25 Pe Collection Dam Ngon
Cảnh báo: chương này gồm scat/phân, bạo hành mức độ nặng, rất phản cảm, nên các bạn chắc chắn rồi hẵng đọc nhé
P/s: tui hết truyện đọc ròii, làm ơn, mấy bà, đề xuất truyện cho tui chứ tui vã lắm rồi;-;
------
"Cất Phù Chiêu vào hòm, mấy cái lỗ của em ấy, có bao nhiêu đều phải chặn hết lại. Đóng hòm xong thì mang ra sân sau chôn bên cạnh mộ của cha mẹ em ấy, hết hai ngày hẵng mang lên"- Quán Luân điềm tĩnh khoác lại chiếc áo sơ mi, hất hàm về phía cậu thiếu niên rõ là đã bị hiếp dâm tới bất tỉnh nằm loã lồ trên giường, miếng ga trắng dưới mông ướt nhẹp, lấm tấm vài vệt máu đỏ chói mắt.Hắn ghé vào tai cậu thiếu niên, trầm giọng nhắc nhở:"Tự kiểm điểm lại bản thân mình hai ngày, hai ngày sau anh sẽ kiểm tra lại, tới lúc đó còn không tự ý thức được thì đứa em trai còn lại đang nằm viện của em cũng sẽ chẳng còn oxi để thở đâu nghe chưa?"Tất cả, chỉ vì, vì, vì cái gì? Phù Chiêu cũng chẳng biết nữa. Nhưng chắc chắn cậu đã làm gì đó không vừa mắt lúc đang làm tình, như những lần trước vậy. Cậu phản kháng? mạng của cha. Cậu cương mà không được cho phép? Mộ của mẹ sẽ xuất hiện. Phù Chiêu chết tâm, mơ hồ biến thành một con búp bê tình dục, chỉ để có thể bảo vệ đứa em trai máu mủ duy nhất còn lại của mình.Gần đây hắn rất thích cách trừng phạt chôn Phù Chiêu xuống đất. Khi mọi nỗi sợ đều ập đến cùng lúc: sợ bóng tối, sợ chết, không gian hẹp, căng thẳng khi bị tra tấn tình dục, và khi biết xác của cha và mẹ đang nằm ngay bên cạnh mình. Mỗi lần chôn xuống là mỗi lần bóp vụn tinh thần Phù Chiêu, để đến khi đào lên, em đã thành một con người mới, một cái xác ấm nóng trống rỗng, một đứa trẻ sơ sinh ngoan ngoãn luôn nằm yên trong vòng tay hắn. Nhưng tầm 3 tháng sau nó sẽ nổi loạn, sẽ gào khóc và run rẩy, có lúc còn co giật. Cũng ổn thôi, Phù Chiêu vẫn rất xinh đẹp. Tuy vậy chỉ cần em lấy lại một chút tỉnh táo, Phù Chiêu sẽ liền bị địt ngất rồi đóng hòm đem chôn, như một sự trừng phạt, vì em dám cả gan trở thành một thứ gì khác ngoài của hắn. Để rồi khi đào lên, Phù Chiêu sẽ lại một lần nữa, trở thành một Phù Chiêu xinh đẹp và nghe lời.
