18 Khach San Quai Vat Vi Khach Co Mong Vuot
- Nessa -Không có lỗ nhìn trên cửa, và khi cố nhìn qua lỗ khóa, tôi chỉ thấy bức tường phía bên kia hành lang. Xoay ổ khóa từ từ, tôi để cửa mở chỉ vài centimet để nhìn thoáng qua vị khách.Nụ cười rạng rỡ của Bee khi cô ấy giơ một cái khay lớn và một cái túi treo lủng lẳng ở khủy tay. "Đói chưa?"Bụng tôi réo lên đúng lúc vai thả lỏng vì nhẹ nhõm. Mở rộng cửa hơn để Bee bước vào. Mùi thơm say đắm, chảy nước miếng theo sau cô ấy. Tôi cười toe toét khi cô ấy đặt cái khay lên bàn. "Đang chết đói đây. Hôm nay mình quên ăn." "Mình chưa bao giờ thấy Miriam ăn cái gì, nên mình thề là cô ấy quên mất chúng ta đều là con người và cần được ăn," Bee phá lên cười khi dỡ nắp đậy để lộ hai đĩa thức ăn và vô số đồ ăn vặt. Tôi thậm chí còn phát hiện một cái bánh sô cô la nhỏ."Ôi trời ơi," tôi nói khi bụng lại réo lên. "Bee, cậu thật tuyệt vời."Cô ấy lướt ngón tay qua một đóng khoai tây nghiền và nhét ngón tay vào miệng. Mắt cô ấy trợn ngược lên. "Cậu phải yêu thích món khoai tây nghiền." Vẫy tay với tôi. "Thoải mái nào, chúng ta sẽ trò chuyện về ngày đầu tiên của cậu."Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ có sọc màu xanh dương và xanh lá cây, mái tóc được búi thành một mớ lộn xộn trên đỉnh đầu và khuôn mặt không còn lớp trang điểm.Tôi nhanh chóng mặc quần thể thao thủng lỗ ở đầu gối và áo phông cũ nát tôi mua ở chợ đồ cũ. Tôi không có đồ ngủ dễ thương như Bee nhưng cô ấy không đánh giá quần áo cũ của tôi khi tôi ngồi xuống bên mép giường. "Trông cậu thật ấm áp."Cô ấy ngồi ở bàn khi chúng tôi mỗi người đào bới trong phần đĩa thức ăn, có món khoai tây nghiền, hỗn hợp rau củ và nửa con gá nướng ngon ngọt đầy hương vị. Tôi đã không được ăn thịt... từ rất lâu rồi. Tôi không có khả năng chi trả. Tôi ăn cho đến khi hàm đau nhức vì nhai, và bụng phình to. Nhưng tôi cũng không thể để cái bánh sô cô la tội nghiệp cô đơn một mình được, nên tôi cũng xơi luôn nó. Bee thậm chí còn ăn nhiều hơn tôi."Vậy cậu đã kiểm tra tiền tip hôm nay chưa?" Cô ấy đẩy một phong bì đen trên bàn về phía tôi."Ồ, mình thậm chí còn không thấy nó ở đó." Tôi xé phong bì và rút ra một tờ giấy. Khi nhìn thấy con số trên đó và những con số 0, hàm tôi gần như rớt xuống đất. Vài vụn sô cô la rơi xuống đùi tôi.Bee kêu lên. "Tốt không?" Cô ấy giật lấy tờ giấy từ tay tôi và nhanh chóng đọc lướt qua. Mũi cô ấy nhăn lại. "Lão Quas chết tiệt, lão ta không giờ tip. Đừng lo, cậu sẽ làm tốt hơn vào ngày mai.""T-tốt hơn?" tôi ré lên. "Sao... có thể... ôi trời ơi, Bee. Tiền tip một ngày ở đây mình nhận được hơn rất nhiều tiền mình làm việc cả một tuần trước đây đó."Môi cô ấy nhếch lên. "Cậu nói đúng, mình quên mất cảm giác như thế nào khi mới bắt đầu ở đây. Tốt, em yêu, đây mới chỉ là khởi đầu thôi."Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc trước khi gấp lại cẩn thận và đặt nó lên kệ phía trên bàn làm việc. "Mình phải cảm ơn cậu vì đã tốt bụng như vậy. Hôm nay sẽ rất khó khăn nếu không có cậu."Cười nhếch mép, Bee liếm cái thìa phủ kem sô cô la, "cậu đã gặp River rồi phải không?"Tôi nhăn mặt. "Cô ấy ấy không ... xấu tính. Nhưng mình cũng không xếp cô ấy vào loại tốt bụng đâu.""River chỉ đang diễn trò thôi. Cô ấy luôn tỏ ra cứng rắn và lạnh lùng nhưng bên trong lại là một người mềm yếu. Cô ấy đã chống lưng cho mình khi mình gần như ... bị loại bỏ."Lại từ đó lần nữa. "Chuyện gì đã xảy ra thế?""Một trong những vị khách thật sự đã rất khốn nạn với mình vào sớm ngày hôm đó. Bọn mình đang chuẩn bị tổ chức bữa tiệc tối, và mình, ừm... có thể bỏ quá nhiều muối và thức ăn của tên đó. Hoàn toàn là vô tình thôi." Cô ấy rung đôi hàng mi đen một cách ngây thơ. "Dù sao thì mình cũng không hắn ta kiểu... bị dị ứng với muối. Thật đáng sợ. Hắn bắt đầu đổ nhiều mồ hôi nặng mùi và suýt chết."Tôi đưa tay lên bịt miệng. "Cậu đùa đó à," tôi lẩm bẩm."Hắn nói với mọi người rằng mình làm vậy để trả thù, nhưng River đã bước vào và nói là do cô ấy va vào cánh tay khi mình đang đổ muối vào thức ăn. Bọn mình đã cố gắng tẩy sạch muối đi, nhưng rõ ràng là chưa đủ. Vì vậy, mình chỉ có một buổi nói chuyện cực kỳ nghiêm khắc với Mizz, mình được bảo là sai lầm tiếp theo thì mình sẽ bị đuổi. Vậy đó." Nở một nụ cười thật tươi, chớp mắt và đặt một bàn tay thanh tú lên ngực. "Bây giờ, mình là hình mẫu của một nhân viên hoàn hảo trong tương lai.""Mình xin lỗi vì điều đó đã xảy ra và mình rất vui vè River đã ở đó vì cậu." Tôi đặt đĩa lại trên khay và bắt chéo chân. "Vậy cậu đã làm việc ở đây được bao lâu rồi nhỉ?""Khoảng một năm." cô ấy xoay cái thìa vào phần kem còn xót lại trên bánh và không nhìn vào mắt tôi khi cắn môi dưới. "Anh trai mình là một con nợ đang làm việc ở Granby, nên mình làm việc ở đây cho đến khi cứu được anh ấy ra.""Mẹ kiếp, mình xin lỗi, Bee." Granby không phải là trại lao động tồi tệ nhất cho các con nợ, vì tỉ lệ tử vong ở đó thấp nhất. Nhưng anh trai của cô ấy cũng phải làm việc gần như hai mươi giờ mỗi ngày trên các cánh đồng.Cô ấy cười buồn. "Không sao đâu. Anh ấy mặc nợ vì mình và các anh em. Khi ba mẹ mình mất, anh ấy nhận trách nhiệm, và nuôi nấng trẻ con khá đắt đỏ. Mình đã không nhận ra điều đó cho đến khi anh ấy nợ quá nhiều và quá trễ. Mình là con thứ hai, đây là trách nhiệm của mình. Mình gửi một ít tiền về cho ba anh em ở nhà, và một ít còn lại để trả nợ cho anh trai.""Cậu là người chị tốt, Bee à."Cô ấy nhún vai. "Mình ước mình có thể làm tốt hơn nữa." cuối cùng cô ấy nhìn tôi. "Cậu có anh chị em gì không?"Tôi lắc đầu. "Ba mẹ mình mất khi mình còn trẻ. Và làm việc ở đây vì... chà, mình cố gắng không phải vào trại lao động như Granby. Mình có mấy khoản nợ y tế.""Chết tiệt," Bee lẩm bẩm. "Chà vậy thì, mình mừng vì cậu được nhận. Mình biết đây là công việc kỳ lạ. Không chắc họ đào đâu ra đám khách, nhưng mình cũng đâu có biết người giàu sống như thế nào phải không? Nên mình chỉ quan tâm đến việc của mình và kiếm tiền."Tôi chần chừ trước hỏi bằng giọng nhỏ. "Vậy cậu cũng đồng ý là có cái gì đó ... kỳ lạ với mấy vị khách phải không ?"Cô ấy vẫy cái thìa trong không khí. "Ừ, họ có vẻ hơi kỳ dị, mình nhận ra có thể bọn họ cũng nghĩ mình thật