1m4 Nhung Lon Hon Ca Doi Toi
Khi Thảo trở về lớp, cô thấy Minh Trí đang đứng một mình ở góc sân trường, vẻ mặt lạnh lùng. Cô tiến lại gần, cảm thấy có điều gì đó không ổn."Minh Trí!" Thảo gọi, nhưng cậu ta không quay lại."Minh Trí, xin cậu hãy nghe tôi!" cô nói, giọng cô đầy nỗ lực.Cuối cùng, Minh Trí quay lại, ánh mắt của cậu ta lạnh lùng và đầy sự tức giận. "Cô lại đến đây để làm gì? Để tiếp tục những trò đùa của mình sao?""Không! Tôi không có ý định làm tổn thương cậu!" Thảo kêu lên, nước mắt bắt đầu rơi. "Tôi chỉ muốn giúp cậu.""Giúp tôi? Cô đã làm gì để giúp tôi? Cô đã khiến tôi trở thành trò cười cho cả trường!" Minh Trí quát lên, giọng cậu vang vọng trong không gian.Thảo cảm thấy như trái tim mình bị xé nát. "Tôi không biết mọi chuyện sẽ đi xa như vậy. Tôi chỉ muốn vui vẻ một chút.""Vui vẻ? Cô có biết vì cô mà tôi đã bị đuổi khỏi đội bóng rổ không?""ở đấy mà xem lại bản thân mình đi"Nói rồi,anh quay lưng bước đi không thèm quay lạiThảo đứng yên ở đó,nước mắt bắt đầu rơi,cô không hiểu?vì sao mà những trò đùa đó của mình lại khiến Minh Trí bị đuổi khỏi đội bóng rổ......................Thảo quyết định không tìm Minh Trí nữa. Cô cảm thấy mệt mỏi với những cảm xúc hỗn độn và những tin đồn xung quanh. Thay vào đó, cô tập trung vào việc học và những sở thích cá nhân. Nhưng trong lòng, cô vẫn không thể quên được Minh Trí.Ngày hôm sau, khi Thảo đến trường, không khí có phần khác lạ. Mọi người xôn xao bàn tán về một sự kiện lớn: Minh Trí đã công khai người yêu mới. Cô cảm thấy như một cú sốc mạnh mẽ. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong lòng.Khi Thảo bước vào lớp, cô thấy Minh Trí đứng cùng một cô gái xinh đẹp, tay trong tay, cười nói vui vẻ. Cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm vào trái tim cô. Cô không thể tin rằng cậu đã nhanh chóng quên đi những gì đã xảy ra giữa họ.Thảo cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Cô không biết mình nên làm gì. Cô quyết định rời khỏi lớp học, tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.Trong lúc ngồi một mình, Thảo tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục cuộc sống như vậy hay không. Cô đã từng hy vọng rằng Minh Trí sẽ hiểu và tha thứ cho cô, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã quá muộn.Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu rọi, và tự nhủ rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn. Dù Minh Trí đã có người yêu mới, cô vẫn phải tiếp tục sống và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.Khi buổi chiều đến, Thảo quyết định tham gia một câu lạc bộ nghệ thuật trong trường. Cô muốn tìm kiếm niềm vui và sự sáng tạo để quên đi nỗi buồn. Trong những buổi họp đầu tiên, cô gặp gỡ những người bạn mới, và dần dần, cô cảm thấy mình đang tìm lại được bản thân.Dù Minh Trí đã có người yêu mới, Thảo hiểu rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và cô cần phải bước tiếp. Cô sẽ không để nỗi đau này làm chậm lại hành trình của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store