ZingTruyen.Store

2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.

Chương 40 Morofushi Hiromitsu

Nhaconan

Nói cho đúng thì, danh tiếng của lớp Onizuka không phải là kiểu tai tiếng theo nghĩa thông thường, kiểu mà người ta nghe xong là cảm thấy không ổn, không tốt gì đó.

Mà là kiểu danh tiếng khiến những người trong giới quan chức nghe xong sẽ cảm thấy phiền phức, không muốn dính dáng vào.

Dù sao thì việc thấy chuyện nghĩa hăng hái làm, tan tầm vẫn bắt tội phạm, cho đến bước này, không ai có ý kiến gì với học sinh trường cảnh sát, còn bày tỏ sự tán thưởng nữa, nhưng việc khiến cả cục cảnh sát bị khiếu nại, cục trưởng nửa đêm bị cấp trên gọi dậy hỏi cho ra nhẽ, thậm chí có thể phải thức đêm viết báo cáo...

Mọi người chỉ có thể từ chối ba lần, đồng thời cẩn thận đề cao cảnh giác, tránh cho mình bị vạ lây.

Trong giới công chức, đừng nói việc anh làm có phải là chuyện tốt hay không, chỉ cần gây thêm phiền phức cho cấp trên, anh sẽ bị ghét bỏ. Một cấp dưới tốt là người biết gánh vác trách nhiệm cho cấp trên, học sinh lớp Onizuka dùng chiêu này, thật sự khiến người ta tránh còn không kịp.

Quan trọng nhất là, một khi danh tiếng có vết nhơ ở một khía cạnh nào đó, sẽ xuất hiện hiệu ứng domino, ban đầu là chuyện bình thường, truyền đi truyền lại sẽ biến chất.

Lúc này, thanh tra Megure không khỏi lẩm bẩm trong lòng. Lớp Onizuka có nhiều học sinh có vấn đề, đây chẳn lẽ sẽ là vụ án học sinh trường cảnh sát giết người nhỉ?

Không đúng, còn chưa thể xác định người đối diện có phải là học sinh và trợ giảng trường cảnh sát hay không, lỡ là kẻ lừa đảo gan to mật lớn thì sao?

"Xin lỗi, phiền hai vị đến xác minh thân phận." Thanh tra Megure cảnh giác cao độ, kiểm tra giấy tờ tùy thân của hai người, thậm chí còn gọi điện thoại cho trường cảnh sát, lúc này mới tin lời giải thích của Hagiwara Kenji.

...Chỉ là tâm trạng mọi người càng thêm phức tạp.

Trường cảnh sát bây giờ rốt cuộc là tình hình thế nào, dù thiếu người đến đâu cũng không thể hạ thấp tiêu chuẩn được chứ! Tại sao cái người tên Sabukawa Fukaryu, nhìn thế nào cũng giống như kẻ được cài vào làm nội gián, lại có thể vượt qua vòng phỏng vấn?!

Sau khi xác nhận thân phận của họ, mọi người cuối cùng cũng có cơ sở để tin tưởng, Sabukawa Fukaryu mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi có thể vào xem được không?"

Đã nửa ngày rồi, bắt họ đứng ở hành lang đến phòng khách, có phải là hơi quá đáng không? Thanh tra Megure rất do dự: "Chuyện này... bên trong hiện tại là hiện trường vụ án, đang tiến hành khám nghiệm hiện trường..."

Lý thuyết mà nói, nên để người đang sống ở đây xem tình hình, biết đâu sẽ phát hiện ra chi tiết mà họ không chú ý, nhưng đối mặt với gương mặt của Sabukawa Fukaryu, thanh tra Megure không thể nói mời cậu ta vào xem.

Lỡ có chứng cứ nào đó bị hủy thì sao?!

"Không đúng, cậu ấy tối qua ở trường cảnh sát, có chứng cứ ngoại phạm..."

Lúc này, lục đục có người tụ tập đến cửa, dường như đang cãi nhau với cảnh sát ở cửa. Thanh tra Megure hỏi lớn: "Có chuyện gì vậy?" 

Viên cảnh sát bên ngoài vội vàng chạy lại báo cáo: "Báo cáo thanh tra, là người ở trên tầng trên xuống ạ."

