18 Khach San Quai Vat Vi Khach Co Mong Vuot
- Lanis -Đầu óc tôi trống rỗng khi tôi với lấy con dao. Đầu gối đập thịch xuống đất. Nessa hét lên sau lớp bịt miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Chúng không lung linh với tinh chất. Đó chỉ là những giọt nước muối nặng trịu, làm trôi đi lớp đất trên khuôn mặt cô. "KHÔNG!" cô ấy hét lên bằng tất cả sức lực qua những tiếng nức nở run rẩy, tôi có thể hiểu. "KHÔNG!" Tôi nhấc con dao lên và ấn nó vào cổ họng mình. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Trong khi vẫn còn run rẩy, cằm cô ấy hếch lên thể hiện sự can đảm khiến tôi chú ý. Lịch sử sẽ không lặp lại. Cô ấy sẽ không bị giết trong làn đạn, bởi vì điều đó đã không xảy ra hai trăm năm trước, và nó cũng sẽ không xảy ra bây giờ. Tôi kiểm soát được. Nessa đã chọn tôi, không một ai sẽ phải hy sinh bản thân mình ngày hôm nay. Với một cú quay tay nhanh chóng, tôi nắm chặt cán dao và vung mạnh tay để nó bay đi. Có tiếng nổ phát ra từ bên trái tôi, và cơn đau bùng lên bờ vai, đập mạnh đến mức con dao của tôi lao trật mục tiêu, cắt xuyên qua vành tai phải của Sapian trước khi cắm vào tường với một chùm lông vũ nhỏ màu trắng. Sapian gầm lên. Tôi lảo đảo tiến về phía trước . Ông ta hạ con dao xuống và tôi biết mình sẽ không đến kịp. Nessa sẽ mất một bàn tay vì tôi. Nhưng ngay những giây cuối cùng, cơ thể cô bị đẩy sang một bên, một bàn tay trắng trẻo khác thay thế vị tríc của cô ấy, con dao cắt vào da thịt. Kazian nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi từng là bàn tay anh, rồi đến phần chi bị chặt rời khi nó nằm trên mặt đất. Máu bắn ra không khí, phun lên Kazian, cha anh ta và Nessa.
"Kazian!" Tiếng la của cha anh ta thực sự là nỗi thống khổ khi con trai ôm chặt phần chi bị cắt vào bụng trước khi loạng choạng đứng dậy trước mặt Nessa đầy bảo vệ. Ánh mắt anh ta nhìn tôi, anh ta gật đầu với tôi một cách kỳ lạ. Máu tôi bốc lên, các cơ bắp căng lên và tôi để cơn thịnh nộ thiêu rụi mọi thứ. *** - Nessa – Đây là một thảm sát. Lanis lao quanh khắp căn phòng một cách mờ ảo và để lại những thi thể đầy máu sau lưng. Sau khi xé miếng bịt miệng bẩn thỉu và ném nó đi, tôi lén nhìn qua chân của Malice, kẻ đứng trước mặt tôi đang ôm cánh tay cụt đẫm máu của mình. Lanis di chuyển như bị ám. Mặt nạ của anh đã rơi xuống đất, áo sơ mi bị xé toạc để lộ nhiều vết sẹo được khâu và những mảng da Moxic. Tròng mắt anh sáng lên như những lưỡi dao bạc. Malice xung quanh chúng tôi nổ súng, nhưng Lanis hoặc là quá nhanh hoặc dường như đã đoán được đường đạn bay. Sapian rút con dao ra khỏi tường, tiến về phía Kazian, người mà tôi được biết là con trai của ông ta. Tôi vẫn không thể hiểu tại sao anh ta lại đỡ cho tôi. "Tránh ra," Sapian ra lệnh. "KHÔNG." Giọng Kazian nghẹn lại vì đau đớn. "Con sẽ không." "C-con-" cha anh ta lắp bắp ngay khi một bóng đen lờ mờ đến từ phía sau. Cơ thể ông ta run lên, rồi năm móng vuốt đen nhô ra phía trước bụng. Đôi mắt Sapian mở to, máu chảy ra từ miệng trước khi bị hất lên không trung. Lanis đâm móng vuốt và giữ ông ta trên cao. Anh cầm thanh kiếm của Sapian bằng tay kia. Chỉ với một nhát