--------
Hẹn đã tới, hắn ngồi trước mộ em, chờ người làm đào mộ Phù Chiêu lên. Trời mưa rả rích, chiếc hòm cũng đã moi lên. Quán Luân cho người mang chiếc hộp trở về phòng ngủ, còn mình đi tắm rửa chuẩn bị, phấn khích như một đứa trẻ sắp xé giấy hộp quà, cảm giác như đêm tân hôn vậy.Hắn mặc áo choàng tắm, đứng trước chiếc rương. Nắp rương từ từ mở ra, Phù Chiêu đang nằm đó, co người lại cho vừa với chiếc hòm. Em nằm đó, run rẩy một cách yếu ớt. Quán Luân xốc nách nhấc em lên để ngắm nhìn thật kĩ, Phù Chiêu đã gầy đi nhiều, da trắng nõn vì chẳng bao giờ tiếp xúc với ánh mặt trời, đập vào mắt là hai cái vú hồng hào với lỗ vú bị chặn kín bằng que rung. Dương vật mềm ỉu bị tắc que thông niệu đạo đang khoá kín trong lồng trinh tiết, lỗ đít thì nhét cái plug lớn, không thể tự tháo được. Bụng em có chút phồng lên, là phân đã tích tụ hai ngày, phải cho em đi xả phân thôi.Quán Luân ôm Phù Chiêu vào lòng, đặt em nằm sấp trên đùi. Hắn mở plug ra, một ít dịch nâu rỉ ra từ lỗ đít. Phù Chiêu đã bị chấn động chết tâm nên không thể chủ động điều khiển cơ thể, cũng đồng nghĩa với việc không thể tự đi ỉa được. Hắn không ngại bẩn, thọc hai ngón tay vào móc bới lỗ đít, nhưng rất lâu sau vẫn chỉ ra có một chút phân lỏng. Mông Phù Chiêu phải bị đẩy tới cực hạn kích thích mới có thể tạo một ít co thắt đẩy chất thải ra bên ngoài, vậy nên 2 tiếng tiếp theo, Quán Luân đã đem mông đít của Phù Chiêu ra đập nát.Bờ mông căng mịn trắng nõn bị quất đến vừa bầm vừa toé máu, vài nơi còn bị tróc da nhìn thấy cả thịt tươi bên trong, cửa hậu môn cũng bị hắn dùng roi da vụt vào cho tới khi bị rách chảy máu, sưng tấy thành cái bánh donut nhỏ, sau này chỉ có thể dùng tay giữ hai tảng thịt mông tách ra, bằng không sẽ cực kì đau đớn. Tới lúc này, Phù Chiêu đã có thể ị ra thêm một phần rồi. Phân thải rơi ra đã tụ lại thành một ụ nhỏ giữa hai chân, tuy nhiên moi móc bên trong vẫn là còn rất nhiều, chưa kể cái bụng vẫn còn rất to, em là bản năng sợ bị đau nên không dám ị ra thêm, rất xót lỗ đít. Nếu đã không nghe lời đến vậy, hắn sẽ triệt để giết chết luôn cái bản năng đó của em, ép ỉa không kiểm soát, bây giờ và cả tương lai cũng sẽ vậy.Hắn rời đi và trở lại với một ống xi lanh to khủng khiếp, áng chừng cũng là 500ml, chứa đầy chất lỏng hơi đục. Âm trầm bước tới, hắn đâm một đầu xilanh vào hậu môn nát tươm, bơm một lượng lớn hơn nửa số vào đường ruột em, chẳng mấy chốc bụng trướng lên thấy rõ, to như một thai phụ 5-6 tháng vậy. Quán Luân tìm một chiếc plug, đảm bảo Phù Chiêu không cách nào có thể tự mình rút ra, tách lỗ thịt sưng đỏ tròng vào plug. Chỗ thuốc còn lại thì bơm vào miệng y, ống dẫn dính phân cũng ép y mút sạch. Đoạn tát vài cái vào cái bụng to của Phù Chiêu, gầm lên đầy hăm doạ:"Liệu mà tiêu cho hết đống thuốc sổ đấy, dọn cho sạch đống cứt trong