Vì cửa đang mở, nên khi những người nói chuyện đến gần, âm thanh cũng ngày càng rõ ràng hơn: "Nếu người chết ở tầng hai, thì liên quan gì đến tôi ở tầng bốn chứ? Dù có nhảy từ nhà tôi xuống chết, thì cũng là chết ở tầng ba mà! Chắc chắn là tầng ba có vấn đề."

"Anh nói vậy là có ý gì?" Người ở tầng ba tức giận: "Hôm qua tôi về nhà mệt chết đi được, quần áo còn chưa cởi đã ngủ gục ở hành lang rồi, lấy đâu ra sức mà giết người!"

"Tôi có nói là anh giết người đâu, chẳng phải còn có người ở tầng hai sao..."

Thanh tra Megure nghe mà đau đầu, mấy viên cảnh sát khuyên can chẳng làm ăn gì, ông vội vàng ra ngoài giữ trật tự: "Được rồi, mọi người, im lặng một chút, gọi mọi người đến không có nghĩa là nghi ngờ mọi người là hung thủ, chỉ là muốn hỏi vài vấn đề... Mọi người có biết người chết không? Tên là Kato Izumi."

Sabukawa Fukaryu theo sau đi ra ngoài, rất phối hợp trả lời đầu tiên: "Không quen biết." Hai người còn lại vốn định trả lời, im lặng ngậm miệng, nhìn cậu: "..."

Một người trong số đó im lặng vài giây, không trả lời câu hỏi, mà lùi lại một bước, do dự hỏi: "Người này không phải hung thủ phải không?"

Thanh tra Megure: "...Không phải, vị này chỉ là chủ nhà, giống như mọi người, chỉ được gọi đến hỏi vài câu thôi..."

Sắc mặt người ở tầng bốn thay đổi mấy lần: "Tôi không biết người chết nào cả, tôi thấy chuyện này không liên quan gì đến tôi, nếu chết trong nhà cậu ta, thì các anh điều tra cậu ta là được rồi? Rõ ràng là cậu ta giết người mà?"

"Không thể kết luận vội vàng như vậy..."

Thanh tra Megure vừa mở miệng, đã bị người môi giới kích động giành lời: "Không thể nào! nếu là anh Sabukawa, tuyệt đối sẽ không để lại hiện trường vụ án như vậy!!!"

Mọi người: "..."

Người ở tầng bốn và tầng ba lộ rõ vẻ mặt "Thấy chưa, tôi đã bảo tên này có vấn đề mà". Thanh tra Megure nhìn Sabukawa Fukaryu với ánh mắt kỳ lạ hơn, ông hỏi người môi giới: "Cô biết gì sao?"

Hagiwara Kenji không nhịn được mà đỡ trán: "Đây chỉ là hiểu lầm, Shizuka có chứng cứ ngoại phạm..."

"Chứng cứ ngoại phạm cũng có thể tạo dựng được mà!" Người ở tầng bốn rõ ràng có thành kiến với Sabukawa Fukaryu, dựa vào việc có cảnh sát ở đây, cứng đầu nói, "Biết đâu anh ta cố tình làm ngược lại, muốn người ta cảm thấy kiểu hung thủ bình thường sẽ không giết người ngay trong nhà mình, để tẩy sạch nghi ngờ thì sao..."

Ngay lúc này, một viên cảnh sát từ trong nhà đi ra, biểu cảm nghiêm trọng, ghé tai thanh tra Megure nói nhỏ: "Thanh tra, căn nhà này có vấn đề, mặt sau tấm tatami có rất nhiều vết máu khô..."

Vừa nói, anh ta vừa nghi ngờ nhìn Sabukawa Fukaryu, quan sát cử động của cậu, như thể sẵn sàng lao vào bắt giữ bất cứ lúc nào. Sắc mặt thanh tra Megure nghiêm trọng, ông hơi không dám tin: "Cái gì? Thật sao?" 

Hiệu trưởng thật sự nhìn nhầm người sao?! Họ đã tuyển ai vào trường cảnh sát vậy! Danh tiếng của trường cảnh sát...

Sau khi trao đổi ánh mắt với các đồng nghiệp, thanh tra Megure hắng giọng: "Anh Sabukawa sống ở căn hộ này bao lâu rồi?"

"Không lâu." Usuha Izuki trả lời, "Khoảng một tháng sau khi có người chết ở đây, tôi mới chuyển đến."

Các cảnh sát: "..."

