3 Conan Edit O Kha Hoc Truyen Tranh Cos Bach Nguyet Quang
Morofushi Hiromitsu trở về căn hộ mà cậu đã mua ở khu Beika.Sau khi địa vị trong tổ chức dần dần nâng cao, cậu cuối cùng cũng không cần phải khắp Tokyo tìm kiếm một chỗ trú ẩn an toàn nữa. Dù sao thì hiện giờ cậu cũng rất ít khi phải đi ra nước ngoài làm nhiệm vụ, và cũng có thể tiếp xúc với ngày càng nhiều bí mật.Hơn nữa, câu nói mà bảy năm trước cậu buột miệng thốt ra trước mặt Pisco quả thật đã có tác dụng.Dù Pisco đã lui về tuyến sau, nhưng sự hiểu biết của ông ta về tổ chức vẫn khiến địa vị của cậu trở nên cao quý hơn, đặc biệt là trong lĩnh vực liên quan đến các viện nghiên cứu.Chính bởi vì câu hỏi "Chẳng lẽ tổ chức có thể khiến cha mẹ tôi sống lại sao?" cộng thêm thái độ thường ngày của cậu – bề ngoài lúc nào cũng như đang buông thả, dửng dưng – nhưng đến ngày giỗ thì bất kể mưa gió vẫn kiên trì ra nghĩa trang thắp hương cho "cha mẹ", khiến tổ chức cảm thấy đã nắm được nhược điểm của cậu.Cho nên, sau khi cậu được giao phụ trách một số sổ sách của tổ chức, cậu có thể xác định rằng mình đang từng bước tiến gần hơn đến tầng trung tâm của tổ chức.Cậu hiểu rõ, trong thời khắc quan trọng như thế này, bản thân cần phải cẩn thận gấp bội. Không thể để chỉ vì một chút sai sót mà thất bại ngay trước mắt.Lần tiếp xúc với Hagiwara và "lớp trưởng" là ngoài ý muốn, nhưng cũng không đến mức bị ai nghi ngờ. Cậu gặp gỡ họ dưới ánh mắt của bao người, lại là với cảnh sát, từng hành động đều không có gì khác thường. Ngay cả tổ chức cũng sẽ không vì thế mà sinh lòng hoài nghi.Sau khi cẩn thận xem xét lại toàn bộ hành động trong ngày, chắc chắn rằng mình không làm gì đáng ngờ, Morofushi Hiromitsu mới thở phào, rồi châm một điếu thuốc.Điếu thuốc mảnh khảnh kẹp giữa hai ngón tay, làn khói mỏng manh từ từ lan tỏa về phía trước.Cậu ngồi trong bóng tối một lúc, đợi khi hút hết điếu thuốc mới đứng dậy bật đèn.Đây là căn biệt thự ở khu 4 Beika. Lúc mua, nội thất đã hoàn thiện, cậu kiểm tra kỹ không có gì bất thường rồi mới dọn vào.Lý do chọn Beika là vì nơi này là "trận địa chính" trong truyện tranh. Ở đây có thể đến gần hơn "nhân vật chính" của truyện, tiện cho việc sớm nhận được "nguyện lực".Từ khi cốt truyện mới mở ra, giao diện "truyện tranh còn tiếp" và "truyện tranh gốc đã lưu" đã được tách riêng.Morofushi Hiromitsu mở ứng dụng có tên 《Cao Duy Quan Trắc》. Biểu tượng màu trắng tinh chỉ có hình vô cực. Ứng dụng lập tức mở ra.