21:00 - heejake ➸ Hearts Entwined
Echoes of a Forbidden Love,
! - OOC, lấy ý tưởng từ vở kịch "Romeo và Juliet", đầu voi đuôi chuột "dễ" gây ức chế cho người đọc.
p - Evan Farnese x Jake Borgia.
summary - Vô tình gặp gỡ, tình gieo mộng,
Lặng lẽ bên nhau, nghĩa đượm nồng.
fanfic thuộc project "hj's millennium of cupido".
_
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang lên, lấp đầy không gian bữa tiệc sang trọng tại khu vườn Giardino Giusti. Những bức tượng cẩm thạch đứng lặng lẽ giữa những hàng cây xanh mướt, tạo nên bầu không khí vừa cổ điển vừa thanh nhã. Jake đứng cạnh một góc khuất của khu vườn, tay cầm ly rượu nhưng mắt dán vào đám đông, tìm kiếm một chút sự hứng thú trong buổi tiệc mà cậu không hề muốn tham dự.
Biết làm sao đây khi mà chị gái của Jake - người vốn được mời lại bận đột xuất. Với tư cách là người thay thế, thật khó để cậu chàng có thể hòa nhập được với những quý tộc xa hoa, lịch lãm này.
Hơn hết nữa, gia tộc Farnese tuy là quý tộc mới nổi nhưng lại đầy mưu mô, để đạt được danh tiếng như này cũng đã chọc giận không ít quý tộc khác, trong đó có Borgia - gia tộc của Jake. Từ những cuộc giao dịch bí mật, các âm mưu chính trị cho đến những liên minh không chính thức, Farnese đã nỗ lực không ngừng để vươn lên và khẳng định vị thế của mình trong xã hội nước Ý.
Tuy nhiên, rõ ràng những thành công đó chẳng mang lại niềm vui cho các gia tộc từng bị cuốn vào tham vọng của họ.
Jake không hề ngu, cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Nhiều ánh mắt từ những quý tộc khác đều đổ dồn về phía cậu, soi xét và đánh giá. Có lẽ người chị thân mến kia chẳng hề bận gì, đơn giản là không muốn tham gia bữa tiệc này nhưng phải giữ bộ mặt cho gia tộc nên đành đẩy cho cậu mà thôi.
Tiếng nói chuyện từ đám quý tộc thậm chí còn át đi cả tiếng đàn. Tiền bạc, gia sản và quyền lực gần như treo trên miệng lũ đấy khiến cậu chàng nghe xong chỉ biết ngán ngẩm. Âm thanh trong trẻo từ dương cầm phát ra đều bị những tiếng cười phớ lớ cùng với những câu từ khoe mẽ che lấp.
Jake bực mình, cảm giác như cả khung cảnh này chẳng khác gì một cuộc cạnh tranh ai có thể nói to hơn, phô trương hơn. Cậu cau mày, bàn tay siết chặt ly rượu trong khi mắt đảo quanh, tìm kiếm lối thoát khỏi sự ồn ào ngột ngạt này. Khung cảnh lãng mạn cùng với những giai điệu tinh tế đều bị gạt bay bởi những lời nói rỗng tuếch.
Tham dự bữa tiệc này chính là điều hối hận nhất mà bản thân đã làm, Jake nghĩ.
Jake lặng lẽ bước ra khỏi đám đông cùng với suy nghĩ vắt ngang trong đầu. Cậu len qua những bức tượng được đúc một cách hoàn hảo và những cây xanh được tỉa một cách đẹp đẽ, mỗi chi tiết đều thể hiện sự xa hoa, tráng lệ của khu vườn quý tộc.
Rời xa tiếng ồn của bữa tiệc, Jake đi vào một khu vườn yên tĩnh, nơi chỉ còn tiếng bước chân vang nhẹ trên con đường rải sỏi. Qua một lùm cây rậm, Jake không khỏi bàng hoàng khi trước mắt cậu hiện ra một khung cảnh đẹp như tranh vẽ: một bờ hồ nhỏ, yên bình ẩn sau lớp cây cối dày đặc. Xung quanh hồ, những bông hoa hồng xanh nở rộ, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, trong khi ánh trăng chiếu xuống mặt nước lấp lánh.