chém mạnh, đầu của Sapian bị cắt đứt rơi xuống đất. Tôi bịt miệng, nhưng Kazian hầu như không phản ứng. Anh ta lạnh lùng nhìn Lanis thả rơi cơ thể của cha anh. Chỉ sau đó Kazian mới khuỵu xuống khi máu của anh ta hòa lẫn với máu của cha mình trong lớp đất. Lanis đứng trước mặt tôi, người đầy máu. Vai anh phập phồng với những hơi thở nặng nề, mái tóc ướt rũ xuống mặt. Anh có những vết thương khắp cơ thể nhưng dường như đang khép lại trước mắt tôi. "Deo," anh thì thầm đứt quãng.
Tôi lao mình vào vòng tay anh. Lúc đầu anh cứng đờ trước khi thở ra một hơi dài và kéo tôi vào lòng. Đầu anh gục xuống cổ tôi, nơi anh run rẩy khi ôm tôi chặt đến mức tôi gần như không thở được. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Tôi siết chặt lấy anh, bởi vì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, và tôi không trở thành đồ chơi cho những con quái vật này. Tôi thuộc về một con quái vật duy nhất, tên là Lanis. "Anh xin lỗi," tôi nhận ra anh đang lẩm bẩm. "Anh rất xin lỗi. Lẽ ra anh không bao giờ nên đưa em đến đây." "Đừng xin lỗi." Không có nơi nào có thể chạm vào anh mà không đẫm máu. "Anh bị thương?" "Không có gì đâu, anh sẽ khỏi nhanh thôi." Đầu anh ngẩng lên và ánh mắt anh chạm vào tôi trước khi di chuyển xuống mặt đất dưới chân chúng tôi. Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống khi Kazian quỳ xuống trước mặt chúng tôi, cơ thể anh ta hơi lắc lư. Tôi cúi xuống và xé phần dưới váy của mình thành từng dải trước khi chạm vào tay anh ấy. Vết thuơng đã bắt đầu đông máu. Anh ta không còn chảy máu nữa, nhưng anh ta đã mất một bàn tay. Vì tôi. "Tại sao?" Lanis nói với giọng thận trọng. "Tôi không ủng hộ những gì gia đình tôi đang làm." Giọng Kazian trầm trầm. Làn da trắng của anh ta gần như trong mờ khi cố gắng nói. Tôi có thể thấy anh ta khá đẹp trai, xứng đáng đội vương miện trong một bộ phim giả tưởng nào đó. Anh ta để tôi băng bó vết thương nhưng vẫn tập trung vào Lanis. "Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của bọn họ. Họ muốn lật đổ các gia đình Hoàng gia khác và Hội đồng. Họ đã làm việc với Quas." Quai hàm Lanis nghiến chặt khi tôi buộc đoạn băng cuối cùng lại. Đôi mắt tím của Kazian gặp mắt tôi. "Cảm ơn, deo ." Anh ta đứng dậy trên đôi chân run rẩy. "Tôi biết anh ghét tôi. Tôi đã trói buộc anh hai trăm năm trước, nhưng anh phải hiểu rằng đó là một thỏa hiệp. Cha tôi đã muốn thiến anh." Bụng tôi quặn lên khi mắt Lanis lóe lên. " Anh nói gì?" "Deo của anh..." anh ta liếc nhìn tôi. "Ở kiếp trước của cô ấy. Cô ấy không từ chối anh. Moxic chưa bao giờ tìm thấy cô ấy. Cô ấy định bỏ trốn cùng anh nhưng cha tôi đã tìm thấy cô ấy. Ông ta không thể để một deo bỏ chạy cùng với một người không thuộc Hoàng gia. Ông ta định để Moxic giết anh, và nếu chúng không làm... thì ông ta sẽ làm." Anh ta hất cằm về phía tôi. "Cô ấy biết kế hoạch của Sapian dành cho số phận của cô ấy và của anh. Vì vậy, cô ấy đã hy sinh bản thân bằng cách nhảy xuống một vách đá. Đó đã là cách duy nhất để giữ cho anh sống sót." Một cơn đau xuyên qua hộp sọ của, tôi hét lên, ôm chặt nó giữa hai bàn tay. Những hình ảnh tấn công