18 Khach San Quai Vat Vi Khach Co Mong Vuot
- Lanis -Tôi thọc dao vào sườn và cảm thấy dòng máu ấm nóng chảy qua ngón tay mình. "Tao có thể làm việc này hàng giờ đấy, Quas. Thậm chí là hàng ngày." Hắn run rẩy, mùi nước tiểu nóng hổi xộc vào mũi tôi. Tôi nhếch môi. "Bây giờ tao đã biết tại sao mày chưa bao giờ là một sát thủ hiệu quả." Hắn lắp bắp khi tôi gõ nhẹ hòn đá vào mũi hắn. "Trả lời trước khi tao đánh gãy cái xương đó trên mặt mày. Tại. Sao. Mày. Lấy. Cái. Này?" "Tao từng nhìn thấy hòn đá đó trước đây," hắn buột miệng. "Tao định báo cáo chuyện đó với hội đồng." Điện thoại của hắn lại reo, và trong khi giữ Quas dựa vào tường, tôi rút ra khỏi túi và thấy số lạ. Tôi ậm ừ. "Tao không tin." "Lanis!" "Tại sao mày phải ăn cắp nó để báo cáo? Tại sao mày không chỉ nói cho Mizz?" "Bởi vì tao muốn được tín nhiệm-" "Nhảm nhí." Tôi đấm nắm đấm Moxic của mình vào bụng hắn và thưởng thức ít nhất âm thanh của ba xương sườn bị nứt. Hắn gấp đôi người, tôi lùi lại khi hắn ngã xuống đất như một quả bóng vỡ, chảy máu. Đầu hắn lắc lư khi ngước nhìn tôi bằng con mắt còn lại. Hắn giờ chỉ là một mớ hỗn độn bầm dập. "Đm mày. Không quan trọng nữa ngay cả khi mày giết tao. Kế hoạch đã được thực hiện. Mày sẽ không thể ngăn chặn nó, cả hội đồng cũng vậy." Tôi kiễng chân quỳ xuống khi điện thoại của hắn reo lần thứ ba. Tôi nhấn nút trở lời và đưa điện thoại lên tai. Hơi thở nặng nề vang phía bên kia đường dây, và tôi chắc chắn rằng nhịp thở của tôi cũng giống như vậy. Sau đó, cuộc gọi kết thúc. Mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi đều hoạt động. Bụng tôi quặn lại. Tôi thả rơi chiếc điện thoại, đặt giày lên trên nó. "Bây giờ mày đang làm việc với lũ Moxic phải không, Quas?" Tôi hỏi và vỗ nhẹ vào trán hắn. "Ôi, mày đã sa sút bao xa rồi." "Cứ giết tao đi." Hắn nhổ máu vào chân tôi. "Ít nhất tao chết khi biết rằng trong mọi kiếp sống của tao chưa bao giờ xấu xí như mày." Với nụ cười trên khuôn mặt bị hủy hoại của mình, tôi trượt móng vuốt và xé toạc cổ họng hắn. ***- Nessa -Tôi tỉnh dậy ôm chặt Cat và kêu lên đau đớn. Những cơn co thắt đang quay trở lại và dữ dội hơn bao giờ hết. Dù đau đớn như thế nào kể từ khi tôi bước vào tuổi dậy thì, chúng chưa bao giờ tệ như đêm qua. Và tôi chưa bao giờ bị chảy chất lỏng. Tôi thậm chí còn chưa đến kỳ kinh nguyệt nên điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đã nghe nói về chứng co thắt khi rụng trứng nhưng chưa bao giờ gặp phải trước đây. Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi rên rỉ đá chăn và đập tay một cách mù quáng lên bàn cho đến khi các ngón tay tóm lấy chai nước. Tôi nốc hết nửa chai, chớp mắt nhìn vào bóng tối trong phòng, chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn đèn duy nhất trên bàn. Ở đâu đó trong góc, Vic nhìn tôi với đôi mắt sáng rực. Tôi không chắc về thời gian, nhưng tôi cảm thấy như mình mởi chỉ ngủ được vài tiếng kể từ khi... kể từ khi tôi được một người đàn ông đeo mặt nạ tên Lanis làm cho đạt đến cực khoái. Khi đáng lẽ tôi phải làm việc. Làm sao mà tôi lại làm hỏng việc đến thế này chỉ trong một tuần. Đã nửa đêm rồi sao? Tôi đã đến ngày trả lương chưa? (trong đầu chỉ biết có tiền tiền tiền...) Cơn co thắt lại ập đến, và tôi thở hổn hển khi một dòng chất lỏng phun ra làm ướt quần thể thao. "Ôi không, không phải lần nữa," tôi rên rỉ. Tôi đẩy tuột quần và đá xuống sàn trong khi kéo tấm chăn đến giữa hai chân. Nước mắt tôi trào ra. Tại sao điều này lại xảy ra với tôi? Hàng triệu suy nghĩ chạy qua đầu cầu cứu gọi Bee đến tìm bác sĩ, nhưng ý nghĩ nổi bật nhất là - Lanis đâu rồi? Anh ấy đã hứa sẽ quay lại. Anh ấy nói sẽ không rời bỏ tôi. Anh ấy biết cách làm cho nỗi đau này qua đi. Cách anh chạm vào tôi là một sự pha trộn khó hiểu giữa nhiệt tình và đam mê. Tôi cảm nhận được sự kích thích của anh trên lưng mình như một dấu ấn, nhưng anh không cho phép tôi chạm vào anh. Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy khuôn mặt anh. Nhưng ở đây tôi đang quằn quại trên giường tưởng tượng những ngón tay to lớn của anh ấy bên trong tôi, hơi thở nặng nề của anh phả vào cổ tôi. Da tôi ngứa ran và bỏng rát nên tôi phải cởi áo ra và ném nó sang một bên. Đột nhiên cánh cửa bật mở, và tôi thoáng thấy hành lang tối tăm trước khi bóng người to lớn chặn khung cửa. Hình dáng nhỏ bé của Vic lao ra khỏi phòng. Tôi biết đó là ai ngay lập tức. "Lanis," tôi thì thầm trong tiếng rên đau đớn. "Chúng trở lại." Anh gầm gừ chửi rủa trước khi đóng cửa lại và sải bước đến bên giường tôi. Tôi không thể tưởng tượng được cảnh tượng của mình - hoàn toàn trần trụi với tấm chăn nhét giữa hai chân, mặt đỏ bừng và tóc rối bù. Những sợi tóc dính vào làn da ướt đẫm mồ hôi của tôi như keo. "Cứu với," tôi thút thít, ghét sự bất lực của mình, nhưng cơn co thắt tiếp theo như cướp đi hơi thở khi tôi mở miệng rít lên trong im lặng. "Thần Malice ơi," anh thở ra một hơi khàn khàn trước khi lòng bàn tay to lớn của anh trượt lên đùi tôi, kéo chăn sang một bên và trượt vào giữa hai chân tôi. Lần trước, chỉ cần những cái chạm nhẹ nhất của anh cũng đã làm dịu đi phần nào cơn đau. Nhưng bây giờ, khi ngón tay cái của anh chạm vào âm vật và anh trượt hai ngón tay vào trong tôi, một cơn co thắt khiến tôi cuộn mình lại. "Lần này không có tác dụng," tôi yếu ớt đẩy tay anh ra. "Đau quá." "Tôi-" giọng anh lạc đi và trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, đôi mắt hai tông màu của anh sáng lên như thủy tinh. "Tôi có thể thử cách khác. Em có tin tôi không?"Đây không phải là vấn đề về niềm tin. Tôi đã tuyệt vọng. Tuy nhiên, giọng nói ở phía sau đầu tôi, luôn coi anh ấy là Người bảo vệ, nói rằng tôi có thể tin tưởng anh ấy. "Làm bất cứ điều gì anh nghĩ sẽ có tác dụng trước khi tôi tự moi ruột mình ra." Hơi thở của anh run lên, lớp vải che nửa dưới khuôn mặt của anh rung chuyển. "Nhắm mắt lại đi, deo.""Cái gì?" Tôi rên rỉ. Từ mà anh ấy liên tục sử dụng là gì ? "Nhắm mắt lại, tôi sẽ chấm dứt nỗi đau của em." Điều đó nghe có vẻ... đáng ngại. Nhưng dù sao tôi cũng khó có thể nhìn rõ vì cơn đau nên tôi nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy một bàn tay đặt trên hông, lăn tôi nằm sấp trước khi anh ấy kéo tôi ngồi dậy bằng tay và đầu gối. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy xấu hổ vì tư thế dễ bị tổn thương này, nhưng cơ thể tôi lại chuyển động như thể được sinh ra để dành cho việc này. Chân tôi dang rộng. Tôi cong lưng, rên rỉ khi cảm thấy hơi thở nóng bỏng thì thầm trên cặp mông trần. "Làm ơn," tôi thì thầm. "Im lặng nào, deo xinh đẹp," anh thì thầm. "Im lặng và nhắm mắt em lại." Một lần nữa với lấy con mèo bông, tôi nhét bàn chân trước của nó vào miệng để chặn âm thanh của mình ngay khi tôi cảm thấy một cái liếm nóng và ướt ở cửa mình. Cơ thể tôi chúi về phía trước và nếu tôi không bóp nghẹt âm thanh thì cả khách sạn sẽ nghe thấy tiếng tôi hét lên. Miệng Lanis quay trở lại âm hộ tôi, nhưng có điều gì đó ở lưỡi anh ấy... không như tôi mong đợi. Thay vì một đầu lưỡi, có vẻ như anh ấy có nhiều đầu lưỡi rung lên trên âm vật với độ rung đều đặn. Những ngón tay xuyên qua cửa mình, trượt lên để cuộn tròn dọc theo bức tường bên trong tôi. Môi khép lại trên âm vật, và tôi cắn vào chân Cat mạnh đến mức tôi thề rằng mình đã làm thủng một lỗ. Cái lưỡi độc ác đó lay động âm vật và chơi đùa với lối vào của tôi trong khi những ngón tay đó đâm sâu vào bên trong tôi theo nhịp điệu đều đặn. Hông tôi va vào mặt anh ấy một cách trơ trẽn, tôi cảm thấy anh rùng mình trước làn da ẩm ướt của tôi. Một bàn tay khác - bàn tay mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy - lướt nhanh qua đùi, tôi có thể thề đã cảm nhận được vết cào sắc bén những móng tay dài. Vết bỏng chúng để lại đốt cháy tôi. Nỗi đau gần như bị lãng quên, tôi cưỡi lên một độ cao mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây khi người lạ mặt đen tối này kéo, đẩy và mút cơ thể trần trụi của tôi. Lưỡi anh ấy rời khỏi âm vật, tôi cảm thấy một tiếng gầm gừ ầm ầm ngay trước khi điều kỳ diệu có hai đầu đó bao quanh lối ở phía sau của tôi. Cộng với những ngón tay to lớn của anh ấy đang làm những điều độc ác bên trong tôi, cơ thể tôi phản ứng như ngọn lửa với xăng. Tôi lùi lại, khóc trên giường, cuộn tròn những ngón tay và áp vào miệng anh như một cơn thủy triều. Cơn cực khoái cứ liên tục diễn ra, biến cơ thể tôi thành một cỗ máy khoái cảm cho đến khi tôi gục xuống tấm ga trải giường ướt sũng, bị vắt kiệt sức và bất động.Một âm thanh lê lết phía sau làm tôi giật mình. Tôi vẫn nghiến chặt răng trên con thú nhồi bông. Tôi yếu ớt đưa tay ra phía sau và kéo chăn lên người. Chắc chắn anh ấy đã nhìn thấy tất cả, nhưng điều đó không ngăn cản tôi muốn giữ lại chút phẩm giá cho riêng mình. Bây giờ, anh ấy lại ở đó với một miếng vải lau nhẹ nhàng giữa hai chân tôi. Anh quấn tôi trong một tấm khăn sạch và kéo tôi vào lòng anh, tay anh đặt đầu tôi dưới cằm anh. Cũng