2min Mong Tinh
Cơn mưa phùn lất phất quét qua những con phố vắng. Thành phố về đêm khoác lên mình một vẻ tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn đường leo lắt hắt bóng xuống mặt đường ướt nước. Seungmin kéo chặt áo khoác, rảo bước về nhà sau 1 ngày dài.Bất giác, cậu dừng chân trước 1 tiệm đồ cổ cũ kỹ. Tấm biển gỗ treo trên cửa khẽ đung đưa trong gió, tiếng chuông gió lảnh lót vang lên mỗi khi có cơn gió thổi qua. Ánh mắt Seungmin vô thức dừng lại nơi ô kính mờ bụi, nơi 1 bức tranh lớn được đặt trang trọng giữa tiệm.Một người đàn ông toàn thân trang phục đen đứng giữa bóng tối, mái tóc đen dài, đôi mắt sâu hun hút như vực thẳm. Gương mặt anh ta đẹp đến vô thực, nhưng điều làm Seungmin rùng mình chính là cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Đôi mắt ấy....giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.- Thứ này bao nhiêu vậy ạ?Seungmin bất giác hỏi, ông chủ tiệm, 1 người đàn ông già nua với mái tóc bạc trắng, chậm rãi ngước lên, đôi mắt ông ánh lên 1 tia khó đoán.- Cậu chắc chắn muốn lấy nó?Seungmin không hiểu vì sao nhưng cậu gật đầu mà không do dự.- Vậy thì mang nó về đi.Cậu không nhớ rõ mình đã rời khỏi cửa tiệm như thế nào, chỉ biết rằng khi trở về căn hộ, cơn gió lạnh ban đêm lướt qua gáy, mang theo 1 cảm giác rợn người, như thể có ai đó đang dõi theo từ xa.____________________Bức tranh được treo lên bức tường đối diện giường ngủ, dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt trong tranh càng trở nên sắc nét. Đôi mắt ấy như có linh hồn, dõi theo từng cử động của cậu.Seungmin ngồi xuống mép giường, cảm giác có gì đó không đúng nhưng lại không thể giải thích được.- Chắc mình mệt quá thôi...Cậu lẩm bẩm, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Đêm hôm đó, Seungmin mơ thấy 1 nơi xa lạ. Một tòa lâu đài cổ kính sừng sững giữa bóng đêm, những ngọn lửa xanh lập lòe cháy trên từng bức tường đá xám xịt, không gian xung quanh ngập tràn hơi thở của sự chết chóc.Ở giữa đại sảnh rộng lớn, 1 người đàn ông khoác áo choàng đen ngồi trên ngai vàng, mái tóc đen rủ xuống, che đi 1 phần gương mặt hoàn mỹ. Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên tia nhìn lạnh lùng nhưng mang theo cảm xúc phức tạp. Người đó chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía cậu."Seungmin"Giọng nói trầm thấp vang lên, cả không gian xung quanh vỡ vụn.______________________Seungmin choàng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra, tim cậu đập loạn xạ, nhưng khi nhìn quanh, mọi thứ vẫn yên bình như trước, ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, chiếu rọi căn phòng nhỏ.Nhưng...có gì đó không đúng.Hơi thở cậu khựng lại khi nhìn về phía bức tranh.Bức tranh trống rỗng. Người đàn ông trong tranh...đã biến mất.Seungmin chưa kịp phản ứng thì 1 luồng khí lạnh lướt qua gáy, cậu giật mình quay lại, và suýt nữa nghẹn thở.Người đàn ông ấy đang đứng ngay trước mặt cậu. Mái tóc đen như màn đêm, đôi mắt đỏ sâu thẳm phản chiếu hình bóng cậu trong đó. Hắn cao lớn, khí chất lạnh lẽo tỏa ra từ từng đường nét hoàn mỹ.Seungmin mở miệng định nói gì đó, nhưng người kia đã chậm rãi cúi xuống, đưa 1 tay nâng cằm cậu lên.