ZingTruyen.Store

21 00 Khong Dang Gia Ngan Vang

Trên thực tế, anh chưa bao giờ được hứa hẹn về sự lâu dài.

1.

Khi Park Jaehyuk bước lên cầu thang, hắn ngửi thấy một mùi thơm, lạ và ngọt ngào.

Giống như những quả mọng chín được ép thành nước dính, một mùi thơm đậm đà tràn ra từ hộp kín.

Trong phòng không có Alpha thì cũng chỉ xuất hiện Beta, tin tức tố của Omega này từ đâu ra vậy? Park Jaehyuk nhíu nhíu mày, đứng ở đầu cầu thang với tư cách là một Alpha, hắn cẩn thận không bước thêm nữa, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho người quản lý. Nhưng trước khi hắn kịp lấy điện thoại ra khỏi túi, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Park Jaehyuk quay lại, hắn nhìn thấy Son Siwoo, đang cầm túi đồ ăn với vẻ mặt bối rối.

Son Siwoo ngẩng mặt lên, lười biếng ngáp một cái, hỏi: "Mày đứng đây làm gì?"

Beta không ngửi được mùi pheromone trong không khí. Vai Park Jaehyuk hơi thả lỏng: "Sao lại chỉ có một mình mày thôi vậy?"

"Jihoon và Hyeonjun đi ăn tối rồi. Tao mang đồ ăn về cho Wangho." Siwoo giơ chiếc túi trong tay lên, "Nó nói nó đang giở trận không thoát ra được nên nhờ tao mua đồ ăn hộ, sao vậy? Nó không ở trong à?"

Son Siwoo bước lên cầu thang, lướt ngang qua Park Jaehyuk. Cậu ta đang định mở cửa thì cổ tay bất ngờ bị hắn giữ lại.

"Chờ một chút." Park Jaehyuk nói, giọng căng thẳng bất thường: "Mày nói Wangho đang ở trong đấy à?"

"Ừ?" Son Siwoo nhìn hắn và gật đầu: "Sao trông mày căng thẳng thế?"

Park Jaehyuk thả tay ra, vẻ mặt kỳ lạ, lùi lại hai bước, cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn lùi thêm mấy bước nữa, lấy trong túi ra một miếng dán ức chế, dán vào gáy. Hắn nâng cằm ra hiệu với cậu ta: "Mày vào xem đi."

Son Siwoo liếc nhìn hắn, sau đó cậu ta nhận ra có chuyện gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình, nói: "Không phải hôm qua mày mới uống thuốc ức chế à?"

Park Jaehyuk cẩn thận mặc lại chiếc áo khoác, nửa khuôn mặt đều chôn vùi vào cổ áo, rầu rĩ nói: "Lo trước khỏi hoạ."

Son Siwoo đặt chiếc túi nhựa đựng đồ ăn mang về vào tay Park Jaehyuk rồi đẩy hắn ra ngoài. Cậu ta không ngửi thấy được mùi pheromone không có nghĩa là Son Siwoo ngốc không hiểu được tình huống bây giờ là sao. Cậu tiến lên hai bước, định đẩy cửa phòng huấn luyện ra, nhưng lại phát hiện ra đằng sau cánh cửa hình như có cái gì đó chặn lại.

Sắc mặt Son Siwoo thay đổi, cậu ấn tay nắm cửa, gõ nhẹ, hỏi dò: "Wangho? Mày có ở trong đó không thế?"

Trong phòng có tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất, sau đó cửa được mở ra. Lúc này Son Siwoo mới phát hiện ra Han Wangho đang đè lên cửa, cậu ta cẩn thận mở ra một khe nhỏ. Han Wangho mặc áo khoác, nửa khuôn mặt trắng bệch như nước, nhưng đôi môi hồng ươn ướt, mắt long lanh như sắp khóc. Son Siwoo bị cậu doạ cho phát hoảng, nhưng trong vô thức vẫn với được bàn tay đang nắm chặt cửa kia. Tay cậu toát đầy mồ hôi, nhớp nháp vô cùng.

