ZingTruyen.Store

18 Tong Hop Cao H Dammei


" Ân ..." Chậm rãi mở mắt, xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, đây là đâu?

" Học trưởng, ngươi tỉnh dậy rồi hả?"

Ai ... giọng nói có chút quen thuộc này ... là ai? Hàn Kỳ nhẹ nhàng nhìn về phía phát ra âm thanh. Trương Dương ... là hắn ... hắn muốn làm gì? Ta đang ở đâu đây?

" A ... " Hàn Kỳ muốn ngồi dậy nhưng hạ thể đau đớn ngăn trở hắn.

" Học trưởng~, nơi này của ngươi bị thương, không thể động đậy a~ " Trương Dương cầm một cốc nước mang tới trước giường. " Muốn uống nước không? Học trưởng~ "

" Đây là ...ở đâu?"

" Ta đang hỏi ngươi có muốn uống nước không? Học trưởng~ "

" Nói cho ta biết trước ... đây là đâu?"

" Học trưởng, ngươi đúng là không biết nghe lời gì cả~ " Trương Dương uống một ít nước trong cốc, sau đó cúi xuống hướng đôi môi Hàn Kỳ, đem nước chảy vào trong miệng Hàn Kỳ, đương nhiên, cùng nước đi vào còn có đầu lưỡi của Trương Dương. Trương Dương bắt đầu kịch liệt hôn Hàn Kỳ, cuốn lấy đầu lưỡi, mãi đến khi Hàn Kỳ sắp không thở nổi mới buông ra.

" Hộc hộc .... Ngươi ... ngươi muốn ... làm cái gì ... ?" Hàn Kỳ vừa thở hồng hộc vừa hỏi.

" Yên tâm đi học trưởng~, bây giờ ta sẽ không làm gì với ngươi hết, cho dù muốn làm cũng phải chờ vết thương của ngươi đỡ hơn đã."

" Đây là ở đâu?"

" Đương nhiên là nhà ta rồi, nếu không ngươi nghĩ có thể là nơi nào?"

" Ta như thế nào ..."

" Ngươi như thế nào ở nhà của ta đúng không? À ... bởi vì nhìn thấy ngươi bị té xỉu trong phòng làm việc hội học sinh cho nên ta liền đem ngươi mang về đây."

" Cảm ơn ... cảm ơn ... " Nhớ lại lúc bị bọn họ chà đạp hành hạ ở phòng làm việc, Hàn Kỳ không khỏi run rẩy. Vậy là Trương Dương đã cứu mình sao?

" Ha ha, học trưởng không cần khách khí như vậy a~ " Trương Dương vừa cười vừa trộm hôn Hàn Kỳ một cái.

Hàn Kỳ ở nhà Trương Dương nghỉ ngơi hai ngày, quả thật trong hai ngày này Trương Dương cũng không làm gì đối với Hàn Kỳ, trừ ra thi thoảng hôn Hàn Kỳ đến suýt bất tỉnh, còn lại cũng rất đứng đắn.

Đến khi thân thể không còn quá đau đớn, Hàn Kỳ liền rời khỏi nhà Trương Dương, thở dài một hơi, coi như lại một cửa ải đã qua an toàn.

Ngày thứ năm lại tới, Hàn Kỳ không biết nên đối mặt như thế nào, nhớ lại lần trước bị đối xử như vậy, Hàn Kỳ cả người phát run, nhưng nếu không đi, sợ rằng phim ảnh sẽ bị phát tán, vì thế Hàn Kỳ chỉ có thể cố gắng mà đi.

Nhưng thật không ngờ, trong phòng làm việc cũng không có nhiều người chờ hắn như lần trước, chỉ có một mình phó hội trưởng, Hàn Kỳ nhìn hắn không dám nói cũng không dám lại gần.

" Hàn hội trưởng, chuyện trước kia là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi, đây là phim và ảnh gốc, xin ngươi tha thứ cho chúng ta." Phó hội trưởng cúi đầu nói một hơi làm cho Hàn Kỳ kinh hãi không thôi, sau đó liền rời khỏi phòng làm việc của Hàn Kỳ. Lúc hắn đi lướt qua, dường như Hàn Kỳ nhìn thấy trên trán hắn có dán miếng băng gạc, trên mặt cũng có những vết bầm tím, nhưng do phó hội trưởng cúi đầu nên Hàn Kỳ cũng không dám chắc. Mặc dù không dám tin tưởng phó hội trưởng lắm nhưng xem những thứ đặt trên bàn, quả thật vốn là phim và ảnh của hắn. Hàn Kỳ cầm cái bật lửa liền thiêu huỷ hết những thứ này. Thiêu huỷ rồi ... toàn bộ không còn .... cũng ... không bao giờ bị uy hiếp nữa rồi ... Hàn Kỳ sung sướng rơi nước mắt, tất cả uỷ khuất oan ức cũng phát tiết hết ra ngoài.

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Hàng lang bên ngoài phòng làm việc hội học sinh.

" Phó hội trưởng~ , chuyện ta nói ngươi làm tốt rồi chứ?"