ruột, bằng không ta sẽ cho chuột bọ vào đào sạch cái lỗ thịt thối của em ra"Nói rồi hắn lại ra lệnh cho người làm chuẩn bị dụng cụ. Phù Chiêu sẽ phải ngồi trên một cái khung sắt được đặt trên mộ phần cha mẹ em suốt đêm. Đến khi trời tờ mờ sáng, hắn ra kiểm tra thì thấy em đang co giật dữ dội và gào rú thảm thiết, đây chính là hiệu quả của đống thuốc sổ mạnh mà hắn đã bơm vào Phù Chiêu. Sờ vào chiếc bụng căng phồng, nó đang run rẩy, chủ nhân của nó cũng đang người đổ đầy mồ hôi, mặt trắng bệch, nước mắt lem nhem cả khuôn mặt héo mòn vì đói và kiệt sức."Nào sắp được đi ỉa rồi, Phù Chiêu có thích không nào? Không thể để Phù Chiêu vì đi ỉa mà mất nước chết được, vậy nên ta sẽ tiếp nước cho em nhé"Hắn cợt nhả, rồi dùng sức rút cái plug ra ngoài. Đường ruột nhanh chóng thúc ép chủ thể xả hết chất thải bên trong ra, lỗ đít như thể bị nướng trên lửa, vừa nóng vừa đau, mỗi việc đơn giản như là đại tiện giờ đây với em như một buổi tra tấn. Phân loãng thi nhau phun ra, ngoài sân vắng chỉ vọng lại mấy tiếng lép nhép phụt phụt từ lỗ đít Phù Chiêu. Cơn đau xông lên, vừa tính mở miệng kêu la liền bị Quán Luân hắn bóp mở miệng dập cặc vào, hắn đập mạnh tới mức một lát sau liền thấy máu chảy ra từ mũi em, thế nhưng Quán Luân vẫn không dừng lại, thậm chí còn kích động nhét vào sâu hơn. Hắn gào lên kích thích:"Bú đi, mút mạnh vào. Em không bú ra nước đái liền sẽ chết vì mất nước trong lúc ỉa đấy, em nghe chưa? Mạng của em bây giờ chỉ treo trên con cặc của ta thôi, vậy nên lo mà bú liếm nhiệt tình vào"Thế nhưng Phù Chiêu đáng thương, không thể chủ động bú cặc theo lời hắn nói, ngược lại còn bị khúc thịt của hắn đâm vào thực quản đến ói ra dịch mật, tạo đà bôi trơn tăng thêm tình thú cho hắn. Đến khi Phù Chiêu đã xả sạch sẽ, hắn cũng dùng sức nhấn đầu em sát vào hạ bộ, đái tồ tồ trực tiếp vào dạ dày trống rỗng của Phù Chiêu. Đoạn hắn rút miếng giấy, cúi đầu lau đít cho em. Phù Chiêu đã ỉa đến rớt cả trực tràng, đoạn thịt đỏ mọng treo lủng lẳng trước cửa hậu môn, như một món trái cây ngon miệng chờ người hái. Cánh tay vừa giơ lên rồi lại hạ xuống, ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm vào thứ trái cấm mọng nước ngọt ngào. Mặc kệ nền đất ướt lạnh, hắn đẩy Phù Chiêu xuống phần mộ cha mẹ y, nơi đang được rưới đầy chất thải tanh hôi của y, kéo chân y lại để có thể nhìn thấy đoạn thịt đỏ hỏn bị kéo ra một cách rõ ràng nhất dưới tầm mắt mình. Hắn run rẩy đưa lưỡi liếm lấy nó, tanh tưởi, đắng nghét của dịch ruột và phân tràn trong khoang miệng hắn, nhưng vẫn ngọt ngào đến lạ. Một hương vị gây nghiện kéo hắn xuống sát hơn, bảo hắn phải bú nó, mút nó, thậm chí là nhai nát nó, và hắn đã làm vậy. Quán Luân mắt đỏ sọc như một con thú hoang, trước mặt hàng tá người làm, điên cuồng gặm cắn hạ bộ Phù Chiêu. Trực tràng mỗi lúc bị lôi ra nhiều