"Wangho? Mày làm sao đấy?" Son Siwoo đè lên cửa, không cho cậu đóng cửa lại, cậu ta dùng sức chen vào trong khe cửa. Han Wangho không ngờ thằng bạn thân mình lại hành động như vậy, nhất thời đơ người tại chỗ. Son Siwoo bước vào, nhanh chóng liếc thấy thuốc ức chế bị đổ trên sàn để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ, lần này kỳ mẫn cảm của Han Wangho nghiêm trọng đến mức nào mà khiến cậu không thể tiêm thuốc ức chế?

"Ừm.... Anh Siwoo ơi," một giọng nói từ phía sau vang lên. Son Siwoo quay đầu nhìn lại, thấy Choi Hyeonjun đang đứng ngoài cửa, tay cầm thứ gì đó, đang do dự không biết có nên bước vào hay không, "Anh Jaehyuk nhờ em mang cái này qua."

Thuốc ức chế khẩn cấp A-W2. Nhận ra Choi Hyeonjun đang cầm thứ gì, cậu ta thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn Chúa, Siwoo nghĩ, thế giới sẽ chẳng thể vận hành nếu không có Beta.

Nhưng khi Siwoo đưa thuốc ức chế ra, ánh mắt Han Wangho loé lên. Cậu cầm thuốc ức chế trong tay, xoa nhẹ nó, không hiểu sao lúc đó Siwoo thấy cậu nở một nụ cười bất lực.

"Tao không cần cái này đâu." Han Wangho đặt thuốc ức chế sang một bên, nghiêng người gần đến mức Son Siwoo có thể thấy lông mi cậu hơi run, giống như lông quạ bị mưa phùn thấm ướt đẫm.

Son Siwoo vừa sốc vừa thấy khó hiểu, cố gắng khuyên giải một cách nghiêm túc. Nhưng Han Wangho rõ ràng đã mê sảng vì cơn sốt vẫn kiên quyết không chịu tiêm thuốc ức chế khẩn cấp của Alpha. Son Siwoo nhìn cậu ủ rũ quấn mình trong chiếc áo khoác hơi rộng mà Siwoo chưa từng thấy trước đây. Mái tóc ngắn dính chặt vào thái dương ướt đẫm mồ hôi, Han Wangho thở hổn hển một cách yếu ớt như thể một người chết đuối đang cố tóm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Có phải tất cả kỳ mẫn cảm của Alpha đều như thế này không? Son Siwoo mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vì tin tưởng vào đồng đội nên anh ta không nói gì thêm.

Cuối cùng cả hai đã đưa Han Wangho đến bệnh viện trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Park Jaehyuk nhấn ga hết cỡ trên đường thành phố, và Son Siwoo đang đỡ lấy Wangho ở hàng ghế sau. Nếu anh ta không kịp chống tay lên phần tựa lưng của ghế trước, Han Wangho chắc chắn sẽ lăn từ phía sau lên tận kính chắn gió. Son Siwoo vỗ vào lưng ghế lái và chửi Park Jaehyuk là đồ khốn nạn không hiểu luật giao thông cùng luật an toàn đường bộ. Choi Hyunjoon ngồi ở ghế phụ run rẩy vì sợ hãi đến mức không dám nói gì, nhưng Park Jaehyuk cau mày, nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi của Choi Woojee khi hắn vừa mới đụng phải thằng em ở tầng dưới. Park Jaehyuk luôn cảm thấy rằng có điều gì đó mà hắn đã vô tình bỏ qua.

