22 Fakedeft White Lies
☆*: .。. o Ngày thứ 22 mùa Vọng cuối cùng của FAKEDEFT o .。.:*☆
Món quà số 22.
----------
Món quà số 21: @backgammon(。•̀ᴗ•́。) 𝐒𝐩𝐞𝐜𝐢𝐚𝐥 𝐭𝐡𝐚𝐧𝐤𝐬 𝐭𝐨 𝐞𝐬𝐢 (𝐚𝐥𝐲𝐮𝐧𝐯𝐢𝐞𝐥𝐞𝐬𝐢𝐱) 𝐟𝐨𝐫 𝐛𝐞𝐭𝐚 𝐭𝐡𝐢𝐬 𝐟𝐢𝐜 𝐟𝐨𝐫 𝐦𝐞 (。•̀ᴗ•́。)
Summary"Anh không mất gì cả đâu, cũng rất vui mà, anh đã làm việc rất lâu rồi, dù sao thì đây cũng chỉ là lời nói dối thôi."Changhyun đã đúng, cậu chẳng có gì để mất.SangHyeok cần một người giả làm bạn trai và HyukKyu đồng ý làm người bạn trai giả đó.----------"Tôi cần cậu giúp tôi một việc." Giọng nói của SangHyeok nghe rất khác so với giọng điệu uy quyền hàng ngày, nó gần như là một lời cầu xin."Vâng, giám đốc nói đi.""Như cậu biết đấy, ba tuần nữa là sinh nhật ba tôi. Ông ấy đã yêu cầu tôi ổn định cuộc sống từ lâu, nhưng tôi không có thời gian cho việc đó", SangHyeok hắng giọng trước khi tiếp tục nói, "Tôi cần cậu giả vờ là bạn trai của tôi."Cậu đã mong đợi bất cứ điều gì ngoại trừ điều đó."Thưa giám...""Cậu không cần phải trả lời ngay bây giờ, hãy suy nghĩ về nó trong vài ngày nếu cậu muốn, tôi sẽ tôn trọng câu trả lời của cậu dù nó là gì."----------HyukKyu thở dài khi nhấp một ngụm cà phê."Hyung!", Changhyun bước đến bên cạnh cậu, "Tụi em đến rồi, có chuyện gì thế?"Cậu nhìn Minseok và Jihoon, những người theo sau Changhyun tụ tập lại gần cái bếp nhỏ bên cạnh bàn làm việc của cậu trong sảnh văn phòng, và họ đang háo hức chờ đợi những gì cậu sắp nói. HyukKyu đặt cốc của mình vào bồn rửa và sau đó nhìn họ."Giám đốc cần một người bạn trai để giới thiệu với ba cậu ấy", cậu nuốt khan, "Cậu ấy muốn anh giả làm người đó.""Ôi trời" - Changhyun giờ đã hiểu tại sao HyukKyu lại gấp gáp kéo họ ra khỏi nơi làm việc đến như vậy."À, giờ thì em hiểu tại sao anh ấy lại hỏi em là anh còn độc thân không" - Jihoon gật gù khi thắc mắc cuối cùng cũng đã được giải đáp."Cậu ấy hỏi em điều đó khi nào?""Chiều hôm qua khi em sắp tan làm, em không thấy có gì đáng ngờ cả", Jihoon nhún vai, "Em đã nói với anh ấy rằng anh đã độc thân hơn bốn năm rồi.""Jihoon!" HyukKyu cảm thấy xấu hổ muốn chết."Được rồi, nhưng anh đã nói gì với anh ấy?" Changhyun hỏi."Anh không biết phải trả lời thế nào, cậu ấy cho anh vài ngày để suy nghĩ.""Ồ, anh ấy thực sự rất hào phóng với anh, vậy mà lại keo kiệt với trợ lý cũ vô cùng.""Im lặng đi, anh ấy mà nghe thấy sẽ đuổi chúng ta ra ngoài" - Jihoon thì thầm.HyukKyu đã làm trợ lý cho Lee SangHyeok - giám đốc điều hành và là chủ sở hữu một thương hiệu trò chơi điện tử được khoảng một năm.Mặc dù một năm có vẻ là khoảng thời gian ngắn, nhưng trong công ty này thì đây lại được xem là một kỷ lục, vì SangHyeok là người khá khó tính và lạnh lùng. Anh ta như một cỗ máy đã được lập trình và không chấp nhận bất kỳ sai sót nào, đó là lý do tại sao các trợ lý cũ của anh ta thường không trụ được quá nửa năm.