2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.
Chương 90 Chắc chắn là cảnh sát biến chất rồi, không sai vào đâu được!
"Cậu viết thế này không được, phải viết lại."Hagiwara Kenji cầm bản kiểm điểm của Sabukawa Fukaryu, không chút nể tình mà nhận xét: "Đặc biệt là đoạn này, cái này là sao? 'Nếu chờ người của băng Suminoe lần lượt xuất hiện, sẽ biến thành đánh hội đồng, để tránh xảy ra hỗn loạn lớn hơn, chỉ nổ súng cảnh cáo không gây nguy hiểm, đúng như lời Trưởng phòng Hình sự Abiko Toji từng nói "Cứu số đông là trách nhiệm của chúng ta"'... Cậu có bất mãn gì với Trưởng phòng à?"Sabukawa Fukaryu còn chưa kịp nói, Matsuda Jinpei đã chen vào."Chắc chắn là bất mãn rồi! Rõ ràng như ban ngày còn gì!" Matsuda Jinpei hét lên, "Đây mà cũng gọi là bản kiểm điểm ư? Cấp trên của cậu ta đọc xong chắc lên cơn động kinh luôn quá!"Hagiwara Kenji sượng mặt: "À... Chắc là không đâu, vì đội trưởng Kikyo hình như cũng không thật sự hài lòng với lý luận của Trưởng phòng Abiko."Matsuda Jinpei: "..."Hagiwara Kenji ho nhẹ một tiếng, quay lại tiếp tục dạy dỗ Sabukawa Fukaryu: "Nhưng dù cấp trên có thích hay ghét, xét về bản kiểm điểm này thì hiển nhiên không đạt yêu cầu... Cậu may mắn là đang ở đội điều tra cơ động đấy, nếu là ở đội điều tra số 1, Trưởng khoa Odagiri sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu vậy đâu. Đội trưởng Kikyo chỉ bắt cậu viết kiểm điểm đã là quá nuông chiều rồi."Hagiwara Kenji tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng quãng thời gian thực tập của Sabukawa Fukaryu sẽ không yên bình lâu được, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát Shima báo rằng Sabukawa Fukaryu hôm nay tự ý nổ súng trong lúc làm nhiệm vụ, anh vẫn hoảng sợ, suýt nữa tưởng rằng thời gian thực tập còn chưa hết mà Sabukawa Fukaryu đã bị đuổi.May mắn là vì Sabukawa Fukaryu bắn không phải súng cảnh sát mà là súng của băng đảng Suminoe, hơn nữa không làm ai bị thương. Thêm vào đó, trong nhiệm vụ lần này cậu được coi là có công lớn nhất, nên miễn cưỡng có thể được xử lý nhẹ nhàng. Nhưng kiểm điểm thì không thể thiếu.Cảnh sát Shima gọi điện đến cũng vì nghe nói anh là bạn của Sabukawa Fukaryu. Một số chuyện mà người tiền bối mới quen vài ngày như anh ta không tiện nói thẳng, nên hy vọng Hagiwara Kenji, với vai trò trợ giảng kiêm bạn bè, gần đây có thể để ý hơn đến tâm lý của Sabukawa Fukaryu.Hagiwara Kenji ban đầu còn nghĩ cảnh sát Shima lo xa, nhưng xem xong bản kiểm điểm, anh mới nhận ra Fukaryu-chan hình như thật sự hơi khó chịu vì vụ này.Matsuda Jinpei không đọc bản kiểm điểm, anh đến hóng chuyện vì nghe Sabukawa Fukaryu nổ súng. Biết Sabukawa Fukaryu sẽ không bị đuổi, giờ anh rất thoải mái, còn có tâm trạng hỏi han đủ điều: "Thế rốt cuộc lúc đó là sao? Cậu nổ súng, rồi