Đập vào mắt cậu là dòng tiêu đề lớn: 《Thám tử lừng danh Conan bắt đầu phần tiếp theo! Ánh sáng và bóng tối, cuộc đối kháng không dứt ——》, kèm hình một cậu bé đeo kính ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.Rất giống.Cậu thảnh thơi so sánh nét vẽ Conan trong truyện tranh với Conan ngoài đời, rồi lập tức bấm vào đọc.Thực ra truyện mới đã được cập nhật khá nhiều, mục lục cũng đã có đến vài chục chương. Nhưng một vụ án thường cần ít nhất hai đến ba chương mới xong, nên tính ra cũng không nhiều.Trước khi đến dự tiệc đính hôn của gia tộc Tomizawa, Morofushi Hiromitsu đã đọc xong toàn bộ phần mới nhất, so sánh những gì cậu thấy trong "không gian trắng" với phần truyện hiện tại, rút ra kết luận rằng bản mới này quả thật sát với hiện thực hơn.Xem ra, những gì ứng dụng nói – "đang biến thành một thế giới hoàn chỉnh" – là thật.Cậu vừa suy nghĩ lan man, vừa tiếp tục lật trang. Vượt qua bìa có hình Ran, cậu nhẹ nhàng lật sang sau.Hiện ra trước mắt là bữa tối của gia đình Mori.Người cha cùng hai đứa con ngồi trước TV nói chuyện, nhắc tới buổi tiệc đính hôn của gia tộc Suzuki và Tomizawa.Màn dẫn dắt bình thường này khiến cậu thở phào. Cậu lo sẽ xuất hiện tình tiết nào đó ngoài tầm kiểm soát.Đến khi gia đình Mori lên xe đến biệt thự Tomizawa, Morofushi Hiromitsu mới thực sự tập trung.Suzuki Sonoko tự mình ra đón, rồi kéo bạn thân lên lầu vừa đi vừa líu lo. Chỉ liếc qua, cậu đã nhận ra Sonoko đang nhắc đến mình."À..." Lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy chút ngượng ngùng.
"Thì ra tiểu thư Suzuki vẫn nhớ chuyện từ lâu như vậy sao."Trong truyện tranh, khi Sonoko chìm vào hồi ức, khung truyện cũng đồng thời chuyển sang cảnh hồi ức của cô.Đó là một buổi tiệc từ thiện năm nào, cuộc gặp gỡ giữa họ cũng không đơn giản chỉ là "gặp mặt".Các nhà tài phiệt tổ chức từ thiện để quyên góp vốn là chuyện tốt, có thể nâng cao hình tượng công ty. Những sự kiện kiểu này thường do Masuyama Kenzo trực tiếp tham dự. Lần đó Scotch được điều đến thay, là bởi vì ông già không may bị cảm.Pisco cho rằng kéo thân thể bệnh tật đến dự sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, nên nhiệm vụ này rơi vào tay Morofushi Hiromitsu.Để thể hiện rằng buổi tiệc thật sự vì mục đích từ thiện chứ không phải rửa tiền, ban tổ chức chuẩn bị một số tác phẩm để đấu giá. Giá bán chênh lệch lớn so với giá trị thật cũng được coi là khoản quyên góp của doanh nhân.Cậu chuẩn bị một bức tranh.Đó hiếm hoi là một khoảnh khắc Morofushi Hiromitsu – với danh nghĩa Yuikawa Mitsuki, với thân phận Scotch – thực sự bộc lộ bản thân. Cầm bút vẽ, cậu để mặc cảm xúc tuôn trào, từng nét bút mạnh mẽ, mảng màu và vệt mực sôi nổi trên giấy, cuối cùng thành một bức tranh sơn dầu đầy đối lập.Xung quanh toàn là bóng tối, chỉ có một vũ công đứng dưới một vệt nắng.Vũ công mặc váy đỏ rực, khoảnh khắc xoay người dường như như một con bướm đang giương cánh chuẩn bị bay.Vẽ xong, cậu ngồi trước bàn vẽ, nhìn thành phẩm và chìm vào im lặng.Có phải... ẩn ý trong này quá nặng rồi không...Dù thế nào thì bức tranh này cũng tuyệt đối không thể đem đi với tên thật của cậu.Thôi vậy. Đổi bức khác thôi.Cậu vội vàng lấy một bức khác giao cho ban tổ chức. Còn bức tranh kia thì bỏ vào cốp xe, định tìm một nơi an toàn