tôi. Khuôn mặt điển trai của Lanis, khao khát của tôi dành cho anh ấy. Vách đá lộng gió đó. Những đe dọa từ Sapian. Lời thề của tôi không bao giờ để người khác chạm vào mình. Cuối cùng cơ thể tôi rơi xuống. Cơn đau bùng lên rồi chẳng còn gì nữa. Suy nghĩ cuối cùng của tôi là về Lanis và nỗi đau mà anh ấy phải chịu đựng khi tôi qua đời. Nhưng ít nhất anh ấy sẽ sống. Vòng tay mạnh mẽ bao quanh tôi. "Deo." Bàn tay Lanis vuốt tóc tôi. "Có chuyện gì vậy?" "Em nhớ rồi," tôi thở hổn hển khi chớp mắt để xua đi những hình ảnh đó. Lanis nhíu mày lo lắng nhìn tôi. "Đại loại vậy. Em nhớ anh đã thú nhận với em. Em muốn anh. Chúng ta đã định bỏ chạy cùng nhau, nhưng Sapian... Kazian nói đúng. Làm sao trước đây em không nhớ được chuyện này nhỉ?" "Có khả năng cô ấy quay lại," Kazian nói. "Đó là lý do tại sao tôi nhờ Marian khóa các mối liến kết của anh lại. Chúng tôi đã mong deo của anh sẽ quay trở lại trong hai trăm năm." "Nhưng tại sao anh lại hy sinh bàn tay mình cho tôi?" Tôi hỏi, hoang mang vì anh ta đã làm tổn thương chính mình. Anh ta đứng thẳng lên, tôi có thể nói rằng anh ta luôn mang trong mình phẩm giá của dòng dõi Hoàng gia. "Bởi vì tôi tin vào kết đôi deom. Rất nhiều điều đã xảy ra kể từ khi anh ra đi, Lanis. Deo... họ không vui. Hệ thống này không còn hoạt động nữa. Sẽ không có chiến tranh nếu Hoàng gia chấp nhận thay đổi." Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn vào đầu cha mình. "Tôi đã muốn ông ấy chấp nhận nó." "Tôi không hối hận vì đã giết ông ta." Lanis gầm gừ. "Không, tôi chắc chắn là anh không." Kazian thở dài. "Tôi cũng không tiếc nuối gì nữa. Mọi chuyện luôn kết thúc theo cách này." Anh ta bắt gặp ánh mắt của Lanis. "Anh cần phải đưa cô ấy rời khỏi đây. Những người còn lại của gia đình An sẽ không dừng lại. Sapian không phải là kẻ tồi tệ nhất. Anh em ông ấy còn tồi tệ hơn nhiều." "Anh sẽ làm gì?" Tôi hỏi. "Họ sẽ làm hại anh sao?" "Chắc hẳn rồi." Kazian nói. "Tôi cũng phải rời đi. Tôi sẽ trốn ra ngoài một thời gian để chữa lành vết thương." "Hãy đến khách sạn Castle Verna ở Baxint khi anh đã sẵn sàng chống trả," Lanis đứng dậy và kéo anh ta theo. "Đó là nơi chúng tôi sẽ ở." Tôi siết chặt cánh tay Lanis khi nảy ra ý định quay lại khách sạn. Mặc dù bản thân tôi không thể tìm thấy niềm vui khi xung quanh là những xác chết và sự thương tiếc của một con trai dành cho cha mình. "Tôi xin lỗi, Kazian." "Tôi luôn biết em là của Lanis." anh ta nói. "Trong tất cả cuộc đời em. Em luôn là của anh ấy." Chúng tôi để Kazian ở tầng hầm đó, xung quanh là những người thân đã chết của gia đình anh ta. Anh ta nói muốn chôn cất họ, nhưng Lanis từ chối rời đi mà không có đầu của Sapian. Anh nắm chặt lớp lông ngắn bằng một tay, và bế tôi trong vòng tay Moxic vì anh từ chối để tôi chân trần. Cứ như vậy anh sải bước qua những con phố Malice gây ra một vụ náo loạn tột độ. Mọi người đều dừng lại và nhìn chằm chằm. Một số hét lên. Tôi thật bẩn thỉu, và một Lanis không đeo mặt nạ dính đầy máu. Và sau đó là chi tiết nhỏ về cái đầu bị chặt mà anh mang theo. Anh dậm chân trong Đại sảnh và ném đầu Sapian vào giữa căn phòng, nơi các thành