Nơi này tựa như một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với sự xa hoa ngột ngạt và giả tạo của bữa tiệc phía sau.
Jake dừng bước, trái tim chợt nhẹ nhõm như tìm thấy một nơi để lánh xa mọi muộn phiền. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tiếng động nhẹ phía sau. Giật mình quay lại, Jake bắt gặp hình ảnh một chàng trai cao lớn với mái tóc đen đang tựa vào thân cây gần đó.
Chút ánh sáng mờ ảo từ mặt hồ phản chiếu, kết tụ thành những giọt trăng sáng ôm lấy sườn mặt của anh, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nhàn nhạt. Người ấy nhìn cậu, như thể cả hai đã hẹn nhau từ trước ở nơi đầy kỳ diệu này.
Jake nhận ra ngay đó là Evan – đứa con nuôi nổi tiếng của gia tộc Farnese mà mọi người trong bữa tiệc đang bàn tán.
"Cậu cũng trốn khỏi bữa tiệc à?"
"Phải, tôi thấy bản thân không hợp với chỗ đó." Jake đáp, cố đè lại sự hoảng hốt khi phải đối mặt với nhân vật chính của ngày hôm nay. Thú thật, sự ồn ào của đám quý tộc đã khiến Jake bực bội đến mức chỉ muốn trút giận lên bất kỳ ai cậu gặp, và xui rủi làm sao khi người đó lại chính là Evan. May mắn thay, cậu đã kiềm chế kịp thời trước khi những lời lẽ thô lỗ thoát ra khỏi miệng. Nếu không thì việc giữ gìn thể diện của cả hai gia tộc chắc chắn sẽ chẳng còn khả thi.
"Tôi cũng vậy." Evan mỉm cười bước tới, "Tiệc chào mừng gì chứ, căn bản cũng chỉ là nơi để mở rộng các mối quan hệ cần thiết thôi."
"Đến cả nhân vật chính rời đi lúc nào cũng không ai hay..."
Jake bỗng cảm thấy đồng cảm với người nọ, cậu tiếp lời, cả cơ thể cũng thả lỏng đi trông thấy: "Điều này thật nực cười."
Nụ cười trên môi Evan vẫn giữ nguyên nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Im lặng thoáng qua, nhưng chẳng hề thấy ngột ngạt hay xa lạ.
Ánh trăng in trên mặt hồ phẳng lặng, khẽ lung linh khi gió nhẹ làm tán cây xào xạc. Chỉ có sự tĩnh lặng này, từng cử chỉ và hơi thở, khiến cả hai như tìm thấy một nhịp điệu chung, nhẹ nhàng và yên bình đến lạ.
"Vậy, anh cảm thấy thế nào khi trở về đây?"
Ánh mắt anh nhìn về phía hồ khiến Jake không tài nào đoán ra được cảm xúc hiện tại của đối phương. Sự tĩnh lặng lại kéo đến, và Jake chợt cảm thấy mình đã hỏi sai mất rồi.
"Tôi xin lỗi, anh cứ coi là chưa nghe th-"
"Tôi chưa từng vui mừng khi trở lại, có lẽ tôi không thực sự thuộc về nơi này... đôi khi tôi cảm thấy mình chỉ là một món đồ trang trí trong bữa tiệc, một phần của màn trình diễn mà không ai thực sự quan tâm đến."
"Mọi người chỉ quan tâm đến danh tiếng, tài sản và quyền lực, và cái mác 'con nuôi của gia tộc Farnese' lại ít nhiều có tầm ảnh hưởng." Evan cười, và nụ cười đó khiến Jake cảm nhận được sự bất lực ẩn sâu trong đó.
Bởi có lẽ, việc sử dụng con cái như công cụ để thao túng trong các cuộc đàm phán luôn là một chiến thuật phổ biến trong giới quý tộc. Càng leo lên đỉnh cao, lòng tham của con người càng trở nên lộ liễu. Lúc ấy trong mắt họ chỉ còn lại danh tiếng và tiền bạc, trong khi ngăn tim chứa đựng ý nghĩa của gia đình dần trở nên mờ nhạt.
Evan thôi ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng, đôi mắt anh nhẹ nhàng hướng về phía Jake. Cái nhìn của anh như muốn nói điều gì đó mà lời nói không thể diễn tả hết.
