21 No The Muon Xoay Nguoi
Chương101:Đại Cát an ủi (1)
không phải ánh mắt quỷ dị trong địa lao đánh thức nàng cũng chả phải tiểu bằng hữu Đa Cát gọi tỉnh La Chu trong cơn mê man, mà là thân thể lạnh như băng cùng phía dưới quặn đau mà tỉnhMặc dù dưới thân lót hai nệm giường vô cùng dày cùng chăn ấm; tuy thân thể được nước ấm dội qua và được Thích Ca Thát Tu xoa bóp lưu thông máu. Nhưng khi nàng một mình một người ngủ, chân tay vẫn có dấu hiệu hạ thân nhiệt nhanh chóng. Ấm áp tựa như đầu mùa xuân trong làn gió thổi nhẹ nhàng trôi đi, chỉ để lại chút nhạt nhẽo hơi ấm, còn lưu lại vẫn chỉ có cái lạnh đến thấu xương.Cái lạnh lan tràn ra khắp cơ thể nàng, dường như nước bên trong bụng cũng muốn đóng băng lại. Lại một lần nữa quặn đau từ phía bụng mang theo cái lạnh trào dâng trong cơ thể nàng, một trận máu nóng tuôn trào thoáng chốc cái làm cho mặt nàng trắng bệch cả ra, cả người đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.Thích Ca Thát Tu đi rồi, đám cung nô cũng đi luôn, này trong phòng giam lại chỉ có một mình nàng. Nàng xoay thân mình lưng dựa vào vách tường phòng giam, vẫn không nhúc nhích cuộn mình trong ổ chăn. Nàng nhắm mắt lại, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, kiệt lực ức chế tiếng rên rỉ cùng khát vọng quay cuồng trong đầu.Liệt? Thích Ca Thát Tu, cái tên nam nhân cầm thú đó đối nàng là nhất thời vui thích mà đùa bỡn, vẫn là lòng dạ khó lường luôn tính kế, hoặc có thể là cũng có vài phần thương tiếc của nam nhân đối nữ nhân, nhưng nàng đã không còn tinh lực đi phân tích, cân nhắc cẩn thận từng chi tiết nữa rồi. Giờ phút này, cả đầu nàng chỉ hoài niệm lúc hắn dùng đôi bàn tay ấm áp ấy xoa bụng cho nàng. Bàn tay ấy tuy rằng thô kệch hung tàn, nhưng lại có thể tạm thời xóa tan băng hàn trong thân thể nàng, giảm bớt đau đớn ở bụng.Nàng cũng hoài niệm Namtso thôn ngày, cùng Trát Tây Lãng Thố cùng một chỗ ngủ khi, nam nhân ấm áp bàn tay to luôn luôn tại nàng bụng thượng nhu ấn, bên tai tới ban đầu tới chung đều bồi hồi a thương ôn nhu nỉ non, làm cho nàng vượt qua từ lúc chào đời tới nay tối thoải mái một lần hành kinh.Nàng vẫn còn hoài niệm Ngân Nghê ở bên người mấy ngày, tuy rằng đã tắm rửa sạch sẽ vậy mà trênngười Ngân Nghê lúc nào cũng phảng phất mùi tanh tưởi của dã thú, nhưng bộ lông dày của nó vĩnh viễn cũng không giảm bớt độ ấm. Trong cái rét lạnh căm căm ở tẩm cung hắc ám kia, nó dùng thân mình bao bọc nàng bên trong, dùng cái miệng đầy răng nanh ngậm ngón tay như đã đóng băng lại của nàng để làm ấm chúng. Nàng không biết phụ nữ khi sinh có bao nhiêu đau đớn, nhưng mỗi một lần bụng quặn đau lại làm cho nàng cơ hồ muốn cắn nát cánh môi. Tay chân dần dần lạnh như băng cứng đơ, mồ hôi lạnh đua nhau xuất hiện một tầng lại một tầng mang đi hơi ấm còn sót lại của nàng. Nội y thấm ướt mang sự lạnh lẽo, hàn khí thấm dần ào cơ thể nhỏ bé, càng làm đau đớn bên trong bụng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tưởng tượng như là có con dao sắc bén bên trong cứ từng đao từng đao chém nhiệt tình bên trong.Cơ thể đau nhức khó chịu liên tục càng làm nàng hận tên cầm thú Vương hơn, thân thể nàng vốn tính hàn lại thêm hắn tra tấn cơ thể càng bị hàn khí ăn mòn. Nàng dường như đã cắn nát cánh môi, đáy lòng bất đắc dĩ cười lạnh, nhớ lại tựa hồ từ lúc bị bắt làm nô lệ, môi dưới của nàng không có nổi vài ngày là còn nguyên vẹn. Chắc Cách Tang Trác Mã đã về tới thôn Nam Mộc A của nàng, về bên người a tổ, mẹ cũng như em trai của nàng, nàng đã thoát kiếp sống nô lệ thống khổ đó rồi. Còn nàng thì sao? Còn muốn chờ đến khi nào nữa? Trong lúc cơ thể vẫn cảm nhận thấy sự đau đớn, thần trí dần trở nên mơ hồ phảng phất theo trong không trung gió lạnh thổi đến thổi đi. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm lanh lảnh, giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách, như ánh sáng rọi trong đêm đen. Thanh âm như gần trong gang tấc, âm lượng không lớn mang theo sự chân thành tha thiết.Nàng hơi mở đôi mắt ra, thấy áo bào da dê cũ nát đã sờn từ lâu và đôi mắt có chút hoảng hốt chớp nhẹnhìn nàng. Nàng cố gắng nâng lên mi mắt thì nhìn thấy khuôn mặt trẻ con giảo hoạt mà đáng yêu. Trời sinh cho hắn cặp lông mày và khóe môi như luôn nở một nụ cười nhè nhẹ, và đôi mắt to màu rám nắng với ánh nhìn tràn đầy quan tâm.Hóa ra là tiểu bằng hữu mới quen trong lao - Đa Cát, nàng nhoẻn môi đối hắn nở nụ cười, cơ bắp cứng ngắc khiến hai gò má khó mà nở một nụ cười tiêu chuẩn thay vì đó có chút vặn vẹo khó coi.“không… sao…” Chỉ cần sống sót qua hai ngày này là những ngày sau sẽ dễ thở hơn rồi.Đa Cát vẻ mặt lo lắng cũng không có bỏ đi, hắn lắc đầu không tin, giơ lên tay áo có chút dơ bẩn cũ nát nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi lạnh trên trán La Chu, cánh môi đầy đặn bĩu môi bất mãn nói, “Tỷ tỷ gạt ta, mặt của ngươi so với tuyết còn trắng hơn đó, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, cả mái tóc đầu ướt hết cả rồi.” Dừng một chút hắn cắn môi dưới, đôi mắt to màu vàng rám nắng ảm đạm cúi đầu, có chút thương tâm nói “Ta tránh ở đống cỏ bên trong thấy Liệt đội trưởng giúp tỷ tỷ băng bó miệng vết thương. Tỷ tỷ nhất định là ghét bỏ quần áo của ta cũ nát bẩn thỉu cho nên mới không cần ta băng bó.”Khụ Khụ Khụ── Khụ Khụ Khụ ──La Chu hít một ngụm khí lạnh vô ý bị nước miếng làm cho sặc luôn, hai má trắng bệch nháy mắt đỏ bừng giống như bình thường khi thoa son mang vài phần xinh đẹp kiều diễm. Mẹ nó! Thích Ca Thát Tu nhớ ra lệnh cho cung nô ngăn trở nhà tù phái trước, nhưng lại quên ngăn trở phòng tù bên cạnh! Mấy cảnh… Tắm rửa, thoa thuốc, kinh nguyệt toàn bộ việc làm ái muội đó đều bị thấy hết?! Bị thấy hết không quan trọng, vì sao kẻ thấy từ đầu đến cưới lại là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi trước mặt này kia chứ?“không… Hô hô… không có… Hô hô…” Nàng trốn ở trong ổ chăn, vội vàng lắc đầu phủ nhận. thật là cực kỳ xấu hổ, xấu hổ quá đi囧, dưới sự bi ai nàng gặp phải trong tình huống này đổi lại hành kinh tạm thời bớt đau đớn. “Có nha! Tỷ tỷ coi thường ta!” Đa Cát tựa hồ nổi lên tính tình trẻ con, chu miệng dỗi, “Tỷ tỷ chính là ghét bỏ ta nhỏ! Ghét bỏ quần áo của ta bẩn thỉu!” Lời nói mang hơi ý căm giận bỗng chuyển thành thương tâm, “không nghĩ tới ca ca khi dễ ta, tỷ tỷ cũng xem thường ta.” Đôi mắt màu rám nắng hiện lên một tầng hơi nước trong suốt, hốc mắt cũng phiếm hồng “Làm đệ còn tưởng rằng… tỷ tỷ cùng ca ca không giống nhau…” Thanh âm phát ra còn run run như rất ủy khuất cùng thất vọng.La Chu há miệng định nói cái đó rồi cũng không phát ra âm thanh nào. Nàng không có kinh nghiệm cùng trẻ con nói chuyện nha, đối với những bạn nhỏ bướng bỉnh tỏ ra ủy khuất như này hoàn toàn là bó tay. Hơn nữa loại “tổn thương” như này mà nói vẫn là không biết phải làm sao vậy nên nàng lại càng bất lực. Nàng cổ không nổi lên dũng khí đối cái bé trai cao nguyên cổ đại lên lớp dạy về sinh lý nữ giới trưởng thành được, nên chỉ có thể hoàn toàn giả vờ câm điếc.Đa Cát nhìn La Chu cúi đầu ngồi yên lặng một bên. Liếc mắt nhìn lên hung hăng cọ cọ chùi nước mắt vào ống tay áo. thật cẩn thận nằm xuống, cụng đầu mình vào đầu La Chu, run rẩy sợ hãi hỏi, “Tỷ tỷ, có phải ngươi phiền chán ta không? Ta có phải hay không khiến người khác chán ghét ư?”La Chu nhẫn nhịn một trận đau, kinh ngạc giương mắt xem hắn, đập vào mi mắt là một khuôn mặt đáng yêu đầy lo sợ bất an. Hai má hồng hồng dính chút chút bùn đất bẩn hề hề, mắt to trong suốt màu rám nắng vẫn còn hồng hồng vì khóc trước đó, còn vài phần sợ hãi gắt gao nhìn chính mình, cũng không dám nháy mắt như là sợ bị nàng phiền chán mà vứt bỏ.“Ca ca luôn trách cứ ta, dù chỉ không như ý muốn một chút liền đem ta tống vào địa lao, ta biết ta toàn làm ca ca phiền chán. Cho dù tỷ tỷ chán ghét ta thì cũng hiểu thôi …” Thanh âm sợ hãi càng ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng chỉ còn tự trách ảm đạm đáng thương.Tam La Chu bỗng dưng đau xót, nàng thế nhưng trên người bé trai này thấy được ảm đạm đáng thương. Nếu không phải ca ca của hắn đối với hắn quá khắc nghiệt cực đoan thì sao một đứa nhỏ sáng lạn như ánh mặt trời lại có thể trở nên như thế mẫn cảm, lúc nào cũng trong trạn thái cẩn thận đề phòng? Đột nhiên nàng giống như theo trên người đứa nhỏ thấy được chính mình trước kia, không khỏi dâng lên cảm giác *đồng bệnh tương liên. Khi đó nàng cũng là như thế cẩn thận lại sợ hãi gắt gao nhìn cha mẹ, mong đợi bọn họ có thể nhìn đến nàng, nhìn nàng bằng một khuôn mặt tươi cười ôn nhu, nóinhững lời yêu thương, tặng cho nàng những cái ôm ấm áp. Đáng tiếc, phần lớn nàng nhận được là bóng dáng lãnh đạm.* đồng bệnh tương liên = cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.Khuôn mặt ôn nhu tươi cười, lời nói yêu thương, cái ôm ấm ap chỉ tồn tại ở một góc rất nhỏ và mơ hồ trong trí nhớ của nàng, bừng tỉnh trong cái hư ảo mờ mịt gọi là kỷ niệm. Biết rõ là từng có được, tại sao cũng chạm không tới, cảm nhận không đến.Chương102:Đại Cát an ủi (2)
“Ta không có chán ghét đệ.” Nàng nhìn vào đôi mắt của Đa Cát, cố nén bi thương chậm rãi nói, “Đa Cát giống như ánh mặt trời mang tới ánh sáng ấm áp, tỷ tỷ làm sao có khả năng chán ghét chứ?”“Tỷ tỷ gạt ta!” Đôi mắt to đang ảm đạm đột nhiên sáng ngời lên, long lanh như ánh mặt trời vàng rực, miệng lại cứng rắn không tin.“không có gạt đệ nha.” Nàng thử nhe răng cười, hít vào khí lạnh tiếp tục nói, “Ta thật sự không có bị thương, thân thể rất khỏe mạnh, nhưng là phần lớn nữ nhân mỗi tháng sẽ chảy máu một thời gian, gọi là kinh nguyệt. Nó đại biểu rằng nữ nhân đó đã có thể lập gia đình và sinh đứa nhỏ, nó hoàn toàn là một hiện tượng vô cùng bình thường.” Nàng không nghĩ làm tổn thương tâm hồn của một đứa trẻ nên cũng chỉ có thể vứt xấu hổ ra sau đầu 囧 mà thành thành thật thật giải thích.“Vậy sao trông tỷ tỷ giống như có vẻ rất đau nha?” Đa Cát nửa tin nửa ngờ, bàn tay thô ráp dừng ở cái trán của nàng, lo lắng nói, “Cái trán tỷ tỷ thật lạnh.”một cảm giác thật ấm áp thoải mái bao trùm lên cái trán của nàng. La Chu cố gắng nở nụ cười, mi mắt cụp xuống, hai gò má vì khô nóng mà ửng hồng lên, nàng thấy giảng dạy nam nhân cao nguyên cổ đại về sinh lý nữ nhân vẫn là hết sức xấu hổ cùng lực bất tòng tâm, khó trách năm đó giáo sư từng nói cơ thể nam nữ là hoàn toàn khác nhau.“Cơ thể đổ máu là do thể chất của cá nhân người đó, có những nữ nhân sẽ không thấy đau, có một số nữ nhân sẽ cảm thấy đau trong bụng, và có một vài nữ nhân sẽ cảm thấy rất đau, ví dụ như tỷ tỷ vận khí không tốt thuộc nhóm cuối cùng.Đa Cát im lặng, tựa hồ là đang tự hỏi. Được một lát hắn còn thật sự thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ sẽ… đau bụng trong bao lâu?”“Hai ngày đầu thì sẽ rất đau, sau đó sẽ không còn đau nữa.” Mặt nàng giờ như có hàng ngàn ngọn lửa đốt lên vậy.Ngón tay thô ráp mang hơi ấm nhẹ nhàng xoa cánh môi bị cắn đến nát tươm của nàng, “Thời điểm tỷ tỷ bị đau hãy cắn lấy tay của ta sẽ cảm thấy tốt hơn nha, đừng cắn môi của tỷ nữa.” Khuôn mặt tỏa ra ánh sáng mặt trời, nàng cảm giác như đang đứng trên đồng cỏ xanh có gió thổi mơn man nhẹ nhàng, đôi mắt màu rám nắng ấy chăm chú nhìn nàng. Trong ánh nhìn đó không khỏi mang ấm áp nhưng cũng tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.Nàng là thiếu nữ hai mươi tuổi trưởng thành, nay lại bị “trẻ nhỏ” mười một mười hai tuổi lo lắng, quan tâm, thương tiếc, mà bọn họ chẳng qua là gặp cùng cảnh ngộ, có chút đồng bệnh tương liên mà thôi. Cái đệ đệ này cũng xấp xỉ tuổi Đức Ương, vậy mà cử chỉ ngôn từ rõ ràng lại còn già dặn hơn, càng hiểu được quan tâm chăm sóc người khác.Ở đỉnh cao nguyên rộng lớn ác liệt này trừ bỏ những kẻ hung tàn như cầm thú giống Cổ Cách Vương, Thích Ca Thát Tu ra, lại có một Đa Cát như vậy thuần phác nhiệt tình, thiện lương biết săn sóc người khác. Khi cảm giác xấu hổ lui đi, trong lồng ngực nàng hoàn toàn chỉ còn ôn nhu ấm áp khiến nàng xúc động muốn rơi lệ.Nàng theo trong ổ chăn duỗi tay ra cầm lấy ngón tay Đa Cát vuốt trên cánh môi, nở một nụ cười nhẹnhàng từ đáy làng: “Được.” Cho dù Đa Cát có như một đứa trẻ nói dối đi chăng nữa, nàng cũng cảm tạ giờ phút này hắn an ủi cùng săn sóc nàng.“Tay tỷ tỷ thật lạnh nha!” Đa Cát kinh ngạc hô lên, vội vàng cầm ngược lại tay nàng, dùng sức xoa nắn.Đa Cát thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, dáng người trông thập phần cao lớn, dong dỏng cao cũng cao gần 1m7. Hai tay thon dài thô ráp, bàn tay so với nam tử trưởng thành có nhỏ chút, xương ngón tay cũng tinh tế hơn một chút. Lòng bàn tay thô cứng đem da thịt non mịn cọ cọ có chút đau nhói, một chút ấm áp dễ chịu, giống như một cái lò nướng tự nhiên. La Chu cả người lạnh lẽo không khỏi tham luyến ấm áp đã lâu mất tích.Chà xát nóng bàn tay, nàng tự đem cái tay còn lại vươn ra. Đợi cho tay kia chà đủ ấm, nàng lại đem trước cái tay đã trở nên lạnh vươn ra, như thế lập lại hai lần, Đa Cát lập tức phát hiện ra vấn đề.