Han Wangho đã hôn mê bất tỉnh vì sốt cao trước khi đến bệnh viện. Bác sĩ trực khoa cấp cứu vén áo lên, nhìn thấy phần cổ sưng đỏ của Han Wangho, sắc mặt thay đổi, vội vàng gọi người đến để đưa chỉ thị. Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ để Son Siwoo nhìn thấy vết răng sâu hoắm rõ ràng trên các tuyến ở sau gáy Han Wangho như thể có người đã ngậm chỗ thịt đó vào miệng rồi liếm cắn liên tục. Không có Alpha nào sẽ cho phép người khác đối xử với mình như vậy, trừ khi... Son Siwoo nghĩ đến những tin đồn hẹn hò mà anh ta mơ hồ nghe được, một đầu mũi tên nhắm thẳng vào người bạn tốt của mình và một đầu khác thì chỉ vào tuyển thủ huyền thoại khác cũng đang nằm trong phòng bệnh vào lúc này. Nghĩ đến đây, Son Siwoo rùng mình, như để che giấu lỗi lầm của mình, anh dời ánh mắt khỏi bức tường, không dám nghĩ thêm nữa.

Cô y tá bước ra khỏi phòng bệnh và đi về phía Son Siwoo cùng những người khác với một chồng báo cáo mới in trên tay. Son Siwoo theo bản năng đứng dậy, nghe y tá hỏi: "Các vị là người thân của Omega ở bên trong à?"

"Đợi một chút," Son Siwoo ngắt lời, "Omega?"

Y tá hơi ngừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ: "Các vị không biết?"

Ánh mắt cô quét qua Son Siwoo và Park Jaehyuk, rồi sang đến Choi Hyeonjun, người sắp ngã xuống đất vì buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng đứng vững: "Ai trong các bạn là Alpha của cậu ấy?"

Son Siwoo và Park Jaehyuk nhìn nhau hai giây, sau đó quay sang y tá đồng thanh nói: "Cậu ấy còn có Alpha?"

Y tá nắm chặt tờ báo cáo trong tay, đè nén sự nghi ngờ không biết hai người trước mặt có thật sự đáng tin hay không, cô do dự một chút rồi nói: "Gọi cho người nhà bệnh nhân đi."

"Đây là vì sự bài xích pheromone nên mới xảy ra biến chứng. Omega trong thời kỳ này sẽ đặc biệt nhạy cảm với pheromone của những Alpha khác. Anh..." Y tá liếc nhìn bọn họ một lượt, cuối cùng thở dài, muốn nói lại thôi.

Son Siwoo và Park Jaehyuk đều đã choáng váng khi nghe thấy tin tức bài xích pheromone, chỉ có Omega được Alpha đánh dấu mới có triệu chứng từ chối pheromone của các Alpha khác, nhưng Han Wangho — Cậu chính là Alpha mà!

Son Siwoo không ngửi thấy được mùi pheromone của Omega và Alpha, nhưng anh ta biết rằng trong một tháng luôn có vài ngày, một người trì độn như Jeong Jihoon còn phải đi vòng quanh Han Wangho và hỏi: "Mùi trên người Wangho-hyung quá nồng, cách năm trăm mét còn ngửi thấy, như bị đấm vào mặt vậy." Park Jaehyuk cũng đồng ý với Jeong Jihoon và nói thêm: "Giống như kiểu có khẩu súng mới nạp đạn bắn vào thái dương của tao vậy."

Ngoài ra, Son Siwoo cũng nghe được một số tin đồn ở những nơi khác, chẳng nạn như những năm đầu, tuyển thủ Peanut dường như không kiểm soát tốt pheromone của mình nên ban giám sát và huấn luyện viên lúc đó nghi ngờ những tuyển thủ Alpha khác yêu nhau trong đội. Lại một tin đồn khác, có một Alpha trẻ tuổi tỏ tình với tiền bối xinh đẹp mà cậu ta thích, nhưng thứ cậu ta nhận lại được chỉ là một nụ cười không rõ từ Han Wangho và câu trả lời: "Xin lỗi, tôi không thích Alpha."