Hagiwara Kenji đứng ở cửa nhìn vào trong, thấy cảnh sát đang lật tấm tatami, anh cảm thấy mình đã hiểu ra chuyện gì: "Xin lỗi thanh tra Megure, căn hộ này mấy tháng trước có người chết, tatami cũng không thay, vết máu trên đó chắc là từ vụ án trước, thời gian Fukaryu-chan sống ở đây không lâu lắm."

"À... à..." Thanh tra Megure mắt tròn xoe, "Ha ha, thì ra là vậy... Sao tôi không nhớ nhỉ..."

Hagiwara Kenji chu đáo giải thích: "Vì hung thủ tự thú, nên ngài không đến hiện trường mà."

Người ở tầng ba liên tục nhìn đồng hồ: "Xin lỗi, tôi không biết người chết, không giúp gì được cho các anh, tôi đi trước được không, nếu không khách hàng sẽ bị người khác giành mất."

Người ở tầng bốn cũng không chịu thua kém: "Tôi cũng không biết người chết, tôi còn có công việc, tôi cũng phải đi."

Thanh tra Megure chỉ có thể khuyên nhủ: "Xin hai vị đừng vội, ít nhất hãy nói tối qua hai vị ở đâu đã."

Người ở tầng ba: "Tôi ngủ ở nhà, không ai chứng minh được cho tôi."

Người ở tầng bốn: "Tôi đi uống rượu bên ngoài, ông chủ quán Izakaya có thể làm chứng, nhưng tôi quên mất mấy giờ về... Còn anh ta thì sao?" 

Người ở tầng bốn không hề che giấu sự nghi ngờ của mình với Sabukawa Fukaryu, "Tối qua anh ta ở đâu? Các anh đã điều tra chứng cứ ngoại phạm của anh ta chưa?"

Thanh tra Megure khó xử: "À, anh Sabukawa thì..."

Phải làm sao đây, cứ cảm thấy nói ra sẽ làm xấu mặt trường cảnh sát mất thôi!!! Khó xử quá!!!

Sabukawa Fukaryu không quan tâm đến danh tiếng của trường cảnh sát, bình tĩnh nói: "Tối qua tôi ở trường cảnh sát."

Hai người kia: "..."

Rõ ràng họ không ngờ câu trả lời lại là vậy, người ở tầng bốn lắp bắp: "Trường, trường cảnh sát... anh... anh rốt cuộc là làm gì vậy?"

"Cảnh sát tương lai." Sabukawa Fukaryu nhìn người ở tầng bốn như đang suy tư điều gì, "Anh nghĩ tôi đang làm gì? Trước đây anh từng gặp tôi rồi đúng không, sao vừa nãy lại giả bộ như lần đầu tiên biết tôi ở đây vậy?"

Ánh mắt người ở tầng bốn trở nên hoảng loạn: "Tôi không biết anh đang nói gì."

"Anh nghĩ rằng, nếu tôi nói thì cũng sẽ không có ai tin, không có ai chứng minh được chứng cứ ngoại phạm của tôi, dù có, cảnh sát cũng sẽ nghi ngờ, nên anh mới đặt xác chết vào nhà tôi, nghĩ rằng cảnh sát sẽ tập trung điều tra thân phận và hành tung của tôi."

Rõ ràng tất cả chỉ là suy đoán, nhưng giọng điệu của Sabukawa Fukaryu lại rất chắc chắn, đôi mắt đỏ sậm lạnh lùng nhìn người ở tầng bốn.

"Còn anh nữa."

Thanh niên tóc đen đột nhiên quay đầu nhìn người ở tầng ba: "Anh thực ra có quen biết người này, nhưng lại giả vờ không quen trước mặt cảnh sát, là để đánh lạc hướng cảnh sát, loại trừ khả năng đồng lõa giết người đúng không?"

"Khoan, khoan đã...!" Người ở tầng ba nóng nảy, "Các anh cứ để anh ta nói bậy bạ vậy sao! Trường cảnh sát bây giờ tuyển toàn loại người chỉ tay năm ngón thế à! Tương lai loại người này còn có thể làm cảnh sát thì hỏng! Anh ta ở trường cảnh sát thế nào thì kệ, trường cảnh sát không thể trốn ra ngoài sao?"

Sabukawa Fukaryu: "Tôi không nói bậy, đây đều là những gì tôi nhìn ra được, lời nói có thể che giấu, nhưng ánh mắt, biểu cảm và khoảng cách cơ thể giữa hai người thì không thể."