Điều đáng ngạc nhiên là HyukKyu từ khi vào làm việc đến giờ, không hề gặp bất kỳ khó khăn gì trong việc bắt kịp nhịp độ của vị CEO."Nghĩ lại thì... em không ngạc nhiên khi anh ấy nhờ anh", Changhyun nhận xét, kéo HyukKyu trở lại thực tại, "Anh là trợ lý của anh ấy, về mặt logic, anh biết mọi thứ về anh ấy, nên anh ấy không cần phải thuê một người hoàn toàn xa lạ hay phải liên hệ thêm với ai khác.""Minseok", người vừa nói ngẩng đầu lên, "Em có biết chuyện gì không?""Tại sao anh lại cho rằng em biết điều gì đó?""Bởi vì em đang hẹn hò với em họ của giám đốc."Minseok phủ nhận."Lần này em không biết gì cả, Minhyeong không nhắc gì đến chuyện này cả."Hai người còn lại chỉ nhìn cậu với vẻ nghi ngờ trước khi tạm thời cho qua."Anh nên nhận lời đi, cũng không tệ đâu." Jihoon khuyến khích."Ngoài ra em đoán chắc là anh ấy sẽ trả thêm tiền cho anh.""Ừm, anh cũng đoán vậy, nhưng...""Anh không mất gì cả đâu, cũng rất vui mà, anh đã làm việc rất lâu rồi, dù sao thì đây cũng chỉ là lời nói dối thôi."Changhyun đã đúng, cậu chẳng có gì để mất."Nhưng em nghĩ anh nên lập một bản thỏa thuận, để khoản thanh toán của anh được đảm bảo", Minseok nói thêm, "Ngay cả Minhyeong cũng làm thế vì anh SangHyeok hay quên.""Em ủng hộ ý tưởng đó, ở đó anh có thể quy định những điều anh sẽ hoặc không chấp nhận" - Jihoon trước đây không nghiêm túc như vậy, nhưng bây giờ có vẻ thực sự lo lắng cho cậu."Đúng vậy, vì anh là người giúp đỡ anh ấy, anh ấy một là buộc phải đáp ứng với những điều kiện của anh, hai là đi tìm người khác."HyukKyu biết họ nói đúng.----------"Thưa giám đốc, tôi nghĩ là mình đã có câu trả lời về đề nghị hôm qua rồi."SangHyeok rời mắt khỏi máy tính và nhìn cậu, vẫy tay ra hiệu cho cậu ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc."Tôi nghe đây.""Tôi đồng ý sẽ giả vờ là bạn trai của cậu."Bình thường khuôn mặt anh vẫn luôn rất bình thản và điềm tĩnh, nhưng lần này cậu thề là đã thấy khóe miệng anh nhếch lên một chút dù chỉ trong một giây ngắn ngủi."Cảm ơn" - giọng anh nghe nhẹ nhõm, như thể câu trả lời của cậu đã giúp anh trút được một gánh nặng. Người đàn ông mở ngăn kéo bàn làm việc và đẩy một vài tờ giấy về phía cậu. "Đây là bản thỏa thuận, hãy đọc nó và nếu cậu có bất kỳ điều gì muốn thảo luận về nó, tôi muốn cậu nói với tôi trong hôm nay trước khi về nhà."Sẽ là nói dối nếu cậu bảo rằng cậu không ngạc nhiên trước sự có hệ thống của toàn bộ chuyện này, có vẻ như anh đã đọc được suy nghĩ của cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi mình không phải là người khởi xướng cho việc hai người phải ngồi lại đàm phán với nhau về một bản thỏa thuận nào đó."Vâng thưa giám đốc.""Gọi cho Ahyoung và nói với cô ấy là tôi muốn nhận bản thuyết trình của bộ phận phát triển vào lúc ba giờ chiều thay vì bốn giờ, đặt bữa trưa cho hai người lúc năm giờ tại văn phòng của tôi và..."HyukKyu theo quán tính ghi lại tất cả những việc cần làm vào cuốn sổ tay mà cậu luôn mang theo bên mình, nhưng lời nói của Jihoon vẫn vang vọng trong đầu cậu.'Anh ấy không xấu.'Tất nhiên là không rồi.Trước đây, cậu chưa bao giờ dừng lại để nghĩ về sức hấp dẫn của SangHyeok vì cậu vẫn luôn đặt hiệu quả công việc lên hàng đầu, nhưng giờ thì đúng là không thể không chú ý được.Có lẽ những trợ lý cũ của SangHyeok đã phải lòng anh."HyukKyu?" - giọng nói của anh khiến HyukKyu cúi đầu xuống trong sự ngại ngùng."Xin lỗi, cậu nói tiếp đi."Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng từ anh."Đó là tất cả."Cậu liếm môi và đứng dậy, cúi chào rồi lui về bàn làm việc bên ngoài văn phòng.Cậu không thể để sự việc lần này ảnh hưởng đến hiệu quả công việc được.Cậu lắc đầu và bắt đầu sắp xếp những việc cần làm theo yêu cầu, cậu không thể mắc thêm sai lầm nào nữa.Cậu nhìn vào bản hợp đồng trên bàn và quyết định đọc nó sau khi sắp xếp xong những thứ còn lại.----------"Cậu đã đọc xong hợp đồng chưa?". Đây là câu hỏi đầu tiên SangHyeok đưa ra ngay khi HyukKyu bước vào văn phòng gần cuối giờ làm việc."Ừm, nhưng... tôi muốn làm rõ một vài điểm.""Ngồi xuống và nói cho tôi nghe."HyukKyu nghe theo và lấy sổ tay ra, bên trong đã chi chít những điều mà cậu đánh dấu lại."Ừm, ở trang một, mục hai có ghi: 'Ông Lee sẽ cung cấp quần áo và những vật dụng cần thiết cho ông Kim, cũng như ông Kim có thể giữ lại sau khi thỏa thuận kết thúc', tại sao lại thế? Tôi chỉ cần cậu thanh toán cho tôi 700,000 won thôi.""Cậu cần phải mặc trang phục phù hợp nếu cậu là người yêu của tôi, ba tôi mong đợi điều đó.""Tôi không thấy thoải mái với điều đó.""Tất cả sẽ thuộc về cậu khi kết thúc hợp đồng, cậu có thể làm gì cũng được với những thứ đó, nó không quan trọng."SangHyeok rất giàu, rất rõ ràng, anh không màng đến những gì HyukKyu sẽ làm với quần áo mà anh mua."Được rồi", cậu hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục, "Trang hai, mục một, về những biểu hiện tình cảm, tôi không vấn đề gì với ôm, hôn lên má, nắm tay, nhưng không hôn môi."Cậu nhìn thấy SangHyeok nhướn mày."Hiểu rồi.""Trang ba, mục bốn, 'Ông Kim sẽ trình bày một báo cáo chi tiết về các hoạt động của mình, cũng như những sự kiện quan trọng và các chi tiết đáng chú ý mà ông Lee cần biết'.""Còn nó thì sao?"Kim HyukKyu ngập ngừng. "Tôi sẽ không..." - ánh mắt SangHyeok lóe lên, như thể đó là điều rất đáng quan tâm, anh nói, "Tôi cần biết điều đó, tôi không muốn phải đối mặt với những câu hỏi mà tôi không biết rõ đáp án.""Thay vào đó, tôi đề nghị chúng ta gặp nhau vào chiều thứ Sáu để tôi có thể nói cho cậu những khía cạnh trong cuộc sống của tôi mà cậu cần biết, tôi không biết nên đưa gì vào hay bỏ gì ra khỏi báo cáo, hỏi trực tiếp sẽ tốt hơn." HyukKyu tiếp tục câu nói còn dang dở.HyukKyu biết mình đang đi trên một lớp băng mỏng.Đây là lần đầu tiên trong đời cậu không sợ những gì giám đốc có thể nói với mình."Tôi sẽ chấp nhận đề nghị của cậu miễn là cậu hoàn thành công việc còn lại và không bỏ sót điều gì.""Với tất cả sự tôn trọng, thưa giám đốc, tôi không phải là người chỉ muốn chuyên tâm đóng vai một người bạn trai giả, tôi sẽ làm công việc của mình một cách hiệu quả như tôi đã làm từ trước đến nay."