Nhưng cho đến lúc này, khi nhìn thấy giới tính Omega được đánh dấu trên báo cáo mà y tá in ra, Son Siwoo mới muộn màng nhớ ra rằng Han Wangho chưa bao giờ tự giới thiệu mình là Alpha.
"Các anh không biết số điện thoại của gia đình bệnh nhân sao?" Sự kiên nhẫn của y tá dường như đã đến giới hạn, cô mỉm cười, đang định nói gì đó thì tờ báo cáo trong tay đột nhiên bị người khác cầm lấy. "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Chàng trai tóc đen vẫn mặc bộ đồng phục quen thuộc của đội tuyển, nhưng mái tóc ngắn trông hơi lộn xộn vì hước đi vội vã. Anh hít một hơi và dừng lại một chút ở cột "Các triệu chứng này xảy ra vì nghi ngờ lạm dụng chất ức chế O-R3" trên tờ báo cáo. Sau đó, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Son Siwoo và Park Jaehyuk, anh nắm chặt tờ báo cáo trong tay.

Cô y tá cũng sửng sốt nhìn đôi mắt đen láy của chàng trai qua mắt kính, nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng. Cô bất giác rùng mình, bỏ những suy nghĩ hỗn loạn đó ra sau, ngập ngừng hỏi: "Xin lỗi, anh với bệnh nhân là...?"

"Chồng." Lee Sanghyeok nói.

Son Siwoo và Park Jaehyuk đồng thời hít một hơi khí lạnh, cùng với Choi Wooje vội vàng chạy tới từ phía sau, họ hoá đá thành ba bức tượng không thể cử động và cũng không dám cử động. Nhưng Lee Sanghyeok dường như không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này, giọng điệu vẫn ôn hoà và bình tĩnh: "Cô có cần tôi cho xem giấy đăng ký kết hôn không?"

2

Lúc ban đầu, Lee Sanghyeok cũng không biết Han Wangho là Omega.

Lần đầu gặp nhau, cả hai đều còn quá trẻ. Han Wangho đã che giấu kết quả phân hoá với SKT và nói ra một lời nói dối không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để thay đổi một nửa cuộc đời của cậu sau này. Chàng trai tóc vàng đưa tay về phía Lee Sanghyeok và không chút do dự nói: "Sanghyeok-hyung, vậy chúng ta là bạn cùng phòng rồi." Cậu nở nụ cười so với ánh nắng ngoài phòng còn chói hơn. Lee Sanghyeok như bị ma quỷ sai khiến mà vươn tay ra nắm lấy, nhìn thiếu niên trước mặt còn không biết lớn hẳn chưa, mấy từ ngữ như phân hoá hoặc dục vọng đặt cạnh em ấy không biết liệu còn có ổn không.

Cho đến khi Bae Junsik từng vô tình hoặc cố ý nói với anh rằng: "Wangho trông giống như một đứa trẻ nhỉ? Thế mà lần trước tao xem hồ sơ của em ấy của người giám sát, hoá ra em ấy là một Alpha hẳn hoi."

À, em ấy là Alpha.

Vì vậy trong bữa tối, Han Wangho đã hỏi Lee Sanghyeok rằng tại sao anh cứ nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt của Lee Sanghyeok quét qua chiếc mũi thẳng và đôi môi mềm mại của thiếu niên, đôi mắt đen láy như được phủ một lớp men tuyệt đẹp dưới ánh sáng vàng ấm áp. LeeLể Sanghyeok kiềmkìm chế cúi đầu, không để ý dùng thìa múc canh kim chi trong bát và nói dối:
"Làm gì có?"

"Là Wangho nhìn chằm chằm vào anh mà."

Vì thế anh hài lòng nhìn thiếu niên ngồi đối diện mình vì bực bội mà đỏ mặt, lúc này trong lòng anh cảm thấy một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng được. Nhưng gen ẩn sâu trong huyết mạch anh nóng lòng muốn thử nhắc nhở rằng người ngồi trước mặt anh là Alpha trẻ tuổi và xinh đẹp, là đồng đội, là bạn bè của anh.... Và cũng là một đối tượng sẵn sàng để săn lùng.