viên Hội đồng đang tập trung chạy rải rác như lũ bọ để thoát khỏi cái đầu đẫm máu. Làn da hồng của gia đình Ose nhanh chóng chuyển màu, trong khi tộc Il nối đuôi nhau báo động và giậm móng guốc. Môi Lanis nhếch lên khi anh gầm gừ với giọng điệu dường như làm rung chuyển sàn đá cẩm thạch. "Một trong thành viên Hoàng gia của các người đang lên kế hoạch nổi loạn. Sapian đe dọa chặt tay deo của tôi. Sẽ không có bữa tối hoành tráng nào nữa, vì tôi xong việc với các người rồi. Tôi sẽ tự chăm sóc deo của mình, sau đó chúng tôi sẽ ra đi. Tôi có thể tự mình bảo vệ cô ấy tốt hơn là các người ở đây. Sắp xếp chuyện của các người ở Pluris đây đi, bởi vì chính các người đang mục nát từ trong ra ngoài.""Đợi đã-" Montrose dang rộng cánh tay bước tới trước. Lanis quay cuồng trong cơn giận dữ và ném một ánh nhìn chết chóc. "Tôi sẽ rải mấy cái đầu đầy máu ra đường trước khi tôi để một ai khác trong số các người chạm vào cô ấy." Montrose lùi lại. Lanis ôm tôi vào lòng và sải bước ra khỏi căn phòng. Phía sau tôi, sự im lặng ngự trị. Tôi vẫy tay khi họ còn đứng đó, choáng váng trước khi Lanis rẽ vào góc để tiến sâu hơn vào tòa nhà. Anh bước hai cầu bậc thang rộng cùng một lúc để lên tầng một, sau đó đi dọc hành lang cho đến một cánh cửa phụ với những điểm nhấn màu vàng. Tôi không có cơ hội chiêm ngưỡng nhiều chi tiết bởi vì Lanis đã đá tung cánh cửa rồi đóng sầm nó lại bằng chân. Toàn bộ cơ thể anh rung lên, và phải đến khi anh bước qua căn phòng ngủ được trang trí công phu, đặt tôi vào một phòng tắm lớn hơn, tôi mới nhận ra anh đang cương cứng. Rất cương cứng. Vô cùng hoang dã với sự kích thích. Đôi mắt anh sáng lên màu bạc khi anh chạm vào con cặc cứng ngắc bị kìm dưới lớp quần. Anh để áo khoác rơi mạnh xuống sàn đá cẩm thạch do sức nặng của vũ khí giấu bến trong. Một con dao trượt ra khỏi túi và biến mất trong bồn rửa mặt. Phía sau tôi là phòng tắm lớn đủ lớn cho khoảng mười người. Chiếc ghế dài lát gạch dọc một bức tường và ba vòi sen treo trên trần nhà. Tôi đứng trong cái váy bẩn thỉu và đôi chân trần, xung quanh chỉ có sự sang trọng, nhưng tôi chỉ để mắt đến con thú trước mặt, kẻ trông như thể sắp nuốt chửng tôi. Và tôi muốn bị nuốt chửng. Ruột tôi thắt lại trước cái cách hoang dã mà anh ấy khám phá cơ thể tôi. Chỉ cần vuốt lên công tắc trên tường, nước từ vòi sen chảy ra. Và rồi môi Lanis đặt trên môi tôi.
"Kazian!" Tiếng la của cha anh ta thực sự là nỗi thống khổ khi con trai ôm chặt phần chi bị cắt vào bụng trước khi loạng choạng đứng dậy trước mặt Nessa đầy bảo vệ. Ánh mắt anh ta nhìn tôi, anh ta gật đầu với tôi một cách kỳ lạ. Máu tôi bốc lên, các cơ bắp căng lên và tôi để cơn thịnh nộ thiêu rụi mọi thứ. *** - Nessa – Đây là một thảm sát. Lanis lao quanh khắp căn phòng một cách mờ ảo và để lại những thi thể đầy máu sau lưng. Sau khi xé miếng bịt miệng bẩn thỉu và ném nó đi, tôi lén nhìn qua chân của Malice, kẻ đứng trước mặt tôi đang ôm cánh tay cụt đẫm máu của mình. Lanis di chuyển như bị ám. Mặt nạ của anh đã rơi xuống đất, áo sơ mi bị xé toạc để lộ nhiều vết sẹo được khâu và những mảng da Moxic. Tròng mắt anh sáng lên như những