cất sau.Mãi đến sau tiệc từ thiện, kết thúc một đêm xã giao, khi cậu đã ngồi trên xe chuẩn bị về, thì chợt nghe thấy trong bãi đỗ vang lên tiếng khóc nức nở xen lẫn giọng phụ nữ lo lắng an ủi.Cậu lắng nghe một lúc, nhanh chóng đoán ra nguyên nhân —— Suzuki Sonoko vừa làm rơi vỡ bức điêu khắc mà cô đã mua trong buổi đấu giá.Cô bé vô cùng đau lòng, nói rằng bức tượng kia vốn là quà định tặng cho chị gái, nhưng lại bị vỡ nát.Cậu ngồi trên ghế lái, thật lâu vẫn không động đậy.Suzuki Sonoko là một cô gái cũng có chút năng khiếu nghệ thuật. Trong buổi đấu giá, vừa nhìn thấy bức điêu khắc đó, cô liền thích ngay và nhanh chóng giơ bảng mua về.Âm thanh vừa nức nở vừa cố gượng của cô bé như vang vọng bên tai, khiến người đàn ông do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn bước xuống xe.【 "Tiểu thư Sonoko." Cậu chậm rãi đi tới, khẽ gật đầu với bà Tomoko. "Chào bà, lần đầu gặp mặt. Tôi là Yuikawa Mitsuki, thư ký hội đồng quản trị công ty ô tô Masuyama."Trong truyện tranh, cảnh này được miêu tả tràn ngập sự ấm áp, từng khung hình đều phủ hiệu ứng bong bóng, thậm chí còn đặc tả cận cảnh gương mặt cậu."Ưm..." Cô bé cố nén nước mắt, khẽ nghẹn ngào chào hỏi: "Chào... anh trai."Cô có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình không nên khóc trước mặt người xa lạ.Nhưng Morofushi Hiromitsu lại rất tinh tế, không hề nhắc đến đôi mắt hoe đỏ hay giọng nghẹn ngào của cô. Cậu cũng không cố lấy khăn tay ra để lau nước mắt cho cô, mà dứt khoát hỏi: "Tiểu thư Sonoko, em có thích tranh sơn dầu không?""Ể?" Cô nghiêng đầu, đầy nghi hoặc. Không hiểu vì sao, nhưng vẫn đáp: "Thích.""Vậy thì tốt rồi." Người đàn ông nở nụ cười trấn an, sau đó xoay người lấy từ cốp xe ra bức tranh sơn dầu vốn định giấu đi."Bức tranh này, tôi tặng cho tiểu thư Sonoko.""Ơ?" Suzuki Sonoko ngẩn người.Khi cô còn chưa kịp phản ứng, bà Suzuki Tomoko đã nói: "Như vậy thì ngại quá, chẳng phải đây là món đồ ngài đã mua sao?""Thực ra không phải. Đây vốn là tác phẩm tôi chuẩn bị nộp để ban tổ chức đem đấu giá. Sau đó lại không được chọn. Nhưng cá nhân tôi rất thích bức này." Cậu nói rồi vén tấm vải đỏ trên khung tranh đơn giản.Hình ảnh vũ công xoay vòng ngay lập tức hiện ra. Cô bé thoáng chốc nín khóc, sững sờ nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt.Đẹp quá. Suzuki Sonoko không tìm được từ nào để diễn tả cho đúng, nhưng cô có thể cảm nhận rõ cảm xúc toát ra từ bức tranh – sự giằng xé, đau khổ và cả hy vọng.Cô đưa tay chạm lên khung tranh, rồi nhanh chóng ngẩng đầu. Lúc này, cô không hề muốn khóc nữa."Anh Yuikawa." Cô hỏi: "Rõ ràng bức này còn đẹp hơn nhiều, sao lại không đem ra đấu giá?"Sonoko đã xem qua tất cả vật phẩm hôm đó, không có món nào làm cô thích đến mức này."Bởi vì nghệ thuật luôn chờ một người thật sự biết thưởng thức nó." Người đàn ông mỉm cười đầy bí ẩn, trao bức tranh cho Sonoko. "Có vẻ tiểu thư Sonoko mới chính là người đó."