giống như lần trước, anh được che kín hoàn toàn, lớp mặt nạ được cẩn thận kéo xuống ngay dưới mắt. Chỉ có mái tóc rối bù là dấu hiệu cho thấy anh ấy vừa dùng lưỡi khiến tôi đến hôn mê. Tôi vặn vẹo trên đùi anh, và tấm chăn tuột ra khỏi một bên vai. Anh nhanh chóng nó lên một bên cổ tôi. Sự tôn trọng ranh giới cá nhân làm tôi ấm bụng. "Tại sao?" Tôi hỏi trong căn phòng giờ đã im lặng. "Tại sao anh biết cách giúp em?" Anh ấy đưa tay ra trước mặt tôi và mở nắm đấm. Vòng cổ của tôi rơi xuống và quay tròn trong ánh sáng yếu ớt. Tôi thở hổn hển và với lấy nó. "Anh đã tìm thấy nó ở đâu?" "Em biết gì về sợi dây chuyền này?" Tôi quay lại nhìn vào mắt anh ấy. Tôi chưa bao giờ lại gần mặt anh đến thế, và tôi nhận thấy anh có một vài đốm tàn nhang quanh đôi mắt hai tông màu. "Em không biết nhiều về nó. Khi ba mẹ qua đời, cái này nằm trong hộp khóa của họ với một tờ giấy nhắn gửi cho em. Nhưng chữ viết quá mờ khiến em không thể đọc được." Vùng da quanh mắt anh căng ra và đầu anh nghểnh lên. "Một lời nhắn?" Tôi đưa tay lên mà không suy nghĩ và vén lại một lọn tóc màu xám và đen xõa xuống mắt anh ấy. "Em có nó đây. Anh muốn xem không?" Anh dường như mất cảnh giác trước sự đụng chạm, ánh mắt anh ấy liếc nhìn những ngón tay khi chúng quay trở lại trên ngực tôi. Anh ấy nuốt nước bọt bên dưới lớp mặt nạ. "Có. Làm ơn."Leo qua người anh, tôi giữ tấm chăn quanh người khi tôi thò tay xuống gầm giường để lấy hộp trang sức. Những ngón tay với lấy tay cầm, tôi càu nhàu khi kéo nó ra. Sau khi lấy chiếc túi ra, tôi thả tờ giấy vào lòng bàn tay đang mở của anh ấy. "Thấy chưa? Nó mờ rồi." Anh ấy giơ nó lên bàn làm việc của tôi. Tôi chống một tay lên hông và hắng giọng. "Anh nghĩ là em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó à?" Anh ấy phớt lờ trong khi lấy nhiều dụng cụ khác nhau từ trong túi ra. Một chút đèn xanh nhỏ. Một vài lưỡi dao mà anh ấy cố gắng làm nóng và áp lên tờ giấy. "Em đang nói với anh đó," tôi nói khi đứng cạnh anh ấy. "Em đã cố gắng làm tất cả những gì có thể nghĩ ra ." Hơi thở của anh có vẻ nặng nề, và quai hàm hoạt động dưới lớp mặt nạ. Ánh mắt anh lạc đến nơi sợi dây chuyền của tôi nằm cạnh tờ giấy bạc. Chậm rãi, anh nhặt nó lên và bắt đầu chà xát bề mặt đá lên tờ giấy. Tôi định phản đối rằng anh sẽ làm hỏng nó, cho đến khi một chữ cái hiện lên bằng nét chữ màu xám phấn. Nessa.Thở hổn hển, tôi nắm lấy cánh tay anh. "Tiếp tục đi!" Anh xoa mạnh cho đến khi đọc được toàn bộ dòng chữ bằng nét chữ đẹp mà tôi nhận ra là của mẹ. Chộp lấy tờ giấy và đọc to. "Nessa, vòng cổ này là của con, và tất cả những gì mẹ yêu cầu là đừng bao giờ tháo ra, vì nó là bùa may mắn của con. Nếu vì lý do nào đó mà con gặp rắc rối hoặc lo sợ cho cuộc sống của con, hãy tháo nó ra và gọi..." Lời tiếp theo gần như mắc kẹt ở cuốn họng tôi. "Người bảo vệ." Tôi nuốt khan và nhìn lên Lanis khi tôi đọc ở dòng cuối cùng. "Anh ấy sẽ đến."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store