Người ở tầng bốn chen ngang: "Biết đâu cái người này chỉ muốn dùng trường cảnh sát để tạo chứng cứ ngoại phạm thì sao..."

Hagiwara Kenji thở dài: "Không thể nào, tối qua cậu ấy không thể trốn khỏi trường cảnh sát được..."

"Anh chứng minh thế nào!" Người ở tầng bốn hùng hổ, "Chẳng lẽ anh ngủ cùng cậu ta cả đêm sao!"

"Chuyện này tôi nói ra thì không hay lắm, nhưng đến nước này, tôi cũng chỉ có thể nói."

Hagiwara Kenji xoa thái dương: "Thực ra là, hôm qua trong trường cảnh sát có chút chuyện, cấp trên xử lý vấn đề suốt đêm, cậu ấy là nhân chứng quan trọng, có thể bị gọi đi hỏi chuyện bất cứ lúc nào, nếu gọi mà không thấy cậu ấy ở ký túc xá, chẳng phải là chứng minh cậu ấy trốn ra ngoài làm chuyện xấu sao? Người có đầu óc sẽ không mạo hiểm như vậy."

Mọi người: "..."

Hagiwara Kenji nói thêm: "Huống chi cậu ấy không có động cơ giết người, cậu ấy còn chẳng quen biết người chết."

"...Sát thủ cũng đâu cần quen biết mục tiêu." Người ở tầng ba dường như vẫn không thể chấp nhận tình hình này, "Biết đâu người chết thấy anh ta làm chuyện phi pháp gì nên bị diệt khẩu..."

"Đã bảo là học sinh trường cảnh sát mà..."

"Thì ra là vậy." Sabukawa Fukaryu trầm ngâm, "Hai người nghĩ tôi là sát thủ à, thảo nào bày trò hãm hại ngu ngốc như vậy. Tiếc quá, tôi ở trường cảnh sát cả tháng nay, mới về nhà một lần, thời gian ra ngoài cộng lại còn chưa được nửa ngày, hồ sơ của sở cảnh sát có thể chứng minh hành tung của tôi, muốn dùng tôi để đánh lạc hướng cảnh sát thì khó đấy."

Dừng một chút, cậu lại thản nhiên nói: "Mà dù tôi là học sinh trường cảnh sát, cũng không thể loại trừ khả năng tôi đồng thời là sát thủ... Ừm, hỏi thử xem, mọi người hy vọng tôi chỉ là học sinh trường cảnh sát bị hãm hại, hay hy vọng tôi là sát thủ? Nói trước nhé, chứng cứ hiện tại không đủ để tống tôi vào tù, cùng lắm là phối hợp điều tra vài ngày rồi tôi về..."

Đứng sau Usuha Izuki, thanh tra Megure thầm nghĩ. 

Đây là câu hỏi quái quỷ gì vậy.

Nhưng kỳ lạ thay, hai nghi phạm kia không hiểu sao, nghe xong câu này thì run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh toát ra thấy rõ.

"Thưa cảnh sát! Tôi muốn tự thú! Tôi còn muốn tố giác! Chính tên này xúi giục giết người! Tên này nói hắn có cách thoát tội! Nói Sabukawa là sát thủ, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt Sabukawa trước, tôi chỉ là tin lời hắn nói..."

"Nói bậy! Rõ ràng là anh nói trước, sao tên Katou kia còn chưa chết! Mong hắn ta chết bất đắc kỳ tử!"

"Tôi bị lừa ít tiền hơn, còn anh bị lừa sạch cả gia tài, nợ nần chồng chất, rõ ràng anh hận hắn hơn!"

Qua lời khai của hai người, thanh tra Megure cuối cùng cũng hiểu mối quan hệ giữa bọn họ.

Nói cho đúng thì, bề ngoài khó lòng điều tra ra họ quen nhau, vì cả ba người đều quen nhau ở một tà giáo. Người chết lừa tiền hai người kia, bọn họ sau khi nhận ra thì tìm cách hẹn người chết ra, giết rồi đổ tội cho hàng xóm tầng dưới.