“Thân thể tỷ tỷ không thể bảo trì ấm áp?”“Ừ, tỷ thật chán ghét thể chất này.” La Chu hít hít không khí nhẫn nhịn thêm một trận quặn đau, cả tinh thần đều có chút mệt mỏi.hắn chà xát bàn tay cho thật ấm nóng rồi nhét vào ổ chăn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên nâng tay đem trên người da bào cũ nát đã nhanh chóng cởi ra thật nhanh rồi vạch một góc chăn của La Chu, lấy tốc độ nhanh hơn tia sét chui vào trong.“Tỷ tỷ, ta sẽ cho tỷ mượn thân thể ấm áp của ta dùng một chút.” hắn không hề sợ cái lạnh, dang hai tay ôm lấy La Chu đang cuộn mình trong chăn, đem nàng toàn bộ ôm vào bên trong lòng ấm áp của hắn. một đôi mắt to tròn như mang ấm áp của ánh mặt trời hướng về phía nàng.La Chu đơ ra nhìn trong ổ chăn đột nhiên nhiều ra thêm một kẻ ôm lấy mình chia sẻ sự ấm áp, đầu óc nhất thời vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.“Đệ ── đệ ──” lưỡi như bị dính kẹo đường, không phun nổi lời nói đầy đủ.“Tỷ tỷ, ta trời sinh không sợ lạnh, ngươi không cần sợ lạnh chết đệ nha.” Đa Cát dễ dàng tiếp nhận ánh mắt của nàng mà trả lời.“Đệ ── đệ ──” La Chu tiếp tục cố hết sức điều khiển cái lưỡi của mình. Mười một mười hai tuổi khôngtính là quá nhỏ tuổi nữa đi? Có phải hay không nên tránh hắn? Hơn nữa không phải rất không có đạo đức đi mượn hơi ấm của một đứa trẻ hay sao? Trong đầu thì nghĩ như vậy, thân thể lại như là ý thức tự động l đem Đa Cát thành cái bếp lò nóng ấm. Nếu không phải nàng liều mạng nhẫn nại, thì tay chân nàng đã sớm vén hết quần áo của Đa Cát lên mà trực tiếp hấp khí nóng từ da thịt tên nhóc này.“Tỷ tỷ, đệ cuối cùng cũng giúp tỷ làm được một chuyện nha.” Đa Cát bên môi nhoẻn nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong lên thật tinh nghịch hồn nhiên như lứa tuổi của hắn nên có. La Chu ngẩn ra, lời cự tuyệt gần thoát ra khỏi cổ họng lại đè nén xuống. Cả hai đều đã ở trong ổ chăn, nếu lại giờ đuổi hắn ra phỏng chừng lại làm hắn buồn, sẽ làm tổn thương tâm hồn thuần khiết của Đa Cát? Mà thân thể đang kề sát lò sưởi tự nhiên cũng làm cho nàng luyến tiếc cự tuyệt. Mất một lúc lâu giãy dụa trong lòng cuối cùng nàng cũng đưa ra quyết định….nàng mặc kệ, thôi thì nàng liền trở thành kẻ xấu xa vô sỉ đi áp bức bóc lột sức lao động của trẻ em đi.“Cảm… Cảm ơn đệ…” Nàng có chút thẹn thùng nói cảm ơn, vì không để chính mình có vẻ quá mức vô sỉ, nàng vội vàng bổ sung thêm, “Ngươi nếu chịu không nổi lạnh thì lập tức chui ra khỏi ổ chăn, trăm ngàn đừng để đông lạnh bản thân.”Đa Cát cười tủm tỉm trấn an nói: “Đệ sẽ không bị đông lạnh đâu, tỷ tỷ yên tâm đi.” tay trườn đến bên hông của nàng, tự tiện cởi áo trong của nàng ra, “Tỷ tỷ mặc nhiều quần áo thế thì mất rất lâu mới hút được hơi ấm, ta giúp ngươi đem áo kép thoát bớt đi.”“Ừ.” La Chu không hề từ chối. Điều Đa Cát nói là sự thật. Khi thời tiết trở lạnh mà ngủ trong ổ chăn thìmặc càng ít càng có thể hấp thục nhiệt lượng nhanh hơn. Nhưng là thể chất của nàng dù có thế cũng không khả quan hơn là bao nhiêu, dường như chả có thay đổi gì. Tuy nhiên nếu có “lò sưởi tự nhiên” thìkhác, mặc ít mới có thể hấp thục hơi ấm nhanh được.Cởi bỏ áo trong, nội y bên trong lại ẩm ướt dán vào người nàng trở nên lành lạnh.Đa Cát kéo kéo tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng nhướn mày đề nghị: “Tỷ tỷ, hay đem nội y cũng cởi đi, nó đã muốn ướt đẫm rồi, nếu ngươi đi ngủ mặc như vậy sẽ bị nhiễm bệnh đó.”La Chu giật giật mình một chút, cuống quít lắc đầu: “không, không được, ta không có thói quen ngủ lõa thể a, nội y ở trong chăn ấm một lúc liền hết lạnh ngay ý mà.” nói đùa chứ. Nàng là không theo tư tưởng phong kiến hoàn toàn là nữ nhân lối sống hiện đại, cùng một cái mười một mười hai tuổi bé trai dùng chung một cái chăn miễn cưỡng cũng tạm có thể chấp nhận được. Giờ còn muốn lõa thể ôm nhau ngủ á, cho dù là vì sưởi ấm vẫn là có mức độ khiêu chiến cao với tâm hồn bé nhỏ của nàng nha.Đa Cát thấy thái độ La Chu cực kỳ kiên quyết liền cũng từ bỏ thúc giục nàng cởi nội y, đột nhiên bàn tay lại chạm đến bụng của nàng.“Đa Cát, ngươi làm cái gì vậy?” La Chu sợ hãi kêu lên, hoảng hốt không ngừng bắt lấy tay của hắn.“Tỷ tỷ không phải bụng đau sao? Ta cho ngươi xoa xoa, xoa xoa sẽ không còn đau nữa.” Đa Cát nghiêm trang trả lời, “Hồi trước đệ ngã bị đau ở đâu, mẹ đều sẽ xoa xoa cho đệ nha, có đôi khi ca ca cũng sẽxoa xoa cho đệ nữa.”La Chu thật sự hoài nghi Đa Cát có bị hành động của Thích Ca Thát Tu làm vẩn động tâm hồn hay không, nhưng mà nhìn nàng lại là một đôi đôi mắt thuần khiết tốt đẹp, thiện lương biết bao nhiêu a! Là nàng… Là nàng chỉ biết nghĩ xấu xa thôi? Dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, một phần khát vọng muốn thoát khỏi thống khổ dày vò của kỳ kinh nguyệt, tâm phòng bị của nàng liền tiếp tục lụi bại, cuối cùng đành buông lỏng tay hắn ra.Đa Cát nhẹ nhàng xoa nắn bụng cho nàng, tay hắn không có lớn như Thích Ca Thát Tu, lại đồng dạng thật ấm áp xoa bóp có lực, thủ pháp không có thành thạo như Thích Ca Thát Tu, nhưng lại mang toàn tâm toàn ý của một đứa trẻ ngây ngô thiện lương..“Tỷ tỷ, sẽ không đau nữa, sẽ không đau nữa. Đau đớn chán ghét sẽ bay lên tít đỉnh núi tuyết …” hắnmột bên xoa ấn, một bên nhẹ giọng dỗ dành. âm thanh dỗ dành từ chậm rãi biến thành tiếng cười nhỏcực mềm nhẹ êm tai, ánh mắt vàng rực cong cong cười tỏa sáng như ánh mặt trời, làm tan biến những thứ hắc ám ghê tởm tối tăm trong căn địa lao này, chỉ còn duy nhất sự tốt đẹp. Ánh mắt đó giống như đã từng quen biết, lại giống như xa lạ vậy.Tay chân nàng chậm rãi ấm áp dần, bụng cũng bớt đi đau đớn, La Chu mí mắt nhẹ nhàng khép lại.Trong giấc ngủ mông lung, nàng bỗng nhiên nghĩ đến đã xem nhẹ một vấn đề,Đa Cát làm thế nào mà chui được vào phòng giam của nàng cơ chứ?Chương103:Đại Cát an ủi (3)
Tiếng cười chỉ vừa đủ nghe trong phòng giam dần chuyển thành lớn tiếng hơn, ban đầu rõ ràng là mềm nhẹ ôn nhu sau lại vừa giống như tiếng quái thú từ thời cổ xưa, nghe kỹ thì thấy nó cũng thanh thoát như hương sen trên đài sen của Phật tổ. Tiếng cười đó giống như sự loài rắn mềm mại xuyên qua khói mù hắc ám trong địa lao trườn vào trong tâm trí những tên tù nhân. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ những ánh mắt tò mò hướng tới gian tù này đều biến mất tăm.Đa Cát đứng dậy bước tới cửa lao nhìn ra các gian tù xung quanh, hắn thấy tất cả bọn chúng đều lăn ra đất ngất xỉu, hắn thấy chả thú vị chút nào.Người ta chỉ thấy có một cậu bé khuôn mặt nâu đỏ tròn trịa cười khanh khách, đôi mắt điểm ánh kim lay động long lanh, bên đuôi lông mày và khóe môi mang hơi thở hồn nhiên, trẻ con. một khuôn mặt tươi cười sáng lạn như thái dương, vừa thuần khiết như chú dê con khiến người khác cảm mến.Nếu nhìn gần mới thấy được hình ảnh con trùng độc với cái lưng đen tuyền, bụng dưới đỏ au, hai cái râu trên đầu ám đỏ lắc lư rung theo từng bước đi của nó bò trên ngón tay của cậu bé. Ấy thế mà trênkhuôn mặt cậu vẫn nở nụ cười rạng rỡ.Hình cảnh một câu bé đáng yêu cùng con trùng độc ghê tởm cùng một chỗ vốn trông quái dị, nhưng lại vì khuôn mặt của cậu bé toát lên sự ấm áp khiến khung cảnh này trở nên rất đỗi tự nhiên. Giống như con trùng độc trên ngón tay cậu cũng chỉ là con sủng vật được nuôi dưỡng vậy.hắn suy nghĩ không biết có nên đem đống tù nhân biết chuyện trừ khử hết không? Đa Cát đem ngón tay mân mê râu trên đầu con trùng độc rồi quay qua nhìn mấy tên tù nhân đang nằm ngất phía đối diện. Suy nghĩ một lúc lâu, hắn hướng ngón trỏ nhẹ nhàng bắn lên không trung. Độc trùng nháy mắt bay theo hình vòng cung trên không trung rồi lặng yên không một tiếng động rơi vào góc tối âm u trong gian tù.Mà thôi quên đi, hắn nghĩ vẫn là bớt lo việc của người khác. Sinh mạng của nhũng kẻ tù giam này có Liệt đội trưởng trung thành với Vương sẽ giải quyết. hắn cúi đầu nhìn đến nữ nô vì tìm kiếm sự ấm áp mà theo bản năng nắm tay chặt co lại vào trong thân mình tìm hơi ấm, nhìn lên thấy nàng chép miệng một cái thật to làm lộ ra hàm răng đầy đặn trắng muốt.Nhớ lại chuyện hắn nghe được từ trong hoàng cung Cổ Cách, hơn một tháng trước Ngân Nghê lựa chọn hai cái ngao nô. Sau khi tiêu diệt Purang trở về, không bao lâu nó đã đem hai cái ngao nô giữ ở bên người hầu hạ. Hai cái ngao nô tuy thân thế đê tiện lại được tự do ra vào tẩm cung của Vương, được cho phép đại phu chẩn bệnh, Vương tự mình rót thuốc. Đủ loại đồn đại thiếu chút nữa làm cho hắn há hốc mồm suýt rơi luôn hàm dưới nhưng mà điều khiến hắn không hiểu được đó là hai cái ngao nô cư nhiên lại sống thật tốt hơn một tháng trời bên cạnh Vương đế tàn nhẫn lãnh khốcLúc ở phòng nghị sự, hắn chỉ nhìn thấy một cái ngao nô hầu hạ bên cạnh sườn của Vương. Chuyện kế tiếp thì là Ngân Nghê thực sủng ái cái nữ nô, Vương là đối với nữ nô đó để tâm. Còn trong địa lao, hắnlại may mắn thấy được Thích Ca Thát Tu - Liệt đội trưởng bày ra hình thái như không thể ôn nhu cùng sủng ái hơn được nữa.hắn chạm nhẹ vào khuôn mặt của nữ nô đang cuộn mình trong ổ chăn, bàn tay thô ráp của hắn đối lập với làn da trắng noãn tinh tế của nàng tạo thành hình ảnh đối lập. Nữ nô này có thể ở bên cạnh Vương sống sót qua hơn một tháng trời, này sự nhẫn nại cùng ý chí nghị lực có thể so với người bình thường cứng cỏi và cường hãn hơn rất nhiều. Điều kỳ quái là, tinh thần của nàng lại rất yếu, khiến hắn trong lúc suy nghĩ không để ý đôi mày cau lại.Nàng có khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi tròn tròn, hàng mi đen cong cong, thẳng dưới là cái mũi nhỏ thanh thoát, cánh môi đầy đặn cùng cái cằm mượt mà duyên dáng. Để mà nói thì khuôn mặt này không xinh đẹp đến tuyệt mĩ câu hồn người, chỉ có thể gọi là ưa nhìn mà thôi. Cũng như phần lớn các cô gái tầm tuổi một dạng đoan trang thanh tú. Nếu muốn chỉ sự khác biết thì chắc là có khuôn mặt trắng bệch cùng cánh môi rách tươm ra. À không đúng, còn có đôi mắt của nàng, con ngươi đen nháy to tròn vô cùng sinh động, sau khi bị áp bức đến kiệt sức thì ánh mắt đó toát ra cảm xúc từ nội tâm của nàng, có vui vẻ, có tức giận, có buồn bã mà cũng có e sợ, làm cho hắn càng nhìn càng thấy thú vị đến cực điểm.hắn chui vào ổ chăn thích chơi xấu thò tay vào trong áo quần của nàng tham luyến thân thể trần trụi. Nàng thật mềm, thơm thơm, chưa kể đến da trơn bóng, lúc này cơ thể còn rất ấm nữa nên hắn sờ nắn đén nghiện luôn, hận không thể cắn mấy miếng đem ăn sạch. Giờ hắn hoàn toàn có thể hiểu được vì sao Vương cắn nàng toàn thân đều là xanh tím ứ hồng cùng loang lổ vết răng hằn trên da.Ha ha, Ngân Nghê lựa chọn nàng, Vương đối nàng động tâm, Liệt đội trưởng đối nàng động tâm, làm hại hắn cũng nhịn không được sinh ra hứng thú.Có thứ tốt thì mọi người cùng chia sẻ không phải vậy sao? hắn rất muốn một lần cạnh tranh cùng bọn họ xem ai sẽ hết hứng thú với nữ nhân này trước, ai sẽ duy trì đến cùng? Trước hắn vẫn không thể so bì với bọn họ, mặc kệ lần nào nhìn trúng cái gì thì hắn cũng là người mất hứng thú đầu tiên. Vậy nên nếu có tỷ thí lần này thì có khi kết cục vẫn nhất định là thua a.hắn đem nữ nô đang ôm trong lòng thả ra rồi nằm úp mặt gối vào bộ ngực mềm mại của nàng, hắnngửi được mùi trà xanh ngọt ngào toát ra từ cơ thể nàng, trong đáy lòng cảm nhận thật thích ý thoải mái. Vẫn là thật thoải mái khi ôm thân thể nữ nhân, đặc biệt là thân thể nữ nô này nhiều thịt nên càng mềm mại, bộ ngực đày đặn càng ấm áp thoải mái hơn.Hăn giơ tay cởi bỏ áo ngoài, thoát đi cái yếm của nàng để lộ ra mảng thịt trắng noãn trước ngực mặc dù bên trên vẫn còn lưu lại những vết bầm tím. Đôi mắt cong cong tinh nghịch nhưng tay hắn cũng khôngchịu kém cạnh, kéo cái yếm xuống thêm chút nữa bộ ngực đẫy đà giống con thỏ nhỏ từ đâu nhảy ra. Bộ ngực bình thường trông cũng rất màu mỡ nhô cao và cho dù nữ nô có nằm thẳng thì nó vẫn như cũ kiêu ngạo ngẩng cao giống hai đỉnh ngọn núi tuyế. Tuy bên ngoài cũng đầy vết tím xanh ứ đọng nhưng không chút nào mất đi độ tinh tế đàn hồi của nó, thôi thì cứ coi nó như là miếng *pho mát cực phẩm vậy. Đỉnh núi là một vòng thiển phấn sắc nhũ choáng váng, trung gian đứng thẳng nụ hoa chỉ có ngón út cái đại, kiều xinh đẹp xinh, phấn phấn nộn nộn, rất là đáng yêu mê người.Pho mát khi để lâu sẽ xuất hiện đốm xanh đen (vì là lên men) thế nhưng pho mát như thế mời ngon. Đó là lý do anh so sánh “ngực” của chị với pho mát. Ảnh minh họa bên dưới nha.