lưỡi dao bạc. Malice xung quanh chúng tôi nổ súng, nhưng Lanis hoặc là quá nhanh hoặc dường như đã đoán được đường đạn bay. Sapian rút con dao ra khỏi tường, tiến về phía Kazian, người mà tôi được biết là con trai của ông ta. Tôi vẫn không thể hiểu tại sao anh ta lại đỡ cho tôi. "Tránh ra," Sapian ra lệnh. "KHÔNG." Giọng Kazian nghẹn lại vì đau đớn. "Con sẽ không." "C-con-" cha anh ta lắp bắp ngay khi một bóng đen lờ mờ đến từ phía sau. Cơ thể ông ta run lên, rồi năm móng vuốt đen nhô ra phía trước bụng. Đôi mắt Sapian mở to, máu chảy ra từ miệng trước khi bị hất lên không trung. Lanis đâm móng vuốt và giữ ông ta trên cao. Anh cầm thanh kiếm của Sapian bằng tay kia. Chỉ với một nhát chém mạnh, đầu của Sapian bị cắt đứt rơi xuống đất. Tôi bịt miệng, nhưng Kazian hầu như không phản ứng. Anh ta lạnh lùng nhìn Lanis thả rơi cơ thể của cha anh. Chỉ sau đó Kazian mới khuỵu xuống khi máu của anh ta hòa lẫn với máu của cha mình trong lớp đất. Lanis đứng trước mặt tôi, người đầy máu. Vai anh phập phồng với những hơi thở nặng nề, mái tóc ướt rũ xuống mặt. Anh có những vết thương khắp cơ thể nhưng dường như đang khép lại trước mắt tôi. "Deo," anh thì thầm đứt quãng.
Tôi lao mình vào vòng tay anh. Lúc đầu anh cứng đờ trước khi thở ra một hơi dài và kéo tôi vào lòng. Đầu anh gục xuống cổ tôi, nơi anh run rẩy khi ôm tôi chặt đến mức tôi gần như không thở được. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Tôi siết chặt lấy anh, bởi vì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, và tôi không trở thành đồ chơi cho những con quái vật này. Tôi thuộc về một con quái vật duy nhất, tên là Lanis. "Anh xin lỗi," tôi nhận ra anh đang lẩm bẩm. "Anh rất xin lỗi. Lẽ ra anh không bao giờ nên đưa em đến đây." "Đừng xin lỗi." Không có nơi nào có thể chạm vào anh mà không đẫm máu. "Anh bị thương?" "Không có gì đâu, anh sẽ khỏi nhanh thôi." Đầu anh ngẩng lên và ánh mắt anh chạm vào tôi trước khi di chuyển xuống mặt đất dưới chân chúng tôi. Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống khi Kazian quỳ xuống trước mặt chúng tôi, cơ thể anh ta hơi lắc lư. Tôi cúi xuống và xé phần dưới váy của mình thành từng dải trước khi chạm vào tay anh ấy. Vết thuơng đã bắt đầu đông máu. Anh ta không còn chảy máu nữa, nhưng anh ta đã mất một bàn tay. Vì tôi. "Tại sao?" Lanis nói với giọng thận trọng. "Tôi không ủng hộ những gì gia đình tôi đang làm." Giọng Kazian trầm trầm. Làn da trắng của anh ta gần như trong mờ khi cố gắng nói. Tôi có thể thấy anh ta khá đẹp trai, xứng đáng đội vương miện trong một bộ phim giả tưởng nào đó. Anh ta để tôi băng bó vết thương nhưng vẫn tập trung vào Lanis. "Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của bọn họ. Họ muốn lật đổ các gia đình Hoàng gia khác và Hội đồng. Họ đã làm việc với Quas." Quai hàm Lanis nghiến chặt khi tôi buộc đoạn băng cuối cùng lại. Đôi mắt tím của Kazian gặp mắt tôi. "Cảm ơn, deo ." Anh ta đứng dậy trên đôi chân run rẩy. "Tôi biết anh ghét tôi. Tôi đã trói buộc anh hai trăm năm trước, nhưng anh phải hiểu rằng đó là một thỏa hiệp. Cha tôi đã muốn thiến anh." Bụng tôi quặn lên khi