Con thú săn mồi đi trong đêm tối bình tĩnh nhe răng năng nhưng cậu bé vốn bị coi là con mồi vẫn không hề hay biết, thậm chí còn nhiệt tình giới thiệu cho Lee Sanghyeok món đậu phụ nướng mà cậu vừa gọi. Cậu đẩy đĩa về phía anh và nói món này ngon lắm, Sanghyeok-hyung có muốn thử không. Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm  cậu một lúc rồi cầm đũa, cụp mắt xuống và chậm rãi cắn một miếng.

"Đây là đũa của em mà? Hyung không có đũa hả?" Han Wangho nói với kiểu giọng phàn nàn nhưng vẻ mặt vẫn mỉm cười, hiển nhiên không có chút suy nghĩ khác với hành động có chút mập mờ ám muội này của Lee Sanghyeok. Em ấy hoàn toàn coi mình như một người đồng đội đáng tin cậy, không thấy một chút nguy hiểm nào sao? Lee Sanghyeok nhìn thấy nụ cười tươi không chút lo nghĩ của cậu, trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng vẫn khe khẽ thở dài.

Đừng bận tâm. Lee Sanghyeok nghĩ, họ vẫn còn trẻ, họ... vẫn còn rất nhiều thời gian.

Thời tiết mùa hè ẩm ướt, nóng bức, chiều tối mưa to không báo trước. Sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ, tia sét chói loá xé toạc bầu trời trong đêm tối tăm. Lee Sanghyeok ở trong phòng huấn luyện mà không chờ bạn cùng phòng. Lee Jaewan ướt sũng từ cửa bước vào và nói rằng Wangho bị ốm nên đã xin nghỉ tập buổi tối.

"Sao lại đột nhiên bị bệnh? Buổi chiều em ấy vẫn ổn mà đúng không?" Bae Junsik quay người hỏi. Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà không nhìn lại, nhưng tai anh vẫn lặng lẽ vểnh lên.

"Có lẽ em ấy bị mắc mưa trên đường về ký túc xá, Wangho luôn như vậy mà, tao nhắc em ấy mang ô mà chắc có lẽ Wangho quên mất." Rất bất cẩn. Sau một hồi im lặng, Lee Sanghyeok cuối cùng cũng quay lại hỏi: "Bên ngoài mưa to lắm à?"

"Sanghyeok, nếu mày lo lắng như thế, tao khuyên mày nên nhấc điện thoại trên bàn lên và gọi điện cho người liên quan ngay bây giờ." Tất nhiên, Lee Jaewan biết rằng điều Lee Sanghyeok muốn hỏi thực chất không phải cơn mưa kia. Hắn âm thầm trao đổi ánh mắt với Bae Junsik đang ngồi ở bên kia. Dù SKT không ủng hộ chuyện tình cảm lãng mạn ở trong đội nhưng bất kỳ ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra lý do mối quan hệ thân thiết giữa Wangho và Sanghyeok. Lee Jaewan và Bae Junsik không xen vào quá nhiều mối quan hệ của đồng đội họ, nhưng lại không thể không áp dụng tâm lý chỉ xem cho vui chứ không quá coi trọng.

Cơn mưa ngoài cửa sổ không hề tạnh cho đến khi kết thúc buổi tập tối. Lee Sanghyeok đứng ở cửa phòng tập và mở ô ra, nhưng điều anh nhớ là cảnh tượng đêm qua anh và Han Wangho dưới chiếc ô trở lại ký túc xá. Chiếc ô của SKT không to, cùng lắm chỉ chứa được hai thiếu niên mảnh khảnh. Lúc đó Han Wangho nắm lấy cánh tay cầm ô của Lee Sanghyeok, dựa vào rất gần anh, thậm chí Lee Sanghyeok còn nghi ngờ mình ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào như mật hoa.

Đó là nước hoa hay mùi đồ vệ sinh cá nhân? Để tránh bị ướt vì dính mưa, Han Wangho đã xắn tay áo lên và cọ xát cẳng tay vào Lee Sanghyeok. Nhiệt độ khi họ tiếp xúc gần gũi gần như không thể chịu nổi. Nhưng Lee Sanghyeok không tránh né, còn vô thức nghiêng ô về phía Han Wangho.