Đa Cát cẩn thận đánh giá hai con thỏ nhỏ này đến mức nước bọt muốn tiết ra được càng nhiều. hắn cứ nhìn chằm chằm như con sói đói lâu ngày chưa được ăn, cứ nhìn chằm chằm đến khi chúng không nhịn được rét run mà nổi da gà, lúc này hắn mới giật mình hoàn hồn.hắn lập tức kéo chăn lên đem hai người từ đầu đến chân đều đắp cho thật kín. Trong bóng đêm, mùi hương vị ngọt trà xanh cùng một chút mùi máu tanh đan vào thành một loại mị hoặc, kích thích tà ác dục vọng chôn dấu sâu dưới đáy lòng hắn. Tay hắn không an phận, nắm lấy hai bầu ngực không nhanh không chậm vuốt ve sờ nắn. Điều duy nhất hắn cảm nhận được đó là sờ rất thoải mái khiến hắn khôngkhỏi nhắm hai mắt lại nhỏ giọng ngân nga thỏa mãn.Ngón tay tìm kiếm một bên nụ hoa chậm rãi ma xát vân vê, đợi cho nó trở nên cứng rắn hắn liền hé miệng chuẩn xác ngậm vào miệng. hắn ngâm nga như là nhấm nháp món ăn ngon ngọt nhất, một chút một dùng đầu lưỡi liếm một lần lại một lần, không kiềm chế được hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn cắn. hắn giống như đứa trẻ mới sinh một bên lấy tay nắn bóp bầu ngực, một bên mút vào phát ra tiếng chậc chậc.Vị ngọt trà xanh mà không ngấy này quả thực quá tuyệt vời làm cho hắn nhớ lại bầu ngực của mẹ hắnluôn mang đến cảm giác ấm áp. Đa Cát ngoài ý muốn phát hiện ra thứ thú vị như vậy và không thể cưỡng lại, hắn hết nắn rôi mút, hết mút lại bóp chơi đến thích thú cho đến khi nghe được nữ nô ngâm nga rên rỉ, hắn càng vui sướng hăng say chơi cho thật đã.Cũng không biết chơi được bao lâu, hắn mới vén chăn ra làm khí lạnh giảm nhiệt độ cái nóng bên trong hắn. Nửa khuôn mặt của hắn thể hiện sự thoả mãn sau khi ăn vụng no nê, cái trán thì có một tầng mồ hôi trong suốt, dính dính vài sợi tóc xoăn nâu đậm trên trán. Tại khóe môi vẫn còn dấu vết nước bọt trong suốt tố cáo hành vi vụng trộm của hắn.Lấy tay quệt quệt miệng vài lần, hắn cúi đầu nhìn xuống người đang nằm trong ổ chăn, hai bầu ngực của nữ nô so với lúc trước đứng thẳng vểnh cao. Nụ hoa từ màu hồng phấn trở nên đỏ bừng ướt át, phía trên đều nhiễm một tầng nước miếng bóng loáng trông đầy dâm mỹ dụ hoặc.Càng nhìn hắn càng khó kiềm chế, đầu lưỡi hắn lập tức tìm kiếm hai nụ hoa liếm qua liếm lại như chú chó con tìm thấy cục xương yêu thích của nó, lại một lần nghe được âm thanh nữ nô ngâm nga. Nhận thấy có vẻ như nên kết thúc trò chơi ở đây, hắn lau đi nước miếng lưu lại trên người nàng, tay vẫn còn cố nhéo thêm hai lần nữa mới lưu luyến đem quần áo mặc vào cho nữ nô.hắn ghé vào trên người La Chu, thân thể hắn chậm rãi cọ xát cảm nhận chút kích thích trong cơ thể hắnthật thoải mái. hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của La Chu lên, vừa cười vừa nói, “Cuối cùng khuôn mặt của tỷ tỷ cũng hết trắng bệch nha.” Đa Cát hôn bẹp hai phát lên khuôn mặt nàng rồi đưa cánh môi gần sát lỗ tai La Chu, lặng lẽ thổi hơi, “Tỷ tỷ, nghe tiếng ngươi rên rỉ vừa yếu ớt lại vừa dâm đãng, có phải hay không nằm mơ trong mộng muốn có nam nhân âu yếm ngươi?”nói xong hắn bật lên cười càng thích ý, ngón tay chẳng ngại ngần mà phác họa lông mi cong cong của La Chu, “Tỷ tỷ, ngươi nói chúng ta kế tiếp nên làm gì đây? Nào để đệ ngĩ thật cẩn thận.”Đa Cát nghiêng đầu suy nghĩ, trong giây lát không khí xung quanh nhà tù chìm vào im lặng, rồi chính tiếng cười khe khẽ của hắn phá tan sự yên tĩnh đó.Chương104:Đa Cát và Ngân Nghê“Đúng vậy tỷ tỷ, để ta thay vải băng chỗ chảy máu cho tỷ nhé. Tỷ xem, từ lúc Liệt đội trưởng giúp người mặc lên đến giờ hẳn là qua nhiều ngày rồi, miếng vải chắc cũng đã sũng nước và để như vậy thì khôngthoải mái đúng không?” hắn thỏa sức bắn mị nhãn về phía La Chu đang ngủ ngon lành bên cạnh, “Tỷ tỷ, ta đếm đến năm nếu tỷ không đồng ý thì hãy bảo ta ngay nha” “một, hai, ba ──” Mỗi lần hắn đếm liền giơ lên một ngón tay, “Bốn, năm ──Năm,” đếm đến số cuối cùng kéo dài đủ lâu, hắn quơ quơ năm ngón tay phải hướng La Chu nói, “Tỷ tỷ không từ chối đệ, ngay cả lông mày cũng không nhăn một tí nào thì có nghĩa là tỷ đồng ý với đệ đấy nhé. Tỷ tỷ yên tâm, ta tuyệt đối làm tốt hơn cả Liệt đội trưởng.”hắn không để ý tới La Chu đang ngủ khì khì mà hoàn toàn tự tin quyết định thay nàng. hắn nhanh chóng cui ra khỏi ổ chăn vấn không quên dém chăn lại. hắn mở hộp gỗ đặt cạnh chỗ ổ chăn, từ bên trong lấy ra miếng vải đeo trắng mềm mới cho La Chu. hắn kéo kéo miếng vải trong tay rồi quay đầu nhìn về phía La Chu đang ngủ say, duỗi tay chạm dọc theo viền cánh môi của nàng động tác không nhẹkhông mạnh, phớt phớt như chiếc lông chim.“Tỷ tỷ, Liệt đội trưởng đối với ngươi thật để ý nha, chuẩn bị cư nhiên là dây lưng tốt nhất mà Bác Ba quý nữ dùng khi đến kỳ kinh nguyệt. Ha ha, đệ càng ngày càng hứng thú hơn về tỷ đó.”hắn ngồi xổm ở cuối ổ chăn chậm rãi nhấc lên. Khí lạnh lẽo lùa vào trong chăn làm nữ nô bên trong theo phản xạ rụt rụt chân lại. Thấy nàng sợ lạnh mà co người lại hắn dừng động tác chăm chú nhìn, trong con ngươi ấy tràn đầy hứng thú khiến ý cười bên khóe môi thêm đậm.Cái nữ nô nhỏ bé này khi ngủ cũng không ngoan a, kinh nguyệt tràn từ bên cạnh sườn thấm đỏ khố quần màu trắng tạo nên những đóa hoa hồng trên nền tuyết vậy, ngay cả miếng vải lót trên đệm và chăn cũng in xuống vài điểm đỏ sậm.Tay hắn linh hoạt cởi bỏ dây buộc, đang cởi bỏ *khố quần của nàng đột nhiên hắn dừng lại, thay vào đó toàn thân trở nên căng thẳng, trực giác nói cho hắn biết có một loại nguy hiểm đang dần dần tới gần.*khố = quần chíp chìm chịp hô hôhắn chậm rãi quay đầu, trong địa lao tối tăm lẳng lặng xuất hiện một con chó ngao màu xám bạc, xung quanh thân hình của nó dường như đang toát ra ánh lửa. một đôi mắt hình tam giác màu xanh lục mang cho người khác cảm giác hung ác, tàn bạo đang lạnh lùng nhìn thẳng chỗ hắn. Miệng con chó ngao đó hơi hé mở lộ ra hàm răng nhọn hoắt. Nó cất bước đi mà không tạo ra chút âm thanh, thân hình cao ngạo cường hãn cùng vẻ mặt giống như vương giả đang tuần tra lãnh địa của nó vậy.“Ồ, Ngân Nghê, hoan nghênh ngươi tới thăm tù a.” Đa Cát hướng Ngân Nghê nở nụ cười ngọt ngào, nhiệt tình vẫy tay chào đón xong lại tiếp tục quay lại làm việc đang dang dở. Ha ha, thật là một nữ nô thú vị, không chỉ Liệt đội trưởng mà ngay cả Ngân Nghê cũng đều tới thăm tù. Theo suy diễn của hắnthì chả mấy mà Vương hạ lệnh thả người ra thôi vì vậy hắn phải nắm chặt thời gian thật tốt. Cổ họng Ngân Nghê trầm ngân một tiếng, bước đi thong thả đến trước gian tù giam giữ La Chu, nó há mồm cắn thanh gỗ chắn trước nó tại cửa lao, chỉ nghe tiếng rắc thật to chứng tỏ thanh gỗ đã gãy ra thành vài mảnh để lại một lỗ hổng thật to trước phòng giam của La Chu. Đa Cát liếc mắt tán thưởng nói, “Lâu không thấy ngươi, răng nanh của ngươi vẫn như trước sắc bén a.” Dừng một chút, khóe môi nhếch lên treo một tia ác ý đùa cợt, “Bất quá ngày hôm qua yến hội tại phòng nghị sự, ngươi chẳng lẽ chưa cắn đã nghiền, cho nên hôm nay thừa hơi cố ý đến đây cắn mấy thanh gỗ?”Ngân Nghê trong mũi phát ra hừ lạnh khinh thường, đi đến bên cạnh người hắn rồi ngồi xuống. Lúc này, trùng hợp đúng lúc hắn đem dây lưng của La Chu cởi ra, một cỗ máu nóng đỏ sẫm trào ra, thấm vào dây lưng đang được cởi bỏ. Mùi vị ngọt của máu trở nên nồng đậm quanh quẩn xung quanh không khí, bay thẳng hướng cái mũi của chủ nhân đôi mắt hình tam giác màu xanh lục khiến nó thoáng chốc biến thành màu đỏ tươi.“Ngao ── ”Yết hầu Ngân Nghê phát ra một tiếng trầm thấp tràn đầy hưng phấn. Bộ lông dày màu xám bạc dựng lên kèm theo đó suốt nước dãi đua nhau tuôn ra từ kẽ những chiếc răng trắng nhọn hoắt, con chó ngao trông dữ tợn gầm to liền muốn hướng hai chân của La Chu cắn nuốt.“Chậm đã!” Đa Cát tay mắt lanh lẹ đem đống vải sũng máu tươi vừa đưa qua mắt nó thu hút sự chú ý vừa đánh vào chính giữa gáy Ngân Nghê “Bẹp” một phát, quát “Ngậm dây lưng này qua một bên chơi đi.”“Ngao ──”Ngân Nghê hung tợn nhìn chằm chằm hắn, phát ra âm thanh uy hiếp từ hàm răng trắng bóng của nó, lộ ra những chiếc móng sắc bén bấm sâu xuống nền đất gian, để chắc chắn kẻ phía trước cảm nhận được sự uy hiếp của nó, yết hầu không ngừng phát ra từng trận gầm gừ như loạt sấm rền.“Ngươi xem ánh mắt của ngươi kìa, đều bị mùi máu kích thích chuyển màu luôn rồi kìa. Nếu để người tiếp tục, không chừng liếm mấy cái ngươi nổi lên thú tính cắn chết nàng luôn thì sao.” Đối mặt Ngân Nghê híp lại thể hiện sự tức giận uy hiếp, Đa Cát mặt không đổi sắc cũng không cam lòng yếu thế trừng lại nó rồi cười lạnh nói, “Huống hồ ta mới bắt đầu trò chơi, làm sao lại để người ăn mất đồ chơi được cơ chứ?”Ngân Nghê giật mình và dần dần đình chỉ tiếng gầm gừ. Cái lưỡi hồng hồng thô ráp liếm liếm nước bọt rơi rớt ngoài mõm, vèo một phát chạy đên góc phòng cắp miếng vải đẫm máu rồi nằm bệt xuống thỏa sức cắn.Ừm, thế mới là chó ngoan nghe lời chủ a. Đa Cát vừa lòng gật gật đầu, mới xoay người đem thân dưới nữ nô cẩn thận đánh giá thưởng thức một phen lại nghe nàng mơ hồ nói mớ, hai đùi trắng như phau dính chút máu thì co rúm lại.không xong, xem ra nữ nô mau tỉnh ngủ, thật sự là mất hứng mà. hắn không khỏi có chút uể oải, khôngkéo dài thêm thời gian nữa mà nhanh tay mặc dây lưng sạch cho nữ nô xong, lại mặc thêm khố và quần cho nàng luôn. đang muốn buông chăn xuống, Ngân Nghê phun miếng vải trong miệng đã muốn cắn nát ra rồi chui nhanh vào dưới lòng bàn chân của nữ nô nằm xuống.Gì chứ! Con chó ngao này thích chân saoĐa Cát cười nhạt, vạch một góc chăn rồi chui vào. Vừa đem quần áo của nữ nô mặc về như cũ, nàng liền trở mình đôi mắt nhẹ rung như cánh bướm vỗ cánh dần mở ra.Con ngươi đen nhánh lúng liếng vẫn còn vương chút ngái ngủ, hiện lên một tầng sương mù như là vừa bước ra khỏi phòng tắm. Nàng chớp mắt vài cái nhìn hắn, sau khi tỉnh táo hơn, cặp mắt trở nên trong trẻo không gợn song.“Tỷ tỷ, ngươi ngủ ngon chứ?” hắn nhẹ giọng hỏi, tay thì vẫn đặt tại bụng nàng nhẹ nhàng xoa ấn.“Ừm, cám ơn đệ.” Giọng nàng vẫn còn khàn khàn đặc trưng của kẻ mới ngủ dậy cảm ơn hắn. La Chu cảm thấy cả cơ thể đều ấm áp dễ chịu, trong bụng khi lạnh cũng đã tan từ lâu, cái cảm giác vui sướng thoát nạn khỏi cảnh đau bụng mỗi lần kinh nguyệt làm cho nàng không nhịn được mà chui sâu hơn vào trong lòng Đa Cát dụi dụi.“không cần cảm tạ a, có thể giúp tỷ tỷ cảm thấy ấm áp hơn là vinh hạnh của đệ.” Đa Cát vừa tít mắt cười nói vừa dùng cánh tay kéo nàng gần lại hắn, khiến ngực hắn chạm càng gần ma sát cơ thể mềm mại nàng.Vẫn đang trong tâm trạng thích thú, La Chu chợt cảm thấy một trận đau đớn đánh úp lên bộ ngực nàng, thần trí trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh và cũng lập tức nhận thấy được biến hóa khác biệt trên thân thể nàng.Đầu ngực có chút cứng rắn lên, bộ ngực thì cảm thấy hơi trướng đau. Mỗi lần đến tháng, ngực nàng lại dần dần to thêm một chút đồng thời cũng khiến nàng cảm nhận đau đớn, rồi thì đầu ngực trở nên mẫn cảm ngay cả khi vô ý ma sát quần áo cũng không chịu nổi. Lúc này lại càng trầm trọng hơn, khiến nàng chẳng những trở nên trướng đau mẫn cảm mà còn tại mơ giấc mộng xuân. Nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mộng mà khuôn mặt không kìm lòng được nóng lên ửng hồng. Trong mộng, có một nam nhân không thấy rõ dung mạo tùy ý liếm láp vuốt ve ngực của nàng, gây ra cho nàng cảm xúc hỗn loạn có chút đau đớn có chút tê dại vui sướng. Trong lúc trầm luân bên trong sự thoải mái ấy, nàng khôngkhống chế được phát ra thanh âm rên rỉ cầu xin. Nàng cảm thấy thật là may mắn nó chỉ là một giấc mộng.Đối diện đôi mắt ngây thơ trong sáng, khuông mặt tỏa sáng của Đa Cát, giống như sau trận tuyết giá rét trời lại trở nên trong xanh. Điều này khiến La Chu cảm thấy quá đỗi xấu hổ ngượng ngùng khi mà nàng tỉnh dậy sau giấc mộng xuân và đối mặt với khuôn mặt non choẹt của hắn. Càng không được tự nhiên khi cứ như nàng đang cố ý phạm tội vấy bẩn tâm hồn non nớt của Đa Cát.“Này Đa Cát, đệ thả lỏng cánh tay ra chút đi, tỷ… Tỷ có chút không thở nổi.” Mặt nàng ửng hồng cố gắng giãy dụa tạo khoảng cách giữa nàng và hắn.“Được a.” Đa Cát rất nghe lời buông lỏng cánh tay nhưng vẫn chuyên chú nhìn La Chu nói với vẻ mặt hoài niệm, “Thân thể tỷ tỷ mềm mại lại thơm nữa, quả thực rất giống với mẹ đệ, đệ rất thích ngủ cùng tỷ tỷ nha.”La Chu hơi hơi thất thần, xấu hổ cũng cảm thấy không mấy tự nhiên, làm cảm giác hổ thẹn vì làm chuyện xấu bỗng chốc không cánh mà bay. Nàng giơ tay xoa hai má của hắn, ôn nhu mà nói: “Tỷ rất giống mẹ của Đa Cát sao?”“Ừm.” Đa Cát gật đầu khẳng định điều nàng nói, xong như nghĩ đến cái gì lại vội vàng bổ sung, “Cũng không hoàn toàn giống, tỷ tỷ so với mẹ đệ vẫn là trẻ đẹp hơn a. Đệ nói giống như là … Chính là giống…” hắn trông có vẻ khó xử gãi gãi đầu, nửa ngày cũng không tìm thấy từ ngữ thích hợp.“Tỷ hiểu được ý tứ của đệ.” La Chu hảo tâm tiếp lời, cười cười nhẹ tay cầm lấy tay hắn ngăn hắn tiếp tục làm loạn mái tóc quăn ngắn.“Hi hi hi.” hắn cười ngốc nghếch nắm ngược lấy tay nàng đang đặt trên chính tóc mình, hướng ánh mắt mong mỏi nhìn nàng, “Tỷ tỷ, sau này khi đệ nhớ đến mẹ đệ cũng có thể lại cùng ngủ với tỷ ư?”“Chỉ cần tỷ ở bên cạnh đệ thì đều có thể.” La Chu cũng không biết sau này mình sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này nàng không nghĩ khiến đứa trẻ này thất vọng, cũng không nghĩ biến một người khác cũng phải trải qua như nàng, từ hy vọng thành vô vọng. Từ trước đến nay, tính tình nàng vẫn lãnh bạc côđơn, nhưng có thể do duyên cớ gặp được hắn khiến nàng mở rộng tấm lòng và trở thành một người biết quan tâm người khác.