhốt chung với thú cưng của nó."Người hầu cúi đầu: "Vâng."Hai người hầu lôi vật tế khóc lóc ra ngoài.Chẳng mấy chốc người hầu quay lại, một người quỳ xuống trước Mifune và báo cáo: "Khi chúng tôi vừa nhốt cậu ta vào lồng không lâu, cậu ta đột nhiên phát điên, khóc lóc rồi bóp chết con mèo nhỏ của mình, sau đó quỳ lạy cầu xin chúng tôi kiểm tra lại lần nữa. Mifune đại nhân, có cần kiểm tra lại cho cậu ta không?"Mifune lạnh lùng lắc đầu: "Hãy để nó đau khổ thêm chút nữa.""Vật tế tiếp theo."Các vật tế bị màn mở đầu tàn nhẫn này làm cho sợ hãi, những người lên kiểm tra sau đó ai nấy cũng trắng bệch, người vừa đủ đạt chuẩn thì thoát chết mà xuống dưới, rồi lại thất thần. Souta nghe thấy vài vật tế tự lẩm bẩm, lo lắng về việc làm sao để mình có thể đau khổ hơn.Đã kiểm tra qua mấy chục vật tế, không có một ai làm cân lệch quá ba nấc khi đặt tay lên.Mặt Mifune càng lúc càng tối tăm, ánh mắt nhìn vật tế cũng hung dữ hơn: "Chẳng có lấy một vật tế đạt mức nặng bằng một sợi Tơ Đau Đớn. Có vẻ bọn tôi đã quá nhẹ tay với các con rồi."Các vật tế run rẩy trong sợ hãi, không ai dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Mifune.Chỉ đến khi vật tế điên loạn của gia tộc Kitahara bước lên thì tình hình mới có chuyển biến.Khi vật tế điên loạn đó đặt tay lên bàn cân dưới dẫn dắt của người hầu, kim cân "bốp" một tiếng chuyển động mạnh, lập tức chỉ vào ô cuối cùng bên phải. Ánh mắt của Mifune lóe lên, nhìn về phía vật tế này: "Đây là vật tế của nhà ai?"Người hầu cung kính trả lời: "Là của gia tộc Kitahara ạ."Sắc mặt của Mifune lập tức u ám, ông ta cười lạnh một tiếng, giọng đầy mỉa mai: "Gia tộc Kitahara rất giỏi trong việc tra tấn vật tế.""Tiếp tục thêm tơ vào, ta muốn xem thử trong nửa năm qua gia tộc Kitahara đã nuôi dưỡng ra một vật tế đau khổ đến mức nào."Người hầu bước tới, dùng kẹp gắp thêm một sợi tơ đặt vào đĩa cân bên trái.Kim cân lắc lư một chút, lệch về bên trái hai vạch, nhưng vẫn còn cách ba vạch mới chạm đến vạch giữa."Lại nặng hơn hai sợi..." Sắc mặt của Mifune đen lại như sắp nhỏ ra nước, "Thêm nữa!"Người hầu lại thêm một sợi chỉ.Kim cân lệch sang vạch thứ hai bên phải, người hầu ngước lên nhìn Mifune, biểu cảm trên khuôn mặt cũng có phần kinh ngạc: "Đại nhân, đau khổ của vật tế này tương đương với hai sợi rưỡi, có thể được dâng lên điện thờ trong tế lễ mùa hè."Mifune trầm ngâm đáp lại một tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía các vật tế khác: "Vật tế còn lại của gia tộc Kitahara đâu?"Người hầu tháo hai sợi tơ ra, nhìn về phía cuối hàng nơi Bạch Liễu đang đứng: "Hình như là người kia."Mifune hất cằm: "Con lên đây."Souta căng thẳng nuốt khan, cậu ta nhìn Bạch Liễu bình tĩnh đứng dậy, chậm rãi bước tới, bàn tay trắng bệch với các khớp ngón tay mảnh mai duỗi ra rồi đặt lên đĩa cân bên phải.Ngay khi bàn cân chỉ còn một sợi tơ, kim cân lập tức quay mạnh, không dừng lại ở vạch cuối cùng bên phải mà tiếp tục lao