Và Jake cảm nhận được.
Như thể mọi suy nghĩ, cảm xúc đều được bộc lộ qua đôi mắt sâu thẳm của Evan.
Cảm giác này rất khác lạ so với những gì Jake từng trải qua, nhưng lại chẳng có chút gì khó chịu trong đấy. Khoảng cách cả hai dần thu hẹp, như thể cả hai đã lạc vào một thế giới riêng nơi chỉ còn họ tồn tại - không chỉ về mặt không gian mà cả trong tâm hồn.
Jake ngắm nhìn gương mặt Evan. Dưới ánh trăng, anh ở đó bình thản như mặt hồ tĩnh lặng nhưng cũng giống như một bức tranh bí ẩn, khiến Jake không tài nào rời mắt.
Gió nhẹ lướt qua, lay động tán lá và kéo Jake trở về hiện thực. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Jake bỗng nhận ra thứ tình cảm nằm ngổn ngang nơi con tim mình.
Như một câu trả lời không cần nói ra, vì sự cô đơn của bản thân tan biến trước một người mà cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp chính là đáp án.
Jake quay sang, mặt đối mặt với Evan. Và trong ánh mắt sâu thẳm của anh, cậu thấy được một sự cô đơn quen thuộc, hòa cùng một niềm khao khát tương tự.
Jake biết.
Biết rằng họ không còn là hai kẻ xa lạ vô tình lạc bước vào đời nhau, rằng mối quan hệ giữa họ đã vượt xa những cuộc trò chuyện đơn thuần như hai người bạn tâm giao.
Và Jake cũng biết, trái tim của cả hai đã tìm thấy chốn thuộc về - dưới ánh trăng dịu dàng, giữa khu vườn yên bình này.
Giờ đây, tham dự bữa tiệc này chính là điều đúng đắn nhất mà bản thân đã làm, Jake nghĩ.
...
"Liệu chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau không?"
Giữa những mâu thuẫn giữa hai gia tộc, cả hai đều hiểu rõ tình thế hơn ai hết. Vậy nên khi Jake thấp thỏm ngỏ lời, cậu không khỏi cảm thấy sợ hãi trước viễn cảnh bị từ chối.
Thực ra, Jake không hề thiếu bạn. Là con cháu của gia tộc Borgia danh tiếng, cậu luôn có vô số mối quan hệ xã hội và những người bạn đồng trang lứa (dù phần lớn tiếp cận cậu chỉ để củng cố lợi ích riêng). Nhưng với Evan, mọi thứ lại khác biệt. Dù chỉ mới gặp gỡ, Evan đã mang đến cho Jake một cảm giác an toàn và yên tâm khó tả, như thể chỉ cần ở bên anh, Jake có thể thả lỏng hoàn toàn, không cần đề phòng hay gồng mình trước những lớp mặt nạ xã hội giả dối.
Nụ cười nửa miệng của Evan – nhẹ nhàng nhưng khó đoán – khiến tim Jake thắt lại, lo sợ rằng câu trả lời sẽ là "không."
Nhưng đôi mắt của Evan lại phản chiếu điều gì đó khác, ẩn chứa sự dịu dàng và một lời hứa không lời.
Như thể trước mặt Jake, sẽ không bao giờ có lời khước từ nào thốt ra.
"Dành cho cậu."
Evan khẽ nói, trong khi cẩn thận nâng niu bông hồng xanh trên tay mình – loài hoa mà Jake đã không thể rời mắt khỏi ngay từ khoảnh khắc cậu bước vào khu vườn này.
"Chắc cậu cũng để ý chúng từ đầu rồi nhỉ?" Evan lần nữa cất giọng, không ai có thể ngờ được một thiếu gia âm trầm khó đoán luôn treo trên mình nụ cười giả tạo như anh lại dịu dàng khi đứng trước một người như vậy.
"Nhiều người nói nó chỉ là những bông hoa nhân tạo không chút thú vị nhưng thật ra, nó lại chính là sự ban phát mà tạo hóa tặng cho nhân loại chúng ta."
"Mọc ở nơi đặc biệt, nơi mà có thể kết nối những người đặc biệt lại với nhau. Là biểu tượng của sự hy vọng, bí ẩn và vẻ đẹp hoàn hảo nhưng lại có một ý nghĩa khác mà ít người biết tới."