“Cám ơn tỷ tỷ, cám ơn tỷ tỷ, ta thật là vui vẻ, ta thật là cao hứng, cám ơn tỷ tỷ.” Đa Cát hạnh phúc nóiliến thoắng, đột nhiên thu hẹp vòng tay đem nàng ôm gắt gao vào trong ngực, còn đầu thì tựa vào gáy của nàng cọ đến cọ đi.Mái tóc ngắn ngủn thô cứng quăn quăn ma sát tại cổ nàng truyền đến cảm giác ngứa ngứa, tê dại mà cũng vô cùng ấm áp, hạnh phúc, điều này làm cho La Chu nhịn không được cười khanh khách như mộtđứa trẻ thơ.“Ngao ── ”Tiếng kêu trầm thấp quen thuộc vang lên bên dưới ổ chăn khiến nàng sửng sốt duỗi thẳng chân thử kiểm tra. Vừa duỗi chân đã chạm được bộ lông dầy thô cứng mà rất ấm áp không hề giống bàn chân của lò sưởi Đa Cát nhà nàng a. Trong lòng nhất thời ngạc nhiên hỏi: “Là… Là Ngân Nghê sao!?”“Ngao ──”Cái lưỡi ấm nóng thô ráp mềm dẻo trong lúc La Chu không đề phòng liếm lên bàn chân nàng, bỗng những giọt nước mắt lập tức tuôn nước mà không hề có dấu hiệu trước đó. Nàng ôm chặt Đa Cát, vừa khóc vừa mắng: “Ngan Nghê thối tha, Mẹ nó tối qua vì sao nhẫn tâm bỏ rơi ta? Hu hu, ta nghĩ đến lần này không sống nổi nữa, hu hu…”“Ngao ──”Ngân nghê thấp giọng kêu đáp trả, ở bên trong ổ chăn cũng dùng đầu cọ cọ chân nàng, sau lại cố gắng trèo lên đêm chăn bò đến sau lưng nàng.Nàng cảm thấy được phía sau bốc mùi tanh tưởi nhưng đầy hoi ấm áp liền biết Ngân Nghê ngay sau lưng mình, La Chu lập tức buông ra Đa Cát, giãy dụa xoay người tại trong lòng hắn ôm lấy cái cổ cứng chắc của Ngân Nghê rồi chôn mặt vào đám lông xám bạc gào khóc thảm hại.Chương105:Ánh đèn u ám trên lỗ chóĐa Cát ngạc nhiên khi nhìn thấy trong mắt con chó ngao hung tàn lại toát ra sự dung túng cùng sủng ái vô cùng. Khuôn mặt ngây thơ đáng yêu đột nhiên trở nên vặn vẹo đến quái dị. Đôi mắt màu rám nắng hơi hơi nheo lại, đuôi lông mày nhấc lên bắn ra những tia ác độc lạnh lẽo.Cái nữ nô này trừ bỏ ôm lấy Liệt đội trưởng gào khóc ra còn có thể ôm lấy con chó ngao mà gào khóc. Chẳng lẽ trong mắt của nàng, một con súc sinh chó ngao cũng có thể đối xử như với người? Thú vị, thậtsự rất thú vị.Trong khi hắn còn đang thích thú với điều mà hắn vừa tìm ra, Ngân Nghê cúi đầu, đôi mắt tam giác xanh lục nhìn trông thật nhu mì, long lanh kệ cho La Chu giày vò cọ cọ trên cổ của nó. Cổ họng khôngngừng phát ra tiếng khò khè trầm thấp như là đang trấn an La Chu.Tiếng khóc cuối cùng cũng nhỏ dần rồi biến mất, La Chu vẫn còn thút thít lau đi nước mắt, nàng chậm rãi vuốt lại lông trên cổ của Ngân Nghê bị ướt thẫm bởi nước mắt và rối tinh mù vì do nàng vò, lúc này tâm tình nàng cuối cùng cũng chậm rãi trở lại bình thường. Lúc gào khóc trong lòng Thích Ca Thát Tu là nàng trút hết tất cả sợ hãi từ việc trước đó; còn khi ôm Ngân Nghê khóc là giải thoát tất cả những ủy khuất cùng ấm ức suốt thời gian qua. Sau khi khóc sướt mướt một hồi, mặc dù thân thể có chút mệt mỏi nhưng nàng cảm giác thật sảng khoái thoải mái. Đợi cho điều chỉnh hoàn toàn cảm xúc thật tốt, nàng mới quay người lại ngượng ngùng nhìn Đa Cát gượng cười nói: “Tỷ tỷ khóc khiến đệ chê cười rồi.”Đa Cát lắc đầu trên mặt nở một nụ cười như ánh mặt trời ấm áp: “Mẹ đệ cũng từng nói, khi nào muốn khóc thì cứ khóc thật to, nhịn lại sẽ không tốt cho cơ thể. Đệ ngay cả khi khổ sở cũng không dám khóc a, vì đệ là nam nhân vừa khóc sẽ liền bị ca ca quát mắng. Tỷ tỷ là nữ nhân, có thể tùy ý khóc, nên tỷ không cần thấy thẹn thùng đâu.”Nam nhân á? một nhóc con mười một mười hai tuổi cũng có thể gọi là nam nhân sao? Trẻ con cổ đại toàn tiếp nhận sự nuông chiều cho đến hư mà lớn lên thật đúng là thể loại giáo dục đi xuống! La Chu nhìn khuôn mặt cậu nhóc vừa đáng yêu vừa hồn nhiên trước mắt này, hắn có đôi mắt thật thân thiết ngay cả không nói gì cũng có thể khiến người khác đồng tình. Nữ nhân có thể sinh ra được một Đa Cát như tri kỉ thế này thật không uổng công chín tháng mười ngày nuôi dưỡng! Nàng không khỏi đối người mẹ đã qua đời của Đa Cát có chút yêu thích và ngưỡng mộ, nàng tự đáy lòng nói: “Đa Cát thật biết săn sóc người khác, cô gái nào mà gả cho ngươi thì đời này nhất định sẽ rất hạnh phúc nha.”“Tỷ tỷ, ngươi nói bậy cái gì vậy!” Đa Cát lớn giọng nói, khuôn mặt toàn bộ ửng hồng, răng nanh trắng sáng cắn cắn môi dưới biểu hiện chủ nhân của nó không được tự nhiên, cặp mắt to màu rám nắng hiệnlên xấu hổ cùng ngượng ngùng, trông càng khờ khạo đáng yêu.“Tỷ không có nói bậy chút nào, Đa Cát của chúng cũng không còn nhỏ tuổi nữa đâu.” La Chu vỗ vỗ khuôn mặt hồng lên vì ngượng ngùng của hắn, trong mắt nàng còn hiện lên ý cười đùa cợt. Đột nhiên nhớ tới vấn đề nàng xem nhẹ trước khi ngủ, Nàng tò mò hỏi, “Đúng rồi Đa Cát, đệ làm sao lại bị tống vào đây vậy?” Chẳng nhẽ hắn cũng giống A Lan Ni Mã cũng biết phá khóa sao? Này có phải hay khôngnàng có thể chạy thoát khỏi địa lao này, có khả năng thoát khỏi hoàng cung?“Sau khi Liệt đội trưởng rời đi, tỷ tỷ vẫn ở bên trong chăn dù đệ có gọi thế nào cũng không lên tiếng trả lời. Đệ thực lo lắng cho tỷ tỷ liền chui qua khe hở giữa các song chắn đến xem tỷ nha.” Đa Cát bình thản đáp lại.Chui qua? La Chu nửa xoay người nhìn về phía song chắn nhà lao, nó được làm bằng thân gỗ to nặng mà khoảng cách giữa mỗi song cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm centimet, nàng lại liếc tầm mắt cẩn thận đánh giá đệ đệ này trước mặt. Nàng vắt óc nghĩ mãi cũng không hiểu sao hắn có thể chui qua được? “Đệ… có thể chui qua ư?” Nàng khoa tay múa chân, vẻ mặt vừa khinh ngạc vừa nghi hoặc.“Tỷ tỷ, đừng có khinh thường đệ, đệ từ bé đã luyện tập Mật Tông nên việc chui qua song chắn này dễ như bỡn với đệ.” Đa Cát đắc ý cười nói “Bất quá tỷ vẫn nên giữ bí mật cho đệ, trăm ngàn lần đừng nóicho ca ca đệ biết.”hắn luyện tập Mật Tông chẳng lẽ là cùng võ thuật rút xương là một? La Chu há hốc mồm vì kinh ngạc, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định buông tha cho. Mật Tông bắt nguồn từ Phật giáo Ấn Độ sau kết hợp với giáo phái nguyên thủy trải qua mấy trăm ngàn tuổi phát triển ra Tát già phái, là một nhánh của môn phái Mật Tông. Mỗi một nhánh của môn phái Mật Tông đều phải giữ kín không nói ra bí kíp. Nàng thân mình còn không giữu nổi, lúc nào cũng như lá phất phơ trong gió bão, dưới tình huống này quá hiếu kỳ cũng không phải một chuyện tốt, không biết chuyện vẫn là không cần đi tìm tòi đáp án. Trong lòng thật vất vả lóe sáng một tia mong manh ngay lập tức biến mất luôn, nàng chỉ biết thương cái thân nàng, cũng chỉ là một người bình thường nên không chui qua được song chắn đó.“Ừm, tỷ nhất định sẽ giữ bí mật.” Nàng run run trả lời, lại nhìn về phía Ngân Nghê, “Ngân Nghê làm thế nào mà vào vậy?” một con chó ngao hẳn không có khả năng cũng luyện qua kỹ thuật rút xương của Mật Tông đi.“Ngao ──”Ngân nghê nhe hàm răng sắc bén đầy mạnh mẽ của nó, dưới ánh lửa ngọn đèn lóe ra cái dài cái ngắn nhọn hoắt.“Ngân Nghê là tên của nó sao?” Đa Cát tựa gần La Chu có chút hơi sợ hãi đặt câu hỏi, “Vừa rồi tỷ tỷ gọi nó thì phải.”“Đúng vậy, nó là một con chó ngao rất thông minh.” La Chu gãi gãi cằm Ngân Nghê, nói được có chút tự hào. Tuy rằng Ngân Nghê không do nàng nuôi dưỡng, người mà nó trung thành cũng không phải nàng. Cầm thú vương mà ra lệnh nó cũng có thể ngoan ngoãn bỏ mặc nàng coi như không quen biết nữa ý chứ, bất quá nó như cũ vẫn là người bạn thân nhất ở cổ đại này mà nàng có thể dựa vào.“Đúng là rất thông minh a. Nó cắn gãy mấy thanh gỗ chắn trong nhà lao rồi chậm rãi chui vào.” Đa Cát gật đầu thực đồng ý với lời nói của La Chu rồi chỉ tay phía góc gian tù, “Kia kìa, tỷ xem, chính là cái góc kia.”La Chu nhìn theo phía tay hắn chỉ thấy tại một góc bên trái gian tù sát bức tường thạch bích, nơi ánh lửa không chiếu nổi tới chỗ âm u xuất hiện một cái hốc có đường kính *một thước, trông nó to như mộtcái miệng động vậy, nàng hoàn toàn có thể thoải mái chui qua. Này… Này… Nàng lập tức thoát khỏi sựchoáng ngợp xem xét xung quanh nhà lao rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hốc Ngân Nghê để lại chỉ thấy ánh sáng từ ngọn đèn leo lắt hắt lên mù mờ. Nàng trở nên kích động tựa vào người Ngân Nghe từ trong ổ chăn vội vàng đứng thẳng lên như là con sói đói phát hiện được miếng thịt béo ngậy, hai mắt như đuốc, gắt gao chăm chú nhìn cái hốc như lỗ chó mà nàng không nhịn được run rẩy.Đó không phải lỗ mà rõ ràng là cái động! Nàng tự nhủ mình như vậy. Và đó là cái động gần trong gang tấc hướng tới tự do! Nàng cuối cùng có cơ hội thoát khỏi chỗ này! Mẹ nó Ngân Nghê thật sự là tuyệt vời!“Tỷ tỷ, mau quay lại ổ chăn đi, cẩn thận không tỷ lại bị cảm lạnh a.”Nhưng mà còn không chờ nàng kích động nhảy nhót đủ, một đôi tay gầy mảnh khảnh từ đằng sau ôm lấy thân thể của nàng, dùng sức đem nàng kéo về ổ chăn xong đắp lại thật kín cho nàng.Đa Cát nâng lên khuôn mặt của La Chu, cặp mắt to màu rám nắng chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng. Khuôn mặt đáng yêu trẻ con của hắn lúc này trở nên nghiêm túc: “Tỷ tỷ, ngươi đừng vọng tưởng chạy trốn. Nhà tù tuy rằng không có người trông coi, nhưng những chỗ trọng hiểm đều có binh sĩ nghiêm mật trông coi, một khi tù nhân bị phát hiện trốn tù thì cái kết duy nhất có được là bị chém chết. Cho dù ngươi có được Phật tổ phù hộ may mắn chạy thoát ra khỏi địa lao thì bên ngoài trời giá rét đông lạnh như này cùng cái cơ thể yếu ớt như vậy không đến nửa ngày sẽ bị đông chết.”La Chu kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Đa Cát, ánh mắt kích động lúc nãy giờ dều rút đisạch không còn bóng dáng, tâm tình nhảy nhót cũng trầm xuống. Đa Cát nói đúng vậy là nàng chân tay nhanh hơn não. Ở đây mùa đông, nhiệt độ xuống cực thấp, có lúc xuống tới -20 độ -30 độ, nếu nàng tùy tiện trốn đi sẽ chỉ khiến nàng chết nhanh hơn. Mẹ nó, trơ mắt nhìn về phía cái lỗ chó mà cũng không thể chui qua, này thật là phiền muộn quá đi!Nàng kéo tay Đa Cát xuống, cố gắng gợi lên khóe miệng, che giấu bằng nụ cười mà nói “Đa Cát, ngươi hiểu lầm tỷ rồi. Tỷ chỉ là sợ hãi ở lại trong địa lao mới có thể đột nhiên suy nghĩ lung tung, cũng khôngnghĩ tới chạy trốn.” Đa Cát, huynh đệ ạ, đệ có phải là một trong những nhân viên giám thị ở địa lao không vậy? Hay hắn là thần dân trung thành với Cầm thú Vương? Tóm lại mà nói tốt nhất vẫn là phải cẩn thận.“Tỷ tỷ không nghĩ tới chạy trốn là tốt rồi.” Đa Cát nhẹ nhàng thở hắt ra, khuôn mặt nghiêm túc trong giây lát lại tỏa ra nụ cười vui vẻ, “Tỷ tỷ, Liệt đội trưởng đại nhân không phải có nói là chờ Vương hết giận sẽ tự nhiên mà thả tỷ ra sao? Đệ nghĩ là không được bao lâu Vương sẽ thả tỷ đấy.”Ha, Cầm thú Vương sẽ thả nàng ra á? La Chu bĩu môi từ chối cho hắn ý kiến. Đa Cát hẳn là cũng nghe được nàng nói những lời mạo phạm Cầm thú Vương như thế nào, vậy mà vẫn còn có thể đồng ý với Thích Ca Thát Tu cái chuyện ma quỷ không bao giờ xảy ra ấy, nàng chỉ có thể nói rằng hắn thật sự là một đứa trẻ ngây thơ.“Ừ, vậy tỷ sẽ chờ.” Nàng lười chả có tâm tình mà đáp lời nữa, trong ngực vẫn có cảm giác hết sức tiếc nuối.“Tỷ tỷ đừng mất hứng, nếu Vương không thả ngươi đi, chờ thêm vài ngày đệ sẽ lặng lẽ cầu ca ca thả ngươi đi ra ngoài.” Đa Cát nhìn nàng cười nói lấy lòng.“Đệ… Đệ nhỏ giọng chút!” La Chu bị kinh hãi nheo mắt lại, vội vàng lấy tay che cái miệng của hắn, “Tự ý thả tù nhân là tội lớn, ngươi muốn hại ca ca đệ rơi đầu à?.” Nàng quay đầu nhìn qua bóng Ngân Nghê hướng ra ngoài cửa lao ngó nghiêng cảnh giác nhìn quanh.“Tỷ tỷ yên tâm, ta sớm đi kiểm tra qua rồi, nơi này giam giữ tù nhân đều ngủ khì khì hết, không ai chú ý đến chúng ta đâu.” Đa Cát cười tủm tỉm cầm lấy tay nàng đang che miệng hắn, nắm ở trong tay nắn bóp, thầm oán nói, “Tỷ nhìn tỷ kìa, mới chui ra khỏi ổ chăn một lát mà tay liền lại lạnh đông cứng vào.”“Có đệ cùng Ngân Nghê ở đây tỷ sẽ không bị lạnh a.” La Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn là lo lắng ân cần dặn dò “Sau này không cho phép lại tùy tiện nói lung tung. Nếu… Nếu ta thực sự không thể rời khỏi địa lao này, sau khi đệ rời khỏi phải luôn luôn đến thăm tỷ là được.”Thành thật mà nói nàng đối với đề nghị của Đa Cát không thể không động tâm. Nàng từng chứng kiến toàn bộ cảnh A Lan Ni Mã chết đi, các nàng ấy không chịu nghe lời khuyên càng cố ý muốn báo thù và rồi kết thúc tính mạng mình dưới tình huống đó. Nàng cũng chỉ thuận tiện lợi dụng kế hoạch của các nàng ý nên trong lòng cũng không có bất luận cái gì áy náy cùng gánh nặng. Nhưng đối mặt với Đa Cát, người mà nàng mới gặp mặt liền trở thành người bạn thân thiết, cũng trải qua tuổi thơ giống nàng nên có chút đồng cảm. Tuy nàng cũng muốn nhận lấy tấm lòng thiện lương cùng nhiệt tình của hắn nhưng lại càng không muốn bởi vì chính mình khiến cho Đa Cát cùng người nhà của hắn gặp điều không may.