hơn, dính đầy dấu răng của hắn, đôi hòn dái bị bàn tay hữu lực của hắn túm lấy tới sưng phồng, và mỗi khi quả mọng ấy như sắp trốn khỏi sự dày vò này, hắn lại tạo thêm vài vết thâm ghê người lên chiếc bụng nõn mềm của Phù Chiêu, ép ruột nhả ra dịch non cho hắn bú. Phù Chiêu ngọt ngào của hắn, Phù Chiêu gây nghiện của hắn, hắn sẽ không bao giờ có thể dứt khỏi Phù Chiêu, và cậu cũng sẽ không bao giờ được rời xa khỏi hắn.Lúc dừng lại cũng là khi trời đã tối, tạm nhả khúc thịt căng mọng ra, Quán Luân cầm lấy chiếc áo cô hầu bên cạnh đang cầm khoác lên người, rồi bế Phù Chiêu vào trong. Hắn cần mẫn tắm rửa cho em, tuốt sạch những chỗ còn bẩn rồi gọi tới 2 vị bác sĩ để kiểm tra tổng quát. Bác sĩ tổng quát báo cáo, Phù Chiêu bị tổn thương thanh quản, dập và tụ máu ở ổ bụng tại mức trung bình, liệt cơ hoành và sa trực tràng không thể chữa, chỉ có thể từ nay bó tã để không ỉa bậy, dương vật cũng vì sử dụng quá độ mà đang dần thoái hoá, hiện tại đã vô sinh, bác sĩ tâm thần báo cáo, Phù Chiêu bị chấn động trầm trọng sau khi bị phạt, vậy nên đang trong tình trạng đóng mình, nếu có thoát khỏi thì cũng sẽ bị trầm cảm nặng mà trở nên tự hoại, hắn sẽ đảm bảo dù Phù Chiêu có tỉnh dậy cũng sẽ không có thời gian để tự sát, cả nghĩ cũng không. Hai vị bác sĩ xong liền trở về, để lại không gian riêng tư cho hai người.
------
Từ ngày đó, Quán Luân luôn đem theo Phù Chiêu bên người. Lồn dính cặc, Phù Chiêu ngày nào cũng rung lắc, Quán Luân vừa địt vừa thì thầm bên tai em:"Chó cái, em chỉ là một con chó cái thôi. Em sinh ra là để dùng lỗ thịt để mút cặc, để bị đụ và ré lên như một con lợn nái dưới háng ta. Việc em làm bây giờ chính là đi ngược lại với mục đích tồn tại của em, nhưng ta giữ em lại tới giờ là vì nể tình cái lồn rách nát của em đã ngậm cặc ta đó giờ. Vậy nên nếu không muốn đưa đi làm bình cắm hoa và để con chó con nhà em lên thế, thì liệu mà tỉnh táo lại và dập đít tiếp đi"Việc đem em trai ra doạ nạt thực sự vô cùng hiệu quả, Phù Chiêu đã bị ép vượt qua chướng ngại đóng mình để tiếp tục phục vụ hắn, nhưng để ngăn em tự sát, hắn đã chọc thủng mắt, đập rách màng nhĩ, rút sạch răng và móng, để lại một Phù Chiêu phế vật sống vật vờ như kẻ điên, Quán Luân hắn nuôi một kẻ điên trong nhà, một kẻ điên ngoan ngoãn quanh quẩn dưới háng hắn mãi mãi.Còn về phần đứa em trai song tính của Phù Chiêu, nó đã sớm không cần phải sống dựa vào bình oxi, nhưng vẫn trong trạng thái sống thực vật, vô tri vô giác. Vì vậy em trai được đưa xuống làm "vật xả stress" cho đám "nhân viên" của hắn, trần truồng nhốt trong một nhà thương điên ở ngoại ô, tiện lợi trở thành một món đồ chơi tình dục, dùng lỗ thịt tuốt cặc người ngoài đến khi bụng mang thai to vượt mặt, cuối cùng là sống dính làm bọc cặc cho một con ngựa ở trang trại ngoài ngoại ô tới ngày cuối đời.