xuống đáy bảng, phát ra âm thanh vang giòn sắc bén.Bàn cân mà các vật tế khác đã cố hết sức đè xuống nhưng không nhúc nhích, lúc này chỉ cần Bạch Liễu nhẹ nhàng đặt tay lên, dường như không chịu nổi khiến dây thép và khung cân rung lắc.Mifune đột ngột quay đầu nhìn Bạch Liễu vẫn tỏ ra bình thản, trầm giọng ra lệnh: "Thêm tơ."Người hầu nhanh chóng đáp lời, sau đó cẩn thận đặt từng sợi một vào đĩa cân bên trái.Một sợi, hai sợi... mười sợi.Khi thêm đến sợi thứ mười một mà kim cân vẫn còn chỉ vào đáy bên phải, biểu cảm trên mặt mọi người trong phòng đều thay đổi.Các vật tế đờ đẫn nhìn Bạch Liễu ngồi ở đầu cân bên phải, tay người hầu run rẩy khi thêm tơ, Mifune chăm chăm nhìn vật tế tưởng chừng không có gì đặc biệt này, Souta thì ngẩn người và kinh ngạc nhìn đống tơ dần dần chất đầy ở đĩa cân bên trái."Mười bảy sợi." Người hầu không thể tin nổi, nhìn Bạch Liễu rồi quay sang nhìn Mifune, "... Mifune đại nhân, tơ mang ra đã hết rồi."Mifune không hề rời mắt khỏi Bạch Liễu, ông ta phất tay: "Đi lấy thêm trong kho của gia tộc Mifune."Ánh mắt ông ta tối tăm: "Trong đó còn rất nhiều, mang hết ra đây."Người hầu cúi đầu quỳ xuống: "Vâng!"Mười mấy phút sau, các người hầu bước nhanh vào, mỗi người bê một cái hộp trông rất nặng vào trong phòng, sau đó xếp những cái hộp này ngay ngắn theo thứ tự thành một hàng dài.Những cái hộp gỗ trông rất nặng nề ấy chỉ chứa vài sợi tơ, nhưng cộng lại với nhau cũng không hề ít.Mifune phất tay: "Thêm hết vào."Các người hầu lần lượt thêm dây tơ trong hộp vào đĩa cân, đĩa cân nhỏ bằng bàn tay lập tức chất đầy dây tơ, cao như một ngọn núi.Khi thêm sợi cuối cùng trong hộp cuối cùng, bàn cân bị ép đến mức khung sắt cong lại phát ra tiếng kêu cọt kẹt. Cuối cùng Mifune mới giơ tay ra lệnh dừng.Người hầu run rẩy rút khăn trắng nhỏ trong cổ áo lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lờ mờ nhìn từ kim cân vẫn chỉ vào đáy bên phải, từ từ chuyển sang khuôn mặt không chút biểu cảm của Bạch Liễu, trong ánh mắt bọn họ dần hiện lên một nỗi sợ hãi không thể kiểm soát.Đây là toàn bộ những sợi tơ mà họ gần như đã lột ra từ cơ thể của Tà Thần.Khi đau khổ của một người sánh ngang với Thần mà vẫn chưa phát điên...Người đó nhất định, nhất định sẽ làm điều gì đó vô cùng đáng sợ!Trên gương mặt Mifune hiện lên phấn khích gần như bệnh hoạn, ông ta đi tới, dùng quạt nâng khuôn mặt của Bạch Liễu lên, giống như đang tỉ mỉ quan sát một món đồ cổ quý giá vô giá, vừa quan sát vừa cất giọng khàn khàn hỏi: "... Con tên là gì?"Bạch Liễu nhìn Mifune với ánh mắt vô cảm: "Kitahara Bạch Lục."Mifune vừa nghe thấy họ này lập tức khinh miệt cười nhạt: "Kitahara không phải là một họ tốt."Ông ta cúi người, trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm Bạch Liễu là thèm khát tham lam càng lúc càng lớn:"Với một vật tế đau khổ như con, ta nghĩ con nên đổi sang họ Mifune thì hợp hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store