không phải ánh mắt quỷ dị trong địa lao đánh thức nàng cũng chả phải tiểu bằng hữu Đa Cát gọi tỉnh La Chu trong cơn mê man, mà là thân thể lạnh như băng cùng phía dưới quặn đau mà tỉnhMặc dù dưới thân lót hai nệm giường vô cùng dày cùng chăn ấm; tuy thân thể được nước ấm dội qua và được Thích Ca Thát Tu xoa bóp lưu thông máu. Nhưng khi nàng một mình một người ngủ, chân tay vẫn có dấu hiệu hạ thân nhiệt nhanh chóng. Ấm áp tựa như đầu mùa xuân trong làn gió thổi nhẹ nhàng trôi đi, chỉ để lại chút nhạt nhẽo hơi ấm, còn lưu lại vẫn chỉ có cái lạnh đến thấu xương.Cái lạnh lan tràn ra khắp cơ thể nàng, dường như nước bên trong bụng cũng muốn đóng băng lại. Lại một lần nữa quặn đau từ phía bụng mang theo cái lạnh trào dâng trong cơ thể nàng, một trận máu nóng tuôn trào thoáng chốc cái làm cho mặt nàng trắng bệch cả ra, cả người đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.Thích Ca Thát Tu đi rồi, đám cung nô cũng đi luôn, này trong phòng giam lại chỉ có một mình nàng. Nàng xoay thân mình lưng dựa vào vách tường phòng giam, vẫn không nhúc nhích cuộn mình trong ổ chăn. Nàng nhắm mắt lại, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, kiệt lực ức chế tiếng rên rỉ cùng khát vọng quay cuồng trong đầu.Liệt? Thích Ca Thát Tu, cái tên nam nhân cầm thú đó đối nàng là nhất thời vui thích mà đùa bỡn, vẫn là lòng dạ khó lường luôn tính kế, hoặc có thể là cũng có vài phần thương tiếc của nam nhân đối nữ nhân, nhưng nàng đã không còn tinh lực đi phân tích, cân nhắc cẩn thận từng chi tiết nữa rồi. Giờ phút này, cả đầu nàng chỉ hoài niệm lúc hắn dùng đôi bàn tay ấm áp ấy xoa bụng cho nàng. Bàn tay ấy tuy rằng thô kệch hung tàn, nhưng lại có thể tạm thời xóa tan băng hàn trong thân thể nàng, giảm bớt đau đớn ở bụng.Nàng cũng hoài niệm Namtso thôn ngày, cùng Trát Tây Lãng Thố cùng một chỗ ngủ khi, nam nhân ấm áp bàn tay to luôn luôn tại nàng bụng thượng nhu ấn, bên tai tới ban đầu tới chung đều bồi hồi a thương ôn nhu nỉ non, làm cho nàng vượt qua từ lúc chào đời tới nay tối thoải mái một lần hành kinh.Nàng vẫn còn hoài niệm Ngân Nghê ở bên người mấy ngày, tuy rằng đã tắm rửa sạch sẽ vậy mà trênngười Ngân Nghê lúc nào cũng phảng phất mùi tanh tưởi của dã thú, nhưng bộ lông dày của nó vĩnh viễn cũng không giảm bớt độ ấm. Trong cái rét lạnh căm căm ở tẩm cung hắc ám kia, nó dùng thân mình bao bọc nàng bên trong, dùng cái miệng đầy răng nanh ngậm ngón tay như đã đóng băng lại của nàng để làm ấm chúng. Nàng không biết phụ nữ khi sinh có bao nhiêu đau đớn, nhưng mỗi một lần bụng quặn đau lại làm cho nàng cơ hồ muốn cắn nát cánh môi. Tay chân dần dần lạnh như băng cứng đơ, mồ hôi lạnh đua nhau xuất hiện một tầng lại một tầng mang đi hơi ấm còn sót lại của nàng. Nội y thấm ướt mang sự lạnh lẽo, hàn khí thấm dần ào cơ thể nhỏ bé, càng làm đau đớn bên trong bụng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tưởng tượng như là có con dao sắc bén bên trong cứ từng đao từng đao chém nhiệt tình bên trong.Cơ thể đau nhức khó chịu liên tục càng làm nàng hận tên cầm thú Vương hơn, thân thể nàng vốn tính hàn lại thêm hắn tra tấn cơ thể càng bị hàn khí ăn mòn. Nàng dường như đã cắn nát cánh môi, đáy lòng bất đắc dĩ cười lạnh, nhớ lại tựa hồ từ lúc bị bắt làm nô lệ, môi dưới của nàng không có nổi vài ngày là còn nguyên vẹn. Chắc Cách Tang Trác Mã đã về tới thôn Nam Mộc A của nàng, về bên người a tổ, mẹ cũng như em trai của nàng, nàng đã thoát kiếp sống nô lệ thống khổ đó rồi. Còn nàng thì sao? Còn muốn chờ đến khi nào nữa? Trong lúc cơ thể vẫn cảm nhận thấy sự đau đớn, thần trí dần trở nên mơ hồ phảng phất theo trong không trung gió lạnh thổi đến thổi đi. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm lanh lảnh, giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách, như ánh sáng rọi trong đêm đen. Thanh âm như gần trong gang tấc, âm lượng không lớn mang theo sự chân thành tha thiết.Nàng hơi mở đôi mắt ra, thấy áo bào da dê cũ nát đã sờn từ lâu và đôi mắt có chút hoảng hốt chớp nhẹnhìn nàng. Nàng cố gắng nâng lên mi mắt thì nhìn thấy khuôn mặt trẻ con giảo hoạt mà đáng yêu. Trời sinh cho hắn cặp lông mày và khóe môi như luôn nở một nụ cười nhè nhẹ, và đôi mắt to màu rám nắng với ánh nhìn tràn đầy quan tâm.Hóa ra là tiểu bằng hữu mới quen trong lao - Đa Cát, nàng nhoẻn môi đối hắn nở nụ cười, cơ bắp cứng ngắc khiến hai gò má khó mà nở một nụ cười tiêu chuẩn thay vì đó có chút vặn vẹo khó coi.“không… sao…” Chỉ cần sống sót qua hai ngày này là những ngày sau sẽ dễ thở hơn rồi.Đa Cát vẻ mặt lo lắng cũng không có bỏ đi, hắn lắc đầu không tin, giơ lên tay áo có chút dơ bẩn cũ nát nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi lạnh trên trán La Chu, cánh môi đầy đặn bĩu môi bất mãn nói, “Tỷ tỷ gạt ta, mặt của ngươi so với tuyết còn trắng hơn đó, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, cả mái tóc đầu ướt hết cả rồi.” Dừng một chút hắn cắn môi dưới, đôi mắt to màu vàng rám nắng ảm đạm cúi đầu, có chút thương tâm nói “Ta tránh ở đống cỏ bên trong thấy Liệt đội trưởng giúp tỷ tỷ băng bó miệng vết thương. Tỷ tỷ nhất định là ghét bỏ quần áo của ta cũ nát bẩn thỉu cho nên mới không cần ta băng bó.”Khụ Khụ Khụ── Khụ Khụ Khụ ──La Chu hít một ngụm khí lạnh vô ý bị nước miếng làm cho sặc luôn, hai má trắng bệch nháy mắt đỏ bừng giống như bình thường khi thoa son mang vài phần xinh đẹp kiều diễm. Mẹ nó! Thích Ca Thát Tu nhớ ra lệnh cho cung nô ngăn trở nhà tù phái trước, nhưng lại quên ngăn trở phòng tù bên cạnh! Mấy cảnh… Tắm rửa, thoa thuốc, kinh nguyệt toàn bộ việc làm ái muội đó đều bị thấy hết?! Bị thấy hết không quan trọng, vì sao kẻ thấy từ đầu đến cưới lại là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi trước mặt này kia chứ?“không… Hô hô… không có… Hô hô…” Nàng trốn ở trong ổ chăn, vội vàng lắc đầu phủ nhận. thật là cực kỳ xấu hổ, xấu hổ quá đi囧, dưới sự bi ai nàng gặp phải trong tình huống này đổi lại hành kinh tạm thời bớt đau đớn. “Có nha! Tỷ tỷ coi thường ta!” Đa Cát tựa hồ nổi lên tính tình trẻ con, chu miệng dỗi, “Tỷ tỷ chính là ghét bỏ ta nhỏ! Ghét bỏ quần áo của ta bẩn thỉu!” Lời nói mang hơi ý căm giận bỗng chuyển thành thương tâm, “không nghĩ tới ca ca khi dễ ta, tỷ tỷ cũng xem thường ta.” Đôi mắt màu rám nắng hiện lên một tầng hơi nước trong suốt, hốc mắt cũng phiếm hồng “Làm đệ còn tưởng rằng… tỷ tỷ cùng ca ca không giống nhau…” Thanh âm phát ra còn run run như rất ủy khuất cùng thất vọng.La Chu há miệng định nói cái đó rồi cũng không phát ra âm thanh nào. Nàng không có kinh nghiệm cùng trẻ con nói chuyện nha, đối với những bạn nhỏ bướng bỉnh tỏ ra ủy khuất như này hoàn toàn là bó tay. Hơn nữa loại “tổn thương” như này mà nói vẫn là không biết phải làm sao vậy nên nàng lại càng bất lực. Nàng cổ không nổi lên dũng khí đối cái bé trai cao nguyên cổ đại lên lớp dạy về sinh lý nữ giới trưởng thành được, nên chỉ có thể hoàn toàn giả vờ câm điếc.Đa Cát nhìn La Chu cúi đầu ngồi yên lặng một bên. Liếc mắt nhìn lên hung hăng cọ cọ chùi nước mắt vào ống tay áo. thật cẩn thận nằm xuống, cụng đầu mình vào đầu La Chu, run rẩy sợ hãi hỏi, “Tỷ tỷ, có phải ngươi phiền chán ta không? Ta có phải hay không khiến người khác chán ghét ư?”La Chu nhẫn nhịn một trận đau, kinh ngạc giương mắt xem hắn, đập vào mi mắt là một khuôn mặt đáng yêu đầy lo sợ bất an. Hai má hồng hồng dính chút chút bùn đất bẩn hề hề, mắt to trong suốt màu rám nắng vẫn còn hồng hồng vì khóc trước đó, còn vài phần sợ hãi gắt gao nhìn chính mình, cũng không dám nháy mắt như là sợ bị nàng phiền chán mà vứt bỏ.“Ca ca luôn trách cứ ta, dù chỉ không như ý muốn một chút liền đem ta tống vào địa lao, ta biết ta toàn làm ca ca phiền chán. Cho dù tỷ tỷ chán ghét ta thì cũng hiểu thôi …” Thanh âm sợ hãi càng ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng chỉ còn tự trách ảm đạm đáng thương.Tam La Chu bỗng dưng đau xót, nàng thế nhưng trên người bé trai này thấy được ảm đạm đáng thương. Nếu không phải ca ca của hắn đối với hắn quá khắc nghiệt cực đoan thì sao một đứa nhỏ sáng lạn như ánh mặt trời lại có thể trở nên như thế mẫn cảm, lúc nào cũng trong trạn thái cẩn thận đề phòng? Đột nhiên nàng giống như theo trên người đứa nhỏ thấy được chính mình trước kia, không khỏi dâng lên cảm giác *đồng bệnh tương liên. Khi đó nàng cũng là như thế cẩn thận lại sợ hãi gắt gao nhìn cha mẹ, mong đợi bọn họ có thể nhìn đến nàng, nhìn nàng bằng một khuôn mặt tươi cười ôn nhu, nóinhững lời yêu thương, tặng cho nàng những cái ôm ấm áp. Đáng tiếc, phần lớn nàng nhận được là bóng dáng lãnh đạm.* đồng bệnh tương liên = cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.Khuôn mặt ôn nhu tươi cười, lời nói yêu thương, cái ôm ấm ap chỉ tồn tại ở một góc rất nhỏ và mơ hồ trong trí nhớ của nàng, bừng tỉnh trong cái hư ảo mờ mịt gọi là kỷ niệm. Biết rõ là từng có được, tại sao cũng chạm không tới, cảm nhận không đến.Chương102:Đại Cát an ủi (2)
“Ta không có chán ghét đệ.” Nàng nhìn vào đôi mắt của Đa Cát, cố nén bi thương chậm rãi nói, “Đa Cát giống như ánh mặt trời mang tới ánh sáng ấm áp, tỷ tỷ làm sao có khả năng chán ghét chứ?”“Tỷ tỷ gạt ta!” Đôi mắt to đang ảm đạm đột nhiên sáng ngời lên, long lanh như ánh mặt trời vàng rực, miệng lại cứng rắn không tin.“không có gạt đệ nha.” Nàng thử nhe răng cười, hít vào khí lạnh tiếp tục nói, “Ta thật sự không có bị thương, thân thể rất khỏe mạnh, nhưng là phần lớn nữ nhân mỗi tháng sẽ chảy máu một thời gian, gọi là kinh nguyệt. Nó đại biểu rằng nữ nhân đó đã có thể lập gia đình và sinh đứa nhỏ, nó hoàn toàn là một hiện tượng vô cùng bình thường.” Nàng không nghĩ làm tổn thương tâm hồn của một đứa trẻ nên cũng chỉ có thể vứt xấu hổ ra sau đầu 囧 mà thành thành thật thật giải thích.“Vậy sao trông tỷ tỷ giống như có vẻ rất đau nha?” Đa Cát nửa tin nửa ngờ, bàn tay thô ráp dừng ở cái trán của nàng, lo lắng nói, “Cái trán tỷ tỷ thật lạnh.”một cảm giác thật ấm áp thoải mái bao trùm lên cái trán của nàng. La Chu cố gắng nở nụ cười, mi mắt cụp xuống, hai gò má vì khô nóng mà ửng hồng lên, nàng thấy giảng dạy nam nhân cao nguyên cổ đại về sinh lý nữ nhân vẫn là hết sức xấu hổ cùng lực bất tòng tâm, khó trách năm đó giáo sư từng nói cơ thể nam nữ là hoàn toàn khác nhau.“Cơ thể đổ máu là do thể chất của cá nhân người đó, có những nữ nhân sẽ không thấy đau, có một số nữ nhân sẽ cảm thấy đau trong bụng, và có một vài nữ nhân sẽ cảm thấy rất đau, ví dụ như tỷ tỷ vận khí không tốt thuộc nhóm cuối cùng.Đa Cát im lặng, tựa hồ là đang tự hỏi. Được một lát hắn còn thật sự thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ sẽ… đau bụng trong bao lâu?”“Hai ngày đầu thì sẽ rất đau, sau đó sẽ không còn đau nữa.” Mặt nàng giờ như có hàng ngàn ngọn lửa đốt lên vậy.Ngón tay thô ráp mang hơi ấm nhẹ nhàng xoa cánh môi bị cắn đến nát tươm của nàng, “Thời điểm tỷ tỷ bị đau hãy cắn lấy tay của ta sẽ cảm thấy tốt hơn nha, đừng cắn môi của tỷ nữa.” Khuôn mặt tỏa ra ánh sáng mặt trời, nàng cảm giác như đang đứng trên đồng cỏ xanh có gió thổi mơn man nhẹ nhàng, đôi mắt màu rám nắng ấy chăm chú nhìn nàng. Trong ánh nhìn đó không khỏi mang ấm áp nhưng cũng tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.Nàng là thiếu nữ hai mươi tuổi trưởng thành, nay lại bị “trẻ nhỏ” mười một mười hai tuổi lo lắng, quan tâm, thương tiếc, mà bọn họ chẳng qua là gặp cùng cảnh ngộ, có chút đồng bệnh tương liên mà thôi. Cái đệ đệ này cũng xấp xỉ tuổi Đức Ương, vậy mà cử chỉ ngôn từ rõ ràng lại còn già dặn hơn, càng hiểu được quan tâm chăm sóc người khác.Ở đỉnh cao nguyên rộng lớn ác liệt này trừ bỏ những kẻ hung tàn như cầm thú giống Cổ Cách Vương, Thích Ca Thát Tu ra, lại có một Đa Cát như vậy thuần phác nhiệt tình, thiện lương biết săn sóc người khác. Khi cảm giác xấu hổ lui đi, trong lồng ngực nàng hoàn toàn chỉ còn ôn nhu ấm áp khiến nàng xúc động muốn rơi lệ.Nàng theo trong ổ chăn duỗi tay ra cầm lấy ngón tay Đa Cát vuốt trên cánh môi, nở một nụ cười nhẹnhàng từ đáy làng: “Được.” Cho dù Đa Cát có như một đứa trẻ nói dối đi chăng nữa, nàng cũng cảm tạ giờ phút này hắn an ủi cùng săn sóc nàng.“Tay tỷ tỷ thật lạnh nha!” Đa Cát kinh ngạc hô lên, vội vàng cầm ngược lại tay nàng, dùng sức xoa nắn.Đa Cát thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, dáng người trông thập phần cao lớn, dong dỏng cao cũng cao gần 1m7. Hai tay thon dài thô ráp, bàn tay so với nam tử trưởng thành có nhỏ chút, xương ngón tay cũng tinh tế hơn một chút. Lòng bàn tay thô cứng đem da thịt non mịn cọ cọ có chút đau nhói, một chút ấm áp dễ chịu, giống như một cái lò nướng tự nhiên. La Chu cả người lạnh lẽo không khỏi tham luyến ấm áp đã lâu mất tích.Chà xát nóng bàn tay, nàng tự đem cái tay còn lại vươn ra. Đợi cho tay kia chà đủ ấm, nàng lại đem trước cái tay đã trở nên lạnh vươn ra, như thế lập lại hai lần, Đa Cát lập tức phát hiện ra vấn đề.