P/s: tui hết truyện đọc ròii, làm ơn, mấy bà, đề xuất truyện cho tui chứ tui vã lắm rồi;-;
------
"Cất Phù Chiêu vào hòm, mấy cái lỗ của em ấy, có bao nhiêu đều phải chặn hết lại. Đóng hòm xong thì mang ra sân sau chôn bên cạnh mộ của cha mẹ em ấy, hết hai ngày hẵng mang lên"- Quán Luân điềm tĩnh khoác lại chiếc áo sơ mi, hất hàm về phía cậu thiếu niên rõ là đã bị hiếp dâm tới bất tỉnh nằm loã lồ trên giường, miếng ga trắng dưới mông ướt nhẹp, lấm tấm vài vệt máu đỏ chói mắt.Hắn ghé vào tai cậu thiếu niên, trầm giọng nhắc nhở:"Tự kiểm điểm lại bản thân mình hai ngày, hai ngày sau anh sẽ kiểm tra lại, tới lúc đó còn không tự ý thức được thì đứa em trai còn lại đang nằm viện của em cũng sẽ chẳng còn oxi để thở đâu nghe chưa?"Tất cả, chỉ vì, vì, vì cái gì? Phù Chiêu cũng chẳng biết nữa. Nhưng chắc chắn cậu đã làm gì đó không vừa mắt lúc đang làm tình, như những lần trước vậy. Cậu phản kháng? mạng của cha. Cậu cương mà không được cho phép? Mộ của mẹ sẽ xuất hiện. Phù Chiêu chết tâm, mơ hồ biến thành một con búp bê tình dục, chỉ để có thể bảo vệ đứa em trai máu mủ duy nhất còn lại của mình.Gần đây hắn rất thích cách trừng phạt chôn Phù Chiêu xuống đất. Khi mọi nỗi sợ đều ập đến cùng lúc: sợ bóng tối, sợ chết, không gian hẹp, căng thẳng khi bị tra tấn tình dục, và khi biết xác của cha và mẹ đang nằm ngay bên cạnh mình. Mỗi lần chôn xuống là mỗi lần bóp vụn tinh thần Phù Chiêu, để đến khi đào lên, em đã thành một con người mới, một cái xác ấm nóng trống rỗng, một đứa trẻ sơ sinh ngoan ngoãn luôn nằm yên trong vòng tay hắn. Nhưng tầm 3 tháng sau nó sẽ nổi loạn, sẽ gào khóc và run rẩy, có lúc còn co giật. Cũng ổn thôi, Phù Chiêu vẫn rất xinh đẹp. Tuy vậy chỉ cần em lấy lại một chút tỉnh táo, Phù Chiêu sẽ liền bị địt ngất rồi đóng hòm đem chôn, như một sự trừng phạt, vì em dám cả gan trở thành một thứ gì khác ngoài của hắn. Để rồi khi đào lên, Phù Chiêu sẽ lại một lần nữa, trở thành một Phù Chiêu xinh đẹp và nghe lời.