Đôi mắt cô bé sáng lên, rồi quay sang nhìn mẹ.Bà Suzuki Tomoko vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng vì thương con, bà vẫn chủ động nói: "Vậy tôi sẽ mua lại bức họa này của ngài."Dù thế nào cũng không thể để người ta chịu thiệt."Không sao đâu. Vốn nó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Nếu không phải Sonoko tiểu thư thích, thì tôi cũng sẽ đem về thôi." Người đàn ông xua tay, ánh mắt thẳng hướng cô bé, đôi mắt vì nước mắt mà càng thêm trong sáng."Vậy, tạm biệt nhé."Nói rồi, cậu xoay người rời đi."Anh Yuikawa, tạm biệt!"Cô bé cũng dốc sức vẫy tay chào. 】Trong truyện tranh, đoạn hồi ức này đã lược bỏ cảnh cậu vẽ tranh, mà hoàn toàn được thể hiện qua góc nhìn của Sonoko. Trong mắt cô, cậu giống như một thiên sứ từ trên trời giáng xuống để cứu rỗi mình."Không ngờ tiểu thư Sonoko lại còn nhớ rõ chuyện từ lâu như vậy..." Morofushi Hiromitsu bật cười, nhìn thấy hình ảnh chính mình trong truyện tranh được cô bé điểm tô đẹp đẽ, bỗng cảm thấy có một loại xúc động kỳ lạ."Thì ra mình được nhìn như vậy sao?"Cậu khẽ động ngón tay, vốn định tiếp tục lật trang sau, nhưng vô tình chạm vào mép màn hình. Ngay lập tức, hàng loạt "bình luận đạn bay" hiện tràn ngập, gần như che kín toàn bộ truyện tranh.【 Sonoko, Conan bản "ngoại truyện xã hội thượng lưu " 】【 Sonoko lúc nào cũng có thể mang Conan theo đến đủ loại nơi ha ha ha 】【 Xong rồi, tiệc đính hôn lần này chắc chắn lại có á.n mạ.ng 】【 Thì ra Sonoko còn có chị gái à 】【 Đã gọi là nhị tiểu thư thì sao có thể không có anh chị được 】【 Thì ra chị gái tên là Ayako! Nghe hay ghê 】【 Đặt cược đoán h·ung th·ủ nào! Lần này ba lựa chọn, liệu vị hôn phu có nằm trong đó không? 】【 Chắc chắn có 】【 Sonoko luôn thích mấy anh chàng kỳ quái, lần này mình đoán h·ung th·ủ chính là người Sonoko thích! 】【 Kế hoạch "bạch nguyệt quang ngã xuống" đúng không 】【 Sonoko: mmp 】【 Xem bao nhiêu lần vẫn thấy nhà Suzuki thật sự giàu nứt vách 】【 Biệt thự, điền sản vô số, mỗi lần xuất hiện thì hoặc là thay đổi bối cảnh sang đường lớn, hoặc là tham gia tiệc tùng... Ô ô chị Sonoko, nhà chị có cần nuôi "cún" không, em học đại học rồi, đặc biệt biết ăn loại này 】【 Phú bà, em không muốn cố gắng nữa 】【 Co-chan dễ thương quá, dù trêu Sonoko cũng thấy đáng yêu 】【 Bộ quần áo của Ran thật sự đẹp, Ran của chúng ta cũng là đại mỹ nhân mà 】【 Chính Sonoko cũng nhớ nhầm tên mất rồi!】【 A a a hồi ức sát thương, ôi trời, tiểu Sonoko khóc đáng thương quá, mau lại đây dì thương! 】【 Ủa... khoan đã 】【 Người này... 】【 Nhìn kỹ đi ——!! 】【 Soái ca! Là soái ca tóc dài! Là soái ca mới! 】【 Tôi tuyên bố đây là vợ mới của tôi! 】【 Tôi tuyên bố việc bạn tuyên bố không có hiệu lực! 】【 Đồ tác giả! Ông chỉ biết vẽ soái ca thôi sao! Sao nhiều soái ca thế!! 