Jake lắng nghe, từng câu từ Evan cất lên lại giống như một giai điệu êm ái của một bản tình ca mùa hạ, mang đến cho cậu một cảm giác rung động nhẹ nhàng. Mỗi ý nghĩa mà Evan truyền đạt, vừa là sự mới mẻ lần đầu Jake được nghe tới, cũng như thể là bí mật mà chỉ có hai người họ mới hiểu.
Jake suy nghĩ miên man, về Evan cũng như về cả bản thân cậu.
Jake cảm nhận được sự mạnh mẽ trong con người Evan, điều mà cậu luôn khao khát nhưng chưa bao giờ tìm thấy ở chính mình. Có lẽ vì cậu đã sống trong sự bảo bọc của gia đình quá lâu, đến mức cảm giác an toàn ấy đã che lấp đi lòng can đảm để đối diện với những điều lớn lao hơn. Cảm giác này khiến Jake bối rối nhưng không cưỡng lại được — tuy rằng chỉ vừa mới quen, nhưng Jake vẫn thấy nơi anh sự kiên định và ấm áp nhẹ nhàng, khiến cậu nảy sinh thứ tình cảm lạ thường, một cảm xúc khó gọi thành tên.
Bên cạnh đó Jake tự hỏi, liệu tương lai cậu có thể tìm được một nơi mà mọi ràng buộc và định kiến đều tan biến. Jake chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể tìm thấy một chốn an yên, một nơi mà những khao khát được giải phóng và trái tim được tự do khám phá. Cái cảm giác mà Evan mang lại, như một bến bờ mà cậu có thể cập bến, là điều mà cậu chưa từng dám hy vọng.
Nối tiếp những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu, Jake càng muốn hiểu rõ hơn về anh. Jake tự hỏi điều gì đã đưa họ đến với nhau vào khoảnh khắc này, một khoảnh khắc mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải. Dường như có một điều gì đó vô hình đã nối kết Jake với Evan, một sự đồng điệu mà cậu cảm nhận ngay cả khi chưa thật sự hiểu về người đang đứng trước mặt.
Cậu muốn biết những nỗi niềm Evan không bao giờ bày tỏ trước ai, muốn hiểu hết từng mảnh ký ức đã tạo nên con người anh. Dù chỉ vừa mới gặp gỡ — một cuộc chạm trán bất ngờ và kỳ diệu, nhưng bên cạnh Evan, Jake cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn. Những suy nghĩ đó cứ lớn dần lên trong lòng cậu, tạo thành một thứ tình cảm ngày càng rõ nét hơn.
Cảm giác này càng khiến Jake khao khát tìm hiểu thêm về Evan. Như thể là một lời mời vô hình, anh tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, sự gần gũi bất chợt kéo cậu trở về thực tại.
Anh nhẹ nhàng cài bông hồng xanh lên mái tóc của Jake, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của cậu. Động tác chậm rãi và dịu dàng đến mức Jake có thể cảm nhận được nhịp tim mình vang vọng khắp cơ thể.
Và rồi với giọng nói ấm áp, Evan nhẹ nhàng chia sẻ một ý nghĩa cuối cùng.
"Ý nghĩa khác mà ít người biết tới, đó là cuộc gặp gỡ định mệnh."
Evan khẽ nói, lời nói ấy không chỉ là âm thanh thoát ra từ đôi môi hoàn mỹ, mà như một lời hứa khắc sâu, rằng từ giây phút này trở đi, họ sẽ mãi thuộc về nhau.
***
Ánh sáng ấm áp dịu dàng chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu sự tĩnh lặng và yên bình sau đêm định mệnh ấy. Kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, những cuộc hẹn hò bí mật giữa Jake và Evan dần trở thành điều không thể thiếu. Từ những đêm khuya lặng lẽ cho đến những buổi sáng tràn ngập ánh nắng, cả hai vẫn luôn đợi nhau nơi khu vườn hoa hồng xanh – chốn riêng tư của họ rồi cùng tiến tới một thế giới riêng của hai người.
Cả hai cùng nhau tìm đến những ngọn đồi thảo nguyên, nơi những bông hoa dại được ánh mặt trời nhuộm lên một sắc vàng óng ánh. Hay cũng có những ngày cậu út nhà Borgia và chàng thiếu gia nhà Farnese lặng lẽ trốn đến cánh bìa rừng, nơi tiếng chim hót hòa cùng tiếng suối róc rách.