Lee Sanghyeok sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy con đường từ căn cứ đến ký túc xá lại dài như thế này, dù thực chất nó cực kỳ ngắn. Các đồng đội khác nói chuyện với nhau và nói rằng họ muốn ra ngoài ăn nhẹ vào đêm muộn, đồng thời hỏi Lee Sanghyeok liệu anh ấy có đi cùng không. Lee Sanghyeok từ chối lòng tốt của họ và đi đường vòng đến cửa hàng nhỏ gần đó, nơi họ thường ăn và mua hai phần canh bánh gạo.

Nước mưa rơi xuống quần anh, lớp vải ẩm ướt dính vào bắp chân, sờ vào có cảm giác lạnh và nhớp nháp. Lee Sanghyeok bước nhanh hơn và cất ô khi bước xuống tầng dưới ký túc xá, anh cẩn thận không để mưa rơi vào chiếc túi đựng canh bánh gạo.

Ký túc xá rất yên tĩnh, có lẽ vì không có ai ở nên Lee Sanghyeok có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Anh bước đến cửa ký túc xá, muốn mở cửa, lại phát hiện cửa bị khoá, nhịp tim vốn dĩ có chút bất an của anh đột nhiên đập loạn nhịp.

Anh gõ cửa nhưng không có tiếng động.

Wangho không có ở đây? Lee Sanghyeok mím môi, anh đoán được rất nhiều điều, nhưng cuối cùng cũng bắt được thứ gì đó, hơi thở ngọt ngào và quen thuộc tràn ra từ khe cửa.

Mùi hương đủ quyến rũ người ta tan vào trong không khí đã biến mất trong giây tiếp theo. Tuy nhiên, ngay lúc đó Lee Sanghyeok đã nhận ra rồi đứng hình như bị sét đánh. Anh đứng ở cửa gõ lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời, như thể trong ký túc xá không có ai vậy.

Thế là anh lấy chìa khoá ra khỏi túi. Lúc này, cổ tay anh run lên, như thể thứ anh sắp mở không phải cánh cửa ký túc xá mà là một loại hộp Pandora nào đó. Nhưng anh không thể từ chối những gì đang âm thầm quyến rũ anh sau cánh cửa, Lee Sanghyeok không thể từ chối cám dỗ của những lời đồn đoán mơ hồ và nóng bỏng. Chiếc áo khoác ướt mưa bám vào cánh tay anh như một con rắn không nhiệt độ quấn quanh người.

Với một tiếng "tách", ổ khóa đã được mở.

Lee Sanghyeok nhẹ nhàng mở cửa, cuối cùng ngửi thấy mùi hoa quả chín trong bóng tối.

Anh đặt canh bánh gạo lên bàn cạnh cửa, cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Lee Sanghyeok không bật đèn, nhưng anh có thể mơ hồ nhìn thấy trên giường của Han Wangho không có ai. Cậu đang cuộn chăn và trốn vào trong góc, Lee Sanghyeok bước về phía cậu. Sự giằng xé giữa lý trí và ham muốn khiến thần kinh anh run rẩy và đau đớn. Mùi hương thơm kỳ lạ kia quấn quanh người anh, đốt cháy lý trí, chỉ còn lại con thú không còn bao nhiêu xiềng xích.

Han Wangho dường như phát hiện có người đi vào, vùi mình vào trong chăn sâu hơn. Và Lee Sanghyeok đã bước đến gần cậu, đưa tay ra kéo cậu khỏi chiếc chăn mỏng manh kia. 

Han Wangho không phải Alpha.

Lúc đó, Lee Sanghyeok không phân biệt được mình đang vui hay đang hoảng sợ. Cơ thể mềm mại và nóng bỏng của thiếu niên trượt vào trong vòng tay anh, đôi môi mềm mại cọ vào má lẫn khoé miệng Lee Sanghyeok, giống như một con thú nhỏ háo hức có bộ lông ướt đẫm vì mưa lớn. Lee Sanghyeok vòng tay qua eo Han Wangho, bắt cậu ngồi vào lòng mình, ôm chặt lấy thiếu niên, ngửi mùi thơm ngọt ngào và nhớp nháp toả ra từ sau gáy cậu.

