ZingTruyen.Store

18 Khach San Quai Vat Vi Khach Co Mong Vuot

- Lanis -

Văn phòng của Haddrix là một căn nhà tồi tàn. Anh ta nói anh ta sống xa hoa ở một nơi khác và tôi không bao giờ biết liệu anh ta có nói thật hay không. Không thực sự quan trọng. Anh ta sống gần bến cảng Baxint, nơi mùi hôi thối của sông Inter nồng nặc trong không khí. Mặt nạ của tôi không có tác dụng ngăn chặn nhiều mùi hương. Đôi ủng tôi băng qua những vũng nước trên nền bê tông nứt nẻ trong bóng tối.

Bến tàu từng là nơi kinh doanh nhộn nhịp khi các tuyến đường thương mại vẫn còn được sử dụng. Ngày nay, nguồn cung cấp đến bến tàu đã được đảng Chính quy điều chỉnh và phân phát cho người dân thành phố.

Văn phòng ở tầng dưới của một nhà kho cũ đã bị bỏ hoang từ lâu. Cửa sổ bị đập vỡ, và mái nhà liên tục bị dột. Tôi đá cửa mở và dùng gót chân đóng nó lại phía sau. Trong góc một ánh sáng nhấp nháy chiếu sáng một hình người đang khom lưng trên bàn làm việc.

Mùi thịt nấu lấn át mùi hôi của sông, mũi tôi ngứa ngáy.

Đầu của Haddrix ngẩng lên và c đỉnh cặp sừng chỉa đi chỗ khác - khi anh ta nhận ra tôi. Anh ta chỉ ngón tay cái ra phía sau trên cái vỉ nướng nhỏ. "Muốn một ít không?"

Tôi quăng điện thoại và ví của Cal xuống bàn Haddrix trước khi dùng móng vuốt gắp lấy một miếng thịt và thả nó vào miệng. Tôi nhấm nháp vị nước sốt nhỏ xuống tay tôi. "Cần thêm muối."

"Ôi câm mồm đi," Haddrix gầm gừ. "Tôi đang thử một công thức mới." Haddrix là một thành viên của MAN giống như tôi, nhưng anh ta hiếm khi nhận việc và chỉ làm việc cùng một số sát thủ như tôi. Anh ta nhận được công việc từ Hội đồng Malice hoặc các tổ chức tư nhân. Anh ta lấy một phần thu nhập của tôi để đổi lấy việc tôi không phải nói chuyện với ai ngoài anh.

Sau khi ngấu nghiến thêm ba miếng thịt nữa, tôi ngồi xuống cái ghế duy nhất còn lại ngoài cái ghế anh ta. Cái của tôi bị nứt chân và bị mất một nửa phần da bọc. Một cái lò xo cắm vào bắp chân tôi.

"Tiền đã được gửi vào trong tài khoản của cậu," anh ta nói khi nhét điện thoại và ví vào một phong bì. Cái lưỡi dài liếm bì thư trước khi khép nó lại. Thấy tôi vẫn chưa rời đi, anh ta tựa lưng vào ghế, cánh tay to lớn đặt sau đầu. Giống như tôi, Haddrix đã bị Hội đồng Malice trục xuất khỏi vị trí Người bảo vệ, nhưng tôi không chắc lý do chính xác tại sao. "Cần thứ gì nữa à?"

"Cậu có nghĩ là-?" Tôi cau mày, không biết nên hỏi câu hỏi này thế nào. Haddrix và tôi không hẳn là bạn bè. Nhưng anh ta là người gần gũi nhất mà tôi có. "Cậu có nghĩ khả năng rất nhỏ cô ấy có thể quay lại không?"

Haddrix không phản ứng. Anh ta chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt xanh nheo lại.

Tôi xoa xoa vết sẹo dưới mặt nạ của mình. "Có điều gì đó về nhân viên mới này." Tôi lắc đầu. "Nhưng không có ý nghĩa gì cả."