sao nữa?"Sabukawa Fukaryu nghĩ nghĩ: "Bọn họ rất sốc, nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ phản bội, rồi hỏi tôi có phải người của băng Tatsui không."Matsuda Jinpei: "...Thà đoán cậu là người của băng Tatsui, còn hơn đoán cậu là cảnh sát sao?"Usuha Izuki không phải lúc nào cũng đoán được mạch não của người khác, dù sao hiệu quả của 'Hào quang ông trùm phản diện' quá ngẫu nhiên, sẽ thay đổi tùy theo suy nghĩ của người đối diện.Lúc đó cậu còn nghĩ, mình và cảnh sát đã đối thoại như vậy rồi, người của băng Suminoe dù ngốc cũng phải hiểu mình là cảnh sát chứ.Kết quả nhóm người này lại tiếp tục cống hiến một đợt giá trị hoài nghi. Trong đó có một tên còn như thể vỡ mộng, đàn ông trưởng thành mà rớt nước mắt nhìn cậu, chất vấn."Vậy ra, đây thực ra là âm mưu của băng Tatsui sao? Tại sao, tại sao lại cố tình là băng Tatsui chứ..."Usuha Izuki và các đồng nghiệp đều cạn lời. Mãi đến khi Ibuki Ai nhìn trái nhìn phải, rồi bối rối phá vỡ sự hiểu lầm kỳ quặc này."Cái gì mà băng Tatsui? Đây là người của đội điều tra cơ động chúng tôi mà! Là cảnh sát!"Lúc đó, tất cả mọi người bên phía đối diện đều có vẻ mặt như thể thế giới quan đã sụp đổ. Không biết có phải vì cả hiện trường chỉ có Sabukawa Fukaryu cầm súng, hơn nữa thật sự dám nổ súng, họng súng lại chĩa thẳng vào họ hay không, mà khi cảnh sát đến bắt, không ai phản kháng, tất cả đều ngoan ngoãn đưa tay vào còng số 8.Người bị tổn thương nặng nhất lúc trước, chính là kẻ bị Sabukawa Fukaryu tháo súng trên xe. Hắn ta không thể tin được nhưng cũng chẳng còn tâm trạng phản kháng, đành mặc kệ bị dẫn đi. Khi đi ngang qua Sabukawa Fukaryu, hắn ta vẫn hỏi với một tia hy vọng, như một cô gái bị kẻ phản bội lừa dối nhưng vẫn không tin."Ngài thật sự là nằm vùng của cảnh sát sao?"Sabukawa Fukaryu: "...Ừ.""Thì ra là vậy." Kẻ đó liền tin luôn cả lời nói quá đáng này, "Có thể trở thành một phần trong đóng góp của thiếu gia, tôi rất vinh hạnh!"Những người khác: "............"Không phải, anh thật sự tin luôn à?Thành viên cấp cao Igawa đi sau cùng, cũng không nhịn được nói: "Tên đó đầu óc không được tốt lắm, còn chưa tốt nghiệp tiểu học nên mới làm... Ngài lừa cả hắn ta, có phải hơi..."Sabukawa Fukaryu mặt không đổi sắc: "Anh làm sao có thể khẳng định tôi chỉ đang lừa hắn ta?"Thành viên cấp cao Igawa sửng sốt, nhìn vẻ mặt thì giống như đang rơi vào cơn bão suy nghĩ trong đầu.