Ánh mắt của họ chạm nhau và giữ nguyên trong vài giây.SangHyeok có đôi mắt giống như một con mèo đang kiên nhẫn chờ đợi trước khi tấn công con mồi của nó mà không cần do dự. Ánh mắt mà cậu chưa từng nhìn thẳng vào cho đến hôm nay.Và rồi anh mỉm cười với cậu.Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh mỉm cười một cách thoải mái đến vậy.Và điều đó chắc chắn đã ảnh hưởng đến cậu."Còn gì nữa không?""Chỉ vậy thôi."SangHyeok gật đầu."Tôi sẽ chỉnh sửa và ngày mai sẽ có bản hợp đồng đã cập nhật để chúng ta ký, và vì ngày mai là thứ Sáu, cậu có muốn chúng ta bắt đầu với đề xuất của cậu không?""Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao thì chúng ta cũng không có nhiều thời gian.", HyukKyu đứng dậy khỏi ghế và cúi chào lịch sự, "Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi, giám đốc Lee.""Chúc cậu ngủ ngon, HyukKyu."Cậu nở một nụ cười nhẹ rồi bước ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại.Tim cậu đập thình thịch và cậu cho rằng đó là do sự kiện này khiến lượng adrenaline trong người cậu đột nhiên tăng quá mức.Âm thanh thông báo tin nhắn khiến cậu chú ý, đó là từ Minseok.[Mọi chuyện thế nào rồi?][Tất cả đều ổn.]Không nhận được tin nhắn nào nữa nên HyukKyu lấy ba lô và rời khỏi văn phòng.----------Một cơn gió lạnh thổi qua người mặc dù HyukKyu đang ở trong bãi đậu xe. Trong tay cậu đang cầm chìa khóa của một chiếc BMW M440i, một chiếc xe mà cậu vốn chỉ có thể thấy qua những thước phim quảng cáo.SangHyeok đang có một cuộc họp online với các nhà đầu tư và đã bảo cậu đợi anh ở đó, nhưng cậu không thấy thoải mái khi phải ngồi vào một chiếc xe sang trọng như vậy, thay vào đó, cậu chỉ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào lớp sơn đen bóng loáng của chiếc xe.Cậu không biết mình đã chìm đắm bao lâu cho đến khi có một bàn tay đặt lên lưng khiến cậu quay lại."Sao cậu lại đứng ở đây? Tôi đưa cậu chìa khóa là có lý do mà.""À, tôi... tôi đang nói chuyện điện thoại nên đứng nhìn, tôi không để ý thời gian.""Cậu không biết nói dối đâu, HyukHyu à."HyukKyu àHyukKyu àHyukKyu àCái hậu tố thân mật đó khiến tâm trí và dạ dày cậu trở nên nhộn nhạo.SangHyeok lấy chìa khóa từ tay cậu và mở khóa xe, thuần thục nắm tay, sau đó để cậu ngồi vào ghế phụ.Một cử chỉ khá thân mật khiến cậu rùng mình.Cậu cảm thấy người đàn ông bên cạnh cậu lúc này quá đỗi tự nhiên, vậy nên HyukKyu cũng không nói gì thêm, anh chỉ yên lặng khởi động xe, tiếng động cơ xe khiến cậu không khỏi mỉm cười."Cậu có thích xe không?""Không hẳn, chỉ là tôi chưa bao giờ ngồi trong một chiếc xe như thế này.""Chiếc xe như thế này?""Tôi chỉ từng ngồi trong Mercedes Benz", SangHyeok nhìn cậu với ánh mắt tò mò, "Cậu biết đấy, chiếc xe buýt đưa tôi từ nhà đến chỗ làm và ngược lại."SangHyeok cười.Một tiếng cười trầm thấp đến nỗi gần như không thể nhận ra."Hẳn là tôi nên tặng cậu chiếc Mercedes Benz đang đậu ở bãi xe của căn hộ tôi vì cậu biết thương hiệu đó."Liệu anh có đang đùa không?"Cậu nên làm vậy đi, dù sao thì tôi cũng đã làm việc với cậu được một năm rồi." Câu nói đột nhiên bật ra khỏi miệng HyukKyu trước khi cậu kịp suy nghĩ."Tôi nghĩ là tôi sẽ."Lần này đến lượt HyukKyu cười."Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười khi ở bên cạnh tôi.""Đây là lần đầu tiên cậu khiến tôi cười."Sau đó, bầu không khí trong xe trở nên im lặng dễ chịu.HyukKyu bận nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi họ dừng lại ở một nhà hàng cao cấp, nơi cậu đã nhiều lần giúp đặt chỗ cho nhiều người dưới tên SangHyeok."Chúng ta ăn ở đây sao?""Đúng vậy.""Làm sao cậu biết tôi thích đồ nướng?""Tôi không biết, nhưng đó là một nơi bán nhiều món khác nhau, tôi nghĩ cậu sẽ thích nó."Cậu cảm thấy tim mình như ngừng đập, mặc dù điều đó không đặc biệt dành cho cậu, HyukKyu vẫn vui khi nghĩ rằng sếp của mình đang quan tâm tới cậu.SangHyeok ra khỏi xe trước và mở cửa cho cậu, lại thêm một cử chỉ khiến cậu xúc động.Đầu óc cậu luôn phải tập trung nhớ rằng việc này không phải là thật.Khi họ vào nhà hàng, họ ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ. Người phục vụ đến ngay sau đó và SangHyeok là người phụ trách gọi đồ ăn.Trong khi chờ đợi, SangHyeok hỏi cậu một số câu hỏi thông thường như trường mà cậu đã theo học, và ngạc nhiên khi biết rằng họ đã học cùng một trường trung học trong một thời gian cho đến khi SangHyeok được chuyển đến trường khác theo yêu cầu của ba.SangHyeok lớn hơn cậu vài tháng tuổi và điều đó luôn khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên vì anh phải tiếp quản công việc của gia đình khi còn khá trẻ, thật đáng kinh ngạc khi anh không chỉ củng cố những nền tảng mà ba anh đã xây dựng mà còn mở rộng sự thống trị của mình trong thị trường.Về phần mình, HyukKyu kể cho anh nghe một chút về gia đình, cuộc sống hồi nhỏ và một chút về cuộc sống hiện tại của mình, về những hoạt động cậu làm trong thời gian rảnh rỗi và bạn bè của cậu và nhấn mạnh một chút về họ."Minseok là bạn tốt của cậu đúng không?""Đúng vậy, chính em ấy đã nói với tôi rằng cậu...""Không cần phải nói chuyện với mình một cách quá trang trọng như vậy, cứ gọi SangHyeok là được.""Được rồi, SangHyeok à."Cách gọi này dường như đủ để khiến người đàn ông trước mặt cảm thấy hài lòng."Như vậy nghe hay hơn, cậu tiếp tục đi.""Minseok là người đã nói với mình rằng cậu đang tìm kiếm một trợ lý, và mình đoán cậu biết câu chuyện đó.""Đúng vậy, Minhyeong nói với mình rằng bạn trai của em ấy có một ứng viên tốt để thay thế trợ lý mà mình vừa sa thải, và mình quyết định cho em ấy một cơ hội, bạn của cậu đã đe dọa em họ của mình.""Cái gì?""Oh đúng vậy, cậu ấy nói với em ấy rằng nếu bạn của cậu ấy không được nhận thì cậu ấy sẽ nghỉ việc, đầu quân về công ty đối thủ rồi bán thông tin bí mật cho họ.""Minseok sẽ không làm vậy đâu.""Minhyeong thích nhượng bộ." SangHyeok mỉm cười và HyukKyu nghĩ rằng có lẽ cậu nên để ý xem SangHyeok đã cười với cậu bao nhiêu lần. "Cậu có muốn uống rượu không?""Muốn nhanh chóng chuốc say mình đến vậy à, Giám đốc Lee?" - HyukKyu khẽ cắn môi sau khi nói. SangHyeok nhướng mày, cậu nghĩ là anh cũng không ngờ đến việc cậu sẽ nói những lời như vậy."Thường thì mình sẽ đợi đến lần hẹn hò thứ ba." Giờ thì HyukKyu nhìn anh ngạc nhiên. Vậy là hai người họ đang đi hẹn hò bình thường sao? Tại sao cậu lại không biết điều đó? Tại sao cậu lại cảm thấy cứ kỳ quái thế nào ấy? "Mình đùa thôi."Ba từ đó khiến HyukKyu bình tĩnh trở lại.