--------
Hẹn đã tới, hắn ngồi trước mộ em, chờ người làm đào mộ Phù Chiêu lên. Trời mưa rả rích, chiếc hòm cũng đã moi lên. Quán Luân cho người mang chiếc hộp trở về phòng ngủ, còn mình đi tắm rửa chuẩn bị, phấn khích như một đứa trẻ sắp xé giấy hộp quà, cảm giác như đêm tân hôn vậy.Hắn mặc áo choàng tắm, đứng trước chiếc rương. Nắp rương từ từ mở ra, Phù Chiêu đang nằm đó, co người lại cho vừa với chiếc hòm. Em nằm đó, run rẩy một cách yếu ớt. Quán Luân xốc nách nhấc em lên để ngắm nhìn thật kĩ, Phù Chiêu đã gầy đi nhiều, da trắng nõn vì chẳng bao giờ tiếp xúc với ánh mặt trời, đập vào mắt là hai cái vú hồng hào với lỗ vú bị chặn kín bằng que rung. Dương vật mềm ỉu bị tắc que thông niệu đạo đang khoá kín trong lồng trinh tiết, lỗ đít thì nhét cái plug lớn, không thể tự tháo được. Bụng em có chút phồng lên, là phân đã tích tụ hai ngày, phải cho em đi xả phân thôi.Quán Luân ôm Phù Chiêu vào lòng, đặt em nằm sấp trên đùi. Hắn mở plug ra, một ít dịch nâu rỉ ra từ lỗ đít. Phù Chiêu đã bị chấn động chết tâm nên không thể chủ động điều khiển cơ thể, cũng đồng nghĩa với việc không thể tự đi ỉa được. Hắn không ngại bẩn, thọc hai ngón tay vào móc bới lỗ đít, nhưng rất lâu sau vẫn chỉ ra có một chút phân lỏng. Mông Phù Chiêu phải bị đẩy tới cực hạn kích thích mới có thể tạo một ít co thắt đẩy chất thải ra bên ngoài, vậy nên 2 tiếng tiếp theo, Quán Luân đã đem mông đít của Phù Chiêu ra đập nát.Bờ mông căng mịn trắng nõn bị quất đến vừa bầm vừa toé máu, vài nơi còn bị tróc da nhìn thấy cả thịt tươi bên trong, cửa hậu môn cũng bị hắn dùng roi da vụt vào cho tới khi bị rách chảy máu, sưng tấy thành cái bánh donut nhỏ, sau này chỉ có thể dùng tay giữ hai tảng thịt mông tách ra, bằng không sẽ cực kì đau đớn. Tới lúc này, Phù Chiêu đã có thể ị ra thêm một phần rồi. Phân thải rơi ra đã tụ lại thành một ụ nhỏ giữa hai chân, tuy nhiên moi móc bên trong vẫn là còn rất nhiều, chưa kể cái bụng vẫn còn rất to, em là bản năng sợ bị đau nên không dám ị ra thêm, rất xót lỗ đít. Nếu đã không nghe lời đến vậy, hắn sẽ triệt để giết chết luôn cái bản năng đó của em, ép ỉa không kiểm soát, bây giờ và cả tương lai cũng sẽ vậy.Hắn rời đi và trở lại với một ống xi lanh to khủng khiếp, áng chừng cũng là 500ml, chứa đầy chất lỏng hơi đục. Âm trầm bước tới, hắn đâm một đầu xilanh vào hậu môn nát tươm, bơm một lượng lớn hơn nửa số vào đường ruột em, chẳng mấy chốc bụng trướng lên thấy rõ, to như một thai phụ 5-6 tháng vậy. Quán Luân tìm một chiếc plug, đảm bảo Phù Chiêu không cách nào có thể tự mình rút ra, tách lỗ thịt sưng đỏ tròng vào plug. Chỗ thuốc còn lại thì bơm vào miệng y, ống dẫn dính phân cũng ép y mút sạch. Đoạn tát vài cái vào cái bụng to của Phù Chiêu, gầm lên đầy hăm doạ:"Liệu mà tiêu cho hết đống thuốc sổ đấy, dọn cho sạch đống cứt trong ruột, bằng không ta sẽ cho chuột bọ vào đào sạch cái lỗ thịt thối của em ra"Nói rồi hắn lại ra lệnh cho người làm chuẩn bị dụng cụ. Phù Chiêu sẽ phải ngồi trên một cái khung sắt được đặt trên mộ phần cha mẹ em suốt đêm. Đến khi trời tờ mờ sáng, hắn ra kiểm tra thì thấy em đang co giật dữ dội và gào rú thảm thiết, đây chính là hiệu quả của đống thuốc sổ mạnh mà hắn đã bơm vào Phù Chiêu. Sờ vào chiếc bụng căng phồng, nó đang run rẩy, chủ nhân của nó cũng đang người đổ đầy mồ hôi, mặt trắng bệch, nước mắt lem nhem cả khuôn mặt héo mòn vì đói và kiệt sức."Nào sắp được đi ỉa rồi, Phù Chiêu có thích không nào? Không thể để Phù Chiêu vì đi ỉa mà mất nước chết được, vậy nên ta sẽ tiếp nước cho em nhé"Hắn cợt nhả, rồi dùng sức rút cái plug ra ngoài. Đường ruột nhanh chóng thúc ép chủ thể xả hết chất thải bên trong ra, lỗ đít như thể bị nướng trên lửa, vừa nóng vừa đau, mỗi việc đơn giản như là đại tiện giờ đây với em như một buổi tra tấn. Phân loãng thi nhau phun ra, ngoài sân vắng chỉ vọng lại mấy tiếng lép nhép phụt phụt từ lỗ đít Phù Chiêu. Cơn đau xông lên, vừa tính mở miệng kêu la liền bị Quán Luân hắn bóp mở miệng dập cặc vào, hắn đập mạnh tới mức một lát sau liền thấy máu chảy ra từ mũi em, thế nhưng Quán Luân vẫn không dừng lại, thậm chí còn kích động nhét vào sâu hơn. Hắn gào lên kích thích:"Bú đi, mút mạnh vào. Em không bú ra nước đái liền sẽ chết vì mất nước trong lúc ỉa đấy, em nghe chưa? Mạng của em bây giờ chỉ treo trên con cặc của ta thôi, vậy nên lo mà bú liếm nhiệt tình vào"Thế nhưng Phù Chiêu đáng thương, không thể chủ động bú cặc theo lời hắn nói, ngược lại còn bị khúc thịt của hắn đâm vào thực quản đến ói ra dịch mật, tạo đà bôi trơn tăng thêm tình thú cho hắn. Đến khi Phù Chiêu đã xả sạch sẽ, hắn cũng dùng sức nhấn đầu em sát vào hạ bộ, đái tồ tồ trực tiếp vào dạ dày trống rỗng của Phù Chiêu. Đoạn hắn rút miếng giấy, cúi đầu lau đít cho em. Phù Chiêu đã ỉa đến rớt cả trực tràng, đoạn thịt đỏ mọng treo lủng lẳng trước cửa hậu môn, như một món trái cây ngon miệng chờ người hái. Cánh tay vừa giơ lên rồi lại hạ xuống, ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm vào thứ trái cấm mọng nước ngọt ngào. Mặc kệ nền đất ướt lạnh, hắn đẩy Phù Chiêu xuống phần mộ cha mẹ y, nơi đang được rưới đầy chất thải tanh hôi của y, kéo chân y lại để có thể nhìn thấy đoạn thịt đỏ hỏn bị kéo ra một cách rõ ràng nhất dưới tầm mắt mình. Hắn run rẩy đưa lưỡi liếm lấy nó, tanh tưởi, đắng nghét của dịch ruột và phân tràn trong khoang miệng hắn, nhưng vẫn ngọt ngào đến lạ. Một hương vị gây nghiện kéo hắn xuống sát hơn, bảo hắn phải bú nó, mút nó, thậm chí là nhai nát nó, và hắn đã làm vậy. Quán Luân mắt đỏ sọc như một con thú hoang, trước mặt hàng tá người làm, điên cuồng gặm cắn hạ bộ Phù Chiêu. Trực tràng mỗi lúc bị lôi ra nhiều hơn, dính đầy dấu răng của hắn, đôi