Đúng vậy, cái người mà đến nay mình vẫn không biết tên họ này, nhìn thế nào cũng không giống cảnh sát, thậm chí vừa rồi còn nổ súng. không cẩn thận một cái là có thể gây chết người. Cảnh sát đứng đắn nào có thể làm ra chuyện như vậy? 99% cảnh sát Nhật Bản về hưu còn chưa từng rút súng, đừng nói là nổ súng!Không sợ trời không sợ đất như thế, có phải vì những cảnh sát khác ở đây đều đã bị người này mua chuộc rồi không? Vậy nên người này thật sự vừa là cảnh sát vừa là nằm vùng?Nếu nói như vậy, dù không phải người của băng Suminoe chúng ta, không phải người của băng Tatsui, vậy chắc chắn là người của tổ chức khác trong giang hồ... Chắc chắn là cảnh sát biến chất rồi, không sai vào đâu được!Ngay cả cảnh sát cũng có thể kiểm soát đến mức này, chẳng lẽ là người của Deisankai...Dẫn giải hết đám người đó lên xe, cảnh sát Shima mới vẻ mặt cạn lời đi đến nói với Sabukawa Fukaryu ."Đừng có đùa giỡn tội phạm nữa, cẩn thận đến lúc thẩm vấn, bọn chúng khai ra những lời bất lợi cho cậu đấy!"Thu được 'quà tặng' giá trị hoài nghi ngoài mong đợi, Usuha Izuki chẳng bận tâm những chuyện đó đâu, cậu tin tưởng vào nhân phẩm của đội trưởng Kikyo.Đội trưởng Kikyo thuộc tuýp người chỉ cần còn hy vọng, sẽ cố gắng không bỏ rơi bất cứ ai. Trước đó, trong buổi họp, cũng có thể thấy rõ cô ấy thực sự rất đồng cảm với Aoike Touko, người có cuộc đời bị giày vò. Rõ ràng có tâm muốn sống tốt, nhưng vì bị Yakuza kéo vào vũng bùn, dính chút nhơ bẩn liền từ đó bị xã hội kỳ thị, cuối cùng không tìm được công việc đàng hoàng.Khi cậu nói rằng vết thương của Aoike Touko nếu không được tìm thấy và cấp cứu nhanh chóng chắc chắn sẽ chết, đội trưởng Kikyo cũng lộ vẻ không đành lòng. Vì vậy, dù cách hành xử của cậu có thể hơi quá đáng, nhưng nếu cậu cứu được Aoike Touko, đội trưởng Kikyo chắc chắn sẽ cảm thấy bảo vệ cậu là trách nhiệm của cô ấy, bởi vì nếu thủ đoạn không mạnh bạo hơn, Aoike Touko hiện tại có thể đã chết, và mạng người hiển nhiên quan trọng hơn những quy tắc rườm rà đó.Tuy nhiên, cuối cùng chỉ là bắt cậu viết kiểm điểm, Sabukawa Fukaryu cũng rất bất ngờ, cảm giác đội trưởng Kikyo đã thực sự đã cố gắng hết sức để giúp cậu ta tranh thủ.Đúng như Hagiwara Kenji đã nói, đội trưởng Kikyo lần này thực sự rất chiều cậu.Matsuda Jinpei nhận lấy bản kiểm điểm từ Hagiwara Kenji, nhanh chóng lật xem: "'Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ toàn bộ quá trình hành động đều dùng kính ngữ, không có bất kỳ hành vi mạo phạm nào'... Tôi nghe nói cậu còn nói 'tôi không muốn giết người' cơ mà?"Sabukawa Fukaryu mặt không đổi sắc: "Tôi có dùng kính ngữ mà."Hagiwara Kenji cạn lời: "Đây không phải vấn đề dùng kính ngữ hay không dùng kính ngữ, không bằng nói trong trường hợp đó dùng kính ngữ lại rất kỳ quái...""Mấy tên tội phạm đó sau khi bị bắt không kiện cậu à?" Matsuda Jinpei cũng tò mò."Không." Sabukawa Fukaryu trầm ngâm, "Ngược lại là cô Aoike sau khi được cứu sống thì có thiếu nại một chút, nói có người giả mạo cảnh sát... Vì thế tôi bị gọi đi nhận diện."Lúc đó Aoike Touko mặt thất thần nhìn cậu ta: "Tôi còn tưởng lúc đó mình đang hấp hối nên xuất hiện ảo giác..."Sau đó, cô ấy hủy