Đây chỉ là một buổi hẹn để tìm hiểu lẫn nhau mà thôi, như vậy thì họ mới nói dối như thật được.Chuyện này không có thật.Không có thật.Nhưng tại sao cảm xúc của cậu lại có vẻ thật đến thế nhỉ?"Cậu có muốn gọi món tráng miệng không?""Là bánh gạo thì tuyệt."SangHyeok gọi món tráng miệng và HyukKyu nói cảm ơn khi nó được mang ra. Cậu không thể che giấu được biểu cảm sung sướng của mình khi cắn miếng đầu tiên."Ngon đến thế sao?""Ngon lắm, cậu nên thử xem" - HyukKyu dùng thìa lấy một miếng rồi đưa cho SangHyeok, anh nếm thử trong khi biểu cảm thì vẫn như cũ."Cậu nói đúng, nó ngon thật."Bữa tối tiếp tục với những cuộc trò chuyện phiếm, giờ thì đến lượt SangHyeok bắt đầu nói chuyện một cách thoải mái hơn.Vào cuối bữa tối, SangHyeok thanh toán hóa đơn và lái xe đưa cậu về căn hộ nhỏ của mình. Trong suốt chuyến đi, HyukKyu thi thoảng lại liếc nhìn sang như thể đó là điều cấm kỵ, ánh mắt cậu cũng dán chặt vào đôi bàn tay trắng và những ngón tay thon thả của anh, trên mu bàn tay anh nổi lên một vài đường gân và cậu không thể không tưởng tượng đến cảm giác liệu khi tay mình đan vào tay anh sẽ như thế nào.Cậu không biết tại sao mình có thể lờ đi sức hấp dẫn của sếp mình trong thời gian dài như vậy, nhưng cậu biết rằng điều đó rất nguy hiểm vì giờ cậu đang chú ý quá mức đến từng chi tiết.Bản thỏa thuận kia thoáng hiện lên trong tâm trí cậu.Cậu không cho phép mình có thêm bất kỳ cảm xúc ngoài lề gì.Nhưng liệu cậu có thật sự có cảm giác gì với chuyện này hay không?Suy nghĩ của cậu biến mất ngay khi chiếc xe đến trước tòa chung cư. SangHyeok dừng xe và nhìn cậu bằng ánh mắt khó dò."Cảm ơn vì đã cho mình đi nhờ.""Đó là điều tối thiểu mà mình có thể làm được.""Còn điều tối đa là gì?"Những câu nói đùa lúc nào cũng có hiệu quả, chúng giúp cho bầu không khí trở nên vui vẻ hơn hẳn.Có điều gì đó, một cảm giác quen thuộc đang dần hình thành mà HyukKyu biết rằng đó rất có khả năng sẽ trở thành một mối nguy hiểm.SangHyeok lại chủ động bước ra khỏi xe và mở cửa cho cậu, điều này tiếp tục gây ấn tượng với Kim HyukKyu vì đây không phải là một nơi sang trọng gì, anh chỉ đơn giản là đưa cậu về nhà, không có bất kỳ ai đang quan sát xung quanh để họ phải giả vờ diễn kịch để chứng tỏ điều gì cả."Đừng bày ra biểu cảm đó, nếu cậu cứ hành xử như vậy mỗi khi được mình mở cửa xe giúp, ba mình sẽ nghi ngờ đấy.""Xin lỗi, mình sẽ cố gắng làm quen với điều này.""Hẹn gặp lại cậu vào thứ Hai, HyukKyu à." SangHyeok buông tay cậu ra, bỗng dưng cậu lại cảm thấy tay mình thật lạnh."Vâng, thưa giám đốc."Người đàn ông trước mặt mỉm cười với cậu, HyukKyu hiểu ý chủ động bước vào tòa nhà, nhưng vẫn không quên vẫy tay chào tạm biệt.TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store