kỳ lạ, phải không?"Tôi phá lên cười. "Đúng vậy. Mình không muốn đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài chỉ bởi vì họ khác biệt so với mình. Ý là, mình từng bị gọi là "còi" như một cách sỉ nhục không biết bao nhiêu lần, nhưng với mình, đó không phải là sỉ nhục. Một trong các vị khách có hàm răng to, nhưng có thể ông ấy thích hàm răng to đó. Và điều đó cũng rất tuyệt với ông ấy phải không?""Mình thích thái độ này." Bee nhìn tôi. "Ngoài ra, để xoay chuyển tình thế, để mình nói cho cậu biết, cậu quyến rũ khi là chính mình đó."Tôi giả vờ vuốt tóc. "Và cậu cũng vậy."Cô ây cười toe toét với tôi, rồi cúi xuống chiếc túi cô ấy xách vào. Từ bên trong, cô ấy lấy ra một chai chất lỏng màu hồng và hai ly có thân dài. Mắt tôi lòi ra khỏi đầu. "Đó có phải là... ?""Rượu. Ừ, chính xác."Rượu gần như không thể tìm thấy được. Loại rượu duy nhất có sẵn là từ ngũ cốc nguyên chất có thể đốt cháy cổ họng. "Cậu đang đùa đó à?""Tuyệt đối không, má hóp."Tôi cười khi cô ấy đưa cho tôi một ly. "Chưa có ai gọi mình như vậy.""Tuy vậy, cậu có một cặp mông khá tuyệt." Tôi giơ ly của mình khi cô ấy rót một lượng lớn. Một vài giọt bắn vào tay và tôi liếm chúng. Hương vị bùng nổ trên lưỡi. Tôi gần như rên rỉ khi nghiêng chiếc ly và để rượu chát tràn vào miệng. Nó chảy xuống cổ họng, lan rộng khắp cơ thể tôi một tấm chăn. "Bee, cậu là một nữ thần."Cô uống cạn nửa ly. "Mình biết."Chúng tôi đã nói chuyện lâu hơn một chút về bất cứ điều gì và mọi thứ. Tôi được biết em gái của Bee muốn trở thành ca sĩ, và cô ấy cho tôi xem một vài video trên điện thoại về một cô gái có mái tóc xoăn đen đang hát một bài hát nhạc pop cũ tôi từng nghe trên radio.Tôi nói với cô ấy rằng trước đây, trước khi ba mẹ mất, tôi đã muốn trở thành bác sĩ thú y. Tôi luôn thích động vật hơn con người rất nhiều. Bee cụng ly tôi vì đã chia sẻ điều đó với cô ấy.Khi chai rượu cạn, giọng chúng tôi trở nên líu ríu, và tôi gục đầu dựa vào tường. Bee lấy một chai nước từ cái túi bí ẩn của mình và đặt xuống bàn tôi. Nhưng nó lăn đi và rơi xuống đất với một tiếng uỵch.Cô cười khúc khích khi nhặt nó lên. "Tối nay uống cái này đi." Cô lấy ra một chai khác và đặt nó cạnh chai đầu tiên. "Và đây là cho sáng mai. Bữa sáng vào lúc bảy giờ. Gặp mình ở sảnh và đừng đến muộn nhé." Cô ấy chỉ ngón tay vào tôi, nhưng đầu ngón tay dao động và chỉ vào đâu đó trên trần nhà.Tôi đã thua trong trận chiến với bức tường và vùng vẫy cho đến khi nằm nghiêng trên giường. "Được rồi Bee Beeeeee.""Buzz," cô trả lời với một tiếng nấc.Một tay lảo đảo với khay thức ăn, cô ấy lẻn ra khỏi cửa phòng tôi. "Và đừng quên khóa cái này," cô gọi qua vai."Không đâu." Tôi hát khi căn phòng xung quanh mờ đi. "Yêu cậu, Bee."Cô khịt mũi. "Ồ, việc đó không mất nhiều thời gian . Mình đoán là mình khá đáng yêu.""Mmm." Tôi ậm ừ đáp lại. Tôi không nhớ nổi chúng tôi đang nói về chuyện gì."Nước!" cô ấy hét lên."Được rồi má ơi!" Cánh cửa đóng lại sau lưng cô ấy. Tôi uống hết nửa chai nước rồi ngất đi và mơ thấy rượu nho và bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store