hòn dái bị bàn tay hữu lực của hắn túm lấy tới sưng phồng, và mỗi khi quả mọng ấy như sắp trốn khỏi sự dày vò này, hắn lại tạo thêm vài vết thâm ghê người lên chiếc bụng nõn mềm của Phù Chiêu, ép ruột nhả ra dịch non cho hắn bú. Phù Chiêu ngọt ngào của hắn, Phù Chiêu gây nghiện của hắn, hắn sẽ không bao giờ có thể dứt khỏi Phù Chiêu, và cậu cũng sẽ không bao giờ được rời xa khỏi hắn.Lúc dừng lại cũng là khi trời đã tối, tạm nhả khúc thịt căng mọng ra, Quán Luân cầm lấy chiếc áo cô hầu bên cạnh đang cầm khoác lên người, rồi bế Phù Chiêu vào trong. Hắn cần mẫn tắm rửa cho em, tuốt sạch những chỗ còn bẩn rồi gọi tới 2 vị bác sĩ để kiểm tra tổng quát. Bác sĩ tổng quát báo cáo, Phù Chiêu bị tổn thương thanh quản, dập và tụ máu ở ổ bụng tại mức trung bình, liệt cơ hoành và sa trực tràng không thể chữa, chỉ có thể từ nay bó tã để không ỉa bậy, dương vật cũng vì sử dụng quá độ mà đang dần thoái hoá, hiện tại đã vô sinh, bác sĩ tâm thần báo cáo, Phù Chiêu bị chấn động trầm trọng sau khi bị phạt, vậy nên đang trong tình trạng đóng mình, nếu có thoát khỏi thì cũng sẽ bị trầm cảm nặng mà trở nên tự hoại, hắn sẽ đảm bảo dù Phù Chiêu có tỉnh dậy cũng sẽ không có thời gian để tự sát, cả nghĩ cũng không. Hai vị bác sĩ xong liền trở về, để lại không gian riêng tư cho hai người.
------
Từ ngày đó, Quán Luân luôn đem theo Phù Chiêu bên người. Lồn dính cặc, Phù Chiêu ngày nào cũng rung lắc, Quán Luân vừa địt vừa thì thầm bên tai em:"Chó cái, em chỉ là một con chó cái thôi. Em sinh ra là để dùng lỗ thịt để mút cặc, để bị đụ và ré lên như một con lợn nái dưới háng ta. Việc em làm bây giờ chính là đi ngược lại với mục đích tồn tại của em, nhưng ta giữ em lại tới giờ là vì nể tình cái lồn rách nát của em đã ngậm cặc ta đó giờ. Vậy nên nếu không muốn đưa đi làm bình cắm hoa và để con chó con nhà em lên thế, thì liệu mà tỉnh táo lại và dập đít tiếp đi"Việc đem em trai ra doạ nạt thực sự vô cùng hiệu quả, Phù Chiêu đã bị ép vượt qua chướng ngại đóng mình để tiếp tục phục vụ hắn, nhưng để ngăn em tự sát, hắn đã chọc thủng mắt, đập rách màng nhĩ, rút sạch răng và móng, để lại một Phù Chiêu phế vật sống vật vờ như kẻ điên, Quán Luân hắn nuôi một kẻ điên trong nhà, một kẻ điên ngoan ngoãn quanh quẩn dưới háng hắn mãi mãi.Còn về phần đứa em trai song tính của Phù Chiêu, nó đã sớm không cần phải sống dựa vào bình oxi, nhưng vẫn trong trạng thái sống thực vật, vô tri vô giác. Vì vậy em trai được đưa xuống làm "vật xả stress" cho đám "nhân viên" của hắn, trần truồng nhốt trong một nhà thương điên ở ngoại ô, tiện lợi trở thành một món đồ chơi tình dục, dùng lỗ thịt tuốt cặc người ngoài đến khi bụng mang thai to vượt mặt, cuối cùng là sống dính làm bọc cặc cho một con ngựa ở trang trại ngoài ngoại ô tới ngày cuối đời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store