- Ta tìm được em rồi, Seungmin.Seungmin đông cứng tại chỗ, cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay người đàn ông kia khiến cậu run nhẹ. Đôi mắt anh ta sâu thẳm như vực tối, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa nguy hiểm.- Anh là ai?Seungmin cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói không giấu nổi chút run rẩy.Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt lướt qua gương mặt cậu như thể đang nhìn 1 thứ quý giá đã thất lạc từ lâu.- Minho. Tên ta là Minho.Hắn khẽ nói, cái tên ấy vang lên trong đầu Seungmin như 1 tiếng vọng xa xăm, có gì đó rất quen thuộc. Cảm giác như cậu đã từng nghe qua, đã từng...biết người này, nhưng không thể nhớ ra.- Anh ra từ bức tranh sao?Seungmin lùi lại 1 bước, khoảng cách giữa cả 2 kéo giãn ra, nhưng ánh mắt Minho vẫn kiên định khóa chặt cậu.- Đúng vậy.Minho đáp nhẹ, đôi mắt ánh lên tia sắc bén.- Nhưng thực chất, ta không thuộc về bức tranh đó. Ta thuộc về nơi khác.Seungmin nhíu mày.- Nơi khác?Minho im lặng 1 lúc, như đang cân nhắc có nên nói ra hay không. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp như gió đêm quấn quanh Seungmin.- Chúng ta có duyên nợ từ kiếp trước.Tim Seungmin hẫng 1 nhịp.- Anh đang nói cái gì vậy?Minho không trả lời ngay, hắn quan sát Seungmin, như muốn khắc ghi từng đường nét của cậu vào tâm trí. Một lúc sau, hắn chậm rãi bước tới.Seungmin theo bản năng lùi lại, nhưng lưng đã chạm vào tường, cậu không còn đường lui.Minho vươn tay, chạm nhẹ vào cổ cậu, ngay trong khoảnh khắc ấy, 1 luồng ký ức xa lạ ập đến.Những ngọn lửa xanh lập lòe cháy, 1 tòa lâu đài cổ kính giữa bóng tối. Đôi mắt Minho nhìn cậu, nhưng không phải với ánh nhìn dịu dàng như bây giờ, mà là ánh mắt của 1 kẻ đưa ra phán quyết.Một lưỡi dao bạc lóe lên, một cơn đau nhói xuyên qua ngực.Seungmin giật mình bật dậy thở dốc, khi định thần lại, cậu nhận ra Minho đã lùi ra xa, ánh mắt hắn phức tạp.- Anh....Seungmin đưa tay ôm lấy ngực, dù không có vết thương nào nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó.- Anh đã làm gì?Minho im lặng, ánh mắt tối lại.- Em chưa nhớ ra.Hắn khẽ nói, Seungmin định hỏi lại thì tiếng chuông cửa vang lên, cậu giật mình, quay phắt ra cửa, là Felix.Seungmin hấp tấp chạy ra mở cửa, nhưng trong lòng vẫn còn căng thẳng vì sự hiện diện của Minho, Felix nhìn thấy Seungmin, liền nhíu mày.- Sao trông cậu như gặp ma vậy? Felix đùa, nhưng rồi nhanh chóng nghiêm túc.- Ổn không đấy?Seungmin lưỡng lự 1 giây, rồi lén nhìn lại bên trong phòng. Minho vẫn đứng đó, nhưng không hề có dấu hiệu muốn ra mặt, cậu quay lại Felix, cố gắng tỏ ra bình thường.- Không có gì đâu, chỉ là mất ngủ thôi.Felix nhìn cậu chằm chằm, rồi thở dài.- Được rồi, hôm nay cậu có muốn ra ngoài không? Changbin hyung, Hyunjin và Jeongin cũng sẽ đến, chúng ta đi ăn 1 bữa đi.Seungmin mở miệng định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm của Felix, cậu lại do dự. Bầu không khí trong căn hộ này quá nặng nề, có lẽ cậu thực sự nên ra ngoài 1 chút.- Được rồi.Cậu gật đầu, Felix cười cười, khoác vai cậu 1 cách thân thiết.- Vậy thì mau chuẩn bị đi thôi.Trước khi rời đi, Seungmin lén quay đầu nhìn lại, Minho vẫn đứng yên ở đó, bóng dáng hắn chìm trong bóng tối, đôi mắt hắn dõi theo cậu, sâu thẳm như đại dương không đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store