“Thân thể tỷ tỷ không thể bảo trì ấm áp?”“Ừ, tỷ thật chán ghét thể chất này.” La Chu hít hít không khí nhẫn nhịn thêm một trận quặn đau, cả tinh thần đều có chút mệt mỏi.hắn chà xát bàn tay cho thật ấm nóng rồi nhét vào ổ chăn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên nâng tay đem trên người da bào cũ nát đã nhanh chóng cởi ra thật nhanh rồi vạch một góc chăn của La Chu, lấy tốc độ nhanh hơn tia sét chui vào trong.“Tỷ tỷ, ta sẽ cho tỷ mượn thân thể ấm áp của ta dùng một chút.” hắn không hề sợ cái lạnh, dang hai tay ôm lấy La Chu đang cuộn mình trong chăn, đem nàng toàn bộ ôm vào bên trong lòng ấm áp của hắn. một đôi mắt to tròn như mang ấm áp của ánh mặt trời hướng về phía nàng.La Chu đơ ra nhìn trong ổ chăn đột nhiên nhiều ra thêm một kẻ ôm lấy mình chia sẻ sự ấm áp, đầu óc nhất thời vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.“Đệ ── đệ ──” lưỡi như bị dính kẹo đường, không phun nổi lời nói đầy đủ.“Tỷ tỷ, ta trời sinh không sợ lạnh, ngươi không cần sợ lạnh chết đệ nha.” Đa Cát dễ dàng tiếp nhận ánh mắt của nàng mà trả lời.“Đệ ── đệ ──” La Chu tiếp tục cố hết sức điều khiển cái lưỡi của mình. Mười một mười hai tuổi khôngtính là quá nhỏ tuổi nữa đi? Có phải hay không nên tránh hắn? Hơn nữa không phải rất không có đạo đức đi mượn hơi ấm của một đứa trẻ hay sao? Trong đầu thì nghĩ như vậy, thân thể lại như là ý thức tự động l đem Đa Cát thành cái bếp lò nóng ấm. Nếu không phải nàng liều mạng nhẫn nại, thì tay chân nàng đã sớm vén hết quần áo của Đa Cát lên mà trực tiếp hấp khí nóng từ da thịt tên nhóc này.“Tỷ tỷ, đệ cuối cùng cũng giúp tỷ làm được một chuyện nha.” Đa Cát bên môi nhoẻn nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong lên thật tinh nghịch hồn nhiên như lứa tuổi của hắn nên có. La Chu ngẩn ra, lời cự tuyệt gần thoát ra khỏi cổ họng lại đè nén xuống. Cả hai đều đã ở trong ổ chăn, nếu lại giờ đuổi hắn ra phỏng chừng lại làm hắn buồn, sẽ làm tổn thương tâm hồn thuần khiết của Đa Cát? Mà thân thể đang kề sát lò sưởi tự nhiên cũng làm cho nàng luyến tiếc cự tuyệt. Mất một lúc lâu giãy dụa trong lòng cuối cùng nàng cũng đưa ra quyết định….nàng mặc kệ, thôi thì nàng liền trở thành kẻ xấu xa vô sỉ đi áp bức bóc lột sức lao động của trẻ em đi.“Cảm… Cảm ơn đệ…” Nàng có chút thẹn thùng nói cảm ơn, vì không để chính mình có vẻ quá mức vô sỉ, nàng vội vàng bổ sung thêm, “Ngươi nếu chịu không nổi lạnh thì lập tức chui ra khỏi ổ chăn, trăm ngàn đừng để đông lạnh bản thân.”Đa Cát cười tủm tỉm trấn an nói: “Đệ sẽ không bị đông lạnh đâu, tỷ tỷ yên tâm đi.” tay trườn đến bên hông của nàng, tự tiện cởi áo trong của nàng ra, “Tỷ tỷ mặc nhiều quần áo thế thì mất rất lâu mới hút được hơi ấm, ta giúp ngươi đem áo kép thoát bớt đi.”“Ừ.” La Chu không hề từ chối. Điều Đa Cát nói là sự thật. Khi thời tiết trở lạnh mà ngủ trong ổ chăn thìmặc càng ít càng có thể hấp thục nhiệt lượng nhanh hơn. Nhưng là thể chất của nàng dù có thế cũng không khả quan hơn là bao nhiêu, dường như chả có thay đổi gì. Tuy nhiên nếu có “lò sưởi tự nhiên” thìkhác, mặc ít mới có thể hấp thục hơi ấm nhanh được.Cởi bỏ áo trong, nội y bên trong lại ẩm ướt dán vào người nàng trở nên lành lạnh.Đa Cát kéo kéo tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng nhướn mày đề nghị: “Tỷ tỷ, hay đem nội y cũng cởi đi, nó đã muốn ướt đẫm rồi, nếu ngươi đi ngủ mặc như vậy sẽ bị nhiễm bệnh đó.”La Chu giật giật mình một chút, cuống quít lắc đầu: “không, không được, ta không có thói quen ngủ lõa thể a, nội y ở trong chăn ấm một lúc liền hết lạnh ngay ý mà.” nói đùa chứ. Nàng là không theo tư tưởng phong kiến hoàn toàn là nữ nhân lối sống hiện đại, cùng một cái mười một mười hai tuổi bé trai dùng chung một cái chăn miễn cưỡng cũng tạm có thể chấp nhận được. Giờ còn muốn lõa thể ôm nhau ngủ á, cho dù là vì sưởi ấm vẫn là có mức độ khiêu chiến cao với tâm hồn bé nhỏ của nàng nha.Đa Cát thấy thái độ La Chu cực kỳ kiên quyết liền cũng từ bỏ thúc giục nàng cởi nội y, đột nhiên bàn tay lại chạm đến bụng của nàng.“Đa Cát, ngươi làm cái gì vậy?” La Chu sợ hãi kêu lên, hoảng hốt không ngừng bắt lấy tay của hắn.“Tỷ tỷ không phải bụng đau sao? Ta cho ngươi xoa xoa, xoa xoa sẽ không còn đau nữa.” Đa Cát nghiêm trang trả lời, “Hồi trước đệ ngã bị đau ở đâu, mẹ đều sẽ xoa xoa cho đệ nha, có đôi khi ca ca cũng sẽxoa xoa cho đệ nữa.”La Chu thật sự hoài nghi Đa Cát có bị hành động của Thích Ca Thát Tu làm vẩn động tâm hồn hay không, nhưng mà nhìn nàng lại là một đôi đôi mắt thuần khiết tốt đẹp, thiện lương biết bao nhiêu a! Là nàng… Là nàng chỉ biết nghĩ xấu xa thôi? Dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, một phần khát vọng muốn thoát khỏi thống khổ dày vò của kỳ kinh nguyệt, tâm phòng bị của nàng liền tiếp tục lụi bại, cuối cùng đành buông lỏng tay hắn ra.Đa Cát nhẹ nhàng xoa nắn bụng cho nàng, tay hắn không có lớn như Thích Ca Thát Tu, lại đồng dạng thật ấm áp xoa bóp có lực, thủ pháp không có thành thạo như Thích Ca Thát Tu, nhưng lại mang toàn tâm toàn ý của một đứa trẻ ngây ngô thiện lương..“Tỷ tỷ, sẽ không đau nữa, sẽ không đau nữa. Đau đớn chán ghét sẽ bay lên tít đỉnh núi tuyết …” hắnmột bên xoa ấn, một bên nhẹ giọng dỗ dành. âm thanh dỗ dành từ chậm rãi biến thành tiếng cười nhỏcực mềm nhẹ êm tai, ánh mắt vàng rực cong cong cười tỏa sáng như ánh mặt trời, làm tan biến những thứ hắc ám ghê tởm tối tăm trong căn địa lao này, chỉ còn duy nhất sự tốt đẹp. Ánh mắt đó giống như đã từng quen biết, lại giống như xa lạ vậy.Tay chân nàng chậm rãi ấm áp dần, bụng cũng bớt đi đau đớn, La Chu mí mắt nhẹ nhàng khép lại.Trong giấc ngủ mông lung, nàng bỗng nhiên nghĩ đến đã xem nhẹ một vấn đề,Đa Cát làm thế nào mà chui được vào phòng giam của nàng cơ chứ?Chương103:Đại Cát an ủi (3)
Tiếng cười chỉ vừa đủ nghe trong phòng giam dần chuyển thành lớn tiếng hơn, ban đầu rõ ràng là mềm nhẹ ôn nhu sau lại vừa giống như tiếng quái thú từ thời cổ xưa, nghe kỹ thì thấy nó cũng thanh thoát như hương sen trên đài sen của Phật tổ. Tiếng cười đó giống như sự loài rắn mềm mại xuyên qua khói mù hắc ám trong địa lao trườn vào trong tâm trí những tên tù nhân. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ những ánh mắt tò mò hướng tới gian tù này đều biến mất tăm.Đa Cát đứng dậy bước tới cửa lao nhìn ra các gian tù xung quanh, hắn thấy tất cả bọn chúng đều lăn ra đất ngất xỉu, hắn thấy chả thú vị chút nào.Người ta chỉ thấy có một cậu bé khuôn mặt nâu đỏ tròn trịa cười khanh khách, đôi mắt điểm ánh kim lay động long lanh, bên đuôi lông mày và khóe môi mang hơi thở hồn nhiên, trẻ con. một khuôn mặt tươi cười sáng lạn như thái dương, vừa thuần khiết như chú dê con khiến người khác cảm mến.Nếu nhìn gần mới thấy được hình ảnh con trùng độc với cái lưng đen tuyền, bụng dưới đỏ au, hai cái râu trên đầu ám đỏ lắc lư rung theo từng bước đi của nó bò trên ngón tay của cậu bé. Ấy thế mà trênkhuôn mặt cậu vẫn nở nụ cười rạng rỡ.Hình cảnh một câu bé đáng yêu cùng con trùng độc ghê tởm cùng một chỗ vốn trông quái dị, nhưng lại vì khuôn mặt của cậu bé toát lên sự ấm áp khiến khung cảnh này trở nên rất đỗi tự nhiên. Giống như con trùng độc trên ngón tay cậu cũng chỉ là con sủng vật được nuôi dưỡng vậy.hắn suy nghĩ không biết có nên đem đống tù nhân biết chuyện trừ khử hết không? Đa Cát đem ngón tay mân mê râu trên đầu con trùng độc rồi quay qua nhìn mấy tên tù nhân đang nằm ngất phía đối diện. Suy nghĩ một lúc lâu, hắn hướng ngón trỏ nhẹ nhàng bắn lên không trung. Độc trùng nháy mắt bay theo hình vòng cung trên không trung rồi lặng yên không một tiếng động rơi vào góc tối âm u trong gian tù.Mà thôi quên đi, hắn nghĩ vẫn là bớt lo việc của người khác. Sinh mạng của nhũng kẻ tù giam này có Liệt đội trưởng trung thành với Vương sẽ giải quyết. hắn cúi đầu nhìn đến nữ nô vì tìm kiếm sự ấm áp mà theo bản năng nắm tay chặt co lại vào trong thân mình tìm hơi ấm, nhìn lên thấy nàng chép miệng một cái thật to làm lộ ra hàm răng đầy đặn trắng muốt.Nhớ lại chuyện hắn nghe được từ trong hoàng cung Cổ Cách, hơn một tháng trước Ngân Nghê lựa chọn hai cái ngao nô. Sau khi tiêu diệt Purang trở về, không bao lâu nó đã đem hai cái ngao nô giữ ở bên người hầu hạ. Hai cái ngao nô tuy thân thế đê tiện lại được tự do ra vào tẩm cung của Vương, được cho phép đại phu chẩn bệnh, Vương tự mình rót thuốc. Đủ loại đồn đại thiếu chút nữa làm cho hắn há hốc mồm suýt rơi luôn hàm dưới nhưng mà điều khiến hắn không hiểu được đó là hai cái ngao nô cư nhiên lại sống thật tốt hơn một tháng trời bên cạnh Vương đế tàn nhẫn lãnh khốcLúc ở phòng nghị sự, hắn chỉ nhìn thấy một cái ngao nô hầu hạ bên cạnh sườn của Vương. Chuyện kế tiếp thì là Ngân Nghê thực sủng ái cái nữ nô, Vương là đối với nữ nô đó để tâm. Còn trong địa lao, hắnlại may mắn thấy được Thích Ca Thát Tu - Liệt đội trưởng bày ra hình thái như không thể ôn nhu cùng sủng ái hơn được nữa.hắn chạm nhẹ vào khuôn mặt của nữ nô đang cuộn mình trong ổ chăn, bàn tay thô ráp của hắn đối lập với làn da trắng noãn tinh tế của nàng tạo thành hình ảnh đối lập. Nữ nô này có thể ở bên cạnh Vương sống sót qua hơn một tháng trời, này sự nhẫn nại cùng ý chí nghị lực có thể so với người bình thường cứng cỏi và cường hãn hơn rất nhiều. Điều kỳ quái là, tinh thần của nàng lại rất yếu, khiến hắn trong lúc suy nghĩ không để ý đôi mày cau lại.Nàng có khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi tròn tròn, hàng mi đen cong cong, thẳng dưới là cái mũi nhỏ thanh thoát, cánh môi đầy đặn cùng cái cằm mượt mà duyên dáng. Để mà nói thì khuôn mặt này không xinh đẹp đến tuyệt mĩ câu hồn người, chỉ có thể gọi là ưa nhìn mà thôi. Cũng như phần lớn các cô gái tầm tuổi một dạng đoan trang thanh tú. Nếu muốn chỉ sự khác biết thì chắc là có khuôn mặt trắng bệch cùng cánh môi rách tươm ra. À không đúng, còn có đôi mắt của nàng, con ngươi đen nháy to tròn vô cùng sinh động, sau khi bị áp bức đến kiệt sức thì ánh mắt đó toát ra cảm xúc từ nội tâm của nàng, có vui vẻ, có tức giận, có buồn bã mà cũng có e sợ, làm cho hắn càng nhìn càng thấy thú vị đến cực điểm.hắn chui vào ổ chăn thích chơi xấu thò tay vào trong áo quần của nàng tham luyến thân thể trần trụi. Nàng thật mềm, thơm thơm, chưa kể đến da trơn bóng, lúc này cơ thể còn rất ấm nữa nên hắn sờ nắn đén nghiện luôn, hận không thể cắn mấy miếng đem ăn sạch. Giờ hắn hoàn toàn có thể hiểu được vì sao Vương cắn nàng toàn thân đều là xanh tím ứ hồng cùng loang lổ vết răng hằn trên da.Ha ha, Ngân Nghê lựa chọn nàng, Vương đối nàng động tâm, Liệt đội trưởng đối nàng động tâm, làm hại hắn cũng nhịn không được sinh ra hứng thú.Có thứ tốt thì mọi người cùng chia sẻ không phải vậy sao? hắn rất muốn một lần cạnh tranh cùng bọn họ xem ai sẽ hết hứng thú với nữ nhân này trước, ai sẽ duy trì đến cùng? Trước hắn vẫn không thể so bì với bọn họ, mặc kệ lần nào nhìn trúng cái gì thì hắn cũng là người mất hứng thú đầu tiên. Vậy nên nếu có tỷ thí lần này thì có khi kết cục vẫn nhất định là thua a.hắn đem nữ nô đang ôm trong lòng thả ra rồi nằm úp mặt gối vào bộ ngực mềm mại của nàng, hắnngửi được mùi trà xanh ngọt ngào toát ra từ cơ thể nàng, trong đáy lòng cảm nhận thật thích ý thoải mái. Vẫn là thật thoải mái khi ôm thân thể nữ nhân, đặc biệt là thân thể nữ nô này nhiều thịt nên càng mềm mại, bộ ngực đày đặn càng ấm áp thoải mái hơn.Hăn giơ tay cởi bỏ áo ngoài, thoát đi cái yếm của nàng để lộ ra mảng thịt trắng noãn trước ngực mặc dù bên trên vẫn còn lưu lại những vết bầm tím. Đôi mắt cong cong tinh nghịch nhưng tay hắn cũng khôngchịu kém cạnh, kéo cái yếm xuống thêm chút nữa bộ ngực đẫy đà giống con thỏ nhỏ từ đâu nhảy ra. Bộ ngực bình thường trông cũng rất màu mỡ nhô cao và cho dù nữ nô có nằm thẳng thì nó vẫn như cũ kiêu ngạo ngẩng cao giống hai đỉnh ngọn núi tuyế. Tuy bên ngoài cũng đầy vết tím xanh ứ đọng nhưng không chút nào mất đi độ tinh tế đàn hồi của nó, thôi thì cứ coi nó như là miếng *pho mát cực phẩm vậy. Đỉnh núi là một vòng thiển phấn sắc nhũ choáng váng, trung gian đứng thẳng nụ hoa chỉ có ngón út cái đại, kiều xinh đẹp xinh, phấn phấn nộn nộn, rất là đáng yêu mê người.Pho mát khi để lâu sẽ xuất hiện đốm xanh đen (vì là lên men) thế nhưng pho mát như thế mời ngon. Đó là lý do anh so sánh “ngực” của chị với pho mát. Ảnh minh họa bên dưới nha.