mắt Lanis lóe lên. " Anh nói gì?" "Deo của anh..." anh ta liếc nhìn tôi. "Ở kiếp trước của cô ấy. Cô ấy không từ chối anh. Moxic chưa bao giờ tìm thấy cô ấy. Cô ấy định bỏ trốn cùng anh nhưng cha tôi đã tìm thấy cô ấy. Ông ta không thể để một deo bỏ chạy cùng với một người không thuộc Hoàng gia. Ông ta định để Moxic giết anh, và nếu chúng không làm... thì ông ta sẽ làm." Anh ta hất cằm về phía tôi. "Cô ấy biết kế hoạch của Sapian dành cho số phận của cô ấy và của anh. Vì vậy, cô ấy đã hy sinh bản thân bằng cách nhảy xuống một vách đá. Đó đã là cách duy nhất để giữ cho anh sống sót." Một cơn đau xuyên qua hộp sọ của, tôi hét lên, ôm chặt nó giữa hai bàn tay. Những hình ảnh tấn công tôi. Khuôn mặt điển trai của Lanis, khao khát của tôi dành cho anh ấy. Vách đá lộng gió đó. Những đe dọa từ Sapian. Lời thề của tôi không bao giờ để người khác chạm vào mình. Cuối cùng cơ thể tôi rơi xuống. Cơn đau bùng lên rồi chẳng còn gì nữa. Suy nghĩ cuối cùng của tôi là về Lanis và nỗi đau mà anh ấy phải chịu đựng khi tôi qua đời. Nhưng ít nhất anh ấy sẽ sống. Vòng tay mạnh mẽ bao quanh tôi. "Deo." Bàn tay Lanis vuốt tóc tôi. "Có chuyện gì vậy?" "Em nhớ rồi," tôi thở hổn hển khi chớp mắt để xua đi những hình ảnh đó. Lanis nhíu mày lo lắng nhìn tôi. "Đại loại vậy. Em nhớ anh đã thú nhận với em. Em muốn anh. Chúng ta đã định bỏ chạy cùng nhau, nhưng Sapian... Kazian nói đúng. Làm sao trước đây em không nhớ được chuyện này nhỉ?" "Có khả năng cô ấy quay lại," Kazian nói. "Đó là lý do tại sao tôi nhờ Marian khóa các mối liến kết của anh lại. Chúng tôi đã mong deo của anh sẽ quay trở lại trong hai trăm năm." "Nhưng tại sao anh lại hy sinh bàn tay mình cho tôi?" Tôi hỏi, hoang mang vì anh ta đã làm tổn thương chính mình. Anh ta đứng thẳng lên, tôi có thể nói rằng anh ta luôn mang trong mình phẩm giá của dòng dõi Hoàng gia. "Bởi vì tôi tin vào kết đôi deom. Rất nhiều điều đã xảy ra kể từ khi anh ra đi, Lanis. Deo... họ không vui. Hệ thống này không còn hoạt động nữa. Sẽ không có chiến tranh nếu Hoàng gia chấp nhận thay đổi." Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn vào đầu cha mình. "Tôi đã muốn ông ấy chấp nhận nó." "Tôi không hối hận vì đã giết ông ta." Lanis gầm gừ. "Không, tôi chắc chắn là anh không." Kazian thở dài. "Tôi cũng không tiếc nuối gì nữa. Mọi chuyện luôn kết thúc theo cách này." Anh ta bắt gặp ánh mắt của Lanis. "Anh cần phải đưa cô ấy rời khỏi đây. Những người còn lại của gia đình An sẽ không dừng lại. Sapian không phải là kẻ tồi tệ nhất. Anh em ông ấy còn tồi tệ hơn nhiều." "Anh sẽ làm gì?" Tôi hỏi. "Họ sẽ làm hại anh sao?" "Chắc hẳn rồi." Kazian nói. "Tôi cũng phải rời đi. Tôi sẽ trốn ra ngoài một thời gian để chữa lành vết thương." "Hãy đến khách sạn Castle Verna ở Baxint khi anh đã sẵn sàng chống trả," Lanis đứng dậy và kéo anh ta theo. "Đó là nơi chúng tôi sẽ ở." Tôi siết chặt cánh tay Lanis khi nảy ra ý định quay lại khách sạn. Mặc dù bản thân tôi không thể tìm thấy niềm vui khi xung quanh là những xác chết và sự thương tiếc của một con trai dành cho cha mình. "Tôi xin lỗi, Kazian." "Tôi luôn biết em là của Lanis." anh