" Làm ... làm tốt rồi ... ngươi ... "

" Ân~ thật sự biết nghe lời a~, ta thích nhất con chó biết nghe lời đấy. Nhớ kỹ, sau này, vĩnh viễn ngươi không được phép tổn thương hắn, nếu không ..... sẽ không dễ dàng như lần này rồi, hiểu không?"

" Hiểu ... hiểu .. " Phó hội trưởng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vết bầm tím, trên trán còn bị dán một miếng băng gạc, cánh tay phải bị bó bột, chân trái đang run lẩy bẩy xem ra cũng đang bị thương. Những người từng thượng qua Hàn Kỳ đều không ai may mắn thoát khỏi được Trương Dương chiêu đãi. Đáng lẽ phó hội trưởng phải nằm viện nửa tháng nhưng lại bị ép đến trường xin lỗi và trả lại mọi thứ cho Hàn Kỳ.

" Ha ha, được rồi, phó hội trưởng~ , bị 4, 5 nam nhân tiến vào ... cảm giác rất thoải mái ha..?" Trương dương hỏi bằng một giọng giả ngây khiến phó hội trưởng sợ hãi run lẩy bẩy .... Nhớ tới ngày đó, thật sự là rất đáng sợ ... Hàn kỳ bây giờ, quả thật bọn họ không thể dây vào rồi.

Bởi vì chuyện hôm nay khiến Hàn Kỳ vô cùng vui vẻ, sau khi về nhà, hắn liền bỏ chạy vào trong phòng. Không biết tại sao phó hội trưởng lại đột nhiên làm thế, nhưng mà mặc kệ vì nguyên nhân gì, chỉ cần đem thứ đó trả lại cho hắn, cũng không làm chuyện đó với hắn là được rồi.

Đang lúc Hàn Kỳ cao hứng thì phía sau truyền đến tiếng mở cửa. " Chuyện gì làm ngươi cao hứng như vậy hả?"

" Cha!" Phụ thân trở về lúc nào vậy?

" Sao lại kinh ngạc như thế? Không muốn ta trở về à?" Hàn Xương Kiệt hỏi có chút bực mình.

" Không ... không có..."

" Ngày mai cả nhà đi dã ngoại."

" Đi chỗ nào ạ?" Hàn Kỳ cảm thấy vô cùng kỳ quái, phụ thân đâu phải là người thích đi chơi cùng gia đình đâu.

" Nông trường, bạn ta mới mở, ở đấy có bãi cỏ rộng lớn, có thể cưỡi ngựa được."

" Ân ... vâng ạ .... " Mặc dù rất không muốn đi nhưng Hàn Kỳ cũng không có dũng khí từ chối phụ thân, vậy nên chỉ có thể đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà đi tới nông trường, một bãi cỏ rộng lớn cùng một rừng cây nhỏ, không khí vô cùng trong lành, cả nhà ai cũng rất vui vẻ, hứng thú.

" Ta cùng Tiểu Kỳ đi cưỡi ngựa, các ngươi nghỉ ngơi ở đây đi." Phụ thân nói với mọi người.

Trong nhà ai cũng rất hứng thú nhìn nông dân vắt sữa bò liền chạy đi xem, chỉ còn lại Hàn Kỳ cùng phụ thân đi cưỡi ngựa, Hàn Kỳ cũng rất vui vẻ bởi vì hắn chưa từng được cưỡi ngựa bao giờ.

Phụ thân mang theo Hàn Kỳ đến chuồng ngựa, trước kia vì yêu thích nên phụ thân cũng hay cùng bạn bè tham gia đua ngựa cho nên cũng biết chút ít về cưỡi ngựa. Phụ thân chọn một con sau đó mang theo Hàn Kỳ đi về phía rừng cây.

" Cha ... chỉ cần một con ngựa thôi sao?" Không phải mỗi người một con à? Không lẽ hai người ngồi chung một con ngựa?

" Đương nhiên rồi, đi lên đi." Phụ thân có vẻ rất hăng hái, đỡ Hàn Kỳ lên ngựa rồi cũng trèo lên, quất ngựa chạy về phía rừng cây.

Chỉ một lúc hai cha con đã chạy vào trong khu rừng vắng vẻ không một bóng người.

" Sao không chạy nữa hả cha? Cha?" Cảm thấy xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, Hàn Kỳ bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng.

" A! Ngài muốn làm cái gì?" Phụ thân không thèm trả lời, vươn hai tay cởi quần của Hàn Kỳ.

" Nói nhiều, nhanh cởi ra!" Rất nhanh quần đã bị phụ thân tụt xuống đến bắp đùi.

" Ngài .... ngài muốn làm gì?" Hàn Kỳ cực kỳ sợ hãi, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

" Thao ngươi!"

Cảm thấy đại bổng nóng cháy đang ở phía sau huyệt, Hàn Kỳ kinh sợ hô to.

" Không! Không! ... Sao lại có thể ở đây được!"

" Câm miệng! Nếu không ta ném ngươi ở chỗ này, cả đời đừng mong về nhà!" Phụ thân vừa uy hiếp vừa đem âm hành đâm mạnh vào hậu huyệt Hàn Kỳ.