Đa Cát cẩn thận đánh giá hai con thỏ nhỏ này đến mức nước bọt muốn tiết ra được càng nhiều. hắn cứ nhìn chằm chằm như con sói đói lâu ngày chưa được ăn, cứ nhìn chằm chằm đến khi chúng không nhịn được rét run mà nổi da gà, lúc này hắn mới giật mình hoàn hồn.hắn lập tức kéo chăn lên đem hai người từ đầu đến chân đều đắp cho thật kín. Trong bóng đêm, mùi hương vị ngọt trà xanh cùng một chút mùi máu tanh đan vào thành một loại mị hoặc, kích thích tà ác dục vọng chôn dấu sâu dưới đáy lòng hắn. Tay hắn không an phận, nắm lấy hai bầu ngực không nhanh không chậm vuốt ve sờ nắn. Điều duy nhất hắn cảm nhận được đó là sờ rất thoải mái khiến hắn khôngkhỏi nhắm hai mắt lại nhỏ giọng ngân nga thỏa mãn.Ngón tay tìm kiếm một bên nụ hoa chậm rãi ma xát vân vê, đợi cho nó trở nên cứng rắn hắn liền hé miệng chuẩn xác ngậm vào miệng. hắn ngâm nga như là nhấm nháp món ăn ngon ngọt nhất, một chút một dùng đầu lưỡi liếm một lần lại một lần, không kiềm chế được hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn cắn. hắn giống như đứa trẻ mới sinh một bên lấy tay nắn bóp bầu ngực, một bên mút vào phát ra tiếng chậc chậc.Vị ngọt trà xanh mà không ngấy này quả thực quá tuyệt vời làm cho hắn nhớ lại bầu ngực của mẹ hắnluôn mang đến cảm giác ấm áp. Đa Cát ngoài ý muốn phát hiện ra thứ thú vị như vậy và không thể cưỡng lại, hắn hết nắn rôi mút, hết mút lại bóp chơi đến thích thú cho đến khi nghe được nữ nô ngâm nga rên rỉ, hắn càng vui sướng hăng say chơi cho thật đã.Cũng không biết chơi được bao lâu, hắn mới vén chăn ra làm khí lạnh giảm nhiệt độ cái nóng bên trong hắn. Nửa khuôn mặt của hắn thể hiện sự thoả mãn sau khi ăn vụng no nê, cái trán thì có một tầng mồ hôi trong suốt, dính dính vài sợi tóc xoăn nâu đậm trên trán. Tại khóe môi vẫn còn dấu vết nước bọt trong suốt tố cáo hành vi vụng trộm của hắn.Lấy tay quệt quệt miệng vài lần, hắn cúi đầu nhìn xuống người đang nằm trong ổ chăn, hai bầu ngực của nữ nô so với lúc trước đứng thẳng vểnh cao. Nụ hoa từ màu hồng phấn trở nên đỏ bừng ướt át, phía trên đều nhiễm một tầng nước miếng bóng loáng trông đầy dâm mỹ dụ hoặc.Càng nhìn hắn càng khó kiềm chế, đầu lưỡi hắn lập tức tìm kiếm hai nụ hoa liếm qua liếm lại như chú chó con tìm thấy cục xương yêu thích của nó, lại một lần nghe được âm thanh nữ nô ngâm nga. Nhận thấy có vẻ như nên kết thúc trò chơi ở đây, hắn lau đi nước miếng lưu lại trên người nàng, tay vẫn còn cố nhéo thêm hai lần nữa mới lưu luyến đem quần áo mặc vào cho nữ nô.hắn ghé vào trên người La Chu, thân thể hắn chậm rãi cọ xát cảm nhận chút kích thích trong cơ thể hắnthật thoải mái. hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của La Chu lên, vừa cười vừa nói, “Cuối cùng khuôn mặt của tỷ tỷ cũng hết trắng bệch nha.” Đa Cát hôn bẹp hai phát lên khuôn mặt nàng rồi đưa cánh môi gần sát lỗ tai La Chu, lặng lẽ thổi hơi, “Tỷ tỷ, nghe tiếng ngươi rên rỉ vừa yếu ớt lại vừa dâm đãng, có phải hay không nằm mơ trong mộng muốn có nam nhân âu yếm ngươi?”nói xong hắn bật lên cười càng thích ý, ngón tay chẳng ngại ngần mà phác họa lông mi cong cong của La Chu, “Tỷ tỷ, ngươi nói chúng ta kế tiếp nên làm gì đây? Nào để đệ ngĩ thật cẩn thận.”Đa Cát nghiêng đầu suy nghĩ, trong giây lát không khí xung quanh nhà tù chìm vào im lặng, rồi chính tiếng cười khe khẽ của hắn phá tan sự yên tĩnh đó.Chương104:Đa Cát và Ngân Nghê“Đúng vậy tỷ tỷ, để ta thay vải băng chỗ chảy máu cho tỷ nhé. Tỷ xem, từ lúc Liệt đội trưởng giúp người mặc lên đến giờ hẳn là qua nhiều ngày rồi, miếng vải chắc cũng đã sũng nước và để như vậy thì khôngthoải mái đúng không?” hắn thỏa sức bắn mị nhãn về phía La Chu đang ngủ ngon lành bên cạnh, “Tỷ tỷ, ta đếm đến năm nếu tỷ không đồng ý thì hãy bảo ta ngay nha” “một, hai, ba ──” Mỗi lần hắn đếm liền giơ lên một ngón tay, “Bốn, năm ──Năm,” đếm đến số cuối cùng kéo dài đủ lâu, hắn quơ quơ năm ngón tay phải hướng La Chu nói, “Tỷ tỷ không từ chối đệ, ngay cả lông mày cũng không nhăn một tí nào thì có nghĩa là tỷ đồng ý với đệ đấy nhé. Tỷ tỷ yên tâm, ta tuyệt đối làm tốt hơn cả Liệt đội trưởng.”hắn không để ý tới La Chu đang ngủ khì khì mà hoàn toàn tự tin quyết định thay nàng. hắn nhanh chóng cui ra khỏi ổ chăn vấn không quên dém chăn lại. hắn mở hộp gỗ đặt cạnh chỗ ổ chăn, từ bên trong lấy ra miếng vải đeo trắng mềm mới cho La Chu. hắn kéo kéo miếng vải trong tay rồi quay đầu nhìn về phía La Chu đang ngủ say, duỗi tay chạm dọc theo viền cánh môi của nàng động tác không nhẹkhông mạnh, phớt phớt như chiếc lông chim.“Tỷ tỷ, Liệt đội trưởng đối với ngươi thật để ý nha, chuẩn bị cư nhiên là dây lưng tốt nhất mà Bác Ba quý nữ dùng khi đến kỳ kinh nguyệt. Ha ha, đệ càng ngày càng hứng thú hơn về tỷ đó.”hắn ngồi xổm ở cuối ổ chăn chậm rãi nhấc lên. Khí lạnh lẽo lùa vào trong chăn làm nữ nô bên trong theo phản xạ rụt rụt chân lại. Thấy nàng sợ lạnh mà co người lại hắn dừng động tác chăm chú nhìn, trong con ngươi ấy tràn đầy hứng thú khiến ý cười bên khóe môi thêm đậm.Cái nữ nô nhỏ bé này khi ngủ cũng không ngoan a, kinh nguyệt tràn từ bên cạnh sườn thấm đỏ khố quần màu trắng tạo nên những đóa hoa hồng trên nền tuyết vậy, ngay cả miếng vải lót trên đệm và chăn cũng in xuống vài điểm đỏ sậm.Tay hắn linh hoạt cởi bỏ dây buộc, đang cởi bỏ *khố quần của nàng đột nhiên hắn dừng lại, thay vào đó toàn thân trở nên căng thẳng, trực giác nói cho hắn biết có một loại nguy hiểm đang dần dần tới gần.*khố = quần chíp chìm chịp hô hôhắn chậm rãi quay đầu, trong địa lao tối tăm lẳng lặng xuất hiện một con chó ngao màu xám bạc, xung quanh thân hình của nó dường như đang toát ra ánh lửa. một đôi mắt hình tam giác màu xanh lục mang cho người khác cảm giác hung ác, tàn bạo đang lạnh lùng nhìn thẳng chỗ hắn. Miệng con chó ngao đó hơi hé mở lộ ra hàm răng nhọn hoắt. Nó cất bước đi mà không tạo ra chút âm thanh, thân hình cao ngạo cường hãn cùng vẻ mặt giống như vương giả đang tuần tra lãnh địa của nó vậy.“Ồ, Ngân Nghê, hoan nghênh ngươi tới thăm tù a.” Đa Cát hướng Ngân Nghê nở nụ cười ngọt ngào, nhiệt tình vẫy tay chào đón xong lại tiếp tục quay lại làm việc đang dang dở. Ha ha, thật là một nữ nô thú vị, không chỉ Liệt đội trưởng mà ngay cả Ngân Nghê cũng đều tới thăm tù. Theo suy diễn của hắnthì chả mấy mà Vương hạ lệnh thả người ra thôi vì vậy hắn phải nắm chặt thời gian thật tốt. Cổ họng Ngân Nghê trầm ngân một tiếng, bước đi thong thả đến trước gian tù giam giữ La Chu, nó há mồm cắn thanh gỗ chắn trước nó tại cửa lao, chỉ nghe tiếng rắc thật to chứng tỏ thanh gỗ đã gãy ra thành vài mảnh để lại một lỗ hổng thật to trước phòng giam của La Chu. Đa Cát liếc mắt tán thưởng nói, “Lâu không thấy ngươi, răng nanh của ngươi vẫn như trước sắc bén a.” Dừng một chút, khóe môi nhếch lên treo một tia ác ý đùa cợt, “Bất quá ngày hôm qua yến hội tại phòng nghị sự, ngươi chẳng lẽ chưa cắn đã nghiền, cho nên hôm nay thừa hơi cố ý đến đây cắn mấy thanh gỗ?”Ngân Nghê trong mũi phát ra hừ lạnh khinh thường, đi đến bên cạnh người hắn rồi ngồi xuống. Lúc này, trùng hợp đúng lúc hắn đem dây lưng của La Chu cởi ra, một cỗ máu nóng đỏ sẫm trào ra, thấm vào dây lưng đang được cởi bỏ. Mùi vị ngọt của máu trở nên nồng đậm quanh quẩn xung quanh không khí, bay thẳng hướng cái mũi của chủ nhân đôi mắt hình tam giác màu xanh lục khiến nó thoáng chốc biến thành màu đỏ tươi.“Ngao ── ”Yết hầu Ngân Nghê phát ra một tiếng trầm thấp tràn đầy hưng phấn. Bộ lông dày màu xám bạc dựng lên kèm theo đó suốt nước dãi đua nhau tuôn ra từ kẽ những chiếc răng trắng nhọn hoắt, con chó ngao trông dữ tợn gầm to liền muốn hướng hai chân của La Chu cắn nuốt.“Chậm đã!” Đa Cát tay mắt lanh lẹ đem đống vải sũng máu tươi vừa đưa qua mắt nó thu hút sự chú ý vừa đánh vào chính giữa gáy Ngân Nghê “Bẹp” một phát, quát “Ngậm dây lưng này qua một bên chơi đi.”“Ngao ──”Ngân Nghê hung tợn nhìn chằm chằm hắn, phát ra âm thanh uy hiếp từ hàm răng trắng bóng của nó, lộ ra những chiếc móng sắc bén bấm sâu xuống nền đất gian, để chắc chắn kẻ phía trước cảm nhận được sự uy hiếp của nó, yết hầu không ngừng phát ra từng trận gầm gừ như loạt sấm rền.“Ngươi xem ánh mắt của ngươi kìa, đều bị mùi máu kích thích chuyển màu luôn rồi kìa. Nếu để người tiếp tục, không chừng liếm mấy cái ngươi nổi lên thú tính cắn chết nàng luôn thì sao.” Đối mặt Ngân Nghê híp lại thể hiện sự tức giận uy hiếp, Đa Cát mặt không đổi sắc cũng không cam lòng yếu thế trừng lại nó rồi cười lạnh nói, “Huống hồ ta mới bắt đầu trò chơi, làm sao lại để người ăn mất đồ chơi được cơ chứ?”Ngân Nghê giật mình và dần dần đình chỉ tiếng gầm gừ. Cái lưỡi hồng hồng thô ráp liếm liếm nước bọt rơi rớt ngoài mõm, vèo một phát chạy đên góc phòng cắp miếng vải đẫm máu rồi nằm bệt xuống thỏa sức cắn.Ừm, thế mới là chó ngoan nghe lời chủ a. Đa Cát vừa lòng gật gật đầu, mới xoay người đem thân dưới nữ nô cẩn thận đánh giá thưởng thức một phen lại nghe nàng mơ hồ nói mớ, hai đùi trắng như phau dính chút máu thì co rúm lại.không xong, xem ra nữ nô mau tỉnh ngủ, thật sự là mất hứng mà. hắn không khỏi có chút uể oải, khôngkéo dài thêm thời gian nữa mà nhanh tay mặc dây lưng sạch cho nữ nô xong, lại mặc thêm khố và quần cho nàng luôn. đang muốn buông chăn xuống, Ngân Nghê phun miếng vải trong miệng đã muốn cắn nát ra rồi chui nhanh vào dưới lòng bàn chân của nữ nô nằm xuống.Gì chứ! Con chó ngao này thích chân saoĐa Cát cười nhạt, vạch một góc chăn rồi chui vào. Vừa đem quần áo của nữ nô mặc về như cũ, nàng liền trở mình đôi mắt nhẹ rung như cánh bướm vỗ cánh dần mở ra.Con ngươi đen nhánh lúng liếng vẫn còn vương chút ngái ngủ, hiện lên một tầng sương mù như là vừa bước ra khỏi phòng tắm. Nàng chớp mắt vài cái nhìn hắn, sau khi tỉnh táo hơn, cặp mắt trở nên trong trẻo không gợn song.“Tỷ tỷ, ngươi ngủ ngon chứ?” hắn nhẹ giọng hỏi, tay thì vẫn đặt tại bụng nàng nhẹ nhàng xoa ấn.“Ừm, cám ơn đệ.” Giọng nàng vẫn còn khàn khàn đặc trưng của kẻ mới ngủ dậy cảm ơn hắn. La Chu cảm thấy cả cơ thể đều ấm áp dễ chịu, trong bụng khi lạnh cũng đã tan từ lâu, cái cảm giác vui sướng thoát nạn khỏi cảnh đau bụng mỗi lần kinh nguyệt làm cho nàng không nhịn được mà chui sâu hơn vào trong lòng Đa Cát dụi dụi.“không cần cảm tạ a, có thể giúp tỷ tỷ cảm thấy ấm áp hơn là vinh hạnh của đệ.” Đa Cát vừa tít mắt cười nói vừa dùng cánh tay kéo nàng gần lại hắn, khiến ngực hắn chạm càng gần ma sát cơ thể mềm mại nàng.Vẫn đang trong tâm trạng thích thú, La Chu chợt cảm thấy một trận đau đớn đánh úp lên bộ ngực nàng, thần trí trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh và cũng lập tức nhận thấy được biến hóa khác biệt trên thân thể nàng.Đầu ngực có chút cứng rắn lên, bộ ngực thì cảm thấy hơi trướng đau. Mỗi lần đến tháng, ngực nàng lại dần dần to thêm một chút đồng thời cũng khiến nàng cảm nhận đau đớn, rồi thì đầu ngực trở nên mẫn cảm ngay cả khi vô ý ma sát quần áo cũng không chịu nổi. Lúc này lại càng trầm trọng hơn, khiến nàng chẳng những trở nên trướng đau mẫn cảm mà còn tại mơ giấc mộng xuân. Nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mộng mà khuôn mặt không kìm lòng được nóng lên ửng hồng. Trong mộng, có một nam nhân không thấy rõ dung mạo tùy ý liếm láp vuốt ve ngực của nàng, gây ra cho nàng cảm xúc hỗn loạn có chút đau đớn có chút tê dại vui sướng. Trong lúc trầm luân bên trong sự thoải mái ấy, nàng khôngkhống chế được phát ra thanh âm rên rỉ cầu xin. Nàng cảm thấy thật là may mắn nó chỉ là một giấc mộng.Đối diện đôi mắt ngây thơ trong sáng, khuông mặt tỏa sáng của Đa Cát, giống như sau trận tuyết giá rét trời lại trở nên trong xanh. Điều này khiến La Chu cảm thấy quá đỗi xấu hổ ngượng ngùng khi mà nàng tỉnh dậy sau giấc mộng xuân và đối mặt với khuôn mặt non choẹt của hắn. Càng không được tự nhiên khi cứ như nàng đang cố ý phạm tội vấy bẩn tâm hồn non nớt của Đa Cát.“Này Đa Cát, đệ thả lỏng cánh tay ra chút đi, tỷ… Tỷ có chút không thở nổi.” Mặt nàng ửng hồng cố gắng giãy dụa tạo khoảng cách giữa nàng và hắn.“Được a.” Đa Cát rất nghe lời buông lỏng cánh tay nhưng vẫn chuyên chú nhìn La Chu nói với vẻ mặt hoài niệm, “Thân thể tỷ tỷ mềm mại lại thơm nữa, quả thực rất giống với mẹ đệ, đệ rất thích ngủ cùng tỷ tỷ nha.”La Chu hơi hơi thất thần, xấu hổ cũng cảm thấy không mấy tự nhiên, làm cảm giác hổ thẹn vì làm chuyện xấu bỗng chốc không cánh mà bay. Nàng giơ tay xoa hai má của hắn, ôn nhu mà nói: “Tỷ rất giống mẹ của Đa Cát sao?”“Ừm.” Đa Cát gật đầu khẳng định điều nàng nói, xong như nghĩ đến cái gì lại vội vàng bổ sung, “Cũng không hoàn toàn giống, tỷ tỷ so với mẹ đệ vẫn là trẻ đẹp hơn a. Đệ nói giống như là … Chính là giống…” hắn trông có vẻ khó xử gãi gãi đầu, nửa ngày cũng không tìm thấy từ ngữ thích hợp.“Tỷ hiểu được ý tứ của đệ.” La Chu hảo tâm tiếp lời, cười cười nhẹ tay cầm lấy tay hắn ngăn hắn tiếp tục làm loạn mái tóc quăn ngắn.“Hi hi hi.” hắn cười ngốc nghếch nắm ngược lấy tay nàng đang đặt trên chính tóc mình, hướng ánh mắt mong mỏi nhìn nàng, “Tỷ tỷ, sau này khi đệ nhớ đến mẹ đệ cũng có thể lại cùng ngủ với tỷ ư?”“Chỉ cần tỷ ở bên cạnh đệ thì đều có thể.” La Chu cũng không biết sau này mình sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này nàng không nghĩ khiến đứa trẻ này thất vọng, cũng không nghĩ biến một người khác cũng phải trải qua như nàng, từ hy vọng thành vô vọng. Từ trước đến nay, tính tình nàng vẫn lãnh bạc côđơn, nhưng có thể do duyên cớ gặp được hắn khiến nàng mở rộng tấm lòng và trở thành một người biết quan tâm người khác.