Chỉ vì họ thấy Sabukawa Fukaryu trông có vẻ dính dáng đến án mạng, không chịu nổi điều tra, chỉ cần họ hợp tác, khiến cảnh sát tưởng họ ghét nhau, hiện trường giết người ở tầng bốn, tầng ba dễ bị nghi ngờ nhất, chỉ cần giấu việc chuyển xác qua ban công, cảnh sát sẽ đổ tội cho Sabukawa Fukaryu để nhanh chóng kết án.

Hai người kia đồng thanh: "Thưa cảnh sát! Dù chúng tôi không trong sạch! Tên này chẳng lẽ không có vấn đề gì sao! Các anh phải điều tra kỹ anh ta!!!"

"...Mấy người xem phim nhiều quá rồi đấy." Thanh tra Megure mặt đầy vẻ khó nói, "Đa số cảnh sát đều rất có trách nhiệm, được không? Hơn nữa chuyện này không liên quan gì đến anh Sabukawa, đừng có như thể gặp anh Sabukawa thì mới nổi lòng trả thù... Còn về tình hình của anh Sabukawa, trường cảnh sát chắc chắn đã...điều tra qua."

Hagiwara Kenji nghe xong cảm thấy Shizuka-chan thật là xui xẻo.

"Nghĩ theo hướng tích cực đi." Sabukawa Fukaryu thì không có cảm giác gì, còn có thể an ủi người khác, "Tội phạm toàn là trình độ này, tỷ lệ phá án chắc chắn sẽ tăng thôi, chỉ cần cho họ chút thời gian, vụ án này cũng dễ phá mà."

"...Cũng phải, ít nhất lần này thầy Onizuka có thể yên tâm, cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là xui xẻo thôi." Hagiwara Kenji cảm thán.

Miệng thì nói vậy, nhưng Hagiwara Kenji cảm thấy mình đến đây là đúng, nếu không Shizuka-chan chẳng phải sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ từ cả tội phạm lẫn cảnh sát, mà không có ai giúp cậu nói chuyện sao?

Vì vụ án đã được phá, Sabukawa Fukaryu và Hagiwara Kenji cũng không định can thiệp nữa, hai người vừa trò chuyện vừa xuống lầu.

"Nhưng mà như vậy rồi, họ vẫn nghĩ cậu là sát thủ." Hagiwara Kenji vừa buồn cười vừa cạn lời, "Cậu bớt nói mấy lời dễ gây hiểu lầm đi."

Usuha Izuki cằn nhằn: "Họ có chỉ số IQ thấp nên mới nghĩ cái thủ đoạn thô thiển kia là hoàn hảo. Họ cũng nghĩ rằng tôi sẽ uy hiếp họ ngay trước mặt cảnh sát, loại người này sợ sát thủ hơn sợ cảnh sát... Nhưng mà vụ án đơn giản vậy mà cũng lâu như vậy, cảnh sát làm việc chậm quá."

"Dù sao cũng không có lý do chính đáng, thì không thể khám xét phòng của bọn họ, trước tiên phải làm theo trình tự, hỏi han tình hình." Hagiwara Kenji vẫn cố gắng nói đỡ, "May mà ban công của nhà hàng xóm hai bên cạnh căn hộ của Shizuka-chan đều cách xa nhau, nếu không còn phải hỏi nhiều người hơn nữa, không thể nào vừa đến đã khám xét nhà cửa của tất cả mọi người ở gần đây được, như vậy sẽ lên báo mất..."

Khóe mắt Hagiwara Kenji như nhìn thấy bóng người quen thuộc, anh theo phản xạ quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.

...Chắc là ảo giác thôi, có lẽ là lâu rồi không gặp, cho nên nhớ nhầm? 

Đi tìm xe thôi, vừa nãy mình đậu xe ở đâu nhỉ...

Cùng lúc đó, Morofushi Hiromitsu, người đang ẩn mình trong bóng tối của tòa nhà, sắc mặt trầm trọng.

Tình cờ gặp lại bạn cũ trên đường, thấy đối phương vẫn ổn, vốn là chuyện tốt, nhưng anh phát hiện ra một điều khiến bản thân không thể vui nổi.

Hagiwara Kenji, cái tên này!! Sao lại thân thiết với người của băng đảng như vậy! Thích giao du cũng phải có giới hạn chứ! Kết bạn với ai cũng được, việc này chỉ hại bản thân cậu ấy thôi!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người bên cạnh cậu ta, hình như có chút quen mắt... Cảnh sát nằm vùng Morofushi Hiromitsu, chìm vào suy tư.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store