Jake và Evan bước đi chậm rãi, đôi giày da để lại những dấu chân in mờ trên mặt đất còn vương chút hơi sương. Gió thổi qua, mang theo hương thơm dịu dàng của hoa cỏ, khiến Jake như cảm nhận được thế giới ngoài kia đang chậm rãi biến mất, chỉ còn lại sự yên bình và người mà cậu thương ở bên.
Một nụ hôn bất ngờ đặt lên môi Jake khi cậu đang mải mê suy nghĩ. Cậu ngẩn người, mắt đối diện với ánh mắt đầy tinh nghịch của Evan. Jake mỉm cười, vì giờ đây sau một khoảng thời gian, khi cả hai đã trao nhau nụ hôn đầu tiên, cậu không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Jake vòng tay qua cổ đối phương, kéo anh lại gần và lần nữa hòa mình vào nụ hôn đầy tình ái.
Đôi môi họ hòa vào nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để trái tim cả hai cảm nhận được sự ràng buộc không thể tách rời.
Khi nụ hôn dừng lại, không khí giữa họ vẫn ngập tràn cảm xúc. Jake không thể giấu được nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng lên một cách hạnh phúc. Evan nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm thường khó đoán và lạnh lùng, giờ đây cũng ánh lên tia dịu dàng chỉ dành riêng cho Jake.
Một thế giới riêng biệt của hai người dần được tạo nên, một nơi không có ánh mắt soi mói của giới quý tộc hay gánh nặng của mối thù hai gia tộc.
Ở đó, họ không còn là Jake của nhà Borgia, cũng chẳng phải Evan của gia tộc Farnese – chỉ đơn thuần là hai con người tìm thấy sự bình yên và chân thật khi ở bên nhau, không còn rào cản hay danh phận, chỉ còn lại trái tim chân thành và tình cảm ngày một sâu sắc.
***
Jake vội vã chạy đến, ôm chặt lấy Evan trong vòng tay đang rộng mở của anh.
Vẫn là nơi hẹn hò quen thuộc ấy, nhưng người trong lòng lại chẳng còn giữ nụ cười rạng rỡ như mọi khi. Đôi môi dày thường cong lên vui vẻ giờ trễ xuống, đôi mắt như đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Nhìn Jake yếu đuối như vậy, Evan chẳng thể nào quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn dỗ dành lên trán, siết chặt đối phương vào lòng, trao cho cậu cái ôm tràn đầy sự an ủi và ấm áp.
"Cha em... ông ấy đã biết chuyện của hai đứa mình rồi..."
Evan im lặng, nụ cười thoáng hiện trên môi giờ đây cũng vụt tắt.
Sự thật tàn khốc hiện rõ: dù họ có lẩn trốn vào sâu trong rừng hay trốn bên bờ hồ yên tĩnh, thân phận vẫn là không đổi. Cả hai đều là con cháu của hai gia tộc đối đầu, và sẽ chẳng có bậc cha mẹ nào chấp nhận để con mình kết giao với người của kẻ thù.
Điều duy nhất họ có thể làm là dành cho nhau tình cảm chân thành nhất, dẫu biết rằng mình bất lực trong việc chối bỏ thực tại.
"Em chẳng muốn rời xa anh chút nào."
Jake thở dài, lạc trong những suy nghĩ ngổn ngang. Cậu biết rằng yêu cầu Evan bỏ lại tất cả là điều ích kỷ, nhưng ý nghĩ về việc phải chia xa anh khiến lòng Jake quặn thắt.
Evan yên lặng lắng nghe, anh tự trách bản thân lại chẳng thể làm gì vào lúc này. Suy cho cùng, Evan và Jake cũng chỉ là hai thiếu gia mới lớn, trong khi hai gia tộc phía sau là hai bức tường thành khó vượt qua.
Jake ngập ngừng, nhưng rồi quyết định mở lời trước khi Evan kịp nói gì. "Anh có muốn... rời đi cùng em không? Rời khỏi đây, bỏ lại tất cả, chỉ còn hai chúng ta."