bỏ khiếu nại, thậm chí còn cảm ơn cậu.Những người khác nghĩ cô ấy cảm ơn vì cậu ta đã đến kịp thời cứu mạng cô ấy. Nhưng Usuha Izuki biết, Aoike Touko cảm ơn cậu ta vì đã không tiết lộ một trăm triệu yên Nhật gửi cho Trung tâm cứu trợ bé gái quốc tế cho cảnh sát. Cô ấy vừa tỉnh dậy cảnh sát đã hỏi tiền đi đâu, nên cô ấy biết Sabukawa Fukaryu thực sự đã giữ kín.Hagiwara Kenji: "Dù sao thì cứu sống được người là tốt rồi.""Ừm."Matsuda Jinpei hỏi: "Nhân tiện hỏi, một trăm triệu yên Nhật đó cuối cùng đi đâu rồi?""Sức khỏe của cô Aoike vẫn chưa hồi phục, thời gian tỉnh táo rất ngắn và cô ấy từ chối hợp tác, tạm thời chưa hỏi ra được." Sabukawa Fukaryu giật lại báo cáo kiểm điểm của mình, "Dù sao cũng là tiền bẩn, không truy lại được cũng chẳng sao đâu."Hagiwara Kenji ngẫm nghĩ cái giọng điệu của cậu, trầm tư: "Fukaryu-chan, cậu có phải thực ra đã biết tung tích số tiền đó rồi không?"Động tác chỉnh sửa báo cáo của Usuha Izuki khựng lại một cách đáng ngờ, sau đó lại như không có chuyện gì nói: "Ai mà biết được, dù sao cô Aoike đã hạ quyết tâm sẽ không nói cho bất kỳ ai. Chắc tiền đã ra nước ngoài rồi, không lấy lại được đâu. Sớm biết hay muộn biết cũng như nhau thôi."Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji nhìn nhau. Cả hai đều hiểu, cái tên này, đường đường là một cảnh sát, lại đang giấu giếm thông tin quan trọng.Nhưng nghe có vẻ không phải Aoike nói cho cậu ta, mà là tự cậu ta đoán được. Vậy thì việc giấu giếm thông tin ở mức độ này...Thôi vậy, Fukaryu-chan điều tra ra được thì những người khác chắc cũng điều tra được thôi. Nếu đã ra nước ngoài rồi thì quả thật biết muộn một chút cũng không ảnh hưởng.Bất quá, cô Aoike rõ ràng đã bị bắt rồi, mà lại im bặt không nhắc đến tung tích số tiền, là vì số tiền đó, cô ấy vốn dĩ không định dùng cho mình, mà là dùng cho người khác sao?Vậy thì Fukaryu-chan giấu giếm lúc này, chẳng lẽ cũng dựa vào lý do đó...Hagiwara Kenji quyết định giả vờ không biết ai đó đang giấu giếm: "Vậy thì cùng chờ đợi đồng nghiệp của cậu điều tra xem sao."Matsuda Jinpei càu nhàu: "Đồng nghiệp của cậu đều đang tự nguyện tăng ca, ngược lại cậu vì phải viết kiểm điểm mà nhàn hạ thế... Đôi khi tôi còn nghi ngờ cậu có phải cố tình không.""Cậu nghi ngờ tôi sẽ vì mục đích cá nhân mà nổ súng giết người sao?"Matsuda Jinpei sửng sốt, anh chỉ đùa chút thôi, không ngờ đối phương lại bỗng nhiên nghiêm túc như vậy: "Tôi không có ý đó...""Cậu nghi ngờ cũng không sao, vì ngay cả tôi cũng không biết mình có làm vậy hay không."Người thanh niên tóc ngắn màu xanh đậm lười biếng tựa lưng vào ghế, đôi mắt đỏ ngầu u ám nhìn chằm chằm vào bản kiểm điểm của mình."...Giết người là cảm giác thế nào, các cậu chưa từng tò mò sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store