】【 Ô ô đúng là anh trai ôn nhu, trách gì Sonoko thích anh ấy đến mức nhớ bao năm 】【 Cách lên sân khấu chuẩn "bạch nguyệt quang"... mong là không bị tác giả vứt bỏ 】【 Cầu xin anh không phải h·ung th·ủ, cầu xin xuất hiện nhiều lần nữa! 】【 Ôi trời, soái ca này còn có dây kính nữa, văn nhã kiểu "tà ác" mlem mlem 】【 Quả đúng chuẩn hình tượng phi đối xứng: tóc dài rũ xuống một bên vai, bên kia lại treo dây kính thật dài, còn có cả khuyên tai! 】【 Vẽ tinh xảo thế này, chắc chắn là nhân vật thường trú rồi! 】Nhìn thấy chính mình bị bình phẩm từ đầu đến chân, Morofushi Hiromitsu: "......"
"Thì ra tiểu thư Suzuki vẫn nhớ chuyện từ lâu như vậy sao."Trong truyện tranh, khi Sonoko chìm vào hồi ức, khung truyện cũng đồng thời chuyển sang cảnh hồi ức của cô.Đó là một buổi tiệc từ thiện năm nào, cuộc gặp gỡ giữa họ cũng không đơn giản chỉ là "gặp mặt".Các nhà tài phiệt tổ chức từ thiện để quyên góp vốn là chuyện tốt, có thể nâng cao hình tượng công ty. Những sự kiện kiểu này thường do Masuyama Kenzo trực tiếp tham dự. Lần đó Scotch được điều đến thay, là bởi vì ông già không may bị cảm.Pisco cho rằng kéo thân thể bệnh tật đến dự sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, nên nhiệm vụ này rơi vào tay Morofushi Hiromitsu.Để thể hiện rằng buổi tiệc thật sự vì mục đích từ thiện chứ không phải rửa tiền, ban tổ chức chuẩn bị một số tác phẩm để đấu giá. Giá bán chênh lệch lớn so với giá trị thật cũng được coi là khoản quyên góp của doanh nhân.Cậu chuẩn bị một bức tranh.Đó hiếm hoi là một khoảnh khắc Morofushi Hiromitsu – với danh nghĩa Yuikawa Mitsuki, với thân phận Scotch – thực sự bộc lộ bản thân. Cầm bút vẽ, cậu để mặc cảm xúc tuôn trào, từng nét bút mạnh mẽ, mảng màu và vệt mực sôi nổi trên giấy, cuối cùng thành một bức tranh sơn dầu đầy đối lập.Xung quanh toàn là bóng tối, chỉ có một vũ công đứng dưới một vệt nắng.Vũ công mặc váy đỏ rực, khoảnh khắc xoay người dường như như một con bướm đang giương cánh chuẩn bị bay.Vẽ xong, cậu ngồi trước bàn vẽ, nhìn thành phẩm và chìm vào im lặng.Có phải... ẩn ý trong này quá nặng rồi không...Dù thế nào thì bức tranh này cũng tuyệt đối không thể đem đi với tên thật của cậu.Thôi vậy. Đổi bức khác thôi.Cậu vội vàng lấy một bức khác giao cho ban tổ chức. Còn bức tranh kia thì bỏ vào cốp xe, định tìm một nơi an toàn cất sau.Mãi đến sau tiệc từ thiện, kết thúc một đêm xã giao, khi cậu đã ngồi trên xe chuẩn bị về, thì chợt nghe thấy trong bãi đỗ vang lên tiếng khóc nức nở xen lẫn giọng phụ nữ lo lắng an ủi.Cậu lắng nghe một lúc, nhanh chóng đoán ra nguyên nhân —— Suzuki Sonoko vừa làm rơi vỡ bức điêu khắc mà cô đã mua trong buổi đấu giá.Cô bé vô cùng đau lòng, nói rằng bức tượng kia vốn là quà định tặng cho chị gái, nhưng lại bị vỡ nát.Cậu ngồi trên ghế lái, thật lâu vẫn không động đậy.Suzuki Sonoko là một cô gái cũng có chút năng khiếu nghệ thuật. Trong buổi đấu giá, vừa nhìn thấy bức điêu khắc đó, cô liền thích ngay và nhanh chóng giơ bảng mua về.Âm thanh vừa nức nở vừa cố gượng của cô bé như vang vọng bên tai, khiến người đàn ông do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn bước xuống xe.【 "Tiểu thư Sonoko." Cậu chậm rãi đi tới, khẽ gật đầu với bà Tomoko. "Chào bà, lần đầu gặp mặt. Tôi là Yuikawa Mitsuki, thư ký hội đồng quản trị công ty ô tô Masuyama."Trong truyện tranh, cảnh này được miêu tả tràn ngập sự ấm áp, từng khung hình đều phủ hiệu ứng bong bóng, thậm chí còn đặc tả cận cảnh gương mặt cậu."Ưm..." Cô bé cố nén nước mắt, khẽ nghẹn ngào chào hỏi: "Chào... anh trai."Cô có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình không nên khóc trước mặt người xa lạ.Nhưng Morofushi Hiromitsu lại rất tinh tế, không hề nhắc đến đôi mắt hoe đỏ hay giọng nghẹn ngào của cô. Cậu cũng không cố lấy khăn tay ra để lau nước mắt cho cô, mà dứt khoát hỏi: "Tiểu thư Sonoko, em có thích tranh sơn dầu không?""Ể?" Cô nghiêng đầu, đầy nghi hoặc. Không hiểu vì sao, nhưng vẫn đáp: "Thích.""Vậy thì tốt rồi." Người đàn ông nở nụ cười trấn an, sau đó xoay người lấy từ cốp xe ra bức tranh sơn dầu vốn định giấu đi."Bức tranh này, tôi tặng cho tiểu thư Sonoko.""Ơ?" Suzuki Sonoko ngẩn người.Khi cô còn chưa kịp phản ứng, bà Suzuki Tomoko đã nói: "Như vậy thì ngại quá, chẳng phải đây là món đồ ngài đã mua sao?""Thực ra không phải. Đây vốn là tác phẩm tôi chuẩn bị nộp để ban tổ chức đem đấu giá. Sau đó lại không được chọn. Nhưng cá nhân tôi rất thích bức này." Cậu nói rồi vén tấm vải đỏ trên khung tranh đơn giản.Hình ảnh vũ công xoay vòng ngay lập tức hiện ra. Cô bé thoáng chốc nín khóc, sững sờ nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt.Đẹp quá. Suzuki Sonoko không tìm được từ nào để diễn tả cho đúng, nhưng cô có thể cảm nhận rõ cảm xúc toát ra từ bức tranh – sự giằng xé, đau khổ và cả hy vọng.Cô đưa tay chạm lên khung tranh, rồi nhanh chóng ngẩng đầu. Lúc này, cô không hề muốn khóc nữa."Anh Yuikawa." Cô hỏi: "Rõ ràng bức này còn đẹp hơn nhiều, sao lại không đem ra đấu giá?"Sonoko đã xem qua tất cả vật phẩm hôm đó, không có món nào làm cô thích đến mức này."Bởi vì nghệ thuật luôn chờ một người thật sự biết thưởng thức nó." Người đàn ông mỉm cười đầy bí ẩn, trao bức tranh cho Sonoko. "Có vẻ tiểu thư Sonoko mới chính là người đó."Đôi mắt cô bé sáng lên, rồi quay sang nhìn mẹ.Bà Suzuki Tomoko vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng vì thương con, bà vẫn chủ động nói: "Vậy tôi sẽ mua lại bức họa này của ngài."Dù thế nào cũng không thể để người ta chịu thiệt."Không sao đâu. Vốn nó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Nếu không phải Sonoko tiểu thư thích, thì tôi cũng sẽ đem về thôi." Người đàn ông xua tay, ánh mắt thẳng hướng cô bé, đôi mắt vì nước mắt mà càng thêm trong sáng."Vậy, tạm biệt nhé."Nói rồi, cậu xoay người rời đi."Anh Yuikawa, tạm biệt!"Cô bé cũng dốc sức vẫy tay chào. 