ZingTruyen.Store

2shot Vi Kieu Ngao Ma Mat Em Min Yoongi

Tôi đã theo đuổi anh ba năm rồi nhưng anh không một lần hồi đáp hay từ chối.

Hôm nay vẫn như bình thường tôi chuẩn bị bữa sáng cho anh, tôi đến trước bàn làm việc anh đặt phần ăn sáng ở đấy dán thêm tờ giấy note với nội dung " Bữa sáng của anh. Ăn ngon miệng nhé. Sujin >_< ".

Rồi tôi quay về phòng làm việc của mình. Anh là Min Yoongi bác sĩ trưởng khoa ngoại thiện lương đẹp trai kiêu ngạo, còn tôi là bác sĩ mới vào được 3 năm may mắn được lên làm phó khoa sản.

Phải đúng rồi đó, tôi theo đuổi anh từ lúc mới vào bệnh viện. Lúc đầu ai cũng bảo tôi trèo cao mơ tưởng bảo tôi không xứng vân vân nhưng tôi đâu có để tâm.

Suốt ba năm như thế rồi, những người trước kia nói tôi giờ cũng phải thán phục sự kiên trì của tôi nhưng chàng trai kia thì vẫn không nói gì vẫn tiếp nhận những thứ tôi đưa cho anh nhưng không một lần hồi đáp.

Sự kiên trì này của tôi sớm đã sắp từ bỏ rồi.

Hôm nay khoa sản tiếp nhận một số bác sĩ mới về. Tôi được giao nhiệm vụ đưa họ đi tham quan và sắp xếp công việc, tôi bước tới dãy sofa đặt gần quầy lễ tân vì tôi được báo là họ đang đợi ở đây.

"Xin chào mọi người. Hôm nay tôi sẽ đưa mọi người đi tham quan mời theo tôi" tôi nói quay lưng đi trước.

Lần này có hai nữ hai nam tới, việc này cũng giúp cân bằng phần nào "dân số" trong khoa.

" Khoa sản của chúng ta ở tầng 8. Nhân viên bác sĩ thường sẽ đi thang máy này. Còn thang máy khu E bên kia chỉ dành cho phó khoa, trưởng khoa viện trưởng di chuyển khi có việc gấp. Mời mọi người vào" tôi nói.

Các bác sĩ mới lần lượt bước vào, đến khi tôi bước vào thì thang máy kêu tít tít báo vượt quá tải trọng chắc vì trước khi chúng tôi tới cũng đã có mấy người đi vào trước rồi.

Tôi bước ra nói" Mọi người đi trước đi. Tôi sẽ theo sau" rồi cửa thang máy đóng lại.

Tôi đi qua khu E bấm thang máy vừa bước vào trong thì có người bước vào là một gương mặt quá đỗi quen thuộc.

Là Anh.

" Anh lên tầng mấy?" tôi hỏi anh. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ bấm tầng 10.

Anh lúc nào cũng vậy. Thật đáng ghét mà.

" Hôm nay em dắt bác sĩ mới đi tham quan, ban nãy định đi thang máy nhân viên nhưng nhiều người quá vượt quá tải trọng không đi được" tôi nói.

Tôi gặp anh là cứ luyên thuyên như thế không cần biết anh có nghe không.

"Ừ" anh trả lời tôi.

Dù chỉ là 1 chữ ừ đơn giản thôi nhưng cũng làm tôi rất vui vì tôi biết được anh có lắng nghe tôi nói.

Tít... cửa thang máy mở. Tôi tạm biệt anh bước ra.

"Con y tá đó sao mà lâu lắc vậy chứ. Rùa bò, đến khi tôi trở thành trưởng khoa rồi sẽ đuổi việc cô ta đầu tiên. Bắt tôi chờ đợi" một trong hai bác sĩ nữ mới lên tiếng nói.

Nói thế là nói ai? Nói tôi à? Có lẽ là nói tôi thật, vì bây giờ tôi không mặc blouse cũng không có bảng tên hay gì cả.

Tôi bước lại gần.

" Nè sao mà lâu lắc thế, cô đi thang bộ à?" cô bác sĩ mới vẫn hung hăng hỏi tôi.

Tôi cũng mặc kệ tiếp tục chỉ dẫn cho mọi người.

"Nè làm lơ tôi à? Cô có biết tôi là ai không?" cô bác sĩ ban nãy kéo mạnh vạt áo tôi làm tôi có hơi mất thăng bằng suýt thì ngã nhưng mà có một cánh tay rắn chắc đã đỡ tôi lại.

Tôi đứng được dậy thì ngoái lại nhìn, thì là anh. Ngày hôm nay có lẽ là ngày may mắn nhất của tôi vì hôm nay tôi được gặp anh nhiều hơn thường ngày và còn được anh đỡ nữa.

" Tại sao trong bệnh viện lại không mặc blouse và đeo bảng tên?" anh hỏi tôi.

"Em...em ban nãy từ bên ngoài về chưa vào phòng được nên..." tôi ấp úng trả lời anh.

"Nè hai người coi lũ này vô hình à?" cô ta vẫn hung hăng nói

" Đi vào mặc áo đeo bảng tên đi" anh nói với tôi. "Vâng" tôi nói rồi bước đi.

" Ơ...xyz.." tôi bước đi xa không còn nghe rõ cô ta nói gì nữa. Lúc sau tôi quay lại thì anh đã biến mất.

" Xin chào mọi người. Xin lỗi ban nãy không giới thiệu với mọi người. Tôi tên Song Sujin là phó khoa sản bệnh viện Hospital. Mong trưởng khoa tương lai sau này giúp đỡ cho tôi nhiều hơn" tôi nói câu cuối hơi nghiêng người về cô bác sĩ ban nãy.

Cô ta thẹn quá nên im lặng không dám nói gì nữa.

Mấy tháng sau đấy,

Dạo gần đây cả bệnh viện đang đồn ầm lên rằng bác sĩ Soho - bác sĩ mới vào của khoa tôi đang theo đuổi tôi.

Trong khi sự thật thì tôi và bác sĩ ấy chả có gì, ghê lắm là gặp vài lần.

Tôi tới bệnh viện như thường ngày vừa đến trước cổng bệnh viện thì tôi có tin nhắn " Em đi làm thì đến phòng tôi" từ anh.

Tôi đi vào vừa nhìn tin nhắn vừa khó hiểu. Bất ngờ tôi đâm sầm vào ai đó "Xin lỗi... Xin lỗi..." tôi nói

"Phó khoa" tôi ngước lên thì ra là bác sĩ Soho

"Chào cậu, buổi sáng tốt lành nhé. Xin lỗi không để ý nên đâm sầm vào cậu" tôi nói

" Dạ không sao đâu ạ Em xin phép đi trước" bác sĩ Soho nói

"Được" tôi nói
_Hết phần 1_

💜🌻♐
#30032022

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store