" A....!!!"

" Bây giờ kêu hơi sớm đó, chờ một lúc nữa cho ngươi kêu thoải mái!" Phụ thân cười cười, đem âm hành càng lúc càng đâm mạnh vào trong. " Giá~~!!!" Hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa, con ngựa bị kích thích phi nhanh về phía trước.

" A! A a a a a a!!!! A a a a a a......!!! Dừng .... A a !!!" Hàn Kỳ kêu gào thảm thiết, theo bước chân ngựa phi, đại bổng của phụ thân bắt đầu quất đâm mãnh liệt vào trong hậu huyệt, Hàn Kỳ cảm giác như nội tạng sắp bị đâm thủng ra ngoài.

" Ha ha ha ! Ta biết thế nào cũng rất sảng mà! Thao chết người! Thao chết ngươi!!" Phụ thân ở sau lưng cười điên cuồng, đem tinh dịch bắn vào trong cơ thể Hàn Kỳ, đại bổng vẫn cứ liên tục quất xuyên vào khiến tinh dịch bắt đầu chảy ra ngoài. Con ngựa vẫn chạy không ngừng về phía trước, cực hình dường như kéo dài vô tận.

Cuối cùng con ngựa cũng đã dừng lại, Hàn Xương Kiệt mang Hàn Kỳ xuống ngựa, sau đó đem Hàn Kỳ đặt trên cỏ, cái mông hướng lên trời, hắn lại tiếp tục khô. Nhìn mật huyệt đỏ tươi của con mình đang chảy ra tinh dịch, Hàn Xương Kiệt vui vẻ cười cười, sau đó lại cưỡi ở phía sau Hàn Kỳ bắt chước người đang cưỡi ngựa mà thao Hàn Kỳ, bốn phía vẫn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi bậy của Hàn Xương Kiệt cùng tiếng rên rỉ thống khổ của Hàn Kỳ.

" A ... ân ... Cha ... đừng ... ta không chịu được ...."

" Hừ! Còn rất sớm đấy!"

" Đừng ... cha ... cầu xin ngươi ... Tý nữa làm sao ta gặp mọi người đây ... a a !!!"

" Yên tâm đi, ta đã có cách." Hàn Xương Kiệt vừa nói vừa liên tục quất xuyên, âm hành màu tím hồng không ngừng ra vào cái mông Hàn Kỳ, mỗi lần đi ra mang theo không ít tinh dịch.

" Cha ... Ta van cầu ngài ... Ta thật sự chịu không được .... "

" Hừ! Hôm nay không làm cho tiểu tao huyệt của ngươi nở hoa thì đừng mong chấm dứt."

" A ... ặc ... a ..."

" Ta đi công tác nhiều ngày như vậy, thế mà nơi này cũng không chặt lại một chút, nhất định là cùng người khác làm rất nhiều lần đúng không? Ngươi thật là đê tiện, không ai khô ngươi thì ngươi không chịu được à?" Hàn Xương Kiệt vừa nói vừa cố gắng hết sức khô Hàn Kỳ, hậu huyệt bị nhẫn tâm quất cắm, tinh dịch không ngừng chảy xuống, ẩm ướt một mảng.

" Nói, sảng hay không sảng? Sảng hay không?" Hàn Xương Kiệt vừa đâm vừa hỏi thô bỉ.

" A a .... a a a....!! Ta ... không ... a a a a .... không được a a ...!!!"

" Không được? Con mẹ nó, ngươi không xem cái lỗ nhỏ của ngươi ngậm ta chặt thế nào sao? Còn nói không được? Nói mau, ngươi sảng đã chết!"

Bị quất xuyên mạnh mẽ đau đớn không thôi nhưng Hàn Kỳ lại bắt đầu có chút khoái cảm. Thân thể sớm đã bị điều giáo thành mẫn cảm bất giác theo động tác của Hàn Xương Kiệt mà đong đưa cái mông. Mỗi khi Hàn Xương Kiệt cắm vào, Hàn Kỳ cũng đem cái mông ấn vào tiểu phúc của hắn, cùng hắn di chuyển.

" A a a ... Sảng quá ...." Hàn Kỳ không kiềm chế được mà rên rỉ sung sướng.

" Mẹ kiếp! Đúng là dâm đãng, bây giờ thấy sướng rồi chứ, còn muốn hô dừng lại nữa không? Ngươi đúng là đồ gái điếm."

Hậu huyệt Hàn Kỳ sớm đã bị Hàn Xương Kiệt tàn phá nát vụn, không ngừng phun ra nuốt vào nam cây cực lớn, tràng ruột tràn ngập tinh dịch, không ngừng chảy ra ngoài, rồi một lúc sau lại bị phun tràn đầy.

Hàn Xương Kiệt khô Hàn Kỳ đến khi không thể cương được nữa mới dừng lại, mang theo Hàn Kỳ đã ngất xỉu trở về, nói cho mọi người Hàn Kỳ cưỡi ngựa mệt quá mà ngủ thiếp đi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store