ta nói. "Trong tất cả cuộc đời em. Em luôn là của anh ấy." Chúng tôi để Kazian ở tầng hầm đó, xung quanh là những người thân đã chết của gia đình anh ta. Anh ta nói muốn chôn cất họ, nhưng Lanis từ chối rời đi mà không có đầu của Sapian. Anh nắm chặt lớp lông ngắn bằng một tay, và bế tôi trong vòng tay Moxic vì anh từ chối để tôi chân trần. Cứ như vậy anh sải bước qua những con phố Malice gây ra một vụ náo loạn tột độ. Mọi người đều dừng lại và nhìn chằm chằm. Một số hét lên. Tôi thật bẩn thỉu, và một Lanis không đeo mặt nạ dính đầy máu. Và sau đó là chi tiết nhỏ về cái đầu bị chặt mà anh mang theo. Anh dậm chân trong Đại sảnh và ném đầu Sapian vào giữa căn phòng, nơi các thành viên Hội đồng đang tập trung chạy rải rác như lũ bọ để thoát khỏi cái đầu đẫm máu. Làn da hồng của gia đình Ose nhanh chóng chuyển màu, trong khi tộc Il nối đuôi nhau báo động và giậm móng guốc. Môi Lanis nhếch lên khi anh gầm gừ với giọng điệu dường như làm rung chuyển sàn đá cẩm thạch. "Một trong thành viên Hoàng gia của các người đang lên kế hoạch nổi loạn. Sapian đe dọa chặt tay deo của tôi. Sẽ không có bữa tối hoành tráng nào nữa, vì tôi xong việc với các người rồi. Tôi sẽ tự chăm sóc deo của mình, sau đó chúng tôi sẽ ra đi. Tôi có thể tự mình bảo vệ cô ấy tốt hơn là các người ở đây. Sắp xếp chuyện của các người ở Pluris đây đi, bởi vì chính các người đang mục nát từ trong ra ngoài.""Đợi đã-" Montrose dang rộng cánh tay bước tới trước. Lanis quay cuồng trong cơn giận dữ và ném một ánh nhìn chết chóc. "Tôi sẽ rải mấy cái đầu đầy máu ra đường trước khi tôi để một ai khác trong số các người chạm vào cô ấy." Montrose lùi lại. Lanis ôm tôi vào lòng và sải bước ra khỏi căn phòng. Phía sau tôi, sự im lặng ngự trị. Tôi vẫy tay khi họ còn đứng đó, choáng váng trước khi Lanis rẽ vào góc để tiến sâu hơn vào tòa nhà. Anh bước hai cầu bậc thang rộng cùng một lúc để lên tầng một, sau đó đi dọc hành lang cho đến một cánh cửa phụ với những điểm nhấn màu vàng. Tôi không có cơ hội chiêm ngưỡng nhiều chi tiết bởi vì Lanis đã đá tung cánh cửa rồi đóng sầm nó lại bằng chân. Toàn bộ cơ thể anh rung lên, và phải đến khi anh bước qua căn phòng ngủ được trang trí công phu, đặt tôi vào một phòng tắm lớn hơn, tôi mới nhận ra anh đang cương cứng. Rất cương cứng. Vô cùng hoang dã với sự kích thích. Đôi mắt anh sáng lên màu bạc khi anh chạm vào con cặc cứng ngắc bị kìm dưới lớp quần. Anh để áo khoác rơi mạnh xuống sàn đá cẩm thạch do sức nặng của vũ khí giấu bến trong. Một con dao trượt ra khỏi túi và biến mất trong bồn rửa mặt. Phía sau tôi là phòng tắm lớn đủ lớn cho khoảng mười người. Chiếc ghế dài lát gạch dọc một bức tường và ba vòi sen treo trên trần nhà. Tôi đứng trong cái váy bẩn thỉu và đôi chân trần, xung quanh chỉ có sự sang trọng, nhưng tôi chỉ để mắt đến con thú trước mặt, kẻ trông như thể sắp nuốt chửng tôi. Và tôi muốn bị nuốt chửng. Ruột tôi thắt lại trước cái cách hoang dã mà anh ấy khám phá cơ thể tôi. Chỉ cần vuốt lên công tắc trên tường, nước từ vòi sen chảy ra. Và rồi môi Lanis đặt trên môi tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store