Nói ra được rồi, nhưng Jake lại cảm thấy có chút nghẹn ngào. "Ôi Chúa. Em biết là điều này thật ngớ ngẩn, nhưng... em không nghĩ mình có thể xa anh, không phải khi cả hai đều hiểu rõ tình cảm này. Em xin lỗi, em chỉ... quá sợ khi nghĩ đến việc có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."
Jake cúi đầu, rồi tiếp lời, giọng nhỏ dần đi, "Anh đã rất khó khăn để có được danh phận của gia tộc Farnese, mà em lại muốn anh từ bỏ điều đó... để đi cùng em."
Evan nhìn Jake, trong lòng dâng lên một nỗi đau khó diễn tả khi nghe thấy giọng nói run rẩy của cậu. Anh khẽ siết lấy tay Jake, cố gắng trấn an cậu, nhưng trong lòng anh cũng không tránh khỏi cảm giác mất mát. Giây phút này, mọi thứ dường như bất định, bấp bênh như thứ tình cảm mà họ đã phải che giấu quá lâu.
Evan trầm ngâm, mắt anh nhìn xa xăm về phía những ngọn đèn le lói từ thành phố — nơi anh đã lớn lên và cũng là nơi mà thân phận quý tộc của anh mãi mãi trói buộc. Nhưng rồi, anh khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng mà chắc chắn.
"Jake, đúng là danh phận ấy từng rất quan trọng với anh," Evan cất giọng, không hề có chút do dự trong từng câu từ mà anh nói ra, "Nhưng từ khi gặp em, anh đã hiểu rằng có điều còn quan trọng hơn nhiều. Em là điều duy nhất mà anh không muốn đánh mất."
Jake nhìn Evan, đôi mắt cậu dường như sáng lên trong khoảnh khắc ấy, pha lẫn giữa niềm vui và nỗi lo âu. Cả hai đều biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng giữa màn đêm tĩnh mịch, khi ánh đèn thành phố dần khuất xa, họ dường như tìm thấy trong nhau một sự bình yên mà trước nay chưa từng có.
Vào đêm tối, khi ánh sáng từ thành phố lấp lánh đằng xa dần yếu đi trong màn sương mờ, tưởng chừng như tất cả đều rơi vào giấc ngủ say thì vẫn còn hai bóng hình lặng lẽ rời khỏi. Dù không ai lên tiếng, nhưng từng bước chân của họ đều toát lên sự dứt khoát lặng thầm. Những con đường lát đá dần mờ nhòa, những tòa nhà cao tầng chồng chất trong ánh đèn cũng dần chìm khuất khi họ rời xa trung tâm.
Jake ngoái lại lần cuối, khung cảnh quen thuộc giờ chỉ còn là những đốm sáng li ti, lập lòe như ánh sao trên bầu trời. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi sợ mơ hồ, xen lẫn một niềm tiếc nuối không tên. Dù rằng chính bản thân Jake khát khao thoát khỏi, cậu vẫn không thể không thấy lạ lẫm khi phải cắt đứt với mọi thứ đã gắn bó với mình từ bé.
Bước chân của Evan vững vàng hơn nhiều bởi có lẽ, nếu không vì Jake, ngày anh rời khỏi Verona xinh đẹp này cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng vào thời điểm đó, anh sẽ ra đi trong sự cô độc, chứ không phải cùng với người mình yêu như bây giờ.
Evan không ngoái lại, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay Jake như để truyền thêm sức mạnh, cũng như một lời hứa không cần thành tiếng. Những ngón tay đan xen, sự ấm áp từ lòng bàn tay anh như một sợi dây vô hình kéo Jake lại gần hơn, xua tan mọi nỗi bất an đang cuộn trào trong lòng cậu.
Cuối cùng, hai bóng hình lặng lẽ chìm vào màn đêm, bỏ lại sau lưng tất cả ánh sáng lung linh của thành phố mà họ từng thuộc về. Họ bước đi, hướng về một tương lai mơ hồ và chưa định hình, chỉ có tiếng gió đêm len qua những tán cây là bạn đồng hành. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng xanh vấn vít quanh họ, như lời nhắc nhở rằng tình yêu ấy dẫu khó khăn, vẫn là điều đẹp đẽ và đáng để bảo vệ đến tận cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store