“Cám ơn tỷ tỷ, cám ơn tỷ tỷ, ta thật là vui vẻ, ta thật là cao hứng, cám ơn tỷ tỷ.” Đa Cát hạnh phúc nóiliến thoắng, đột nhiên thu hẹp vòng tay đem nàng ôm gắt gao vào trong ngực, còn đầu thì tựa vào gáy của nàng cọ đến cọ đi.Mái tóc ngắn ngủn thô cứng quăn quăn ma sát tại cổ nàng truyền đến cảm giác ngứa ngứa, tê dại mà cũng vô cùng ấm áp, hạnh phúc, điều này làm cho La Chu nhịn không được cười khanh khách như mộtđứa trẻ thơ.“Ngao ── ”Tiếng kêu trầm thấp quen thuộc vang lên bên dưới ổ chăn khiến nàng sửng sốt duỗi thẳng chân thử kiểm tra. Vừa duỗi chân đã chạm được bộ lông dầy thô cứng mà rất ấm áp không hề giống bàn chân của lò sưởi Đa Cát nhà nàng a. Trong lòng nhất thời ngạc nhiên hỏi: “Là… Là Ngân Nghê sao!?”“Ngao ──”Cái lưỡi ấm nóng thô ráp mềm dẻo trong lúc La Chu không đề phòng liếm lên bàn chân nàng, bỗng những giọt nước mắt lập tức tuôn nước mà không hề có dấu hiệu trước đó. Nàng ôm chặt Đa Cát, vừa khóc vừa mắng: “Ngan Nghê thối tha, Mẹ nó tối qua vì sao nhẫn tâm bỏ rơi ta? Hu hu, ta nghĩ đến lần này không sống nổi nữa, hu hu…”“Ngao ──”Ngân nghê thấp giọng kêu đáp trả, ở bên trong ổ chăn cũng dùng đầu cọ cọ chân nàng, sau lại cố gắng trèo lên đêm chăn bò đến sau lưng nàng.Nàng cảm thấy được phía sau bốc mùi tanh tưởi nhưng đầy hoi ấm áp liền biết Ngân Nghê ngay sau lưng mình, La Chu lập tức buông ra Đa Cát, giãy dụa xoay người tại trong lòng hắn ôm lấy cái cổ cứng chắc của Ngân Nghê rồi chôn mặt vào đám lông xám bạc gào khóc thảm hại.Chương105:Ánh đèn u ám trên lỗ chóĐa Cát ngạc nhiên khi nhìn thấy trong mắt con chó ngao hung tàn lại toát ra sự dung túng cùng sủng ái vô cùng. Khuôn mặt ngây thơ đáng yêu đột nhiên trở nên vặn vẹo đến quái dị. Đôi mắt màu rám nắng hơi hơi nheo lại, đuôi lông mày nhấc lên bắn ra những tia ác độc lạnh lẽo.Cái nữ nô này trừ bỏ ôm lấy Liệt đội trưởng gào khóc ra còn có thể ôm lấy con chó ngao mà gào khóc. Chẳng lẽ trong mắt của nàng, một con súc sinh chó ngao cũng có thể đối xử như với người? Thú vị, thậtsự rất thú vị.Trong khi hắn còn đang thích thú với điều mà hắn vừa tìm ra, Ngân Nghê cúi đầu, đôi mắt tam giác xanh lục nhìn trông thật nhu mì, long lanh kệ cho La Chu giày vò cọ cọ trên cổ của nó. Cổ họng khôngngừng phát ra tiếng khò khè trầm thấp như là đang trấn an La Chu.Tiếng khóc cuối cùng cũng nhỏ dần rồi biến mất, La Chu vẫn còn thút thít lau đi nước mắt, nàng chậm rãi vuốt lại lông trên cổ của Ngân Nghê bị ướt thẫm bởi nước mắt và rối tinh mù vì do nàng vò, lúc này tâm tình nàng cuối cùng cũng chậm rãi trở lại bình thường. Lúc gào khóc trong lòng Thích Ca Thát Tu là nàng trút hết tất cả sợ hãi từ việc trước đó; còn khi ôm Ngân Nghê khóc là giải thoát tất cả những ủy khuất cùng ấm ức suốt thời gian qua. Sau khi khóc sướt mướt một hồi, mặc dù thân thể có chút mệt mỏi nhưng nàng cảm giác thật sảng khoái thoải mái. Đợi cho điều chỉnh hoàn toàn cảm xúc thật tốt, nàng mới quay người lại ngượng ngùng nhìn Đa Cát gượng cười nói: “Tỷ tỷ khóc khiến đệ chê cười rồi.”Đa Cát lắc đầu trên mặt nở một nụ cười như ánh mặt trời ấm áp: “Mẹ đệ cũng từng nói, khi nào muốn khóc thì cứ khóc thật to, nhịn lại sẽ không tốt cho cơ thể. Đệ ngay cả khi khổ sở cũng không dám khóc a, vì đệ là nam nhân vừa khóc sẽ liền bị ca ca quát mắng. Tỷ tỷ là nữ nhân, có thể tùy ý khóc, nên tỷ không cần thấy thẹn thùng đâu.”Nam nhân á? một nhóc con mười một mười hai tuổi cũng có thể gọi là nam nhân sao? Trẻ con cổ đại toàn tiếp nhận sự nuông chiều cho đến hư mà lớn lên thật đúng là thể loại giáo dục đi xuống! La Chu nhìn khuôn mặt cậu nhóc vừa đáng yêu vừa hồn nhiên trước mắt này, hắn có đôi mắt thật thân thiết ngay cả không nói gì cũng có thể khiến người khác đồng tình. Nữ nhân có thể sinh ra được một Đa Cát như tri kỉ thế này thật không uổng công chín tháng mười ngày nuôi dưỡng! Nàng không khỏi đối người mẹ đã qua đời của Đa Cát có chút yêu thích và ngưỡng mộ, nàng tự đáy lòng nói: “Đa Cát thật biết săn sóc người khác, cô gái nào mà gả cho ngươi thì đời này nhất định sẽ rất hạnh phúc nha.”“Tỷ tỷ, ngươi nói bậy cái gì vậy!” Đa Cát lớn giọng nói, khuôn mặt toàn bộ ửng hồng, răng nanh trắng sáng cắn cắn môi dưới biểu hiện chủ nhân của nó không được tự nhiên, cặp mắt to màu rám nắng hiệnlên xấu hổ cùng ngượng ngùng, trông càng khờ khạo đáng yêu.“Tỷ không có nói bậy chút nào, Đa Cát của chúng cũng không còn nhỏ tuổi nữa đâu.” La Chu vỗ vỗ khuôn mặt hồng lên vì ngượng ngùng của hắn, trong mắt nàng còn hiện lên ý cười đùa cợt. Đột nhiên nhớ tới vấn đề nàng xem nhẹ trước khi ngủ, Nàng tò mò hỏi, “Đúng rồi Đa Cát, đệ làm sao lại bị tống vào đây vậy?” Chẳng nhẽ hắn cũng giống A Lan Ni Mã cũng biết phá khóa sao? Này có phải hay khôngnàng có thể chạy thoát khỏi địa lao này, có khả năng thoát khỏi hoàng cung?“Sau khi Liệt đội trưởng rời đi, tỷ tỷ vẫn ở bên trong chăn dù đệ có gọi thế nào cũng không lên tiếng trả lời. Đệ thực lo lắng cho tỷ tỷ liền chui qua khe hở giữa các song chắn đến xem tỷ nha.” Đa Cát bình thản đáp lại.Chui qua? La Chu nửa xoay người nhìn về phía song chắn nhà lao, nó được làm bằng thân gỗ to nặng mà khoảng cách giữa mỗi song cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm centimet, nàng lại liếc tầm mắt cẩn thận đánh giá đệ đệ này trước mặt. Nàng vắt óc nghĩ mãi cũng không hiểu sao hắn có thể chui qua được? “Đệ… có thể chui qua ư?” Nàng khoa tay múa chân, vẻ mặt vừa khinh ngạc vừa nghi hoặc.“Tỷ tỷ, đừng có khinh thường đệ, đệ từ bé đã luyện tập Mật Tông nên việc chui qua song chắn này dễ như bỡn với đệ.” Đa Cát đắc ý cười nói “Bất quá tỷ vẫn nên giữ bí mật cho đệ, trăm ngàn lần đừng nóicho ca ca đệ biết.”hắn luyện tập Mật Tông chẳng lẽ là cùng võ thuật rút xương là một? La Chu há hốc mồm vì kinh ngạc, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định buông tha cho. Mật Tông bắt nguồn từ Phật giáo Ấn Độ sau kết hợp với giáo phái nguyên thủy trải qua mấy trăm ngàn tuổi phát triển ra Tát già phái, là một nhánh của môn phái Mật Tông. Mỗi một nhánh của môn phái Mật Tông đều phải giữ kín không nói ra bí kíp. Nàng thân mình còn không giữu nổi, lúc nào cũng như lá phất phơ trong gió bão, dưới tình huống này quá hiếu kỳ cũng không phải một chuyện tốt, không biết chuyện vẫn là không cần đi tìm tòi đáp án. Trong lòng thật vất vả lóe sáng một tia mong manh ngay lập tức biến mất luôn, nàng chỉ biết thương cái thân nàng, cũng chỉ là một người bình thường nên không chui qua được song chắn đó.“Ừm, tỷ nhất định sẽ giữ bí mật.” Nàng run run trả lời, lại nhìn về phía Ngân Nghê, “Ngân Nghê làm thế nào mà vào vậy?” một con chó ngao hẳn không có khả năng cũng luyện qua kỹ thuật rút xương của Mật Tông đi.“Ngao ──”Ngân nghê nhe hàm răng sắc bén đầy mạnh mẽ của nó, dưới ánh lửa ngọn đèn lóe ra cái dài cái ngắn nhọn hoắt.“Ngân Nghê là tên của nó sao?” Đa Cát tựa gần La Chu có chút hơi sợ hãi đặt câu hỏi, “Vừa rồi tỷ tỷ gọi nó thì phải.”“Đúng vậy, nó là một con chó ngao rất thông minh.” La Chu gãi gãi cằm Ngân Nghê, nói được có chút tự hào. Tuy rằng Ngân Nghê không do nàng nuôi dưỡng, người mà nó trung thành cũng không phải nàng. Cầm thú vương mà ra lệnh nó cũng có thể ngoan ngoãn bỏ mặc nàng coi như không quen biết nữa ý chứ, bất quá nó như cũ vẫn là người bạn thân nhất ở cổ đại này mà nàng có thể dựa vào.“Đúng là rất thông minh a. Nó cắn gãy mấy thanh gỗ chắn trong nhà lao rồi chậm rãi chui vào.” Đa Cát gật đầu thực đồng ý với lời nói của La Chu rồi chỉ tay phía góc gian tù, “Kia kìa, tỷ xem, chính là cái góc kia.”La Chu nhìn theo phía tay hắn chỉ thấy tại một góc bên trái gian tù sát bức tường thạch bích, nơi ánh lửa không chiếu nổi tới chỗ âm u xuất hiện một cái hốc có đường kính *một thước, trông nó to như mộtcái miệng động vậy, nàng hoàn toàn có thể thoải mái chui qua. Này… Này… Nàng lập tức thoát khỏi sựchoáng ngợp xem xét xung quanh nhà lao rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hốc Ngân Nghê để lại chỉ thấy ánh sáng từ ngọn đèn leo lắt hắt lên mù mờ. Nàng trở nên kích động tựa vào người Ngân Nghe từ trong ổ chăn vội vàng đứng thẳng lên như là con sói đói phát hiện được miếng thịt béo ngậy, hai mắt như đuốc, gắt gao chăm chú nhìn cái hốc như lỗ chó mà nàng không nhịn được run rẩy.Đó không phải lỗ mà rõ ràng là cái động! Nàng tự nhủ mình như vậy. Và đó là cái động gần trong gang tấc hướng tới tự do! Nàng cuối cùng có cơ hội thoát khỏi chỗ này! Mẹ nó Ngân Nghê thật sự là tuyệt vời!“Tỷ tỷ, mau quay lại ổ chăn đi, cẩn thận không tỷ lại bị cảm lạnh a.”Nhưng mà còn không chờ nàng kích động nhảy nhót đủ, một đôi tay gầy mảnh khảnh từ đằng sau ôm lấy thân thể của nàng, dùng sức đem nàng kéo về ổ chăn xong đắp lại thật kín cho nàng.Đa Cát nâng lên khuôn mặt của La Chu, cặp mắt to màu rám nắng chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng. Khuôn mặt đáng yêu trẻ con của hắn lúc này trở nên nghiêm túc: “Tỷ tỷ, ngươi đừng vọng tưởng chạy trốn. Nhà tù tuy rằng không có người trông coi, nhưng những chỗ trọng hiểm đều có binh sĩ nghiêm mật trông coi, một khi tù nhân bị phát hiện trốn tù thì cái kết duy nhất có được là bị chém chết. Cho dù ngươi có được Phật tổ phù hộ may mắn chạy thoát ra khỏi địa lao thì bên ngoài trời giá rét đông lạnh như này cùng cái cơ thể yếu ớt như vậy không đến nửa ngày sẽ bị đông chết.”La Chu kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Đa Cát, ánh mắt kích động lúc nãy giờ dều rút đisạch không còn bóng dáng, tâm tình nhảy nhót cũng trầm xuống. Đa Cát nói đúng vậy là nàng chân tay nhanh hơn não. Ở đây mùa đông, nhiệt độ xuống cực thấp, có lúc xuống tới -20 độ -30 độ, nếu nàng tùy tiện trốn đi sẽ chỉ khiến nàng chết nhanh hơn. Mẹ nó, trơ mắt nhìn về phía cái lỗ chó mà cũng không thể chui qua, này thật là phiền muộn quá đi!Nàng kéo tay Đa Cát xuống, cố gắng gợi lên khóe miệng, che giấu bằng nụ cười mà nói “Đa Cát, ngươi hiểu lầm tỷ rồi. Tỷ chỉ là sợ hãi ở lại trong địa lao mới có thể đột nhiên suy nghĩ lung tung, cũng khôngnghĩ tới chạy trốn.” Đa Cát, huynh đệ ạ, đệ có phải là một trong những nhân viên giám thị ở địa lao không vậy? Hay hắn là thần dân trung thành với Cầm thú Vương? Tóm lại mà nói tốt nhất vẫn là phải cẩn thận.“Tỷ tỷ không nghĩ tới chạy trốn là tốt rồi.” Đa Cát nhẹ nhàng thở hắt ra, khuôn mặt nghiêm túc trong giây lát lại tỏa ra nụ cười vui vẻ, “Tỷ tỷ, Liệt đội trưởng đại nhân không phải có nói là chờ Vương hết giận sẽ tự nhiên mà thả tỷ ra sao? Đệ nghĩ là không được bao lâu Vương sẽ thả tỷ đấy.”Ha, Cầm thú Vương sẽ thả nàng ra á? La Chu bĩu môi từ chối cho hắn ý kiến. Đa Cát hẳn là cũng nghe được nàng nói những lời mạo phạm Cầm thú Vương như thế nào, vậy mà vẫn còn có thể đồng ý với Thích Ca Thát Tu cái chuyện ma quỷ không bao giờ xảy ra ấy, nàng chỉ có thể nói rằng hắn thật sự là một đứa trẻ ngây thơ.“Ừ, vậy tỷ sẽ chờ.” Nàng lười chả có tâm tình mà đáp lời nữa, trong ngực vẫn có cảm giác hết sức tiếc nuối.“Tỷ tỷ đừng mất hứng, nếu Vương không thả ngươi đi, chờ thêm vài ngày đệ sẽ lặng lẽ cầu ca ca thả ngươi đi ra ngoài.” Đa Cát nhìn nàng cười nói lấy lòng.“Đệ… Đệ nhỏ giọng chút!” La Chu bị kinh hãi nheo mắt lại, vội vàng lấy tay che cái miệng của hắn, “Tự ý thả tù nhân là tội lớn, ngươi muốn hại ca ca đệ rơi đầu à?.” Nàng quay đầu nhìn qua bóng Ngân Nghê hướng ra ngoài cửa lao ngó nghiêng cảnh giác nhìn quanh.“Tỷ tỷ yên tâm, ta sớm đi kiểm tra qua rồi, nơi này giam giữ tù nhân đều ngủ khì khì hết, không ai chú ý đến chúng ta đâu.” Đa Cát cười tủm tỉm cầm lấy tay nàng đang che miệng hắn, nắm ở trong tay nắn bóp, thầm oán nói, “Tỷ nhìn tỷ kìa, mới chui ra khỏi ổ chăn một lát mà tay liền lại lạnh đông cứng vào.”“Có đệ cùng Ngân Nghê ở đây tỷ sẽ không bị lạnh a.” La Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn là lo lắng ân cần dặn dò “Sau này không cho phép lại tùy tiện nói lung tung. Nếu… Nếu ta thực sự không thể rời khỏi địa lao này, sau khi đệ rời khỏi phải luôn luôn đến thăm tỷ là được.”Thành thật mà nói nàng đối với đề nghị của Đa Cát không thể không động tâm. Nàng từng chứng kiến toàn bộ cảnh A Lan Ni Mã chết đi, các nàng ấy không chịu nghe lời khuyên càng cố ý muốn báo thù và rồi kết thúc tính mạng mình dưới tình huống đó. Nàng cũng chỉ thuận tiện lợi dụng kế hoạch của các nàng ý nên trong lòng cũng không có bất luận cái gì áy náy cùng gánh nặng. Nhưng đối mặt với Đa Cát, người mà nàng mới gặp mặt liền trở thành người bạn thân thiết, cũng trải qua tuổi thơ giống nàng nên có chút đồng cảm. Tuy nàng cũng muốn nhận lấy tấm lòng thiện lương cùng nhiệt tình của hắn nhưng lại càng không muốn bởi vì chính mình khiến cho Đa Cát cùng người nhà của hắn gặp điều không may.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store