Như thể anh sắp bị nướng chín và mắc kẹt trong một đám mây ẩm ướt ấm áp. Lee Sanghyeok kiềm chế mong muốn nghiền nát hoàn toàn người trong tay, dùng chiếc áo khoác trong tay quấn chặt Han Wangho. Giữa hơi thở hỗn loạn và nặng nề, anh nhéo mạnh vào đùi mình, giữa cơn đau âm ỉ, anh nghĩ, mình không thể.

Mày không thể tiếp cận em ấy bằng cách này.

Đây là một Omega mỏng manh, dễ bị phá vỡ. Lee Sanghyeok nghĩ rằng mình còn quá trẻ, chưa biết gì, pheromone và tính chiếm hữu của Enigma sẽ tiêu diệt hoàn toàn cậu. Trong quá trình, anh không khỏi run rẩy vì không kiềm chế được bản thân trước thứ pheromone nhớp nháp này - không phải vì Han Wangho là Omega, mà là vì Omega chính là Han Wangho.

Nhưng tiến thêm một bước nữa là vực thẳm không thể cứu vãn. Lee Sanghyeok biết mình là một Enigma hiếm có kể từ ngày nhận kết quả phân hoá, nhưng anh không thấy mình có khác biệt gì nhiều so với người khác. Nghiên cứu hiện tại cho thấy con người bị phân hoá thành Enigma hay bất kể giới tính nào sẽ thể hiện mức độ hung hãn nhất định so với thế giới bên ngoài. Trong trường hợp nghiêm trọng, họ thậm chí có thể còn bộc lộ rõ xu hướng nhân cách chống đối xã hội, nhưng Lee Sanghyeok thì không. Anh thậm chí còn bình tĩnh hơn những Alpha bình thường và có thể kiểm soát pheromone của mình rất tốt ngay cả trong giai đoạn nhạy cảm.

Nhưng vào lúc này, khi ôm Han Wangho vào lòng, Lee Sanghyeok nhận ra dòng máu nguy hiểm vẫn đang âm thầm chảy trong cơ thể anh, cố gắng để lộ những chiếc răng nanh hung dữ mỗi khi anh thể hiện ham muốn.

Lòng bàn tay anh vuốt vé, trượt xuống lưng Han Wangho. Lúc này, chỉ còn lại hai người bọn họ ở một góc thế giới. Pheromone của anh bao bọc lấy Han Wangho, vào thời điểm ấy, Lee Sanghyeok đã quên mất việc kiềm chế bản thân, mà chỉ cố gắng an ủi Han Wangho, mong rằng em ấy có thể trải qua giai đoạn này một cách suôn sẻ và bớt đau đớn hơn. 

Cho đến khi Han Wangho mở mắt ra và nhìn Lee Sanghyeok bằng ánh mắt mờ mịt. Sau đó, không thể nghĩ ra được, cậu khàn giọng hỏi: "Anh, tại sao anh lại không hôn em?"

Đó là lần đầu tiên Lee Sanghyeok nhìn rõ nước mắt của Han Wangho khi cậu khóc, mắt cậu đỏ hoe và trông rất đáng thuơbg. Pheromone của Enigma không thích hợp với Omega. Sự khoái cảm quá mức và nỗi đau âm ỉ khiến Han Wangho gần như khó thở, dùng tay chân để trốn thoát. Nhưng Lee Sanghyeok biết tất cả chuyện này đều do Omega tự mình chuốc lấy. Bởi vì khi họ hôn nhau, Han Wangho đã không đẩy anh ra.

Giọt nước mắt của các nạn nhân không đáng được thông cảm vì chính em ấy thực sự là kẻ đồng lõa trong việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store