"Không, không phải vậy," anh ta nói một cách thận trọng.

Đứng dậy, móng guốc gõ xuống sàn xi măng. Với hai tay khoanh trước bộ ngực lớn, anh ta gõ gõ bàn tay ba ngón lên bắp tay. "Tôi đã chửi rủa cậu lần trước lúc chúng ta nói chuyện, nhưng tôi đã đi tìm hiểu một chút."

Điều đó khiến tôi chú ý. "Cậu đã làm?"

"Các vì sao có thể cho cô ấy thêm một kiếp sống nếu cô ấy hy sinh cho người khác."

Tim tôi ngừng đập. "Cậu đang nói gì vậy?"

"Nếu cô ấy liều mạng để cứu ai đó, thì cô ấy sẽ được ban cho một kiếp sống mới."

Deo của tôi đã từng sẵn sàng bị trừng phạt vì một loài gặm nhấm. Cô ấy đã có thể hy sinh bản thân vì người khác, nhưng điều đó đã không xảy ra. "Nhưng cô ấy đã bị giết," tôi trả lời khi bên mắt Moxic giật giật.

Anh ta gật đầu. "Đó là theo như chúng ta biết."

"Hội đồng Malice đã nhìn thấy thi thể của cô ấy. Họ xác nhận nguyên nhân cái chết."

Haddrix nhún vai. "Tôi chỉ nói với cậu những gì tôi biết vì cậu có vẻ khá chắc chắn."

Tôi luồn những ngón tay vào tóc và giật mạnh khi nỗi thất vọng bùng cháy trong cơ thể. "Tôi nên rời khỏi Baxint và tránh xa cô ấy."

"Nhưng cậu sẽ không làm vậy."

"Tất nhiên là tôi sẽ không," tôi ngắt lời.

Anh ta thở dài. "Cậu biết là tôi hiểu-"

"Cậu không hiểu." Tôi gầm gừ. "Cậu không biết cái mẹ gì cả"

Đôi mắt của Haddrix rực lửa. "Cẩn thận giọng điệu của cậu."

Tôi đứng bật dậy. "Vậy thì đừng làm như cậu biết tôi đã trải qua những gì."

Lỗ mũi của anh ta phập phồng, và cái vòng mũi ở giữa phản chiếu ánh sáng từ chiếc èn lồng. "Tôi không phải kẻ thù của cậu, Lanis."

Cơn giận của tôi nhạt dần và thay vào đó là sự mệt mỏi sâu thẳm. Tôi duỗi bàn tay Moxic, da trên các đốt ngón tay tôi giật giật một cách đau đớn. "Không, tôi biết rõ hơn ai hết ai mới là kẻ thù."

Haddrix thở dài. "Quay về khách sạn và tiếp tục nỗi ám ảnh của cậu đi. Có những chuyện kỳ lạ xảy ra hơn cả việc một deo được ban thêm một kiếp sống nữa." Lùi lại phía sau bàn làm việc và đặt thêm một ít thịt lên vỉ nướng. "Muốn nữa trước khi rời đi không?" Anh ta chỉ vào một cái chai đầy bụi. "Có cả vodka nữa."

Tôi chà sạch nhãn bẩn. "Cái này bao nhiêu tuổi?"

"Đủ tuổi để làm một lỗ trên dạ dày của cậu."

"Tôi thích như thế." Tôi có vài việc phải làm sau vụ này, nhưng chúng có thể đợi.

Haddrix cười toe toét với tôi, đầy răng và quyến rũ. "Uống đi, bạn ơi."

Khi tôi nhấp một ngụm chất lỏng, tôi chợt nhận ra rằng trước đây anh ta chưa bao giờ mời tôi ở lại uống nước và chắc chắn cũng chưa bao giờ gọi tôi là bạn. Khi rượu vodka đốt cháy dạ dày, tôi cảm thấy không gian đang thay đổi, và nó bắt đầu ngay khi tôi nhìn thấy ánh mắt của Nessa ở sảnh khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store