】Trong truyện tranh, đoạn hồi ức này đã lược bỏ cảnh cậu vẽ tranh, mà hoàn toàn được thể hiện qua góc nhìn của Sonoko. Trong mắt cô, cậu giống như một thiên sứ từ trên trời giáng xuống để cứu rỗi mình."Không ngờ tiểu thư Sonoko lại còn nhớ rõ chuyện từ lâu như vậy..." Morofushi Hiromitsu bật cười, nhìn thấy hình ảnh chính mình trong truyện tranh được cô bé điểm tô đẹp đẽ, bỗng cảm thấy có một loại xúc động kỳ lạ."Thì ra mình được nhìn như vậy sao?"Cậu khẽ động ngón tay, vốn định tiếp tục lật trang sau, nhưng vô tình chạm vào mép màn hình. Ngay lập tức, hàng loạt "bình luận đạn bay" hiện tràn ngập, gần như che kín toàn bộ truyện tranh.【 Sonoko, Conan bản "ngoại truyện xã hội thượng lưu " 】【 Sonoko lúc nào cũng có thể mang Conan theo đến đủ loại nơi ha ha ha 】【 Xong rồi, tiệc đính hôn lần này chắc chắn lại có á.n mạ.ng 】【 Thì ra Sonoko còn có chị gái à 】【 Đã gọi là nhị tiểu thư thì sao có thể không có anh chị được 】【 Thì ra chị gái tên là Ayako! Nghe hay ghê 】【 Đặt cược đoán h·ung th·ủ nào! Lần này ba lựa chọn, liệu vị hôn phu có nằm trong đó không? 】【 Chắc chắn có 】【 Sonoko luôn thích mấy anh chàng kỳ quái, lần này mình đoán h·ung th·ủ chính là người Sonoko thích! 】【 Kế hoạch "bạch nguyệt quang ngã xuống" đúng không 】【 Sonoko: mmp 】【 Xem bao nhiêu lần vẫn thấy nhà Suzuki thật sự giàu nứt vách 】【 Biệt thự, điền sản vô số, mỗi lần xuất hiện thì hoặc là thay đổi bối cảnh sang đường lớn, hoặc là tham gia tiệc tùng... Ô ô chị Sonoko, nhà chị có cần nuôi "cún" không, em học đại học rồi, đặc biệt biết ăn loại này 】【 Phú bà, em không muốn cố gắng nữa 】【 Co-chan dễ thương quá, dù trêu Sonoko cũng thấy đáng yêu 】【 Bộ quần áo của Ran thật sự đẹp, Ran của chúng ta cũng là đại mỹ nhân mà 】【 Chính Sonoko cũng nhớ nhầm tên mất rồi!】【 A a a hồi ức sát thương, ôi trời, tiểu Sonoko khóc đáng thương quá, mau lại đây dì thương! 】【 Ủa... khoan đã 】【 Người này... 】【 Nhìn kỹ đi ——!! 】【 Soái ca! Là soái ca tóc dài! Là soái ca mới! 】【 Tôi tuyên bố đây là vợ mới của tôi! 】【 Tôi tuyên bố việc bạn tuyên bố không có hiệu lực! 】【 Đồ tác giả! Ông chỉ biết vẽ soái ca thôi sao! Sao nhiều soái ca thế!! 】【 Ô ô đúng là anh trai ôn nhu, trách gì Sonoko thích anh ấy đến mức nhớ bao năm 】【 Cách lên sân khấu chuẩn "bạch nguyệt quang"... mong là không bị tác giả vứt bỏ 】【 Cầu xin anh không phải h·ung th·ủ, cầu xin xuất hiện nhiều lần nữa! 】【 Ôi trời, soái ca này còn có dây kính nữa, văn nhã kiểu "tà ác" mlem mlem 】【 Quả đúng chuẩn hình tượng phi đối xứng: tóc dài rũ xuống một bên vai, bên kia lại treo dây kính thật dài, còn có cả khuyên tai! 】【 Vẽ tinh xảo thế này, chắc chắn là nhân vật thường trú rồi! 】Nhìn thấy chính mình bị bình phẩm từ đầu đến chân, Morofushi Hiromitsu: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store